• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1111-1115

Tiêu Chính Văn nhướng mày.



“Đừng… Đừng giết tôi, chúng tôi…”



Hắn còn chưa nói xong, cái tát của Tiêu Chính Văn đã giáng mạnh xuống đỉnh đầu hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ mà không kịp nói lời nào.



Tên đội mũ lưỡi trai đang lăn dưới đất!

Copy từ web τАмliлh247.мe


Nhưng đột nhiên, xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức khiến hắn kinh hãi, hắn vội quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thấy thi thể của đồng bọn nằm la liệt dưới đất, đồng tử của hắn không khỏi co lại.



“Á…”



Không đợi hắn hét lên, một bàn chân to đã giẫm lên đầu hắn.



“Cảm giác khi giết người nhất định là rất tuyệt nhỉ? Nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ bị giết chưa?”



Dứt lời, Tiêu Chính Văn giẫm mạnh chân xuống, mà không đợi hắn trả lời.



“Rắc!”




Tên đội mũ lưỡi trai lập tức vỡ sọ, não bắn cả ra ngoài, chết thảm ngay tại chỗ.



Tiêu Chính Văn tiện tay xách một thùng xăng đặt bên cạnh tưới lên những xác chết đó, sau đó châm một điếu thuốc, rồi ném bật lửa vào xác chết.



“Bùm!”



Ngọn lửa hừng hực vút lên trời!



Tiêu Chính Văn nhả ra một vòng khói, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi tối, anh lấy điện thoại ra gọi cho Khương Vy Nhan.



“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nhấc máy…”



Hả?



Tiêu Chính Văn cau mày, trước đó, Khương Vy Nhan đã gửi một tin nhắn cho Tiêu Chính Văn trước khi đến Túy Tiên Lâu.



Tiêu Chính Văn cũng biết Khương Vy Nhan đang bàn chuyện làm ăn với Lý Quốc Hào trong phòng bao 502 của Túy Tiên Lâu.



Nhưng bàn chuyện làm ăn kiểu gì mà thậm chí không thể nghe điện thoại?



Trong lòng Tiêu Chính Văn lập tức có dự cảm chẳng lành!



Anh vội nhảy khỏi tầng hai, rồi lao nhanh về phía Túy Tiên Lâu.



Lúc này, Lý Quốc Hào và Đông Phương Viêm đang mời Khương Vy Nhan uống rượu, nhưng Khương Vy Nhan kiên quyết từ chối, dù sao thì cô đang mang thai, không thể uống được rượu.



Vì vậy, cô không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi xách.



“Haizz, thất vọng quá, nhưng nếu cô Khương đang mang thai, vậy thì chúng tôi cũng không thể miễn cưỡng, có điều thay rượu bằng trà thì chắc là được chứ nhỉ?”



Đông Phương Viêm mỉm cười nói.



Mặc dù Khương Vy Nhan đã từ chối đến mấy lần, nhưng Đông Phương Viêm vẫn giữ nụ cười trên môi.



Hắn tỏ ra là một người cực kỳ lịch lãm và rộng lượng.



Điều này cũng khiến Khương Vy Nhan bớt cảnh giác, cô khẽ gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ uống một ly trà”.



Khương Vy Nhan miễn cưỡng đồng ý.



Lúc này, Đông Phương Viêm mới cười lớn, nói: “Vậy mới đúng chứ, dù sao mọi người cũng là dân kinh doanh, không gặp ở chỗ này thì cũng sẽ gặp ở chỗ khác, sau này mọi người còn phải giúp đỡ lẫn nhau đấy!”



Nói xong, Đông Phương Viêm cầm bình trà xanh bên cạnh, rót một tách nhỏ rồi đưa cho Khương Vy Nhan.



Khương Vy Nhan cầm lấy tách trà và mỉm cười với Đông Phương Viêm, khi cô nâng tách trà lên và định uống cạn thì phát hiện thấy dưới đáy tách trà hơi đục.



Tiêu Chính Văn từng làm mẫu cho Khương Vy Nhan thấy, trường hợp nào có độc trong ly và trường hợp nào là không có độc!



Rõ ràng trong tách trà này có thuốc độc!



Mặc dù Khương Vy Nhan không biết đối phương đã cho thuốc độc gì vào, nhưng cô không thể uống tách trà này!





Lý Quốc Hào cũng nâng ly rượu của mình lên, nói.



“Không thể nào! Nếu ly trà này thật sự không có vấn đề gì, vậy thì mời anh Đông Phương uống trước đã!”



Khương Vy Nhan nói thẳng, không hề nhượng bộ.
Đông Phương Viêm nhíu mày lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan nói: “Cô Khương, cô đang xúc phạm nhà họ Đông Phương chúng tôi đấy à?”



Nhà họ Đông Phương?



Khương Vy Nhan có cảm giác mấy chữ này hơi quen tai.



Copy từ web τАмliлh247.мe
Hả?



Trong đầu cô lập tức thoáng qua một loạt cái tên, mặc dù không biết những người này là ai nhưng cô biết rõ họ đều là những kẻ đối địch với chồng mình.



“Anh Đông Phương, cuộc đàm phán hôm nay rất vui vẻ, tôi có việc phải đi trước, không nói chuyện với anh nữa”.



Khương Vy Nhan nhận ra mình có thể đã rơi vào bẫy của đối phương.



Khi Khương Vy Nhan đang đứng lên thì Đông Phương Viêm bỗng bước đến nắm lấy vai cô.



“Muốn đi à? Hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây”.




Mặc dù Khương Vy Nhan biết cách thoát khỏi bàn tay đó nhưng hiện giờ vì đang mang thai nên cô không khác gì người bình thường, đâu thể thoát ra móng vuốt của Đông Phương Viêm dễ dàng được.



“Bộp!”



Đông Phương Viêm kéo bả vai Khương Vy Nhan ấn cô ngồi lên ghế.



“Anh Đông Phương, anh làm thế là có ý gì?”



Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lý Quốc Hào thoáng qua vẻ đắc ý, sau đó ông ta đứng dậy giả vờ làm người tốt.



“Cút sang một bên!”



Đông Phương Viêm cởi bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang của mình xuống, hung dữ hét lên một tiếng.



Đồng thời hắn đấm một cú lên mặt Lý Quốc Hào khiến ông ta văng ra hơn hai mét, sau đó đập mạnh người xuống đất rồi ngất tại chỗ.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Vy Nhan không khỏi sửng sốt, lẽ nào Lý Quốc Hào không hề biết chuyện này?



Thật ra mọi chuyện đều do Đông Phương Viêm lên kế hoạch.



Nếu bị Khương Vy Nhan phát hiện hoặc Khương Vy Nhan kiên quyết không làm theo, trong trường hợp muốn mạnh tay với cô, để phòng ngừa chuyện bất ngờ ngoài ý muốn thì Lý Quốc Hào và Đông Phương Viêm phải diễn một màn khổ nhục kế.



Phải chuẩn bị thật hoàn hảo cho bước tiếp theo.



Nhưng Lý Quốc Hào không ngờ, Đông Phương Viêm lại ra tay đánh ông ta.



Phải biết rằng, Đông Phương Viêm không phải là một cậu ấm vô dụng, hắn lớn lên ở võ tông, mới hai mươi mấy tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư.



Tông sư hai mươi mấy tuổi nếu so với tông môn bình thường thì cũng là một nhân tài hiếm thấy.



“Anh… anh buông tôi ra ngay, nếu không Tiêu Chính Văn sẽ không tha cho anh”.



Sắc mặt Khương Vy Nhan trắng bệch hét lớn.



“Tiêu Chính Văn?”



Đông Phương Viêm không khỏi bật cười.



“Bây giờ hắn đang rất bận, chắc cô còn nhớ hai lãnh đạo cấp cao đã chết của công ty các cô nhỉ? Không biết Tiêu Chính Văn từ đâu thuê được một đám người ráo riết điều tra đám sát thủ mà ông đây sai đến”.



“Nếu hắn đã có hứng thú với đám sát thủ này thì ông đây sẽ ban ơn cho hắn, hiện giờ chắc hẳn Tiêu Chính Văn đã chết rồi, ha ha…”



Đông Phương Viêm ngạo nghễ bật cười thành tiếng.





Đông Phương Viêm nghe thế thì bật cười, lắc ngón tay nói: “Mắng đi, cô có thể tha hồ mắng chửi, thậm chí có thể nguyền rủa nhà họ Đông Phương bọn tôi cũng được, tiếc là nếu mấy thứ này có tác dụng thì còn cần đao kiếm làm gì nữa?”



“Cho dù Tiêu Chính Văn sống hay chết thì tối nay cô cũng chạy không thoát. Còn nữa, dù Tiêu Chính Văn có chết thì ông đây cũng phải cắm lên đầu hắn một cái sừng!”



“Nhìn thấy đó là gì rồi chứ?”


Đông Phương Viêm tàn bạo túm lấy tóc Khương Vy Nhan chỉ về góc bên trái phòng bao.
Khương Vy Nhan nhắm mắt lại, nghiến chặt răng.



“Đó là máy quay đấy! Tôi sẽ đăng cả quá trình ông đây chơi cô lên mạng để người trên thế giới này đều được ngắm nhìn ông đây chơi cô thế nào. Còn thêm phụ đề vào cho cô nữa, nói cho tất cả mọi người biết cô là vợ của vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn!”



“Đồ khốn nạn!”



Copy từ web τАмliлh247.мe
Khương Vy Nhan tức đến mức nước mắt lưng tròng, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Đông Phương Viêm.



“Có trách thì chỉ có thể trách Tiêu Chính Văn không biết tốt xấu dám khiêu khích với bốn gia tộc lớn bọn tôi. Hừ! Hắn xứng sao? Ngay cả Thiên Tử cũng phải vuốt mặt nể mũi với bốn gia tộc lớn, hắn tuổi gì mà dám giết người nhà họ Đông Phương!”



Đông Phương Viêm vung tay lên tát Khương Vy Nhan một bạt tai.



Tiếng bốp rõ to vang lên, Khương Vy Nhan chỉ thấy đầu óc choáng váng, trời đất xoay chuyển…



“Hừ, cảm giác này không dễ chịu nhỉ? Lát nữa, cô sẽ rất hưởng…”



Ầm!




Đông Phương Viêm chưa nói hết câu thì cửa căn phòng đã bị đạp mở toang, cánh cửa bay về phía Đông Phương Viêm.



“Rầm!”



Dù sao Đông Phương Viêm cũng ở cảnh giới tông sư, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, ngay lúc cánh cửa đó sắp đập vào gáy thì hắn đột nhiên xoay người lại đấm vỡ cánh cửa.



Cánh cửa gỗ vỡ nát thành vô số vụn gỗ.



“Ai?”



Đợi vụn gỗ tan bớt, Đông Phương Viêm cởi kính gọng vàng xuống, quay đầu lại nhìn phía sau.



Lúc hắn nhìn rõ người đứng phía sau là vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn thì lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.



Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ?



Dù Tiêu Chính Văn có may mắn sống sót thì cũng không thể nào không bị một chút thương tích như vậy được.



“Mày… sao mày… sao mày lại không hề hấn gì hết thế?”



Đông Phương Viêm khiếp sợ đến mức mặt mày trắng bệch, bàn tay đè lên vai Khương Vy Nhan cũng vô thức buông ra.



“Chồng ơi! Chồng…”



Khương Vy Nhan thấy Tiêu Chính Văn đến liền vội vàng chạy ra sau lưng Tiêu Chính Văn.



“Người nhà Đông Phương ư?”



Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Viêm nói.



Đông Phương Viêm cứ lùi mãi đến góc tường mới mất tự nhiên nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, mày đừng qua đây! Bây giờ mày đã không còn là vua Bắc Lương nữa rồi!”



“Hơn nữa, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động vào tao thì nhà họ Đông Phương… Không! Là bốn gia tộc lớn tuyệt đối sẽ không tha cho mày. Mày phải nghĩ cho kỹ hiện giờ trong tay mày đã không còn binh quyền nữa”.



Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Viêm nói: “Lúc nãy cánh tay nào của mày đã đụng vào người vợ tao?”



Đông Phương Viêm nuốt nước bọt, nới lỏng cà vạt ra, mặt trắng bệch nói: “Tiêu Chính Văn, mày… mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, cao thủ nhà họ Đông Phương đang trên đường đến, mày… mày tốt nhất nên tránh… tránh tao…”



Xoẹt!



Không để Đông Phương Viêm nói hết câu, một luồng sáng bắn ra từ tay Tiêu Chính Văn.



Con dao quân đội năm cạnh lóe lên tia sáng lao về phía Đông Phương Viêm.





Ham muốn sống sót mạnh mẽ của Đông Phương Viêm khiến hắn bùng nổ tiềm năng chưa từng có trước đó, nhưng đối mặt với con dao quân đội năm cạnh thì chút tiềm năng đó của hắn chẳng đáng nhắc đến!



“Phụt!”



Con dao quân đội năm cạnh lóe sáng đâm vào vai trái Đông Phương Viêm.


Sau đó lại đâm sâu xuống với góc độ kỳ lạ.
Đôi mắt Đông Phương Viêm kinh ngạc nhìn con dao quân đội năm cạnh đâm vào bả vai mình, máu văng lên cả mặt hắn.



Cảm giác đau đớn khiến Đông Phương Viêm hét lên rất thảm thiết.



Nhưng ngay sau đó cơn đau xuyên thấu tâm can lại ập đến, hắn chỉ cảm thấy cánh tay trái đột nhiên trở nên trống không.



Bộp!

Copy từ web τАмliлh247.мe


Một vật thể mềm rơi xuống đất.



Đông Phương Viêm cúi đầu nhìn xuống, chất lỏng màu đỏ che mất tầm nhìn của hắn.



Xuyên qua chất lỏng đó hắn như nhìn thấy cánh tay còn mặc đồ vest yên lặng nằm dưới đất.



Ủa?



Tay ai rơi xuống đất thế?




Cánh tay?



“A!”



Bả vai Đông Phương Viêm bỗng có cảm giác đau đến xé nát tâm can.



Đông Phương Viêm hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết rồi ngã xuống đất, sau đó lăn lộn trên mặt đất.



Một tay Tiêu Chính Văn che mắt Khương Vy Nhan, đồng thời một tay khác vẫy trong không trung, con dao quân đội năm cạnh lại trở về trong tay anh, sau đó anh lạnh lùng nói: “Tạm thời giữ lại cho mày một mạng!”



“Chúng ta đi thôi!”



Tiêu Chính Văn dìu Khương Vy Nhan nhanh chóng rời khỏi Túy Tiên Lâu, để lại một mình Đông Phương Viêm không ngừng kêu gào lăn lộn dưới đất.



Đợi đến khi người nhà Đông Phương chạy đến cứu Đông Phương Viêm thì hắn đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều.



Ra khỏi Túy Tiên Lâu, Tiêu Chính Văn giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi lên xe cùng Khương Vy Nhan.



Sau khi nói địa chỉ với tài xế, Tiêu Chính Văn ôm Khương Vy Nhan vào lòng nói: “Lần sau ra ngoài em nhất định phải cẩn thận hơn, bây giờ em đang mang thai, không khác gì người bình thường”.



Khương Vy Nhan nặng nề gật đầu.



Cô cũng không ngờ người mà Lý Quốc Hào giới thiệu cho mình lại là tên Đông Phương Viêm không bằng cầm thú này.



Về đến biệt thự, Tiêu Chính Văn chuẩn bị nước ấm cho Khương Vy Nhan, bảo cô đi tắm, nghỉ ngơi một lát để ổn định lại tâm trạng căng thẳng lúc nãy.



Còn Tiêu Chính Văn lại đến phòng ngủ tiếp tục nghiên cứu nội dung trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.



Khương Vy Nhan ngâm mình trong bồn tắm nước ấm xong, vừa lau mái tóc ướt đẫm, vừa đi đến đằng sau Tiêu Chính Văn, nhìn lướt qua những ký hiệu kỳ lạ trong Thiên Sơn Thư Lục, cô nhíu mày nói: “Chồng ơi, trong này viết gì thế?”



“Là một ký hiệu đặc biệt, chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể hiểu, đợi khi nào có cơ hội anh sẽ phiên dịch cho em”.



Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.



Ý anh nói phiên dịch ở đây là dịch từng ký hiệu từ văn bản gốc ra để Khương Vy Nhan tự tìm hiểu và tiếp thu nó.



Mặc dù trong này đều là các văn tự khá rắc rối, cùng một câu, mỗi người sẽ có những cách hiểu khác nhau.



Nhưng đây cũng là điểm khác biệt của Thiên Sơn Thư Lục.



“Vâng, có phải những thứ trong này rất khó hiểu không? Chỉ có mười mấy mảnh giấy nhưng sao em cứ có cảm giác anh nghiên cứu lâu lắm rồi mà vẫn chưa nghiên cứu hết?”



Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi.



Tiêu Chính Văn khẽ cười lắc đầu nói: “Không phải khó hiểu mà là vô cùng khó hiểu, hơn nữa cùng một câu thì mỗi người sẽ có những cách hiểu khác nhau, sức hấp dẫn của nó nằm ở đây, không có đáp án chính xác một trăm phần trăm”.





Hai binh sĩ canh gác Thiên Tử Các bước đến chặn người này lại.



“Tin tức chiến sự, tin tức chiến sự cực kỳ khẩn cấp! Lúc này không thể chậm trễ, nếu làm lỡ chuyện, liệu các cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”



Tướng quân đó vừa nói vừa đẩy hai binh sĩ ra, nhanh chân chạy về phía Thiên Tử Các.


“Tin tức chiến sự, vô cùng khẩn cấp!”
Sau khi đẩy cánh cửa Thiên Tử Các ra, tướng quân đó giơ tin tức chiến sự trong tay lên, nhanh chóng chạy đến chỗ Thiên Tử đang đọc tấu chương trên bàn sách.



“Hả?”



Thiên Tử khẽ cau mày ngước mắt nhìn tướng quân đó nói: “Cậu không biết quy tắc của Thiên Tử Các sao? Vội vội vàng vàng chạy đến như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”

Copy từ web τАмliлh247.мe


“Thiên Tử, tin báo quân sự của Bắc Lương!”



Tướng quân đó quỳ xuống trước mặt Thiên Tử, hai tay đưa tin tức chiến sự lên.



Ông Lạc bước đến lấy báo cáo quân sự rồi mở ra đọc.



Không đọc còn đỡ, đọc rồi lại không khỏi hít sâu một hơi, ông ta vội vàng đưa tin tức chiến sự cho Thiên Tử: “Thiên Tử, tình hình chiến sự vô cùng khẩn cấp!”




Nghe thấy thế, nét mặt Thiên Tử trở nên nghiêm túc, cầm lấy báo cáo quân sự, trán lập tức ướt đẫm mồ hôi.



Quả nhiên như những gì Liễu Thanh đã báo về trước đó, trận diễn tập của liên quân năm nước thực chất chỉ là tìm cơ hội để tấn công vào Hoa Quốc.



Dựa theo bố trí của Liễu Thanh, hơn hai trăm nghìn quân Phá Long đã túc trực, canh gác biên giới rất nghiêm mật.



Nhưng không ngờ liên quân năm nước lại giở trò, chúng cùng lúc sai bảy vị long soái năm sao bất ngờ tấn công.



Từ Long Nhất đến Long Bát đều lần lượt bị thương nặng.



Bản thân Liễu Thanh cũng hôn mê vì bị thương quá nặng.



Lúc này cả quân Bắc Lương như rắn mất đầu.



Hơn nữa liên quân năm nước đồng thời chia lực lượng thành bốn nhóm đánh phá biên giới, đồng thời chiếm giữ sáu trọng điểm về quân sự, lúc này quân Bắc Lương đã bị tan đàn xẻ nghé, mọi người không thể giúp đỡ lẫn nhau.



Bộp!



Tay Thiên Tử cầm tin tức chiến sự chợt run rẩy, báo cáo quân sự rơi xuống đất.



“Thiên Tử, tôi nghĩ đây chắc chắn là vì quân Bắc Lương muốn uy hiếp Thiên Tử nên mới chống cự như thế. Đám người Long Nhất là những người trung thành với Tiêu Chính Văn, lần này Tiêu Chính Văn bị cách chức, người bất mãn nhất là bọn họ”.



“Theo như tôi biết trước khi cuộc chiến nổ ra, Long Nhất đã gọi điện cho Tiêu Chính Văn, chắc chắn là Tiêu Chính Văn bảo chúng dùng khổ nhục kế, giả vờ đánh thua địch, bị thương nặng, sau đó ép buộc Thiên Tử phải phục chức cho Tiêu Chính Văn”.



Những lời ông Lạc nói đều lọt vào tai tướng quân đó, tướng quân đó quỳ xuống dập đầu than khóc nói: “Thiên Tử, cả người phó soái Liễu Thanh có đến mười tám chỗ bị thương nặng, nơi nào cũng có thể nhìn thấy xương sâu bên trong”.



“Tướng quân Long Nhất bị gãy tám xương sườn, chân trái tướng quân Long Nhị bị gãy, cánh tay phải bị chém mười bảy nhát, Long Tam…”



Nói đến cuối cùng, ngay cả tướng quân đó cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc: “Mặc dù Tả Đình Ngọc tôi bất tài vô dụng nhưng tôi xin lấy đầu mình đảm bảo, vua Bắc Lương, phó soái Liễu, mấy người tướng quân Long Nhất tuyệt đối không có ý đồ ép bức Thiên Tử”.



“Tướng sĩ tiền tuyến giết giặc đổ máu, không ngại hi sinh vì đất nước, chúng ta… chúng ta không thể nghi ngờ họ, càng không thể vu oan giá họa! Xin Thiên Tử suy xét rõ ràng…”



Tả Đình Ngọc còn chưa dứt lời, ông Lạc bỗng nhướng mày bước xuống đài Cửu Long vung tay lên tát mạnh vào mặt Tả Đình Ngọc.



“Tả Ngọc Đình to gan! Lại dám biện hộ cho kẻ phản bội! Người đâu!”





Ông Lạc vẫn chưa nói ra chữ cuối cùng, giọng Thiên Tử đã truyền đến từ phía sau.



“Tả Đình Ngọc nói có lý, đám người Long Nhất quả thực bị thương rất nặng, nếu dùng khổ nhục kế đến mức này thì khác nào tự sát? Tiêu Chính Văn gây dựng tiếng tăm ở Bắc Lương, đám người Long Nhất đều là những vị tướng thân cận của hắn!”



“Cho dù thực sự muốn dùng khổ nhục kế thì hắn tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng của đám người Long Nhất để đánh đổi!”


Thiên Tử khẽ vẫy tay với Tả Đình Ngọc, tỏ ý anh ta hãy đứng lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom