• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2344: Bình đẳng

Lúc này, ông lão Trục Nhật mới mở lời khuyên giải: “Nếu còn làm loạn nữa, e rằng cậu sẽ không có chỗ đứng ở Thiên Cung Bắc Cực nữa đâu, vì vậy, vẫn nên nhanh chóng truyền thuật phân thân cho mọi người đi!"

"Nói cách khác, hôm nay không truyền cũng phải truyền?”

Sau khi Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh một vòng, trầm giọng nói: “Thuật phân thân này quả thực là của Thiên Cung Bắc Cực để lại. Tiêu Chính Văn tôi vốn không phải là người của Thiên Cung Bắc Cực, theo lý phải truyền nó lại cho người của Thiên Cung Bắc Cực!"

“Anh hiểu là tốt!” Mạnh Phi Vũ cười nhạt, nói.

"Có điều, trước đó tôi đã nói rồi, tư chất của ba người này quá kém, truyền lại cho ba tên đần độn này, không bằng truyền lại cho cậu bé ngoài cửa!"

Nói xong, Tiêu Chính Văn thực sự bước về phía cửa.

Hai cậu bé đang đứng ở cửa bị hành động của Tiêu Chính Văn dọa cho giật mình!

Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn thực sự muốn truyền lại thuật phân thân tối cao của Thiên Cung Bắc Cực cho bọn họ?

Đây là thứ mà những thiên tài như Vương Vũ cầu cũng không được!

Vào lúc hai cậu bé đang sững sờ, Tiêu Chính Văn duỗi một ngón tay ra chạm nhẹ vào ấn đường của cậu bé!

Một đường ánh sáng vàng xuyên thẳng vào ấn đường của cậu bé, sau đó biết mất!

Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không nhịn được mà sa sầm lại!

Hai cậu bé kia thậm chí còn không phải là đệ tử bên ngoài của Thiên Cung Bắc Cực, hơn nữa chỉ là hai đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ!

Với thân phận của hai người bọn họ, vĩnh viễn chỉ có thể làm người gác cửa của Thiên Cung Bắc Cực, nói cách khác, trong mắt mọi người, hai người bọn họ chính là một con chó canh cổng mà thôi!

Thậm chí còn không bằng con chó!

Nhưng Tiêu Chính Văn lại truyền bí thuật tối thượng của Thiên Cung Bắc Cực cho hai con chó canh cửa?

"Cậu Tiêu!"

"Tiêu Chính Văn!"

"Hai người bọn họ chỉ là hai người bình thường, thậm chí còn không bằng con chó canh cửa, cậu lại truyền bí thuật phân thân cho bọn họ?”

Vương Vũ, Mạnh Phi Vũ và gần như tất cả mọi người có mặt đều không ngồi yên được nữa!

Bọn họ người nào người nấy đều có xuất thân cao quý, vậy mà lại không bằng hai đứa con hoang không cha không mẹ?

“Tiêu Chính Văn, anh có ý gì, chẳng lẽ nói, với tài năng thiên bẩm của chúng tôi cũng không bằng hai con chó canh cửa sao?” Vương Vũ hoàn toàn nổi giận, chỉ vào bóng lưng Tiêu Chính Văn, lớn tiếng chửi bới.

“Các người cũng coi như tự mình biết mình đấy!” Tiêu Chính Văn đáp thẳng lại một câu.

Cùng lúc đó, trên người cậu bé kia đột nhiên phát ra một đường ánh sáng vàng!

Cùng với một âm thanh phá vỡ không trung cực lớn truyền đến, gần như tất cả mọi người đều kinh hãi đến mức sững sờ!

Cảnh giới của cậu bé kia đột nhiên tăng lên liên tiếp, từ cảnh giới Binh Vương, vượt qua cảnh giới Chiến Thần, cảnh giới Chủ Soái, cảnh giới Thiên Vương, cuối cùng leo thẳng đến cảnh giới Nhân Hoàng!

"Nói tư chất của các người quá kém, các người còn có ý kiến nữa không? Cậu bé mới có mấy tuổi? Đã là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng rồi, tất cả các người ở đây, ở độ tuổi này của cậu bé, ai đã có tu vi cảnh giới Nhân Hoàng chưa?"

Tiêu Chính Văn chỉ tay vào cậu bé vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, nói.

"Tiêu Chính Văn! Cậu... Vậy mà cậu lại thà truyền lại bí thuật tối thượng của Thiên Cung Bắc Cực cho một đứa con hoang, cũng không chịu truyền lại cho chúng tôi?"

Từng lời quở trách giận dữ vang lên hết đợt này đến đợt khác!

Giờ phút này, ngay cả những đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực xung quanh cũng không thể ngồi yên!

"Con hoang?"

Tiêu Chính Văn cười, quay đầu lại nhìn về phía ông lão Trục Nhật, nói: “Theo tôi được biết, tiền bối Trục Nhật trước khi gia nhập Thiên Cung Bắc Cực cũng mất cha mất mẹ, mất đi tất cả người thân, đúng không?”

Nếu nói đứa trẻ trước cửa là con hoang, vậy ông lão Trục Nhật là gì?

Có thể nói, đây là mắng cả bọn họ và cả ông lão Trục Nhật.

"Cậu..."

Ngay cả Vương Vũ cũng giận xanh mặt nhưng lại không đáp lại được!

Ngay cả ông lão Trục Nhật đang ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt lúc này cũng vô cùng khó coi, rất lâu sau, ông ta mới hít một hơi thật sâu và nói: “Được! Làm tốt lắm! Đó chính là cái gọi là mọi người đều bình đẳng!"

Mặc dù nói như vậy nhưng trong mắt ông lão Trục Nhật đã cuồn cuộn sát khí!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom