• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2176-2180

Chương 2176: Dồn ép

Lục Tiêu Dao khinh miệt cười mỉa nói: “Tiêu Chính Văn, cậu bớt tự dát vàng lên mặt đi”.

“Sở dĩ bọn tôi từ chối gia nhập điện Thần Long chẳng qua là không ưa cậu mà thôi, một Nhân Hoàng cấp năm như cậu mà cũng dám nói không xem trọng bọn tôi ư? Cậu có tư cách đó sao?”

Hứa Thương Long cười khẩy lắc đầu nói: “Không ngờ Tiêu Chính Văn được người ta đồn đại thần kỳ, lại chỉ có thế mà thôi”.

Ông ta vừa nói thế, ngay cả nhiều người xung quanh cũng nở nụ cười khinh miệt.

“Tiêu Chính Văn, thật ra bị người khác khinh thường cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ cần sau này chịu cố gắng thì vẫn còn cơ hội. Nhưng Nhân Hoàng cấp năm lớn lối không biết xấu hổ nói xem thường Nhân Hoàng cấp sáu thì đúng là nực cười”.

“Nói thế nào đi chăng nữa, thực lực và cảnh giới của người ta cũng cao hơn cậu”, Tần Cối cũng nói hùa theo.

Tiêu Chính Văn chưa kịp lên tiếng, hai người Tiết Hoài Lễ đứng bên cạnh Đế Khư đột nhiên lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Theo như anh Tiêu nói thì có phải bọn tôi cũng không có tư cách lọt vào mắt của anh không?”

Nghe thế Bạch Ngọc Trinh không khỏi quay đầu lại nhìn hai người phía sau, có thế nào cô ấy cũng không ngờ hai người Tiết Hoài Lễ sẽ công khai đứng về phía đối lập với Tiêu Chính Văn vào lúc này.

“Các anh? Đến những con vật nhỏ cũng phải tự biết sức mình, tôi không chỉ xem thường các anh từ trước, hơn nữa sau này các anh cũng không thể lọt vào mắt tôi đâu”, Tiêu Chính Văn thậm chí còn lười quay đầu lại nhìn họ, lạnh lùng nói thẳng.

“Hừ! Nói hay lắm! Ngay từ đầu bọn tôi đã khá bất mãn với anh, nếu anh đã nói thế thì chúng tôi cũng không ngại nói sự thật cho thiên hạ biết”.

“Anh ta!”, Tiết Hoài Lễ chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Vì bảo vệ thể diện của điện Thần Long mà cố ý mời hai người bọn tôi đến góp mặt”.

“Nếu chúng tôi không thể lọt vào mắt anh, vậy thì tạm biệt”.

Nói rồi hai người Tiết Hoài Lễ đứng lên đi khỏi đó.

Mặc dù hai người họ chỉ là nhân vật nhỏ bé nhưng vào lúc này đột nhiên đứng lên không ủng hộ Tiêu Chính Văn cũng đồng nghĩa với việc gây ra cú sốc không nhỏ cho điện Thần Long.

Thấy hai người đã đi xa, đám người hóng chuyện không khỏi cười nói: “Xem ra Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thế mà thôi, vì thể diện đúng là chuyện không có giới hạn nào cũng có thể làm được”.

“Đúng là nực cười, tôi nghĩ điện Thần Long vẫn nên ngoan ngoãn cút về thế tục đi”.

“Không ai có thể gia nhập vào điện Thần Long được đâu, biết điều thì mau cút ra khỏi Đế Khư”.

Tiêu Chính Văn nhìn mọi người xung quanh, cười mỉa nói: “Nói thế tức là hôm nay các người không định để yên cho điện Thần Long?”

“Không ai muốn nhắm vào điện Thần Long cả, càng không có ai nhắm vào Tiêu Chính Văn cậu, nhưng Đế Khư là một trong thánh địa của Đông Vực, sao có thể là nơi điện Thần Long cậu nói chiếm là có thể chiếm chứ?”

“Dù muốn độc chiếm Đế Khư, các cậu cũng phải thể hiện chút thực lực, chỉ dựa vào mấy lời giả dối không thể vượt qua thử thách”.

“Nói khó nghe tức là với tác phong của điện Thần Long, đừng nói độc chiếm Đế Khư, dù chọn bừa một ngọn núi cao, các cậu cũng không xứng có quyền chiếm lấy”.

Thoáng chốc tiếng xì xào bàn tán vang lên, dường như mọi người đều đang gạt bỏ điện Thần Long ra, từng đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

Họ chỉ ước gì Tiêu Chính Văn bị đuổi khỏi Đế Khư.

Dù sao nơi này chôn giấu quá nhiều bí mật, nếu bị nhà họ Khổng hoặc Đế Vương Các chiếm giữ vùng đất bảo vật này không chừng họ còn có thể được phân chia thêm vài lợi ích.

Nhưng nếu bị Tiêu Chính Văn chiếm giữ thì họ chẳng có gì cả.

Có người nhân lúc này giậu đổ bìm leo, thấy thế lực bên Tiêu Chính Văn yếu ớt, thậm chí ngay cả mấy gia tộc nhỏ vô danh đó cũng bắt đầu nhắm vào Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, vùng ngoài lãnh thổ không phải là thiên đường lý tưởng trong tưởng tượng của cậu, muốn đứng vững bước chân ở đây trước tiên phải có thực lực hơn người, nếu không vùng ngoài lãnh thổ chính là cơn ác mộng của cậu”.

Tư Mã Huy dứt khoát nói.

Đúng lúc này một giọng nói lạnh như băng vang lên.

“Minh Nguyệt Các ở Vinh Thành muốn lĩnh giáo công pháp kiêu ngạo của điện Thần Long”.

Sau đó Âu Dương Tuyết dẫn theo một nhóm đệ tử nữ bước ra khỏi đám đông.

Lần trước Tiêu Chính Văn đến ngoài lãnh thổ từng vì nhà họ Võ ở Vinh Thành mà đắc tội với người Minh Nguyệt Các, chỉ là lúc đó Tiêu Chính Văn quá mạnh, thậm chí ngay cả thế lực lớn ở đó cũng phải cúi đầu chịu thua anh.

Minh Nguyệt Các cũng chỉ có thể được xem là thế lực cấp trung ở Vinh Thành mà thôi, nào dám đắc tội với Tiêu Chính Văn.

Nhưng tình huống hôm nay lại khác, ba gia tộc lớn và Bát Hiền Từ đều công khai đối phó với Tiêu Chính Văn, bọn họ cũng không cần sợ nữa.
Chương 2177: Cùng lên đi

“Hôm đó ở Vinh Thành, Minh Nguyệt Các tôi cực kỳ không tán thành với những hành động của cậu Tiêu nhưng lúc đó cậu Tiêu quá mạnh, Minh Nguyệt Các cũng chỉ đành nhẫn nhịn”.

“Nhưng hôm nay Minh Nguyệt Các không mong gì hơn, chỉ mong quyết đấu một trận công bằng với điện Thần Long do cậu Tiêu quản lý, không biết cậu Tiêu có dám nhận lời khiêu chiến không?”

Âu Dương Tuyết tiến lên một bước, lạnh lùng nói.

“Có gì mà không dám! Bà muốn đánh thì cứ đánh”, Long Hình bước đến trước, sát khí quanh người lập tức bùng phát.

Lúc này không ít gia tộc hóng chuyện cũng đã nhìn ra chút đầu mối, ngay cả tông môn nhỏ không quá có tiếng tăm như Minh nguyệt Các cũng dám đứng ra khiêu chiến với Tiêu Chính Văn rồi.

Chứng tỏ lúc này Tiêu Chính Văn đã sức cùng lực kiệt.

Đừng nói là đứng vững ở Đế Khư, e là sau hôm nay cũng sẽ không còn tồn tại ba chữ điện Thần Long nữa.

Tiêu Chính Văn có thể thoát khỏi thảm họa hôm nay hay không cũng chưa biết chắc được.

Dù có Viên Thiên Canh, Thượng Quan Uyển Nhi ở đây nhưng so với bốn cao thủ cảnh giới Đế Cảnh, thế trận bên Tiêu Chính Văn vẫn không đủ.

Chỉ riêng một mình Bát Hiền Từ cũng đủ để đối phó với Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Bạch, còn Viên Thiên Canh thì một mình đánh với bốn cao thủ Đế Cảnh, ông ta lo cho mình còn chưa xong nên không thể giúp được người khác.

Cộng thêm Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long cũng sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn dễ dàng, màn kịch hôm nay e là Tiêu Chính Văn chưa chắc có thể đỡ được.

“Haizz, nếu có Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long trợ giúp, có lẽ hôm nay điện Thần Long còn có thể được cứu, nhưng đáng tiếc Tiêu Chính Văn không chỉ không thể có quan hệ tốt với hai người kia mà thậm chí còn lớn lối sỉ nhục, làm như vậy đúng là không khôn ngoan lắm”.

“Thật ra chuyện này từ khi bắt đầu đã định sẵn kết cục rồi, người nhà họ Khổng dễ bị giết đến thế sao? Nếu không với nhân phẩm của Chu Hi sao có thể sống đến hôm nay?”

“Tiêu Chính Văn vẫn không hiểu nhiều về vùng ngoài lãnh thổ, dù bản thân không có thực lực cũng phải tìm một chỗ dựa vững chắc, anh ta thì hay rồi, đắc tội với người ta, đến lúc quan trọng còn ai có thể giúp đỡ anh ta đây?”

Mọi người dường như đang cảm thấy tiếc nuối cho Tiêu Chính Văn, họ như đã nhìn thấy cảnh tượng điện Thần Long bị giết chết.

“Xem ra không thể tránh được trận chiến hôm nay”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

“Hừ, cậu biết thì tốt, có lẽ không được lượt bọn tôi ra tay, cậu và điện Thần Long đều sẽ biến thành mây khói”, Tư Mã Huy cười mỉa nói.

Cùng lúc đó Tần Cối quay đầu lại nhìn Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.

Nếu muốn nịnh bợ nhà họ Khổng, để nhà họ Khổng không tính toán thù cũ thì họ phải thể hiện cho thật tốt mới được.

“Lục Tiêu Dao sẵn sàng dạy dỗ cho điện Thần Long một bài học”.

“Còn tôi Hứa Thương Long nữa”.

Quả nhiên sau khi nhận được ám hiệu của Tần Cối, Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long lần lượt tiến đến một bước khiêu chiến với Tiêu Chính Văn.

“Nói thật, thật ra người tôi muốn đối phó chỉ nhà họ Khổng mà thôi, vốn dĩ không liên quan gì đến các người”.

“Nhưng nếu các người đã chủ động đưa đến tận cửa thì Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo”.

“Có phải các người rất muốn khiêu chiến với điện Thần Long không? Được thôi, vậy thì đến đi”.

Nói đến đây sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên lạnh lùng, nói với phía sau: “Người nào lên trước?”

“Trần Huy Tổ sẵn sàng nhận lời khiêu chiến trận này vì anh Tiêu”.

Một tiếng hô vang lên, một luồng khí tức của cường giả Đế Cảnh lập tức bao phủ lấy trời đất.

Trần Huy Tổ?

Đám người Tư Mã Huy không khỏi nhíu mày.

Không phải danh tiếng của người này làm họ sợ mà là trong ấn tượng của họ, Trần Huy Tổ chỉ mới là Nhân Hoàng cấp bảy mới đúng chứ.

Nhưng khí tức cường giả Đế Cảnh này là sao đây?

Không đợi họ hoàn hồn thì lại có một luồng khí tức đáng sợ nữa ập đến.

“Trương Nghi vốn dĩ là người ngoài không nên nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trương Nghi tôi xuất thân từ thế tục sao có thể ngồi yên nhìn điện Thần Long vừa được lập ra bị các người bắt nạt được?”

“Mấy chuyện giữa thế hệ sau với nhau thì cứ đến chúng tự giải quyết, nếu mấy lão già các người không biết xấu hổ, vậy thì đừng trách Trương Nghi ra tay vô tình”.

Trương Nghi sải bước xuống xe, tay phẩy nhẹ chiếc quạt, lạnh lùng nói.

Rầm.

Nghe thế, đám người Tư Mã Huy như thể nghe được một tiếng nổ giữa trời quang vang lên trong đầu họ.

Trương Nghi.

Thực lực người này cao thâm khó lường, đừng nói bốn người họ, dù có thêm mười người cũng không phải là đối thủ của Trương Nghi.

Lúc này sắc mặt Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long cũng trở nên khó coi.

Hai người cũng chẳng bằng Trần Huy Tổ chứ đừng nói là so với Trương Nghi.

“Chẳng phải các người muốn đánh sao? Cùng lên đi”, Trần Huy Tổ ngoắc ngón tay với Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long.
Chương 2178: Hối hận muộn màng

Giờ khắc này, sắc mặt của tất cả những người định xem trò cười của Tiêu Chính Văn, cùng với người nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Có Trương Nghi trấn giữ, bất kể mấy vị cao thủ Đế Cảnh nhà họ Khổng hay là nhà họ Tư Mã đều hoàn toàn không dám tiến về phía trước nửa bước.

Đây chính là một trong Tứ Kiệt Chiến Quốc, Tô Tần mang kiếm, Trương Nghi quạt lông mũ xanh, Bàng Quyên oai phong vô hạn, Tôn Tẫn đạo thuật vô song, bốn người này đều có thể diệt được một nước chỉ trong một khắc!

"Sao... Sao ông có thể xuất hiện ở đây, vả lại, sao lại thành người của Tiêu Chính Văn rồi?", cả người Tần Cối đều run rẩy, chỉ vào Trần Huy Tổ hết sức kinh hãi nói.

Lúc trước ông ta vẫn luôn theo dõi diễn biến qua kính Thiên Nhãn, hơn nữa đã tận mắt nhìn thấy người làm của nhà họ Trần ném thẳng thư của Tiêu Chính Văn ra ngoài!

Không chỉ Tần Cối không cách nào giữ vững bình tĩnh, đến cả mọi người trong Minh Nguyệt Các cũng không biết phải làm sao.

Bỗng dưng vô cớ điện Thần Long có thêm một vị cao thủ Đế Cảnh, thế này còn đánh kiểu gì?

Nộp mạng sao?

Vốn dĩ Minh Nguyệt Các định mượn cơ hội này để rửa nỗi nhục lần trước và mong chiếm hời ở từ Tiêu Chính Văn.

Nhưng cùng với sự xuất hiện của Trần Huy Tổ, không chỉ mộng đẹp của họ bị phá vỡ, còn không thể không đối mặt với một vị cao thủ Đế Cảnh!

Chỗ dựa của điện Thần Long bây giờ đã vượt xa đại đa số thế gia và tông môn, ít nhất trong những người ở đây, chỉ có nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã mới có tư cách đứng cùng bậc so cao thấp!

"Ha ha!"

Trần Huy Tổ ngửa mặt cười nói: "Đây chẳng qua chỉ là một vở kịch giữa tôi và anh Tiêu thôi, không ngờ các người cắn câu dễ dàng như vậy?"

"Haiz, đã nhiều năm rồi, các người thật sự cho rằng Trần Huy Tổ tôi là kẻ ngu sao?"

"Hai người các ông cố ý tiếp cận tôi đơn giản là mưu đồ cha truyền con nối của nhà họ Trần tôi, để không gây ra những phiền toái không cần thiết, tôi mới cố ý giả thua ông nửa chiêu, ông lại tin thật à?"

Mặt Trần Huy Tổ đầy vẻ châm biếm, nhìn về phía Lục Tiêu Dao.

Ông ta vừa dứt lời dường như có người cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

Lượng thông tin trong lời nói của Trần Huy Tổ lớn đến nỗi kinh người!

Đầu tiên, không chỉ Trần Huy Tổ một mực tỏ ra yếu thế với bên ngoài, ẩn giấu thực lực nhiều năm, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không hề đơn giản, thậm chí bày một cái bẫy lớn tính cả nhà họ Khổng và hai đại hoàng tộc vào.

Rất hiển nhiên, mục tiêu của bọn họ đã không giới hạn trong Bát Hiền Từ nữa, ngay cả cao thủ của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã cũng cùng nhau rơi vào lưới!

Nếu cá đã cắn câu, dĩ nhiên Tiêu Chính Văn cũng không cần phải giả vờ tiếp nữa, anh chắp tay với Trương Nghi trước, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Tần Cối.

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lẽo lướt qua trên mặt mọi người, khiến họ cảm thấy sống lưng lạnh toát!

"Tiêu Chính Văn, xem ra chúng tôi xem thường cậu rồi!"

Tư Mã Huy cắn chặt răng, không cam lòng nói.

Trong quan niệm của những người này, Tiêu Chính Văn chỉ là một người có sức mạnh không có đầu óc mà thôi!

Gặp chuyện chỉ biết dùng thủ đoạn võ lực giải quyết tất cả vấn đề, hơn nữa còn bất chấp hậu quả!

Người giống vậy sao có thể là đối thủ của họ?

Nhưng bây giờ xem ra, Tiêu Chính Văn không chỉ có võ lực hơn người, ngay cả mưu lược cũng khiến bọn họ chỉ có thể nhìn mà không so sánh nổi!

Thậm chí bọn họ cũng không biết từ lúc nào Tiêu Chính Văn đã cấu kết với Trương Nghi, và từ khi nào đã thành đồng minh của Trần Huy Tổ!

Hết thảy những chuyện này tới quá đột ngột!

Nhất là mấy nước cờ này của Tiêu Chính Văn quá đỉnh, không chỉ kéo người nhà họ Khổng lộ bộ mặt thật, mà cả những người còn có ý thù địch với Tiêu Chính Văn nữa.

"Các vị, thời gian quý báu, ra tay đi!", Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.

Ra tay?

Mí mắt hai người Lục Tiêu Dao và Hứa Thương Long giật liên tục mấy cái.

Đối mặt với cao thủ Đế Cảnh, bọn họ đâu có tư cách ra tay?

Cho dù lúc trước Trần Huy Tổ che giấu thực lực chân chính, muốn thắng ông ta cũng đã khó như lên trời, bây giờ, Trần Huy Tổ đã công khai thực lực, hai người họ cùng xông lên cũng không đủ cho một mình Trần Huy Tổ đánh!

"Anh Tiêu, vừa nãy trong lời nói của chúng tôi đã mạo phạm đôi chút, mong anh Tiêu bỏ qua hiềm khích lúc trước, hơn nữa chúng tôi cũng cảm thấy Đế Khư là một trong những thánh địa của Đông Vực, hàng năm để không như vậy cũng không phải là một cách hay!"

"Anh Tiêu đến, vừa khéo giải quyết vấn đề khó khăn này giúp chúng tôi, cá nhân tôi cho rằng anh Tiêu chiếm đóng ở đây thì không còn gì thích hợp hơn!"

Sắc mặt Tư Mã Huy rất tệ, vô cùng không cam lòng nói.

Giờ ông ta không còn suy nghĩ gì khác, chỉ cần có thể rút lui nguyên vẹn, khiến nhà họ Tư Mã không chịu bất kỳ tổn thất nào thì chính là thu hoạch lớn nhất.

"Tư Mã Huy, ông không đùa với tôi đấy chứ? Vừa nãy ông còn nói rõ là muốn tiêu diệt điện Thần Long mà!"

"Sao thế, giờ hối hận quay đầu à? Ông coi điện Thần Long chúng tôi là đâu mà nói đến là đến, nói đi là đi?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không hề để lại đường lui cho Tư Mã Huy.
Chương 2179: Hiểu ra chưa?

"Cậu Tiêu, sau này mọi người đều là hàng xóm, có một số việc vẫn không nên làm quá mức thì tốt hơn!", Khổng Thế Phương cũng mở miệng nói.

"Ầm!"

Ông ta vừa dứt lời, một sự áp lực kinh khủng đã phủ xuống!

Một đám mây đen kịt ngưng tụ ở bầu trời trên đỉnh đầu ông ta, từng tia chớp màu bạc chằng chịt trong đám mây!

Ngay cả đất dưới chân ông ta cũng nứt ra bởi vì không chịu nổi áp lực này.

"Khổng Thế Phương, ai cho ông can đảm nói năng ngạo mạn trước mặt Trương Nghi! Nhà họ Khổng thì sao? Cho dù Khổng Khâu cũng không dám làm càn như vậy trước mặt Trương Nghi tôi!"

"Nói khó nghe, cho dù giết ông, lão già ở Khổng Khâu kia dám nói nửa chữ sao?"

Nói xong, ánh mắt của Trương Nghi lại lướt qua mặt ba vị cao thủ Đế Cảnh khác, trong mắt đằng đằng sát khí nói: "Còn các người nữa, không phải Trương Nghi không dám làm gì mà là lười so đo với các người!"

"Nếu chọc giận Trương Nghi thì đừng nói mấy tên tiểu bối các người, cho dù thế gia sau lưng các người cũng sẽ bị tiêu diệt”.

Trương Nghi vung quạt lông lên, mấy chục luồng sáng bạc đã bao vây ba vị cao thủ Đế Cảnh còn lại!

Thấy cảnh tượng này, ngay cả mọi người vây quanh xem cũng hít một hơi khí lạnh, xem ra chuyện hôm nay, muốn không làm lớn cũng không được!

"Xem đây!"

Cùng lúc đó, Trần Huy Tổ đâm thẳng cây giáo về phía Lục Tiêu Dao!

Giáo bạc vừa đâm ra đã mang khí thế chớp giật sấm rền, dọa Lục Tiêu Dao sợ hãi rùng mình!

Lục Tiêu Dao có thiên phú hơn người, đối mặt với một đòn tấn công từ cường giả Đế Cảnh, ông ta cũng không dám đón đỡ, vội vàng tránh lui ra mười dặm!

Nhưng đòn tấn công của cường giả Đế Cảnh thì sao có thể để ông ta tránh dễ dàng được?

Chỉ thấy cây giáo bạc kia giống như rồng bay cứ thế đuổi theo Lục Tiêu Dao!

Sát khí liên miên không dứt khiến Lục Tiêu Dao không khỏi tê cả da đầu!

Thấy thực sự không tránh né được, Lục Tiêu Dao vội vàng giơ kiếm dài trong tay lên chống vào bên cạnh!

Nhưng không làm thế còn ổn, vừa chống lên, vô số sát khí bắn tán loạn ra, trong chớp mắt, trên người Lục Tiêu Dao đã có thêm mười mấy vết thương chảy máu!

Máu tươi phun thẳng lên trên không, chỉ một chiêu, Lục Tiêu Dao đã có vẻ bị đâm thành cái rổ rồi!

Tần Cối bên cạnh thấy Trần Huy Tổ đang dốc hết sức tấn công Lục Tiêu Dao thì nhắm đúng thời cơ, đột nhiên vung kiếm chém về phía sau lưng Trần Huy Tổ!

Tuy Tần Cối chỉ là Nhân Hoàng cấp tám, còn cách Đế Cảnh rất xa, nhưng chỉ cần bị ông ta đánh lén thành công, Trần Huy Tổ cũng sẽ mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt!

Chỉ là nhát kiếm kia vẫn chưa thể đến gần Trần Huy Tổ, ông ta đã đột nhiên xoay người, đâm cây giáo trong tay về phía Tần Cối!

"Thịch!"

Cây giáo của Trần Huy Tổ đâm thẳng vào ngực Tần Cối, Tần Cối phun ra một ngụm máu lớn, ngực cũng sụp xuống toàn bộ.

Không chờ Hứa Thương Long ra tay, Trần Huy Tổ đã tung cú đấm.

Một cú đấm của cường giả Đế Cảnh mang theo khí thế cả bầu trời, Hứa Thương Long còn chưa kịp giơ tay lên ngăn cản, đã bị Trần Huy Tổ đấm trúng bụng, ngã nhào ngay lập tức, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí đám người Lục Tiêu Dao còn không có chút sức lực đánh trả, đã bị đánh suýt chết!

"Chỉ dựa vào các người mà cũng dám huênh hoang gây chuyện khắp nơi cơ à?"

Khóe miệng của Trần Huy Tổ hơi nhếch lên, mỉm cười nhàn nhạt.

Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe được cả tiếng kim rơi!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt!

Trước đây chỉ là nhân vật nhỏ trong Bát Hiền Từ bị đánh, còn lần này, ngay cả Tần Cối là chủ sự của Bát Hiền Từ cũng bị đánh gần chết, quả đúng là điện Thần Long không dễ trêu vào!

"Bây giờ đã hiểu ra chưa? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem các người ra gì, hơn nữa, các người cũng sẽ không bao giờ lọt vào mắt tôi được đâu!", Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.
Chương 2180: Uống trà

Ngay khi Tiêu Chính Văn nói ra lời này, sắc mặt của đám người Tư Mã Huy lập tức trở nên u ám!

Đặc biệt là lão già tóc bạc sau lưng Tần Cối, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng lạnh lùng!

Nhưng ở trước mặt Trương Nghi, ông ta đâu dám có nửa câu bất mãn?

Chỉ nhìn chằm chằm Tần Cối và lấy tay che ngực, phát từng tiếng kêu gào bi ai!

Lúc này, đám đông đang xem náo nhiệt xung quanh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Thực ra nhà họ Võ và nhà họ Doanh sớm đã hình thành một mặt trận thống nhất với Tiêu Chính Văn rồi!

Trương Nghi lại không ngần ngại đắc tội với nhà học Khổng và nhà họ Tư Mã, trực tiếp đứng ra bênh vực cho Tiêu Chính Văn, trấn áp bốn vị cao thủ Đế Cảnh, sau đó Trần Huy Tổ mới ra tay đại sát tứ phương!

Cho dù nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã có oán hận thế nào cũng không dám phát tiết trước mặt Trương Nghi, chỉ có thể ngậm miệng nuốt giận vào trong!

Hơn nữa, sự xuất thế ngang trời của Tiêu Chính Văn càng đại diện cho việc lề lối trước đây của Đông Vực sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, cái gọi là cán cân thế lực cũng sẽ không còn tồn tại nữa!

Hôm nay, đây đâu phải buổi lễ khai sơn long trọng của Đế Khư? Rõ ràng là cuộc chiến lập uy của Tiêu Chính Văn!

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động!

Chưa đầy sáu năm kể từ khi linh khí quay về, giới thế tục lại nổi lên một thế lực đáng sợ như vậy?

Tiêu Chính Văn quét mắt nhìn ba người ngã dưới đất, chế nhạo: "Mấy vị, quà mừng của bọn họ, Tiêu Chính Văn tôi đã nhận rồi, vậy của các ông đâu?”

Quà mừng?

Mọi người đều không nhịn nổi mà liếc nhìn đám người Lục Tiêu Dao đang sống dở chết dở, vậy mà Tiêu Chính Văn lại xem tính mạng của bọn họ là quà mừng?

Ý đe dọa trong lời nói này được miêu tả quá mức sống động!

Trong số những người này, căn bản không có bất kỳ ai đến chúc mừng cả, thậm chí những người đang vây xem kia, cộng với những người nhận được thiệp mời đều đến với tâm lý muốn xem trò cười của Tiêu Chính Văn.

Về phần nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã, vốn không định chúc mừng Tiêu Chính Văn, càng không chuẩn bị quà mừng gì!

Nhưng lời nói của Tiêu Chính Văn lại nhắc khéo bọn họ rằng nếu hôm nay không để lại chút gì đó, e rằng đừng hòng toàn mạng rời đi!

“Quà... Quà mừng của nhà họ Khổng là bộ sách cổ này”, Khổng Thế Phương dâng mảnh giấy cũ Thiên Sơn trong tay đến trước mặt Tiêu Chính Văn với vẻ đau khổ.

Đây là bảo vật của nhà họ Khổng, chính là bộ sách mà năm đó Khổng Khưu quỳ ở cửa Hàm Cốc ba ngày ba đêm, sau khi chịu khổ đợi Lão Tử mà không có kết quả, đệ tử của Lão Tử là Vương Hử đã thương hại và ném cho ông ta!

Bây giờ bổ sách cổ này được truyền đến tay của Khổng Thế Phương, nhưng ông ta chưa kịp giấu đi đã phải chuyển tay tặng cho Tiêu Chính Văn.

Tuy nhiên ông ta cũng bị ép không còn cách nào khác, lựa chọn giữa mạng sống và bảo vật, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn!

Tư Mã Huy sững sờ, kiếm Thất Tinh trong tay ông ta căn bản không được xem là bảo vật, hơn nữa, nếu cúi đầu trước một tên tiểu bối giới thế tục như Tiêu Chính Văn này, sau này làm sao ông ta đứng trước mặt người khác chứ!

Nhưng ngay khi Tư Mã Huy định dùng vũ lực uy hiếp, lại bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Trương Nghi!

"Phù!"

Trương Nghi bề ngoài là một học giả thư sinh, nhưng ông ta không phải là một nhà nho cổ hủ, mà là một mưu sĩ chính hiệu!

Câu nói ‘người hiền từ không thể cầm quân được’ chính là từ miệng của Trương Nghi mà ra!

Nghĩ đến lời nói vừa nãy của Trương Nghi, Tư Mã Huy lập tức gạt bỏ suy nghĩ trước đó, cười gượng gạo rồi tiến lên một bước, nói: "Cậu Tiêu, điện Thần Long vừa mới dời đến vùng ngoài lãnh thổ, tin rằng cậu nhất định đang cần đan dược luyện chế từ hoa Tử Tiêu!"

"Nhà họ Tư Mã không có gì để tặng, năm trăm cây hoa Tử Tiêu này, đại diện cho chút thành ý của nhà họ Tư Mã tôi!"

“Tính mạng của cậu chỉ đáng giá năm trăm cây thôi ư?” Trương Nghi hỏi với giọng lạnh lùng.

Phù!

Nghe thấy vậy, Tư Mã Huy không nhịn được mà hít sâu một hơi!

Đây là đang bắt bọn họ phải lấy tiền ra để mua mạng sống!

Nghĩ đến đây, Tư Mã Huy vội vàng sửa lời: “Ồ... đúng đúng đúng, còn có năm trăm cây nữa, đang trên đường đến rồi, rất nhanh sẽ được gửi đến, rất nhanh sẽ được gửi đến!"

"Ừ, quà mừng chưa đến, mấy vị ở lại đây một lúc, uống vài chén trà rồi đi cũng chưa muộn!", Tiêu Chính Văn nói, chuyển sự chú ý của mình sang Aisin Duli!

"Nghe nói năm đó khi nhà họ Aisin Gioro tấn công kinh thành, hình như đã lấy đi ngọc tỉ truyền quốc nhà Minh và thiên ấn của Vũ Vương?”

Ngay khi lời của Tiêu Chính Văn vừa dứt, Aisin Duli không khỏi nặng trĩu trong lòng!

Hai thứ này đều là bảo vật của gia tộc Aisin Gioro, ngọc tỉ truyền quốc thì không nói làm gì, nhưng thiên ấn Vũ Vương chính là đại diện cho chính tông của Hoa Quốc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom