• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 832

Chương 832: Ở chung một phòng với người đẹp


Đặc biệt là bộ ngực bị đè nén dưới hai tay kia, đường cong thật lớn, khiến miệng người nhìn đối diện khô khốc, cơ thể cứ nóng bừng rạo rực!


Tiêu Chính Văn vừa liếc mắt đã thấy cảnh tượng khiến đàn ông chảy máu mũi, may mà anh có tinh thần thép, không thì sẽ lúng túng đến mức nào đây!


Cô ta đúng là nữ yêu tinh!


Tiêu Chính Văn đưa mắt sang Khương Vy Nhan đứng trước gương, khi anh nhìn thấy cô, suýt nữa thì chảy máu mũi lần hai, hơn nữa còn là loại vô cùng kích thích!


Dùng bốn từ “xinh đẹp chói lóa” rất thích hợp để miêu tả cô lúc này, Tiêu Chính Văn thấy cô mới đúng là thiên sứ bước ra từ thiên đường!



Trên người cô mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ, sau lưng khoét sâu hình chữ V, để lộ một tấm lưng trắng nõn, cực kì mê người!


Tóc cô búi cao, gương mặt thanh tú, khác hẳn cách ăn mặc thường ngày, trông cô vừa cao quý vừa trang nhã!


Hơn nữa, chiếc váy dạ hội cực kì hợp với Khương Vy Nhan, để lộ tấm lưng nõn nà, phía trước vừa vặn ôm lấy vòng một của cô, đường cong hình chữ S, đặc biệt là vòng một chẳng hề thua kém Tiêu Nhược Lam!


Khương Vy Nhan quay người, vừa hay chạm phải ánh mắt si mê của Tiêu Chính Văn, cô nhếch miệng cười!


Khương Vy Nhan rất vui, ít nhất thì ánh mắt của chồng cô không thể rời khỏi cô được.


Là một phụ nữ, thấy chồng mình như vậy hẳn sẽ rất kiêu ngạo.


“Vợ à, em thật sự rất đẹp…”


Tiêu Chính Văn khen ngợi.


Khương Vy Nhan đắc ý cười nói: “Vậy em ra ngoài trước, cậu trang điểm thật đẹp trai cho anh ấy nha”.


Khương Vy Nhan lười biếng ngồi trên ghế sofa, không khỏi suy nghĩ tới kế hoạch tối nay, đối với cô, cơ hội chỉ có một lần, cô nhất định phải nắm chắc!





Tiêu Nhược Lam đóng cửa studio, khẽ vỗ lên chiếc ghế tựa, mỉm cười ngọt ngào nói: “Nào, ngồi lên đây”.


Tiêu Chính Văn khá lúng túng, dù sao thì cô nam quả nữ ở cùng một phòng, có cảm giác bầu không khí hơi mờ ám, hơn nữa anh không thể tránh khỏi sẽ phải nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô ta.


“Anh nghĩ gì vậy, mau ngồi đi”.


Tiêu Nhược Lam thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, liền hắng giọng.


“Ồ, được”.


Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy, ngồi trên ghế tựa trước người Tiêu Nhược Lam, cảm thấy rất mềm mại và dễ chịu.


Sau khi Tiêu Chính Văn ngồi xuống, vừa nhướng mày đã thấy ngay khuôn ngực cao đầy khiến hồn vía đảo điên.


Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy gương mặt nóng bừng, tâm trí bay xa!


Tiêu Nhược Lam không hề chú ý tới ánh mắt biến đổi của Tiêu Chính Văn, mà rất chăm chú trang điểm, nhất là khi cô ta cúi người xuống để dặm phấn cho anh, Tiêu Chính Văn liền trừng lớn hai mắt, nhìn rõ mồn một cảnh tượng trước mắt!


Tiêu Nhược Lam tập trung trang điểm cho Tiêu Chính Văn, căn bản không ý thức được ánh mắt người đàn ông này đang dán chặt vào bên trong cổ áo cô ta.


“Hử? Tiêu Chính Văn, sao anh chảy máu mũi rồi?”


Tiêu Nhược Lam dặm phấn, đột nhiên phát hiện Tiêu Chính Văn cười ngốc nghếch, hai mắt đờ đẫn, mũi anh bắt đầu chảy máu không ngừng, dọa cô ta hét lên!


“Hả? Ờ, không sao, hiện tượng bình thường thôi”.


Tiêu Chính Văn vội vàng lấy tay lau mũi, nhếch mép cười nói: “Máu tôi nhiều, thấy người đẹp liền không tự chủ chảy ra”.


“Anh thật biết ăn nói, nói năng ngọt xớt”.


Tiêu Nhược Lam phì cười, vội quay người lấy giấy, lau hộ anh, Tiêu Chính Văn lần nữa bị cảnh đẹp trước mắt làm cho hoa mắt.



Thật sự không biết cô ta vô tình hay cố ý?


Tiêu Nhược Lam chỉ đơn giản lau mũi cho anh, rồi lấy một cốc nước đá để anh hạ hỏa.


Có người đẹp như vậy đi tới đi lui trước mặt, Tiêu Chính Văn cảm thấy mũi mình tràn đầy mùi thơm, cảm giác thật tuyệt vời.


Sau đó chính là phần tạo mẫu, Tiêu Nhược Lam quả nhiên là nhà tạo mẫu đẳng cấp, không tới nửa tiếng đã tạo mẫu xong, lúc này khí chất Tiêu Chính Văn hoàn toàn không giống lúc trước, thật sự như một vị hoàng tử cưỡi bạch mã bước ra từ trong truyện cổ tích, cực kì thời thượng!


Gương mặt của anh vốn đẹp trai, chỉ là bình thường lười ăn diện, mày kiếm mắt sao.


“Hi hi, mắt nhìn của Vy Nhan thật tốt, nhân tài ẩn giấu, thật sự đẹp trai”.


Tiêu Nhược Lam khoanh tay trước ngực đứng sau Tiêu Chính Văn, chăm chút chỉnh sửa lại “tác phẩm” của mình, cảm thấy khí chất của Tiêu Chính Văn khác hẳn người thường.


“Cảm ơn đã quá khen, đẹp trai là châm ngôn sống của tôi”.


“Được rồi, anh dẻo miệng quá, theo tôi vào phòng thay đồ, tôi chọn giúp anh vài bộ trang phục phù hợp”.


Tiêu Nhược Lam vỗ vai Tiêu Chính Văn, đi vào phòng thay đồ trước.


Anh đi theo Tiêu Nhược Lam, hai mắt nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng gợn sóng, quả nhiên không thể chống đỡ nổi người phụ nữ như vậy.


Phòng thay đồ rộng rãi, treo rất nhiều bộ quần áo đắt tiền, hầu hết đều là mẫu thiết kế thủ công của các nhà may nhập khẩu từ nước ngoài. Bất kì bộ quần áo nào ở đây cũng có giá trị hơn thu nhập của người bình thường trong một năm!


Tiêu Chính Văn không biết rằng, phòng thay đồ này có thể nói là khu vực riêng của Tiêu Nhược Lam. Cô ta hiếm khi đưa ai tới thử đồ, vì quần áo bên trong đều do cô ta sưu tập được, cực kì có giá trị, trừ khi là khách hàng thân thiết, không thì cô ta sẽ không đưa họ tới đây.


Nhưng Tiêu Nhược Lam lại đưa Tiêu Chính Văn tới, xem ra cô ta đã chuẩn bị cho anh nhiều bộ quần áo để thử.


“Ồ, anh xem bộ này thế nào, mặc thử xem”.


Tiêu Nhược Lam chỉ vào một vài bộ trong tủ quần áo, sau đó lấy bừa vài bộ ra đưa cho Tiêu Chính Văn.


“Không xem kích cỡ sao?”


“Tin tôi đi, tôi vừa nhìn là biết cỡ của anh”.


Tiêu Nhược Lam rất tự tin nói.


“Ha ha, vậy thật khéo, tôi cũng vừa nhìn là biết cỡ của cô”.


Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười, sau đó chuẩn bị vào thay đồ, nhưng chưa tìm được phòng thay mà Tiêu Nhược Lam vẫn chưa có ý định ra ngoài.


“Hử? Không phải thử đồ sao? Hay là thay ở đây luôn?”


Tiêu Chính Văn híp mắt nhìn Tiêu Nhược Lam đứng đó, trong lòng không chắc chắn lắm.


“Thay ở đây đi, tôi nhìn giúp anh”.


Tiêu Nhược Lam khoanh tay, nói với giọng điệu chắc nịch.


“Sao vậy, một người đàn ông như anh thì xấu hổ gì chứ?”


Tiêu Nhược Lam chớp đôi mắt ma mị cười nói, lộ ra đôi môi hồng răng trắng.


“Nói thật, tôi chưa từng bị người phụ nữ nào nhìn chằm chằm khi thay đồ”.


Tiêu Chính Văn quét mắt nhìn gương mặt của Tiêu Nhược Lam, sau đó đột nhiên ngừng cười nói: “Sao vậy, chẳng lẽ cô có ý đồ gì với tôi?”


Tiêu Nhược Lam trừng mắt nhìn anh, cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn giúp anh xem bộ nào hợp hơn thôi”.


Tiêu Chính Văn nhún vai, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhược Lam, cởi cúc áo sơ mi!


Trong khi anh đang mở cúc áo, Tiêu Nhược Lam lại không nhìn vào mắt anh, mà quan sát cơ thể anh, đôi mắt cô ta hờ hững lạnh nhạt, mặc dù chi tiết rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tiêu Chính Văn phát giác.


Cúc áo cuối cùng được mở ra, Tiêu Chính Văn dứt khoát cởi bỏ áo sơ mi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom