• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2643: Trở thành dĩ vãng

Sau khi vị phán quan đầu tiên chết, một vị phán quan khác cũng bị Tiêu Chính Văn đánh thành sương máu.

Tiêu Chính Văn cầm thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, thanh giáo như rồng bay khắp nơi, sát khí chấn động cả hư không.

Tiêu Chính Văn lúc này như thần tiên giáng thế, bất khả chiến bại.

Mười vị phán quan đều không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, những người còn lại còn chưa kịp quản ứng, đã bị Tiêu Chính Văn đánh cho tán loạn.

Mỗi khi mũi giáo phóng ra đều sẽ có một người hóa thành sương máu, giết chết tất cả, không chừa một ai.

Lúc này, mọi người kinh ngạc nhìn trận chiến sinh tử trong hư không đến mức không nói nên lời.

Đó là mười vị phán quan của cung Sở Giang Vương, ai cũng là cao thủ, nhưng trong tay Tiêu Chính Văn, bọn họ chỉ như mớ rau, có thể chém chết bằng một chiêu.

Ngay cả Thánh Mẫu Đẩu Nguyên cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Trên trung toàn mùi máu, sương máy gần như nhuốm đỏ nửa bầu trời.

Mặc dù những người ở đây đều không hề lương thiện gì, bình thường đã nhìn thấy đủ cảnh máu me, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn cảm thấy da đầu tê dại.

Bởi vì những người chết không phải là người bình thường, mà ai cũng là cao thủ Thiên Cảnh.

Ai trong số họ cũng là người khiến bọn họ phải ngưỡng mộ.

Ai cũng có thể quét sạch một thế lực nhỏ. Thậm chí trong rất nhiều thế gia còn không có nổi một vị cao thủ Thiên Cảnh.

Những người này đều là cao thủ đỉnh cao, vậy mà lúc này tính mạng của bọn họ chỉ như cọng cỏ, mặc Tiêu Chính Văn chém giết tùy ý.

“Vụt!”

Một ngôi sao đỏ xuyên qua ngực người cuối cùng, người đó lập tức biến thành sương máu, tản ra trong hư không.

Một giây sau, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trước mặt Trần Đình Chi và La Thiên Hựu.

Sau trận chiến vừa rồi, hai người bọn họ đã bị thương nặng, một cánh tay của Trần Đình Chi đã bị chặt đứt.

Cả người La Thiên Hựu be bét máu, thậm chí nửa cơ thể đã bị đánh nát.

Thấy Tiêu Chính văn đi về phía mình, La Thiên Hựu và Trần Đình Chi toát mồ hôi lạnh.

“Không ngờ trong giới thế tục lại có người như vậy! Chẳng trách đám người ở vùng ngoài lãnh thổ lại bị cậu chơi đùa trong lòng bàn tay!” Trần Đình Chi vừa nói vừa ho ra máu, vết thương cũng chảy rất nhiều máu.

La Thiên Hựu không nói được câu nào, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với khuôn mặt trắng bệch.

Sức chiến đấu của đối phương kinh khủng đến mức khiến ông ta nghi ngờ nhân sinh.

Tiêu Chính Văn còn chưa đến ba mươi tuổi, một tên nhãi sao có thể mạnh đến vậy?

“Thật ra, tất cả đều theo lời các người nói mà thôi. Nếu các người không giở nhiều chiêu trò như vậy thì sẽ không thua thảm hại như ngày hôm nay!” Tiêu Chính Văn túm lấy cổ La Thiên Hựu, dùng sức bẻ một cái.

Đầu của La Thiên Hựu rơi xuống, lăn đến trước mặt Trần Đình Chi.

“Cậu… cậu Tiêu, nhà họ Trần chúng tôi có giao tình với cậu! Chúng tôi… chúng tôi cũng vì muốn giúp cậu rời khỏi nơi này, cho nên mới…”

Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã chế nhạo: “Giúp tôi rời đi hả? Thái độ vừa rồi của các ông không giống muốn giúp tôi rời khỏi âm phủ chút nào, ngược lại là muốn thừa nguy hãm hại thì đúng hơn!”

“Haiz, có một số người không biết quý trọng sinh mệnh, thật ra tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến nhà họ Trần, nhưng các ông lại không biết điều, tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng đổ lỗi cho người khác!”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung một cú đấm, Trần Đình Chi còn không kịp hét lên, Tiêu Chính Văn đã đấm ông ta thành sương máu.

Máu của Trần Đình Chi bắn tung tóe lên mặt và người của Tả Phượng Kiều, khiến cô ta sợ hãi hét lên, nhìn Tiêu Chính Văn, cơ thể vô thức lùi lại phía sau.

Giờ phút này trên người tô ta đầy máu, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc trước nữa.

“Anh… anh…”

“Bọn họ đã lên đường rồi, nếu không có cô bầu bạn cùng, bọn họ sẽ cô đơn lắm đấy!” Tiêu Chính Văn bước lên, giẫm lên vết máu trên mặt đất, đi tới chỗ Tả Phượng Kiều.

“Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao lúc đầu còn làm vậy?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tả Phượng Kiều, giọng nói đó dường như xuyên qua không gian và thời gian, khiến Tả Phượng Kiều run lên.

Cô ta nhớ lại cảnh tượng mình được Hạo Thiên cứu giúp, lần đầu gặp, Hạo Thiên vô cùng cao lớn uy nghiêm, ở bên cạnh Hạo Thiên, cô ta cũng từng cảm thấy ấm áp.

Mỗi nụ cười của anh ta khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân.

Nhưng đáng tiếc là tất cả đã trở thành dĩ vãng.

“Phụt!”

Một âm thanh nặng nề vang lên, một cái đầu bay lên cao.

Cô gái xinh đẹp một thời giờ đã biến thành cái xác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom