• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1105: Nhận tôi làm chủ nhân?

Ban đầu, Độ Thiên Chân Nhân còn tưởng bởi vì cụ ta quá mệt nên bị hoa mắt, vì vậy mới có cảm giác như nhìn thấy một thanh giáo dài màu đỏ.

Tuy nhiên, khi sức lực này càng lúc càng trở nên mạnh hơn, Độ Thiên Chân Nhân cũng phát hiện ra điều bất thường.

Cho dù cụ ta có mệt mỏi đến thế nào, cũng không thể bị hoa mắt!

Chỉ trong chớp mắt, cảm giác nguy hiểm tột độ đã ập đến!

Hai chân của Độ Thiên Chân Nhân bất giác run lên!

Thậm chí, cụ ta phải điều chỉnh lại tư thế đứng, muốn dùng thanh kiếm dài trên tay để chống lại.

Nhưng cảm giác nguy hiểm tột độ này đã nhanh chóng khiến Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy tuyệt vọng!

“Đó là gì vậy?”

Mấy người đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân đều giật mình hoảng hốt!

Họ chỉ thấy một thanh giáo dài màu đỏ dường như được biến ra từ không khí, đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn, rồi sắp đâm thẳng vào ngực Độ Thiên Chân Nhân với tốc độ cực nhanh!

“Ba nhát kiếm của ông thực sự khiến tôi vô cùng thất vọng, nhưng một mũi giáo này của tôi tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng đâu!”

Tiêu Chính Văn gầm lên rồi đâm mũi giáo về phía trước.

“Không! Đừng giết tôi!”

Con ngươi của Độ Thiên Chân Nhân đầy vẻ khiếp sợ, lẽ nào cụ ta lại chết trong tay một cậu thanh niên như vậy sao?

Không!

Tuyệt đối không thể!

Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của mình, Độ Thiên Chân Nhân biết cụ ta khó có thể chịu nổi mũi giáo này của Tiêu Chính Văn.

“Rầm!”

Độ Thiên Chân Nhân dứt khoát quỳ xuống trước ánh mắt kinh hãi của mấy người đệ tử.

“Đừng giết tôi! Tôi sẵn sàng thần phục cậu!”

Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không bận tâm đến mặt mũi gì nữa, lúc này giữ được tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.

“Vù!”

Một trận gió lớn điên cuồng thổi qua khiến khuôn mặt của Độ Thiên Chân Nhân gần như trở nên biến dạng, thanh giáo dài màu đỏ đã dừng lại cách Độ Thiên Chân Nhân chỉ ba centimet!

Ánh sáng rực rỡ, xé tan bầu trời đầy sao!

Lúc này, đừng nói là tiếp tục ra tay với Tiêu Chính Văn, Độ Thiên Chân Nhân thậm chí đã sợ hãi tới mức không đứng dậy nổi!

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy dài dọc theo gò má cụ ta, mũi giáo nhọn hoắt đang chĩa vào dưới cằm cụ ta!

Cái chết chỉ trong một tích tắc!

Tinh!

Một giọt mồ hôi rơi ngay trên đầu mũi giáo!

Nghe thấy âm thanh này, tảng đá lớn treo trong lòng Độ Thiên Chân Nhân cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cụ ta đã được giữ được mạng sống!

Tiêu Chính Văn đã không đâm thanh giáo này xuống!

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn tát vào mặt Độ Thiên Chân Nhân một bạt tai, xung quanh im phăng phắc, mấy người đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, ngay cả Đông Phương Viêm cũng sợ đến mức tè ra quần.

Độ Thiên Chân Nhân chính là con át chủ bài cuối cùng của hắn, tuy nhiên, cụ ta chẳng những không giết được Tiêu Chính Văn, mà trái lại, cụ ta còn quỳ xuống như vậy!

Điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng rõ.

Hắn muốn bỏ chạy, nhưng hắn không dám!

Đừng nói là Tiêu Chính Văn, cho dù là Độ Thiên Chân Nhân, cũng không thể để cho hắn rời đi!

Mặc dù phải hứng chịu một cú tát vào mặt, nhưng Độ Thiên Chân Nhân chỉ khẽ nghiến răng!

Cú tát này không chỉ tát vào mặt một mình cụ ta, mà còn tát vào mặt của Thiên Kiếm Tông.

“Thiên Kiếm Tông rất ghê gớm sao? Là đệ tử của Thiên Kiếm Tông thì có thể muốn làm gì thì làm hả?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, rồi tát thêm một bạt tai vào mặt Độ Thiên Chân Nhân.

Lúc này, khuôn mặt già nua của Độ Thiên Chân Nhân bị tát đến mức vừa đỏ vừa sưng tấy, nhưng cụ ta vẫn quỳ thẳng người, thậm chí không có dũng khí để phản bác.

“Nói cho tôi biết đi, đệ tử của Thiên Kiếm Tông các người có chỗ nào khác người hả?”

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa giơ một tay đè lên vai Độ Thiên Chân Nhân.

Bạch bạch bạch!

Những tảng đá dưới đầu gối của Độ Thiên Chân Nhân đang bị đè nát bởi một sức mạnh to lớn, hơn nữa, cơ thể của cụ ta đã bị đè xuống gần hết!

Từ bụng dưới trở xuống, hầu như đều bị chôn vào đất!

“Người của Thiên Kiếm Tông, có điểm nào khác người?”

Tiêu Chính Văn quét mắt nhìn mấy người đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân.

Tất cả những đệ tử bị ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm, đều đồng loạt quỳ xuống.

So với Độ Thiên Chân Nhân, bọn họ chẳng là cái thá gì cả!

Ngay cả Độ Thiên Chân Nhân cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, bọn họ nào dám hỗn láo trước mặt anh!

“Tôi xin nhận cậu làm chủ nhân, xin vua Bắc Lương hãy tha mạng cho tôi!”

Cuối cùng Độ Thiên Chân Nhân đã thốt lên lời cầu xin!

Nhận Tiêu Chính Văn làm chủ nhân ư?

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn Độ Thiên Chân Nhân và nói: “Ồ? nhận tôi làm chủ nhân à? E rằng sau khi trở về ông sẽ tiếp tục tập hợp người giúp sức rồi kiếm chuyện với tôi nhỉ!”

Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm nghe những lời thề thốt của cụ ta!

“Không! Tuyệt đối không có chuyện đó. Chúng tôi đều đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương, về bản chất có sự khác biệt so với cảnh giới chủ soái, lời thề của chúng tôi đều bị giám sát bởi sức mạnh của trời đất! Chúng tôi... nếu chúng tôi vi phạm lời thề của mình, chúng tôi sẽ phải chết!”

Độ Thiên Chân Nhân gần như sắp bật khóc tới nơi, Tiêu Chính Văn có phải là người của cảnh giới Thiên Vương không vậy, tại sao ngay cả chuyện này mà cậu ta cũng không biết, còn cần mình phải giải thích một lần nữa sao?

Hay là cậu ta đang cố tình sỉ nhục mình?

“Ồ? Thật sao?”

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Độ Thiên Chân Nhân, anh nửa tin nửa ngờ, dù sao thì biểu cảm của Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không giống đang nói dối.

Nhưng bảo Tiêu Chính Văn cứ như vậy mà tin tưởng Độ Thiên Chân Nhân thì anh tuyệt đối không làm được!

“Cậu nhìn đi!”

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa giơ cao tay trái của mình lên không trung.

“Nhìn cái gì?”

Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

“Trong lòng bàn tay của tôi có một đường vân màu đỏ, đây chính là dấu vết do sức mạnh của trời đất để lại trên người tôi! Tôi... Tôi thật sự không lừa cậu!”

Độ Thiên Chân Nhân khóc không ra nước mắt.

Cụ ta thực sự không biết phải làm thế nào để Tiêu Chính Văn có thể tin tưởng mình.

Nhìn đường vân màu đỏ trên tay cụ ta, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó giơ lòng bàn tay của mình lên, nhưng không có gì cả.

“Tay của tôi...”

“Tay của cậu sẽ không có, bởi vì đây là lời thề của tôi đối với cậu, tôi... tôi phải giải thích thế nào thì cậu mới có thể tin tôi đây?”

Độ Thiên Chân Nhân vừa khóc vừa nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đường vân màu đỏ đó quả thực là rất khác biệt, thoạt nhìn giống như ở trên bề mặt da, nhưng nếu quan sát kỹ mới phát hiện nó đã hình thành ở bên dưới lớp da, không thể lau đi, càng không thể là một vết thương!

“Được rồi, Khương Vy Nhan đang ở đâu?”

Tiêu Chính Văn lạnh giọng hỏi.

“Nhanh lên! Các người đều điếc cả rồi sao? Còn không mau mời vợ cậu Tiêu đến đây!”

Độ Thiên Chân Nhân vội nói.

Chẳng mấy chốc, hai đệ tử của Độ Thiên Chân Nhân đã mời Khương Vy Nhan ra khỏi ngôi nhà gỗ.

Cùng ra ngoài với Khương Vy Nhan, còn có Tô Tĩnh!

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan lao nhanh vào vòng tay của anh rồi khóc lóc thảm thiết.

“Chồng ơi, em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa! Hu hu hu...”

Giờ phút này, trong lòng Khương Vy Nhan có cảm giác giống như vừa trải qua hai kiếp nạn, vì thế cô thật sự không muốn xa Tiêu Chính Văn một giây một phút nào nữa.

“Không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em đâu!”

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa ôm Khương Vy Nhan vào lòng.

Nhưng ánh mắt của anh lại hờ hững rơi trên người Đông Phương Viêm.

“Mày đáng chết!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Đông Phương Viêm sợ hãi tới mức ngã ngồi dưới đất, hắn giơ tay chỉ vào Tiêu Chính Văn rồi nói: “Tao cảnh cáo mày, tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Đông Phương!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom