• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2315-2318

Chương 2315: Bà già đáng chết

Sức chiến đấu và thân phận của Tiêu Chính Văn bây giờ đã không còn là thứ mà bọn họ có thể tùy tiện khiêu khích nữa. Ít nhất, trước khi người nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã can thiệp vào, bọn họ không thể khiêu chiến với Tiêu Chính Văn được.

Mặt khác, Nguyệt Nhu đã về đến cổng của phủ thành chủ.

Nhưng chưa kịp bước vào, cô ta đã bị mấy đệ tử chặn lại ở cửa.

“Nguyệt Nhu! Xin dừng bước!”

Hai tên đệ tử canh cửa lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhu, nếu là bình thường, bọn họ đều sẽ chắp tay chào Nguyệt Nhu, gọi một tiếng thánh nữ!

Nhưng hôm nay, thái độ của bọn họ vô cùng dửng dưng.

“Các người định làm phản à? Còn không mau tránh ra để tôi vào trong!”, Nguyệt Nhu bước lên định xông vào trong.

“To gan! Xông vào phủ thành chủ là tội chết!”

Vừa dứt lời, hai tên đệ tử ở cửa đã rút kiếm ra.

“Hỗn láo! Tôi là thánh nữ của thành Thiên Đô! Các người lại dám rút kiếm trước mặt tôi!”, Nguyệt Nhu kinh ngạc nói.

“Hừ! Thánh nữ ư? Một tiếng trước, cô vẫn là thánh nữ, nhưng bây giờ không phải nữa rồi. Đừng ép chúng tôi ra tay với cô!”

“Chúng ta là người đồng môn, tốt nhất đừng làm ầm ĩ, nếu không, hôm nay e rằng cô không thể sống sót rời khỏi đây đâu!”, một đệ tử khác cầm kiếm, lạnh lùng nói.

“Tại… tại sao?”

Cho đến tận bây giờ, Nguyệt Nhu vẫn vô cùng bối rối.

Lúc nãy mọi chuyện đều vẫn tốt đẹp, tại sao trong nháy mắt, cô ta đã mất đi tất cả?

“Nguyệt Nhu, có một số người cô không thể đắc tội. Cho dù cô là thánh nữ, nhưng so với vận mệnh của thành Thiên Đô, cô cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”

Một để tử canh cửa chế nhạo.

“Tôi…tôi thật sự không đắc tội với ai!”

Nguyệt Nhu hét lớn.

Cô ta không thể hiểu mình đã đắc tội với ai!

Cô ta hoàn toàn không có cơ hội gặp gỡ những nhân vật lớn trong thành Thiên Đô.

Trong thế hệ trẻ, dù là Vương Vũ hay là Mạnh Phi Vũ, cô ta đều có hết sức làm bọn họ hài lòng, thậm chí, vì để lấy lòng nhà họ Mạnh, tháng trước, cô ta còn tắm uyên ương với Mạnh Phi Vũ.

Sao có thể đắc tội với những người này được?

Hơn nữa, mặc dù Vương Vũ luôn âm thần theo đuổi cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn che giấu mối quan hệ giữa cô ta và Mạnh Phi Vũ, Vương Vũ không hề biết gì cả.

“Haiz, cô thật đáng thương, ngay cả bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ vì ai cũng không biết sao?”, một đệ tử gác cổng chế nhạo.

“Vì ai?”, Vương Vũ ngẩng đầu hỏi.

“Tiêu Chính Văn!”

Một đệ tử gác cổng khác lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

Nghe thấy cái tên này, Nguyệt Nhu đột nhiên bốc hỏa. Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ?

Thanh Liên đuổi cô ta ra khỏi phủ thành chủ chỉ vì đắc tội với Tiêu Chính Văn ư?

“Bà già đáng chết! Lẽ nào bà ta già đến mức hồ đồ rồi sao?”

Nguyệt Nhu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, hét thẳng vào trong phủ thành chủ.

“Bà già đáng chết! Đắc tội với Tiêu Chính Văn thì sao? Bà ta dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra khỏi phủ thành chủ!”

“Tên Tiêu Chính Văn chết tiệt! Nếu tôi…”

“Bộp!”

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị ăn một cái tát thật mạnh.

Cái tát này khiến Nguyệt Nhu bay ra xa tám mét, ngay cả miệng cũng bị xé rách.

Nền gạch trước cổng phủ thành chủ đều bị cô ta đập vỡ thành một cái hố lớn.
Chương 2316: Chém thành hai mảnh

Sau khi ăn tát, Nguyệt Nhu cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Xem ra bản thân bị đuổi ra khỏi phủ thành chủ quả thực có liên quan trực tiếp đến Tiêu Chính Văn.

Lúc nãy cô ta mắng chửi Thanh Liên đều không bị đánh.

Nhưng vừa đắc đến tên Tiêu Chính Văn, đã bị ăn một cái bạt tai.

Nguyệt Nhu khóc nức nở, che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, ngây người nhìn vào phủ thành chủ một lúc rồi mới thẫn thờ quay người bước đi.

Cô ta vốn định quay lại Thiên Cung Bắc Cực tìm Vương Vũ, dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể ở lại thành Thiên Đô nếu không có thế lực lớn chống lưng.

Nhưng vừa bước tới cổng Thiên Cung Bắc Cực, cô ta đã bị đệ tử canh cổng chặn lại.

“Các người muốn làm gì? Tôi… tôi đến gặp Vương Vũ!”, Nguyệt Nhu kinh ngạc nói.

“Thật xin lỗi, Vương Vũ đã bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực rồi, hơn nữa, thật trùng hợp, từ ngày hôm nay, cô cũng không thể bước vào Thiên Cung Bắc Cực nửa bước!”

“Còn nữa, sư huynh trong chấp pháp đường nhờ tôi chuyển đến cô một câu!”

Đệ tử gác cổng giễu cợt.

“Nói gì?”, Nguyệt Nhu thất thần nhìn đệ tử gác cổng.

“Cút!”

Đệ tử gác cổng cố ý nói thật chậm, sau đó cười lớn.

Nguyệt Nhu choáng váng, mất đi sự bảo vệ của phủ thành chủ, lại bị Thiên Cung Bắc Cực không cho vào, cô ta biết rằng tương lai của mình đã bị hủy hoại.

Lúc này, Vương Vũ và Trần Thiên Cổ cũng đang đi bộ trên đường ở thành Thiên Đô trong sự tuyệt vọng.

Lúc trước bọn họ có thể huênh hoang khắp nơi vì có thế lực lớn sau lưng. Bây giờ, tin tức bọn họ bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đã lan truyền khắp nơi, ai còn nể mặt bọn họ nữa?

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Tiêu Chính Văn, cứ chờ xem!”

Vương Vũ siết chặt nắm đấm.

Đều tại Tiêu Chính Văn khiến bọn họ mất hết danh tiếng, chịu sỉ nhục, còn bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực.

Tình cảnh của Trần Thiên Cổ cũng không khá hơn là bao. Dù là trưởng lão, nhưng cuối cùng vẫn bị sư huynh của mình đuổi ra ngoài trước mặt mọi người.

Hai người bọn họ cùng đến phòng bao của một quán rượu. Lúc này, Mạnh Phi Vũ đã đợi ở đó từ trước.

Thậm chí, Mạnh Phi Vũ còn hẹn Lưu Trường An và một vài người của Tề Thiên Thư Viện.

Dù sao bọn họ cũng cần có một nơi để ở. Ở một nơi như thành Thiên Đô, nếu không có lai lịch, e rằng không thể sống nổi một ngày.

Hai người vừa đến cửa phòng bao đã đụng phải một chàng thanh niên mặc đồ đen.

Trần Thiên Cổ vốn đã nóng vội, bây giờ ngay cả một tên nhân viên cũng dám đâm vào ông ta?

Người kia còn chưa kịp mở miệng, Trần Thiên Cổ đã tức giận quát lớn: “Cút ra!”

“Ông tuổi này rồi mà ngay cả một câu tử tế cũng không biết nói sao?”, chàng thanh niên kia nhìn Trần Thiên Cổ với vẻ mặt không vui.

Cùng lúc này, từ phía sau chàng thanh niên, một vài người khác cũng đi tới, ngăn chàng thanh niên lại, nói: “Thôi bỏ đi, cãi nhau với một ông già làm gì, đi thôi, về uống rượu!”

Đám thanh niên vừa quay đi, sắc mặt của Trần Thiên Cổ chợt sa sầm lại. Cho dù bây giờ ông ta không còn là trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực nữa thì không phải ai cũng có thể sỉ nhục ông ta!

“Rầm!”

Trong giây tiếp theo, Trần Thiên Cổ ra tay đánh bay mấy thanh niên ra ngoài.

“Chúng ta đi!”

Trần Thiên Cổ không thèm nhìn đám người kia, bước nhanh vào trong phòng bao.

Nhưng đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng của kiếm.

Trong chớp mắt, Trần Thiên Cổ vừa ngồi xuống đã bị chém thành hai mảnh.

Máu bắn tung tóe khắp người Vương Vũ, Mạnh Phi Vũ bên cạnh và Nguyệt Nhu vừa đến cũng sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi nhễ nhại như mưa!
Chương 2317: Cao thủ vùng ngoài vũ trụ

Tiêu Chính Văn không hề bận tâm tới nhát kiếm kinh thiên động địa kia mà lúc này anh đã đi tới ngọn núi phía sau Thiên Cung Bắc Cực cùng với ông lão Thiên Tinh.

Du ngoạn tuyệt đỉnh, ông lão Thiên Tinh sải bước đi tới trên một bệ vuông của đỉnh núi, chỉ vào cái ghế đá bên cạnh, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, mời ngồi!”

Lúc này, trên chiếc bàn đá trên bệ vuông đã bày biện sẵn trà thơm từ lâu, bên trong lư hương bên cạnh còn nghi ngút hương đàn hương trầm ấm!

Ông lão Thiên Tinh và Tiêu Chính Văn ngồi đối diện nhau, chỉ là hai người còn chưa nói được mấy câu thì trên bầu trời lại bộc phát ánh hào quang cao vạn trượng!

Bóng dáng cao lớn của Mạnh Hồng Nho bao trùm lấy bầu trời!

Mà lúc này, bên trong quán rượu, Trần Thiên Cổ đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu, mãi tới lúc chết, ông ta vẫn trợn trừng hai mắt không dám tin!

Mấy người Vương Vũ và Mạnh Phi Vũ bên cạnh đã sợ tới độ trợn mắt líu lưỡi.

Thậm chí ngay cả việc nhát kiếm này từ hướng nào tới bọn họ cũng không nhìn rõ!

Hơn nữa, xung quanh căn bản không có khí tức của cao thủ, thậm chí mãi tới khi Trần Thiên Cổ chết ngay trước mặt bọn họ thì bọn họ vẫn đang ở trong trạng thái đờ đẫn!

“Không được phép khinh thường uy lực của thiên tiên!”

Vào lúc mọi người vẫn đang chấn kinh, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng gầm phẫn nộ!

Âm thanh này nháy mắt đã chấn động cả thành Thiên Đô!

Thiên tiên?

Chỉ có mấy người ở vùng ngoài vũ trụ mới tự cho mình là thiên tiên, lẽ nào là cao thủ vùng ngoài vũ trụ đã tiến vào trong Đông Vực rồi?

Mặc dù bên phía thành Thiên Đô không nhận được bất cứ thông tin gì về chuyện này, thế nhưng bên phía nhà họ Khổng và Đế Vương Các thì không thể không nhận được tin đồn!

Có điều, vẫn luôn không có bất cứ tin tức gì truyền ra ngoài, chuyện này đã đủ để thấy đối phương kín tiếng tới độ nào rồi!

Cũng chính vì vậy mà không một ai ngờ được cao thủ vùng ngoài vũ trụ lại công khai ra tay, còn giết chết Trần Thiên Cổ chỉ với một nhát kiếm!

Nhát kiếm này có thể nói là đã hoàn toàn thay đổi sự nhận biết của tất cả mọi người ở thành Thiên Đô về trận pháp!

Trải dài thiên lý, chỉ một nhát kiếm đã giết chết cao thủ Đế Cảnh ngay tại chỗ, thậm chí ngay cả cơ hội né tránh cũng không có nốt!

Lúc này dù là Mạnh Phi Vũ, Nguyệt Nhu hay là người tự cho mình là thiên tài số một Vương Vũ thì đều trợn mắt há mồm!

Vương Vũ lau mồ hôi lạnh, lúc này mới chú ý tới việc trên người hắn còn bị bắn đầy máu!

Lúc này, bọn họ mới hiểu ra có một số người, dù thoạt nhìn rất bình thường nhưng cũng tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể tuỳ tiện chọc vào!

Tiêu Chính Văn chính là một ví dụ, mà mấy nam thanh niên kia thì càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn!

Lúc này, trên ngọn núi phía sau Thiên Cung Bắc Cực, ông lão Thiên Tinh không khỏi ngơ ngác, dường như cảm nhận được khí tức của Trần Thiên Cổ đã dần tan biến hoàn toàn, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười cay đắng.

Trần Thiên Cổ nói thế nào thì cũng là sư đệ ruột của ông ta, mà lúc này, ông ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thiên Cổ bị giết, căn bản chẳng thể làm gì được!

Hoặc là nói, ngay cả ông ta cũng không có quyền nhúng tay vào chuyện này!

Một nhát kiếm đơn giản như vậy, chỉ trong nháy mắt đã lấn át chuyện Tiêu Chính Văn đánh bại Vương Vũ khi trước.

Không ít người lại dồn sự chú ý về phía Trần Thiên Cổ.

“Nhát kiếm này rõ ràng có thể gọi là thần tích!”

“Lẽ nào đây chính là thực lực của cao thủ vùng ngoài vũ trụ?”

“Cách xa ngàn dặm, một kiếm giết chết, đây mới là sự truy sát vạn dặm thực thụ!”

“Ôi, e rằng loạn thế sắp tới rồi, không chỉ là vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả cao thủ của vùng ngoài vũ trụ cũng sẽ tham gia vào!”

Không ít người đều đang bàn tán sôi nổi, thế nhưng dù là đệ tử của các thế lực lớn hay là thế tử của các thế gia thì trên mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ buồn rầu!

Loạn thế là kết quả mà con cháu của các thế gia không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì loạn thế không chỉ đại diện cho việc sự cân bằng của thế lực khi trước sắp sửa bị phá vỡ!

Thậm chí rất nhiều thế lực sẽ bị diệt vong cùng với loạn thế!

“Ôi, không ngờ là cường giả Đế Cảnh từng thống trị một phương, hiện tại xem ra lại chẳng thể đỡ nổi một đòn! Nếu như ngay cả cường giả Đế Cảnh cũng chỉ là bia đỡ đạn, khi loạn thế sắp sửa diễn ra, cả Đông Vực, hoặc là cả vùng ngoài lãnh thổ sẽ có bao nhiêu người có thể sống sót từ trong cõi chết?”

Ông lão Thiên Tinh không khỏi phát ra một tiếng cảm thán!

“Ban nãy chính là cao thủ vùng ngoài vũ trụ giết chết Trần Thiên Cổ sao?”, Tiêu Chính Văn nói rồi khẽ nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt không chút gợn sóng.

“Không sai!”

Ông lão Thiên Tinh nặng nề gật đầu.
Chương 2318: Ăn cây táo rào cây sung

Loại thủ đoạn này, vào một nghìn năm trước lúc ông ta đi theo sư tôn của mình đã tận mắt chứng kiến ở trên chiến trường vùng ngoài vũ trụ!

Thế nhưng loại thủ đoạn có thể gọi là thần tích này chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn công kích bình thường nhất của cao thủ vùng ngoài vũ trụ mà thôi!

Ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ, ông ta còn từng tận mắt chứng kiến một ngôi sao bị một người đàn ông mặc đồ trắng chỉ điểm cho nổ tung!

So với cái đó thì nhát kiếm giết chết Trần Thiên Cổ căn bản chẳng đáng là gì!

“Thật ra vùng ngoài lãnh thổ vẫn luôn chống lại sự xâm nhập của cao thủ vùng ngoài vũ trụ, thành chủ Thanh Liên muốn giao hết vận khí của thành Thiên Đô cho cậu chính là vì hy vọng cậu có thể tập hợp được vận khí vào trong cơ thể!”

“Vào lúc chiến trường vùng ngoài vũ trụ sắp sửa sụp đổ, có thể giữ được phòng tuyến cuối cùng!”

“So với những con cháu thế gia kia, ôi! Không nhắc đến thì hơn!”

Ông lão Thiên Tinh xua tay với đôi mắt ngập tràn vẻ thất vọng.

“Hình như ông cụ không phải người của thời đại này nhỉ?”, Tiêu Chính Văn có thể nhìn ra sự mỏi mệt, càng có thể nhìn ra sự tuyệt vọng từ trong đôi mắt của ông lão Thiên Tinh, thế nhưng trên người ông ta lại có một luồng khí tức tới từ viễn cổ!

“Ha ha! Cậu Tiêu quả nhiên có con mắt tinh đời, tôi quả thực không tới từ kỷ nguyên của mọi người, lúc đó, Thiên Đế đang trong thời niên thiếu, giữa vùng ngoài vũ trụ và thế tục không có bất cứ sự ngăn cách nào!”

“Năm đó, Khương Tử Nha có thể thành tiên chính là vì nguyên do này!”

Ông lão Thiên Tinh ưu tư nói, dường như đang hoài niệm lại thời đại mà mọi người bao dung lẫn nhau!

“Ồ? Cũng có thể nói vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện không chỉ là để Đế Tuấn báo thù Chu Vũ Vương?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

Ông lão Thiên Tinh khẽ lắc đầu nói: “Đế Tuấn thân là Thiên Đế thì sao lòng dạ có thể hẹp hòi như vậy?”

“Vùng ngoài lãnh thổ xuất hiện hoàn toàn là vì Cơ Phát câu kết với thế lực vùng ngoài vũ trụ, bán đứng thế tục! Lúc nào các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ biết trong thế tục có di tích Long tộc thì việc xâm nhập vào thế tục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!”

“Vậy nên Đế Tuấn mới ngăn cách tất cả cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ, để sinh tồn, những cường giả khi trước không thể không đối kháng lại sự xâm phạm của cao thủ vùng ngoài vũ trụ!”

“Thế nhưng hiện tại…”

Nói tới đây, ông lão Thiên Tinh mặt mày ủ ê, không ngừng lắc đầu nói: “Nhà họ Khổng với nhà họ Mạnh đã câu kết với thế lực ở vùng ngoài vũ trụ, theo như tôi được biết thì không ít người đều nhân cơ hội này để tới vùng ngoài lãnh thổ!”

“Chỉ có điều con đường dẫn tới thế tục không hoàn toàn được mở ra, vậy nên bọn họ nhất thời vẫn chỉ có thể ở lại vùng ngoài lãnh thổ!”

“Nếu không thì thế tục của hiện tại e rằng đã xảy ra đại loạn từ lâu rồi!”

Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Lẽ nào bao nhiêu năm trôi qua mà vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa từng xuất hiện nhân tài nào có thể kết thúc cuộc phân tranh này hay sao?”

Vùng ngoài lãnh thổ rộng lớn hơn rất nhiều so với thế tục, đáng lý nhân tài phải đông như kiến cỏ mới phải!

“Đương nhiên từng xuất hiện, chỉ có điều bọn họ đều bị thế lực vùng ngoài vũ trụ mua chuộc rồi! Giống như tên Khổng Tề Thiên mà cậu từng gặp!”, ông lão Thiên Tinh thở dài nói.

“Khổng Tề Thiên?”

Tiêu Chính Văn nghi hoặc nhìn về phía ông lão Thiên Tinh.

“Không sai! Khổng Tề Thiên! Thật ra người mà cậu từng thấy chỉ là phân thân của ông ta! Theo như tôi được biết thì cơ thể thật sự của ông ta lúc này vẫn ở trong chiến trường vùng ngoài vũ trụ!”

Ông lão Thiên Tinh vừa thốt ra lời này, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng hết sức kinh ngạc!

“Cái gì? Phân thân của ông ta?”

Ông lão Thiên Tinh khẽ gật đầu, Khổng Tề Thiên thực thụ căn bản không ở vùng ngoài lãnh thổ mà phân thân trở về kia chỉ là để tranh đoạt vận khí của Hoa Quốc mà thôi!

“Thật ra tôi cũng từng nghe nhắc tới loại bí thuật này, thế nhưng nó đã thất truyền từ lâu rồi!”

“Thứ gọi là hàng chục triệu phân thân rải khắp hàng chục triệu nơi, hàng trăm triệu phân thân trải khắp cả tinh hà!”

“Chính là đang nói tới thuật phân thân này, thay vì nói là một loại trận pháp, chi bằng nói là một loại ảo thuật! Hoặc là nói, pháp thuật!”

Những lời này của Thiên Tinh đã mở ra bí ẩn của hàng chục triệu năm về trước, nếu như những lời này của ông ta truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến cho vùng ngoài lãnh thổ dấy lên những đợt sóng ngút trời!

Bởi vì từ cổ chí kim cũng chỉ có Phật gia mới có từ gọi là phân thân, dù là vùng ngoài lãnh thổ thì cũng chưa từng có ai thấy pháp thuật phân thân như thật kiểu thế!

“Cũng có thể nói, sự cấu kết giữa người nhà họ Khổng và người nhà họ Vũ là vì muốn tiêu diệt thế tục? Thế nhưng…thế nhưng tại sao bọn họ phải làm thế?”, Tiêu Chính Văn giờ đã không chỉ còn là hận nhà họ Khổng nữa rồi!

Loại người quên nguồn gốc, ăn cây táo rào cây sung thì căn bản không thể dùng một chữ Hận là có thể hình dung!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom