• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 872-875

Chương 872: Giao đấu với bốn Bán Bộ Thiên Vương

Thấy ba vị Bán Bộ Thiên Vương đứng sừng sững trước mặt, Tiêu Chính Văn cười nhạt, nói: “Không ngờ, Tiêu Chính Văn tôi lại có thể làm phiền đến bốn gia chủ cùng nhau ra tay”.

Lúc này, mắt Long Lân đã đầy vẻ hung ác, đứng sát bên cạnh Tiêu Chính Văn, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, kéo dài thời gian để Tiêu Chính Văn rời khỏi đây!

Viên Thiên Kiệt cười khẩy, nói: “Vua Bắc Lương, hôm nay Phục Long Cốc này sẽ là nơi chôn xương của cậu, cậu chết chắc rồi! Nếu muốn giữ toàn thây thì giao mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục trong tay cậu ra đây”.

“Ngoài ra, chúng tôi cũng có thể tha cho vợ con và người thân của cậu”.

“Thế nào?”

Nói xong, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng!

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói: “Gia chủ Viên, ông nghĩ rằng bản soái sẽ đồng ý với yêu cầu của ông sao?”

Viên Thiên Kiệt bật cười, nói: “Nếu đã như vậy, thì đừng trách bốn người chúng tôi ra tay tàn ác với với chủ soái Tiêu!”

Ầm!

Vừa dứt lời, Viên Thiên Kiệt đánh đòn phủ đầu, đập mạnh một phát lên bàn đá trước mặt!

Bỗng nhiên bàn đá chia năm xẻ bảy, đá vụn bay lên trời, cách không trung nơi bị Viên Thiên Kiệt vung một đấm, giống như bị một sức mạnh vô hình hoặc luồng hơi thở khủng khiếp khống chế, bỗng nhiên toàn bộ mảnh đá vụn bắn về phía Tiêu Chính Văn!

Không đợi Tiêu Chính Văn ra tay, lúc này Long Lân ở bên cạnh đã rút hai con dao găm bên hông ra chắn trước mặt Tiêu Chính Văn, giận dữ hét: “Long Vương! Anh đi trước đi!”

Dứt lời, anh ta chặn đánh những mảnh đá vụn kia!

Ánh sáng lạnh lẽo của dao găm bắn ra bốn phía!

Xoạt xoạt xoạt!

Toàn bộ những mảnh đá vụn đều bị Long Lân tách ra!

Viên Thiên Kiệt nhìn thấy cảnh tượng này giận dữ hét lớn: “Chủ soái địa cấp ba sao nhỏ bé mà cũng dám ra tay trước mặt tôi sao? Tự tìm đường chết!”

Sau đó, Viên Thiên Kiệt tức giận nhảy bật lên, tung ra một quyền mang theo khí thế hủy diệt thiên địa, đánh thẳng vào lồng ngực của Long Lân.

Cú đấm này có tốc độ quá nhanh, hơn nữa còn chứa sức mạnh vô cùng mãnh liệt.

Khoảnh khắc đó giống như tất cả không khí xung quanh đều bị đòn đánh này chiếm đoạt, cứ như núi lở, đánh thẳng vào lồng ngực của Long Lân!

Ánh mắt của Long Lân nheo lại, cho dù anh ta đã là chủ soái địa cấp ba sao, nhưng đối mặt với cú đấm Bán Bộ Thiên Vương mạnh mẽ của Viên Thiên Kiệt, vẫn cảm nhận được mối nguy hiểm và khó khăn cực lớn!

Cú đấm này đủ để khiến cường giả chủ soái dưới năm sao nổ tung!!!

Đây chính là sức mạnh của Bán Bộ Thiên Vương!

Sự khủng khiếp của Bán Bộ Thiên Vương!

Long Lân nhanh chóng muốn lùi về sau, nhưng lại cảm thấy quanh mình có một cảm giác không khí áp bách vô hình, ép mình đứng tại chỗ, không cách nào cử động!

Mà cú đấm trước mặt này đã giống như sóng to gió lớn, đánh thẳng vào lồng ngực của anh ta!

Nếu đánh trúng thì đủ để khiến lồng ngực Long Lân nổ tung.

Chính vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh Long Lân, nói một câu: “Gia chủ Viên, có phải ông nôn nóng quá rồi không?”

Nói xong, Tiêu Chính Văn ra tay!

Anh giơ tay đẩy Long Lân ra, đồng thời tung cú đấm bên tay trái, một tiếng ầm vang lên, nhắm thẳng vào cú đấm của Viên Thiên Kiệt!

Khoảnh khắc đó!

Cả đình Phục Long vang lên âm thanh cực lớn như nổ hạt nhân, khiến núi trong phạm vi mười kilomet quanh Phục Long Cốc chấn động!

Hai cú đấm chạm nhau, khí thế và sức mạnh của hai người khiến cả đình Phục Long như gặp động đất!

Sau âm thanh chấn động đó, lấy nắm đấm của hai người chạm nhau làm trung tâm, tản ra xung quanh một làn sóng và áp lực vô hình khủng khiếp!

Ngay cả cây cỏ hoa lá xung quanh cũng bị sức mạnh vô hình đang tỏa ra này làm chấn động đến mức xiêu vẹo!

Chim trong phạm vi mười kilomet cũng giống như chim sợ cành cong, bỗng nhiên bay lên không trung kêu lớn!

Viên Thiên Kiệt cũng lùi về sau nửa bước!

Còn Tiêu Chính Văn ngồi trên tảng đá, không hề nhăn mặt!

Cảnh tượng này cũng khiến ánh mắt Viên Thiên Kiệt và ba vị gia chủ đeo mặt nạ còn lại run rẩy!

Vua Bắc Lương mạnh thật!

Cú đấm này lại đánh thắng Bán Bộ Thiên Vương – Viên Thiên Kiệt!

Phải biết rằng, Viên Thiên Kiệt đạt tới cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương đã mấy năm nay!

Mà Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ mới đạt tới cảnh giới này trong một hai tháng ngắn ngủi, vậy mà lại có thể thắng!

Quá khủng khiếp!

Chàng trai này quả nhiên là một tên yêu nghiệt!

Nếu để cậu ta tiếp tục lớn mạnh thì hậu quả không thể tưởng tượng!!!

Thêm một khoảng thời gian nữa nói không chừng cậu ta sẽ vượt xa cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương, đạt đến cảnh giới Thiên Vương thật sự!

Đến lúc đó, bốn gia tộc lớn cũng sẽ đứng trước nguy cơ bị diệt vong!

Cho nên lúc này, ba vị gia chủ còn lại cũng lập tức bước lên một bước, ba đôi mắt dưới mặt nạ tràn đầy vẻ sắc sảo và lạnh lẽo!

Trong số đó, một người với dáng vẻ anh tuấn, toàn thân mặc trang phục thời Đường màu đỏ mận, mang mặt nạ Hỏa Diệm, giọng nói trầm ổn, quát lên: “Vua Bắc Lương, khoanh tay chịu trói đi! Hôm nay, bốn vị Bán Bộ Thiên Vương chúng tôi đủ để chém chết cậu ở đây! Đừng phản kháng vô ích! Sẽ không có ai cứu cậu đâu! Nếu cậu ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, thì tôi có thể tự quyết định tha cho cậu một con đường sống, chỉ phế bỏ chiến lực của cậu, để cậu trở thành người bình thường, yên ổn trải qua một đời, cậu thấy thế nào?”

Vừa dứt lời, ba vị gia chủ khác đều nhìn sang bóng người đeo mặt nạ Hỏa Diệm kia.

Viên Thiên Kiệt lập tức nhăn mặt, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Gia chủ Đường, ông muốn làm gì? Ông còn muốn thả thằng ranh Tiêu Chính Văn này sao? Ông đừng quên! Cậu ta là cháu của Tiêu Long! Tiêu Long bây giờ sống chết không rõ! Rất có thể là còn sống! Hơn nữa, khi Tiêu Long mai danh ẩn tích, ông ta đã là Thiên Vương rồi! Bây giờ, có thể đã đạt đến cảnh giới cao hơn!”

“Nếu chúng ta không diệt cỏ tận gốc, Tiêu Long tìm đến thì chúng ta đều sẽ đứng trước tai họa lớn hơn!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của gia chủ Đường cũng nheo lại, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Một ông lão có dáng người hơi cong khác, đứng chắp tay sau lưng, thái độ thản nhiên, nói: “Hai vị không cần tranh cãi, bắt tên nhóc Tiêu Chính Văn này lại trước rồi quyết định cũng không muộn”.

Nghe vậy, bốn vị gia chủ đều gật đầu, sau đó toàn thân toát ra sát khí đáng sợ ngút trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm!

Bỗng chốc, Tiêu Chính Văn cảm nhận được bốn luồng hơi thở lớn mạnh vô cùng đáng sợ đang khóa chặt cơ thể anh!

Không hổ danh là bốn cường giả Bán Bộ Thiên Vương!

Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được mối nguy hiểm và cảm giác bức bách trước nay chưa từng có!

Một mình đấu với bốn vị cường giả Bán Bộ Thiên Vương, cho dù là Tiêu Chính Văn có bản lĩnh phi thường cũng không cách nào chiến thắng!

Suy cho cùng, anh cũng chỉ có sức mạnh của Bán Bộ Thiên Vương!

“Giết!”

Viên Thiên Kiệt giận dữ hét lên một tiếng, lại một lần nữa dẫn đầu ra tay!

Lần này, ông ta đá mạnh vào Tiêu Chính Văn, khí thế hùng hổ như phá núi!

Gia chủ Đường dáng người khôi ngô kia cũng theo sau ra tay, cơ thể khẽ chuyển động, giơ tay muốn tóm lấy cổ của Tiêu Chính Văn!

Gia chủ nhà họ Đông Phương cười khẩy trong lúc giơ tay, lòng bàn tay bắn ra mười mấy kim bạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía mười mấy huyệt đạo lớn của cơ thể Tiêu Chính Văn!

Chỉ cần đâm vào mười mấy huyệt đạo này, cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh phi thường, cũng không cách nào ra ngoài!

Mà gia chủ nhà họ Cơ dáng người cao gầy, thở dài bất lực dưới mặt nạ màu trắng thanh tú, nói: ” Vì tương lai của nhà họ Cơ, tôi cũng không thể không ra tay.”

Dứt lời, gia chủ nhà họ Cơ cũng ra tay bất ngời, bàn tay trong ống tay áo tung ra nắm đấm mang theo sức mạnh to lớn, đánh thẳng về phía lồng ngực của Tiêu Chính Văn!

Bốn vị Bán Bộ Thiên Vương gần như ra tay cùng lúc!

Tiêu Chính Văn gặp nguy rồi!
Chương 873: Thuộc hạ nguyện chết vì Long Vương

Bốn cường giả Bán Bộ Thiên Vương bỗng tấn công Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, cũng ra tay phản đòn!

Anh giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh phóng ra tạo thành một đường cong hình tròn màu bạc giữa không trung.

Con dao quân đội sắc bén đánh thẳng vào một chân của Viên Thiên Kiệt.

Cùng lúc Tiêu Chính Văn phóng con dao quân đội năm cạnh ra, tay trái của anh cũng đánh trả lại đòn tấn công của gia chủ nhà họ Đường, còn tay phải lại rút mười mấy cây kim châm từ thắt lưng ra tạo thành từng luồng ánh sáng bạc bắn về phía mười mấy cây kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương.

Đồng thời, sau khi phóng mười mấy cây kim châm ra, nắm đấm tay phải của Tiêu Chính Văn tấn công vào cú đấm của gia chủ nhà họ Cơ.

Một mình Tiêu Chính Văn phản công lại bốn Bán Bộ Thiên Vương ngay tức khắc.

Gần như ngay sau đó!

Viên Thiên Kiệt bị con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn ép phải lùi lại.

Gia chủ nhà họ Đường cũng bị tay trái của Tiêu Chính Văn giữ chặt.

Giữa không trung, mười mấy cây kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương cũng va chạm với mười mấy cây kim châm của Tiêu Chính Văn tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, bắn ra bốn phía.

Đòn đánh của gia chủ nhà họ Cơ cũng bị cú đấm bên tay phải Tiêu Chính Văn hóa giải nguy cơ.

Một người chặn được đòn tấn công của bốn Bán Bộ Thiên Vương chỉ trong thoáng chốc.

Bốn vị gia chủ đều biến sắc, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ hiện lên vẻ hoảng sợ.

Vua Bắc Lương mạnh quá!

Thế mà cậu ta vẫn từ tốn, bình thản như vậy.

Một người đấu với bốn Bán Bộ Thiên Vương mà còn có thể thong dong thế kia.

“Nếu bốn vị chỉ có chút thực lực này thì hôm nay người bị chon xác ở Phù Long Cốc này có thể là bốn vị đấy”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên sát khí ngùn ngụt.

“Thằng ranh ngông cuồng! Chết đi!”

Viên Thiên Kiệt tức giận gầm lên, khí thế trên người bỗng chốc thay đổi, ông ta lao đến tung đòn đấm đá về phía Tiêu Chính Văn.

Ba vị gia chủ còn lại cũng lập tức lùi về sau để nhường không gian cho Viên Thiên Kiệt.

Nhìn Viên Thiên Kiệt đang lao đến, Tiêu Chính Văn nhướng mày cười khẩy nói: “Hôm nay, tôi sẽ tiễn Viên Thiên Kiệt ông đi trước. Đã đến lúc tôi phải trả mối thù của nhà họ Tiêu rồi”.

Nói xong Tiêu Chính Văn cũng ra tay đánh trả.

Ý chí chiến đấu của Tiêu Chính Văn dâng lên mãnh liệt như rồng lớn, cả người đạp xuống đất một bước làm mặt đất nứt ra. Anh lao người ra như viên đạn pháo bắn thẳng về phía Viên Thiên Kiệt.

Bỗng chốc, đình Phục Long rơi vào một trận chiến khốc liệt.

Viên Thiên Kiệt nhanh chóng tấn công, mỗi cú đấm cú đá đều hướng thẳng vào đầu và ngực của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cũng phản công, liên tục đánh về phía Viên Thiên Kiệt.

Tiếng ầm ầm vang lên khắp cả Phục Long Cốc.

Long Lân đứng bên cạnh nhìn Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Kiệt đánh nhau ác liệt, anh ta thầm cảm thấy sốt ruột và lo lắng.

Dù anh ta là chủ soái địa cấp ba sao cũng không nhìn thấy rõ được từng đòn tấn công trong cuộc đấu giữa Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Kiệt.

Tốc độ quả thật rất nhanh, dường như nhanh gấp mười mấy lần.

Nhưng khí thế của mỗi đòn tấn công đều rất mãnh liệt.

Bởi vì mặt đất xung quanh đã bị vỡ tạo ra những vết nứt dày đặc như mạng nhện.

Còn có mấy cái hố khá sâu, đó đều do sức người đánh một quyền ra hoặc một cú giẫm chân xuống đất tạo nên.

Những cây cổ thụ cao chọc trời xung quanh cũng bị đánh gãy hết mười mấy cây.

Ầm!

Bỗng giữa hai người vang lên tiếng nổ.

Sau đó Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Kiệt đều lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững được.

Lúc này khóe miệng Viên Thiên Kiệt đã chảy máu, trên mặt và trên người ông ta cũng bị trúng mấy đấm và mấy cú đá.

Còn Tiêu Chính Văn dĩ nhiên cũng thế, ngực và khóe mắt bị trúng hai đòn.

“Cậu rất mạnh! Nhưng hôm nay chắc chắn cậu sẽ chết”.

Viên Thiên Kiệt tức giận nói, tay lau máu ở khóe miệng, ánh mắt hiện lên sát khí bừng bừng.

Sau đó ông ta giơ tay lên, một con dao găm ánh vàng trượt khỏi tay áo ông ta.

Cán dao găm được khắc hình con rồng màu vàng.

Thân dao lấp lánh ánh sáng màu đen trông rất sắc bén đến mức dọa người, sát khí nồng đậm.

Vũ khí cấp thiên!

Tiêu Chính Văn đánh giá con dao găm trong tay Viên Thiên Kiệt là một loại vũ khí cấp thiên.

Hơn nữa còn là vũ khí cấp thiên hạng trung.

“Chết đi!”

Viên Thiên Kiệt gầm lên, hai chân đạp mạnh xuống đất, ông ta bỗng cầm con dao găm hung hãn đâm về phía cổ Tiêu Chính Văn như con báo đen tập kích bất ngờ.

Nhát dao này toát ra ánh sáng màu đen hung hãn như có thể đánh vỡ nát ngọn núi lớn.

Tiêu Chính Văn đứng tại chỗ nhìn Viên Thiên Kiệt đang lao đến với tốc độ rất nhanh, con dao găm lóe lên ánh sáng màu đen cũng đâm vào cổ anh.

Trong thoáng chốc, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh vung ra một đường từ thắt lưng, lao đến ngay trước ngực Viên Thiên Kiệt.

Trong giây phút ánh sáng màu đen của con dao găm đâm về phía cổ mình, Tiêu Chính Văn hơi ngửa đầu ra sau.

Ánh sáng đen trên lưỡi dao phản chiếu bóng mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, lướt qua phần da thịt ở cổ của Tiêu Chính Văn chỉ một centimet.

Sát khí lạnh như băng ấy cũng thoáng chốc lướt qua cổ Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó!

Con dao quân đội năm cạnh đã đâm đến sát ngực Viên Thiên Kiệt.

Viên Thiên Kiệt cũng phản công ngay lập tức, con dao găm lóe sáng va chạm với con dao quân đội năm cạnh giữa không trung, sau đó tóe ra tia lửa.

Cùng lúc đó, tay Viên Thiên Kiệt cầm dao găm để trước người bị lực xung kích cực lớn làm chân trượt năm sáu mét trên mặt đất mới đứng vững lại được.

Trên mặt đất xuất hiện hai đường dài hẹp.

Tiêu Chính Văn cũng không dễ chịu gì, anh bị đánh phải lùi mười mấy bước, gan bàn tay hơi tê.

Long Lân lập tức chạy đến đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Long Vương, để tôi kéo dài thời gian, anh mau đi đi!”

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lắc đầu đè vai Long Lân xuống để ngăn anh ta lao ra ngoài, anh trầm giọng nói: “Không cần đâu, bốn Bán Bộ Thiên Vương thì dù là tôi cũng không phải là đối thủ. Tôi chỉ có thể đánh được một người, nếu bốn người cùng xông lên, chắc chắn trận chiến này sẽ thua, đừng hy sinh vô ích. Lát nữa tôi sẽ giao chiến với họ, cậu nhân cơ hội rời đi, nhất định phải dẫn Vy Nhan và Na Na rời khỏi Giang Trung, tìm một nơi an toàn, bảo vệ cho họ”.

“Hãy nhớ kỹ, người của điện Thần Long đừng báo thù cho tôi, các cậu không phải là đối thủ của họ. Cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đợi sau này mạnh hơn thì hãy báo thù”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vỗ tay Long Lân, sau đó tiến về trước mấy bước chặn ngay trước mặt Long Lân.

Lúc này mắt Long Lân đỏ ngầu hét lớn: “Long Vương! Đừng! Thuộc hạ sẵn lòng chết thay anh! Chỉ khi anh sống mới có hy vọng báo thù”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười, quay bóng lưng cao lớn về phía Long Lân nói: “Đây là lệnh của tôi! Long Lân, cậu muốn chống lại mệnh lệnh sao?”

Long Lân không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này mắt anh ta chan chứa nước mắt nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, sau đó lau nước mắt rồi bước đến đứng cạnh Tiêu Chính Văn: “Long Vương, trước khi đến đây thuộc hạ đã biết hôm nay sẽ là ngày thập tử nhất sinh, thế nên tôi đã nói đám Long Hình thu xếp an toàn cho vợ anh. Hôm nay, thuộc hạ sẽ sát cánh chiến đấu với Long Vương đến cùng, dù có chết thuộc hạ cũng muốn được chết vì Long Vương”.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn cau mày nghiêng đầu nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Long Lân, môi cong lên nụ cười bình thản: “Cũng được, vậy hôm nay hai chúng ta dù có phải chôn ở đây thì cũng phải giết chết hai Bán Bộ Thiên Vương”.
Chương 874: Giao đấu với gia chủ nhà họ Đường

Vừa dứt lời.

Viên Thiên Kiệt và ba vị gia chủ còn lại cùng bước đến, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn và Long Lân.

Viên Thiên Kiệt cười khẩy nói: “Tiêu Chính Văn, hôm nay chắc chắn hai cậu sẽ chết tại đây, sao còn không chịu buông tay chịu trói? Lẽ nào cậu nghĩ mình và tên vô dụng chủ soái địa cấp ba sao kia có thể giết chết bọn tôi sao?”

Tiêu Chính Văn khẽ cười, ánh mắt hiện lên ý chí chiến đấu đáng sợ, khí thế trên người cũng cuồn cuộn như biển động.

Anh lạnh lùng nói: “Không thử thì sao biết không được chứ? Dù hôm nay tôi không thắng được bốn người thì tôi cũng sẽ liều mạng giết ông đấy, Viên Thiên Kiệt”.

“Thằng nhãi ngông cuồng! Muốn chết hả?”

Viên Thiên Kiệt tức giận gầm lên, sau đó nói với ba vị gia chủ ở bên cạnh: “Đừng do dự nữa, cùng lên đi, đánh nhanh thắng nhanh. Sau ngày hôm nay, Hoa Quốc chính là thiên hạ của bốn gia tộc lớn chúng ta, dù có là Thiên Tử cũng phải nghe theo lời của chúng ta”.

Ba vị gia chủ đeo mặt nạ còn lại nghe thế thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó hiểu được đáp án trong từng ánh mắt.

Bọn họ đồng loạt bước đến.

“Chủ soái Tiêu, xin lỗi nhé, hôm nay cậu phải chết!”

Người lên tiếng là gia chủ nhà họ Đường đang đeo mặt nạ Hỏa Diệm.

Vừa dứt lời, khí thế trên người ông ta bùng lên như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả Phục Long Cốc.

Khí thế khủng khiếp này không hề kém yếu thế hơn hơi thở trên người Tiêu Chính Văn lúc này.

“Cạch!”

Sau đó gia chủ nhà họ Đường giẫm mạnh chân xuống đất, mặt đất lập tức nứt toác.

Vô số những vết nứt dài hẹp mang theo hơi thở đáng sợ lan rộng đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cau mày nhảy lùi về sau mấy bước, mắt nhìn những vết nứt đang lan rộng đến chỗ chân mình.

Ngay sau đó, một thân hình to lớn như một ngọn lửa đỏ rực lao đến, vượt qua khoảng cách mấy chục mét giữa hai người, sau đó ông ta bật nhảy, bay vút lên giữa không trung che đi mặt trời trên đỉnh đầu vốn đã bị mây đen che mờ.

Tiếp đó tay phải của gia chủ nhà họ Đường đưa về phía sau từ trên cao đánh xuống chỗ Tiêu Chính Văn như sao băng đỏ rực xuyên qua mặt đất rộng lớn.

Cú đấm này đủ mạnh để có thể tiêu diệt một doanh trại thiết giáp.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, khí thế trên người cũng bùng cháy, anh không lùi lại mà ép chặt người xuống. Sau đó vung nắm đấm bên tay phải, dùng hết sức lực Bán Bộ Thiên Vương của mình đấm mạnh vào cú đấm giữa không trung của gia chủ nhà họ Đường.

Anh muốn dùng đòn đánh này để hất tung cú đấm của gia chủ nhà họ Đường.

Viên Thiên Kiệt và hai gia chủ còn lại ở bên cạnh quan sát đều bật cười chế giễu, đồng loạt lắc đầu.

Phải biết rằng gia chủ nhà họ Đường giỏi nhất là công phu nắm đấm và chân.

Dù là ba người họ cũng phải thua dưới đòn tấn công bằng nắm đấm và chân của gia chủ nhà họ Đường.

Lúc này thấy Tiêu Chính Văn ngông cuồng muốn đấu quyền với gia chủ nhà họ Đường như vậy, sao mấy người này không cười nhạo được chứ?

“Đúng là thằng nhãi không biết trời cao đất dày. Đấu quyền với gia chủ nhà họ Đường đồng nghĩa với việc tự đặt chân vào con đường chết”.

Viên Thiên Kiệt hung tợn cười khẩy, tay nắm chặt lấy dao găm vàng đen để bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Lúc này thấy Tiêu Chính Văn vẫn đứng đó giơ nắm đấm lên muốn đấu với mình, gia chủ nhà họ Đường cũng thầm cười nhạo, tức giận nói: “Thằng nhãi, cậu thế này chẳng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết”.

Vừa dứt lời, cú đấm của gia chủ nhà họ Đường cũng rơi xuống từ trên không trung.

Rầm!

Hai cú đấm va chạm vào nhau.

Nắm đấm của gia chủ nhà họ Đường trông như mang theo hơi thở ngọn lửa màu đỏ nhạt, bỗng nổ ầm trên cú đấm bình thường của Tiêu Chính Văn.

Cú đấm này tạo ra tiếng nổ rất lớn như tiếng sấm và tiếng bom nổ.

Chấn động của tiếng nổ khủng khiếp bỗng lan ra xung quanh từ vị trí chính giữa cú đấm của hai người, cứ như làn sóng bằng không khí hình tròn.

Ầm!

Sức mạnh đáng sợ làm đổ gãy hết mấy cây cổ thụ cao chọc trời xung quanh.

Ngay cả nền đất Tiêu Chính Văn đang đứng cũng không chịu nổi nắm đấm đối chọi nhau của hai cường giả Bán Bộ Thiên Vương mà nứt toác ra.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương sau khi ngăn chặn cú đấm của gia chủ nhà họ Đường.

Gia chủ nhà họ Đường cũng nhướng mày, ông ta đáp xuống đất rồi nhảy lùi về sau vài bước, ngạc nhiên nhìn hai chân Tiêu Chính Văn đã lún xuống đất nói: “Không hổ là vua Bắc Lương, thế mà có thể chặn được một đòn tấn công của tôi. Thực lực này quả là rất đáng sợ. Nói thật tôi hơi tiếc vì phải giết cậu, cậu tài giỏi như vậy tại sao không đi theo nhà họ Đường bọn tôi nhỉ? Chỉ cần cậu đồng ý trở thành con trai nuôi của tôi, tôi sẽ đảm bảo cậu sẽ được an toàn”.

Gia chủ nhà họ Đường dấy lên lòng quý trọng nhân tài.

Tiêu Chính Văn còn trẻ như vậy mà đã có năng lực kinh khủng thế rồi. Thời này chẳng xuất hiện được mấy người như vậy.

Nếu dùng người vào đúng thời điểm thì cậu ta có thể giúp nhà họ Đường trở thành gia tộc lánh đời lớn đứng đầu Hoa Quốc.

Thậm chí có thể đạt được mục tiêu cao hơn.

Thế nhưng.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, vung nắm đấm lên, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa đáng sợ nhìn gia chủ nhà họ Đường nói: “Ông không giết tôi thì tôi vẫn còn muốn giết ông đấy. Hay là thế này, nếu ông đồng ý bỏ tà theo chính, đi theo vua Bắc Lương tôi thì tôi có thể cân nhắc hôm nay tha cho ông một con đường sống, thế nào?”

“Ha ha ha!”

Nghe thế, gia chủ nhà họ Đường ngửa đầu bật cười thành tiếng nói: “Hay cho một vua Bắc Lương ngông cuồng, cậu quả nhiên hệt như lời đồn. Cậu càng như thế, tôi càng không nỡ giết cậu đấy. Chỉ tiếc là nếu cậu không nghe tôi khuyên bảo thì dù tôi có quý trọng nhân tài, cũng phải vì tương lai nhà họ Đường, vì bốn gia tộc lớn mà tự tay giết cậu thôi”.

Dứt lời!

Gia chủ nhà họ Đường biến mất tại chỗ.

Khoảnh khắc xuất hiện lần nữa thì ông ta đã kề sát bên người Tiêu Chính Văn, sau đó đánh mấy đòn vào ngực và mặt Tiêu Chính Văn.

“Vua Bắc Lương, hôm nay chính là ngày chết của cậu”.

Gia chủ nhà họ Đường hét lên.

Tiêu Chính Văn cau mày cũng phản ứng lại ngay lập tức, cả người đấu quyền đấu chân với gia chủ nhà họ Đường.

Ở một bên khác, Viên Thiên Kiệt canh chuẩn thời cơ, cũng nắm chặt dao găm vàng đen, gào lên một tiếng rồi mau chóng nghiêng người xông đến: “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!”

Đồng thời, gia chủ nhà họ Đông Phương hơi khom người rồi lắc đầu, chậm rãi từng bước đi đến chỗ ba người đang đánh nhau, mỉm cười nham hiểm nói: “Tôi cũng đến rồi đây!”

Ngay lập tức, ba gia chủ cùng tấn công Tiêu Chính Văn.

Còn gia chủ nhà họ Cơ trầm tư một lát rồi cũng cất bước, vươn eo đi đến chỗ bốn người đang lao vào hỗn chiến.

Lúc này Long Lân chạy đến chặn trước mặt gia chủ nhà họ Cơ, vẻ mặt hung dữ nói: “Đối thủ của bà là tôi!”

Gia chủ nhà họ Cơ nhìn Long Lân, khẽ cười nói: “Cậu không phải là đối thủ của tôi, mục tiêu hôm nay của chúng tôi chỉ có vua Bắc Lương thôi. Tôi có thể đứng ra bảo họ tha cho cậu, đừng hy sinh vô ích”.

Long Lân dữ tợn cười khẽ, dao găm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt nói: “Dù tôi không phải là đối thủ của bà thì cũng phải thử mới được, vì tôi sẵn sàng chết vì Long Vương”.

Dứt lời, Long Lân nghiêng người lao về phía gia chủ nhà họ Cơ.

Gia chủ nhà họ Cơ đứng tại chỗ nhìn Long Lân mang hơi thở của chủ soái địa cấp ba sao, ánh mắt hơi chuyển động.

Không biết bà ta đang nghĩ gì, cuối cùng bất lực lắc đầu nói: “Nếu đã vậy thì tôi giải quyết cậu trước.”

Dứt lời, gia chủ nhà họ Cơ ra tay, bà ta giơ tay tung một chưởng về phía dao găm của Long Lân.

Keng!

Con dao găm bị gia chủ nhà họ Cơ đánh văng ra ngoài, cùng lúc đó cơ thể bà ta chuyển động như rắn vòng ra phía sau Long Lân, giơ một chân thon dài đạp vào lưng Long Lân.

Long Lân bổ nhào về phía trước mười mấy mét, lăn nặng nề trên mặt đất.
Chương 875: Long Lân chết, Tiêu Chính Văn đột phá lên Thiên Vương

Chỉ một chiêu đã hạ gục Long Lân!

Đây chính là sức mạnh của cường giả Bán Bộ Thiên Vương!

Cho dù là chủ soái địa cấp ba sao thì trước mặt cường giả Bán Bộ Thiên Vương cũng giống như ruồi muỗi!

Gia chủ nhà họ Cơ nhìn thấy Long Lân ngã nhào xuống đất, không thể bò dậy được nên xoay người, bước về phía Tiêu Chính Văn đã rơi vào cuộc hỗn chiến căng thẳng!

Thế nhưng!

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới từ phía sau, tiếp đó là ánh sáng lạnh lẽo của dao găm đâm vào sau lưng bà ta!

Gia chủ nhà họ Cơ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ hơi tức giận, nghiêng người giơ tay lên, cú đấm Thái Cực Bát Quái đấm mạnh về phía bóng người đang đột kích từ phía sau!

Ầm!!!

Cú đấm mạnh đánh thẳng vào ngực Long Lân, khiến anh ta lại bị đánh bay ra ngoài vài mét!

Long Lân ngã xuống đất, chịu đựng cơn đau nhói ở ngực và sau lưng rồi phun ra vài ngụm máu tươi, mắt đỏ ngầu, nâng cánh tay lên lau máu tươi đang chảy ra ở khóe miệng, tay run rẩy cầm dao găm lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào gia chủ nhà họ Cơ đang tức giận!

Gia chủ nhà họ Cơ thấy bộ dạng này của Long Lân cũng cau mày, hỏi ngược lại: “Sao phải vậy chứ? Cậu không phải đối thủ của tôi, cậu như vậy là tự đặt chân vào con đường chết đấy! Sao không chịu nghe lời tôi?”

Long Lân run rẩy đứng dậy, thấy Tiêu Chính Văn lùi bước liên tục thì càng thêm sốt ruột, anh ta nhìn chằm chằm gia chủ nhà họ Cơ trước mắt, nói: “Sống là người điện Thần Long, chết là quỷ điện Thần Long! Không có Long Vương thì đã không có Long Lân tôi ngày hôm nay! Có thể hỗ trợ Long Vương giữ bà lại thì dù có lấy mạng tôi, tôi cũng chẳng sợ!”

“Giết!”

Long Lân nổi giận hét lên, lại đánh hết sức mình về phía gia chủ nhà họ Cơ!

Gia chủ nhà họ Cơ lắc đầu bất lực, nói: “Nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện, cho cậu chết toàn thây”.

Nói xong, gia chủ nhà họ Cơ ra tay, dáng vẻ giống như một con rắn linh hoạt, lướt trái lướt phải, đột nhiên một cú đấm tung mạnh ra với sức mạnh khủng bố, ầm, đập mạnh vào hai cánh tay Long Lân!

Răng rắc, răng rắc!

Khoảnh khắc đó, những gì Long Lân cảm nhận được là sức mạnh khủng khiếp chất chứa trong hai cánh tay!

Sau vài giây, hai tay anh ta đã bị sức mạnh đáng sợ đó đánh gãy, sức mạnh tựa như núi lở, trong phút chốc đã đập lên ngực và bụng Long Lân!

Ngay lập tức!

Long Lân bay cao lên rồi cả người tựa như viên đạn bay ngược, bị đánh lùi vài chục mét, ầm, đâm sầm vào một tảng đá lớn!

Lúc đó, tảng đá vỡ vụn, Long Lân cũng vì va đập mà bay ra ngoài khoảng chừng hai ba mét, ở giữa không trung phun ra mấy ngụm máu tươi rồi ngã nhào xuống đất!

Ầm ầm!

Trên không trung, một tia chớp xẹt qua giữa đám mây đen dày đặc!

Long Lân ngã xuống đất, nằm trong vũng máu, máu trong miệng chảy ra không ngừng, cả người cũng be bét máu!

Hai cánh tay của anh ta đã gãy hoàn toàn, chỗ ngực bụng cũng gãy hết bảy tám cái xương sườn, mỗi lần hít thở đều thấy vị tanh của máu, đây là nỗi đau thấu tận linh hồn!

Gia chủ nhà họ Cơ đứng ở chỗ xa, thấy Long Lân nằm trong vũng máu, đôi lông mày lá liễu cau lại, xoay người muốn rời đi!

Nhưng!

Bỗng nhiên Long Lân lại sử dụng sức mạnh ý chí phi thường, gắng gượng cử động đầu, ngực, bụng của mình từng chút một rồi quỳ hai chân trên nền đất, dựng thẳng người dậy, hơi choáng váng!

Miệng chảy máu không ngừng!

Ngay sau đó!

Long Lân ngẩng đầu, trong miệng cắn chuôi dao găm, luồng khí thế đáng sợ vây quanh người, anh ta đột ngột đứng dậy, đung đưa đôi tay bị gãy của mình rồi cắm đầu lao về phía gia chủ nhà họ Cơ đang xoay người bước về phía Tiêu Chính Văn!

Loáng thoáng nghe thấy tiếng hét long trời lở đất trong cổ họng: “Giết!”

Bụp!

Ngay lập tức!

Gia chủ nhà họ Cơ không hề quay đầu mà nhấc chân đạp ra phía sau!

Cú đá này trúng vào cằm Long Lân, cả người Long Lân vọt lên cao, bay vào không trung, ầm, anh ta rơi xuống đất, lăn tầm bảy tám mét rồi nằm bẹp dưới đất!

Thời điểm Long Lân ngã xuống, máu tươi lại tuôn ra không ngừng!

Trên mặt anh ta be bét máu, đôi mắt đã nhuốm đỏ, mơ hồ nhìn nhóm bốn người đang giao đấu kịch liệt với Tiêu Chính Văn!

Cuối cùng Long Lân lẩm nhẩm: “…Long Vương, tôi thua rồi…”

Rầm!

Trong không trung đen nghịt lóe lên tia chớp!

Lách tách!

Lách tách!

Lúc này mưa rơi xuống tí tách.

Hạt mưa chạm đất, khiến bụi bay mù mịt.

Mưa rơi từng giọt trên người Long Lân, rơi vào trong vũng máu…

Trong không khí nồng nặc bụi bặm và vị máu tanh!

Khoảnh khắc đó!

Tiêu Chính Văn đang giao đấu với gia chủ nhà họ Đường, Viên Thiên Kiệt và gia chủ nhà họ Đông Phương, trên người anh cũng có nhiều vết thương, cả cơ thể nhuốm màu đỏ của máu!

Khoảnh khắc anh đứng từ xa thấy Long Lân ngã xuống vũng máu thì đột nhiên ý chí chiến đấu và lửa giận ngút trời toát ra từ người anh tựa như rồng vàng phun lửa!

“Long Lân!!!”

Ầm!

Lúc đó, cú đấm của Tiêu Chính Văn quá mạnh đánh thẳng vào ngực gia chủ nhà họ Đường, khiến ông ta lùi vài bước!

Đồng thời anh ném con dao quân đội năm cạnh ở trong tay ra đánh trúng con dao màu đen của Viên Thiên Kiệt khiến ông ta lùi ra sau!

Tiếp đến, anh cúi người xông ra, ném kim châm trong tay ra ngoài va chạm với kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương, tạo ra tiếng đinh đinh đinh!

Dường như trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã thoát khỏi vòng vây của ba người!

Kế đến, anh nhanh chóng xông ra ngoài, lúc sắp lao tới chỗ Long Lân thì anh bước chậm lại, bước từng bước tới chỗ Long Lân, sau đó anh dừng chân trước mặt Long Lân, cúi đầu nhìn người anh em đã mất đi sự sống nằm trong vũng máu!

Thời khắc đó, bầu trời đầy mây đen và sấm chớp!

Mưa càng lúc càng lớn!

Giọt mưa to như hạt đậu, rơi tí tách lên mặt đất, rơi lên người Long Lân tựa như tiếng vang của trống trận!

Vào lúc này, cả không gian tràn ngập sát khí đáng sợ!!!

Tiêu Chính Văn thuận mắt nhìn theo, cánh tay chảy máu không ngừng, đó là vết thương do Viên Thiên Kiệt tạo thành!

Lúc này, đôi mắt anh dần dần chuyển sang sắc đỏ!

Đây là lửa giận, là sự phẫn nộ ngút trời của anh!

Thời điểm này, không khí trong không trung như vây quanh người Tiêu Chính Văn, sát khí đáng sợ chợt toát ra từ người anh!

Anh giống như hổ dữ, ác thần, khuấy động đến mức khiến những đám mây lay động liên tục!

Long Lân chết rồi!

Vì anh mà chết!

Tiêu Chính Văn nhếch miệng, nở nụ cười đáng sợ!

Đây là nụ cười đau buồn cùng cực!

Khoảnh khắc đó, anh dần dần siết chặt nắm đấm, khí thế trên người cũng đột nhiên tăng vọt!

Khí thế sắp đột phá Bán Bộ Thiên Vương vây quanh người Tiêu Chính Văn!

Nhóm bốn người gia chủ nhà họ Viên Thiên Kiệt đứng xa cũng nhíu mày, tỏ vẻ lo sợ!

“Không hay rồi! Thằng nhãi này muốn mượn sự tức giận để đột phá!

“Không thể nào! Nó mói đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương xong, sao lại có thể đột phá lên cảnh giới Thiên vương được chứ!

“Giết! Cùng lên đi! không thể để nó đột phá lên cảnh giới Thiên Vương được!”

Vào lúc đó, cả bốn gia chủ đều hết sức nôn nóng, họ cảm nhận được mối nguy hiểm cực lớn cận kề!

Trong nháy mắt, bốn người không ai đứng lại nữa mà cùng nhau ra tay, dùng chiêu mạnh nhất để giết Tiêu Chính Văn đang quay lưng về phía bọ họ!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom