• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 351-360

Chương 351: Xinh đẹp như tiên

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm, Khương Vy Nhan đã ra khỏi nhà, gọi xe đến phố áo cưới cao cấp nhất, đắt đỏ nhất Tu Hà.

Đây là phố áo cưới lớn nhất Tu Hà, toàn các thương hiệu nổi tiếng quốc tế.

Chiếc váy cưới rẻ nhất cũng có giá mấy chục nghìn tệ!

Phố áo cưới lớn nhất Tu Hà này ngày nào cũng nườm nượp khách ra vào.

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đang đứng chờ ở cổng phố áo cưới, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt lạnh lùng. Cô ta mặc chiếc váy siêu ngắn thời trang, phô bày vóc dáng yêu kiều ra.

Nhìn thấy Khương Vy Nhan vội vàng chạy tới, sắc mặt Khương Mỹ Nghiên lạnh tanh, tức giận mắng: “Sao tới muộn thế hả, muộn mất mười phút rồi! Cô có biết thời gian của tôi quý giá lắm không? Buổi chiều tôi còn phải đi chọn nhẫn với Khoan Nghiệp nhà tôi nữa!”

Khương Vy Nhan áy náy nói: “Em xin lỗi chị, đường bị tắc…”

Hừ!

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Vốn tôi cũng không muốn gọi cô đến đâu, nhưng dù gì cô cũng là em họ duy nhất của tôi, Khương Mỹ Nghiên tôi kết hôn là chuyện lớn như vậy, chọn váy cưới đương nhiên phải dẫn cô theo rồi, cũng để cho cô thấy khoảng cách giữa chúng ta lớn đến mức nào”.

Lời cô ta nói khiến Khương Vy Nhan cảm thấy rất tủi thân.

Cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu, đứng ở ven đường nghe dạy dỗ.

Cảnh tượng này chẳng khác gì nữ tổng giám đốc kiêu ngạo đang trách móc trợ lý của mình.

“Mới nói hai câu đã bắt đầu tủi thân rồi!”, Khương Mỹ Nghiên mắng một câu rồi quay người đi.

Khương Vy Nhan vội vàng đi theo sau.

Hai người nhanh chóng đến một cửa hàng áo cưới to nhất phố, vừa vào cửa đã cảm nhận được sự cao quý, xa xỉ, thanh lịch và tráng lệ bên trong.

Đến đèn treo cũng là đèn treo thủy tinh thiên nga có giá mấy trăm nghìn tệ.

Khương Mỹ Nghiên dẫn theo Khương Vy Nhan bước vào, liền có hai cô gái mặc đồng phục màu đen bước tới đón tiếp, vóc dáng cao gầy, nở nụ cười hòa nhã, khẽ cúi người nói đầy cung kính: “Hai cô đến chọn váy cưới ạ?”

Khương Mỹ Nghiên cao ngạo gật đầu đáp: “Đúng rồi, lấy chiếc váy cưới đắt nhất, mẫu mới nhất của cửa hàng các cô ra đây cho tôi xem nào”.

“Vâng thưa cô, mời cô qua đây ạ”, hai cô nhân viên làm động tác mời.

Khương Mỹ Nghiên đi theo, còn Khương Vy Nhan thì bị những chiếc váy cưới đủ kiểu dáng bày trong cửa hàng làm cho chấn động.

Thực sự là đẹp quá!

Màu trắng tinh khôi, có cái lộ lưng, có cái hở ngực, có cái đính hoa…

Bộ nào cũng là chiếc váy cưới trong mơ của các cô gái.

Nếu mặc chúng lên người thì chắc là đẹp lắm đây…

Nhưng Khương Vy Nhan chỉ dám ngắm thôi, bởi vì cô tùy ý nhìn một bộ váy đã có giá một trăm tám mươi nghìn tệ…

Thật là… đắt quá đi.

“Khương Vy Nhan! Còn ngơ ra đó làm gì hả? Tôi bảo cô đến chọn váy cưới với tôi chứ không bảo cô chọn của cô!”

Khương Mỹ Nghiên thấy Khương Vy Nhan ngẩn người liền cao giọng quở trách.

Khương Vy Nhan vội vàng chạy tới, nói lời xin lỗi, sau đó lặng lẽ đứng phía sau Khương Mỹ Nghiên.

Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn ba bộ váy cưới trước mặt.

Lúc này, cô nhân viên bán hàng cũng giải thích: “Cô Khương, mấy bộ váy cưới này đều là những kiểu mới nhất trong cửa hàng chúng tôi, đều do đích thân đại sư Nhất Phàm tự tay chế tác”.

“Đại sư Nhất Phàm? Ý cô là đại sư Nhất Phàm một trong sáu người tài trong giới thiết kế váy cưới của Hoa Quốc sao?”

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy cái tên này thì hơi thở lập tức trở nên dồn dập, sắc mặt ửng hồng, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.

“Vâng thưa cô Khương, cả ba bộ này”, cô nhân viên mỉm cười nói.

Chỉ có mỗi Khương Vy Nhan là không biết, đại sư Nhất Phàm này giỏi lắm sao?

Nhưng nhìn dáng vẻ Khương Mỹ Nghiên thì hình như chị ta rất sùng bái đại sư Nhất Phàm này…

“Tôi muốn thử bộ này!”, Khương Mỹ Nghiên chỉ vào bộ váy cưới đính kim cương ở ngực.

“Được, cô Khương, mời cô qua đây”, cô nhân viên dẫn Khương Mỹ Nghiên vào phòng thử đồ.

Khương Mỹ Nghiên tiện tay ném chiếc túi xách trong tay cho Khương Vy Nhan, gấp gáp xông vào phòng thử.

Một mình Khương Vy Nhan đứng trong cửa hàng áo cưới có vẻ hơi lạc lõng, liền tùy ý nhìn ngắm.

Đúng lúc này, một cô nhân viên khác tươi cười bước tới, nói: “Chào cô, cô muốn xem váy cưới ạ?”

Khương Vy Nhan rất muốn lắc đầu, nhưng váy cưới ở đây thực sự quá đẹp, là phụ nữ, cô đúng là thấy động lòng thật.

Chắc là xem thôi không sao đâu.

Thấy vẻ do dự của Khương Vy Nhan, cô nhân viên kia liền cười nói: “Thưa cô, chúng tôi không thu phí xem váy cưới đâu, mỗi cô gái đều nên một lần khoác lên mình chiếc váy cưới ở cửa hàng Dimon! Bởi vì, chỉ có váy cưới ở cửa hàng Dimon mới hiểu lòng phụ nữ nhất! Hơn nữa, váy cưới ở cửa hàng Dimon chỗ chúng tôi có chất lượng tốt nhất, thiết kế độc đáo nhất trên cả nước, đảm bảo trong hôn lễ cả đời của mình, mỗi cô gái sẽ được mặc chiếc váy cưới có một không hai trên toàn cầu, gả cho hoàng tử bạch mã có một không hai mà cô ấy yêu thương nhất”.

Hiển nhiên Khương Vy Nhan đã bị thuyết phục, ánh mắt cô sáng rực, nhỏ giọng nói: “Vậy để tôi xem xem”.

Cô nhân viên mỉm cười, sau đó hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”

Khương Vy Nhan ngại ngùng nói: “Tôi đã kết hôn rồi”.

Kết hôn rồi?

Khuôn mặt cô nhân viên không khỏi tỏ ra hơi thất vọng.

Đã kết hôn rồi tức là sẽ không mua váy cưới nữa.

Nhưng, những cô nhân viên này đều đã được huấn luyện bài bản, vậy nên khuôn mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, nói: “Không sao, cô cứ xem đi, cho dù cô đã từng kết hôn, thì chờ đến lúc cô làm đám cưới bạc, đám cưới vàng, cô vẫn có thể mặc váy cưới ở cửa hàng Dimon của chúng tôi”.

Đám cưới bạc, đám cưới vàng?

Khương Vy Nhan hơi sững sờ, cô cũng muốn có đám cưới bạc, đám cưới vàng hạnh phúc ngập tràn như vậy.

Nhưng những điều này vẫn chưa biết trước được.

“Thực ra, chồng tôi bảo ngày hai mươi tám tháng này sẽ tổ chức hôn lễ bù cho tôi”, Khương Vy Nhan yếu ớt nói.

Cô nhân viên kia nghe thấy thế, lập tức cười tươi như hoa, nói: “Thế thì tốt quá, chứng tỏ anh ấy rất yêu cô. Cô xem bên này đi, đây đều là những mẫu váy cưới khá mới của cửa hàng chúng tôi, giá cũng không đắt bằng ba bộ vừa rồi. Nếu cô thích bộ nào thì cô cũng có thể mặc thử”.

Khương Vy Nhan gật đầu, nhìn mấy cái, phát hiện bộ nào cũng rất đắt, toàn hơn trăm nghìn cho đến mấy trăm nghìn tệ…

Những bộ váy cưới này đắt cũng có nguyên nhân cả, bởi vì bộ nào cũng được đính ngọc trai và kim cương…

“Tôi muốn thử bộ này, được không?”

Khương Vy Nhan nhìn trúng một bộ váy cưới hơi bảo thủ, nhưng nhìn rất thanh lịch, cao quý.

Cô nhân viên lập tức mỉm cười đáp: “Cô có mắt nhìn lắm, đây là bộ váy cưới vừa được đưa tới cửa hàng chúng tôi, tuy chỉ là nhà thiết kế nhỏ thiết kế, nhưng quan niệm thiết kế của anh ấy rất độc đáo, kết hợp những văn hóa năm nghìn năm của Hoa Quốc chúng ta, phía sau lưng có hoa văn mây và phượng hoàng, hai vai cũng mang thiết kế kiểu quý tộc hoàng gia cổ điển”.



Cô nhân viên nói một tràng, cẩn thận lấy bộ váy cưới xuống, sau đó dẫn Khương Vy Nhan tới phòng thử đồ bên cạnh.

Khoảng mười mấy phút sau, Khương Mỹ Nghiên bước ra khỏi phòng thử đồ trước, trên người mặc bộ váy cưới màu trắng lóa mắt, rất cao quý nhã nhặn.

Cô ta gấp gáp soi mình trong gương, vẻ mặt tươi cười.

Cô ta thích bộ váy cưới này quá, lập tức kêu lên: “Khương Vy Nhan, cô lại đây xem bộ này thế nào? Có phải được thiết kế riêng cho tôi không?”

Nhưng gọi mấy tiếng mà không ai trả lời.

Một cô nhân viên cười đáp: “Tiểu thư Khương, cô gái đi cùng cô cũng đang thử váy cưới”.

Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế thì nhíu mày, kiêu ngạo nói: “Cô ta thì có thể mặc thử được váy cưới kiểu gì chứ? Với vóc dáng và khí chất đó của cô ta, mặc thử cũng chỉ làm bẩn váy cưới ở đây thôi!”

Nói xong, Khương Mỹ Nghiên vẫn say sưa ngắm bản thân đang mặc váy cưới trong gương, còn đứng tại chỗ xoay mấy vòng, càng nhìn càng thấy thích.

Hai cô nhân viên bên cạnh cũng không ngừng khen Khương Mỹ Nghiên có vóc dáng đẹp, có khí chất, làn da đẹp.

Nhưng!

Đột nhiên có mấy tiếng kêu the thé vang khắp sảnh trưng bày váy cưới.

Khoảnh khắc đó, tất cả các nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều che miệng, trợn trừng mắt, nhìn Khương Vy Nhan bước ra khỏi phòng thử đồ.


Chương 352: Chồng đưa em đi báo thù
Đẹp quá!
Giống như nàng tiên giáng trần!
Trong chiếc váy cưới trắng, khí chất và vóc dáng hoàn mỹ của Khương Vy Nhan được phô ra một cách hoàn hảo!
Khoảnh khắc đó, chiếc váy cưới như đã tìm thấy được nữ chủ nhân của mình, vô cùng tỏa sáng …
Lúc này, những chiếc váy cưới khác trong phòng trưng bày hoàn toàn bị lu mờ!
Ngay cả những cô gái đang thử váy cưới gần đó cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan!
Quá đẹp!
Cô gái này là nữ chính bước ra từ phim thần tượng sao?
Trên đời sao lại có người phụ nữ đẹp như này, vòng eo con ong thon gọn, tấm lưng trắng nõn như tuyết, cái cổ thiên nga ấy, thân hình và khí chất đoan trang… cứ như một Vương phi…
Khương Vy Nhan vẫn hơi xấu hổ, thấy phản ứng của mọi người, đôi gò má của cô ửng đỏ, khẽ hỏi: “Sao vậy ạ?”
Cô nhân viên bán hàng đang kinh ngạc vô cùng xúc động nói: “Tiểu thư, cô đẹp quá đi, chiếc váy cưới này cứ như thể làm ra để dành riêng cho cô vậy! Thật đó, từ lúc tôi đi làm tới nay đã nhiều năm nhưng chưa từng nhìn thấy cô gái nào mặc váy cưới đẹp như cô…”
Khương Vy Nhan lặng đi vì kinh ngạc, sững sờ hỏi: “Thật sao?”
Cô nhân viên bán hàng nghiêm túc gật đầu, còn mọi người đều bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Lúc này, ngay cả cặp đôi trẻ khác đang thử váy cưới cũng vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Tôi cũng muốn mặc thử chiếc váy cưới đó!”
Khương Vy Nhan vô cùng ngại ngùng, nhút nhát nhìn mình trong gương, khoảnh khắc này cô rất muốn Tiêu Chính Văn ở bên cạnh.
Nhưng!
Đột nhiên truyền tới tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” trên nền đá hoa cương!
Khương Vy Nhan chưa kịp phản ứng thì có tiếng gió lướt bên tai!
Khương Mỹ Nghiên nổi giận đùng đùng giơ tay tát thẳng vào mặt Khương Vy Nhan!
“Bốp!”
Cái tát này khiến mọi người trong phòng trưng bày váy cưới đều ngơ ngác!
Khương Vy Nhan che gò má ửng đỏ, nhìn Khương Mỹ Nghiên đầy vẻ khó hiểu!
Khương Mỹ Nghiên lúc này vô cùng tức giận, chỉ vào mũi cô hét lớn: “Sao mày dám thử váy cưới? Hôm nay mày đi cùng tao lựa váy cưới cơ mà! Cởi ra! Tao bảo mày cởi nó ra! Đồ con đàn bà đê tiện”.
Khương Mỹ Nghiên nổi giận, gào lên điên tiết!
Vốn dĩ hôm nay cô ta tới chọn váy cưới, cô ta đã thử bộ đắt nhất trong cửa hàng này, là chiếc váy cưới do chính tay đại sư Nhất Phàm – một trong sáu đại sư trong giới thiết kế váy cưới chế tác!
Nhưng kết quả lại bị con ranh Khương Vy Nhan cướp mất vẻ nổi trội!
Giây phút đó!
Khương Mỹ Nghiên cũng cảm thấy Khương Vy Nhan là cô gái đẹp nhất thế giới, mà bản thân mặc bộ váy cưới đắt tiền nhất do đại sư nổi tiếng chế tác lại trông như con vịt xấu xí làm phông nền!
Do đó, cô ta liền nổi giận!
Đôi mắt Khương Vy Nhan ngân ngấn nước mắt, thắc mắc đặt câu hỏi: “Chị Mỹ Nghiên, sao chị lại đánh em, em làm sai gì sao…”
Khương Mỹ Nghiên cười khẩy, hét lên: “Sao tao đánh mày à? Con đàn bà đê hèn như mày còn không nhận ra hay sao?”
Nói xong, Khương Mỹ Nghiên quay đầu liếc nhìn cô nhân viên mua hàng đã tiếp đón Khương Vy Nhan và cặp đôi tới thử váy cưới, chỉ vào Khương Vy Nhan và hét lớn: “Mấy người nhìn đi! Cô ta là Khương Vy Nhan đã làm ô uế thanh danh vào năm năm trước, sau khi bị người ta cưỡng hiếp đã mang bầu sinh ra đứa con gái! Cô ta là con đàn bà đê tiện từng bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương!”
Soạt!
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Khương Vy Nhan cũng thay đổi, không còn thân thiện nữa, thậm chí còn ghen ghét, căm thù và giễu cợt!
“Không phải chứ? Cô ta là Khương Vy Nhan chưa cưới đã chửa đó sao?”
“Thật không ngờ, con đàn bà đê tiện này cũng tới cửa hàng Dimon thử đồ cưới… Cô ta định làm nhuốm bẩn biển hiệu Dimon hay sao?”
“Phải đó! Anh xem bộ dạng khi cô ta mặc váy cưới kìa, đúng là không có lòng tự trọng! Không đẹp chút nào cả! Vậy mà Dimon lại cho loại người hèn hạ như này thử váy cưới, chồng ơi, chúng ta đi thôi, không mua nữa…”
Bỗng chốc, xung quanh ồn ào bàn tán!
Nhiều khách hàng cởi váy cưới và rời đi.
Chuyện này khiến những nhân viên bán hàng lo lắng sốt ruột!
Đến mức bọn họ căm hận nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan đang mặc váy cưới!
Đều tại người phụ nữ này, khiến bọn họ hôm nay mất một khoản tiền lớn!
Thấy khách hàng xung quanh có phản ứng mạnh mẽ như vậy, Khương Vy Nhan cũng rất ấm ức, nói: “Chị Mỹ Nghiên, em không có, em không phải con đàn bà đê tiện như chị nói, em…”
“Bốp!”
Khương Mỹ Nghiên lại tát thêm một bạt tai nữa, chửi bới: “Mày còn định giải thích nữa sao? Cởi nó ra! Mày cởi nó ra cho tao!”
Nhìn chiếc váy cưới trên người Khương Vy Nhan, Khương Mỹ Nghiên thấy rất chướng mắt!
Nghe cô ta nói vậy, mấy nhân viên bán hàng lập tức tiến tới, chỉ vào mũi Khương Vy Nhan mắng chửi: “Thưa cô, mong cô mau cởi bộ đồ cưới ra! Trước nay thương hiệu váy cưới Dimon chúng tôi không cho hạng đàn bà đê tiện thử váy cưới! Cô không có tư cách để mặc nó! Cởi ra mau!”
“Đúng vậy! Cô nhìn mà xem, đều do cô mà khách hàng của chúng tôi đã bỏ về hết một nửa rồi! Cô mau cởi ra rồi cút khỏi đây đi!”
Khương Vy Nhan rất ấm ức khi đối diện với những lời chỉ trích trách móc nặng nề, cô cúi đầu, từng giọt nước mắt tí tách rơi.
Cô chưa kịp thay thì mấy nữ nhân viên bán hàng và Khương Mỹ Nghiên cứ như nổi điên bao vây cô lại, thô bạo cởi váy cưới của cô xuống!
Cứ như vậy!
Ở nơi đông người, Khương Vy Nhan đã bị ép cởi váy cưới bên ngoài, sau đó để lại mình cô trơ trọi với bộ đồ lót trong phòng trưng bày váy cưới.
Khoảnh khắc đó!
Tất cả mọi cô gái đều kinh ngạc bởi vóc dáng của Khương Vy Nhan!
Đây là người phụ nữ từng sinh một đứa con sao?
Cơ thể này quá đẹp!
Da dẻ trắng như ngọc, vòng eo thon nhỏ không hề có vết rạn!
Những đường nét trên cánh tay và đôi chân ngọc cũng hoàn mỹ không tì vết!
Điều này thật khiến người khác ganh tỵ!
Khương Vy Nhan run rẩy, ôm vai lao vào phòng thử đồ, mặc lại bộ đồ của mình, rồi lau nước mắt chạy một mạch ra khỏi cửa hàng váy cưới!
Lúc đó, cô cảm thấy vô cùng mất mặt, cực kỳ tủi thân!
Cô chạy thật xa rồi mới ngồi xổm xuống ở một bên bậc thềm đá bật khóc nức nở!

“Hu hu hu… Tiêu Chính Văn, anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu vậy?”
Khương Vy Nhan đau khổ, không ngừng lẩm bấm số gọi cho Tiêu Chính Văn.
Mà lúc này!
Một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng cô.
“Vy Nhan, sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khương Vy Nhan với vẻ mặt lo lắng, trong đôi mắt lấp lánh tình yêu thương!
Hôm nay anh không có việc gì làm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chọn tới phố váy cưới xem thử.
Không ngờ vừa tới đây đã thấy một mình Khương Vy Nhan chạy trên đường khóc thút thít!
Lòng anh rất đau!
Người phụ nữ của vua Bắc Lương sao lại đau lòng đến mức này!
“Tiêu Chính Văn, hu hu hu…”
Khương Vy Nhan ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nhào vào lòng Tiêu Chính Văn, ấm ức khóc nấc lên.
Tiêu Chính Văn xúc động, che giấu sát khí lạnh thấu xương trong đôi mắt, nhẹ nhàng xoa lưng cô, an ủi nói: “Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, khóc xong rồi thì nói anh nghe, ai dám bắt nạt em, chồng em đưa em đi báo thù!”

Chương 353: Bốp bốp bốp!

Sau khi khóc hồi lâu, Khương Vy Nhan mới lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.

“Đi”.

Tiêu Chính Văn nói một tiếng rồi dẫn Khương Vy Nhan rời đi.

“Đi đâu?”, Khương Vy Nhan sửng sốt, lo lắng hỏi.

Tiêu Chính Văn nói: “Đương nhiên là đi báo thù cho em rồi! Người phụ nữ của Tiêu Chính Văn sao phải khóc đến mức này chứ? Nước mắt của em chỉ có thể rơi vì anh thôi!”

Khương Vy Nhan sửng sốt, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng cô lập tức kéo Tiêu Chính Văn lại, lắc đầu nói: “Không cần đâu Tiêu Chính Văn, em không sao, em nói thật mà”.

Nói xong, Khương Vy Nhan cố nở nụ cười.

Tiêu Chính Văn vuốt ve má cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khóe mắt, nói: “Nhưng anh thì có. Người phụ nữ của anh bị bắt nạt, người làm chồng là anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em!”

“Nhưng, nhưng…”, Khương Vy Nhan muốn nói thêm, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn kéo đi thẳng tới tiệm váy cưới Dimon!

Bởi vì, khi rời đi lúc sáng nay, Khương Vy Nhan nói rằng cô sẽ cùng Khương Mỹ Nghiên đi chọn váy cưới ở tiệm váy cưới Dimon.

Hơn nữa, tiệm váy cưới Dimon này còn là một thương hiệu quốc tế, đồng thời cũng là tiệm váy cưới đắt nhất ở Tu Hà!

Tiêu Chính Văn cứ thế kéo Khương Vy Nhan, giữa những ánh mắt tò mò của người qua đường, lạnh lùng đẩy cửa tiệm váy cưới!

Các cô nhân viên bán hàng vẫn đang giúp Khương Mỹ Nghiên thử váy cưới!

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đã khoác lên mình chiếc váy cưới mà Khương Vy Nhan đã thử trước đó.

Tuy nhiên, nhìn bản thân trong gương khiến Khương Mỹ Nghiên rất không hài lòng!

Tại sao chứ?

Tại sao mình mặc lên lại không đẹp như Khương Vy Nhan?

Cô ta tức chết mất!

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn dẫn Khương Vy Nhan vào.

Khương Mỹ Nghiên vừa nhìn thấy Khương Vy Nhan, liền tức giận hét lên: “Đồ lẳng lơ! Cô còn dám bước vào đây sao? Sao nào, cô tưởng là cô dẫn theo thằng con rể vô dụng tới đây, thì tôi không dám động đến cô à?”

Vừa nói, Khương Mỹ Nghiên đã giơ tay lên, muốn tát Khương Vy Nhan!

“Bốp!”

Kết quả là cái tát của Khương Mỹ Nghiên còn chưa hạ xuống, bàn tay to dầy của Tiêu Chính Văn đã đập thẳng vào mặt Khương Mỹ Nghiên!

Mọi người xung quanh sững sờ!

“…”

Ai nấy hít sâu một hơi!

Khương Vy Nhan sửng sốt, che cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn!

Lúc này, khuôn mặt của Khương Mỹ Nghiên đầy vẻ kinh hãi, miệng há hốc, hai mắt mở to, cô ta dùng tay che đi bên má đang sưng tấy lên của mình, hoài nghi nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, rồi điên tiết hét lên: “Anh… anh dám đánh tôi? Tiêu Chính Văn! Anh bị điên à? Một con có hoang ăn bám như anh mà cũng dám đánh tôi? Tôi đánh chết anh!”

Vừa hét, Khương Mỹ Nghiên vừa cào Tiêu Chính Văn bằng cả hai tay!

Nhưng ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn tựa như Tu La,khiến cho Khương Mỹ Nghiên sững sờ, sau đó anh lại giáng cô ta một cái bạt tai, lạnh giọng quát: “Điên đủ chưa?”

Hai cái tát liên tiếp này rốt cuộc cũng đã làm Khương Mỹ Nghiên tỉnh lại!

Cô ta kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, điên cuồng hét lên: “Tiêu Chính Văn! Anh đợi đấy! Anh cứ đợi đấy cho bà đây! Hôm nay tôi sẽ cho anh biết mặt!”

Vừa nói, cô ta vừa nhìn chằm chằm Khương Vy Nhan, quát mắng: “Khương Vy Nhan, cô được lắm! Cô tưởng là cô tìm một thằng vô dụng chống lưng cho cô, là tôi không dám làm gì cô sao? Các người cứ đợi đấy cho tôi!”

Dứt lời, Khương Mỹ Nghiên tức giận cởi bỏ váy cưới, tự mặc quần áo, hùng hổ rời khỏi tiệm váy cưới Dimon!

Khương Mỹ Nghiên lao ra khỏi tiệm váy cưới, tức giận gọi điện thoại cho Ngô Khoan Nghiệp, khóc lóc ỉ ôi: “Chồng! Anh mau đến phố áo cưới, anh phải làm chủ cho em! Tiêu Chính Văn đó dám tát em hai cái trước tất cả mọi người! Cục tức này em nuốt không trôi!”

Ở bên kia điện thoại, Ngô Khoan Nghiệp đang “làm việc” cùng nữ trợ lý mới được tuyển dụng của cậu ta trong văn phòng, tức đến nỗi thở phì phò. Lúc nghe thấy lời này, cậu ta lập tức hét lên: “Cái gì? Tiêu Chính Văn dám đánh em? Được rồi! Em chờ anh, anh dẫn người qua đó ngay!”

Trong cửa tiệm váy cưới.

“Tiêu Chính Văn, không phải mình đã gây hoạ rồi đấy chứ?”

Lúc này Khương Vy Nhan mới ngỡ ra, vẻ mặt hết sức lo lắng.

Tiêu Chính Văn nhếch môi cười: “Không sao, chúng ta cứ việc chờ thôi”.

Dứt lời, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn các cô nhân viên, rồi hỏi Khương Vy Nhan bên cạnh: “Vừa rồi bọn họ bắt nạt em sao?”

Khương Vy Nhan yếu ớt đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, đang định lắc đầu.

Kết quả, mấy cô nhân viên bán hàng đó lập tức chỉ vào Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, ai nấy tức giận ra mặt, quát tháo: “Hai người làm cái gì vậy? Có biết hai người vừa đuổi mất một khách hàng lớn của chúng tôi không?”

“Đúng là một con chó cái! Lại còn dẫn theo một thằng đàn ông không biết từ đâu ra, qua đây làm loạn! Cô tưởng cửa tiệm Dimon chúng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”

“Cút ngay! Nếu không, chúng tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ!”

Tiêu Chính Văn lập tức hiểu được tình huống, khóe miệng nở nụ cười nhạt nói: “Vừa rồi có bao nhiêu người bắt nạt vợ tôi?”

Các cô nhân viên nhìn nhau, rồi bật cười ha hả đầy mỉa mai!

Một cô nhân viên trong số đó còn khoanh hai tay trước ngực, đánh giá Tiêu Chính Văn và khinh khỉnh nói: “Tôi còn tưởng là ai? Hoá ra anh là chồng của con đĩ này à? Chậc chậc, trông quá tầm thường, vóc dáng thế này chắc cũng không đến năm trăm tệ, đúng không? Sao nào, anh vẫn còn muốn ra mặt cho con đĩ này à?”

Tiêu Chính Văn liếc mắt sang nhìn, trong mắt tỏa ra khí lạnh thấu xương, ý thù địch cũng lập tức toả ra xung quanh!

“Bốp!”

Anh thẳng tay tát cô nhân viên vừa luôn mồm nói từ “con đĩ”, ngã vật xuống đất!

“Cô không nghĩ việc mình mở mồm ra là mắng người ta là đĩ, thể hiện trình độ văn hóa của cô rất thấp sao?”, Tiêu Chính Văn Hàn lạnh lùng nói, khí lạnh bùng phát!

Cái tát này đã khiến các cô nhân viên khác trong cửa tiệm sững người!

“Tiểu Lệ? Tiểu Lệ, em có sao không?”

“Chị Lệ?”

“Anh bị điên à? Dám đánh chị Lệ cửa tiệm chúng tôi!”

Mấy cô nhân viên ngay lập tức vây quanh Tiêu Chính Văn, không ngừng mắng mỏ, trông như một đám gà mẹ kêu cục ta cục tác!

Tiêu Chính Văn tối sầm mặt xuống, khí thế khủng khiếp trên người lập tức toả ra cuồn cuộn, làm cho tất cả nhân viên hoảng sợ ra mặt, vội vàng lui về phía sau mấy bước, kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!

“Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi nói rồi đấy nhé! Anh đừng có lộn xộn! Đây là tiệm váy cưới Dimon, là cửa tiệm váy cưới đắt nhất Tu Hà!”

“Sếp Khưu của chúng tôi là một trong những cổ đông lớn của phố áo cưới Tu Hà! Nếu anh gây rối ở đây thì đừng hòng chuồn đi được!”

Đối mặt với khí tức kinh khủng như sát thần của Tiêu Chính Văn, các cô nhân viên này hoảng sợ tột độ!

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng nói: “Tôi muốn mấy người các cô xin lỗi vợ tôi!”

Ngay lập tức, bọn họ khịt mũi bật cười!

“Anh đang nói cái gì vậy? Bắt chúng tôi xin lỗi con chó cái này?”

“Ôi cậu bạn này, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tiệm váy cưới Dimon chúng tôi là một thương hiệu quốc tế! Đừng có mơ!”

“Ha ha, cười chết mất! Anh nghĩ anh là ai chứ, dám bắt chúng tôi xin lỗi á?”



Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhếch khóe miệng, lộ ra ý châm chọc, nói: “Vậy ý của các cô là không xin lỗi sao?”

Lúc này, Khương Vy Nhan vội vàng kéo cánh tay Tiêu Chính Văn, nói: “Tiêu Chính Văn, đi thôi, đừng gây chuyện nữa”.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn chỉ vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, nói: “Không sao, nếu làm sai thì phải xin lỗi. Đó là lẽ tự nhiên, là điều chính đáng. Chẳng lẽ một thương hiệu Dimon lớn như vậy mà dám bắt nạt khách hàng sao?”

“Này, đúng là cửa tiệm chúng tôi bắt nạt khách đấy! Hai người cút khỏi đây ngay!”

“Đúng đấy! Cút đi! Chúng tôi đã gọi nhân viên bảo vệ đến rồi!”

Mấy cô nhân viên kiêu ngạo ra mặt!

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, nói: “Đây là ý của các cô, hay là ý của ông chủ các cô?”

“Cái gì mà chúng tôi, cái gì mà ông chủ hả? Anh quan tâm gì mà nhiều thế? Cút ngay! Sao nào, anh định gọi ông chủ của chúng tôi ra đây chắc?”, Tiểu Lệ đang ôm lấy hai má sưng tấy của mình, vẻ mặt hung ác!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.

“Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay cửa tiệm vắng tanh thế này? Các cô đang làm gì đấy?”

Mấy cô nhân viên thấy người đến, lập tức kính cẩn kêu lên: “Quản lý Uông!”

Mà cô nhân viên tên Tiểu Lệ cũng vội vàng chạy tới, bất bình khóc lóc nức nở: “Quản lý Uông, cuối cùng anh cũng tới rồi, hai người này đến cửa tiệm của chúng ta làm loạn lên đây này!”

Chương 354: Láo xược! Dừng tay ngay!

Người đàn ông bước vào khoảng ngoài ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen, người tương đối mập, bụng bia, gương mặt đầy thịt của hắn tối sầm xuống!

“Làm loạn?”

Quản lý Uông siết chặt gọng kính, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô nhân viên bán hàng tên Tiểu Lệ lập tức khóc nói: “Quản lý! Chính hai người này đã đuổi khách hàng trong cửa tiệm của chúng ta đi! Có một quý cô muốn mua bộ váy cưới truyền thế của đại sư Nhất Phàm, nhưng lại bị tên này cho hai cái bạt tai liền bỏ đi mất! Hơn nữa, anh ta còn hung hăng tát em, yêu cầu bọn em xin lỗi!”

Quản lý Uông nghe câu được câu chăng, nhưng khi biết đối phương bắt nạt nhân viên cửa tiệm của mình, hắn hết sức tức giận, liếc thấy vết tát in trên má Tiểu Lệ, lập tức quay người lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn với đôi mắt như phun lửa, hỏi: “Anh đánh cô ấy à?”

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh tanh, cũng không phủ nhận, nói: “Đúng vậy”.

Vừa nghe thấy giọng điệu anh ngang ngược như vậy, quản lý Uông nổi giận đùng đùng, quát mắng: “Anh không biết tiệm váy cưới Dimon của chúng tôi là tiệm váy cưới đắt nhất Tu Hà sao? Nhân viên cửa tiệm của chúng tôi ở đây có khuôn mặt đẹp hàng đầu Tu Hà đấy nhé. Cái tát này của anh ảnh hưởng trực tiếp đến bộ mặt bảo bối của cửa tiệm chúng tôi rồi, sau này cô ấy đón tiếp khách kiểu gì?”

“Ngay bây giờ, tôi yêu cầu anh không chỉ phải xin lỗi Tiểu Lệ, mà còn phải bồi thường tiền thuốc men, tổn thất tinh thần, cũng như tiền phí làm lỡ công việc cửa tiệm! Tổng cộng là một triệu tệ!”

Quản lý Uông này vừa mở miệng đã đổi trắng thay đen!

Mấy cô nhân viên ở bên cạnh cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, hất cằm lên nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn!

Cứ như, trong một khắc đó, quản lý Uông trong mắt bọn họ chính là chỗ chống lưng vô cùng vững chắc!

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ quản lý Uông không hỏi tôi tại sao tôi lại đánh cô ta sao?”

Quản lý Uông nhướng mày, rồi nói: “Không cần biết vì lý do gì, việc đánh nhân viên của cửa tiệm Dimon chúng tôi chính là một sai lầm lớn! Xin lỗi cô ấy ngay lập tức cho tôi!”

“Đúng đấy! Xin lỗi ngay!”

“Hừm! Bây giờ hối hận cũng vô dụng! Một tên rác rưởi, cùng một con chó cái, dám làm phiền cửa tiệm Dimon chúng ta!”

Đối mặt với những lời mắng mỏ của đám người, Khương Vy Nhan có chút sợ sệt.

Một triệu tệ đấy…

Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Cô kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn, lo lắng nói: “Tiêu Chính Văn, hay là mình xin lỗi đi…”

“Không sao, có anh ở đây. Anh không tin Dimon này dám cậy mình là một cửa tiệm lớn mà bắt nạt khách, ăn nói ngang ngược, đổi trắng thay đen!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm quản lý Uông, nói: “Anh có chắc muốn chúng tôi xin lỗi không?”

Thấy vậy, quản lý Uông bật cười, chế giễu: “Không rõ thì sao nào? Anh ăn mặc thế này chứng tỏ anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi! Dám tới Dimon gây sự, tôi bắt hai người xin lỗi đền tiền đã là nhẹ nhàng lắm rồi! Như trước đây là tôi trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ tới đánh gãy chân hai người, sau đó ném ra ngoài rồi đấy!”

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Có vẻ như Dimon đúng là cậy thế hiếp người, có chút thú vị. Tôi lo lắng nếu tôi xin lỗi, anh và cả sếp Khưu phía sau anh nữa, không kham nổi đâu…”

“Xì xào!”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt quản lý Uông run lên, đột nhiên hắn bị khí thế của Tiêu Chính Văn áp đảo!

Cảm giác lạnh rùng mình này đáng sợ quá!

Người đàn ông này dường như không hề bình thường như vẻ bề ngoài.

Lẽ nào là ảo giác?

Quản lý Uông nhíu mày mắng: “Vớ vẩn! Có chuyện gì mà Dimon chúng tôi không gánh nổi chứ? Sếp Khưu của chúng tôi là một trong những cổ đông lớn của phố áo cưới Tu Hà! Chỉ cần ông ấy nói một câu, anh sẽ phải quỳ xuống dập đầu xin tha mạng ngay!”

“Ồ? Thật sao? Vậy chúng ta cùng chờ xem”.

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra và bấm số của Trịnh Thiên Thái.

Vốn dĩ anh định gọi cho Long Nhất, nhưng lại nghĩ đây là Tu Hà, có lẽ để Trịnh Thiên Thái ra mặt sẽ thích hợp hơn.

“Tôi đang ở tiệm váy cưới Dimon, ông dẫn theo một số người tới đi. Ừ, đúng rồi, mang thêm một triệu tệ tiền mặt nữa!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Trịnh Thiên Thái ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt không thôi, sắc mặt trở nên nghiêm túc, rất nhanh đã đáp lại: “Vâng, vâng, anh Tiêu, tôi tới ngay!”

Sau khi Tiêu Chính Văn cúp máy, Trịnh Thiên Thái ngơ ngác nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Tiệm váy cưới Dimon? Đứa nào mắt mù đắc tội anh Tiêu vậy?”

Lúc này, trợ lý bước vào nói: “Thiên Gia, tổng giám đốc Khưu của phố áo cưới đợi bên ngoài đã lâu rồi ạ. Ông có muốn cho ông ta vào không?”

Nghe vậy, Trịnh Thiên Thái giật mình!

Tổng giám đốc Khưu của phố áo cưới?

Đó chẳng phải là ông chủ của tiệm váy cưới Dimon sao?

“Cho ông ta vào đi!”, Trịnh Thiên Thái lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da bước vào văn phòng, vẻ mặt hết sức khiêm tốn, nở nụ cười nịnh nọt: “Thiên Gia, tên tôi là Khưu Trạch, là một trong những cổ đông của phố áo cưới, và đồng thời cũng là ông chủ cửa tiệm Dimon. Đây là một dự án hợp tác của phố áo cưới chúng tôi, mời Thiên Gia xem qua”.

Trịnh Thiên Thái đứng dậy, mặc áo khoác, cũng không thèm nhìn đến tập tài liệu trong tay Khưu Trạch, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Khưu, ông đến đúng lúc lắm, cùng tôi đi tới tiệm váy cưới của ông một chuyến”.

Khưu Trạch sửng sốt, trên mặt lập tức nở nụ cười, nói: “Thiên Gia, ông muốn chọn váy cưới cho vợ sao?”

Trịnh Thiên Thái sửng sốt, giọng nói lạnh tanh: “Chọn váy cưới quái gì chứ? Anh Tiêu nhờ tôi dẫn người và cầm theo một triệu tệ tiền mặt đến tiệm váy cưới của ông! Ông có biết hậu quả của việc đắc tội anh Tiêu không?”

Trước lời quát tháo đột ngột của Trịnh Thiên Thái, Khưu Trạch không ngừng túa mồ hôi trên trán.

Khí thế của ông trùm thế giới ngầm Tu Hà hết sức kinh người!

“Thiên Gia, tôi không hiểu lắm, anh Tiêu là ai mà cần ông đích thân dẫn người qua đó?”, Khưu Trạch hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

Trịnh Thiên Thái hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông Khưu, ông chỉ cần biết anh Tiêu này là một nhân vật mà cả ông và tôi đều không thể đắc tội! Chỉ cần anh Tiêu nói một câu, Trịnh Thiên Thái tôi có thể sẽ phải cút ngay khỏi địa vị hiện tại của mình! Cho dù anh Tiêu bảo tôi kết liễu đời mình, tôi cũng phải làm theo! Hiểu chưa?”

Bùm!

Câu này tựa như quả bom nổ bên tai Khưu Trạch!

Mẹ ơi!

Anh Tiêu này có thân phận cao quý như vậy sao?

Đến cả Thiên Gia Tu Hà cũng phải một mực tôn kính!

“Tôi hiểu… hiểu rồi…”, Khưu Trạch gật đầu.

Trịnh Thiên Thái không nói lời thêm dư thừa, ông ta lập tức dẫn theo hơn ba mươi vệ sĩ mặc vest, hơn nữa còn đích thân mang theo một triệu tệ tiền mặt, rồi lên chiếc Maybach!

Khưu Trạch ngồi bên cạnh ông ta mà người run lẩy bẩy!

Bây giờ, ông ta thực sự hoảng loạn!

Xem ra, là kẻ mù mắt nào đó trong tiệm váy cưới của mình đã đắc tội với anh Tiêu này!



Tuyệt đối đừng là nhân viên của cửa tiệm ông ta, bằng không, ông ta xong đời rồi!

Trịnh Thiên Thái đương nhiên có thể thấy được sự căng thẳng của Khưu Trạch, lạnh giọng nói: “Ông Khưu, ông đừng căng thẳng, anh Tiêu sẽ thưởng phạt rõ ràng! Chỉ cần không phải lỗi của ông, ông sẽ bình an vô sự, còn những chuyện khác, chỉ cần anh Tiêu xuôi cơn giận là được rồi. Tới lúc đó, nếu cấp dưới của ông Khưu thật sự có mắt như mù mà đắc tội với anh Tiêu thì cứ theo ánh mắt của tôi mà hành động là được”.

“Vâng… Vâng, cảm ơn Thiên Gia đã nhắc nhở tôi”, Khưu Trạch lấy khăn tay ra, không ngừng lau mồ hôi trên trán!

Chưa đầy mười phút, đoàn xe của Trịnh Thiên Thái đã dừng lại trước tiệm váy cưới Dimon.

Trong cửa hàng lúc này, quản lý Uông và một cô nhân viên đang chỉ vào Tiêu Chính Văn quát mắng với giọng điệu mỉa mai và ngang ngược!

Bên cạnh đó, cũng có bảy tám nhân viên bảo vệ cầm dùi cui điện.

“Tên nhãi nhép này! Xem ra anh rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Người đâu, đánh gãy một bên chân của đôi nam nữ chó đẻ này cho tôi!”

Quản lý Uông rống lên.

Đột nhiên!

Một tiếng hét tức giận vang lên từ ngoài cửa tiệm!

“Láo xược! Dừng tay ngay! Dừng hết lại cho tôi! Ai dám ra tay?”

Đám người nghe thấy vậy lập tức quay ra nhìn, liền thấy Khưu Trạch với vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng chạy vào trong cửa tiệm!

Chương 355: Quỳ xuống xin tha!

Lúc này, khi quản lý Uông và mấy cô nhân viên nhìn thấy Khưu Trạch lao vào với vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng, cũng sững người!

Quản lý Uông lập tức chạy đến, kêu lên đầy cung kính: “Tổng giám đốc Khưu, sao tự nhiên ông lại đến đây vậy? Ông yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này, sắp xong rồi, ông chờ tôi một lát!”

Vừa nói xong, quản lý Uông đã quay đầu quát các nhân viên bảo vệ: “Mấy anh làm gì mà ngớ người ra vậy? Còn không mau ném hai tên phá rối này ra ngoài đi? Không thấy sếp lớn của chúng ta tới giám sát công việc sao?”

Nghe vậy, đám nhân viên bảo vệ lập tức giơ dùi cui điện trên tay và đi về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!

Khương Vy Nhan sợ tới mức núp sau lưng Tiêu Chính Văn, cả người run lên, cô nghiêng đầu, sợ hãi nhìn đám nhân viên bảo vệ bước tới gần!

“Dừng ngay! Ai cho mấy cậu làm vậy? Cút sang một bên cho tôi!”

Khưu Trạch nhìn thấy cảnh này, liền sợ tới nỗi tim thắt lại, ngay lập tức gầm lên!

Vừa rồi ở trong xe, Trịnh Thiên Thái đã nói với ông ta, đây là anh Tiêu, mà người đứng cạnh anh ấy chính là cô Tiêu!

Khưu Trạch không phải là một kẻ ngốc, mặc dù trông anh Tiêu ăn mặc hết sức bình thường, nhưng ông ta biết, bây giờ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ thích ăn mặc giản dị, họ thích giả vờ nghèo khó, sau đó dạy dỗ mấy tên khốn nạn có mắt không tròng, suốt ngày xem thường người khác!

Rõ ràng là anh Tiêu này cũng vậy.

Hơn nữa, Thiên Gia đã nói rồi, anh Tiêu không thích người khác tiết lộ thân phận của mình!

Do đó, Khưu Trạch gần như hiểu mọi chuyện trong nháy mắt!

Ông ta quay đầu lại, giơ tay tát thật mạnh vào khuôn mặt to béo đầy dầu của quản lý Uông, sau đó hét lên: “Láo toét! Cậu làm phản đấy à? Cậu đối xử với khách hàng của tôi kiểu gì đấy?”

Cái tát này khiến quản lý Uông choáng váng, đồng thời cũng khiến đám nhân viên trong cửa tiệm lập tức im lặng!

Sếp lớn thực sự đánh quản lý Uông vì hai kẻ nghèo rớt mùng tơi kia sao?

Quản lý Uông lúc này cũng ngạc nhiên không thôi, hắn ôm gò má, đáp lại vẻ tức giận và không phục: “Ông chủ, ông đánh tôi làm gì? Là hai người họ náo loạn cửa tiệm mà! Người đàn ông đó còn đánh nhân viên của chúng ta, hơn nữa còn đuổi mất một khách hàng đắt giá nhất của chúng ta! Ông nên cho người dạy dỗ hắn một bài học mới phải chứ?”

“Vớ vẩn! Dạy dỗ cái gì? Cậu mới là người cần được dạy dỗ ấy!”

Khưu Trạch lạnh lùng quát tháo, đồng thời không ngừng nháy mắt với quản lý Uông, chửi bới: “Quản lý Uông! Lúc trước tôi đã dạy cậu như thế nào? Khách hàng là Thượng Đế của chúng ta! Bây giờ cậu lại muốn ta tay với Thượng Đế của chúng ta sao? Anh muốn làm gì? Không muốn làm việc nữa à?”

Câu này khiến tên quản lý Uông run lên sợ hãi, mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng khi nhìn thấy sếp lớn đang tức giận, hắn cũng không nói thêm được lời nào, chỉ có thể đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt oán hận và lạnh lẽo!

Chuyện quái gì thế này?

Sếp có bị điên không?

Ông ấy lại đi trách mình vì hai đứa nghèo kiết xác này?

Thấy quản lý Uông đã ngừng nói, Khưu Trạch ngay lập tức tiến đến chỗ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi hai vị khách quý, tôi là ông chủ của tiệm váy cưới Dimon, đồng thời cũng là một trong những cổ đông của phố áo cưới. Tôi rất xin lỗi, nhân viên của tôi đã xúc phạm hai người. Nếu hai người có gì không hài lòng hoặc cảm thấy không thoải mái, xin vui lòng nói với tôi. Nếu tôi có thể xử lý được, tôi sẽ lập tức làm ngay!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Vy Nhan hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Không ngờ ông chủ cửa tiệm Dimon lại dễ gần và lịch sự đến vậy.

“Không… không có gì đâu…”, Khương Vy Nhan yếu ớt nói.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Ông Khưu, nhân viên của ông và quản lý Uông, trước đó đã xúc phạm vợ tôi và vừa nãy cũng xúc phạm tôi, ông nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Nghe vậy, Khưu Trạch cau mày, khuôn mặt hết sức khó coi.

Quản lý Uông ở phía sau nghe thấy Tiêu Chính Văn dám chất vấn sếp mình nên giải quyết thế nào, hắn lập tức nổi nóng, xông lên, dùng tay chỉ thẳng mũi anh mà quát: “Cái thằng này! Đủ rồi đấy! Trước mặt anh là sếp lớn của chúng tôi, hơn nữa còn là một trong những đại cổ đông của phố áo cưới, thế mà anh còn dám chất vấn sếp của chúng tôi phải giải quyết thế nào? Biến khỏi đây ngay! Không thì anh…”

“Không thì làm sao?”

Khưu Trạch lạnh lùng hỏi, ánh mắt lạnh tanh!

“Tôi xin lỗi! Cậu, và cả mấy cô nữa, lập tức xin lỗi hai người họ ngay! Nếu hai người họ vẫn chưa đồng ý tha lỗi thì các người cứ tiếp tục xin lỗi! Nếu không, các người sẽ bị đuổi thẳng cổ! Đồng thời, tôi cũng sẽ ra lệnh, sau này phố áo cưới sẽ không tuyển dụng bất kỳ người nào trong số các cô các cậu!”

Khưu Trạch tức giận, giọng nói lạnh lùng vang lên, không ngừng quát.

Lời của sếp lớn khiến quản lý Uông và các cô nhân viên hoảng sợ!

“Sếp, tại sao chứ?”

“Đúng vậy, sếp, ông không biết đâu, vừa rồi tên này còn ra tay đánh chị Lệ của chúng ta mà”.

“Sếp, tại sao ông lại thiên vị hai kẻ nghèo hèn này chứ…?”

Đám nhân viên này đều tức giận, không muốn xin lỗi!

Chứng kiến cảnh này, Khưu Trạch điên hết cả tiết, gầm lên: “Tôi cho các người ba phút, xin lỗi ngay lập tức!”

Quản lý Uông đứng sau Khưu Trạch, cũng cảm nhận được cơn giận từ ông ta, lập tức cúi đầu trước Tiêu Chính Văn và xin lỗi: “Thưa anh và tiểu thư, tôi xin lỗi, trước đó tôi đã thất lễ, làm sai một số chuyện, xin hai người hãy tha thứ cho tôi”.

Thấy quản lý Uông nói lời xin lỗi, mấy cô nhân viên cũng chỉ có thể lần lượt cúi người xin lỗi: “Tôi xin lỗi”.

Tiêu Chính Văn nhếch môi, lạnh lùng nói: “Không đủ chân thành, ông chủ Khưu, tôi không nghĩ những người này xứng đáng để làm việc trong phố áo cưới, ông thấy thế nào?”

Nghe thấy lời này, Khưu Trạch lập tức hiểu ra, cười nịnh nọt: “Đúng vậy, anh nói rất đúng! Không biết cách tiếp đón khách, thật sự không xứng được làm việc ở đây!”

Nói xong, Khưu Trạch lại tiếp tục mắng vài người: “Kể từ hôm nay, các người chính thức bị sa thải khỏi tiệm váy cưới Dimon của tôi! Ngoài ra, toàn bộ phố áo cưới Tu Hà sẽ không nhận các cô vào làm việc! Biến đi!”

Tiếng nạt nộ vang lên khiến đám nhân viên đều chết lặng!

Ai nấy đều khóc lóc, kêu than:

“Sếp ơi, đừng mà, đừng sa thải chúng tôi…”

“Sếp Khưu, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thực sự sai rồi!”

“Anh ơi, xin anh tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi còn phải nuôi người nhà nữa…”

Tiêu Chính Văn khịt mũi lạnh lùng, nói: “Việc tha thứ cho anh là việc của Thiên Gia, tôi chỉ bảo ông Khưu đưa mấy người đi gặp Thiên Gia mà thôi”.

Khương Vy Nhan đứng ở phía sau Tiêu Chính Văn, khẽ kéo cánh tay anh, thì thầm: “Tiêu Chính Văn, chúng ta có nên tha thứ cho họ không? Anh nhìn đi, họ thật đáng thương…”

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói: “Vy Nhan, em dễ mềm lòng quá! Phải biết rằng người khác sẽ không cảm ơn lòng tốt của em, mà ngược lại sẽ nghĩ là em đang thương hại họ, chỉ khiến họ càng thêm oán giận em mà thôi! Xã hội là như vậy, em phải học cách chấp nhận, học cách trở nên mạnh mẽ hơn và tàn nhẫn hơn”.

“Nhưng…”, Khương Vy Nhan vẫn muốn nói thêm, nhưng lại cảm thấy những gì Tiêu Chính Văn nói rất có lý.

Cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Tiêu Chính Văn, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Tiêu Chính Văn đôi khi khiến cô không cách nào nhìn thấu được.



Quản lý Uông đứng ở một bên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng Tiêu Chính Văn sẽ quên mình, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn không thể trốn thoát.

Tiêu Chính Văn bước tới trước mặt quản lý Uông, lạnh lùng nói: “Lúc trước anh yêu cầu chúng tôi đền một triệu tệ phải không?”

Dứt lời, một người đàn ông mặc vest đen xách vali bước vào từ ngoài cửa.

Anh ta mở vali ra, có một triệu tệ tiền mặt bên trong!

Nhìn thấy cảnh này, quản lý Uông run lên vì sợ hãi, quỳ rạp xuống đất kêu lên: “Tôi xin lỗi anh, xin lỗi anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi thực sự sai, thực sự sai rồi! Là tôi có mắt như mù, xem thường người khác, tôi đáng chết, tôi đáng chết! Tôi xin anh tha cho tôi đi mà!”

Vừa nói, quản lý Uông vừa dập mạnh đầu xuống đất, hơn nữa còn tự vả mình!

Tiếng kêu bốp bốp chấn động toàn bộ tiệm váy cưới!

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nói với Khưu Trạch: “Ông chủ Khưu, người của ông, ông tự xử lý”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn quay lại và rời đi cùng với Khương Vy Nhan.

Khưu Trạch cung kính đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Tiêu Chính Văn rời đi.

Sau đó, một tiếng hét thảm thiết như lợn chọc tiết của quản lý Uông vang lên từ trong tiệm váy cưới!

Khi đã đi khỏi cửa tiệm được một đoạn rồi, Khương Vy Nhan mới lo lắng hỏi: “Tiêu Chính Văn, chuyện vừa rồi rốt cuộc là sao vậy? Anh lấy đâu ra một triệu tệ tiền mặt thế?”

Chương 356: Mạng lưới ám sát

Tiêu Chính Văn cười nói: “Tiền đi mượn đấy”.

“Mượn? Anh mượn ai?”, Khương Vy Nhan bối rối hỏi.

Tiêu Chính Văn nghĩ một hồi rồi nói: “Sếp của anh”.

“Cái cô tổng giám đốc Đỗ – Đỗ Tình Tuyết ấy á?”

Khương Vy Nhan nghi ngờ hỏi, sau đó gương mặt không chút che giấu vẻ ghen tị cùng cô đơn, nói: “Xem ra cô ấy đối xử với anh rất tốt, muốn mượn một triệu tệ cũng được”.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu khi ghen của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn bật cười, véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, nói: “Em đang nghĩ gì vậy? Anh và cô ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi. Em đừng nghĩ linh tinh, chúng ta về đi”.

Khương Vy Nhan giả vờ tức giận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, nói: “Anh nói thật không đấy? Giữa hai người còn có quan hệ gì nữa không?”

Lời này của cô là những gì cô thật sự muốn hỏi.

Cuộc sống trong năm năm qua đã khiến cô trở nên thận trọng và nhạy cảm hơn cả.

Dù suốt thời gian ấy, tuy cô có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại rất mong manh, yếu đuối.

Cô phát hiện bây giờ cô càng ngày càng không thể tách rời Tiêu Chính Văn, không thể rời khỏi mối quan hệ này.

Bây giờ, lại xuất hiện nữ tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị, lúc nào cũng lượn lờ trước mặt Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn mạnh tay cho vay một triệu tệ, khiến Khương Vy Nhan cảm nhận được rất rõ có chuyện gì đó không ổn…

“Thật mà! Anh thề với em, được chưa?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói, sau đó giơ tay thề.

Khương Vy Nhan vội vàng nắm lấy tay anh, cười ngọt ngào: “Được rồi, em tin anh, chúng ta về thôi”.

Dứt lời, cả hai chuẩn bị bắt taxi về nhà.

Nhưng.

Đột nhiên, trước mặt bỗng có vài chiếc xe dừng lại, bảy tám tên côn đồ cầm gậy từ trên xe bước xuống, vẻ mặt hết sức hung tợn và độc ác!

Bọn chúng lập tức bao vây Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan sợ tới mức núp sau lưng Tiêu Chính Văn, sợ hãi hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Tiêu Chính Văn cau mày lại, ánh mắt lộ rõ ý thù địch!

Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp cũng ôm Khương Mỹ Nghiên bước xuống từ một chiếc xe sang trọng khác.

“Sao thế? Hai người muốn rời đi à?”, vẻ mặt Ngô Khoan Nghiệp lạnh tanh, nheo mắt lại!

Khương Mỹ Nghiên bước tới trước mặt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt tối sầm, hét lên: “Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan! Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tha cho hai người đâu! Nhìn đi, tôi vừa mới tiêm Hyaluronan và làm mũi xong, đã bị hai cái tát của anh đánh thành dạng này! Mấy anh xông lên cho tôi, đánh gãy cánh tay phải của tên này cho tôi! Còn con bé kia thì trói lại, tôi sẽ đích thân dạy dỗ cô ta trước mặt chồng cô ta!”

Khương Mỹ Nghiên nổi cơn điên, tức giận đùng đùng.

Nghe vậy, bảy tám tên côn đồ lập tức đi về phía Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan với ánh mắt dữ tợn, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào!

Khương Vy Nhan đột nhiên từ phía sau Tiêu Chính Văn xông ra, dang rộng hai tay, dùng thân thể mỏng manh chắn trước mặt anh, lớn tiếng nói với Khương Mỹ Nghiên: “Chị Mỹ Nghiên, em xin lỗi, em thay Tiêu Chính Văn xin lỗi chị. Có gì chúng ta từ từ nói được không?”

“Từ từ nói? Nói con mẹ mày ấy!”

Khương Mỹ Nghiên tức giận hét lên, vẻ mặt hung tợn quát tháo: “Khương Vy Nhan, đừng nói là cô giả ngốc đấy nhé? Cô cho rằng tôi dẫn theo nhiều người như vậy tới đây để nói chuyện với cô sao? Lúc trước khi chồng cô ra tay đánh tôi sao cô không đứng ra nói đi? Cút ngay! Nếu không, tôi đánh cả cô luôn!”

Khương Mỹ Nghiên là như vậy đấy, loại người đổi trắng thay đen điển hình.

Rõ ràng là lỗi của cô ta, nhưng bây giờ lại nói như thể Tiêu Chính Văn là một kẻ tội đồ ghê tởm!

Khương Vy Nhan đứng che trước mặt Tiêu Chính Văn, nhìn thấy đám côn đồ vung gậy trong tay, lao về phía mình, cô nhắm mắt lại, hét lên một cách sợ hãi!

Tuy nhiên, cho dù sợ hãi, cô cũng không lùi bước!

Nhưng.

Khi Khương Vy Nhan vẫn còn đang lo lắng, không có cây gậy nào đánh trúng cô cả.

Cô run rẩy mở mắt, lúc này mới nhận ra Tiêu Chính Văn đã đứng chắn trước mặt mình từ lúc nào không hay, đồng thời bảy tám tên côn đồ cũng ngã sõng soài trên mặt đất!

Tay của bọn chúng đều bị gãy, không ngừng gào thét thảm thiết!

Chứng kiến cảnh này, Khương Vy Nhan kinh ngạc trợn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé lập tức che miệng.

Mặc dù biết Tiêu Chính Văn đã từng là một quân nhân, thân thủ không đơn giản, nhưng cảnh tượng đáng sợ như vậy vẫn khiến Khương Vy Nhan không khỏi sững sờ.

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp cũng chết sững khi nhìn thấy bảy tám tên côn đồ đã bị Tiêu Chính Văn đánh ngã xuống đất trong nháy mắt!

Thấy Tiêu Chính Văn đang đi về phía mình, khuôn mặt lạnh tanh, Khương Mỹ Nghiên sợ tới mức lùi lại phía sau, nấp bên cạnh Ngô Khoan Nghiệp, kinh hãi hỏi: “Anh… anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, Tiêu Chính Văn, nếu anh dám ra tay với chúng tôi, ông nội chắc chắn không tha cho anh đâu!”

Ngô Khoan Nghiệp cũng sợ hãi, cố gắng trốn sau Khương Mỹ Nghiên.

Về phần Khương Mỹ Nghiên, cô ta cũng liều mạng trốn sau Ngô Khoan Nghiệp.

Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng một tiếng, sau đó quát: “Cút!”

Một từ đơn giản nhưng lại tựa như một tiếng sấm vang lên, khiến Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp hoảng loạn bỏ chạy, lao vào xe như điên, sau đó nổ máy xe, “rầm”, nhanh chóng rời khỏi đây!

Thấy Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đã chạy mất, Khương Vy Nhan thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Phù, làm em sợ chết khiếp… Tiêu Chính Văn, anh không sao chứ?”

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt liếc nhìn đám côn đồ đang nằm trên mặt đất, mỉm cười nói: “Không sao, chúng ta về thôi”.

“Vâng”, Khương Vy Nhan đáp.

Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp đang điên cuồng lái xe như bay, sau khi chắc chắn Tiêu Chính Văn không đuổi theo mình, cậu ta đỗ xe bên đường, hít sâu một hơi rồi nói: “Chết tiệt! Thằng này kinh thật đấy! Tại sao thân thủ của anh ta lại mạnh như vậy?”

Khương Mỹ Nghiên cũng rất sợ hãi, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cô ta lập tức đập mạnh vào người Ngô Khoan Nghiệp, hét lên: “Ngô Khoan Nghiệp! Đồ rác rưởi! Chẳng phải anh nói những người mà anh tìm kiếm đều rất đáng tin cậy sao? Tám người đấy, đến cả một thằng ở rể vô dụng cũng đánh không lại! Có mất mặt không cơ chứ! Tôi tức chết mất, tức chết mất!”

Ngô Khoan Nghiệp cũng bực mình ra mặt, nói: “Làm sao anh biết được Tiêu Chính Văn lợi hại như vậy chứ? Không hổ danh từng là quân nhân, thể chất của anh ta khoẻ thật!”

“Phải làm gì bây giờ? Lẽ nào thế này là xong rồi à?”

Khương Mỹ Nghiên vẫn không hài lòng, hai tay khoanh trước ngực, hờn dỗi nói: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không dạy dỗ Tiêu Chính Văn cùng Khương Vy Nhan kia, tôi sẽ không lấy anh đâu!”

Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp nhíu mày nói: “Mỹ Nghiên, em đang nói linh tinh gì vậy? Anh vẫn còn một số mối quan hệ khác, anh gọi điện xem sao”.

“Anh còn quen ai chứ? Đừng nói là lại giống mấy thằng ngu ngốc ban nãy đấy nhé!”



Khương Mỹ Nghiên nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

Ngô Khoan Nghiệp nhếch môi, nói: “Những người này đâu có ngốc, em biết mạng lưới ám sát không?”

“Mạng lưới ám sát? Là sao?”

Khương Mỹ Nghiên nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu.

Ngô Khoan Nghiệp cười nói: “Anh biết một người bạn có tài nguyên của mạng lưới ám sát. Chúng ta có thể đăng nhiệm vụ của mình lên trang web này, sau đó trả tiền, rồi cho những sát thủ của mạng lưới ám sát thay mình dạy dỗ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan!”

“Ơ? Đây… đây không phải là tổ chức sát thủ bí mật trong phim sao?”

Khương Mỹ Nghiên sửng sốt, hoảng hốt nói: “Làm như vậy không phải là giết người sao? Liệu có phải ngồi tù không?”

Ngô Khoan Nghiệp cười nói: “Đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần bọn họ dạy dỗ Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, đánh gãy một chân hoặc một cánh tay gì đó thôi”.

“Được rồi… Anh mau liên lạc với họ đi!”

Khương Mỹ Nghiên nghe xong, gương mặt tràn đầy hưng phấn, vui vẻ!

Sát thủ đấy nhé!

Lần này, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan chết chắc rồi!

Dứt lời, Ngô Khoan Nghiệp lập tức gọi điện thoại, cậu ta mỉm cười đầy xấu xa, nói: “A lô, anh Hào, là tôi đây, Ngô Khoan Nghiệp. Tôi muốn nhờ anh đăng một nhiệm vụ lên trang web của anh…”

Chương 357: Nhận nhiệm vụ mới

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên, cười khẩy nói: “Thiếu gia Ngô, cậu định trả bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm nghìn tệ!”

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm của một tòa nhà nào đó ở Tu Hà.

Căn phòng nghi ngút khói, có hơn chục cái máy tính, còn có bảy tám người đàn ông liên tục gõ bàn phím hoặc nghe điện thoại.

Lúc này, một người đàn ông trung niên râu quai nón ngồi trước màn hình máy tính, mở một trang web với phong cách u ám đẫm máu, bấm vào nút phát hành nhiệm vụ, sau đó nhập yêu cầu nhiệm vụ, cuối cùng là gõ số tiền hai trăm nghìn tệ!

Làm xong mọi việc, khuôn mặt người đàn ông kia đầy vẻ vui mừng, nói: “Nhiệm vụ nhỏ hai trăm nghìn tệ, cũng kiếm lời được mười nghìn tệ”.

“Anh Hào, được đấy, lại nhận nhiệm vụ mới”.

Gã đàn ông bên cạnh lập tức nở nụ cười.

“Tạm được, buổi tối mời anh em ăn cơm”.

Người đàn ông được gọi là anh Hào mỉm cười đáp lại.

“Anh Hào giỏi quá!”

“Anh hào, em yêu anh!”

Vài người khác cũng tâng bốc theo.

Anh Hào vừa pha xong cốc cà phê, liền nhìn thấy thông báo nhắc nhở, nhiệm vụ đã được tiếp nhận!

Chẳng mấy chốc, mười nghìn tệ tiền hoa hồng đã chuyển vào tài khoản, khuôn mặt anh Hào ngập tràn vẻ kích động vui mừng…

Nửa đêm.

Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ say, mới một mình ngồi trong sân nhỏ, ngắm ánh sao đêm.

Bỗng chốc, ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trong bóng đêm!

Tiêu Chính Văn nhếch mép cười khẩy: “Thú vị đấy, tiếp theo là người do ai cử đến đây?”

Tiêu Chính Văn nói xong, đứng dậy đi về phía góc tường.

Mà đúng lúc này, ở bên ngoài bức tường, một người mặc quần áo màu đen, trong miệng ngậm một con dao găm sắc bén, cẩn thận liếc nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó vọt lên vượt qua tường nhảy vào trong sân.

Âm thanh chạm đất rất nhẹ.

Hắn nhếch mép giễu cợt, đứng dậy cười nhạt nói: “Còn tưởng rằng có nhiều phương thức bảo vệ lắm, nhưng hóa ra chả có phương thức nào cả! Nhiệm vụ hai trăm nghìn tệ này quá dễ dàng! Nếu không phải vì gần đây thiếu tiền thì tao cũng chẳng thèm đến đây đối phó với hai người bình thường”.

Gần như khoảnh khắc tiếp đất, hắn đoán rằng, trong sân nhỏ này không hề có bóng dáng tên cao thủ nào.

Đặc biệt là tiếng hít thở đều đặn từ căn phòng hướng Tây Nam kia, nghe như hơi thở của những người bình thường, rất nhẹ nhàng.

Trong lúc hắn đang thầm vui mừng, cho rằng bản thân có thể nhanh chóng thực hiện xong nhiệm vụ.

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối: “Cửa chính không vào, mà lại muốn làm đầu trộm đuôi cướp, có phải là không hợp quy tắc lắm không?”

Nghe thấy những lời nói này.

Gã đàn ông mặc áo quần màu đen đột nhiên dựng tóc gáy!

Hắn mơ hồ đưa mắt nhìn xung quanh, muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh!

Đồng thời, cả người hắn căng thẳng, cầm chắc con dao găm sắc bén trong tay, cơ thể cũng hạ thấp xuống!

Điều này… là không thể!

Hơi thở quá đáng sợ!

Bản thân hắn vừa đột nhập vào sân nhỏ đã có sự tồn tại của một người khác?

Ngay lúc người này đang cực kỳ căng thẳng, Tiêu Chính Văn chậm rãi bước ra từ bên cạnh với vẻ mặt bình tĩnh, hai tay đút túi quần, khóe mắt thoáng qua một nụ cười nhạt.

Lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, tên đó cầm lấy dao găm, xông thẳng tới, dao găm suýt nữa đâm thẳng vào tim của Tiêu Chính Văn!

Buộc phải giết!

Đây chính nguyên tắc sát thủ chuyên nghiệp của Coffin.

Bởi vì, hắn hiểu rõ, người đàn ông trước mặt có thể chỉ là người hoàn toàn bình thường, vô tình bắt gặp mình!

Hoặc có thể là một cao thủ có bản lĩnh còn mạnh hơn mình, có khả năng che giấu hơi thở của bản thân!



Dù thuộc khả năng nào thì Coffin cũng buộc phải nhanh chóng ra tay thăm dò!

Nếu là khả năng thứ nhất thì sẽ giết luôn, sau đó vượt tường trốn thoát!

Còn nếu thuộc khả năng thứ hai thì tập kích một phát rồi rút lui, sau đó vượt tường trốn thoát!

Mắt thấy dao găm sắp đâm tới, Tiêu Chính Văn nhếch mép, đứng yên không nhúc nhích, mà giơ tay, tóm lấy cổ tay của Coffin kia!

Rắc một tiếng!

Cổ tay hắn đã bị gãy!

Coffin đau đớn hự một tiếng, bỗng chốc hắn vùng vẫy muốn chạy trốn!

Bởi vì hắn biết!

Người trước mặt chính là cao thủ!

Bản lĩnh còn mạnh hơn cả hắn!

Với thủ đoạn và sát khí tỏa ra từ trên người, so với sếp lớn của tổ chức Coffin thì căn bản không cùng một đẳng cấp!

Chỉ cần ở trước mặt người này thì Coffin một chiêu cũng không thắng nổi!

Vì thế, lập tức trong lòng hắn chỉ muốn bỏ chạy!

Nhưng mà!

Tiêu Chính Văn vẫn nắm chặt không buông cổ tay hắn, anh nhếch mép cười khẩy.

Chương 358: Kẻ xâm phạm Hoa Quốc thì xa mấy cũng diệt

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu, một cước đá bay Coffin ra ngoài!

Rầm một tiếng!

Coffin vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy lồng ngực và bụng mình bị va chạm cực mạnh, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập vào bức tường phía sau!

Một tiếng rầm lớn vang lên!

Cả bức tường trong sân phút chốc sụp đổ, toàn bộ gạch vỡ đè lên Coffin.

Phụt! Coffin nôn ra máu tươi, bị gạch đè lên, sắc mặt đau đớn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn từng bước từng bước tiến về phía mình!

“Mày… mày là ai? Tại sao lại có bản lĩnh mạnh mẽ như thế…”

Coffin chật vật nói một câu, hắn cảm nhận được cơ quan nội tạng trong cơ thể sắp bị vỡ vụn đến nơi!

Hắn biết rằng, cú đá ban nãy của đối phương đã khiến toàn bộ cơ quan nội tạng trong cơ thể nát bét rồi!

Hơn nữa, rõ ràng đối phương đã nương tay, nếu không thì cú đá kia đủ để lấy mạng của hắn!

Tiêu Chính Văn đứng trước mặt Coffin, ánh trăng chiếu vào người anh tạo ra một cái bóng kéo dài.

Khoảnh khắc đó, trong mắt Coffin, Tiêu Chính Văn tựa như một vị thần Tu La hạ phàm, hơi thở toát ra vô cùng khủng bố!

Đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia, phản chiếu ánh trăng bạc, khiến cả người hắn run lẩy bẩy, linh hồn hắn như muốn quỳ xuống bái lạy.

“Nói đi, ai phái mày đến đây, mày chỉ có một cơ hội duy nhất”.

Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống Coffin đang nằm bò dưới đất, lạnh lùng hỏi.

Coffin lo lắng nhíu mày hỏi: “Nói ra thì tôi có thể sống không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Mày còn có tư cách ra điều kiện với tao sao?”

Câu nói này khiến sắc mặt Coffin vừa do dự vừa phức tạp.

“Tôi nói, tôi nói… Tôi tiếp nhận nhiệm vụ trên mạng nên mới tới đây”, Coffin nói.

“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

Coffin trả lời: “Chính là nhiệm vụ của mạng lưới ám sát, hai trăm nghìn tệ mua hai cánh tay của nam nữ chủ nhà trong ngôi nhà này…”

Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn nhướng mày, hỏi: “Mạng lưới ám sát, ha ha, lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, không ngờ nó vẫn còn tồn tại”.

Coffin nghe đến đây, toàn thân run lên bần bật.

Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng hỏi: “Anh… anh biết mạng lưới ám sát sao?”

Ba năm trước, mạng lưới ám sát chính là tổ chức ám sát xếp thứ ba thế giới!

Tổ chức này bao gồm một nghìn ba trăm vị cao thủ đến từ khắp nơi trên thế giới, còn có đủ loại tổ chức sát thủ với đủ loại phương thức phục vụ nó, đều là những sự tồn tại có bản lĩnh cực kì lớn mạnh!

Mà ông trùm đứng sau mạng lưới ám sát – Ricks xếp hạng thứ hai mươi trong bảng xếp hạng chiến thần ở phương Tây, cũng chính là chiến thần cấp ba sao!

Với thực lực này, ở bên phương Tây, chính là cường giả vô song!

Nhưng!



Ba năm trước, bởi mạng lưới ám sát nhận một nhiệm vụ lớn đối phó với Hoa Quốc, kết quả là gặp thảm họa đẫm máu!

Cả tổ chức mạng lưới ám sát này bị một vị cấp chủ soái của Hoa Quốc quét sạch!

Đối phương dẫn theo tám chiến thần, đến thẳng thành phố Shengton ở phương Tây, tìm đến trụ sở của mạng lưới ám sát, nhổ tận gốc!

Cuối cùng một nghìn ba trăm tên sát thủ và vài chục tổ chức sát thủ bị giết chết, chỉ còn lại hơn một trăm tên.

Ricks là ông trùm mạnh nhất của mạng lưới ám sát, cũng là một chiến thần cấp ba sao, nhưng ở trước mặt chủ soái của Hoa Quốc, hắn không chống đỡ nổi một đòn đã bị giết ngay tức khắc!

Sau sự việc đó, đã lưu truyền một câu nói: Kẻ xâm phạm Hoa Quốc thì xa mấy cũng diệt!

Sự việc này đã gây ra một làn sóng lớn ở phương Tây vào thời điểm đó!

Đồng thời, cũng chấn động cả tổ chức ám sát ngầm!

Mạng lưới ám sát đứng vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng các tổ chức ám sát ngầm lâu năm, mà đại bản doanh lại bị hủy diệt chỉ trong một đêm và tắm trong biển máu!

Dù đến tận bây giờ, chỉ cần nhắc lại sự việc đó, tất cả mọi người đều không ngừng tôn thờ và kính sợ vị cường giả đến từ Hoa Quốc đó!

Lúc này, Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Coffin nói: “Kẻ xâm phạm Hoa Quốc thì xa mấy cũng diệt, câu nói này, các người vẫn chưa nhớ kĩ à?”

Chương 359: Long Vương phương Đông

Ầm!

Câu nói của Tiêu Chính Văn tựa như sấm nổ bên tai Coffin, khiến hắn run lẩy bẩy!

Một sự sợ hãi cứ thế dấy lên từ sâu trong lòng!

“Anh… anh là vị chiến thần năm đó?”, Coffin lên tiếng hỏi, hai mắt mở to, vô cùng kinh ngạc!

Đây đã là suy đoán lớn nhất của hắn rồi!

Người có thực lực như vậy, còn biết cả câu nói này, ngoài các tổ chức và hơn một nghìn sát thủ của mạng lưới ám sát phải tắm trong biển máu năm xưa, mười mấy lãnh đạo cấp cao của mạng lưới ám sát và các tổ chức sát thủ lớn của phương Tây ra thì chỉ còn lại tám vị chiến thần đến từ Hoa Quốc và cả vị chủ soái uy nghiêm kia nữa!

Anh ta là một trong số tám vị đó sao?

Khi ý nghĩ này loé lên trong đầu Coffin, hắn cảm tưởng như mình sắp phát điên tới nơi!

Trời đất ơi!

Rốt cuộc mình đã làm cái gì thế này?

Vậy mà mình lại nhận nhiệm vụ đối đầu với một vị chiến thần năm đó?

Đây không phải tự tìm đường chết hay sao?

Nếu như vị chiến thần này nổi giận, vậy thì tổ chức sát thủ đứng sau lưng mình, bao gồm cả toàn bộ phe phái của mạng lưới ám sát chẳng phải sẽ tắm trong biển máu thêm lần nữa hay sao?

Coffin đã quá sợ hãi, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh!

Tại sao chứ?

Tại sao mình lại thèm khát khoản tiền hai trăm nghìn tệ này như thế?

Rõ ràng mình vừa mới đến Hoa Quốc chưa bao lâu, tại sao lại chọc phải một vị chiến thần rồi cơ chứ?

Nhưng mà!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu thờ ơ, trong đáy mắt sắc bén chợt loé lên sự lạnh lùng quỷ dị, nói: “Mày đang nói đến tám thuộc hạ của tao sao?”

Ầm ầm ầm!

Câu nói này của Tiêu Chính Văn quá mức kinh động, hoàn toàn bùng nổ bên tai Coffin!

Tám thuộc hạ?

Tám thuộc hạ!

Anh ta không phải một trong tám vị chiến thần mà lại chính là vị chủ soái uy nghiêm kia!

Long Vương của Hoa Quốc!!!

Những người tận mắt chứng kiến cảnh tượng năm đó đã đặt cho vị chủ soái này một biệt hiệu là Quan Dĩ Long Vương!

Đối với phương Tây mà nói, biệt hiệu này vô cùng uy lực và cao quý!

Có lẽ chỉ có mười hai điện chủ oai nghiêm của thánh điện phương Tây mới có thể so bì nổi!!

Coffin sững sờ, tim cứ đập liên hồi!

Hắn không thể ngờ được rằng người đang đứng trước mặt mình đây lại là vị chủ soái, là Long Vương của phương Đông năm xưa từng khiến cho mạng lưới ám sát phải tắm trong biển máu!

“Phịch!”

Gần như ngay lập tức, Coffin dồn tất cả sức lực đứng lên từ đống đổ nát, sau đó nặng nề quỳ rạp xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, cả người run lên lẩy bẩy, nói: “…Coffin tham kiến Long Vương phương Đông…”

“Long Vương phương Đông?”, Tiêu Chính Văn cau mày: “Đây là biệt hiệu gì vậy?”

Coffin vội vàng nói: “Thưa Long Vương phương Đông, tôi là Coffin của tổ chức sát thủ Tử Thần thuộc mạng lưới ám sát. Long Vương phương Đông là biệt hiệu tôn quý và oai nghiêm nhất mà giới sát thủ phương Tây và thế lực hắc ám đặt cho anh sau khi anh lãnh đạo tám chiến thần tàn sát mạng lưới ám sát! Đây cũng coi như ngang hàng với mười hai điện chủ của thánh điện phương Tây!”

“Long Vương phương Đông, mong anh tha thứ cho việc tôi không biết và bỏ qua cho tôi, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, u mê hai trăm nghìn tệ mới nhận nhiệm vụ lần này!”

Nói xong, Coffin không ngừng dập đầu, đến mức trên trán be bét máu!

Tiêu Chính Văn nhướng mày, coi như đã hiểu, cười nhạt nói: “Long Vương phương Đông, cũng thú vị đấy. Ban nãy tao đã nói rồi, cơ hội chỉ có một lần, ai phái mày tới đây?”

Nghe vậy, Coffin liền vội vàng trả lời: “Thưa Long Vương phương Đông, tôi chỉ nhận được nhiệm vụ từ mạng lưới ám sát, anh cũng biết rằng đối với những kẻ làm công việc ám sát giống như tôi thì không được phép biết thông tin của chủ thuê…”

Quả thật!

Trong giới sát thủ, nhiệm vụ nhận được đều dưới dạng nặc danh, không có cách nào biết được thông tin của người chủ bỏ tiền thuê mình.

Trừ phi chủ thuê đồng ý công khai tên của mình, bằng không dù có là tập đoàn sát thủ lớn như mạng lưới ám sát thì cũng không thể nào biết được thông tin của người đó.

Bởi vì, nhiệm vụ đăng lên mạng đều phải thông qua thế lực hắc ám lớn nhất của phương Tây, được hội đồng mã hoá rồi mới công bố.

Tiêu Chính Văn cau mày, đương nhiên anh biết về quy tắc của thế giới ngầm phương Tây.

Nhìn Coffin đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Trở về nói với nhân viên quản lý của tổ chức Tử Thần sau lưng mày rằng tao chỉ cho bọn họ thời hạn ba ngày để tự giải tán! Mỗi một thành viên của tổ chức sát thủ Tử Thần đều phải tự chặt một cánh tay rồi công bố lên mạng lưới ám sát! Ngoài ra còn phải ghi thêm một câu: “Hoa Quốc, không thể xâm phạm” Rõ chưa?”

Coffin ngơ ngác, nhưng rất nhanh liền dập đầu nói: “…Vâng, cảm ơn Long Vương phương Đông tha cho tôi tội chết!”

“Cút đi!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

Coffin lập tức đứng dậy, lùi từng bước ra khỏi sân, đến khi lùi được một trăm mét và không còn cảm nhận được sát khí đáng sợ trên người Tiêu Chính Văn nữa thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay lưng bỏ chạy một mạch, ngồi máy bay chuyên dụng rời khỏi Tu Hà, rời khỏi Hoa Quốc ngay trong đêm đó!

Mà bên này, Tiêu Chính Văn nhìn bức tường đã đổ sụp, bất lực lắc đầu thở dài, nói: “Xem ra ngày mai lại có việc để làm rồi đây”.

Trở về phòng ngủ, phát hiện ra Khương Vy Nhan và Na Na không hề thức giấc vì động tĩnh bên ngoài, Tiêu Chính Văn thở phào một hơi, nhẹ nhàng lấy chất thơm đang đốt trên đầu giường ra khỏi phòng rồi vứt vào thùng rác.

Đây là Mê Điệp Hương, có thể khiến con người tạm thời hôn mê, không có hại nhiều đối với cơ thể, chỉ là ngày hôm sau khi tỉnh dậy sẽ hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn.

Dù sao, sau khi Tiêu Chính Văn đi theo ba vị thần y học y thì cũng được coi là thần y trong quân đội!

Mặc dù rất ít lần thể hiện y thuật, nhưng anh đã quá thông thạo những thứ này!

Đến tối, Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên vẫn đang đợi tin trong phòng bao của quán bar.

Đột nhiên, Ngô Khoan Nghiệp nhận được điện thoại của anh Hào, đầu dây bên kia, rõ ràng anh Hào đang rất kích động gào ầm lên: “Thiếu gia Ngô, người anh bảo tôi xử lý rốt cuộc là ai vậy? Sát thủ nhận nhiệm vụ đã hoàn lại hai trăm nghìn tệ rồi! Còn nói sau này sẽ không nhận nhiệm vụ này nữa! Thậm chí ngay cả tổ chức sát thủ của hắn cũng không có ai dám nhận nhiệm vụ này?”

Nghe vậy, Ngô Khoan Nghiệp khẽ nhướng mày, lạnh lùng nói: “Anh Hào, anh không đùa đấy chứ? Đối phương chê tiền ít hay sao? Tôi có thể tăng thêm hai trăm nghìn tệ nữa!”

“Thiếu gia Ngô, đây không phải vấn đề tiền nong, là do không có ai dám nhận nhiệm vụ này của anh! Đối phương trả lời tôi rằng dù có là hai tỷ tệ thì cũng không ai dám nhận! Người mà anh muốn xử lý thật sự chỉ là một người bình thường thôi sao?”

Đầu dây bên kia, rõ ràng anh Hào cũng rất sốt ruột.

Ngô Khoan Nghiệp thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy! Chỉ là hai người bình thường… Đợi đã, người đàn ông hình như là binh lính xuất ngũ. Anh Hào, tổ chức sát thủ gì đó của anh thật sự đáng tin cậy sao? Nhiệm vụ đơn giản như thế mà cũng không dám nhận?”



Anh Hào cũng không biết phải nói gì.

Một kẻ xuất ngũ, một người phụ nữ, loại nhiệm vụ này so với nhiệm vụ của cả mạng lưới ám sát mà nói thì đúng là quá đơn giản!

“Thế này đi, tôi đăng tin lại lần nữa, tăng tiền thưởng lên thử xem sao”, anh Hào nói.

Cúp điện thoại, Ngô Khoan Nghiệp sa sầm mặt mày, nhìn sang Khương Mỹ Nghiên lúc này cũng đang đưa mắt nhìn mình, hoài nghi hỏi: “Tiêu Chính Văn thật sự từng làm lính à?”

Khương Mỹ Nghiên ngơ ngác, nói: “Đúng thế, sao vậy?”

Ngô Khoan Nghiệp lắc đầu, khuôn mặt đanh lại, nói: “Không có gì, đợi thêm chút nữa đi”.

Khoảng chừng mười phút sau, chuông điện thoại của Ngô Khoan Nghiệp lại vang lên, vừa mới nhận điện thoại, anh Hào ở đầu dây bên kia đã lo lắng gào mồm lên: “Ngô Khoan Nghiệp! Có phải anh đang lừa tôi không? Anh có biết bây giờ cả mạng lưới ám sát đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Ngô Khoan Nghiệp sững sờ, giọng điệu của anh Hào có vẻ rất nôn nóng!

“Sao vậy anh Hào?”, Ngô Khoan Nghiệp hỏi.

“Mẹ nó! Nhiệm vụ này của anh bị coi là nhiệm vụ nghiêm cấm báo động đỏ cấp cao nhất! Cả mạng lưới ám sát không có bất kỳ ai dám nhận! Hơn nữa, bây giờ có người còn đang nghe ngóng thông tin của chủ thuê!”

Anh Hào sốt ruột hét lên: “Ngô Khoan Nghiệp, tôi hỏi anh lần cuối, người mà anh muốn xử lý kia, ngoài việc là một binh lính đã xuất ngũ thì thật sự không có thân phận nào khác sao? Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến mạng lưới ám sát phát ra nhiệm vụ nghiêm cấm báo động đỏ cấp cao nhất! Thậm chí bây giờ ngay đến cả những kẻ liên lạc như chúng tôi cũng bắt đầu bị cấp trên điều tra rồi!”

Chương 360: Có vấn đề

Nghe thấy tiếng gào rống lên của anh Hào, Ngô Khoan Nghiệp cũng chết lặng, run rẩy giải thích: “Anh Hào, tôi thật sự không lừa anh, anh ta chỉ là một tên lính xuất ngũ thôi, thật sự không có bất kỳ thân phận nào khác, nếu như anh muốn tôi nói thân phận khác của anh ta thì có lẽ là tàn dư còn sót lại của nhà họ Tiêu bị diệt vong ở Tu Hà năm năm trước thôi”.

Anh Hào ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy, im lặng một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, Ngô Khoan Nghiệp, bắt đầu từ bây giờ, anh đừng liên lạc với tôi nữa! Biết vậy đi!”

Cạch!

Nói xong đầu dây bên kia liền cúp điện thoại, Ngô Khoan Nghiệp ngẩn người ra, trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh.

Sao lại như vậy chứ?

Khương Mỹ Nghiên đứng bên cạnh cũng lo lắng hỏi: “Chồng à, mọi chuyện thế nào rồi?”

Trong mắt Ngô Khoan Nghiệp lóe lên một tia sợ hãi, sau đó nói: “Xảy ra chút sai sót, nhiệm vụ thất bại rồi”.

Vừa nghe thấy câu này, Khương Mỹ Nghiên đấm mạnh vào cánh tay của Ngô Khoan Nghiệp, hét lớn: “Em biết ngay mà, mấy người anh tìm chẳng đáng tin tẹo nào cả, cái gì mà sát thủ hàng đầu chứ, em nghĩ bọn chúng đều là một lũ lừa đảo thôi!”

Ngô Khoan Nghiệp cau mày, nghĩ về những lời mà vừa nãy anh Hào nói, lẽ nào, anh Hào này thật sự lừa mình sao?

Một sát thủ hàng đầu lại không đối phó được với tên Tiêu Chính Văn nhỏ bé ấy sao, thế còn gọi là sát thủ hàng đầu cái đếch gì!

Nghĩ đến đây, Ngô Khoan Nghiệp tức giận đập vỡ ly rượu, hét lớn: “Mẹ kiếp! Lại bị người ta chơi một vố rồi! Anh đã nói rồi mà, tên Tiêu Chính Văn đó chỉ là một tên vô dụng ăn bám thôi, nhiệm vụ như vậy cũng không dám nhận mà cũng tự xưng là sát thủ cái đéo gì!”

Càng nghĩ càng tức, Ngô Khoan Nghiệp sa sẩm mặt mày.

Khương Mỹ Nghiên hờn dỗi ngồi một bên, nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Ngô Khoan Nghiệp, cô ta liền an ủi: “Chồng à, thôi bỏ đi, chúng ta không quan tâm đến tên rác rưởi Tiêu Chính Văn nữa, ngày kết hôn của chúng ta sắp tới rồi, đến lúc đó, nửa cái Tu Hà này đều sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng ta, việc đó đủ để dẫm nát Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan dưới chân rồi, đợi đến hôm đó, chúng ta sẽ khiến cho bọn chúng bẽ mặt trước mặt mọi người, như vậy có được không?”

Nghe thấy vậy, khóe mắt Ngô Khoan Nghiệp hiện lên ý cười, sau đó ôm lấy Khương Mỹ Nghiên, cười nói: “Đúng đúng, em nói đúng lắm, khiến bọn họ mất mặt trước toàn thể doanh nhân giàu có ở Tu Hà, đó mới là cách trả thù đã nhất!”

Sau đó, Ngô Khoan Nghiệp đè Khương Mỹ Nghiên xuống, vừa hôn vừa sờ soạng một cách táo bạo.

“Ui chao, anh đè vào tóc em rồi…”



Ngày hôm sau.

Tiêu Chính Văn đã dậy từ sáng sớm, bắt đầu sơn sửa lại bức tường.

Buổi sáng Khương Vy Nhan thức dậy, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang sửa lại bức tường liền hỏi: “Sau bức tường lại bị đổ vậy?”

Tiêu Chính Văn lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Có lẽ do thời gian lâu rồi chăng, anh sửa lại một chút là được ấy mà”.

Khương Vy Nhan gật đầu, cô cũng không hỏi thêm gì, cúi người đi giày cao gót, cầm túi, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhìn thấy vậy, Tiêu Chính Văn đứng dậy hỏi: “Hôm nay là cuối tuần mà em vẫn phải ra ngoài à?”

Khương Vy Nhan trông có vẻ hơi mệt mỏi, gật đầu trả lời: “Vâng, trung tâm thương mại đã bắt đầu xây dựng rồi, em phải qua đó xem”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Để anh đi cùng em, nhìn sắc mặt em có vẻ không tốt lắm”.

Khương Vy Nhan lắc đầu, nói: “Không sao, có thể do em chưa ngủ đủ giấc thôi”.

Sau đó, Khương Vy Nhan đợi Tiêu Chính Văn ở cửa, hai người cùng đi xe moto đến trung tâm thương mại.

Về phần Na Na, anh tạm thời để cô bé ở nhà, nhờ người giúp việc nhà họ Khương chăm sóc.

Đến nơi, Tiêu Chính Văn đỗ xe xong, cùng với Khương Vy Nhan đi vào trung tâm thương mại.

Các công nhân và các giám sát viên đều đang có mặt ở đó.

Lúc này, vài nhân viên phụ trách nhìn thấy Khương Vy Nhan đi vào lập tức chạy tới, cười nói với cô: “Giám đốc Khương, sao cô lại đột nhiên tới đây thế?”

Khương Vy Nhan cười nói: “Tôi đến xem tình hình”.

Vài nhân viên phụ trách liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Sự giao tiếp bằng ánh mắt này Khương Vy Nhan nhìn không hiểu, nhưng Tiêu Chính Văn đứng bên cạnh hoàn toàn có thể hiểu được dụng ý của bọn họ, anh cau mày, sau đó để mắt tới những nhân viên phụ trách này nhiều hơn!

“Vị này là?”, một trong những nhân viên phụ trách nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi.

Khương Vy Nhan cười giải thích: “Đây là chồng tôi, Tiêu Chính Văn”.

Nghe thấy vậy, vài nhân viên phụ trách chợt nhận ra rồi mỉm cười: “À, thì ra là tên chồng vô dụng của giám đốc Khương… à không không không, thì ra là chồng của của giám đốc Khương”.

Câu nói này đột nhiên khiến bầu không khí trở nên rất gượng gạo.

Tiêu Chính Văn thì không quan tâm, anh nhìn ra được câu nói này là do đối phương cố ý nói ra, muốn nhân cơ hội khiến mình bẽ mặt.

Sắc mặt Khương Vy Nhan có chút ngại ngùng, sau đó liền chuyển chủ đề: “Tiến độ dự án này thế nào rồi?”

Một người đàn ông trung niên dáng người phúc hậu, mặc bộ vest màu xanh nước biển, cầm cặp sách đi vào cười nói: “Giám đốc Khương, tiến độ vẫn ổn, nhưng có một vấn đề nhỏ…”

“Tổng giám đốc Từ, vấn đề nhỏ gì thế?”, Khương Vy Nhan quan tâm hỏi.

Việc này liên quan đến sự hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, không thể qua loa được.

Những đơn vị thi công này cũng do nhà họ Khương ký hợp đồng, một số đơn vị do chính Khương Văn Kỳ đứng ra hợp tác.

Vốn dĩ ban đầu Khương Vy Nhan muốn đích thân chọn đơn vị thi công, nhưng Khương Văn Kỳ đã trực tiếp dùng quyền lực của phó chủ tịch để giao hợp đồng cho những đơn vị thi công này, nói rằng đây là đối tác cũ đã hợp tác nhiều năm, rất đáng tin cậy.

Từ Hải Đạt cười nói: “Giám đốc Khương, vật liệu gần như đã dùng hết, chúng ta cần phải bổ sung, hơn nữa, một số vật liệu có vẻ không đạt tiêu chuẩn, chúng ta cần phải tự mua”.

Nghe thấy câu này, Khương Vy Nhan cau mày, nói: “Vật liệu dùng hết nhanh như vậy sao?”

Nói xong, cô còn tiến lên mấy bước, nhìn vào bên trong nhà kho chứa vật liệu.

Quả thực, lô vật liệu vừa nhập về cách đây vài ngày đã sắp dùng hết rồi.

Khương Vy Nhan cảm thấy khó hiểu, sao có thể dùng nhanh như vậy được?

Từ Hải Đạt cũng vội vàng giải thích: “Giám đốc Khương, việc sử dụng vật liệu nhanh là chuyện bình thường mà, bởi vì tỷ lệ phế liệu của chúng ta là 20%”.

“Tỷ lệ phế liệu cao như vậy sao?”

Khương Vy Nhan nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng hỏi: “Trước đây cũng như vậy à?”



Vài nhân viên phụ trách và Từ Hải Đạt vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy giám đốc Khương, ngành nào cũng đều như vậy cả, trước đây chúng tôi hợp tác với phó chủ tịch Khương, tỷ lệ phế liệu đều là 25%, nếu như đây không phải là hợp tác với tập đoàn Hàn Lợi Dân, chúng tôi mới nhấn mạnh với người lao động rằng lần này phải hết sức thận trọng và cẩn thận”.

“Giám đốc Khương, mặc dù cô không hiểu về quy trình và kiến thức xây dựng, nhưng cô phải hiểu rằng vật liệu đương nhiên sẽ có tỷ lệ phế liệu. Tỷ lệ phế liệu của chúng tôi là thấp nhất trên thị trường Tu Hà rồi đấy”.

Từ Hải Đạt càng giải thích thì Tiêu Chính Văn càng thấy nghi ngờ.

Tỷ lệ phế liệu là 20%?

Lừa thần giả quỷ à?

Đến Tiêu Chính Văn là người ngoài ngành cũng có thể nghe tra, bên trong nhất định có uẩn khúc!

Khương Vy Nhan cũng không ngốc, mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng những thứ này cô vẫn biết một ít.

Nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra, nói: “Vậy để tôi gọi điện cho bác cả hỏi xem”.

Từ Hải Đạt nghe thấy vậy lập tức mở to mắt cười: “Được, thái độ làm việc thận trọng của giám đốc Khương, chúng tôi rất thích”.

Vài người nhìn nhau mỉm cười, vẻ đắc ý ẩn hiện trong mắt bọn họ.

Khương Vy Nhan gọi điện cho Khương Văn Kỳ, hỏi: “Bác cả, người phụ trách các đơn vị xây dựng mà bác tìm tới nói với cháu rằng, tỷ lệ phế liệu của vật liệu là 20%, chuyện này bác có biết không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom