• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 851: Bản soái sẽ chống mắt lên nhìn

“Cũng coi như không quá ngu ngốc”.






Hồng Phú Trạch cũng không cần thiết phải phủ nhận, hắn gật đầu.






“Hừ, nằm mơ đi, các người bắt cóc tôi cũng vô dụng thôi!”, Khương Vy Nhan nói.






“Vô dụng hay không cũng không đến lượt cô quyết định. Trước khi tới, chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, chồng của cô rất yêu thương cô! Cô là điểm yếu duy nhất của hắn, chỉ cần có thể tận dụng tốt cô thì nhất định vua Bắc Lương tự cao tự đại cũng sẽ phải quỳ gối trước mặt nhà họ Hồng ở Tây Kinh chúng tôi”.






Hồng Phú Trạch cười khẩy nói.






Đây chính là kế hoạch của hai anh em bọn họ.






Nếu ngay cả vua Bắc Lương cũng quy phục nhà họ Hồng thì nhà họ Hồng nhất định có thể trở thành gia tộc lớn nhất Hoa Quốc.






“Bỉ ổi, không biết xấu hổ!”, Khương Vy Nhan mắng chửi.






“Được thôi, cô cứ chửi đi, nhân tiện xem thử phản ứng của chồng cô khi biết cô bị bắt cóc sẽ như thế nào”.







Hồng Phú Trạch đặt một chiếc màn hình trước mặt Khương Vy Nhan, bên trong là một căn phòng.






Một lúc sau, Hồng Phú Trạch và Hồng Phú An xuất hiện trong video.






“Gọi điện thoại đi”, Hồng Phú Trạch nói.






Hồng Phú An cười nhếch mép, lập tức bấm số.






“Alo, tập đoàn Vy Nhan phải không? Tổng giám đốc của các người đang ở chỗ tôi, nếu không muốn hai anh em chúng tôi thay nhau cưng chiều cô ta thì hãy nhanh chóng bảo Tiêu Chính Văn đến cứu cô ta đi”, giọng nói cợt nhả của Hồng phú An vang lên.






Bộp!






Tô Tĩnh sợ tới mức điện thoại rơi xuống đất.






“Tổng giám đốc Khương... bị bắt cóc rồi ư?”, giọng Tô Tĩnh khẽ run rẩy.






Bình tĩnh suy nghĩ lại, mục đích của đối phương là anh Tiêu, vậy thì tổng giám đốc Khương tạm thời không có gì nguy hiểm.






Cô ấy lập tức lái xe đến biệt thự, chuyển cuộc gọi cho Tiêu Chính Văn đang chơi với Na Na.






“Alo, Tiêu Chính Văn đấy à?”, Hồng Phú An khinh bỉ nói.






“Anh là?”






Bên kia truyền đến một giọng nói, do Hồng Phú An bật loa ngoài nên Khương Vy Nhan nghe thấy giọng của Tiêu Chính Văn.






“Xin chào, tôi là tổng giám đốc công ty nhà họ Hồng chi nhánh ở Giang Trung, vợ anh giờ đang làm khách ở chỗ tôi”, Hồng Phú An nói.






“Anh có ý gì? Nói rõ ràng đi!”






Tiêu Chính Văn nhận ra có điều gì đó không ổn, giọng nói của anh trở nên trầm hơn.






Hồng Phú Trạch mỉm cười trước ống kính, như thể đang nói: nhìn xem, chồng cô cũng quan tâm cô lắm đấy.






“Được rồi, nếu anh nghe không hiểu thì tôi sẽ nói lại lần nữa. Chúng tôi bắt cóc vợ anh rồi!”, Hồng Phú An nói.






Bên kia, Tiêu Chính Văn nhanh chóng lấy một chiếc điện thoại khác, lập tức gửi tin nhắn cho Long Lân.






“Các người là ai? Các người đang tự tìm đường chết đấy!”, Tiêu Chính Văn tức giận nói.






“Ha ha ha! Quả nhiên là vua Bắc Lương, khí chất đúng là rất khác. Bây giờ tôi cho anh một lựa chọn, đó là đầu hàng phục tùng nhà họ Hồng ở Tây Kinh chúng tôi, nếu không, người phụ nữ tên Khương Vy Nhan này sẽ được chia sẻ cho mấy anh em chúng tôi đấy. Tôi đoán là mùi vị này cũng khá sung sướng đây... Ha ha ha”.






Hồng Phú An nở nụ cười dâm đãng.






“Tôi khuyên các người thả người càng sớm càng tốt, sau đó lập tức cút khỏi Giang Trung, nếu không, nhiều nhất là ba ngày, ở Tây Kinh có thể sẽ không còn nhà họ Hồng nữa đâu”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.






Lúc này, lông mày anh cau lại vì tức giận.






Nhà họ Hồng ở Tây Kinh!






Gia tộc này anh đã từng nghe nói đến.






Đây là gia tộc lớn hạng nhất ở vùng Trung Tây Hoa Quốc!






Mặc dù không thể so sánh với bốn đại gia tộc lánh đời, nhưng cũng được xếp vào mười gia tộc lớn ở Hoa Quốc.






Hơn nữa, nhà họ Hồng ở Tây Kinh này còn có một vị anh hùng cực kỳ mạnh mẽ, đã thống trị vùng Trung Tây gần nửa thế kỷ.






“Ôi sợ quá, anh có năng lực lớn vậy sao? Được rồi, tôi cũng không đùa với anh nữa. Nếu trước tám giờ tối nay, tôi không nhìn thấy anh đầu hàng phục tùng nhà họ Hồng ở trên bản tin, thì chúng tôi sẽ cùng chơi với vợ anh, ha ha ha nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi”.






Hồng Phú An cười lớn rồi cúp điện thoại.






Lúc này, trong mắt Tiêu Chính Văn đầy lửa giận, cơn phẫn nộ của anh đã bùng cháy.






“Alo, Long Lân, tôi kéo dài thời gian lâu như vậy, cậu đã tra ra được vị trí chưa?”






Tiêu Chính Văn cố kìm nén cơn tức giận, hỏi.






“Tra ra rồi, ở tòa nhà số ba, trang viên Bắc ngoại ô”.






Giọng nói dõng dạc của Long Lân vang lên.






“Được, nghe theo lệnh của tôi, tôi muốn huy động tất cả binh lính ở Giang Trung! Nghe rõ chưa? Tất cả binh lính!”






Giọng điệu của Tiêu Chính Văn lạnh đến mức thấu xương.







“Rõ! Thuộc hạ sẽ liên hệ với Sở chỉ huy quân đội Giang Trung!”






Long Lân trả lời rồi nhanh chóng thực thi mệnh lệnh.






Hơn mười phút sau.






Nếu như lúc này có ai ở Giang Trung đứng trên cao nhìn xuống, chắc chắn sẽ nhìn thấy binh lính cầm súng thật, đạn thật ở khắp mọi nơi, vô cùng khí thế, tốc độ cực nhanh, khiến người ta líu lưỡi.






Trong căn phòng.






Khương Vy Nhan nằm trên giường, mặt đầy nước mắt.






Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng bị trói quá chặt, hơn nữa sau khi uống phải thuốc mê, cơ thể cô vô cùng yếu ớt.






“Chính Văn... Chính Văn, anh đừng đến đây...”






Khương Vy Nhan lẩm bẩm.






Cô không muốn Tiêu Chính Văn đến đây, bởi vì cô biết đối phương chắc chắn đã giăng sẵn lưới để chờ Tiêu Chính Văn.






“Đã sáu rưỡi rồi, tên vua Bắc Lương kia không phải là không tới đó chứ?”






Hồng Phú An chán nản nói.






“Anh cũng không biết, nếu hắn không tới thì cô gái kia cũng là của chúng ta, chúng ta không thể để thời gian uổng phí vậy được”, Hồng Phú Trạch nói.






“Cũng đúng, em đi tắm trước đây, biết đâu lát nữa được vác súng lâm trận”.






Hồng Phú An chuẩn bị đi tắm.






Lúc Hồng Phú An bước vào cửa nhà tắm thì cổng biệt thự bị đá bay.






Rầm rầm rầm!






Mấy chục binh lính xông vào, trên tay cầm vũ khí, vô cùng khí thế.






Bọn họ nhanh chóng bao vây hai anh em Hồng Phú Trạch.






“Các... các người là ai? Sao có thể đột nhập vào nhà riêng chứ?”






Hồng Phú An sợ đến mức mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là ngã khụy xuống đất.






Hồng Phú Trạch bên cạnh cũng rùng mình sợ hãi.






“Còn hỏi tôi là ai ư? Chẳng phải anh bảo tôi tới cứu người sao? Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”






Lúc này, Tiêu Chính Văn tràn đầy lửa hận bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.






“Người đâu, mau đến đây!”, Hồng Phú Trạch hét lớn.






“Nếu anh trông chờ vào mấy chục tên vệ sĩ ngoài cửa thì anh đừng nghĩ nữa, tất cả bọn họ đều bị người của tôi giết chết rồi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.






“Cái gì? Sao có thể như vậy chứ! Bọn họ đều là cường giả quân vương và chiến thần!”






Hồng Phú Trạch điên cuồng hét lớn.






Hắn rõ ràng là đã bố trí hết thiên la địa võng, nhưng tại sao lại không có tác dụng chứ?






“Không gì là không thể cả, chỉ có thể nói tầm nhìn của anh hạn hẹp mà thôi! Động đến người của tôi, các người nên nghĩ đến chuyện sẽ có ngày như vậy!”






Ánh mắt của Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí.






Lúc này, anh bước từng bước về phía hai người kia như thần chết xuất hiện.






“Mày, mày muốn làm gì? Bọn tao là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hồng, nếu mày dám ra tay với tao thì mày sẽ xong đời đấy, không ai bảo vệ nổi mày đâu”.






Hồng Phú Trạch nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước về phía mình, liền hoảng sợ giống như nhìn thấy thần chết.






“Đừng nói là một nhà họ Hồng, cho dù là mười nhà họ Hồng thì bản soái cũng có thể dễ dàng tiêu diệt!”






Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh như dao.






Lúc anh nâng tay lên, con dao quân đội năm cánh phóng ra.






“A...”






Tiếng hét thất thanh vang lên, hai anh em Hồng Phú Trạch và Hồng Phú An không ngừng ôm chặt lấy đũng quần đầy máu của mình, mặt nhăn nhó vì đau đớn.






Đời này, bọn họ không thể làm đàn ông được nữa.






Trong lòng hai người lúc này đều nổi lên cảm giác hối hận.






Tiêu Chính Văn này thật quá lớn mạnh!






Hơn nữa còn quá hống hách.






Ngay cả nhà họ Hồng ở Tây Kinh cũng không coi ra gì.






“Vua Bắc Lương... Mày chết chắc rồi! Mày dám ra tay với bọn tao, nhà họ Hồng ở Tây Kinh nhất định sẽ không tha cho mày! Mày chỉ là chủ soái của một chiến khu mà thôi! Nhà họ Hồng ở Tây Kinh cũng có người ở Long Kinh!”






Lúc này, mặt Hồng Phú Trạch vô cùng hung tợn, tức giận gầm lên.






Còn Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, chế nhạo nói: “Vậy sao? Vậy bản soái sẽ chờ xem, rốt cuộc nhà họ Hồng ở Tây Kinh sẽ không bỏ qua cho bản soái, hay là ba trăm nghìn quân Bắc Lương sẽ không bỏ qua cho nhà họ Hồng ở Tây Kinh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom