• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1262: Tôi cũng tên là Tiêu Chính Văn

“Ha ha, cô Đàm, nhất cử nhất động của cô đều nằm dưới sự giám sát của tôi, kể cả lúc cô đến Giang Trung, rời khỏi Giang Trung lúc nào, tôi đều có báo cáo chi tiết!”

Nói xong, Lạc Thiếu Tông lấy điện thoại ra, mở tin nhắn báo cáo, lắc lắc trước mặt Đàm Hiểu Linh.

“Mau lui xe ra, tôi đang vội!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Hả?”

Lạc Thiếu Tông liếc nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì? Tôi ở đây đợi cô ta thay anh Tiêu, phá hỏng nhã hứng của anh Tiêu, anh chịu trách nghiệm nổi sao?”

Quả thật đúng như những gì Đàm Hiểu Linh nghĩ, Lạc Thiếu Tông là loại người ăn không được sẽ đạp đổ.

Lúc Lạc Thiếu Tông ăn cơm cùng Trương Nguyệt Đông, hắn đã hoàn toàn bán đứng Đàm Hiểu Linh.

Lạc Thiếu Tông nói chị em nhà họ Đàm quả thực đẹp như tiên nữ, hơn nữa Đàm Hiểu Linh còn xinh đẹp hơn Đàm Hiểu Vân, chỉ là bây giờ Đàm Hiểu Linh đã đến Giang Trung, không biết lúc nào mới trở về.

Lúc Trương Nguyệt Đông định cử người đi bắt cô ấy về Giang Lăng thì Lạc Thiếu Tông lại nhận được báo cáo của đàn em, nói rằng Đàm Hiểu Linh đang từ Giang Trung đến đây.

Lạc Thiếu Tông vội vàng chủ động xin Trương Nguyệt Đông cho hắn đến chỗ Đàm Hiểu Linh để ngăn cô ấy lại.

Có Tiêu Chính Văn giả làm hậu thuẫn, Lạc Thiếu Tông đương nhiên không coi Tiêu Chính Văn thật trên xe ra gì, chứ đừng nói đến nhà họ Đàm.

Việc hắn cần làm bây giờ là cưỡng chế đưa Đàm Hiểu Linh về khách sạn, để người được gọi là “anh Tiêu” kia chơi đùa vui vẻ.

“Tôi nói lại lần cuối, mau lái xe tránh ra, tôi đang có chuyện gấp!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Chuyện gấp ư? Hừ, tôi thấy anh chán sống rồi nhỉ!”

Lạc Thiếu Tông vừa định mở cửa xe thì đã bị Tiêu Chính Văn giáng mạnh một bạt tai, âm thanh giòn giã vang lên, cơ thể Lạc Thiếu Tông bay ra ngoài như con diều đứt dây.

Rầm!

Lạc Thiếu Tông nặng nề rơi xuống đất, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cái tát của cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đâu phải là thứ Lạc Thiếu Tông có thể chịu đựng được.

Tiêu Chính Văn không thèm liếc mắt đến Lạc Thiếu Tông, mà cứ thế khởi động xe, vòng qua chiếc xe thể thao chắn phía trước, đi thẳng về phía biệt thự nhà họ Đàm.

“Tiêu... Tiêu Chính Văn, anh đã làm gì Lạc Thiếu Tông vậy?”

Mặc dù Đàm Hiểu Linh không thích Lạc Thiếu Tông, thậm chí là ghét hắn, nhưng thế lực của nhà họ Lạc rất lớn, gần như không ai sánh bằng ở Giang Lăng.

Vừa nói, Đàm Hiểu Linh vừa quay đầu lại nhìn Lạc Thiếu Tông.

“Không sao, chỉ là ngất xỉu thôi, biệt thự trước mặt là nhà cô sao?”

Tiêu Chính Văn chỉ vào ngôi biệt thự sáng đèn rồi nói.

Đàm Hiểu Linh khẽ gật đầu.

“Đúng vậy, đó là nhà tôi! Nhưng... chúng ta trở về như vậy...”

Tiêu Chính Văn dửng dưng nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, lát nữa đưa em gái cô ra rồi chúng ta sẽ cùng gặp anh Tiêu kia!”

Cái gì?

Gặp anh Tiêu kia ư?

Đàm Hiểu Linh nghe xong sắc mặt liền tái nhợt vì sợ hãi, ngây người nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

“Tiêu Chính Văn, anh Tiêu kia không phải là người dễ động vào đâu! Anh ta... giết người không chớp mắt!”

Đàm Hiểu Linh khẽ lay nhẹ cánh tay của Tiêu Chính Văn.

“Vậy thì tôi muốn xem hắn giết tôi thế nào!”

Giọng nói của Tiêu Chính Văn mang theo chút lạnh lẽo.

Bây giờ, Tiêu Chính Văn đã hiểu rõ toàn hộ đầu đuôi câu chuyện.

Đối phương rõ ràng đã lấy danh nghĩa của anh, lừa dối gây chuyện khắp nơi để hủy hoại danh tiếng của anh.

Đáng hận nhất là cưỡng ép con gái nhà lành ngủ cùng, thật là không thể dung thứ!

Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, hai người làm vội vàng chạy ra, nhìn thấy cô chủ dẫn theo một người đàn ông trẻ quay về cùng liền sững sờ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô chủ, ông cụ đang nổi giận, cô...”

Người làm còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã đẩy cửa xe bước xuống.

Sau đó đẩy người làm ở cửa ra, dẫn theo Đàm Hiểu Linh vào biệt thự.

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Đàm Xương Vận gào thét, chỉ tay lên tầng hai: “Cho dù mày không nghĩ tới gia đình, lẽ nào mày nhẫn tâm nhìn nhiều người chết cùng mày vậy sao?”

Mười mấy người làm xung quanh đều im lặng, hơi cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hai người đàn ông trung niên như hai học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng khép nép trước mặt Đàm Xương Vận, không dám phát ra tiếng động gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, Đàn Xương Vận quay lại nhìn thấy Đàm Hiểu Linh, nhưng lại phớt lờ Tiêu Chính Văn bên cạnh.

Cụ ta thấy Tiêu Chính Văn quá bình thường, tầm thường đến mức không đáng để cụ ta liếc nhìn.

“Hiểu Linh?”

Đàm Xương Vận cau mày nhìn Đàm Hiểu Linh: “Cháu về đúng lúc lắm, mau đi khuyên bảo em gái cháu đi, nếu như tối nay nó không đi hầu hạ cậu Tiêu thì cả nhà họ Đàm chúng ta sẽ gặp họa lớn mất!”

“Dù sao nhà chúng ta cũng đã nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm rồi, nó không thể nhẫn tâm như vậy được!”

Đàm Hiểu Linh chưa kịp nói gì thì Tiêu Chính Văn đã bước lên trước nói: “Ông Đàm, ông yên tâm, cháu gái của ông không cần đi hầu hạ hắn. Lần này, tôi và Hiểu Linh về đây là để giải quyết chuyện này!”

Đàm Xương Vận nghe vậy liền quay đầu sang nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Hừ, nói thì dễ lắm! Cậu giải quyết chuyện này thế nào chứ, cậu biết người đó là ai không?”

“Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp.

“Nếu đã biết đó là cậu Tiêu rồi, vậy cậu định giải quyết thế nào? Dựa vào cái lưỡi không xương của cậu sao?”

Đàm Xương Vận tức đến bật cười, một thanh niên mới hơn hai mươi, sao có thể không biết trời cao đất dày vậy chứ.

Chuyện không liên quan đến mình cũng muốn quản sao?

“Thật không may, tôi cũng tên Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười.

Cái gì?

Nghe vậy, đám người nhà họ Đàm đều quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Đàm Xương Vận mới phát hiện ra hình như đã gặp người thanh niên này ở đâu đó rồi, thật sự giống hệt Tiêu Chính Văn.

Đàm Xương Vận vội vàng dụi mắt, đeo kính lên, cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn.

Người trước mắt quả thực không khác gì Tiêu Chính Văn mà ông ta đã từng gặp.

Nhưng vấn đề là Tiêu Chính Văn kia phong thái hơn người, hơn nữa còn tạo cho người ta cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Nhưng Tiêu Chính Văn trước mắt lại quá bình thường, nếu ném vào trong đám người, rất khó để nhận ra.

“Này chàng trai, không phải cậu trùng tên với cậu Tiêu thì cậu sẽ là cậu Tiêu đâu! Có một số chuyện, tôi khuyên cậu không nên tham gia vào thì hơn, huống đồ, đây là chuyện của nhà họ Đàm chúng tôi...”

“Chuyện riêng của nhà họ Đàm?”

Tiêu Chính Văn thẳng thừng ngắt lời: “Tôi thật sự không hiểu, đám người lớn tuổi các ông tại sao lại muốn ép cháu gái mình đi đến bước đường đó chứ? Lẽ nào chỉ vì tương lai nhà họ Đàm, vì không muốn chọc tức anh Tiêu giả mạo kia sao?”

Nghe vậy, không chỉ Đàm Xương Vận, mà ngay cả hai người đàn ông trung niên trước mắt đều nóng bừng cả mặt.

Chuyện đã đến nước này, bọn họ còn có quyền lựa chọn sao?

“Cậu! Cậu là cái thá gì chứ, chuyện của nhà họ Đàm chúng tôi không cần cậu xen vào!”

Một người đàn ông trung niên chỉ tay vào mũi Tiêu Chính Văn, chửi bới.

“Tôi quản hay không, không cần các người lo, vả lại, tôi khuyên các người tốt nhất là lên trên xem đi, nếu Đàm Hiểu Vân thật sự tự sát trong nhà thì các người sẽ phải hối hận đấy!”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa cầm lấy điện thoại trong tay Đàm Hiểu Linh, mở tin nhắn đưa cho người nhà họ Đàm xem.

Nhìn thấy tin nhắn, Đàm Xương Vận vô cùng sợ hãi.

Đàm Hiểu Vân thường ngày mềm yếu, lẽ nào thật sự vì một chuyện tầm thường này mà tìm đến cái chết sao?”

“Quản gia! Mau, mau phá cửa phòng cô hai trên tầng đi!”

Đàn Xương Vận vội vàng chỉ tay lên tầng hai quát lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom