• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 616

Chương 616: Bắt đầu dàn trận


Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn chợt thức giấc!


Anh ngồi dậy trên giường, lồng ngực đau đớn dữ dội, khiến anh hít mạnh một hơi!


Băng vải quấn quanh trên người anh, mờ mịt nhìn cảnh vật xung quanh.


Sau đó, anh vội nhảy xuống giường, xông ra ngoài, gọi lớn: “Vy Nhan, Vy Nhan!”


Lúc này Long Lân và Long Ngao ở ngoài cửa xông vào, hét lên: “Long Vương, anh tỉnh rồi à? Tốt quá! Anh không sao thì tốt quá rồi!”


Mắt Long Lân đầy nước mắt vui mừng, đã sắp lo đến chết rồi!



Tiêu Chính Văn kìm nén cơn đau lồng ngực, hỏi: “Vy Nhan đâu?”


Long Lân vội nói: “Long Vương, vợ anh ở phòng bên cạnh, anh yên tâm, ông Nhạc của Thiên Tử Các đã trị thương giúp vợ anh rồi, nói là không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi là được”.


Nghe vậy, Tiêu Chính Văn mới thở phào nhẹ nhõm, vội đi vào phòng kế bên.


Lúc này Khương Vy Nhan đang nằm trên giường lẳng lặng, tựa như người đẹp ngủ trong rừng.


Tiêu Chính Văn chầm chậm bước đến, ngồi bên cạnh, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của Khương Vy Nhan, cứ nhìn cô lặng lẽ như vậy.


“Vy Nhan, xin lỗi em, anh đến muộn rồi…”


Long Lân và Long Ngao ở ngoài cửa biết điều đóng cửa lại, ngồi ở cửa, lặng lẽ trông chừng.


Cùng lúc này.


Lầu chín Thiên Tử Các.


Thiên Tử thấy quảng trường nhỏ trước cửa cung Thiên Tử Các đã quét dọn sạch sẽ liền hỏi: “Ông Long, hôm đó Tiêu Chính Văn chém Xích Diệm Vương, có phải là do ông cố ý không?”


Ông Long phía sau, chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, nói: “Không gì giấu được Thiên Tử”.


Nghe vậy, Thiên Tử bất lực lắc đầu, nói: “Dựa vào năng lực của ông, Tiêu Chính Văn vừa bước vào cảnh giới sáu sao, tuyệt đối không thể giết được Xích Diệm Vương từ trong tay ông, giải thích duy nhất chính là ông đã nương tay”.


Ông Long cười nhạt: “Lẽ nào, đây không phải là ý của Thiên Tử sao?”


Thiên Tử ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương, sau đó cười nói: “Tôi có ý này khi nào chứ?”


Ông Long mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, nói: “Vậy xem ra là tôi hiểu sai rồi”.


Thiên Tử xua tay, nói: “Bỏ đi, bỏ đi, chung quy thì Xích Diệm Vương làm chuyện quá đáng. Từ hôm nay trở đi, điều tra tất cả lai lịch của Xích Diệm Vương, nhổ sạch toàn bộ thế lực ngầm của ông ta! Ngoài ra, thông báo với cả Hoa Quốc, Xích Diệm Vương hy sinh cho tổ quốc, an táng long trọng theo lễ chủ soái”.


“Rõ!”


Ông Long trả lời, sau đó hỏi: “Vậy bên phía nhà họ Viên thì sao?”


Thiên Tử nhíu mày, sau khi yên lặng chốc lát thì hỏi: “Tiêu Chính Văn tỉnh rồi à?”


“Tỉnh rồi ạ”, ông Long nói.


Thiên Tử gật đầu, sau đó nói: “Bốn gia tộc lớn vươn tay quá dài, ngay cả chủ soái chiến khu Hoa Quốc mà cũng dám hãm hại! Con đường làm suy yếu thế lực của bốn gia tộc lớn này không dễ đi, động một tí sẽ rối ren đến gốc rễ của Hoa Quốc. Chuyện của nhà họ Viên, vẫn cần bàn bạc lại. Có điều, ông truyền chiếu lệnh của tôi, bảo năm ông lão của nhà họ Viên đến gặp tôi”.


“Rõ”, ông Long trả lời, xoay người rời khỏi Thiên Tử Các.


Thiên Tử xoay người, khoanh tay đứng trên lầu chín, mắt nhìn xuống cả Long Kinh phồn hoa, than thở một tiếng: “Trời cao gió mạnh, sắp xếp năm đó của cậu, chẳng hề dễ dàng tiến hành chút nào. Tiêu Chính Văn à Tiêu Chính Văn, tất cả thật sự có thể như cậu mong muốn sao?”


Thiên Tử phóng tầm mắt về phía biệt thự thần y Tôn.


Lúc này mặt Long Nhất đầy vẻ kích động từ ngoài cửa chạy vào, cất cao giọng hô: “Chủ soái, chủ soái!”


Long Lân và Long Ngao cùng đứng dậy, nhìn về phía Long Nhất, nói: “Nhỏ tiếng chút, Long Vương đang ở bên trong với vợ anh ấy”.


Nghe vậy, lúc này Long Nhất mới nhỏ giọng, đứng ở cửa, lặng lẽ chờ đợi.


Không bao lâu, Tiêu Chính Văn từ trong phòng đi ra, liếc nhìn Long Nhất, hỏi: “Chuyện gì vậy?”


Long Nhất vội nói: “Chủ soái, Long Các ban bố chiếu lệnh mới, khôi phục chức vị chủ soái Bắc Lương của anh rồi!”



Tiêu Chính Văn gật đầu hời hợt, không nói gì, mà lên tiếng hỏi: “Xích Diệm Vương thì sao?”


Long Nhất trả lời: “Nghe tứ lão nói, Thiên Tử hậu táng long trọng cho ông ta, chết vì hy sinh cho tổ quốc”.


Tiêu Chính Văn gật đầu.


Hai ngày sau đó, Tiêu Chính Văn dưỡng thương trong biệt thự.


Tần Hán Quốc cũng dành thời gian đến một chuyến, đại diện tứ lão thăm hỏi Tiêu Chính Văn.


Trong phòng khách, Tần Hán Quốc ngồi ngay ngắn nhìn Tiêu Chính Văn, nhướng mày nói: “Ý của Thiên Tử, trước mắt nhà họ Viên tạm thời cứ như vậy, còn cần trao đổi làm việc thêm. Ông ấy đã gặp mặt năm vị trưởng lão của nhà họ Viên rồi, đồng thời đã nổi giận với bọn họ. Chắc hẳn khoảng thời gian này, có lẽ nhà họ Viên không dám hành động nữa đâu”.


Nghe vậy, mày Tiêu Chính Văn nhíu lại, cười khẩy nói: “Thiên Tử sợ nhà họ Viên như vậy sao?”


Nghe câu này, Tần Hán Quốc liếc nhìn anh, nói: “Tên nhóc thối tha! Cậu không thể nói vậy! Thiên Tử làm như thế đương nhiên có mưu đồ và chiến lược của ông ấy. Nhà họ Viên, suy cho cùng cũng là một trong bốn gia tộc lánh đời lớn, kế thừa nghìn năm, lực lượng phía sau không thể đoán bừa. Hoa Quốc có thể có địa vị ngày hôm nay, thì không thoát khỏi liên quan đến bốn gia tộc lánh đời lớn. Muốn động đến bọn họ chính là động đến gốc rễ của Hoa Quốc, không có kế sách vẹn toàn, tuyệt đối không thể manh động”.


“Nhưng nhà họ Viên liên kết với Xích Diệm Vương, bắt vợ của tôi, khiến cô ấy thương nặng hấp hối mà không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào sao?”


Tiêu Chính Văn hỏi, giữa mày lóe lên vẻ lạnh lẽo.


Tần Hán Quốc sững sờ nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Nhóc con! Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng làm bậy! Nhà họ Viên này không phải Xích Diệm Vương, lợi ích liên quan phía sau ông ta quá nhiều! Nếu cậu dám làm bậy, cho dù là bốn lão già chúng tôi cũng không bảo vệ được cậu!”


Đương nhiên Tiêu Chính Văn hiểu ý của ông Tần, nói: “Tôi hiểu”.


Đồng thời, trong lòng anh càng thêm vững vàng suy nghĩ phải diệt trừ nhà họ Viên và ba gia tộc lánh đời lớn khác!


Bốn gia tộc lánh đời, tốt lắm!


Chúng ta cứ từ từ chơi!


“Đúng rồi, cậu đã khôi phục lại quân chức chủ soái Bắc Lương rồi, mệnh lệnh này không tuyên bố ra ngoài, bản thân cậu biết là được”, Tần Hán Quốc mỉm cười.


Tiêu Chính Văn gật đầu, tỏ ra đã hiểu.


Sau đó, anh tiễn Tần Hán Quốc, rồi nói với Long Lân và Long Ngao phía sau: “Lập tức triệu tập thành viên điện Thần Long ở Hoa Quốc, có kế hoạch sắp xếp”.


Nghe câu này, mặt Long Lân và Long Ngao đầy kích động và phấn khởi.


Tối đó!


Trong biệt thự đã tụ tập ba trăm người.


Toàn bộ đều là thành viên của điện Thần Long!


Lúc này, tất cả bọn họ quỳ một chân trên bãi cỏ bên ngoài, hô lên với Tiêu Chính Văn trước mặt: “Long Vương!”


Tiêu Chính Văn gật đầu, giơ tay ra hiệu mọi người đứng dậy, sau đó nói: “Tập hợp mọi người đến đây là có nhiệm vụ cần sắp xếp”.


“Long Vương, anh mau nói đi, là nhiệm vụ gì?”


“Đúng đúng đúng, đã rất lâu rồi bọn tôi không có nhiệm vụ, sắp rỉ sét luôn rồi”.


“Cuối cùng cũng có nhiệm vụ rồi”.


Tiêu Chính Văn mỉm cười, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mọi người chia ra mỗi nơi trong khu vực Hoa Quốc, âm thầm thu thập thế lực nhà họ Viên, bao gồm sản nghiệp, nhân viên, kinh tế qua lại hết thảy mọi tài liệu của họ”.


“Rõ!”


Ba trăm người đồng thanh trả lời, sau đó nhanh chóng rời đi.


Đêm đó ba trăm người này lập tức chia ra mỗi thành phố trong khu vực Hoa Quốc, bắt đầu âm thầm thu thập mọi thế lực của nhà họ Viên.


Thiên Tử Các.


Thiên Tử và ông Long ngồi đối mặt, đang chơi cờ.


Ông Long hờ hững lên tiếng: “Tiêu Chính Văn hành động rồi, bảo thành viên của điện Thần Long bắt đầu thu tập mọi thế lực của nhà họ Viên”.


Thiên Tử ừm một tiếng, đi con ‘xe’ giết thẳng con ‘tướng’, cười nói: “Tướng quân! Ông Long, tài đánh cờ này của ông vẫn còn kém một bậc”.


Ông Long cười, nói: “Tài đánh cờ của tôi không giỏi, khiến Thiên Tử chê cười rồi”.


Thiên Tử cười hời hợt, đứng dậy đi đến bệ cửa sổ, nhìn bầu trời sao bên ngoài, sau đó hỏi: “Ông Long, ông cảm thấy giữa Tiêu Chính Văn và nhà họ Viên, ai có thể thẳng?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom