• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2205-2208

Chương 2205: Đừng hòng rời đi

Lại thêm một cú đấm nữa lao đến, âm thanh xương gãy vang vọng khắp nơi!

Hứa Thương Long chỉ cảm thấy xương cốt trên người mình sắp vỡ vụn!

Ông ta đã bị Tiêu Chính Văn đánh tới tấp bốn phát liên tiếp!

Hứa Thương Long cuối cùng cũng không chịu nổi cơn đau toàn thân nữa, ông ta quỳ gối trước mặt Tiêu Chính Văn, khóc lóc nói: "Cầu xin cậu! Giết tôi đi! Giết tôi đi!"

Nói xong, Hứa Thương Long dập đầu lia lịa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lâm Thiên Niên đều choáng váng!

Một vị Nhân Hoàng cấp sáu đang quỳ đập đầu với một vị Nhân Hoàng cấp năm, hơn nữa còn đang cầu xin đối phương giết mình!

"Được rồi, nể tình ông thành tâm cầu xin tôi như vậy, tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.

Tiêu Chính Văn nói xong, một tay vung ra, cây giáo Bá Vương lại xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn, một chùm ánh sáng màu bạc đột nhiên lóe lên!

"Bịch!"

Khoảnh khắc cây giáo Bá Vương đâm xuyên ngực Hứa Thương Long, cuối cùng Hứa Thương Long cũng nở một nụ cười như trút được gánh nặng!

Cuối cùng đã kết thúc!

Hứa Thương Long – nhân vật từng uy danh hiển hách, hai mắt vô hồn nhìn lên bầu trời, cơ thể tự do rơi xuống, đập về phía mặt đất!

Đám người Lâm Thiên Niên nín thở, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt!

Chết rồi!

Cao thủ Nhân Hoàng cấp sáu cứ như vậy mà chết sao?

"Rầm!"

Một chùm ánh sáng huyền bí bay lên, chiếu rọi thế giới!

Tất cả mọi người có mặt đều giật mình không nói nên lời, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vô cùng sùng bái!

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai dám tin rằng tất cả những điều này là sự thật?

Tiêu Chính Văn tiện tay rút cây giáo Bá Vương về, ánh mắt lại chuyển hướng về chỗ sâu trong núi Thái Thương!

Vừa rồi, Tiêu Chính Văn cảm nhận được sự bất thường ở sâu trong núi!

Mặc dù chỉ có một chút, nhưng cũng bị Tiêu Chính Văn bắt được!

Tiêu Chính Văn lập tức bước ra và đi thẳng vào bên trong núi Thái Thương!

Ngay khi Tiêu Chính Văn vượt qua một dòng sông dài uốn lượn mấy ngàn dặm!

"Rầm!"

Sau lưng anh đột nhiên có một luồng ánh sáng huyền bí lóe lên, ánh sáng huyền bí tầng tầng lớp lớp, giống như một con đường hầm sâu thẳm!

Khi Tiêu Chính Văn đi qua con đường đó, ánh sáng trước mắt đột nhiên lóe lên, dường như anh đã đi tới một không gian bị ngăn cách!

Trước mặt anh, một cô gái trẻ mặc áo gấm hoa phục, mặc dù cô gái kia sắc đẹp tự nhiên, xinh đẹp như tiên tử trong tranh nhưng Tiêu Chính Văn vẫn nhìn ra người này tu vi cực cao, là một nhân vật cực kỳ đáng sợ!

Chỉ có điều, giờ phút này cô gái xinh đẹp đang dựa vào một cột đá, hơi thở mong manh nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

"Cậu nhóc, cậu vào đây bằng cách nào?", cô gái xinh đẹp đánh giá Tiêu Chính Văn, lông mày nhíu chặt, dường như đang suy đoán thân phận của anh.

"Đây là đâu? Cô là ai?", Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

"Tôi đang hỏi cậu mà!", cô gái xinh đẹp đột nhiên khẽ mở đôi mắt đẹp, khí thế kiều diễm nói.

"Đương nhiên là đi bộ vào, nếu không thì sao?", Tiêu Chính Văn cảnh giác nhìn về phía cô gái xinh đẹp.

"Haizz, xem ra, nơi này lại có thêm một con quỷ chết oan! Cậu nhóc, nơi này vào thì dễ nhưng ra thì khó, chỉ có Đại Đế ở thời kỳ toàn thịnh mới có thể phá vỡ trận pháp để xông ra ngoài!"

"Rõ ràng cậu còn cách Đế Cảnh rất xa, không có khả năng dựa vào sức một mình để đi ra ngoài!"

Cô gái xinh đẹp cười khổ, sau đó lại chật vật dựa vào cột đá.

Ở bên ngoài đại trận, đám người Long Hình đã lấy được sáu viên Thiên Châu như Tiêu Chính Văn đã dặn dò!

Hơn nữa họ đã thành công rời khỏi núi Thái Thương từ một hướng khác!

Nhưng đợi mãi đến khi mặt trời lặn về phía Tây, mọi người vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chính Văn.

"Bên trong đã sớm kết thúc trận đánh, hơn nữa, Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long cũng đã chết, Tiêu Chính Văn đang làm gì vậy, sao còn chưa ra nữa?", Tư Mã Huy mất kiên nhẫn nói.

Bây giờ, người của họ cũng đã chết, Thiên Châu cũng bị người của Tiêu Chính Văn cướp đi, Tiêu Chính Văn cũng nên hài lòng rồi, cần gì phải làm khó bọn họ nữa, không để bọn họ rời đi?

"Nếu cậu Tiêu không về thì các người cũng đừng hòng rời đi!", Trần Huy Tổ lạnh lùng nói.

"Trần Huy Tổ! Tôi chỉ là không muốn tiếp tục tranh đấu vô vị với ông, chẳng lẽ ông thật sự tưởng tôi sợ ông sao?" Khổng Thế Phương nghiến răng nghiến lợi hét lên.

"Tôi đã nói rồi, không phục thì bất kỳ lúc nào cũng có thể khiêu chiến!", Trần Huy Tổ chỉ mũi thương chỉ vào Khổng Thế Phương, lạnh giọng khiêu chiến.
Chương 2206: Giải thích

Không Thế Phương nghiến răng, bây giờ đánh nhau với Trần Huy Tổ đã không còn ý nghĩa gì nữa, dù sao ngay cả Hứa Thương Long và Lục Tiêu Dao cũng đã chết.

Hơn nữa Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy không chắc có thể đánh thắng Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ.

Đám đàn em của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã rút lui, bây giờ ra tay thì Khổng Thế Phương chỉ có chịu thiệt mà thôi.

Thế nên Khổng Thế Phương cũng chỉ đành hít sâu nhẫn nhịn.

Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở trong núi Thái Thương, quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện nói: “Ý cô là chúng tôi không thể ra ngoài à?”

Người phụ nữ gật đầu nói: “Nếu là lúc tôi còn mạnh thì cũng có thể phá trận pháp ở đây, nhưng tôi bị thương nặng, lại còn bị nhốt ở đây gần một trăm năm”.

“Không còn sức để phá vỡ trận pháp nơi này, càng không thể dẫn cậu ra ngoài”.

Tiêu Chính Văn nhìn người phụ nữ xinh đẹp hồi lâu trầm giọng nói: “Rốt cuộc cô là ai?”

Người phụ nữ bình thản cười nói: “Tôi họ Tần, cậu đã từng nghe nói đến Tần Lương Ngọc chưa?”

Tần Lương Ngọc?

Nữ chiến thần đứng đầu làm chấn động bốn phương vào cuối thời Minh?

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tôi khá quen thuộc với đại danh của tiền bối Tần, vào cuối thời Minh chỉ có tiền bối Tần tận trung với nước, bảo vệ đất nước, tôi đây kính phục”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Tần Lương Ngọc không khỏi cười khổ nói: “Kính phục? Bộ dạng hiện giờ của tôi còn xứng được cậu kính phục không?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Dù Nhạc Võ Mục bị mười hai kim bài đuổi đánh về, chết oan trong tay văn quan Đại Tống, nhưng thanh liêm chính trực vẫn còn đó, tất nhiên sẽ được kính phục”.

“Tiền bối Tần là phụ nữ nhưng không kém cạnh đàn ông, cho dù ở đâu, lúc nào cũng đều được người khác kính phục”.

“Chỉ là không biết tại sao tiền bối lại lưu lạc đến đây?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

Nghe thế Tần Lương Ngọc nghiến chặt răng nói: “Vì đuổi giết một người”.

“Ai?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Người có thể bị Tần Lương Ngọc đuổi giết chắc cũng là ông lớn một phương nhỉ?

“Con trai của Trương Cư Chính, Trương Hiếu Sơn”, nhắc đến ba chữ Trương Cư Chính, ánh mắt Tần Lương Ngọc hiện lên sự lạnh lùng.

“Ồ? Tại sao tiền bối Tần lại đuổi giết hắn?”, Tiêu Chính Văn khá khó hiểu, theo lý thì người gây ra sự diệt vong của Đại Minh là Trương Cư Chính, có liên quan gì đến con trai ông ta?

“Trương Cư Chính giảm thuế cho người giàu nhưng lại tăng thuế của người dân nghèo khổ khiến dân chúng Đại Minh không thiết sống, người dân khắp nơi đứng dậy khởi nghĩa chống lại”.

“Làm thế vốn dĩ đã là phản nước, làm loạn chính trị, giết hại người dân, nhưng sau đó con trai ông ta lại đến nhờ vả gia tộc Aisin Gioro nối giáo cho giặc”.

“Nếu không có Trương Hiếu Sơn thì Đại Minh có thể chia nước mà trị, ít nhất sẽ không bị diệt vong, nhưng người này lại phản bội đất nước, bán đứng Đại Minh, chống lại võ tướng, cuối cùng mới khiến giang sơn Đại Minh sụp đổ”.

“Càng đáng căm hận nhất là hắn đến ngoài lãnh thổ rồi dựa hẳn vào nhà họ Khổng, ngoài lãnh thổ cũng láo xược hãm hại người dân thành phố Đại Phong, loại súc sinh không bằng một con chó như thế thì đáng bị giết. Tần Lương Ngọc tôi sao có thể tha thứ cho hắn?”

Nghe đến đây Tiêu Chính Văn cũng hiểu những chuyện đã qua, chín mươi phần trăm là Tần Lương Ngọc bị Trương Hiếu Sơn dẫn đến nơi này.

Sau đó mới bị nhốt ở đây một trăm năm, cho đến khi mình xuất hiện thì đã gần kề cái chết.

“Không biết làm thế nào tiền bối mới có thể hồi phục vết thương?”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

Tần Lương Ngọc không đáp lại lời của Tiêu Chính Văn, ngược lại nhìn anh nói: “Không đúng, cậu chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, không thể nào vào được đây”.

“Rốt cuộc cậu là con cháu nhà nào? Nhà họ Khổng hay nhà họ Chu? Hay là nhà họ Lý Đại Đường?”

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Đều không phải, tôi không phải là con cháu của các gia tộc lớn”.

“Vậy… cậu là người của Đế Vương Các?”, Tần Lương Ngọc cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn nói.

“Cũng không phải, tôi không thuộc về bất kỳ thế lực nào, tôi đến từ thế tục, vừa đến ngoài lãnh thổ chưa được một tháng”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

“Cái gì?”

Tần Lương Ngọc vô cùng ngạc nhiên, hơi không dám tin lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu nói cậu đến từ thế tục? Nhưng mấy trăm năm nay, thế tục chưa từng xuất hiện cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào rồi”.

“Cậu lại có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, giải thích thế nào đây”.
Chương 2207: Nhìn lén

Tần Lương Ngọc không hề tin thế tục xuất hiện cao thủ như Tiêu Chính Văn, hơn nữa chỉ với là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, không chịu được trận pháp bên ngoài, còn chưa kịp đến đây đã bị trận pháp nghiền nát rồi.

Thế nên bà ta mới nghi ngờ thân phận của Tiêu Chính Văn.

“Chuyện này tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, tóm lại mọi chuyện đều là trùng hợp, thế tục hiện giờ đã không còn là thế tục ngày xưa nữa”.

“Tiền bối, tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện chính đi, chúng ta làm thế nào mới ra khỏi đây, tôi nghĩ tiền bối cũng không muốn chết ở nơi này nhỉ?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn bắt đầu đánh giá xung quanh.

Nơi này tự hình thành một không gian riêng biệt, mặc dù cũng có núi có nước, nhưng từ bầu trời xám xịt đó có thể biết được nơi này không thuộc phạm vi ngoài lãnh thổ, cũng không phải là ngoài vũ trụ, càng không phải là thế tục.

Người có thể tạo ra một không gian riêng biệt như vậy chắc là một cao thủ sử dụng trận pháp không gian, dù bây giờ Tiêu Chính Văn muốn xây nên một không gian riêng biệt vài mét vuông cũng khó như lên trời.

Càng đừng nói là tạo ra núi, sông ở trong không gian này.

“Hừ, muốn rời khỏi đây đâu có dễ nói như thế. Cậu có biết ai là người bố trí trận pháp này không?”, Tần Lương Ngọc cười khổ lắc đầu nói.

“Tôi nghĩ khả năng về trận pháp không gian của người này chắc chắn đạt đến đỉnh cao. Trong suốt lịch sử, người có thể có khả năng này chỉ có một”.

“Ai?”, Tần Lương Ngọc cười hỏi.

“Công Du Ban”.

Tiêu Chính Văn nói.

Nghe được câu trả lời này, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng sửng sốt, gật đầu nói: “Cậu nhóc, xem ra cậu không tầm thường, nhưng dù là thế cũng không có tác dụng gì, chỉ cần là cảnh giới dưới Đại Đế thì đừng hỏng phá được trận pháp để thoát khỏi đây”.

“Vậy thì không đơn giản, tôi thấy thời gian ở đây trôi qua khá nhanh, ít nhất nhanh gấp mười lần thế giới bên ngoài, bế quan ở đây để đạt đến cảnh giới Đại Đế hẳn cũng không khó nhỉ?”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

“Gì cơ? Không khó?”

Tần Lương Ngọc hứng thú nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Này, cậu có biết từ Nhân Hoàng cấp năm đến cảnh giới Đại Đế thua kém bao nhiêu cấp bậc không?”

“Đế Cảnh cấp bốn đến cấp sáu mới là Đại Đế, cả một cảnh giới lớn, cậu xem đó như trò chơi đấy à?”

“Chưa từng thử sao biết là không được”, nói rồi Tiêu Chính Văn ngồi khoanh chân lại.

Thấy Tiêu Chính Văn nghiêm túc thế, sắc mặt Tần Lương Ngọc cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Lẽ nào chàng trai trước mặt này thật sự có thể đột phá ở đây?

Trầm tư một lúc lâu, Tần Lương Ngọc mới nói với Tiêu Chính Văn: “Thật ra chỉ cần cậu chịu giúp tôi, chúng ta vẫn có thể rời khỏi đây”.

“Nếu tôi nói không thì sao?”, Tiêu Chính Văn khẽ nhắm mắt lại, thậm chí không nhìn đến Tần Lương Ngọc.

“Chàng trai trẻ, cho dù cậu có tư chất siêu phàm thế nào cũng không thể đột phá đến cảnh giới Đại Đế trong thời gian ngắn. Lẽ nào cậu không nhận ra thể lực của cậu mất đi rất nhanh khi ở đây sao?”

“Cậu còn chưa tu thành Đại Đế đã mất sức như tôi rồi”.

Tần Lương Ngọc trầm giọng khuyên bảo.

“Không sao, có thể chết chung một chỗ với tiền bối Tần, đời này của tôi không hối tiếc, hơn nữa có thể chôn chung với người đẹp như bà thì có gì không được chứ”, Tiêu Chính Văn khích tướng nói.

“Hả?”

Nghe thế Tần Lương Ngọc không khỏi nổi giận.

Bà ta từng là Đại Đế đấy!

Dù trên người bị thương nhưng có ai lại dám nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu này không?

Trêu chọc một Đại Đế, cho dù là lúc nào cũng là hành vi tự tìm chết.

“Nếu là ở ngoài thì bây giờ cậu đã chết lâu rồi”, sắc mặt Tần Lương Ngọc trở nên khó coi, lạnh lùng nói.

Tiêu Chính Văn lại không cho là đúng nói: “Như tiền bối đã nói, dù sao sớm muộn gì cũng phải bị nhốt cho đến chết ở đây, chết trong tay tiền bối cũng là một chuyện tốt đẹp. Người xưa có câu, chết dưới hoa mẫu đơn có làm ma cũng phong lưu”.

“Két két két!”

Tiếng nghiến răng ken két vang lên bên tai Tiêu Chính Văn, nhưng cuối cùng Tần Lương Ngọc vẫn không ra tay.

Lúc này hai người đều rơi vào trầm tư, thời gian cũng lẳng lặng trôi qua.

Cho đến nửa tháng sau, Tiêu Chính Văn mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt như tia chớp nhìn Tần Lương Ngọc nói: “Nói cho tôi biết, chữa trị vết thương cho bà có phải chỉ cần đến Dưỡng Thần Đan là đủ không?”

Nghe anh nói thế Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nhìn anh nói: “Sao… sao cậu biết, cậu… cậu nhìn lén tôi”.
Chương 2208: Bán nước cầu vinh

Âm thầm quan sát luôn là điềm cấm kỵ, càng là thái độ bất kính với người khác.

Nhưng Tiêu Chính Văn cũng chỉ xuất phát từ sự bất lực, dù sao người có thể phá vỡ trận pháp, dẫn anh ra ngoài cũng chỉ có một mình Tần Lương Ngọc trước mặt này thôi.

Nhưng qua cuộc nói chuyện trước đó, Tiêu Chính Văn cũng không khó đoán được Tần Lương Ngọc không hề tin mình.

Càng không thể nói ra cách chữa trị vết thương của bà ta.

Thế nên Tiêu Chính Văn mới phải cố ý chọc giận Tần Lương Ngọc để nhìn ra đầu mối trong khí tức của bà ta.

Qua nửa tháng quan sát, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng biết thật ra vết thương của Tần Lương Ngọc đa phần là nội thương, muốn chữa trị vết thương của bà ta chỉ có cách là dùng Dưỡng Thần Đan.

Hơn nữa là số lượng lớn Dưỡng Thần Đan.

“Tiền bối, trước đây bà không chịu tin tôi, thế nên tôi mới phải đưa ra kế sách, nhưng mong tiền bối tin tôi, tôi không có ý mạo phạm, cũng không có ác ý”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn lấy mấy bình sứ trong túi áo ra đưa cho Tần Lương Ngọc nói: “Tiền bối, đây là những thứ tôi có được, mong tiền bối nhận cho”.

Nhận lấy bình sứ Tiêu Chính Văn đưa, Tần Lương Ngọc mở nắp bình ra, cẩn thận phân biệt một lúc, đến khi xác định là Dưỡng Thần Đan thì cơn giận mới tiêu tan đi hơn nửa.

“Không ngờ cậu đúng là một người có lòng”.

Tần Lương Ngọc ôn hòa nhìn Tiêu Chính Văn.

Được một người phụ nữ đẹp như tiên nhìn chằm chằm như thế, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không khỏi đỏ mặt.

“Ha ha ha, không ngờ cậu còn biết xấu hổ nữa?”, Tần Lương Ngọc nói, cũng không khỏi bật cười.

Nụ cười của bà ta quả thật rất đẹp, thậm chí khiến người khác có cảm giác như có một làn gió xuân lướt qua.

“Tiền bối nói đùa rồi, tôi nào dám…”

“Đừng cứ gọi là tiền bối như thế, người hiện đại các cậu bây giờ không phải đều rất tùy tiện sao? Tuổi còn trẻ đã học mấy thứ kỳ lạ không tốt, cậu có thể gọi tôi là chị Tần”.

Tần Lương Ngọc cười nói.

Chị?

Tiêu Chính Văn không khỏi hắng giọng, e là Tần Lương Ngọc còn lớn hơn bà cố anh vài tuổi.

“Chị… chị Tần”, khóe môi Tiêu Chính Văn khẽ giật, vẫn không quen với cách xưng hô này lắm.

Hành động của anh lại khiến Tần Lương Ngọc bật cười.

“Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?”, Tần Lương Ngọc cười được một lúc mới nghiêm túc hỏi.

“Chị… chị Tần, như những gì tôi đã nói trước đó, mỗi câu đều là sự thật, tôi là Tiêu Chính Văn đến từ Hoa Quốc ở thế tục, không phải là người ngoài lãnh thổ”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

“Ồ? Nói thế thì thế tục quả đúng là có cao thủ như cậu thật à?”, vẻ mặt Tần Lương Ngọc cũng thay đổi.

“Chỉ có thể nói là nhân duyên, thật ra cho đến nay, thế tục vẫn rất yếu, tôi cũng không muốn chiến tranh lan đến thế tục nên mới bất đắc dĩ dẫn điện Thần Long đến vùng ngoài lãnh thổ”.

Nói đến đây ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia lạnh lùng.

“Ồ? Con đường đến thế tục đã được mở rồi sao?”, Tần Lương Ngọc hỏi.

Tiêu Chính Văn gật đầu lại kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trước và sau khi linh khí khôi phục cho Tần Lương Ngọc.

Nghe Tiêu Chính Văn kể xong, Tần Lương Ngọc hừ một tiếng nói: “Lại là nhà họ Khổng! Đại Minh diệt quốc cũng có liên quan không ít đến nhà họ Khổng”.

“Đến nay tôi cũng không hiểu tại sao nhà họ Khổng lại làm thế, họ cũng đều sinh ra ở trung thổ, hơn nữa người nào người nấy cũng đều là người tri thức, lẽ nào làm một người đàng hoàng rất khó với họ sao?”

Tiêu Chính Văn im lặng một lúc lâu mới nói với Tần Lương Ngọc: “Thật ra mọi chuyện đều là vì một chữ lợi, năm đó Khổng Khưu bán bản đồ phòng vệ của Tổ Quốc mình cho nước Tề là vì muốn làm quan nước Tề”.

“Hơn nữa là một chức quan lớn”.

“Mặc dù ông ta chưa thể đạt được mục đích nhưng đệ tử của ông ta – Mạnh Tử lại trở thành Thừa tướng nước Tề như nguyện”.

“Nghĩ kỹ lại thì đám người bán nước để được vinh quang có ai không phải là đệ tử, con cháu nhà họ Khổng đâu, có ai không phải vì trèo cao đâu. Vẫn là câu nói đó, thiên hạ loạn lạc đều là vì tranh giành quyền lợi”.

Nghe thế Tần Lương Ngọc cười nói: “Tuổi còn trẻ mà đã biết được không ít, nói đi, bây giờ cậu đang làm chức vụ gì ở Hoa Quốc?”

“Vua Bắc Lương”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Tần Lương Ngọc gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Được! Sau khi ra ngoài, cậu có chuyện gấp chỉ cần đến thành phố Đại Phong tìm tôi, ai dám bắt nạt cậu, tôi nhất định sẽ khiến người đó phải trả giá”.

Nói rồi bà ta lấy mấy bình Dưỡng Thần Đan cho vào miệng, sau đó khoanh chân lại ngồi đối diện với Tiêu Chính Văn, khẽ nhắm mắt lại.

Mặc dù trong núi Thái Thương đã qua hơn nửa tháng, nhưng thế giới bên ngoài chỉ mới có hai ba tiếng đồng hồ mà thôi.

Người nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã bị ép buộc nhốt dưới chân núi Thái Thương đều tỏ vẻ rất tức giận.

Dù sao nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã cũng cần mặt mũi, bây giờ bị Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ cưỡng ép giam giữ ở đây, bảo họ ném thể diện đi đâu được.

Nhưng Viên Thiên Canh và Trần Huy Tổ không chịu thả, người nào dám làm loạn?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom