• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (12 Viewers)

  • Chương 1440: Cường giả ngoài lãnh thổ thì đã sao?

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cho dù Từ Thiên Thuật không chủ động đánh thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không ngồi yên nhìn cường giả ngoài lãnh thổ thèm khát ngôi vị Thiên Tử!

Ngay từ đầu, sự xung đột giữa anh và cường giả ngoài lãnh thổ đã là điều không thể tránh khỏi.

Vì vậy, Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến thể diện của đám người Trương Tử Trần.

Ngược lại, sau khi đám người Trương Tử Trần trở về Thiên Sơn, Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức nghe được chuyện này, trên mặt đều lộ vẻ chế nhạo.

Lần này, Tiêu Chính Văn đích thân ra tay đánh đệ tử yêu quý của Từ Thiên Thuật, sau này khi Từ Thiên Thuật trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, nhất định sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn.

“Hừ, tên Tiêu Chính Văn này đúng là khó giải quyết thật, nhưng lần này xem ra chúng ta có thể làm được việc lớn rồi!”

Cổ Thiên Đức nheo mắt nói.

Tối hôm đó, toàn bộ sự việc đã bị một số phương tiện truyền thông đưa tin.

Sau khi nhìn thấy tin tức này, toàn bộ Hoa Quốc đều kinh ngạc.

Thực ra có rất nhiều người bình thường không hề biết gì về vùng ngoài lãnh thổ và cuộc đấu giữa các cường giả.

Nhưng sau khi nghe người của năm đại danh sơn giải thích, mọi người mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc này.

Vài ngày nữa sẽ đến ngày diễn ra cuộc đấu lớn, không ít người bắt đầu lo lắng, không ai muốn cảnh tượng năm xưa lại xuất hiện lần nữa.

“Sao vua Bắc Lương có thể không màng đến sự an nguy của chúng ta chứ?”

“Hừ, đừng nghĩ anh ta chính nghĩa khi trước đây ra mặt đánh viện phó Thiên Sơn vì người dân chúng ta mà lầm. Kết quả hai việc này không giống nhau đâu. Một khi liên quan đến chuyện sống chết thì anh ta sẽ run sợ ngay!”

“Đúng vậy, đáng tiếc tôi chỉ là một người bình thường, nếu như tôi có năng lực như Tiêu Chính Văn thì tôi sẽ sẵn sàng giao tinh huyết của mình ra!”

Trong chốc lát, trên mạng có rất nhiều lời bình luận, không ít người hóng chuyện không rõ thực hư cũng bị một số người có động cơ lôi vào cuộc.

Nhiều người cao tuổi cũng bàn luận chuyện này từ đầu ngõ đến cuối phố.

Nhưng cũng có người nói tốt về Tiêu Chính Văn, dù sao thì những điều Tiêu Chính Văn làm trước đây đều khắc ghi trong lòng người dân Hoa Quốc.

“Thực ra, theo tôi thấy, chuyện này không thể trách vua Bắc Lương được, sau khi giao tinh huyết ra thì ai cũng sẽ trở thành kẻ vô dụng thôi!”

“Đúng vậy, vua Bắc Lương đã cống hiến đủ cho Hoa Quốc rồi, bây giờ lại muốn người ta giao tinh huyết thì thật quá đáng!”

“Đúng thế, vua Bắc Lương cũng không nợ ai, dựa vào đâu mà bắt người ta hy sinh lớn vậy chứ!”

Đột nhiên, các cuộc tranh luận sôi nổi bắt đầu nổ ra cả trên mạng và trên đường phố.

Hơn nữa còn xảy ra tranh chấp giữa những người có ý kiến khác nhau, sau đó cả giới chính trị cũng bị lôi vào cuộc.

Lúc này, ông Chu của Hoa Sơn vừa nghe báo cáo của thuộc hạ vừa cười khẩy.

“Hừ, Tiêu Chính Văn đúng là tự tìm đường chết, đợi đến khi tiền bối Từ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ thì sẽ chính là ngày giỗ của cậu ta, đến lúc đó, tôi muốn xem thử ai còn nói đỡ cho Tiêu Chính Văn!”

Khúc Hoành hơi khó xử nói: “Ông Chu, theo tôi được biết, tiền bối Từ cũng chỉ là cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, trước đây Tiêu Chính Văn đã giết chết không ít cao thủ cảnh giới Thiên Thần hai sao rồi!”

Quả thực, trong số mười một lão già Hoa Sơn, có năm người đạt cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao đã bị Tiêu Chính Văn đánh bại!

“Cường giả cảnh giới Thiên Thần cho dù là cùng cấp độ thì sức chiến đấu cũng là hai thế giới khác nhau! Có lẽ ông không biết, bất kỳ cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao nào trở về từ vùng ngoài lãnh thổ cũng có thể lập tức giết chết cường giả cảnh giới Thiên Thần hai sao ở giới thế tục!”

“Ông biết vì sao không? Đó là bởi vì vùng ngoài lãnh thổ khác với chỗ chúng ta. Hầu như lúc nào cũng có khả năng xảy ra xung đột, hơn nữa chỉ cần ra tay thì sẽ là trận chiến sinh tử!”

“Chỉ xét về thực lực và kinh nghiệm chiến đấu, cường giả ở hai nơi đã không giống nhau rồi. Nếu phải dùng sức chiến đấu để phân cao thấp thì một Từ Thiên Thuật có thể kết liễu Ahexangin trong vòng mười chiêu!”

“Đó là sự khác biệt giữa cường giả hai nơi, bây giờ ông đã hiểu rồi chứ!”

Nghe vậy, Khúc Hoành cũng sững sờ.

Thì ra trong cùng một cảnh giới, chênh lệch thực lực lại lớn vậy sao?

Đúng lúc này, một người báo tin bước nhanh đến trước mặt ông Chu và Khúc Hoành nói: “Ông Chu, cô cả nhà họ Dương ở Long Kinh đã bị một cậu chủ ở Mỹ Lục bắt cóc, nhà họ Dương hy vọng năm đại danh sơn chúng ta có thể ra mặt giúp đỡ!”

Hả?

Cô cả nhà họ Dương?

Khúc Hoành khẽ cau mày, đó chẳng phải là Dương Linh Nhi, người trước đây từng đến Phi Lục cùng Tiêu Chính Văn sao?

Sao cô ta lại bị người của Mỹ Lục bắt cóc?

“Ông Chu, theo tôi biết, cô ta là người của Hắc Băng Đài, hơn nữa luôn ở Âu lục, sao đột nhiên lại bị người của Mỹ Lục bắt cóc chứ? Trong chuyện này…”

Ông Chu nghe vậy khẽ lắc đầu nói: “Chúng ta tốt nhất không nên dính líu đến chuyện này, Mỹ Lục cũng có không ít cường giả ngoài lãnh thổ, vài ngày nữa bọn họ sẽ trở về giới thế tục!”

“Nếu xử lý không ổn thỏa thì rất có thể sẽ chọc giận cường giả ngoài lãnh thổ, đến lúc đó sẽ biến thành một trận chiến lớn. Chuyện của Dương Linh Nhi cứ để nhà họ Dương tự giải quyết đi!”

Nói xong, ông Chu xua tay ra hiệu cho người báo tin lui ra.

Sau đó, ông ta dặn dò Khúc Hoành vài câu vài câu rồi mới trở lại Hoa Sơn để thu xếp việc tiếp đón những cường giả ngoài lãnh thổ.

Nhà họ Dương mãi không nhận được phản hồi từ ông Chu nên cũng hiểu ra dụng ý của năm đại danh sơn.

Bọn họ sẽ không giúp nhà họ Dương đi cứu người, mà bây giờ, người duy nhất có thể giúp đỡ bọn họ chỉ có vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn mà thôi!

Lai lịch của đối phương quá lớn, nếu không, với thân phận và địa vị của nhà họ Dương cũng không khoanh tay ngồi nhìn Dương Linh Nhi bị bắt cóc.

“Theo con thấy, hay là chúng ta tìm vua Bắc Lương đi!”

Dương Thiên Tu nhíu mày nói.

“Không được, quan hệ giữa chúng ta và vua Bắc Lương không hề thân thiết. Tôi nghĩ tốt nhất là nên nhờ Giang Vạn Long ra mặt, như vậy thì tỉ lệ thành công có thể sẽ cao hơn!”

Dứt lời, ông cụ Dương lấy điện thoại gọi cho Giang Vạn Long.

Sau khi nhận được điện thoại của ông cụ Dương, Giang Vạn Long quả nhiên sẵn lòng giúp đỡ, hơn nữa ông ấy còn gọi cho Tiêu Chính Văn.

Nghe tin con gái nhà họ Dương bị bắt cóc, Tiêu Chính Văn cũng bất ngờ.

Dương Linh Nhi vốn có thực lực của cảnh giới Chủ Soái, người bình thường không thể đến gần cô ta chứ huống chi là bắt cóc!

Sau khi suy nghĩ, Tiêu Chính Văn bảo Giang Vạn Long nói với nhà họ Dương rằng hãy cử một hai người đến để kể rõ tình hình lúc đó.

Tối hôm đó, Giang Vạn Long đưa một cặp vợ chồng trung niên đến dinh thự.

Vừa bước vào cửa, người phụ nữ trung niên lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, vừa khóc vừa nói: “Cậu Tiêu, cầu xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi, không còn ai có thể cứu con gái tôi ngoài cậu!”

Vừa nói, người phụ nữ trung niên vừa đau khổ khóc.

Tiêu Chính Văn vội vàng đưa tay đỡ bà ta dậy rồi quay đầu nói với Giang Vạn Long: “Ông Giang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Vạn Long quay đầu liếc nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh nói: “Dương Thiên Tu, ông nói đi!”

Dương Thiên Tu là bố của Dương Linh Nhi, cũng là một trong những nhân chứng của vụ việc này.

“Cậu Tiêu, chuyện là thế này, mấy ngày trước, sau khi con gái tôi nhận được lệnh về nước, lúc ra vùng ngoại ô chơi cùng mấy người bạn thì gặp một cậu chủ đến từ Mỹ Lục!”

“Lúc đó cậu chủ đó bắt ép Linh Nhi và mấy người bạn của con bé đến biệt thự của hắn uống rượu, nhưng bị Linh Nhi từ chối thẳng thừng”.

“Lúc đó, đúng lúc tôi cũng dẫn theo vài vệ sĩ đến đó, vì tôi sợ trong thời gian các cường giả ngoài lãnh thổ tranh đấu, thế lực của các nước quanh Long Kinh sẽ rất phức tạp, mà Linh Nhi và bạn nó lại không biết giữ chừng mực, đắc tội với người không nên đắc tội thì không ổn!”

“Vậy mà lại xảy ra chuyện thật. Cậu chủ đó đã phái vài tên thuộc hạ đến, bắt ép Linh Nhi và mấy người bạn của con bé đến một ngôi biệt thự gần Long Kinh!”

“Hơn nữa tôi còn nghe nói, gia tộc của người này dường như có quan hệ với giới chính trị ở Mỹ Lục và vùng ngoài lãnh thổ”.

“Ồ? Ý ông là người này có liên quan đến cường giả ngoài lãnh thổ ư?”

Tiêu Chính Văn cau mày nói.

“Cậu Tiêu, trước đó chúng tôi cũng đã nhờ năm đại danh sơn giúp đỡ, nhưng bọn họ không hề phản ứng gì!”

Nói xong, Dương Thiên Tu thở dài.

Điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ vì một khi dính đến vùng ngoài lãnh thổ, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng, do đó năm đại danh sơn đều không muốn nhúng tay vào việc này cũng là lẽ đương nhiên!

“Tiêu Chính Văn, chuyện này có liên quan đến cường giả ngoài lãnh thổ, cậu xem...”

Vẻ mặt của Giang Vạn Long lúc này cũng trở nên u ám.

“Cho dù là cường giả ngoài lãnh thổ thì cũng không thể bắt cóc người dân Hoa Quốc trên đất Hoa Quốc được!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe xong, Giang Vạn Long không khỏi sững sờ, nếu Tiêu Chính Văn ra tay thì chuyện này không còn khó nữa!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom