• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2591-2595

Chương 2591: Đùa giỡn

Thật ra trước đó Tiêu Chính Văn đã bàn bạc với Diệp Phàm mượn thế lực của nhà họ Diệp để trộm thi thể Hạo Thiên từ Huyết Ô Trì ra, Tiêu Chính Văn sẽ mượn thân thể của anh ta.

Như thế dù hợp tác với điện U Minh cũng không quá.

Thế nên Tiêu Chính Văn cũng không muốn làm quá về chuyện điện U Minh, chỉ cần điện U Minh chịu nhường bước thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn với họ.

“Bọn tôi hiểu ý của tiền bối rồi, xin tiền bối yên tâm, nhà họ Diệp tôi sẽ bảo người liên hệ với điện U Minh”, Diệp Thiên Thuận và Diệp Thiên Thiên chắp tay với Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chân rời đi.

Thật ra chuyện này rất có lợi với nhà họ Diệp, chỉ cần thành công hợp tác với điện U Minh thì nhà họ Diệp là người được lợi trực tiếp.

Có điện U Minh trợ sức, dù sau này Tiêu Chính Văn quay về vùng ngoài lãnh thổ, nhà họ Diệp cũng có một chỗ dựa lớn mạnh.

Ở phía Bắc âm phủ đã có người bắt đầu hành động.

Dù sao trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Lý Thiên Tứ có sức ảnh hưởng quá lớn, thậm chí các gia tộc ở cả phía Bắc đều quan tâm đến chuyện này.

Lúc này ở một thị trấn nhỏ phía cực Bắc, một ông lão đang thưởng thức trà trong sân nhà mình, đột nhiên có mười mấy cao thủ Đế Cảnh tìm gặp.

Ông lão nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào nhà họ Lý tiêu diệt nhà họ Diệp rồi?”

Đừng thấy ông lão ăn mặc đơn giản, mộc mạc mà lầm, ai ở phía Bắc cũng đều cung kính khi gặp ông ta.

Cho dù là nhà họ Lý hay nhà họ Diệp cũng chỉ là gia tộc lớn ở bề ngoài thôi, không có thực lực và nền tảng.

Mà cả phía Bắc lại tôn kính gọi ông lão một tiếng Chấn Bắc Vương.

“Không, Chấn Bắc Vương, cao thủ Đế Cảnh chúng tôi phái đến nhà họ Lý đều đã chết”, một cao thủ Đế Cảnh trong đó đáp.

“Gì cơ?”

Chấn Bắc Vương nhướng mày, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực: “Chẳng phải Tả Bạch Đào đã đồng ý cho nhà họ Lý thống nhất phía Bắc sau khi tiêu diệt nhà họ Diệp sao?”

“Lẽ nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

“Đúng thế, hình như là một cao thủ đến từ vùng ngoài lãnh thổ, làm loạn kế hoạch trước đó của chúng ta, nhà họ Diệp không những không bị tiêu diệt mà ngược lại có thế lực ngày càng lớn”.

Một cao thủ Đế Cảnh khác nói.

“Là người nhà họ Tư Mã?”, Chấn Bắc Vương lạnh lùng hỏi.

“Không, không phải nhà họ Tư Mã, bây giờ vẫn chưa điều tra thân phận của người này nhưng chúng tôi đã bảo người đi điều tra rồi”, cao thủ Đế Cảnh đó nhíu mày đáp.

“Ồ? Nói thế tức là người vùng ngoài lãnh thổ muốn nhúng tay vào việc của âm phủ? Hừ! Không ngờ dã tâm của vùng ngoài lãnh thổ đã đến mức này rồi”.

Chấn Bắc Vương cười nhạo, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

“Rất có thể đối phương muốn thống nhất phía Bắc, chúng ta có cần…”

“Không vội, trước tiên cứ quan sát rồi nói, nếu hắn làm quá thì cứ giết là được”, nói rồi Chấn Bắc Vương lại bưng tách trà lên nhấp một hớp.

Chấn Bắc Vương vừa dứt lời, hai bố con Diệp Thiên Thuận và Diệp Thiên Thiên đẩy cửa bước vào.

“Hậu bối chào Chấn Bắc Vương”.

Diệp Thiên Thuận nói, chắp tay với Chấn Bắc Vương.

Chấn Bắc Vương nhìn bố con Diệp Thiên Thuận, hơi khinh thường nói: “Con cháu nhà họ Diệp? Có việc gì nói đi! Chỉ cần là việc điện U Minh có thể giúp, mọi chuyện đều có thể bàn bạc”.

Nếu không phải vừa nhận được tin báo kế hoạch nhà họ Lý thu nhà họ Diệp vào tay xảy ra vấn đề, thậm chí Chấn Bắc Vương còn không thèm nói chuyện với Diệp Thiên Thuận.

“Tiền bối, chúng tôi nghe theo lệnh của cậu Tiêu ở vùng ngoài lãnh thổ đến đây mời tiền bối hợp sức, nên…”

“Hừ! Người vùng ngoài lãnh thổ muốn hợp tác với tôi ư? Cậu không nói đùa đấy chứ!”, Chấn Bắc Vương cười khẩy, ngắt lời Diệp Thiên Thuận.

“Tiền bối, đúng là cậu Tiêu có ý muốn hợp tác với điện U Minh nên mới cố ý bảo bọn tôi đến đây”, Diệp Thiên Thuận cung kính nói.

“Hừ, có phải cậu đang đùa giỡn tôi không thế?”, Chấn Bắc Vương chế giễu nhìn Diệp Thiên Thuận.

“Tiền bối, không biết có gì không ổn? Hơn nữa cậu Tiêu cũng mời với lòng chân thành, mong tiền bối…”

“Láo xược! Một người vùng ngoài lãnh thổ mà lại muốn hợp tác với tôi? Cậu ta cũng xứng à?”, ánh mắt Chấn Bắc Vương lóe lên tia sáng.

“Tiền bối, mong ông suy xét, Lý Thiên Tứ đã…”
Chương 2592: Tử Vong Cốc

Không để Diệp Thiên Thuận nói hết câu, Chấn Bắc Vương hừ một tiếng ngắt lời: “Chẳng qua là giết Lý Thiên Tứ thôi, lẽ nào tôi không làm được sao?”

“Sở dĩ tôi để cậu ta sống đến hôm nay chỉ là không thèm đánh với cậu ta thôi”.

“Huống gì các thế lực phía Bắc vô cùng phức tạp, cũng đến lúc đưa ra manh mối rồi, nếu không cậu nghĩ nhà họ Lý có thể đi đến ngày hôm nay sao? Nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt thì cút đi”.

Chấn Bắc Vương lạnh lùng quở trách.

Diệp Thiên Thuận vẫn chưa lên tiếng đã có hai cao thủ Đế Cảnh bước đến, chỉ về hướng cửa: “Cút!”

Diệp Thiên Thuận cau mày, ông ta không dám làm gì trước mặt Chấn Bắc Vương, dù sao Chấn Bắc Vương mới là người đứng đầu phía Bắc âm phủ.

Nếu không cẩn thận sẽ rước họa vào thân.

Nhìn hai bố con Diệp Thiên Thuận đi xa, Chấn Bắc Vương lạnh lùng nói: “Ra ngoài với tôi một chuyến”.

“Tôi muốn xem thử rốt cuộc tên họ Tiêu đó có lai lịch thế nào mà dám tác oai tác quái ở địa bàn của tôi”.

Chấn Bắc Vương không xem hai bố con nhà họ Diệp ra gì, không cho họ có cơ hội nói chuyện.

Ông ta nghĩ nếu Tiêu Chính Văn đã chủ động đề nghị hợp tác với ông ta chứng tỏ thực lực đối phương cũng chỉ đến thế là cùng.

Nếu không đối phương sẽ không cho ông ta cơ hội hợp sức mà là dùng cách “cá lớn ăn cá bé”.

Đôi khi chỉ nhìn thái độ của đối phương cũng có thể nhìn thấu được thực lực của họ.

Nếu đổi lại là Tả Bạch Đào e là sẽ không cho họ cơ hội bàn bạc.

Dù sao kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu cực kỳ đơn giản, một là quy phục, hai là chết.

Người như Tiêu Chính Văn không chỉ bảo người đến mời ông ta mà còn mang quà đến tận cửa chứng tỏ Tiêu Chính Văn không có thực lực đó.

Đây cũng là kinh nghiệm Chấn Bắc Vương tích lũy qua nhiều năm nay.

Ở một bên khác, bố con Diệp Thiên Thuận sầm mặt quay lại quán rượu.

Thấy sắc mặt hai bố con khó coi như thế, Tiêu Chính Văn đã đoán được kết quả.

“Cậu Tiêu, chúng tôi đã phụ lòng tin của cậu Tiêu, không thể…”

Không để Diệp Thiên Thuận nói hết câu, Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Thôi vậy, họ không quy thuận theo cũng chẳng sao. À phải rồi, các ông nói đại khái việc phân bố thế lực ở âm phủ xem nào”.

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, mấy người Diệp Thiên Thuận sửng sốt.

Lẽ nào điện U Minh không lọt vào mắt vị tiền bối này à?

Hơn nữa vẫn chưa thể làm xong chuyện điện U Minh mà đã bắt đầu mở rộng ra cả âm phủ?

Phải biết rằng dù điện U Minh đã không còn nhưng trong âm phủ cũng có tầm ảnh hưởng tương đối.

Các thế lực ở khắp âm phủ không chỉ là một điện U Minh.

Lẽ nào từ lúc đầu Tiêu Chính Văn đã muốn đến chinh phục cả âm phủ?

Cũng quá điên cuồng rồi nhỉ?

Mặc dù cảm thấy khá khó hiểu nhưng Diệp Thiên Thuận vẫn nói lại tình hình hiện giờ của âm phủ cho Tiêu Chính Văn.

Hiện giờ âm phủ được chia thành mấy khu vực lớn, bên Hoa Quốc là do Âm Tư canh giữ, còn bên Vy Hào đã bị người của Âm Tư nắm quyền vào hơn hai ngàn năm trước.

Bên Âu Lục vẫn luôn do Minh Hà và minh vương Hades cùng quản lý.

Còn địa ngục trong truyền thuyết thế gian là một thế lực độc lập, thực lực tương đương với Âm Tư.

Giữa Minh Hà và âm phủ đã có mấy ngàn năm chưa liên hệ với nhau, có thể nói hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Bây giờ Tư Âm đã có đầu mối lớn, hơn nữa thế lực giống Tả Bạch Đào đã đạt được thỏa thuận nào đó.

Thật ra Tả Bạch Đào cũng chỉ là một thành hoàng thôi, xét về ý nghĩa nào đó, Âm Tư tương đương với một liên bang thế tục, còn thành hoàng là các nước liên minh.

Thế nên Tả Bạch Đào cùng lắm chỉ có thể được xem là một công cụ có giá trị lợi dụng với âm phủ, còn việc sau khi vùng ngoài lãnh thổ bị âm phủ xâm chiếm sẽ phân chia thế nào vẫn phải xem kế sách của âm phủ.

“Tả Bạch Đào rốt cuộc là người thế nào ở âm phủ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Nói cụ thể ra thì hẳn là bậc trên, nhưng xét về thực lực, ông ta không bằng cảnh giới của người đứng đầu, có thể nói vị đứng đầu đó có thân phận cực kỳ bí ẩn”.

“Có truyền thuyết nói người này đến từ Minh Hà, cũng có người nói đến từ Tử Vong Cốc”, Diệp Thiên Thuận nhíu mày đáp.
Chương 2593: Suy tàn

Diệp Thiên Thuận vừa dứt lời, Diệp Hồng Đồ đã thở dài: “Thật ra nếu Hạo Thiên không chết thì khó mà nói được ai đang đứng trên đỉnh cao bây giờ đâu!”

Hạo Thiên năm đó quả thực có năng lực đè bẹp tất cả mọi người, hơn nữa, sự xuất hiện bất ngờ của cậu ta đã khiến cả âm phủ chấn động.

Trong những năm đó, Hạo Thiên như một ngôi sao sáng đang lên trong âm phủ.

Thế hệ trẻ tự cao tự đại bây giờ có ai mà không bại dưới kiếm của Hạo Thiên vào thời đó?

“Nếu là như vậy thật thì tại sao nhà họ Diệp lại trở thành chó sai của Âm Tư?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Vừa dứt lời, một ông lão được bao quanh bởi một đám cao thủ Đế Cảnh, bước vào nhà hàng.

Nhìn từ xa, ông lão này chẳng có gì đặc biệt, vả lại cũng chẳng có khí tức đáng sợ của cường giả.

Nhưng mười mấy bị cao thủ Đế Cảnh đứng sau ông ta cũng đủ cho thấy thực lực và địa vị của ông lão này.

Hơn nữa, ông lão càng tỏ ra bình thường thì chứng tỏ thực lực lại càng đáng sợ.

Nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người trong quán rượu tỏ ra kinh ngạc, cũng không khó để nhìn ra sự sợ hãi trong mắt họ.

Thanh kiếm Thất Tinh phía trên lưng ông lão cũng khiến mọi người phải há hốc mồm.

Sắc mặt của mấy người nhà họ Diệp cũng trở nên khó coi.

Chấn Bắc Vương đích thân đến đây sao?

“Vãn bối bái kiến Chấn Bắc Vương!”

Mọi người chắp tay chào ông lão.

Chấn Bắc Vương không hề để ý đến đám người trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Phàm đang ngồi trên ghế chính, sau đó lại nhìn Trần Quỷ Thủ.

“Tôi đã ở ẩn nhiều năm, không ngờ ngay cả một tên nhãi vô danh như cậu cũng dám gây chuyện sóng gió?”

Chỉ một câu nói đã khiến Trần Quỷ Thủ sợ toát mồ hôi hột.

Suy cho cùng, người có tên, cây có bóng, Chấn Bắc Vương quả thực đã ở ẩn trăm năm, nhưng cả phương Bắc này có ai mà không cung kính khi nhắc đến ba chữ Chấn Bắc Vương?

Có một số người dù không xuất hiện cả ngàn năm, nhưng chỉ cần trở lại thì cũng đủ để dẫn đầu một thời đại.

Ông lão vừa dứt lời, mọi người cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Lúc Hạo Thiên còn sống đã giao toàn bộ phương Bắc cho người này, mượn thêm cả sức mạnh của điện U Minh, đủ để chống lại Âm Tư ngang vai ngang vế hiện tại.

Nhưng những ai đã thật sự trải qua trận mưa gió đẫm máu đó đều biết rằng năm đó điện U Minh vừa mới mọc lên, sao phương Bắc có thể vì một câu của ông ta mà đầu hàng được?

Chính vị Chấn Bắc Vương này đã tiêu diệt toàn bộ phương Bắc chỉ bằng một người một kiếm.

Khi điện U Minh như mặt trời giữa trưa, ngay cả chưởng quản phương Bắc như Âm Tư cũng phải nể mặt vài phần.

Người trong thế gia lớn đương nhiên không còn xa lạ gì với những nhân vật này, hơn nữa cảnh tượng đẫm máu hồi đó vẫn còn mới như ngày hôm qua.

Trong chớp mắt, không ít người đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Một bên là Diệp Phàm, tân binh mới của nhà họ Diệp, một bên là Chấn Bắc Vương uy danh lẫm liệt, bọn họ bị bắt vào giữa, vô cùng khó xử.

“Sau khi Hạo Thiên chết, tôi còn tưởng nhà họ Diệp các người có thể kế thừa ý chí của Hạo Thiên, quản lý phương Bắc, nhưng không ngờ nhà họ Diệp các người lại vô dụng đến vậy!”

“Không chỉ vô dụng mà còn ngu ngốc!”

Giọng của Chấn Bắc Vương vang lên như chuông, vang vọng khắp nhà hàng, nhưng không ai dám phản bác nửa câu.

Đây chỉ là vài câu dạy dỗ, nhưng cũng đủ để thấy địa vị của Chấn Bắc Vương trong lòng mọi người.

Ông ta đang dạy dỗ nhà họ Diệp.

Ngay cả Lý Thiên Tứ trong thời kỳ đỉnh cao cũng không dám sỉ nhục nhà họ Diệp trước mặt mọi người.

“Xin phép tiền bối cho tôi nói vài lời!”

Diệp Hồng Đồ nói xong, nhậm rãi đứng dậy, chắp tay nói với Chấn Bắc Vương: “Tiểu bối đương nhiên không dám so sánh với ông, nhưng từ khi Hạo Thiên qua đời, nhà họ Diệp chúng tôi cũng ngày một suy tàn!”

“Chỉ có thể dựa vào uy danh trước đó để ra sức chèo chống! Kỳ thật, chẳng còn sức để nắm giữ phương Bắc nữa. Mà vừa rồi, nhà họ Lý còn cấu kết với Tả Bạch Đào, thôn tính nhà họ Diệp chúng tôi!”

“Hơn nữa, ngay cả tôi cũng suýt mắc mưu, càng không nói đến đám đệ tử của nhà họ Diệp!”

“Tiền bối cũng đã nói nhà họ Diệp tôi có mối quan hệ chặt chẽ với điện U Minh, vậy không biết tiền bối đã từng giúp nhà họ Diệp tôi chưa?”

Chấn Bắc Vương chưa kịp mở miệng, Diệp Hồng Đồ đã chỉ vào Diệp Phàm, nói tiếp: “Còn nữa, tiền bối có biết tại sao Tả Bạch Đào lại muốn tiêu diệt nhà họ Diệp tôi không?”
Chương 2594: Chấn Bắc Vương

“Chính là bởi vì cháu trai của tôi là Diệp Phàm năm nào cũng đến Huyết Ô Trì để thờ bái Hạo Thiên! Nói cách khác, kiếp nạn mà chúng tôi phải chịu đến từ điện U Minh”.

“Nhưng lúc nhà họ Diệp gặp đại nạn, tiền bối đang ở đâu?”

Mặc dù Diệp Hồng Đồ đang đối đáp với Chấn Bắc Vương rất lịch sự, nhưng câu nào cũng mang theo giọng điệu chất vấn Chấn Bắc Vương.

Mỗi lời nói của ông ta không chỉ bùng nổ đại sảnh, mà còn nổ tung trong lòng tất cả mọi người.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn ra tay thì bây giờ còn nhà họ Diệp sao?

Cho dù ông ta và bố con nhà họ Diệp không chết thì cũng sẽ trở thành tù nhân của nhà họ Lý.

Vì vậy, khi đối mặt với Chấn Bắc Vương, Diệp Hồng Đồ không hề sợ hãi, thậm chí còn thẳng lưng, lạnh giọng chất vấn.

Nghe Diệp Hồng Đồ nói xong, sắc mặt Chấn Bắc Vương cũng trở nên khó coi.

Kỳ thực chuyện này vô cùng lớn, không thể tung tin đồn thất thiệt, đặc biệt, thân là Chấn Bắc Vương nắm bắt mọi tin tức, ngay cả một chuyện nhỏ xảy ra ở phương Bắc cũng không thể lọt qua tai ông ta, huống chi là chuyện lớn kinh thiên động địa như loại bỏ nhà họ Diệp?

Chỉ là thế lực hiện nay của Tả Bạch Đào quá lớn mạnh, cho dù Chấn Bắc Vương có mười lá gan thì cũng không dám đắc tội với Tả Bạch Đào.

Mặc dù những gì Diệp Hồng Đồ nói đều là sự thật, nhưng Chấn Bắc Vương cũng cảm thấy hơi chói tai.

“Hừ! Bây giờ có chỗ dựa mới rồi nên dám vô lễ với tôi như vậy sao? Có phải ông cho rằng kiếm của tôi đã cùn rồi không?”

Chấn Bắc Vương vừa nói, vừa lắc nhẹ thanh kiếm trong tay, một luồng khí tức đáng sợ từ dưới chân ông ta bốc lên, những viên gạch dưới đất vỡ tan tành.

“Rầm!”

Chấn Bắc Vương chống kiếm xuống mặt đất, mặt đất đột nhiên nứt ra thành một cái hố sâu không đáy. Mọi người lần lượt lùi ra, cách xa nhà họ Diệp.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Diệp Hồng Đồ lóe sáng.

Những thành viên khác trong nhà họ Diệp cũng chuẩn bị sẵn sàng ý định chiến đấu đến chết.

Chấn Bắc Vương nhìn chằm chằm vào đám người nhà họ Diệp, sau đó ngẩng đầu cười lớn: “Thôi bỏ đi, đám nhãi ranh các người không đáng để tôi động ray!”

“Chỉ là…”

Nói đến đây, Chấn Bắc Vương đột nhiên đổi giọng, lạnh lùng nói: “Người phía sau các người nên xuất hiện rồi nhỉ!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Chấn Bắc Vương, ánh mắt hiện lên tia ớn lạnh.

“Với thân phận của tôi, bảo cậu quỳ xuống chào hỏi cũng không quá đáng! Chỉ là hôm nay tôi không muốn mọi người bàn tán sau lưng, cho rằng tôi ức hiếp kẻ yếu!”

“Chỉ cần cậu tiếp được mười chiêu của tôi! Tôi sẽ không tính toán với cậu…”

Ông ta còn chưa kịp dứt lời, Tiêu Chính Văn đã khịt mũi, bước lên trước, hòa vào thể xác Tư Mã Tư.

Nhìn thấy cảnh này, Chấn Bắc Vương cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng một giây sau, sắc mặt của Tư Mã Tư đã thay đổi, hắn phất nhẹ tay áo, một tiếng nổ vang trời vang lên.

Ngay cả trời đất một phương cũng biến sắc.

Đây chỉ là một đòn tùy ý, thậm chí còn không tính là một đòn, mà chỉ là một cái phất tay mà thôi. Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức mạnh kinh người.

Người khác có thể không cảm nhận được, nhưng với cảnh giới của Chấn Bắc Vương, năng lực quan sát vạn vật của ông ta đã vượt xa người thường.

Lúc này, thứ ông ta nhìn thấy chính là trời đất một phương đã bị Tiêu Chính Văn điều khiển, hơn nữa trời đất dường như đang bài xích với ông ta.

Ngay cả không khí xung quanh cũng không thể tương hợp, ngay cả uy lực của trời đất cũng có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.

Chấn Bắc Lương vô thức nắm chặt chuôi kiếm, nhưng ông ta còn chưa kịp rút kiến, uy lực mạnh mẽ của trời đất đã giáng xuống.

“Ầm!”

Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên trong âm phủ sâu thẳm!

Dưới màn đêm đen kịt, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng như lồng, lao thẳng về phía Chấn Bắc Vương.

“Rầm!”

Chấn Bắc Vương còn chưa kịp định thần lại thì đã phun ra máu, bay ra xa.

Lúc ông ta còn đang loay hoay đứng dậy, một bàn chân to đã đạp thẳng xuống mặt ông ta.
Chương 2595: Bị giẫm đạp

“Rầm!”

Chấn Bắc Vương còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Tiêu Chính Văn giẫm lên mặt, đè chặt ông ta xuống đất.

Cùng lúc đó, vô số ánh kiếm trắng bạc cùng tụ lại trên trời tạo thành một thanh kiếm khổng lồ

Chỉ cần thanh kiếm này chém xuống thì không chỉ Chấn Bắc Vương mà ngay cả mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh phía sau ông ta cũng sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.

Lúc này, không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Mặc dù mọi người đều đã nghe nói đến thủ đoạn của Tiêu Chính Văn, nhưng không ai ngờ anh có thể điều khiển sức mạnh của trời đất, dùng tia sét tím đánh trọng thương Chấn Bắc Vương.

Chấn Bắc Vương uy danh còn không có sức chống đỡ, chứ đừng nói đến việc đánh trả.

Nếu được tận mắt chứng kiến thì ai dám tin đây là sự thật?

Đặc biệt là thanh kiếm khổng lồ treo lơ lửng trên đầu mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, càng khiến mọi người thêm sợ hãi.

Mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh đến cùng Chấn Bắc Vương bất lực nhìn Chấn Bắc Vương bị một thanh niên lạ mặt chà đạp đến biến dạng, nhưng bọn họ không dám động một ngón tay.

“Động tay với tôi? Nhường tôi mười chiêu? Ông xứng sao?”

“Dũng cảm là tốt nhưng thật quá ngu ngốc!”

Tiêu Chính Văn nói xong liền phất nhẹ tay, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên từng theo Chấn Bắc Vương chinh chiến cả đời chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó biến thành vô số mảnh vụn, rơi khắp mặt đất.

Lúc này, Chấn Bắc Vương nào còn có suy nghĩ phản kháng?

Chỉ riêng cảnh tượng vừa rồi đã khiến ông ta run như cầy sấy.

Khuôn mặt già mua đỏ bừng vì xấu hổ.

Mới một giây trước còn đang phô trương thực lực trước mặt người khác với thân phận tiền bối, nhưng còn chưa đến một giây đã bị người khác giẫm đạp, thậm chí còn không có sức chống trả.

Ngay cả thần binh kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay ông ta cũng bị người ta phá hủy.

Đám người nhà họ Diệp lúc này sợ hãi đến ngây người.

Tiêu Chính Văn đã đánh chết cao thủ Đại Đế đỉnh cao chỉ bằng một chưởng, bây giờ chỉ cần vung tay đã có thể giẫm đạp cao thủ Đế Quân như Chấn Bắc Vương.

Đây là chưa kể đến việc bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa dốc hết sức lực. Trận chiến này trong mắt bọn họ đã là một trận chiến lớn, nhưng đối với Tiêu Chính Văn, đây chẳng khác gì trò trẻ con cả.

Đó là Chấn Bắc Vương từng bất khả chiến bại ở phương Bắc.

Không chỉ đám người nhà họ Diệp đều kinh ngạc, ngay cả Trần Quỷ Thủ cũng sợ tới mức quỳ xuống đất.

Thật đáng sợ!

Thật độc đoán!

Quan trọng nhất là Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh.

Nếu là người khác, ai có thể lịch sự với kẻ thù như vậy?

Nhưng Tiêu Chính Văn đã làm thế nào? Đầu tiên, Tiêu Chính Văn cử người nhà họ Diệp đến tận nơi để mời, thậm chí người nhà họ Diệp bị đuổi về, Tiêu Chính Văn cũng không tức giận.

Ngược lại, Chấn Bắc Vương cậy già lên mặt, không biết điều, chủ động tìm đến cửa còn ra oai bắt người khác quỳ xuống.

“Lúc người ta nể mặt ông thì phải biết điều! Hơn nữa, vì nể tình nhà họ Diệp và Hạo Thiên nên ông mới có chút thể diện thôi!”

“Nếu không, ông còn không đủ tư cách nói chuyện!”

Tiêu Chính Văn nói xong liền chậm rãi nhấc chân lên, không thèm liếc nhìn gương mặt biến dạng của Chấn Bắc Vương, mà đá ông ta ra cửa như đá rác.

Nếu trước đó Tiêu Chính Văn nói với ông ta những lời này thì ông ta sẽ chỉ thấy khó chịu và nổi giận.

Nhưng bây giờ, ông ta còn không dám hé răng nửa lời.

Thực lực của người trước mặt quá đáng sợ.

Đừng nói là ông ta, mà ngay cả Hạo Thiên ở thời kỳ hoàng kim cũng không thể sánh bằng.

Chấn Bắc Vương chật vật bò dậy từ mặt đất, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, dập đầu nói: “Tôi có mắt như mù, xin tiền bối thứ lỗi!”

Dù ở vùng ngoài lãnh thổ hay âm phủ, thực lực mới là thứ quyết định mọi thứ.

Thân phận, thể diện gì đó đều không thể bằng thực lực.

Chấn Bắc Thần cũng vậy, ông ta biết nếu hôm nay không cúi đầu trước Tiêu Chính Văn thì lần sau, ông ta sẽ không còn may mắn chỉ bị Tiêu CHính Văn giẫm vào mặt ở trước mặt mọi người nữa.

“Đời người đâu đâu cũng là ngã tư, đôi lúc, một khi đã đưa ra lựa chọn sai lầm thì sẽ không thể quay đầu được nữa!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Nghe vậy, Chấn Bắc Vương sợ tới mức mồ hôi chảy như mưa, không ngừng cầu xin lòng thương xót.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đã biết vị đại thần trước mặt này đáng sợ như thế nào!

Hạo Thiên lúc trước sao có thể sánh được với nhân vật này?

Cho dù Hạo Thiên chưa chết thì hôm nay cũng phải quỳ phục trước nhân vật lớn này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom