• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2866-2870

Chương 2866: Do dự

La Khai thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kiếm Ma dường như đang lo lắng gì đó, vội vàng tiến lên nịnh nọt: “Kiếm Ma đại nhân, theo tôi thấy, tên này cũng chỉ có thế thôi!”

“Có uy danh của Huyền Thiên Đạo Môn trong tay, ai dám gây bất lợi cho thiếu tông chủ chứ? Hắn cũng không có cái gan đó!”

“Vớ vẩn! Ông hiểu cái gì chứ?”

Kiếm Ma lạnh lùng quát, khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Người như vậy không thể chỉ dựa vào địa vị và thân phận để áp chế, ngay cả Kiếm Ma gặp phải cao thủ như vậy cũng phải đi đường vòng, một khi xảy ra xung đột với đối phương thì hậu quả sẽ rất thê thảm.

Thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn cười nhạo nói: “Xem ra kỹ năng nịnh nọt của La tướng quân vẫn cần luyện tập thêm! Nhưng điều này cũng không thể trách ông được, ai bảo phía địa cầu các người từ xưa đến nay luôn ngu ngốc vậy chứ!”

Nghe vậy, sắc mặt La Khai vô cùng khó coi, nhưng ông ta không dám làm gì trước lời chế nhạo của Kiếm Ma và thiếu tông chủ, vì dù sao hai người họ cũng có thân phận và địa vị cao.

Cho dù Kiếm Ma tùy ý giết La Khai, thì Đông Hoàng Thái Nhất cũng sẽ không đứng ra làm chủ cho ông ta.

“Người này giống như thánh tử Tề Thiên, chắc chắn không thể đến tử một thế lực nhỏ nào đó, thậm chí lai lịch phía sau còn khiến Huyền Thiên Đạo Môn chúng tôi kính nể vài phần!”

“Dùng thân phận để áp chế người khác không hề có tác dụng, loại nhân vật này, đừng nói là trăm năm, cho dù là ngàn năm cũng chưa chắc đã sinh ra!”

“Theo suy đoán của trưởng lão nội môn, lúc người này xuất hiện sẽ là ngày Chư Thiên Thần Giới đại loạn! Chư Thiên Thần Giới cũng phải đối mặt với sự cải tổ!”

“Vì vậy cho dù là Huyền Thiên Đạo Môn hay Vạn Kiếm Tông thì cũng không nên dây dưa với người này”.

Thiếu tông chủ nói đến đây thì liếc nhìn La Khai.

Hắn không hề có ý cho đối phương thấy sự yếu kém, mà là sự xuất hiện của đối phương ảnh hưởng quá lớn.

Mặc dù Chư Thiên Thần Giới không có thần quỷ gì, nhưng thiên mệnh là thứ vô hình, không phải do bọn họ có tin hay không.

Có người từ khi sinh ra đã có số mệnh thay đổi cục diện, không thể đối kháng với chúng sinh, cho dù phía sau có thế lực lớn mạnh đến đâu thì cũng không thể chống lại được vận mệnh.

Đối mặt với vận mệnh, tất cả mọi người đều trở nên nhỏ bé, ngay cả tông môn lâu đời như Huyền Thiên Đạo Môn cũng không dám động vào sự tồn tại như vậy.

Vì vậy, thân là thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn, mặc dù hắn kiêu ngạo, nhưng cũng biết rõ mình có thể động nào ai, không được động vào ai.

“Đều tại tôi ăn tục nói phét, xin thiếu tông chủ tha tội!” La Khai vội vàng xin lỗi.

“Không sao, chuyện này cũng không hẳn là lỗi của ông!” Kiếm Ma lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, La Khai hộ tống xe ngựa đến thành Huyền Thiên.

Lúc này, Thiên Trần Tử và Tố Ngọc cũng vừa đến cổng thành Huyền Thiên, thấy xe ngựa do La Khai đích thân hộ tống, cả hai đều do dự.

“Hình như là nhân vật lớn nào đó, chúng ta…” Tố Ngọc căng thẳng nhìn cỗ xe ngựa.

Hai người họ nhận lệnh của Tiêu Chính Văn, ở đây đợi thiên tài của các đại giới khác, nếu chỉ là thiên tài bình thường thì đương nhiên bọn họ sẽ không kiêng dè gì.

Nhưng thấy xe ngựa do đích thân La Khai hộ tống tới, trong lòng Tố Ngọc cũng cảm thấy hơi lo sợ.

Nếu bỏ qua con cá to này, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ truy cứu, nhưng nếu làm theo lời Tiêu Chính Văn thì người ngồi trong xe ngựa kia nhất định không phải người bình thường.

Ngộ nhỡ sự tình bại lộ thì e rằng sau này bọn họ khó mà sống sót.

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Cả cô và tôi đều biết rõ hậu quả của việc làm trái ý Tiêu Chính Văn. Nhân vật lớn như vậy chắc chắn có rất nhiều lệnh bài Huyền Vũ trên người, sao có thể giấu nổi Tiêu Chính Văn chứ?” Thiên Trấn Tử nghiến răng nói.

Thực ra ông ta còn căng thẳng hơn Tố Ngọc rất nhiều, nhưng đúng như ông ta đã nói, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

“Nhưng người được La Khai đích thân đưa tới chắc chắn có lai lịch không tần thường, ngộ nhỡ…”

“Đường nào cũng chết, nếu thả con cá to này, cô cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ tha cho chúng ta sao? Cô biết rõ thủ đoạn của Tiêu Chính Văn rồi đấy!” sắc mặt của Thiên Trần Tử vô cùng khó coi.

Nếu có thể lựa chọn, ông ta thật sự không muốn động nào nhân vật lớn này, nhưng vừa nghĩ tới phong cách hành sự hung hăng quyết đoán của Tiêu Chính Văn, Thiên Trần Tử cảm thấy lạnh sống lưng.

Nghe Thiên Trần Tử nói vậy, ánh mắt Tố Ngọc lập tức thay đổi, hiện rõ sự quyết tâm.

“Chuyện này không cần bàn nữa, kết quả cuối cùng chỉ có thể dựa vào vận may của bọn họ mà thôi!”, Vạn Phong cũng bước ra từ rừng cây phía sau, tin lời Thiên Trần Tử vừa nói.

“Đi thôi!”

Tố Ngọc bất lực thở dài.

Thiên Trần Tử sửa sang lại quần áo, nói về phía xe ngựa: “Xin các vị dừng bước!”

Nghe vậy, Kiếm Ma khẽ nhíu mày.

Theo lý mà nói, hắn không phải thế hệ trẻ, dù sao hắn cũng là một trong những trưởng lão của Vạn Kiếm Tông, hơn nữa còn có địa vị rất cao.
Chương 2867: Ôm cây đợi thỏ

Thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn nhìn Thiên Trần Tử và Tố Ngọc với vẻ không hài lòng.

“Thiên Trần Tử? Tố Ngọc?”

Thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn vừa nhìn đã nhận ra hai người trước mặt.

Mặc dù bọn họ đã quen biết từ lâu, nhưng vì cách biệt địa vị, ngày thường không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng coi như là người quen.

Quan hệ giữa hai người họ và thiếu tông chủ thậm chí còn thân giết hơn cả Kiếm Ma, vì vậy thiếu tông chủ ra lệnh dừng xe lại.

“Thì ra là thiếu tông chủ, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?” Thiên Trần Tử bước lên, chắp tay hành lễ.

“Vẫn khỏe! Các vị không phiền thì chúng ta nói chuyện chút!” thiếu tông chủ phất tay ra hiệu, sau đó tự nhảy xuống xe ngựa.

Thấy thiếu tông chủ nhảy xuống xe ngựa, Thiên Trần Tử vội vàng tiến lên tiếp đón, nhỏ giọng nói: “Thiếu tông chủ, chúng ta nói chuyện riêng chút đi!”

Thiếu tông chủ nhíu mày nhìn Thiên Trần Tử, rồi lại liếc nhìn Tố Ngọc, thấy hai người họ không có ý gì xấu, mới đi theo Thiên Trần Tử đến bên đường.

Đi một đoạn xa, Thiên Trần Tử mới thấp giọng nói: “Thiếu tông chủ, nói thật, chúng tôi có đang có một cuộc buôn bán lớn, không biết cậu có hứng thú không?”

“Buôn bán lớn?” thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn nhíu mày, Thiên Trần Tử và Tố Ngọc muốn thương lượng với hắn sau lưng Kiếm Ma.

Thấy vậy, Kiếm Ma ở đằng xa lộ ra vẻ không vui.

“Thiếu tông chủ, thực ra lệnh bài Huyền Vũ của chúng tôi đã bị người ta cướp mất rồi, hơn nữa theo tôi được biết, trong tay đối phương có ít nhất một ngàn lệnh bài Huyền Vũ!” Thiên Trần Tử nói với vẻ thần bí.

Thiên Trần Tử không hề che giấu sự thật mà kể lại quá trình bị cướp.

Dù sao đối phương cũng là thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn, muốn qua mắt hắn cũng không dễ.

Thà nói thật còn hơn nói dối bị bắt quả tang.

“Cái gì? Các người bị cướp lệnh bài Huyền Vũ?” thiếu tông chủ kinh ngạc hỏi.

Mặc dù lực chiến của Thiên Trần Tử bình thường, nhưng cũng không đến nỗi để người ta cướp, dù sao thực lực của mọi người đều ngang nhau, muốn cướp lệnh bài Huyền Vũ của bọn họ cũng không phải dễ.

“Là Ma Long làm? Hay là…” thiếu tông chủ nhíu mày hỏi.

Nếu thật sự liên quan đến Ma Long thì thiếu tông chủ cũng không muốn dính vào, trước khi hắn tiến vào hành lang thời không, trưởng lão của Huyền Thiên Đạo Môn đã dặn mấy lần rằng không được động đến nhân vật như Ma Long.

“Không phải! Nếu là Ma Long làm thì tôi cũng không còn gì để nói!” Thiên Trần Tử thật tâm nói.

Nghe vậy, thiếu tông chủ hơi bất ngờ, nhưng lập tức trở nên hứng thú.

Chỉ cần không phải là Ma Long thì mọi chuyện sẽ khác.

Nghĩ vậy, thiếu tông chủ cười nói: “Vậy thì được, ông kể kế hoạch của ông đi!”

“Tôi nghĩ chúng tôi không phải đối thủ của hắn, nhưng cậu thì khác, tôi sẽ tiết lộ tung tích của người này cho cậu, sau khi cướp lại được lệnh bài Huyền Vũ, cậu chỉ cần trả lại lệnh bài của tôi và Tố Ngọc là được!”

“Chúng tôi sẽ không đòi hỏi lệnh bài của người khác!”

Thiên Trần Tử nói ra điều kiện của mình.

“Nhưng các ông định đi đâu tìm tung tích của đối phương?” thiếu tông chủ nhíu mày hỏi.

Đối phương không phải là kẻ ngốc, sau khi cướp lệnh bài Huyền Vũ, chắc chắn sẽ không ở yên tại chỗ đợi người ta đến báo thù.

Hơn nữa, đầu óc người Chư Thiên Thần Giới cũng rất linh hoạt, ai mà không hiểu đạo lý cướp xong bỏ chạy chứ?

Về điểm này, vẫn có những bản chất khác biệt so với những thế gia lớn trên địa cầu.

Dù sao bọn họ cũng đã sống cả ngàn năm, không ai là kẻ ngốc cả.

“Chuyện này thực ra cũng không khó, mục đích của bọn họ là cướp lệnh bài Huyền Vũ, chỉ cần chúng ta nói cho bọn họ biết trong tay thiếu tông chủ có rất nhiều lệnh bài Huyền Vũ, hơn nữa thực lực còn rất yếu, thì tôi nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ mắc câu!”

Thiên Trần Tử trầm ngâm nói.

Thiếu tông chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừ, kế hoạch này không tệ, chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được!”

Nói xong, thiếu tông chủ nhìn Thiên Trần Tử với ánh mắt tán dương.

“Chỉ là lệnh bài Huyền Vũ không thể làm giả được, nếu bọn họ phát hiện trong tay cậu không có lệnh bài Huyền Vũ thì chắc chắn sẽ biết đó là bẫy của chúng ta, cho nên…” Thiên Trần Tử nói xong liền liếc nhìn La Khai ở phía xa.

“Các người đang thì thầm gì thế? Sợ tôi nghe được sao?” Kiếm Ma nói với vẻ mặt bất mãn.

Thiếu tông chủ quay lại nhìn Kiếm Ma đang đi tới, cười nói: “Không có gì, tôi gặp hai người bạn cũ nên hàn huyên vài chuyện mà thôi!”

“Ồ? Ôn lại chuyện cũ? Vậy mọi người nói chuyện tiếp đi!” Kiếm Ma không hề tin lời thiếu tông chủ nói.

Nhưng người ta đã nói vậy thì hắn cũng không thể bắt bẻ được, dù sao hắn cũng chỉ là đi theo mà thôi, cho dù thiếu tông chủ thật sự giấu giếm chuyện gì đó thì cũng là điều chính đáng.

Nhưng Kiếm Ma không phải kẻ ngốc, liếc mắt đã biết thiếu tông chủ và hai người này đang bàn chuyện lớn nào đó.

Nếu thiếu tông chủ đã có ý định che giấu thì chỉ có thể giả ngu, chờ xem có chuyện gì mà thôi.
Chương 2868: Chỉ trên danh nghĩa

Sau khi toàn bộ kế hoạch được thống nhất, thiếu tông chủ mới dẫn theo hai người Thiên Trần Tử và Tố Ngọc lên xe ngựa.

Tiếp theo, La Khai tổ chức một bữa tiệc long trọng như lúc trước ông ta đã từng chiêu đãi mấy người Tiêu Chính Văn.

Chỉ là số lệnh bài mà La Khai giao cho thiếu tông chủ và Kiếm Ma còn nhiều hơn rất nhiều so với đám người Vạn Phong!

Dù sao thân phận địa vị của họ vẫn bày ở đó.

Thiên Trần Tử liếc nhìn trộm, ít nhất cũng có vài trăm lệnh bài Huyền Vũ đã bị thiếu tông chủ và Kiếm Ma thu vào túi.

Đây quả thực là một con số trên trời mà Thiên Trần Tử và Tố Ngọc nghĩ cũng không dám nghĩ.

Dù sao đối với một người bình thường mà nói, có được lệnh bài Huyền Vũ đã là tốt lắm rồi.

Sau khi có được lệnh bài Huyền Vũ, thiếu tông chủ đề nghị nhanh chóng đến Tử Vong Cốc, lúc rời khỏi thành Huyền Thiên, thiếu tông chủ tìm bừa một cái cớ rồi đi theo hai người Thiên Trần Tử và Tố Ngọc đi sang một con đường mòn.

Kiếm Ma giả vờ như không để ý, tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được một đoạn, hắn thay đổi phương hướng, lén đi theo sau đoàn người thiếu tông chủ.

Không lâu sau, mọi người đã rời khỏi thành Huyền Thiên, đi vào một khu rừng rậm!

Lúc này trăng sáng sao thưa, thiếu tông chủ Huyền Thiên Đạo Môn nhìn chằm chằm về phương xa, quả nhiên, trong rừng rậm có một đám người.

Hơn nữa, trong đám người kia, người mạnh nhất còn chưa tới cảnh giới Chuẩn Thánh cấp hai, nhưng tu vi của người đứng đầu lại khác thường!

Có lúc giống như cảnh giới Chuẩn Thánh, lúc thì lại giống như một người bình thường, rất có thể đối phương vừa bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh, nên lúc này cảnh giới còn chưa ổn định!

Thiên Trần Tử chỉ tay, nói với thiếu tông chủ: “Chính là bọn họ!”

“Ha ha!", thiếu tông chủ cười khẩy, thì ra chỉ là một đám người yếu ớt, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều rồi!

Nghĩ tới đây, hắn sải bước về phía trước, hoàn toàn không coi đám người Tiêu Chính Văn ra gì!

Hắn phớt lờ mọi người, đi thằng về phía Tiêu Chính Văn.

Dù sao hắn cũng đã là cao thủ Chuẩn Thánh cấp ba, sao có thể để mắt tới đám người Chuẩn Thánh cấp một này, thậm chí còn là tiểu bối có cảnh giới không ổn định?

Ngay lúc thiếu tông chủ định ra tay, một luồng ánh sáng đột nhiên từ trên trời bay xuống, thân ảnh Kiếm Ma trong nháy mắt xuất hiện sau lưng thiếu tông chủ, lạnh lùng hỏi: “Thiếu tông chủ không phải nói đi cứu người sao? Sao lại ở đây?”

Tình hình trước mắt khiến thiếu tông chủ cực kỳ lúng túng!

Trước đó, hắn nói dối rằng muốn cùng Thiên Trần Tử và Tố Ngọc đi cứu người, nhưng trong nháy mắt hắn lại xuất hiện ở trong khu rừng rậm này!

Bất kỳ kẻ ngu nào cũng có thể nhìn ra, thiếu tông chủ căn bản không phải tới cứu người, mà là tới giết người!

Ánh mắt lạnh băng của Kiếm Ma khiến nụ cười trên mặt của thiếu tông chủ bỗng cứng đờ!

Lúc mấy người Tiêu Chính Văn nhìn thấy đám người Kiếm Ma và thiếu tông chủ, trên mặt cũng nở một nụ cười tươi rói.

Không thể không nói, Thiên Trần Tử và Tố Ngọc thật sự đã không làm anh thất vọng, không chỉ dẫn người vào vòng mai phục, mà còn rũ bỏ mối quan hệ giữa hai người này.

Chỉ là Kiếm Ma đi theo này hơi phiền toái, nếu hắn toàn lực trợ giúp, e rằng thật sự sẽ phải tốn nhiều công sức hơn!

“À... Chẳng qua trên đường đi gặp vài người bạn cũ nên tôi đi qua chào hỏi một chút!”, thiếu tông chủ lúng túng giải thích.

“Ồ? Chào hỏi hay đánh người? Theo tôi thấy, thiếu tông chủ định giết người cướp của phải không?”, Kiếm Ma cười mỉa nói.

Những chuyện như vậy căn bản không cần nói nhiều, chỉ có kẻ ngu mới tin thiếu tông chủ chỉ đi qua chào hỏi đơn giản!

Dù sao thực lực của đám người trước mặt đều yếu như vậy, cần phải chào hỏi bọn họ sao?

Ở Chư Thiên Thần Giới vốn kẻ yếu là con mồi của kẻ mạnh, ngay cả khi giết tất cả bọn họ, cướp lệnh bài Huyền Vũ trên người họ, thì ai dám hỏi một câu?

"Giết người cướp của? Trên người bọn họ có gì đáng giá để tôi cướp chứ? Chỉ là đường xa, thiếu mấy tên nâng kiệu, với địa vị của Kiếm Ma tiền bối chắc sẽ không tranh mấy tên tay sai này với tôi đâu nhỉ?”

Thiếu tông chủ quay đầu nhìn đám người Tiêu Chính Văn.

Với thân phận là thiếu tông chủ Huyền Thiên Đạo Môn, đi tới đâu cũng phải khoa trương, trước đây cho dù ra hay vào, hắn luôn ngồi kiệu tám người khiêng, hơn nữa xung quanh có rất nhiều người hầu hạ.

Vì vậy, lời bào chữa của hắn cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận được.

Hơn nữa, từ trang phục của Tiêu Chính Văn, không khó để nhận ra rằng anh căn bản không phải đến từ Chư Thiên Thần Giới, mà là đến từ địa cầu.

Một người có thân phận nhỏ bé như vậy, không có bối cảnh, đồng thời thực lực lại yếu tới mức đáng thương, chẳng phải chỉ là một con cừu chờ làm thịt thôi sao?

“Thật sao? Đáng tiếc tôi cũng xem trọng những tiểu bối này, vừa vặn thiếu mấy người bưng trà rót nước!” Kiếm Ma cười khẩy, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Đừng nhìn hắn lấy thân phận người hầu của thiếu tông chủ đi vào hành lang thời không mà lầm, đó chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa mà thôi!

Ở bên ngoài, hắn tuyệt đối không dám làm khó thiếu tông chủ, nhưng đến hành lang thời không lại là chuyện khác, cho dù hắn giết chết thiếu tông chủ trong hành lang thời không, sau đó nói dối bị kẻ thù giết chết thì ai có thể tra ra sự thật?

Ngay cả khi thật sự tra được thì ai dám nói ra?

“Vậy là anh không muốn nể mặt tôi sao?”, sắc mặt thiếu tông chủ bỗng nhiên lạnh tanh, trong mắt hiện lên sát khí.

Trong lúc nhất thời, hai luồng khí tức kinh thiên va chạm trong không trung, nổi lên một cơn gió mạnh thổi vào rừng cây xung quanh!

Thật ra, trong lòng các lãnh đạo cấp cao trong Huyền Thiên Đạo Môn biết rằng, Vạn Kiếm Tông đã sớm không còn nghe lời, gần đây còn đang âm thầm lên kế hoạch thay thế Huyền Thiên Đạo Môn!

Vì vậy, ngay từ khi bước vào hành lang thời không, thiếu tông chủ đã rất mong đợi đánh một trận với Kiếm Ma!
Chương 2869: Một đánh hai

Nếu có thể đánh bại hoặc thu phục được Kiếm Ma - một trong những trưởng lão của Vạn Kiếm Tông thì nhất định là một thu hoạch lớn cho Huyền Thiên Đạo Môn!

Giờ phút này Kiếm Ma cũng đang bày mưu tính kế với thiếu tông chủ, tông chủ Huyền Thiên Đạo Môn chỉ có một đứa con trai duy nhất, nếu thu phục được hắn, hoặc khiến hắn trung thành với Vạn Kiếm Tông, thì chẳng khác nào có được một nửa Huyền Thiên Đạo Môn!

Ngay cả tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn cũng không ngờ rằng, Vạn Kiếm Tông lại có ý đồ với con trai yêu quý nhất của mình!

Cả hai đều mang ý xấu, nên gần như hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của đám người Tiêu Chính Văn.

“Anh Tiêu, bọn họ hình như coi chúng ta là không khí!” Võ Anh Hào hơi kinh ngạc nhìn về phía hai người thiếu tông chủ và Kiếm Ma.

Trong lòng anh ta vô cùng đồng cảm với hai người bọn họ, chỉ sợ hai người này không biết bản thân đang đối mặt với một nhân vật khủng bố như thế nào?

Đừng nói hai người họ, thêm mười người nữa cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn!

Chỉ là thiếu tông chủ và Kiếm Ma không để ý nhiều như vậy, Tiêu Chính Văn còn chưa kịp nói gì thì hai người đã đồng thời tấn công đối phương!

“Ầm!”

Quanh người thiếu tông chủ phát ra một luồng ánh sáng mờ, một bộ áo giáp cầm kiếm vô ảnh vô hình xuất hiện, trong tay hắn cầm một thanh đao dài sáng loáng tản ra ánh sáng lạnh lẽo!

Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng, ngay cả ánh trăng trên trời cũng bị ánh sáng lạnh lẽo này lấn át.

Kiếm Ma cũng rút ra kiếm Thanh Phong từ sau lưng, trên thanh kiếm dài màu đồng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sáng chói!

Giờ khắc này, khí thế quanh người hai người trở nên cực kỳ khủng bố, giống như hai vị chiến thần viễn cổ!

“Thiếu tông chủ, nếu anh không nói đạo nghĩa, vậy cũng đừng trách tôi!” Kiếm Ma cười khẩy, ý chí chiến đấu ngút trời!

Sau lưng hắn, vô số tia sáng bạc lóe lên, trong nháy mắt tạo thành một tòa vạn cổ kiếm trận, trong kiếm trận lại lộ ra vô số sao trời, sát khí đáng sợ khiến tất cả mọi người ở đây lùi lại mấy mấy bước!

“Đã sớm muốn lĩnh giáo Vạn Tinh Kiếm Trận của Vạn Kiếm Tông!”

Thiếu tông chủ cười mỉa, không hề tỏ ra yếu thế.

Một giây sau, hai người gần như đồng thời ra tay, kiếm quang chiếu sáng nửa bầu trời!

Thực lực của hai người này quá mạnh, khu rừng rậm trong bán kính trăm dặm lập tức bị san bằng!

Hai đạo kiếm trận khủng bố va chạm, như ngàn vạn ngôi sao đụng vào nhau, so với những người gọi là thiên tài kia thì hai người bọn họ đâu chỉ mạnh hơn một chút?

Cho dù đám người Vạn Phong hợp lực thì lúc ở trước mặt hai người này cũng không đỡ nổi một chiêu!

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Võ Anh Hào không khỏi hít một hơi khí lạnh.

“Thực lực của hai người họ thật sự không tầm thường!”, Võ Anh Hào hơi sợ hãi nói.

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại anh ta một nụ cười nhạt, sau đó đột nhiên bước ra!

“Bùm!”

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, cây giáo Bá Vương từ hư không lao ra, va chạm với khí tức mạnh mẽ của hai người họ.

Lúc này, Tiêu Chính Văn như đang chịu đựng đòn tấn công của hai người họ cùng lúc, quanh người Tiêu Chính Văn tràn ngập ánh sáng vàng, hoàn toàn coi thường đòn tấn công của bọn họ.

Thậm chí khi Kiếm Ma còn chưa định thần lại, anh đã vung một quyền đấm lên ngực Kiếm Ma!

Tu vi của Kiếm Ma rất cao, thậm chí còn vượt xa thiếu tông chủ, hơn nữa hắn đã đoạt được truyền thừa vạn cổ của Vạn Kiếm Tông, nên thực lực của hắn không thể khinh thường!

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tiêu Chính Văn tấn công hắn trước!

Theo sau một đấm kia của Tiêu Chính Văn, một tia sấm sét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đỉnh đầu Tiêu Chính Văn!

"Cút!"

Tiêu Chính Văn vung tay lên, đạo thiên lôi bị đánh lui, nháy mắt trốn vào trong tầng mây!

Nắm đấm sắt của Tiêu Chính Văn rơi xuống ngực Kiếm Ma như một nhát búa nặng nề, chỉ với một cú đấm, ngực của Kiếm Ma bị đánh tới mức lõm xuống, cơ thể hắn đập thẳng vào trong bùn đất!

Cảnh tượng này quả thực quá kinh người, đừng nói bản thân Kiếm Ma không thể tin đây là sự thật, mà thiếu tông chủ ở đối diện cũng sợ đến mức da đầu tê dại!

Nhưng hắn còn chưa kịp định thần lại, một nắm đấm sắt khác của Tiêu Chính Văn đã lao tới ngay lập tức!

"Ầm!"

Cú đấm này không chút do dự đánh vào bụng dưới của thiếu tông chủ!

Mặc dù thể chất của thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đối mặt với nắm đấm sắt của Tiêu Chính Văn, hắn vẫn bị đánh đến mức trầy da nứt thịt, máu tươi phun trào!

"Bụp!"

Thiếu tông chủ Huyền Thiên Đạo Môn điên cuồng nôn ra máu, cơ thể nặng nề đập xuống đất!

Thiên Trần Tử và Tố Ngọc nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng nhắn nhắm mắt lại!

Mãi đến lúc này, thiếu tông chủ và Kiếm Ma mới hoàn hồn lại!
Chương 2870: Kiếm ý

Nhưng cho dù hai người thiếu tông chủ và Kiếm Ma kịp phản ứng, thì cũng đã muộn.

Lúc này, đòn tấn công của Tiêu Chính Văn dày đặc như mưa đánh tới, toàn bộ hư không đều đang rung chuyển.

Thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn được xưng là có cơ thể kim cương cứng rắn đã bị đánh tới mức cả người đầy thương tích, còn Kiếm Ma cũng thoi thóp hơi tàn.

Chẳng bao lâu, hai người Kiếm Ma và thiếu tông chủ yếu ớt quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn!

Lúc này, bọn họ đã chẳng còn sự ngạo mạn và xem thường khi nãy nữa?

Nếu không phải hai người họ vẫn còn hơi thở thoi thóp, e rằng tất cả mọi người đều cho rằng đó chẳng qua chỉ là đống thịt nát mà thôi!

“Dựa vào các người mà cũng muốn cướp lệnh bài sao?”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười khẩy, nhìn về phía đám người, giờ khắc này, tinh thần thiếu tông chủ hoảng loạn, đối mặt với kẻ mạnh như Tiêu Chính Văn, đừng nói là phản kháng, ngay cả việc buông một câu tàn nhẫn hắn cũng không có dũng khí.

Cao thủ mạnh như Kiếm Ma giờ cũng hoàn toàn khuất phục, ngay cả ý chí kiên cường không chịu nhẫn nhục của hắn cũng đã bị Tiêu Chính Văn triệt để hủy hoại!

“Trên người bọn chúng có gì thì lấy hết ra đây!”, Tiêu Chính Văn nhìn Tố Ngọc nói.

Tố Ngọc lúc này mới cả gan, bước nhanh về phía trước, lấy tất cả những lệnh bài Huyền Võ trên người thiếu tông chủ và Kiếm Ma giao cho Tiêu Chính Văn. Sau đó, còn lấy được không ít bảo vật từ trên người thiếu tông chủ, tất cả cũng đều giao hết cho Tiêu Chính Văn.

Một bộ áo giáp Thủy Hỏa tìm được trên người thiếu tông chủ rất nhanh đã khơi gợi hứng thú của Tiêu Chính Văn, đây là áo giáp Thủy Hỏa có thể đồng thời ngăn cản lửa và nước, còn có thể ngăn cản đòn công kích của cường giả cảnh giới Thánh Nhân!

Xem ra, đây là đồ vật bảo mệnh mà tông chủ Huyền Thiên Đạo Môn cho hắn, bản thân Tiêu Chính Văn lại không cần áo giáp Thủy Hỏa này nên tiện tay ném nó lại cho Võ Anh Hào.

Bảo vật như vậy, đối với Võ Anh Hào mà nói cũng được coi là hiếm có.

Cầm lấy áo giáp Thủy Hỏa, Võ Anh Hào cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cảm kích. Xem ra lần này anh ta đã đặt cược đúng nên được một kho báu, nếu không kết bạn đồng hành cùng với Tiêu Chính Văn thì lần này đến hành lang thời không e là sẽ gặp phải nhiều điều bất trắc!

Thiếu tông chủ của Huyền Thiên Đạo Môn nhìn thấy món bảo vật duy nhất trên người mình rơi vào tay Võ Anh Hào, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng!

Nếu vừa nãy hắn có thể khởi động món pháp bảo này ngay lập tức thì tuy rằng không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn, nhưng ít ra chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Vậy mà trước mắt, không những bản thân hắn bị Tiêu Chính Văn cầm tù, mà ngay cả món bảo vật cũng rơi vào tay kẻ khác!

Bây giờ hắn không hận người khác, chỉ hận Thiên Trần Tử và Tố Ngọc!

Nếu không phải do hai người đó báo tin sai cho hắn thì sao hắn có thể ra nông nỗi này?

Việc đã đến nước này, cho dù hắn có căm hận, có muốn trả thù, cũng chẳng có ích gì nữa rồi!

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị Tiêu Chính Văn vơ vét sạch bách!

Trên người Kiếm Ma ngoại trừ thành kiếm cổ đồng ra thì không còn bảo vật gì khác, nhưng bản thân Kiếm Ma chính là bảo vật vô giá!

Dù sao hắn cũng là một sự tồn tại tương đương với cấp tông chủ của Vạn Kiếm Tông, đối với Vạn Kiếm Tông mà nói, Kiếm Ma chính là căn cơ truyền thừa, cũng là tín ngưỡng của Vạn Kiếm Tông!

Giờ phút này Kiếm Ma đang cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sợ anh lại ra đòn với mình.

Sở dĩ Vạn Kiếm Tông phái hắn đến lối ra vào hành lang thời không bên phía địa cầu, là bởi vì thực lực bên địa cầu là yếu nhất.

Mà Kiếm Ma có thể thông qua cuộc thử luyện ở hành lang thời không để nâng cao tu vi, lại có thể thuận tay cướp bảo vật trong tay người khác, để có thể có nhiều trang bị cho Vạn Kiếm Tông!

Căn cứ vào tình báo trước đây của Vạn Kiếm Tông, ở bên địa cầu không có cường giả, chỉ có mười thiên tài đến từ Chư Thiên Thần Giới mà thôi!

Đối mặt với đám người Vạn Phong, Kiếm Ma gần như có thể dùng một kiếm quét sạch, bởi vậy, từ khi bắt đầu bước đi trên con đường này, Kiếm Ma chỉ xem chuyến đi qua hành lang thời không lần này như một chuyến du lịch mà thôi!

Nhưng ai mà ngờ được, lại xuất hiện một nhân vật yêu nghiệt như Tiêu Chính Văn?

Kỳ thực xét về thực lực, cho dù không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, thì việc Kiếm Ma chạy trốn cũng không thành vấn đề, nhưng mấu chốt ở chỗ, hắn cũng giống như thiếu tông chủ, đều đánh giá quá thấp thực lực của Tiêu Chính Văn!

Sự thật đúng như vậy, làm gì có một cao thủ Chuẩn Thánh cấp bảy nào lại sợ một cao thủ Chuẩn Thánh cấp một, hơn nữa còn là một tiểu bối có cảnh giới không ổn định?

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, lực chiến đấu thực sự của Tiêu Chính Văn lại kinh khủng đến như vậy!

Trong thời gian ngắn đã có thể cùng lúc đánh bại hai người thiếu tông chủ!

Tiêu Chính Văn đứng vắt một tay ra sau lưng, lặng lẽ đánh giá Kiếm Ma, chữ triện ở giữa trán hắn mới là điểm thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

Chữ triện kia cũng có ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, ý là “kiếm ý”!

Nói cách khác, Kiếm Ma đã dung hợp hoàn toàn kiếm ý cùng với ý thức của chính mình, bây giờ hắn chính là một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ!

Ý thức và cả cơ thể của hắn đã hòa hợp làm một với kiếm ý!

Đối với bất kỳ tông môn nào, loại người như hắn cũng là nhân vật quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự hưng thịnh và suy bại của một tông môn!

Ngay lúc Kiếm Ma sững sờ, ngón tay của Tiêu Chính Văn điểm lên chữ triện trên trán hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom