• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2846-2850

Chương 2846: Ấn tượng tốt

Võ Anh Hào gật đầu với Âu Dương Trí, vẫn chuyên tâm đánh cờ với Tiêu Chính Văn.

“Thế tử nhà họ Võ đến hành lang thời không, bọn tôi không biết nên mới để thế tử đi bộ đến, tôi đền tội với thế tử”.

Âu Dương Trí lại chắp tay nói.

“Tiền bối không cần tự trách, tôi cũng vừa lúc tham quan một vòng hành lang thời không”.

Nói rồi Võ Anh Hào buông cờ trong tay xuống, chỉ vào Tiêu Chính Văn giới thiệu: “Vị này là anh Tiêu đến từ thế tục, nhưng cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ”.

“Sau này có lẽ sẽ trở thành bá chủ ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng là chỗ dựa lần này đến hành lang thời không của tôi”.

Võ Anh Hào cố ý tâng bốc Tiêu Chính Văn trước mặt Âu Dương Trí cũng là vì thu hút sự chú ý của mấy người Âu Dương Trí.

“Thế tử nói đùa rồi, cậu vẫn là hậu duệ của Nữ Đế cần gì phải dựa vào người khác? Nhưng nếu đã là bạn của thế tử, bọn tôi chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc cậu ta hơn”.

Âu Dương Trí chắp tay nói.

Sau đó Âu Dương Trí lại dời tầm mắt nhìn những người khác ở đó, chẳng qua khi nhìn đến mấy người Tần Lương Ngọc, thậm chí người mạnh nhất cũng mới chỉ có khoảng Thiên Cảnh cấp một, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Dù sao ở địa cầu, mấy ngàn năm mới có người đi vào hành lang thời không, nhất là sau Lý Đường, hầu như không có người đi vào hành lang thời không nữa.

Dù những người lớn mạnh trước đó cũng không ai có thể đi hết hành lang thời không, nhưng bây giờ những người quá yếu so với các cao thủ đã từng đi vào hành lang thời không ở Đại Đường.

Thân là quản sự phủ thành chủ, Âu Dương Trí là người có quyền lật lại những cuốn sách cổ, theo ghi chép, cả địa cầu từ xưa đến nay cũng chỉ có sáu người đi qua con đường thử luyện.

Từ sau đó dù là ở thời kỳ Hoàng Đế xa xưa cũng không ai có thể đi hết con đường thử luyện này.

Ông ta cứ tưởng sau mấy ngàn năm trong những người đi vào hành lang thời không này vẫn còn có vài cường giả, dù không thể đánh lại thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi thua kém quá nhiều.

Nhưng bây giờ nhìn lại, xung quanh ngoài Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn còn có thể một mình đánh lại các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, những người khác gần như không có cả tư cách luyện cùng nữa là.

Dù là Võ Anh Hào, thật ra Âu Dương Trí không xem trọng lắm, chỉ là nể mặt nhà họ Võ mới tỏ ra khách sáo, dù sao anh ta cũng là truyền nhân của Nữ Đế, tất nhiên thành Huyền Thiên không thể đối xử tệ bạc.

Còn Tiêu Chính Văn, Âu Dương Trí chưa từng nghe nói đến cái tên này, cũng không có hứng thú tìm hiểu nhiều về Tiêu Chính Văn, dù sao so với các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn quá mức tầm thường.

Thậm chí so về khí thế thì Hồng Ấn bị đuổi giết đó cũng mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc.

Người như vậy đến hành lang thời không có thể đi được bao xa?

Có lẽ chưa đến lúc đi khỏi thành Huyền Thiên đã bị mấy thiên tài của Chư Thiên Thần Giới bao vây tấn công.

“Thế tử Võ, cậu Tiêu, tối nay thành chủ sẽ đích thân chuẩn bị tiệc tối để chào mừng mọi người, đến lúc đó mong các vị có thể tham gia, thành chủ sẽ đích thân nói cho mọi người vài bí mật và cấm kỵ trên con đường thử luyện”.

“Tôi còn việc khác không tiện làm phiền các vị, các vị cứ bận việc của mình”, nói rồi Âu Dương Trí cúi người với Võ Anh Hào, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Âu Dương Trí, Võ Anh Hào cau mày nói với Tiêu Chính Văn: “Xem ra Âu Dương Trí này không xem chúng ta ra gì”.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười chẳng sao cả.

Thật ra Tiêu Chính Văn không để tâm thái độ của Âu Dương Trí, còn các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới cũng không lọt vào mắt Tiêu Chính Văn.

So ra thì Tiêu Chính Văn càng quan tâm đến chuyến đi đến hành lang thời không lần này hơn, có gặp đối thủ có thực lực thật sự hay không mới là mục đích Tiêu Chính Văn đi vào hành lang thời không.

Không lâu sau trời đã nhá nhem tối, khi thành lên đèn, mấy người Tần Lương Ngọc cũng thay bộ đồ mới tinh chuẩn bị đến phủ thành chủ thành Huyền Thiên dự tiệc tối với Tiêu Chính Văn.

Trong quá trình này, Âu Dương Trí chưa từng đến, chỉ có Kim Đồng đến mấy lần để đưa đồ ăn đến cho mọi người, còn dặn dò cẩn thận đừng đi lung tung để tránh gây họa cho mình.

Mặc dù trong thành Huyền Thiên xem như an toàn nhưng các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới ai nấy cũng kiêu căng ngạo mạn, ngộ nhỡ họ xảy ra xung đột, e là sẽ cực kỳ bất lợi với mấy người Tiêu Chính Văn.

Chuyện này hệt như một đám dê bị thả vào chuồng hổ, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, mấy người Tiêu Chính Văn sẽ kết thúc chuyến đi thử luyện lần này sớm.

“Anh Tiêu, còn cần những gì anh cứ việc nói”, Kim Đồng khách sáo nói.

Tiêu Chính Văn xua tay: “Đã rất chu đáo rồi, anh đi bận việc của mình đi, nếu có gì cần tôi sẽ bảo người gọi anh”.

Thật ra Tiêu chính Văn có ấn tượng khá tốt với Kim Đồng, dù sao từ lúc đến Tiêu Chính Văn cũng thấy được Kim Đồng thật lòng suy nghĩ cho mọi người.

Thế nên thái độ Tiêu Chính Văn đối xử với Kim Đồng cũng khác hoàn toàn với Âu Dương Trí.

“Anh Tiêu, thật ra bây giờ tôi đã không còn việc gì nữa, tiệc tối bên phủ thành chủ sắp bắt đầu rồi, hay là tôi dẫn mọi người đến đó nhé”, Kim Đồng mỉm cười nói.
Chương 2847: Nhường đường

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc một ngày nhưng mọi người đều thấy Kim Đồng vẫn rất quan tâm đến mọi người, hơn nữa không khó nhìn ra từ vẻ mặt của anh ta, anh ta có tình cảm rất đặc biệt với Đông Phương Tuyết Ngưng.

Chỉ là lòng Đông Phương Tuyết Ngưng không để ý đến người bên cạnh, vẫn một lòng nghĩ đến thử luyện lần này, muốn giành vinh quang cho gia tộc Đông Phương, hơn nữa ngộ nhỡ mình thông qua con đường thử luyện có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh của gia tộc Đông Phương.

Ngược lại Trương Lăng Phong lại nhìn thấy rõ điều này nên vẫn luôn âm thầm làm cầu nối giữa hai người, còn kể những chuyện quá khứ của Đông Phương Tuyết Ngưng cho Kim Đồng nghe.

Mỗi khi hắn kể đến đoạn hồi hộp, Kim Đồng cũng tỏ ra rất lo lắng.

Mọi người đi xuyên qua những con hẻm, được Kim Đồng dẫn đường nhanh chóng đi đến trước cổng lớn của phủ thành chủ.

Thay vì nói đây là một phủ đệ thì nó lại giống như một cung điện lộng lẫy với những bức tường vàng.

Thật trùng hợp khi mấy người Tiêu Chính Văn đã gặp mặt bảy thiên tài kia ngay khi vừa đến bên ngoài cổng phủ đệ.

Sắc mặt Dạ Ma Thiên bỗng trở nên khó coi khi nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn, các thiên tài khác cũng đều sợ hãi nhìn anh.

Dù sao sáng nay Tiêu Chính Văn cũng giết liên tục ba thiên tài, lúc đối mặt với Tiêu Chính Văn, ai mà không căng thẳng chứ?

Phải biết rằng đây là người mà chỉ cần giơ tay lên có thể giết thiên tài vùng ngoài vũ trụ, hơn nữa ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn dấy lên ý định giết người với họ ở đây, e là mấy người họ không có cơ hội bỏ chạy luôn.

Thật ra mấy người họ từ khi bước vào hành lang thời không vẫn luôn né tránh mấy người Tiêu Chính Văn, mục đích cố gắng giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn.

Theo quy tắc thì tiệc tối của tối nay sẽ không mời mấy người Tiêu Chính Văn, chẳng qua vì có quan hệ với Võ Anh Hào, mấy người Tiêu Chính Văn mới có tư cách tham gia.

Thật ra trong mắt Âu Dương Trí, các thiên tài ở Chư Thiên Thần Giới không xem trọng mấy người Tiêu Chính Văn, càng không thể có bất kỳ cảm giác gì với việc Tiêu Chính Văn tham gia tiệc tối.

Nhưng kết quả lại ngược lại với những gì họ nghĩ.

Âu Dương Trí cũng chậm rãi bước ra từ trong phủ thành chủ, ngoài mặt ông ta đến đón Võ Anh Hào nhưng thật ra đến tiếp đón các vị thiên tài Chư Thiên Thần Giới.

Khi nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn lại giành đi đến trước cổng phủ thành chủ trước mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới, sắc mặt Âu Dương Trí trở nên khó coi.

Sau đó vẫy tay với Kim Đồng: “Kim Đồng, còn không mau đến đây”.

Thấy Âu Dương Trí gọi mình, Kim Đồng vội xoay người nói với mấy người Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, thế tử Võ, các anh đợi ở đây một chút, tôi quay lại ngay”.

Nói rồi Kim Đồng nhanh chân bước đến gần Âu Dương Trí.

“Sao cậu lại quên cả quy tắc ở đây vậy? Đám người Tiêu Chính Văn có là gì chứ, sao có thể cho họ chặn đường của các thiên tài? Còn không mau bảo họ lùi sang một bên để các thiên tài vào trước”.

Âu Dương Trí sầm mặt, giọng không vui quở trách.

“Vâng, cũng trách tôi nhất thời sơ suất, tôi sẽ bảo họ tránh đường”.

Nói rồi Kim Đồng quay lại cạnh mấy người Tiêu Chính Văn, không phải anh ta xem thường mấy người Tiêu Chính Văn giống Âu Dương Trí mà là lo lắng sẽ đắc tội với các thiên tài Chư Thiên Thần Giới.

Ngộ nhỡ chọc giận các vị thiên tài thì sự việc sẽ không thể giải quyết.

Dù họ không dám ra tay đánh mấy người Tiêu Chính Văn trước cổng phủ thành chủ nhưng ai dám đảm bảo sau đó họ có trả thù Tiêu Chính Văn hay không?

“Xảy ra chuyện gì thế?”, Lý Bạch cau mày nói.

“Không có gì, mọi người đứng sang một bên một chút”, Kim Đồng khách sáo nói, sau đó ra hiệu cho mọi người nhường vị trí cửa phủ thành chủ.

Không để Lý Bạch lên tiếng, Âu Dương Trí đã sải bước đến cổng, đầu tiên là gật đầu với Võ Anh Hào, sau đó gật đầu cúi người với các thiên tài Chư Thiên Thần Giới: “Mời các vị vào trong”.

Nhưng đám người Vạn Phong nào dám động đậy?

Nhìn Âu Dương Trí cúi đầu, Vạn Phong chỉ ước gì có thể đánh ông ta ở đây.

Nhưng những lời này lại không thể nói thẳng, thế nên đám người Vạn Phong đứng sửng tại chỗ.

“Mọi người có đi không vậy, không đi thì mau nhường đường”, Lý Bạch mất kiên nhẫn giục.

“Đương nhiên là đi rồi”.

Dạ Ma Thiên đã nói thế nhưng hai chân vẫn kiên trì đứng tại chỗ, không dám bước đi nửa bước.

“Vậy ông đi đi chứ”, Lý Bạch trợn mắt nhìn Dạ Ma Thiên, không kiên nhẫn giục.

Nhưng lúc này Dạ Ma Thiên nào dám động đậy.

Ngay cả đám người Vạn Phong cũng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn không lên tiếng họ không dám động đậy.

Vẫn là vị nữ thiên tài tên Tố Ngọc đó giải vây nói: “Hay là để họ vào trước đi, bọn tôi không gấp”.

Vừa nghe thế, Âu Dương Trí giơ tay ra ngăn lại: “Ôi trời, thế thì không được, sao có thể phá quy tắc vì họ chứ?”

Thật ra mấy người Tiêu Chính Văn ai vào trước vào sau cũng như nhau nhưng thật ra ở đây có quy tắc riêng.

Có câu tôn ti trật tự, người vào trước đương nhiên là khách quý, còn người vào sau cho dù là thân phận hay địa vị nào cũng đều là người không quan trọng nhất.

Nhưng Âu Dương Trí vừa dứt lời, sắc mặt Tố Ngọc trở nên lạnh như băng.

Thầm mắng Âu Dương Trí này đúng là có mắt không tròng, lẽ nào không nhìn ra họ rất sợ Tiêu Chính Văn sao?

Nếu không phải trước đó Tiêu Chính Văn đã giết ba vị thiên tài thì họ sẽ nhường đường cho Tiêu Chính Văn không?

Nhưng bây giờ họ phải để ý đến thái độ của Tiêu Chính Văn, chỉ cần họ hơi đắc tội với Tiêu Chính Văn, có lẽ sẽ có người chảy máu ở đây.

Điều họ khó chấp nhận nhất là chuyện này không có cách nào nói rõ.
Chương 2848: Mất mặt

Dù sao mỗi người bọn họ đều là thiên tài của một phương đại giới, dù trong lòng bọn họ có sợ Tiêu Chính Văn đến mức nào, cũng tuyệt đối không thể nói ra trước mặt mọi người, nếu không, chẳng khác nào làm mất hết mặt mũi của Chư Thiên Thần Giới.

Đến lúc đó, khả năng bọn họ sẽ trở thành đối tượng đuổi giết của tất cả Chư Thiên Thần Giới là rất cao!

“Vốn dĩ thành Huyền Thiên là đại thành do những người ở địa cầu xây dựng, mà bọn họ lại đến từ địa cầu, vì vậy, cũng coi như là một nửa chủ nhân, lẽ ra phải để cho chủ nhân đi trước, cho nên vẫn nên mời bọn họ vào đi!”, Tố Ngọc tỏ ra thoải mái giải thích.

“Chính vì bọn họ là chủ nhân nên mới không thể bạc đãi khách quý, mời các vị nhanh chóng vào bên trong!”, Âu Dương Trí cúi đầu khom lưng nói.

Tiêu Chính Văn lại lười nói nhảm với những người này, anh dẫn đám người Tần Lương Ngọc bước thẳng vào phủ thành chủ.

Thấy đám người Tiêu Chính Văn ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, đã lập tức đi vào phủ thành chủ trước, sắc mặt Âu Dương Trí u ám trong nháy mắt.

Chẳng qua người ta chỉ khách sáo với mấy người một chút, mấy người lại coi là thật sao?

Đúng là không biết quy củ là gì!

Một tên ngông cuồng như Tiêu Chính Văn, e rằng thậm chí còn chưa ra khỏi thành Huyền Thiên, thì đã chết ở đây rồi!

“Các vị, bọn họ cũng chỉ là một vài vãn bối không hiểu quy tắc, tôi tới thay bọn họ đền tội với mọi người!”, Âu Dương Trí vội vàng ôm quyền bái lạy đám người Tố Ngọc.

“ Không có gì!”, đến lúc này đám người Vạn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khoát tay nói.

Mãi cho đến khi bóng lưng đám người Tiêu Chính Văn đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người Vạn Phong, mọi người mới lấy lại bình tĩnh, đi theo Âu Dương Trí vào phủ thành chủ.

Giờ phút này, trong đại sảnh phủ thành chủ đã sắp xếp xong chỗ ngồi. Mấy người địa cầu thì ở phía Đông, còn Chư Thiên Thần Giới thì ở phía Tây, mặc dù chỗ ngồi của hai bên không phân biệt chủ thứ, nhưng rõ ràng chất liệu của bàn ghế bên Chư Thiên Thần Giới vẫn tốt hơn!

Trên đài cao ở ngay chính giữa, cũng bày một cái ghế thái sư, hiển nhiên đó là chỗ ngồi của thành chủ!

Đám người Tiêu Chính Văn đi đến chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống, Kim Đồng đã vội vàng tiến lên, liên tục nháy mắt với đám người Tiêu Chính Văn, ý bảo mọi người tuyệt đối không được ngồi vào chỗ của mình.

Dù sao vừa rồi đã vượt mặt mấy thiên tài trong Chư Thiên Thần Giới, nếu như ngồi xuống trước khi những người đó tiến vào thì khó có thể đảm bảo rằng sẽ không đắc tội với bảy thiên tài kia.

Thế nhưng, đám người Vạn Phong vừa mới bước vào đại sảnh, thấy đám người Tiêu Chính Văn đều đứng trước chỗ ngồi, sắc mặt nhất thời lại trở nên khó coi hơn.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng để Tiêu Chính Văn đi vào trước thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng không ngờ, vừa bước vào cửa, đã thấy Tiêu Chính Văn đang đứng bên cạnh chỗ ngồi, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Cái này...

Vậy bảo bọn họ làm như thế nào cho phải đây?

“Các vị, mời ngồi!”, Âu Dương Trí thận trọng lên tiếng.

“Theo tôi thấy, vẫn nên mời chủ nhân ngồi trước đi!” Vạn Phong cực kỳ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẻ mặt gượng gạo nói.

Âu Dương Trí nghe vậy, quay đầu nhìn về phía đám người Tiêu Chính Văn. Vừa rồi ngay cả chào hỏi Tiêu Chính Văn cũng không chào hỏi một tiếng mà lập tức bước vào phủ thành chủ, điều này đã khiến ông ta cảm thấy không hài lòng.

“Ừ, vẫn là người của Chư Thiên Thần Giới người ta hiểu lễ nghi! So sánh mà nói, thật sự là cao thấp rõ ràng!” Âu Dương Trí bình tĩnh nói.

Thật ra, ông ta đang thầm mỉa mai đám người Tiêu Chính văn không hiểu lễ nghi, chỉ có điều, Tiêu Chính Văn gần như không thèm để ý tới ông ta, anh ngồi xuống luôn, đám người Tần Lương Ngọc thấy Tiêu Chính Văn ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo.

Thấy Tiêu Chính Văn không hiểu quy củ như vậy, trong mắt Âu Dương Trí gần như sắp phun ra lửa, cũng không thể hết lần này đến lần khác vượt mặt thiên tài của Chư Thiên Thần Giới chứ!

Tiêu Chính Văn này quả thật chẳng xem ai ra gì!

Nhưng Âu Dương Trí cũng chỉ cười thầm trong lòng, dám đắc tội với thiên tài của Chư Thiên Thần Giới không chút kiêng dè như vậy, e rằng đám người Tiêu Chính Văn cũng không sống được bao lâu nữa.

Có lẽ, đợi lát nữa khi rời khỏi phủ thành chủ, đám người Tiêu Chính Văn sẽ bị bảy vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới vây giết!

“Các vị, mau ngồi xuống đi!” Âu Dương Trí xoay người lại, cúi đầu khom lưng nói với đám người Vạn Phong.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã ngồi xuống, nhưng không được Tiêu Chính Văn cho phép, mấy người Vạn Phong nào dám ngồi?

Hầu như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người Vạn Phong, chỉ là liếc mắt nhưng đám người Vạn Phong đã sợ tới mức rùng mình ớn lạnh!

“Các vị? Mời các vị mau mau ngồi xuống!” Âu Dương Trí hơi khó hiểu nhìn đám người Vạn Phong.

“Mấy người ngồi đi chứ!” Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía đám người Vạn Phong.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm!

Tiêu Chính Văn không gật đầu, bọn họ sao dám ngồi? Nhưng cứ đứng mãi như vậy, lại thật mất mặt!

Đúng lúc này, một sức ép mạnh mẽ ngập trời giáng xuống, ngay sau đó, một đội bảo vệ gồm hàng chục cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh, chia làm hai hàng, đi vào đại sảnh.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, bước đi mạnh mẽ oai hùng, một tay chắp ra sau lưng bước lên vị trí chính giữa.

Đồng thời, một sức ép không kém gì các vị thánh nhân quét qua bốn phía.

Hiển nhiên đây là một vị cao thủ Chuẩn Thánh cấp ba!

Chỉ riêng khí tức này đã áp chế đến mức mọi người trong đây không thở nổi.
Chương 2849: Bài học sâu sắc

Ông ta chính là vị tướng dũng mãnh số một dưới trướng của thành chủ, tên là La Khai!

Đồng thời, cũng là một trong những chủ nhân của thành Huyền Thiên, trước đây Võ Anh Hào cũng từng giới thiệu người này với Tiêu Chính Văn, người được cho là đệ nhất dũng sĩ cuối thời Nam Bắc Triều!

Với sự xuất hiện của ông ta, bầu không khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.

Không giống như đám người Tiêu Chính Văn, bên phía Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào, ngược lại còn xuất hiện khí tức tốt lành!

“Các vị công tử, La Khai đến muộn rồi, đều tại công việc trong thành bề bộn, nên mới không kịp đón tiếp, mong các vị thứ tội!”

Giọng La Khai như chuông đồng, ôm quyền về phía đám người Vạn Phong.

Đám người Vạn Phong vội vàng ôm quyền trả lễ, đồng thời bởi vì sự xuất hiện của La Khai, bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó La Khai quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào nói: “Thế tử Võ, thành chủ nhà tôi đã chờ ở phía trước rồi!”

Mặc dù ngoài miệng ông ta nói chuyện rất khách khí, nhưng sự kiêu ngạo trong mắt ông ta đã bộc lộ rất rõ ràng.

Về phần Tiêu Chính Văn, thậm chí ông ta còn lười liếc mắt lấy một cái, đám người Tần Lương Ngọc càng không đáng để ông ta để ý quá nhiều, dù sao trong mắt ông ta những người này, đơn giản chỉ là mấy tấm bia đỡ đạn mà thôi.

Sau khi đi tới chiếc ghế ở chính giữa rồi ngồi xuống, La Khai mới quay đầu nói: “Thế tử Võ, kỳ thật chuyến đi này một mình cậu đến là được, dẫn theo đám người này thì quá dư thừa rồi!”

“Đây là hành lang thời không, không phải địa cầu, cũng không phải vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đến nộp mạng mà thôi, chẳng ích gì đối với thế tử cả!”

Trước mặt mọi người trong đại sảnh, La Khai nói ra những lời này không hề kiêng dè, thậm chí sự khinh miệt đám người Tiêu Chính Văn đã không còn che giấu.

Sắc mặt Võ Anh Hào cũng lập tức trở nên khó coi, trầm ngâm một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “La tướng quân, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi!”

“Anh Tiêu cũng không phải là người hầu của tôi, hơn nữa, chuyến đi tới hành lang thời không lần này, ngay cả tôi cũng phải nhờ anh Tiêu chiếu cố”.

“Còn những người này đều là thuộc hạ của anh Tiêu, không phải là thuộc hạ của tôi!”

Võ Anh Hào vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

“Hừ!”

La Khai cười khẩy, Võ Anh Hào là hậu duệ của Nữ Đế, thế mà lại dựa dẫm vào một tên vãn bối vô danh sao?

Ở trong mắt ông ta, Võ Anh Hào chẳng qua là đang tìm cho mình một cái cớ mà thôi.

“Thế tử Võ, không cần giải thích nhiều, kỳ thực tôi có một đề nghị, nếu như mọi người đều tới hành lang thời không để tu luyện, chi bằng hai bên chúng ta so tài trước mặt tất cả mọi người, cũng để có thể hiểu rõ thực lực của nhau!”

“Không biết ý của thế tử Võ như thế nào?”

Thật ra dụng ý của La Khai đã rất rõ, rõ ràng là đang bài trừ công khai đám người Võ Anh Hào.

Ngoài mặt, ông ta xuất phát từ ý tốt, để cho đám người Võ Anh Hào sớm hiểu rõ thực lực của Chư Thiên Thần Giới, nhưng thực tế thì không phải.

Ngay từ đầu, ông ta đã coi thường những người đến từ địa cầu, nếu như có thể thông qua qua cuộc đấu này để khuyên nhủ đám người Võ Anh Hào rút lui thì ông ta cũng bớt được rất nhiều rắc rối.

Võ Anh Hào nghe thấy vậy, không khỏi cắn răng, vừa định từ chối, Tiêu Chính Văn lại hờ hững cười nói: “Được thôi!”

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, trái tim mấy người Vạn Phong đều chết lặng!

Trong lòng đám người Tố Ngọc lại càng căm ghét tên La Khai nhiều chuyện này!

Bảo bọn họ ra tay với người bên phía Tiêu Chính Văn thì chẳng phải bảo đám người bọn họ đứng yên cho người ta vả vào mặt sao?

Có Tiêu Chính Văn trấn giữ ở đó, bọn họ nào dám ra tay?

Chỉ là La Khai lại không phát hiện ra có gì khác thường, ngược lại thản nhiên ngồi ở đó, trong ánh mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“La tướng quân…” Âu Dương Trí đến gần La Khai, hạ thấp giọng, kể lại mọi chuyện vừa rồi.

La Khai càng nghe càng âm thầm cảm thấy hài lòng với quyết định mình vừa mới đưa ra.

Dù sao đám người Tiêu Chính Văn cũng đắc tội với các vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, còn mình vừa hay lại cho mấy thiên tài của Chư Thiên Thần Giới một cơ hội báo thù, vô hình trung cũng coi như lấy lòng mấy vị thiên tài này.

Hơn nữa, theo quan điểm của ông ta, những người đến từ địa cầu này không thể so sánh với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!

Ngoại trừ hai người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người còn lại đều là cảnh giới Thiên Cảnh cấp một. Thực lực này, ở hành lang thời không e rằng ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có.

Về phần Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, cùng lắm chỉ là Chuẩn Thánh cấp một sơ cấp mà thôi, ngược lại những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, hầu như mỗi người đều là Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao!

Thậm chí còn có mấy người đã mơ hồ có xu thế đột phá, về phương diện thực lực của hai bên, căn bản không nằm trên một đường thẳng.

Vì vậy, câu nói “được thôi” của Tiêu Chính Văn, trong mắt La Khai, quả thực là một biểu hiện của sự dốt nát.

Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng, những thiên tài này của Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ là phần nổi của tảng băng, nhiều lần hành lang thời không đều coi người của Chư Thiên Thần Giới là nhân vật chính, hơn nữa, trong những thiên tài này, còn có một nhân vật không kém gì thánh nhân.

Ngay lúc mới bắt đầu đã đắc tội với người của Chư Thiên Thần Giới, trong mắt La Khai, Tiêu Chính Văn và những người bên cạnh anh đều thuộc loại người vừa không có thực lực, vừa không có đầu óc!

Những người như thế này, ở vùng ngoài lãnh thổ hoặc giới thế tục thì còn được, nhưng đến hành lang thời không thì chỉ có một con đường chết!

Nếu Tiêu Chính Văn muốn chủ động chịu chết, đương nhiên La Khai sẽ không ngại dạy cho bọn họ một bài học vô cùng sâu sắc!

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Lý Bạch, thấy Tiêu Chính Văn nhìn về phía mình, Lý Bạch đứng lên, cười khẩy với đám người Vạn Phong, nói: “Nhờ các vị chỉ giáo!”
Chương 2850: Chiêu sở trường

Thấy bên phía Tiêu Chính Văn là Lý Bạch xuất trận, lúc này thì mấy người Vạn Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như là Tiêu Chính Văn ra tay thì bọn họ đâu còn đường sống nữa?

La Khai quan sát Lý Bạch một lượt rồi lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Lý Bạch thật ra chỉ có cảnh giới Đế Cảnh cấp chín mà thôi, nhìn lại mấy người thiên tài của Chư Thiên Thần Giới này, ai nấy đều là cao thủ Chuẩn Thánh cấp một, đôi bên cách nhau một bậc cảnh giới lớn!

“Cho dù là mài giũa thì cũng cần thực lực ngang hàng, nếu không chẳng phải sẽ làm mất mặt người địa cầu chúng ta hay sao?”, La Khai lạnh lùng lên tiếng.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã nhận định bên phía địa cầu hoặc là Tiêu Chính Văn xuất trận hoặc là Võ Anh Hào ra tay, căn bản không thể để cho mấy người Lý Bạch xuất trận.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại cử một cường giả Đế Cảnh xuất trận, đây rõ ràng là đang khinh thường thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!

Chỉ là La Khai vừa mới lên tiếng, sắc mặt của mấy người Vạn Phong đã lập tức trở nên u ám.

Phải biết rằng Tiêu Chính Văn có thể cử người như Lý Bạch xuất trận chính là điều mà bọn họ vẫn luôn hy vọng, kết quả La Khai thì hay rồi, ngược lại còn muốn chỉ trích người ta?

Câu nói của ông ta lọt vào trong tai mấy người Vạn Phong rõ ràng chẳng khác gì một lá bùa đòi mạng bọn họ!

Lỡ như Tiêu Chính Văn thật sự thu hồi mệnh lệnh, đích thân xuất trận, vậy thì bọn họ không phải là đen đủi hay sao?

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nhìn về phía đám người của Chư Thiên Thần Giới, nói: “Không sao, tôi cá là bọn họ cũng chẳng thắng nổi đâu!”

“Cái gì? Là tôi nghe nhầm hay cậu vẫn chưa tỉnh ngủ thế?”, không đợi người khác lên tiếng, Âu Dương Trí đã cướp lời mỉa mai.

Phải biết rằng cao thủ yếu nhất bên phía Chư Thiên Thần Giới cũng có cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, Tiêu Chính Văn lại dám nói bên phía Chư Thiên Thần Giới không thắng nổi?

Chuyện đùa quốc tế hả?

Đế Cảnh cấp chín đấu với Chuẩn Thánh cấp một, ngược lại người bên phía Chuẩn Thánh cấp một lại không thắng nổi?

Thật đúng là nực cười!

Chỉ cần là người bình thường đều sẽ coi Tiêu Chính Văn giống như kẻ điên, đừng nói là Đế Cảnh cấp chín, dù là Thiên Cảnh cấp chín so với Chuẩn Thánh cấp một thì căn bản cũng không ở cùng một đẳng cấp.

Hơn nữa, bản thân những thiên tài bên phía Chư Thiên Thần Giới này cũng có thực lực đủ để chiến đấu vượt cấp, có thể nói, mặc dù bọn họ chỉ là Chuẩn Thánh cấp một, thế nhưng đối diện với Chuẩn Thánh cấp hai thậm chí là cấp ba thông thường thì cũng dư sức để đấu một trận!

Chỉ là câu nói này của Tiêu Chính Văn lọt vào trong tai mấy người Vạn Phong thì lại hoàn toàn mang ý khác!

Cái gì gọi là cá rằng bọn họ cũng chẳng thắng nổi?

Lời này có phải Tiêu Chính Văn đang âm thầm uy hiếp bọn họ hay không?

Hoặc là nói, Tiêu Chính Văn đang ám thị với bọn họ, nếu như không muốn chết thì tốt nhất là thông minh hơn một chút, thua thì ít nhất có thể bảo toàn tính mạng, thế nhưng nếu như thắng thì hậu quả cũng không cần phải nhiều lời nữa!

Lý Bạch chắp một tay sau lưng, dùng thanh kiếm dài trong bàn tay còn lại chỉ về phía mấy người Vạn Phong, nói: “Vị nào tới ứng chiến trước?”

Hành động này của ông ta, trong mắt mấy người Vạn Phong thì không hề có điểm nào không thỏa đáng, ngược lại trên mặt hai người Âu Dương Trí và La Khai lại lộ ra vẻ phẫn nộ!

Họ là thiên tài của Chư Thiên Thần Giới đó, ngay cả bọn họ cũng phải cẩn thận hầu hạ, Lý Bạch thì hay rồi, vậy mà lại dám vô lễ với những nhân vật lớn này như thế!

“Đúng là nghé không sợ hổ, khá lắm, khá lắm!”, Âu Dương Trí đột nhiên lên tiếng.

Vừa nói, Âu Dương Trí còn vừa vỗ tay không ngớt, thế nhưng trong ánh mắt thì lại ngập tràn vẻ khinh thường.

La Khai phía bên cạnh lại cười khẩy, theo ông ta thấy, Lý Bạch dám khinh thường thiên tài của Chư Thiên Thần Giới như vậy, đợi lát nữa khi ra tay chắc chắn sẽ chết cực kỳ thê thảm!

Mặc dù dựa theo quy định của thành Huyền Thiên, không được đấu riêng bên trong thành, thế nhưng La Khai thì đã toan tính trong lòng đâu ra đó rồi, cho dù thiên tài của Chư Thiên Thần Giới có giết chết Lý Bạch ngay trước mặt ông ta thì ông ta cũng tuyệt đối không thắc mắc dù chỉ một câu!

Muốn trách chỉ có thể trách Lý Bạch quá hống hách!

Nếu như không phải vì thân phận thì thậm chí La Khai còn muốn đích thân ra tay để dạy dỗ cho Lý Bạch một bài học!

Thế nhưng mấy người Vạn Phong lại không dám nghĩ như vậy, thấy một tiểu bối Đế Cảnh cấp chín như Lý Bạch dám hống hách không kiêng nể gì như thế thì càng chắc chắn hơn về suy đoán trước kia của mình!

Đám người trố mắt nhìn nhau, không ai muốn giao đấu với Lý Bạch.

Ai cũng hiểu rằng bọn họ vừa không thể thắng mà cũng vừa không thể thua quá lộ liễu, nói cách khác phải xử lý cho thật ổn thỏa, vừa cho tất cả mọi người thấy được rằng là Lý Bạch dựa vào bản lĩnh thực sự để giành chiến thắng, vừa phải không làm tổn hại tới thể diện của bản thân!

Điều này rõ ràng đang làm khó bọn họ!

Mãi tới sau cùng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên trên người thiên tài có tên là Thiên Trần Tử tới từ giới Vô Thiên.

Mọi người để cho ông ta xuất trận cũng là bởi vì khi trước ông ta không có thù oán gì với phía Tiêu Chính Văn, hơn nữa cũng chưa từng mỉa mai mấy người Tần Lương Ngọc.

Nói cách khác, chỉ có ông ta ra tay thì mới không mang lại tai họa chết chóc gì cho đám người bọn họ.

Thiên Trần Tử đương nhiên cũng hiểu nỗi khổ tâm của đám người, vậy nên cho dù không hề tình nguyện thì ông ta cũng chỉ đành đứng dậy tung một cú đấm về phía Lý Bạch.

Thấy Thiên Trần Tử ở cảnh giới đỉnh cao của Chuẩn Thánh cấp một ra tay, trên mặt La Khai và Âu Dương Trí đều đồng loạt nở một nụ cười lạnh lùng.

Đỉnh cao Chuẩn Thánh cấp một đối chiến với Đế Cảnh cấp chín, cho dù chỉ dùng một cái móng tay cũng có thể nghiền Lý Bạch ra bã chỉ trong nháy mắt!

“Mời!”

Thiên Trần Tử làm một động tác tay tỏ ý mời, sau đó sải bước tiến tới khoảng đất trống ở vị trí trung tâm và đứng yên tại đó, không hề chủ động ra tay.

Ngược lại Lý Bạch ra tay không chút khách khí!

Lý Bạch cũng rất muốn biết cách biệt giữa bản thân và những kẻ được gọi là thiên tài của Chư Thiên Thần Giới này rốt cuộc là bao xa!

Ông ta vừa mới ra tay đã dùng tới mười tám chiêu thức Ngự Kiếm mà mình sở trường nhất!

Trong suốt khoảng thời gian vừa qua, mấy người Lý Bạch có được không ít công pháp và kế truyền từ chỗ Tiêu Chính Văn, thứ Lý Bạch lấy được chính là mười tám chiêu thức Ngự Kiếm!

Ưu điểm lớn nhất của bộ công pháp này chính là có thể phóng thích chân khí bên trong cơ thể ra gấp mấy lần!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom