• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1067

Chương 1067 Tuyên chiến


“Dược Vương Cốc ư?”


Tiêu Chính Văn cau mày chặt hơn.


Anh và Dược Vương Cốc vốn dĩ không có nhiều xung đột.





Hơn nữa lần trước Thiên Tử cũ có ý hòa giải mối quan hệ của anh và Dược Vương Cốc, chắc là họ sẽ không làm chuyện sau lưng thế này chứ?


“Ừ, tôi biết rồi”.


Tiêu Chính Văn cúp máy, sắc mặt trở nên u ám.


Từ Phân thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn hơi khó coi nên vội hỏi: “Con rể, thế nào? Đã giải quyết rồi chứ? Thần Nhi sẽ không ngồi tù phải không?”





Tiêu Chính Văn liếc nhìn Từ Phân nói: “Mọi người về trước đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.


“Thật sao? Vậy thì tốt quá”.


Lúc này Từ Phân kéo Khương Thần rời khỏi văn phòng.


Đợi hai mẹ con này đi khỏi, Tiêu Chính Văn mới chắp tay ra sau nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ xem mục đích hành động lần này của Dược Vương Cốc là gì.


“Chồng ơi, sao thế, người đứng đằng sau rất khó giải quyết sao?”, dĩ nhiên Khương Vy Nhan cũng nhìn ra chỗ khó xử của Tiêu Chính Văn.


Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Không phải khó giải quyết mà là anh nghĩ không ra tại sao chúng lại ra tay với công ty của Khương Thần vào lúc này, điều này có ý nghĩa gì với chúng?”


“Thế chúng ta nên làm sao đây?”


Khương Vy Nhan nhỏ giọng hỏi.


Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Để anh giải quyết”.


“Anh chắc là giải quyết được không?”, Khương Vy Nhan hỏi.


Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Em đánh giá thấp chồng em rồi”.


Nói xong, Tiêu Chính Văn ở cạnh Khương Vy Nhan thêm một lúc rồi mới rời khỏi văn phòng.


Sau đó anh gọi cho Tần Hán Quốc ở Long Các nói: “Ông Tần, liên hệ với người Dược Vương Cốc giúp tôi”.


Tần Hán Quốc cũng sửng sốt, thắc mắc: “Thằng nhóc này, cậu muốn làm gì? Bây giờ cậu đã không còn chức vị gì nữa, còn muốn xảy ra xung đột gì với Dược Vương Cốc sao?”


Tiêu Chính Văn nói: “Ông Tần, ông hiểu lầm rồi. Lần này không phải tôi muốn gây sự với Dược Vương Cốc mà tay Dược Vương Cốc dài quá, giơ đến Giang Trung luôn rồi”.


“Chuyện thế nào?”, Tần Hán Quốc hỏi ngược lại.


Sau đó Tiêu Chính Văn kể lại mọi chuyện cho Tần Hán Quốc nghe.


Nghe xong Tần Hán Quốc trầm giọng nói: “Không hẳn, theo lý thì người của Dược Vương Cốc sẽ không chủ động khiêu khích vào lúc này chứ?”


Nghĩ một chốc, ông ấy lại nói: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc với người của Dược Vương Cốc giúp cậu xem có hiểu lầm gì không”.


Dứt lời, Tần Hán Quốc cúp máy, liên hệ với Dược Vương Cốc.


Chỉ vài phút sau, Tiêu Chính Văn lại nhận được cuộc gọi của Tần Hán Quốc.


Đầu bên kia điện thoại, giọng Tần Hán Quốc rất trầm: “Đã tra ra rồi, chuyện lần này đúng là do Dược Vương Cốc làm, nhưng là do phái cấp tiến trong Dược Vương Cốc làm, mục đích là muốn xem thử vua Bắc Lương cậu sau khi từ chức có còn không xem ai ra gì nữa hay không”.


Nghe ông ấy nói thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày, giọng trở nên lạnh lùng: “Phái cấp tiến trong Dược Vương Cốc ư?”


Tần Hán Quốc thở dài nói: “Phải, Dược Vương Cốc không đơn giản và bình yên như cậu nghĩ đâu. Trong Dược Vương Cốc chia ra làm ba phái là phái cấp tiến, phái trung lập và phái bảo thủ. Phái cấp tiến này cứ luôn cho rằng Dược Vương Cốc phải mở rộng thế lực và tầm ảnh hưởng của mình, cũng liên tục thành lập công ty, thu mua các doanh nghiệp y dược lớn, thậm chí ngay cả một số tông môn y dược cũng đều có chút liên quan đến phái cấp tiến. Còn phái bảo thủ lại cho rằng Dược Vương Cốc cứ giữ vững thế lực hiện tại của mình là được, chuyên tâm vào nghiên cứu y dược và luyện chế vài linh đan thần dược. Còn phái trung lập thì mặc dù không đủ thế lực ảnh hưởng trong Dược Vương Cốc nhưng cũng có thể bình ổn được thế lực của cả Dược Vương Cốc”.


Nghe hết sự tình, Tiêu Chính Văn xem như đã hiểu.


Xem ra là do tập đoàn Vy Nhan mở rộng thị trường quá nhanh nên ảnh hưởng đến lợi ích thị trường y dược ở Giang Trung của phái cấp tiến, Dược Vương Cốc.


Hơn nữa gần đây tập đoàn Vy Nhan còn lập công ty ở tỉnh khác, thậm chí mở rộng thị trường y dược ra nước ngoài, ắt sẽ động đến vài mối làm ăn của Dược Vương Cốc.


Nói cách khác, chuyện lần này là lời cảnh cáo nho nhỏ của phái cấp tiến, Dược Vương Cốc.


Hiểu ra vấn đề cốt lõi, Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Ông Tần, tôi biết rồi, phiền ông gửi lời của tôi đến phái cấp tiến của Dược Vương Cốc, nếu chúng quang minh chính đại tranh giành thị trường với chúng tôi thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ không nói gì, còn nếu chúng giở thủ đoạn sau lưng như vậy thì Tiêu Chính Văn tôi nhất định không tha cho chúng!”


Nghe anh nói thế, Tần Hán Quốc hơi sửng sốt nói: “Thằng nhóc này, cậu đừng làm bậy. Cậu nói thế chẳng phải là đang tuyên chiến với phái cấp tiến của Dược Vương Cốc rồi sao?”


“Tuyên chiến? Ha ha, nước sông không phạm nước giếng! Nếu chúng đã muốn giở trò thì dĩ nhiên tôi sẽ chơi với chúng đến cùng. Ông Tần, ông cứ nói lại theo ý của tôi đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom