• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2506-2510

Chương 2506: Cố chấp không buông

Trước đó ông ta vẫn còn muốn đến bắt Tiêu Chính Văn, nhưng chớp nhoáng đã phải quay lại cầu xin người ta?

Dù hòa thượng Tanaka sống đến hàng ngàn tuổi rồi nhưng bị đối diện với sự thay đổi lớn như vậy cũng không kịp hoàn hồn, quan trọng hơn là ông ta không làm được.

Thấy hòa thượng Tanaka lộ ra vẻ không cam lòng, Caseus nói: “Đây không phải là ý của Thánh Giáo Đình mà là ý của Thiên Đạo Minh Ước. Bất kỳ ai chỉ cần ngăn cản chuyện này đều bị giết”.

“Hơn nữa các thế lực Tây Vực đều đã lên tiếng, nếu không thể mời được Tiêu Chính Văn thì ông tự lãnh hậu quả ở đây”.

Cái gì?

Nghe xong hòa thượng Tanaka cảm thấy cả người không thoải mái, lỗi cũng không phải do một mình ông ta gây ra, dựa vào đâu mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu ông ta?

“Thế tử, tại sao lại bắt tôi chịu hết mọi trách nhiệm? Hơn nữa Tiêu Chính Văn có quay lại hay không liên quan gì đến tôi?”

Hòa thượng Tanaka nổi giận, quay sang gào mồm lên với Caseus.

“Hòa thượng, hôm đó chính ông đã đuổi mấy người Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, ông không quên đó chứ?”, Caseus cũng không khách sáo lạnh lùng đáp lại.

“Chuyện này…”

Hòa thượng Caseus quay đầu lại nhìn Điền Khải, không đợi ông ta lên tiếng, Điền Khải nói trước: “Hòa thượng, thời gian cấp bách, giờ ở thành Minh Nguyệt mỗi một giây đều đang có người chết”.

Điền Khải nói thế, hòa thượng Tanaka suýt nữa tức đến mức bùng nổ.

Ban đầu là Điền Khải nhờ vào các mối quan hệ mới thuyết phục được ông ta ra mặt đối phó với Tiêu Chính Văn, giờ lại xóa sạch quan hệ.

“Hòa thượng Tanaka, mong ông có thể hiểu, nếu thành Minh Nguyệt bị âm phủ xâm lấn thì cả Tây Vực đều không bảo vệ được, đến lúc đó lỡ đâu chiến trường ngoài lãnh thổ xảy ra sơ suất gì, đừng nói là tôi hay ông mà cả Tây Vực đều bị xóa sổ”.

“Bên nào nhẹ bên nào nặng, tôi tin tôi tự biết rõ”.

Caseus nói.

Cùng lúc đó đám người Điền Văn cũng nhận được tin tức Thiên Đạo Minh Ước ra lệnh không tiếc bất kỳ giá nào phải mời Tiêu Chính Văn xuống núi.

Ai cũng chẳng phải kẻ ngốc, người nhà họ Trương đi theo Tiêu Chính Văn về Đế Khư, muốn cởi trói phải tìm người buộc dây.

Nói cách khác chỉ cần người nhà họ Trương quay lại thành Minh Nguyệt thì chuyện này sẽ được giải quyết nhanh chóng, nhưng cái khó là ai mà không biết quan hệ giữa nhà họ Trương và Tiêu Chính Văn.

Thế nên mệnh lệnh này của Thiên Đạo Minh Ước thật ra vừa có liên quan đến Tiêu Chính Văn mà cũng vừa không liên quan đến anh, quan trọng là thái độ của người nhà họ Trương.

Hơn nữa ngay cả đám người Hachiki Orochi và Tử Cống cũng đã chạy đến thành Minh Nguyệt để chi viện rồi, Thánh Giáo Đình đã cử ra mười bốn Giáo chủ áo đỏ.

Tính nghiêm trọng của chuyện này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

Điền Văn nhíu mày trầm tư hồi lâu, trong đầu bỗng lóe lên tia sáng.

Sở dĩ nhà họ Trương lại có một nhánh được phái đến thành Minh Nguyệt là vì vừa trấn giữ phần mộ của Long tộc, vừa mang một Long mạch đến thành Minh Nguyệt.

Mà Long mạch có tác dụng trấn giữ vật có tà khí nên những người ở Tây Vực mới nhẫn nhịn cho người nhà họ Trương sinh sống ở thành Minh Nguyệt, thậm chí mặc do nhà họ Trương làm gì cũng được.

Nếu không, các thế lực ở Tây Vực sao lại có thể chấp nhận nhà họ Trương?

Nhưng sau khi đa số những người lão làng đến chiến trường ngoài vũ trụ thì chuyện liên quan đến Long mạch cũng ít người biết đến. Dù có người biết đến Long mạch cũng chỉ biết đại khái không cụ thể tác dụng lớn nhất của Long mạch đó là trấn giữ âm phủ.

Ngay cả Điền Văn và Điền Khải cũng bỏ qua chuyện này trước khi đến, nhưng bây giờ âm phủ đột nhiên tấn công, còn có khuynh hướng xông vào thế giới mặt đất, bản chất của vấn đề đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc này, Điền Văn không cam lòng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại có thể bình tĩnh như vậy.

Lúc này, dù là đám người Điền Văn cũng không dám xúc phạm Tiêu Chính Văn, thay vào đó họ sẽ nhỏ giọng cầu xin anh.

Dù sao chính anh đã đưa người nhà họ Trương về Đế Khư, thậm chí có khả năng cao là nhà họ Trương đã gia nhập vào điện Thần Long.

Lúc đầu, không ai coi trọng gia tộc suy tàn này, càng không xem Trương Việt ra gì, nhưng bây giờ lại trở thành con bài thương lượng có trọng lượng nhất trong tay Tiêu Chính Văn.

Sắc mặt hòa thượng Tanaka hết sức khó coi, liếc nhìn Tiêu Chính Văn, vừa rồi còn lớn lối đưa Tiêu Chính Văn vào chỗ chết, trong thoáng chốc lại phải đi cầu xin anh, Tiêu Chính Văn dễ nói chuyện vậy sao?

Cho dù Tiêu Chính Văn có thể không tính toán chuyện trước đó, nhưng thể diện của ông ta phải để ở đâu?

“Cố chấp không buông”.
Chương 2507: Liên quan gì đến tôi

Thấy hòa thượng Tanaka còn đang do dự, Caseus hừ một tiếng, tiến lên một bước, cúi đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, tôi thay mặt mọi người xin lỗi anh”.

“Thật ra, ai có mắt cũng đều cũng có thể thấy anh có phải là thủ phạm hay không”.

Khi Caseus nói điều này, gã đã lập tức vạch trần những lời nói dối của đám người Điền Văn.

Sắc mặt anh em Điền Văn cũng trở nên xấu xí.

“Cậu Tiêu, mặc dù giữa cậu và tôi có chút hiểu lầm nhưng đại cục đang bị đe dọa, nên tôi mong cậu Tiêu có thể để tâm đến tình hình chung và đặt ân oán cá nhân sang một bên trước”.

Hòa thượng Tanaka đỏ mặt, mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.

“Đại cục?”

Tiêu Chính Văn cười nhạo, từ tốn rót một tách trà rồi thưởng thức.

“Tôi lại muốn hỏi các người, thế nào gọi là để tâm đến đại cục?”

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt của những người có mặt ở đó lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Lúc này bên ngoài đã sôi nổi bàn tán về chuyện này.

“Mẹ kiếp, hòa thượng cái quái gì chứ, tôi thấy ông ta là một lão già không biết xấu hổ”.

“Mặt dày như vậy chắc là được luyện chế từ vàng nhỉ? Vừa rồi còn muốn giết người ta, bây giờ lại bảo người ta tập trung vào đại cục, tôi khinh!”

Nhất là Hoa Quốc ở thế tục càng tức giận lớn tiếng mắng.

Mới vài phút trước, thông qua Thiên Kính họ có thể nhìn thấy rõ đám người Điền Văn đều kiêu ngạo chỉ trích dù không biết đối phương có tội hay không.

Thoáng chốc đã mặt dày bảo Tiểu Chính Văn ra mặt giải quyết vấn đề của họ.

“Xem ra những người ở ngoài lãnh thổ này đúng là không hề có lòng tự trọng”.

“Hừ, lần này chúng ta xem như đã thấy Khổng Thánh Nhân và đệ tử của thánh nhân như thế nào, quả nhiên là siêu phàm, chỉ với da mặt dày này, tám đời chúng ta cũng không sánh được”.

“Tôi khinh! Thánh nhân cái quần què gì, mấy tên họ Khổng đừng có mà làm dơ bẩn hai từ đó. Người nhà họ Khổng còn chẳng bằng con chó”.

Lúc này không chỉ có người của Hoa Quốc ở thế tục đang lớn tiếng mắng chửi, mà tiếng mắng chửi của người ở thành Thiên Đô và thành Đại Phong cũng sắp xuyên thủng bầu trời.

“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, họ mà là cậu chủ Chiến Quốc gì chứ, mặt ai cũng dày hơn tường thành, nếu gả cho người như họ thì thà chết còn hơn”.

Huệ Ngân Nhi khinh thường nói với Thiên Quỳnh Tử.

“Con bé này, đừng nói bậy”, lúc này Thiên Quỳnh Tử không biết nên giải thích như thế nào.

“Lúc đầu chẳng phải ông nói Khổng Thánh Nhân tài cao đức độ, đệ tử của ông ta đều là người tài đức sao? Nhưng cháu thấy đức hạnh của họ không bằng Tiểu Bạch mà cháu nuôi nữa”.

Nói rồi Huệ Ngân Nhi vẫy tay, một con cún lông trắng sủa vang rồi chạy về phía cô ta.

Thiên Quỳnh Tử cũng nghẹn họng trước những lời của Huệ Ngân Nhi.

“Vừa rồi còn muốn mạng người ta, một lát sau lại bảo người ta đừng so đo tính toán, mọi chuyện là vì đại cục, ý của họ có phải đang nói họ có thể tùy tiện bắt nạt người ta không, người khác thậm chí còn không thể nói nửa lời oán trách chứ đừng phản kháng?”

“Ngay cả Tiểu Bạch do cháu nuôi nấng cũng không thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy”.

Mỗi một câu của Huệ Ngân Nhi đều khiến sắc mặt của Thiên Quỳnh Tử trở nên khó coi.

Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, cho dù muốn giúp thanh minh vài câu, ông ta cũng không tìm được được điểm gì tốt.

“Xem ra ông đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi”, Thiên Quỳnh Tử nhìn gương thiên, cảm thán.

Còn hòa thượng Tanaka đang đứng đối diện với Tiêu Chính Văn cũng bị Tiêu Chính Văn hỏi cho nghẹn họng.

“Sao thế, không trả lời được à? Đại ý của ông có phải là liên quan đến sống chết của các ông đều là chuyện lớn, sống chết của người khác đều không quan trọng, không cần quan tâm?”

“Nhưng tôi nghĩ sống chết của các ông không liên quan gì đến tôi nhỉ? Nếu không tin ông cứ chết ở trước mặt tôi, xem tôi có bị ảnh hưởng gì không?”

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt của hòa thượng Tanaka lập tức trở nên tím tái.

“Cậu Tiêu, tổ mất thì làm sao trứng còn? Nếu thành Minh Nguyệt bị xâm lấn, Tây Vực sẽ không được bảo vệ, cả ngoài lãnh thổ sẽ trở thành trận Tu La hàng ngàn mét của âm phủ”.

Caseus vội vàng khuyên.

Thấy thế, Điền Văn cũng tiến lên một bước nói: “Tiêu Chính Văn, dù sao anh cũng đang ở ngoài lãnh thổ, nếu mọi người đã cùng sống chết thì hãy góp một phần sức vì ngoài lãnh thổ, vì bản thân anh”.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn bật cười và nói: “Ngoài lãnh thổ tồn tại hay không liên quan gì đến tôi? Hơn nữa trước đây các người đã nói rõ rằng tôi phải là người của Đông Vực rồi”.

“Vả lại, tôi cũng chưa được các vị công nhận, huống hồ chuyện này còn chưa lan tới Đông Vực, cho dù Đông Vực cũng trở thành Quỷ Vực thì liên quan gì đến tôi?”
Chương 2508: Tắc kè hoa

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, sắc mặt của anh em Điền Văn lập tức thay đổi, rõ ràng trước đó Tiêu Chính Văn đang gài bẫy bọn họ.

Hơn nữa, từ vẻ mặt của Tiêu Chính Văn, chắc hẳn anh đã tính trước sẽ có chuyện lớn xảy ra ở thành Minh Nguyệt.

“Thảo nào anh thấy bọn tôi đến lại không tỏ ra sợ hãi, nếu tôi đoán không lầm thì anh đã biết trước thành Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện gì”, Điền Văn nhìn Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.

“Dù anh đoán đúng thì thế nào?”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt.

“Anh!”

“Nếu anh đã biết sẽ xảy ra chuyện lớn, chứng tỏ anh biết rõ nếu thành Minh Nguyệt mất đi Long mạch, âm phủ chắc chắn sẽ nổi lên mặt đất. Nói cách khác, tất cả những chuyện này đều là do anh gây ra”.

Điền Văn lại giở lại mánh khóe cũ, đứng trên đỉnh cao của đạo lý lạnh lùng hỏi.

“Anh đã giành trả lời rồi, cộng thêm 10 điểm! Tôi cố ý, vậy thì đã sao? Hơn nữa ngay từ đầu tôi đã biết Long mạch là vật trấn áp âm phủ, nhưng anh có thể làm được tôi?”

“Dù cả ngoài lãnh thổ chất đầy thi thể, máu chảy thành sông, Tiêu Chính Văn tôi cùng lắm quay về thế tục, chuyện này có gì to tát”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh đáp lại.

“Tôi… tôi giết anh!”

Điền Văn tức đến mức môi run lên, sắc mặt trắng bệch, hai mắt toát ra sát khí ngút trời.

Đừng nói Điền Văn nổi giận, những người có mặt ở đó đều tức giận.

Nhưng đối mặt với sự tức giận của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn cười mỉa nói: “Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào, tôi không phản kháng”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, cơn giận của Điền Văn như bị châm ngòi.

“Keng!”

Điền Văn rút thanh kiếm dài ba tấc ra, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhưng ngay sau đó một cây thánh giá màu đỏ lao xuống chỗ Điền Văn.

“Nếu anh dám nói nhiều thêm một câu, hôm nay tôi sẽ giết chết anh”, lúc này Caseus đã tức giận đến cực điểm.

Dù Đông Vực cũng sẽ bị liên lụy nhưng đó cũng là chuyện sau khi Tây Vực bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhưng Thánh Giáo Đình thì khác, Tây Vực không chỉ là nơi ở của Thánh Giáo Đình mấy ngàn năm nay, những kết tinh mà Thánh Giáo Đình vất vả tạo dựng đều ở Tây Vực.

Nếu Tây Vực bị phá hủy thì Thánh Giáo Đình sẽ hoàn toàn kết thúc.

Lúc bình thường, sống chết của một người như Tiêu Chính Văn không liên quan gì đến gã, nhưng lúc này thì khác, mời được Tiêu Chính Văn hay không đều liên quan đến sự tồn tại của Thánh Giáo Đình.

Tiêu Chính Văn nhìn Điền Văn, khẽ cười: “Đừng quên rằng anh là cậu chủ một nước, không thể để hắn hù dọa anh chỉ bằng vài câu nói chứ”.

“Nếu tôi là anh, cho dù mọi người ngăn cản, tôi muốn giết người thì người đó cũng phải chết, chứ đừng nói là chỉ có hắn ngăn cản”.

“Tiêu Chính Văn”.

Điền Văn mặt tái mét vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi vang lên tiếng ken két.

“Chẳng phải tôi đang ở đây sao? Nào, để tôi thử kiếm của anh có nhanh không”, nói rồi Tiêu Chính Văn ngoắc ngón tay với Điền Văn.

Động tác này của anh khiến đám người Lý Bạch bật cười, lúc này Điền Văn xấu hổ đến mức cùng cực.

Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, một lúc lại trở nên xanh tím hệt như một con tắc kè hoa.

“Còn các người nữa, chẳng phải vừa rồi các người đều kêu gào muốn giết tôi sao? Bây giờ các người có thể ra tay rồi, Tiêu Chính Văn tôi đảm bảo với mọi người rằng tôi sẽ không đánh trả lại”.

Mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt phức tạp, nhưng không ai trong số họ dám tiến lên nửa bước.

Cho dù Điền Văn bị Tiêu Chính Văn chọc tức, họ cũng chỉ có thể bất lực liếc nhìn, còn ra tay đánh anh à, có cho mười lá gan cũng không dám.

Hắn không phải sợ Caseus mà là lo lắng kiếm của mình còn chưa xuất chiêu, hắn đã bị các cao thủ của Thiên Đạo Minh Ước chém rồi.

Sở dĩ vừa rồi hắn rút kiếm ra chỉ là muốn uy hiếp Tiêu Chính Văn thôi, nhưng rõ ràng chút thủ đoạn nhỏ của hắn chẳng có tác dụng gì.

“Cậu Tiêu, chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi cậu”.

“Mong cậu Tiêu có thể coi trọng đại cục và đừng tính toán chuyện trước đây”.

Nói rồi hòa thượng Tanaka cũng đỏ mặt, cúi đầu với Tiêu Chính Văn.

Chuyện đã đến nước này, dù ông ta không xuống nước cũng phải cúi đầu với Tiêu Chính Văn, nếu không chỉ cần không mời được Tiêu Chính Văn, ông ta cũng sẽ mất mạng.

Trước giờ Thiên Đạo Minh Ước vẫn luôn nói được làm được, cho dù người đó là ai, cũng không thể buông tha cho người đó.

Huống gì Thiên Đạo Minh Ước cũng ít ai biết đến nhân vật nhỏ bé như ông ta.

“Không tính toán những chuyện trước đây? Ông nói nhẹ nhàng quá nhỉ, nếu không có chuyện của thành Minh Nguyệt này, e rằng đầu của Tiêu Chính Văn tôi đã ở trên mặt đất lâu rồi đúng không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hòa thượng Tanaka.

Hòa thượng Tanaka cúi đầu không nói gì, Tiêu Chính Văn nói không sai, nếu không có chuyện của thành Minh Nguyệt lần này thì bây giờ có lẽ Tiêu Chính Văn đã chết rồi.

Hơn nữa, chắc chắn đã chết trong tay của hòa thượng Tanaka.
Chương 2509: Công bằng ở lòng người

Giết được Tiêu Chính Văn là một việc vô cùng có thể diện, hòa thượng Tanaka sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?

“Có một chuyện tôi muốn hỏi rõ ông, hôm đó ở thành Minh Nguyệt tôi đã chọc gì đến ông?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hòa thượng Tanaka trầm giọng hỏi.

Vừa nghe nói thế hòa thượng Tanaka sửng sốt.

“Nhớ những lời tôi nói lúc đó chứ, tôi có thể đi nhưng nếu ông muốn mời tôi về, nhất định phải quỳ lạy trước mặt tôi”.

Nói xong Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn chỗ khác.

Hòa thượng Tanaka khó khăn nuốt nước bọt, ông ta có thể thấp giọng cầu xin Tiêu Chính Văn đã là cực hạn của ông ta rồi, giờ còn bảo ông ta quỳ xuống dập đầu?

Ông ta thà chết chứ không chịu quỳ xuống!

“Tiêu Chính Văn, thật ra chuyện này, có anh hay không cũng không sao. Nhà họ Trương là người Hoa Quốc thì cũng là gia tộc của Đông Vực, theo lý nên nghe theo Đông Vực”.

Điền Văn trợn mắt, ánh mắt lóe sáng nói.

“Gì cơ? Nhà họ Trương chúng tôi thành người của Đông Vực lúc nào? Từ đầu đến giờ, nhà họ Trương chúng tôi là người bảo vệ lăng mộ của Long tộc, chưa từng thoát khỏi thế tục”.

“Hôm nay Trương Việt tôi sẽ nói rõ ràng, nhà họ Trương tôi nguyện sống chết cùng cậu Tiêu. Trừ khi cậu Tiêu đích thân ra lệnh, nếu không đừng hòng điều động được nhà họ Trương tôi”.

Điền Văn vừa dứt lời, Trương Việt đã tiến đến một bước lạnh lùng đáp trả.

“Trương Việt, nhà họ Trương các ông vẫn luôn là người của Đông Vực, từ xưa đến nay đều là như vậy, cho dù ông có bất mãn cũng không thể phủ nhận sự thật này”.

Điền Văn lạnh lùng nhìn Trương Việt, trầm giọng đe dọa.

“Hừ! Họ Trương chúng tôi thấp cổ bé họng, nếu không phải vì thành Minh Nguyệt đột ngột xảy ra chuyện, tôi nghĩ cậu chủ thậm chí còn không biết tôi là ai, đúng chứ?”

“Hôm nay tôi có một thắc mắc, xin nhờ cậu chủ Điền Văn giải đáp giúp tôi”.

“Mấy ngày trước trưởng lão nhà họ Trương tôi bị đệ tử của Hachiki Orochi giết chết, vậy hỏi các cậu chủ đang ở nơi nào?”

Trương Việt lạnh lùng hỏi.

“Ôi trời… chúng tôi không biết chuyện này”, Điền Văn do dự một lúc mới lắc đầu biện minh.

“Không biết? Theo tôi được biết, lúc đó cậu chủ Điền Khải đang làm khách bên Hachiki Orochi, lẽ nào cậu ta cũng không biết?”

“Còn nữa, nhà họ Trương tôi mấy lần cầu cứu Đông Vực, thậm chí còn bảo người đem thư đến nhà họ Khổng”.

“Nhưng nhà họ Khổng các ông lại trả lời thế nào? Sự sống chết của nhà họ Trương không liên quan gì đến nhà họ Khổng, dù có chết cũng đừng đến nhà họ Khổng cầu xin”.

“Đây là thái độ của Đông Vực và nhà họ Khổng các người! Lẽ nào cậu chủ Điền Văn là người chủ sự hiện tại của nhà họ Khổng mà không biết chuyện này thật sao?”

Trương Việt hỏi tiếp.

“Nếu không nhờ cậu Tiêu ra tay giúp đỡ, bây giờ cả nhà họ Trương chúng tôi đã bị Hachiki Orochi tiêu diệt rồi, đâu thể trả thù cho Đại trưởng lão”.

“Hơn nữa lúc nhà họ Trương tôi bị hòa thượng Tanaka đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt, cậu chủ Điền Văn cũng dùng vũ lực để ép buộc chúng tôi cùng với ông ta, lẽ nào lúc đó cậu cũng không biết?”

“Người đời thường nói Điền Văn rất nghĩa khí, lẽ nào Điền Văn lại nghĩa khí như vậy sao?”

Trương Việt không khách sáo lạnh lùng giễu cợt.

Ông ta vừa nói thế, Điền Văn và Điền Khải không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Điền Văn không thể chấp nhận nổi những lời này của ông ta, lúc đó cả vùng ngoài lãnh thổ đều nhìn thấy Tiêu Chính Văn và nhà họ Trương bị đuổi ra khỏi thành Minh Nguyệt.

Hơn nữa hắn còn cười cợt chế giễu, thậm chí lời nói cũng có phần áp bức.

Mọi chuyện đều là sự thật không thể chối cãi, bây giờ dù hắn cảm thấy không phục cũng không thể nói được gì.

“Hừ, thật là nực cười”.

Caseus nhìn hai anh em Điền Văn như nhìn mấy tên ngốc.

Gã cứ nghĩ hôm đó người đánh lén gã là một trong hai anh em họ, sở dĩ không truy cứu họ chẳng qua là vì Thánh Giáo Đình đã có giao dịch với họ.

Nhưng bây giờ điểm mấu chốt của chuyện này là Tiêu Chính Văn, nếu không Thiên Đạo Minh Ước cũng sẽ không chỉ mặt điểm tên như thế.

Vậy mà tên ngu ngốc Điền Văn này lại hướng chủ đề sang nhà họ Trương, kết quả chỉ rước nhục vào thân.

“Anh Tiêu, công bằng ở lòng người, chúng ta có thể nói về chuyện ở thành Minh Nguyệt được không?”, Caseus cung kính chắp tay nói.
Chương 2510: Anh là cái thá gì?

Tiêu Chính Văn không để tâm đến Caseus mà quay sang nhìn hai anh em Điền Văn, lạnh nhạt hỏi: “Tôi muốn hỏi hai cậu chủ, người mặc đồ đen đánh lén tôi rốt cuộc là ai?”

Tiêu Chính Văn vừa nói thế, những lời mà mấy người Điền Văn vu hại Tiêu Chính Văn là người mặc đồ đen trước đó xem như chưa đánh đã tan.

Thậm chí còn đổ hết trách nhiệm cho anh em Điền Văn.

“Người đàn ông mặc đồ đen kia không phải là Tiêu Chính Văn anh sao? Vừa rồi chính anh đã thừa nhận”, Điền Khải chế nhạo.

Cả chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát, còn ai dám nhận mình là người mặc đồ đen?

“Vậy tôi sẽ hỏi lại theo cách khác lần nữa, hôm đó ai đã đánh lén tôi”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

“Hừ, tôi vừa nói rồi đấy thôi, không phải anh em tôi”, Điền Khải lạnh lùng nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Được thôi, đã vậy thì tiễn khách!"

Nói rồi, Từ Huy Tổ bên cạnh Tiêu Chính Văn vung tay lên ý bảo ra lệnh tiễn khách với tất cả mọi người.

“Anh Tiêu, hãy đợi một lát”, Caseus vội vàng tiến lên một bước, người khác đều có thể đi nhưng gã là người duy nhất không được, thành Minh Nguyệt vẫn như đang đợi sao sáng, đợi gã mời được Tiêu Chính Văn về.

“Các vị vốn dĩ tới đây để hỏi tội, nếu giờ không ra tay đánh, tôi muốn trò chuyện thẳng thắn với các vị, nhưng tiếc là có người quá không hiểu nặng nhẹ”.

“Thế nên các người có thể cút đi được rồi”.

Lời nói của Tiêu Chính Văn cực kỳ sắc bén, thử hỏi xem ai dám mở miệng ra nói có thể cút đi được rồi trước anh em Điền Văn và Khổng Thiên Tử?

Lúc này từng hành động của Tiêu Chính Văn đều được truyền ra khắp thiên hạ qua Thiên Kính, không chỉ ngoài lãnh thổ mà ngay cả thế tục đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Vũ và Thiên Tử đều ngửa mặt lên cười.

“Xem ra Tiêu Vương vẫn không thay đổi, có thể cút đi rồi? Ừ, nói hay lắm”, nói rồi Thiên Tử lại bật cười.

“Haizz, nếu có trách cũng chỉ có thể trách bọn họ tầm nhìn hạn hẹp, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với cậu Tiêu, so về bản lĩnh họ vẫn còn quá non”.

Tần Vũ lớn giọng bật cười.

“Mấy người này trước đây còn nói gì ấy nhỉ, Long Vương không thể sánh với cậu chủ, bây giờ thì sao? Bị mắng đến mức hộc máu, còn chẳng dám đánh rắm nữa kìa”.

Long Thất cũng vui vẻ nói.

Lúc này Hồng Ấn ở phía Tây Nam xa xôi cũng nhíu mày, ông ta quả thật đã xem thường Tiêu Chính Văn quá, ông ta cảm thấy cực kỳ bất ngờ cảnh tượng hiện giờ.

“Người này quá bí ẩn, là một nhân vật khó đối phó”, Hồng Ấn hơi lạnh lùng nói.

Đám người Điền Văn trên bầu trời Đế Khư cũng chỉ có thể thầm oán giận, lại lần nữa cười nói: “Tiêu Chính Văn, chúng ta có thể nói chuyện này sau”.

Thật ra không phải do họ tốt tính mà là Thiên Đạo Minh Ước đã ra lệnh, nếu hôm nay không mời được Tiêu Chính Văn thì mọi người đến Đế Khư đều không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Thế nên đám người Điền Văn nào dám ra vẻ ta đây nữa, bây giờ cầu xin Tiêu Chính Văn còn không kịp nữa kìa.

Đừng thấy họ ai cũng là cậu chủ có danh tiếng của Chiến Quốc mà lầm, trong mắt Thiên Đạo Minh Ước so với được mất của cả Tây Vực họ chẳng qua chỉ là một người bình thường, có chết cũng không tiếc.

“Cánh cửa trò chuyện luôn rộng mở với các người và Tiêu Chính Văn tôi cũng rất có đạo lý của mình”.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn chậm rãi nhìn về phía Tư Không Phàm.

“Chúng ta tạm thời gác lại chuyện đánh lén tôi, con người tôi trước giờ nói được làm được nên người này nhất định phải chết”.

Nghe nói thế Tư Không Phàm không khỏi tức giận.

“Tiêu Chính Văn!”

Sắc mặt Điền Văn bỗng chốc trở nên u ám, đôi mắt lóe lên hai tia sáng, toát ra sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

“Anh là cái thá gì? Tôi cho phép anh tên tôi sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Điền Văn.

“Anh!”

Sắc mặt Điền Văn lập tức tái mét.

Mọi người trên khắp thế giới đều có thể nhìn rõ và nghe rõ thông qua Thiên Kính.

Câu nói anh là cái thá gì vừa được thốt ra, sau này hắn làm gì còn chút uy nghiêm nào của cậu chủ chứ?

“Chẳng phải các người muốn nói chuyện sao? Vậy thì được, giết ông ta đi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom