• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1139: Khương Vy Nhan lột xác

Nghe ông Lạc nói thế, Thiên Tử không khỏi hơi dao động.

Diện tích nhà của Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long rộng lắm sao?

Thật ra chuyện này cũng đúng nhưng đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi.

Hơn nữa mấy khu nhà này đều do tổ tiên hai nhà để lại.

Ba mươi năm trước, bắt đầu từ ngày bước vào Long Các, Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long đều giao hết nhà đất cho quốc gia.

Để chứng minh mình trong sạch.

“Thiên Tử, cậu… cậu sao thế?”

Thấy ánh mắt Thiên Tử, ông Lạc dè dặt hỏi.

Thiên Tử cắn răng nói: “Quả thật đáng giận! Bảo người điều tra kỹ càng sau đó báo cho tôi biết”.

“Vâng!”

Ông Lạc vừa đi được mấy bước lại xoay người nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, thế Tiêu Chính Văn…”

“Điều tra luôn, nhưng tốt nhất bên Tiêu Chính Văn đừng tra quá lộ liễu, âm thầm điều tra là được”.

Dứt lời, Thiên Tử khoát tay tỏ ý ông Lạc ra ngoài.

Đến khi ông Lạc đi xa, quan chức già bên cạnh Thiên Tử nhíu mày nói: “Thiên Tử, người này độc ác, dã tâm rất lớn, lẽ nào cậu để mặc ông ta như thế thật…”

“Để mặc ư?”

Ánh mắt Thiên Tử lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Câu cá thì phải có mồi, mồi càng lớn thì cá cắn câu cũng càng lớn”.

Nói xong, Thiên Tử cất bước đi lên Thiên Đài chín tầng của Thiên Tử Các.

Lúc này trong lòng Thiên Tử rất hỗn loạn.

Sao Thiên Tử lại không biết con người ông Lạc chứ?

Các lão Âu Dương một lòng trung thành với Hoa Quốc, sao Thiên Tử lại không điều tra?

Nhưng từ khi ông Lạc đến cạnh Thiên Tử thì đã có nhiệm vụ là giúp đỡ Thiên Tử kế vị không từ mọi thủ đoạn.

Những người như thế chắc chắn phải có một thế lực lớn đứng đằng sau.

Võ Thần Tông hiểm ác ra mặt như thế không hề đáng sợ.

Người ta thường nói tránh được mũi giáo trước mặt, khó phòng mũi tên ngầm sau lưng.

Khi nào ông Lạc và đám người đứng đằng sau ông ta chưa lộ diện thì Thiên Tử chỉ đành nhịn đau để mặc ông ta làm loạn.

Để người khắp thiên hạ này đều biết Thiên Tử là một kẻ ngu đần…

Chỉ có như thế đám người ông Lạc mới làm việc càng không kiêng nể gì.

“Hai vị các lão, tôi có lỗi với hai vị!”

Dứt lời, Thiên Tử chắp tay ra sau lưng, cúi đầu lạy một lạy về phía quê hương của Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc.

Lúc này Tiêu Chính Văn được mọi người đưa về biệt thự.

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng lấy thuốc trị nội thương tốt nhất trong sư môn ra cho Tiêu Chính Văn uống.

“Chủ thượng! Chủ thượng…”

Độ Thiên Chân Nhân nhìn Tiêu Chính Văn nằm trên giường.

“Chồng ơi, anh sao rồi?”

Khương Vy Nhan tái mặt nhìn Tiêu Chính Văn uống thuốc trị vết thương của Độ Thiên Chân Nhân.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chính Văn mới miễn cưỡng mở mắt.

“Anh không sao. Người nhà họ Viên rời khỏi Giang Trung rồi à?”

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn Lãnh Kế Hồng nói.

“Cậu Tiêu, chúng ta vừa đi thì đám người nhà họ Viên đã lên máy bay riêng bay về Long Kinh rồi. Hơn nữa vừa nãy có không ít ông lớn ở Giang Trung gọi đến nói mong rằng có thể gặp được cậu để nhận lỗi với cậu”.

Lãnh Kế Hồng đến gần Tiêu Chính Văn nhỏ giọng nói.

“Chồng à, bây giờ có phải chúng ta nên hòa hoãn mối quan hệ với mấy người này không?”

Khương Vy Nhan không lo những chuyện khác, cô chỉ lo Tiêu Chính Văn bị thương nặng, ngộ nhỡ mấy gia tộc đó muốn gây xung đột rồi truyền tin tức Tiêu Chính Văn bị thương ra ngoài.

“Chủ mẫu, tôi có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không”.

Độ Thiên Chân Nhân bước đến trầm giọng nói.

“Ông cứ nói đi!”

Khương Vy Nhan vẫn có thái độ rất khách sáo với Độ Thiên Chân Nhân, dù sao tuổi cụ ta cũng đã cao.

Tính ra Độ Thiên Chân Nhân vẫn lớn hơn ông nội Khương Vy Nhan mười mấy tuổi.

“Càng vào lúc nguy cấp thì thái độ càng phải cứng rắn, chủ thượng bị thương nặng là thật nhưng Thiên Kiếm Tông tôi vẫn có thể giúp chủ mẫu một tay, số lượng tuy nhỏ, nhưng như thế mà vẫn có kẻ dám cả gan phản kháng thì giết cả gia tộc”.

“Chỉ cần có một tấm gương thì chuyện ở Giang Trung có thể bình yên”.

Lãnh Hàn Băng đứng một bên nghe thấy thế, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Cũng may lúc đầu chú ba của hắn kiên trì chứ nếu không nhà họ Lãnh thật sự không còn cách nào cứu nổi.

“Như thế… như thế có phải mạnh tay quá rồi không?”

Khương Vy Nhan cau mày.

Mặc dù bây giờ tính cách của Khương Vy Nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng sau khi nghe Độ Thiên Chân Nhân nói thế cô vẫn không tiếp nhận được.

Dù sao cũng là giết cả gia tộc, thế phải giết bao nhiêu người?

“Chủ mẫu, cô đừng bao giờ nhân từ với kẻ ác, nếu hôm nay chủ thượng bị Viên Thắng Thiên đánh bại thì e là chúng ta…”

Nói đến đây Độ Thiên Chân Nhân không nói tiếp nữa.

“Đúng thế, ông cụ này nói chí phải, nếu hôm nay cậu Tiêu thất bại thì nhà họ Lãnh bọn tôi cũng bị người ta diệt sạch”.

Lãnh Kế Hồng cực kỳ tán thành nói.

Tiêu Chính Văn nghe hai người nói xong, chỉ thản nhiên nhìn Khương Vy Nhan.

Tiêu Chính Văn đã giao quyền quyết định này cho Khương Vy Nhan.

Ai cũng cần phải rèn luyện tính cách cứng rắn trong quá trình trưởng thành.

Mặc dù anh biết rõ quyết định của Độ Thiên Chân Nhân là đúng, nhưng bất kể Khương Vy Nhan quyết định thế nào, Tiêu Chính Văn cũng sẽ ủng hộ.

“Chuyện này…”

Khương Vy Nhan siết chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch rơi vào trầm tư hồi lâu mới nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng ơi, anh nghĩ em…”

“Bất kể em quyết định thế nào, anh đều ủng hộ em!”

Tiêu Chính Văn mỉm cười nói với Khương Vy Nhan.

Nghe anh nói thế, mấy người Lãnh Kế Hồng đều đổ dồn ánh mắt về phía Khương Vy Nhan.

Lúc này mỗi một câu của cô có thể quyết định sự phân chia Giang Trung sau này.

Hơn nữa nhà họ Lãnh có thể quật khởi lên trong cục diện này hay không còn phụ thuộc vào một câu của Khương Vy Nhan.

“Chủ mẫu, đừng nhân từ với kẻ ác! Thế giới này lại áp dụng luật rừng nên phải ngăn chặn”.

Độ Thiên Chân Nhân lo lắng khuyên răn.

Lúc này Khương Vy Nhan không khỏi nhớ đến tình cảnh của nhà họ Khương.

Trước đây cô vẫn luôn nhẫn nhịn, muốn hòa hợp sống chung với mọi người bằng cách này.

Nhưng kết quả thì sao?

Chỉ có người khác không kiêng dè gì giẫm đạp lên người cô.

Ngược lại, sau khi cô có thái độ cứng rắn thì người nhà họ Khương lại tỏ ra kính trọng cô.

“Cứ làm theo ý ông đi, thông báo cho tất cả gia tộc quỳ trước cửa tập đoàn Vy Nhan, nếu giao hết toàn bộ tài sản trong vòng ba ngày thì sẽ miễn chết, còn nếu không diệt cả gia tộc”.

Khương Vy Nhan nói xong chỉ cảm thấy sức lực cả người như bị rút cạn, vô lực ngã trên giường.

“Cậu Lãnh, cậu cứ đi truyền đạt lại mấy lời này, nếu có người nói lời gièm pha thì cứ báo lại cho tôi là được”.

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.

“Vâng vâng, tôi đi ngay!”

Cuối cùng Lãnh Kế Hồng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Sau đó Tiêu Chính Văn đích thân kê một đơn thuốc rồi đưa cho Độ Thiên Chân Nhân, bảo cụ ta gọi người nhanh chóng đem mấy loại dược liệu này đến.

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng dặn dò đệ tử của mình đến Thiên Kiếm Tông lấy thuốc.

So với mấy thảo dược trên thế giới thì thảo dược trong các môn phái võ tông lâu đời hơn và thuốc cũng mạnh hơn.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cộng thêm uống thuốc tự tay mình điều phối, vết thương của Tiêu Chính Văn đã bắt đầu bình phục.

Sáng hôm sau anh đã có thể xuống giường đi lại được.

Lúc Khương Vy Nhan đỡ Tiêu Chính Văn đi lại, Long Ngao bỗng gọi đến.

“Long Vương xảy ra chuyện rồi, ông Lạc cử một đội quân đến điều tra các lão Giang và các lão Tần”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Long Ngao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom