• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (14 Viewers)

  • Chương 2238: Chạy đi đâu?

Bao nhiêu năm nay, có ai không biết Lưu Vũ Ôn đức cao vọng trọng, cả thành Đại Phong đều hết sức kính trọng người này, thế nhưng ông ta lại đi toan tính với một kẻ tiểu bối, sau này ông ta còn mặt mũi gì để ra ngoài gặp người khác nữa?

“Là mấy người không biết tốt xấu mới đúng! Tôi đã nhẫn nhịn mấy người rất nhiều rồi, mấy người lại cứ giơ bản mặt ra cho tôi đánh! Mấy người cho rằng mấy người là ai? Bảo Tiêu Chính Văn tôi xin lỗi thì tôi phải ngoan ngoãn nghe theo à?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía hai người Lưu Vũ Ôn và Phương Đạo Võ.

“Ông Lưu, xem ra một số người không muốn nhận tấm lòng của ông, một lòng muốn nhảy vào chỗ chết!”

Phương Đạo Võ bước vào trong sân với sắc mặt u ám, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn từ phía xa.

“Hừ! Nếu như cậu đã rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi không nể tình, chuyện của bản thân cậu thì cậu tự đi mà giải quyết!”

Lưu Vũ Ôn bực tức phất ống tay áo ngồi trở lại vị trí cũ.

“Một kẻ kém cỏi như cậu mà cũng muốn khiêu chiến với cao thủ Đế Cảnh? Thật sự coi bản thân là Bạch Khởi tái thế hay sao?”

“Rõ ràng là nực cười! Cái tát này của mày, Thiên Dương tao đã nhớ rồi, chẳng bao lâu nữa, tao nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần cho mày!”, Thiên Dương ôm lấy bên má sưng tấy, nghiến răng nói.

Ngược lại Thần Toán Tử ngồi bên cạnh lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ hết sức tán thưởng.

“Dù hôm nay tên này thắng hay bại thì đều sẽ lưu danh sử sách!”

Có câu nói này của Thần Toán Tử, những người còn lại cũng đồng loạt hướng ánh mắt kính nể nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Dù gì chuyện Nhân Hoàng cấp sáu đại chiến với cường giả Đế Cảnh, cả vùng ngoài lãnh thổ cũng chưa từng có tiền lệ!

Mặc dù ở trong mắt bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn là một kẻ tiểu bối không biết tốt xấu, thế nhưng sự dũng cảm này của anh thì bọn họ lại không hề có!

“Tên này không phải còn có con át chủ bài hay là chỗ dựa nào đó đấy chứ?”, Lan Đình Ngọc nhíu mày, nhỏ giọng nói.

“Hừ! Cậu ta thì có cái chỗ dựa quái gì!”, Lưu Vũ Ôn lạnh lùng mắng chửi một câu.

“Thế nhưng đối phương thân là cao thủ Đế Cảnh, đây không phải là bí mật gì, không có chỗ dựa lớn mạnh thì sao cậu ta lại dám đối đầu với cao thủ Đế Cảnh?”

“Dù là ngược dòng chém giết thì cũng không thể nhảy vọt tận bốn bậc cảnh giới chứ?”

Lan Đình Ngọc đột nhiên kinh ngạc nói: “Lẽ nào trong tay cậu ta có Thiên Linh Đan có thể khiến cho cậu ta nhanh chóng đột phá cảnh giới?”

Thiên Linh Đan cực kỳ hiếm thấy ở vùng ngoài lãnh thổ, khác với Phá Cảnh Đan, Thiên Linh Đan chỉ có hiệu quả với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trở lên, hơn nữa có thể liên tục đột phá vài cảnh giới trong khoảng thời gian ngắn!

Thế nhưng ngay tức thì, Lan Đình Ngọc lại phủ định luôn suy nghĩ này của bản thân, đột phá cảnh giới liên tiếp, loại uy áp khủng bố đó căn bản không phải là thứ mà ở độ tuổi như Tiêu Chính Văn có thể chịu đựng được!

Thậm chí có khả năng một phút lơ là là đi luôn cả tính mạng.

“Thiên Linh Đan? Dựa vào cậu ta mà cũng xứng sở hữu loại thần dược đó ư? Ngay cả nhà họ Khổng cũng chưa chắc đã có Thiên Linh Đan đâu!”, Lưu Vũ Ôn khinh thường cười lạnh lùng nói.

Thật ra ông ta vẫn luôn là đệ tử môn sinh của nhà họ Khổng, chỉ là che đậy khá kỹ mà thôi.

Nhà họ Khổng cử ông ta tới thành Đại Phong là để thu thập hoa thơm cỏ lạ dùng để điều chế Thiên Linh Đan, thế nhưng cho tới hiện tại, Lưu Vũ Ôn vẫn chưa thể tìm được đủ số thảo dược dùng để chế luyện Thiên Linh Đan.

Còn về Tiêu Chính Văn thì càng không thể sở hữu món bảo vật trong truyền thuyết đó!

“Tôi muốn xem cậu ta lấy dũng khí ở đâu ra!”

Phương Đạo Võ bắn ra sát khí rét lạnh, tiến một bước lên trên hư không!

Khi áp lực khủng bố của cường giả Đế Cảnh bao trùm xuống, ngay cả hư không cũng khẽ rung lên!

Chỉ cần cao thủ Đế Cảnh ra tay thì sẽ vô cùng kinh thiên động địa, vậy nên Lưu Vũ Ôn mới vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt cho Thiên Dương và Nguyệt Nhi.

Hai người này lập tức hiểu ý, mở đại trận phòng hộ để tránh liên luỵ tới người vô tội!

Đồng thời cũng là để giúp cho Phương Đạo Võ có thể ra tay với Tiêu Chính Văn mà không phải kiêng dè gì!

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn Phương Đạo Võ, chắp một tay sau lưng rồi tiến lên trước một bước!

“Ầm!”

Vào khoảnh khắc bước chân của Tiêu Chính Văn chạm đất, một tia sáng rực rỡ phát ra từ bên trong cơ thể anh, tất cả mọi người đều không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh!

Đột phá rồi!

Ngay sau đó, khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy cũng bao phủ khắp không gian!

“Cậu ta…cậu ta thật sự đột phá rồi!”, miệng của Lan Đình Ngọc biến thành hình chữ O, hai mắt cứ thế nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm.

Không chỉ có ông ta cảm thấy bất ngờ, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng cực kỳ kinh ngạc!

Lần trước Tiêu Chính Văn đột phá là vào lúc nào?

Mới mấy ngày trước mà.

Đây là đột phá cảnh giới của cảnh giới Nhân Hoàng đấy, dù là thiên tài tuyệt thế thì cũng phải cần tới hơn trăm năm mới có thể đột phá được một bậc cảnh giới!

Tốc độ đột phá của Tiêu Chính Văn cũng quá kinh người rồi!

“Hừ, xem ra cậu cố tình áp chế tu vi? Đáng tiếc là không ai có thể áp chế được ba bậc cảnh giới ở cảnh giới Nhân Hoàng!”, Phương Đạo Võ cười nham hiểm nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.

“Vậy sao?”

Vừa nói dứt lời, Tiêu Chính Văn lại tiến lên trước thêm một bước!

“Ầm!”

Tia sáng rực rỡ thứ hai lại sáng lên, trời đất cũng biến sắc theo đó!

Một cỗ khí tức của Nhân Hoàng cấp tám như ẩn như hiện!

“Tên này quả nhiên không tầm thường, thế nhưng đáng tiếc là căn cốt của cậu ta quá nông, chưa đủ trăm tuổi căn bản chẳng thể chịu đựng được uy áp khủng bố của Đế Cảnh!”, Thần Toán Tử híp mắt lại quan sát Tiêu Chính Văn, không ngừng lắc đầu nói.

Thế nhưng ông ta vừa mới nói dứt lời, Tiêu Chính Văn lại tiến lên trước thêm một bước, khí tức của Nhân Hoàng cấp tám lập tức bao trùm khắp không gian!

Với đạo cảnh của Tiêu Chính Văn mà nói, đừng nói là liên tiếp đột phá hai bậc cảnh giới, dù là trực tiếp tiến tới Đế Cảnh cũng không phải không có khả năng!

Chỉ là Tiêu Chính Văn không muốn đột phá quá nhanh, như vậy thì khó mà tránh được việc nền móng không ổn định!

Vậy nên mới luôn áp chế tu vi của mình!

Vào khoảnh khắc Tiêu Chính Văn bước lên trước lần ba, ngay cả trời đất một phương cũng trở nên rúng động!

Vô số đám mây sấm sét trên không trung đột nhiên quy tụ lại trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn, dường như ngay cả trời đất một phương cũng đang đố kỵ với Tiêu Chính Văn!

Ngay cả trong không khí cũng mang theo sấm chớp lôi đình, một số người có tu vi thấp đã bắt đầu không chịu đựng nổi trước áp lực khủng bố này, chạy trở lại trong đại sảnh.

Thiên Dương và Nguyệt Nhi cũng đồng loạt quay trở lại bên cạnh Lưu Vũ Ôn, sợ rằng sẽ bị cỗ uy lực khủng bố này nghiền thành thịt vụn!

“Ôi! Cậu ta…cậu ta lại có thể liên tiếp đột phá ba bậc cảnh giới?”, Thần Toán Tử cũng không khỏi nhíu mày.

Không chỉ có ông ta, đám người bên cạnh cũng kinh ngạc tới độ suýt thì rớt cằm vì cảnh tượng trước mắt!

“Với căn cốt của cậu ta thì sao có thể chống đỡ được?”

“Số sấm chớp lôi đình kia lại chẳng thể làm gì được cậu ta?”

“Ngay cả trời đất một phương cũng đang đố kỵ với cậu ta sao?”

Mọi người đồng loạt phát ra những tiếng kinh thán.

Thế nhưng một giây sau, khí tức của Tiêu Chính Văn lại đột nhiên dâng cao, trực tiếp đột phá lên cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín!

Tất cả mọi người đều trở nên ngơ ngẩn!

“Ha ha ha…”

Phương Đạo Võ ngược lại không hề kinh ngạc mà còn phá lên cười, chỉ vào Tiêu Chính Văn mà nói: “Cậu quả thực khiến cho tôi rất bất ngờ, có điều đáng tiếc là căn cốt của cậu lại quá nông, căn bản chẳng thể chịu đựng nổi uy áp của Đế Cảnh!”

“Nhân Hoàng cấp chín cũng là cực hạn của cậu rồi!”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Giết ông cần gì phải lên Đế Cảnh? Nhân Hoàng cấp chín là đủ rồi!”

Phương Đạo Võ nghe vậy thì hừ một tiếng rồi giơ kiếm lên, một luồng kiếm khí khủng bố lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

“Vút!”

Tiêu Chính Văn lập tức vung tay, con dao quân đội năm cạnh cứ thế bay ra!

“Keng!”

Cùng với một tiếng vang kinh thiên động địa, Phương Đạo Võ bị chấn động tới độ phải lùi ra sau vài bước, Tiêu Chính Văn cũng liên tiếp lùi ra sau mười mấy bước!

“Một đòn chí mạng của cao thủ Đế Cảnh lại không lấy được mạng của cậu ta ư?”, Lan Đình Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng không khỏi có dự cảm không tốt!

Lẽ nào Tiêu Chính Văn trước mắt chính là nhân vật mạnh mẽ đứng nơi đầu ngọn gió khi trước?

“Thằng ranh con, chạy đi đâu!”, Phương Đạo Võ không cho Tiêu Chính Văn có cơ hội nghỉ tay, từng luồng kiếm khí giống như màn mưa cứ thế xối thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

“Soạt!”

Kiếm khí dày đặc xé toang hư không ra thành một vết nứt rộng tới mấy chục dặm!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom