• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2149-2151

Chương 2149: Cố ý che giấu

Vu Khiêm nhìn về phía đám đông với ánh mắt đầy sự kinh ngạc.

Mặc dù tiếng hét tức giận vừa rồi là của Tiêu Chính Văn, nhưng khí thế kinh thiên động địa đó chắc chắn không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm nên có.

Chắc chắn là có người đã ra tay cùng lúc với tiếng hét đầy tức giận của Tiêu Chính Văn, giết Phạm Vu Quy trước mặt mọi người.

“Là ai? Kẻ nào đã giết Phạm Vu Quy, mong được tận mắt chỉ giáo”, nói rồi Vu Khiêm chắp tay lại với đám đông.

“Tôi!”

Vu Khiêm vừa dứt lời, một ông lão có vẻ ngoài không bắt mắt lắm bước ra khỏi đám đông.

Trông có vẻ ông lão này không khác mấy với người bình thường, thậm chí ánh mắt vẩn đục, mang đến cho người khác cảm giác không còn sống được bao lâu nữa.

“Xin hỏi ông là…”

Vu Khiêm trợn mắt ngoác mồm nhìn ông lão trước mặt này, nhưng dù nhìn thế nào đối phương cũng chỉ là một người bình thường, cả người từ trên xuống dưới không hề có khí tức của cao thủ.

Có thể nói đối phương không phải là người trong giới võ thuật.

“Tôi chỉ là một người không tên không họ, nói ra sợ các người chưa từng nghe nói đến, còn những người vong ơn bội nghĩa như Phạm Vu Quy sống tạm bợ trên thế giới này cũng tốn không khí, chi bằng chết sớm một chút cũng tốt”.

Viên Thiên Canh híp mắt, không cảm xúc nói.

“Không hoảng không sợ, không xuất hiện khí tức, thế nhưng giơ tay lên có thể làm mây trời thay đổi, ông chắc chắn không phải người tầm thường”.

Vu Khiêm híp mắt nhìn chằm chằm Viên Thiên Canh.

Không chỉ ông ta mà ngay cả các đệ tử của gia tộc đang chăm chăm vào mộ Nữ Đế cũng khiếp sợ đến ngây người.

Phạm Vu Quy là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, dù không phải là sự tồn tại cao nhất ở ngoài lãnh thổ hiện giờ, nhưng tuyệt đối không phải là người mà ai cũng có thể giết được.

Rốt cuộc ông lão này có lai lịch thế nào?

Chỉ thoáng chốc mọi người đều đưa ra đủ kiểu suy đoán.

“Tôi nghĩ người này có lai lịch siêu phàm, có lẽ ngay cả Vu Khiêm cũng không có tư cách biết tên tuổi của người ta”.

“Không hẳn chứ, theo tôi được biết, cao thủ của các gia tộc đều ở chiến trường ngoài vũ trụ, có ai rảnh rỗi quay về ngoài lãnh thổ đâu”.

“Cũng chưa chắc, có thể người này là tiếp ứng bên ngoài mà nhà họ Võ mời đến? Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, thế tục phức tạp, không chừng có cao thủ ngoài thế giới giúp đỡ”.

“Không thể nào, nếu là người mà nhà họ Võ mời đến thì lúc nãy Thượng Quan Uyển Nhi suýt nữa đã mất mạng, tại sao ông ta lại trơ mắt nhìn? Rồi lại đột nhiên ra tay vào lúc này, sao lại thế chứ?”

Mọi người anh một câu tôi một câu nhưng đều đang suy đoán thân phận của Viên Thiên Canh.

“Các vị không cần đoán nữa đâu, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến”, Viên Thiên Canh cười nhạo nói, sau đó sải bước đi về phía Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.

“Nhớ bắt sống”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói với Viên Thiên Canh.

“Ừ!”

Viên Thiên Canh khẽ gật đầu vẫn từ tốn đi về phía đám người Vu Khiêm.

Vẻ mặt bình tĩnh của ông ta đã chọc giận Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.

Hai người là cao thủ trong Bát Hiền, còn có sức chiến đấu Nhân Hoàng cấp bảy, đã là sự tồn tại cao nhất ở ngoài lãnh thổ, sao có thể để cho một ông già xem thường như vậy chứ?

Hơn nữa rõ ràng đối phương muốn bắt sống hai người họ, điều này còn mang tính sỉ nhục hơn cả giết họ nữa.

Điều này đã không đơn giản là xem thường nữa rồi.

Lúc này người đàn ông trẻ tuổi mặc long bào đang quan sát tình hình bên này trong Tần Vương Cung không khỏi sửng sốt.

“Người này… người này thế mà lại biết đạo thuật! Lẽ nào ông ta là… học trò của Lão Tử?”, người đàn ông trẻ tuổi nói.

Sau khi Lão Tử rời khỏi hang Tây Xuất Hàm thì không còn tin tức gì nữa, mà trong các đệ tử của ông ta ngoài Vương Hử, đa số đều mai danh ẩn tích, đến nay đều là một thế lực cực kỳ bí ẩn.

“Thế tử, người này chắc chắn không phải là đệ tử của Lão Tử, trên người ông ta có một luồng thần quang bảo vệ, rõ ràng ông ta đang cố ý giấu đi thân phận của mình”.

“Theo tôi thấy, trong số những người ở đó chắc không chỉ có một người biết ông ta, thế nên ông ta mới che giấu thân phận để không bị người quen nhận ra”.

“Ồ?”

Nghe thế người đàn ông cau mày nhìn Viên Thiên Canh, được ông lão nhắc hắn mới nhận ra thần quang bảo vệ trên người Viên Thiên Canh.

“Cố ý che giấu?”

Vu Khiêm cười khẩy, sau đó giơ tay lên, khí tức Nhân Hoàng cấp bảy lập tức bao trùm xung quanh.

Cùng lúc đó cả phương trời dường như nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta, một luồng sáng màu đen chiếu rọi xuống từ chín tầng mây bảo vệ cơ thể Vu Khiêm.

Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện hai con giao long một trắng một đen lượn vòng trên đỉnh đầu Vu Khiêm, hai mắt giao nhau thi thoảng bắn ra luồng khí lạnh.

Ngay cả phương trời này cũng trở nên u ám khi hai con giao long đó xuất hiện, từng luồng khí tức hung hãn lan tràn ra trong không khí.
Chương 2150: Ớn lạnh sống lưng

Lúc này trời đất như thế biến thành trận Tu La, bầu không khí trầm lắng đến mức đáng sợ.

Vu Khiếm như một vị chủ của đất trời này, dù là giơ tay lên thôi cũng có thể định đoạt sống chết của người khác.

Nhưng Viên Thiên Canh lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn sải từng bước chân đến gần Vu Khiêm.

Chỉ thấy Viên Thiên Canh giơ một ngón tay lên, một ngôi sao băng trên trời rơi xuống đập thẳng vào sau lưng Vu Khiêm.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại cực nhanh, chỉ trong tích tắc sao băng đó đã đập vào người, khi Vu Khiêm thấy sau lưng mình nóng rát thì sao băng đó đã gần ông ta trong gang tấc.

Vu Khiêm né người sang bên trái theo bản năng, đồng thời nhảy ra xa cách đó mấy mét.

Ngay khi ông ta vừa tránh được sao băng nhỏ đó, một luồng sấm chớp như giao long lại xuất hiện trên đỉnh đầu Vu Khiêm lần nữa.

“Đùng đoàng!”

Tiếng sấm vang lên!

Vu Khiêm hoảng sợ lăn lộn dưới đất tránh khỏi sấm chớp đó.

Dù là thế cũng khiến Vu Khiêm hoảng sợ gần như hồn lìa khỏi xác.

Đây chính là bản lĩnh tạo hóa như thần tiên, dễ dàng tạo ra sao băng, sấm chớp như vậy thì đâu phải là người mà đám người bình thường có thể sánh được?

“Rốt… rốt cuộc ông là ai?”, Vu Khiêm hoảng hồn vẫn chưa định thần lại, căng thẳng nhìn Viên Thiên Canh, khàn giọng gào lên.

“Người bình thường!”

Viên Thiên Canh chỉ lạnh nhạt nói, nhưng ngay sau đó Vu Khiêm bỗng hét lên thảm thiết, tiếp đó chỉ thấy vai trái của Vu Khiêm đã bị một cây gậy bằng băng dài một mét đâm xuyên qua.

Máu chảy dọc theo cánh tay Vu Khiêm nhỏ tí tách xuống đất.

Đúng là khác thường, thậm chí ngay cả Vu Khiêm cũng không biết cây gậy băng này xuất hiện bao giờ, đâm xuyên qua đầu vai ông ta từ lúc nào.

Càng đáng sợ hơn là mọi thứ như thể xảy ra rất tự nhiên, dường như đất trời này vạn vật là đao kiếm đang lao về phía Vu Khiêm.

Đúng lúc này, Thượng Quan Vô Kỵ giơ thanh kiếm dài trong tay lên, vầng sáng màu bạc chém vào trong không trung.

Cả bầu trời lập tức bị ánh sáng màu bạc đó chiếu sáng như ban ngày, gương mặt mọi người đều lóe lên tia sáng màu trắng.

Kiếm quang lặng thầm lao đến chỗ Viên Thiên Canh.

Nhưng ngay khi Thượng Quan Vô Kỵ ra tay, một luồng gió bỗng xuất hiện phía sau ông ta.

Vèo.

Là lưỡi gió!

Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy ớn lạnh, mặc kệ Viên Thiên Canh vội vàng tránh sang một bên, nhưng ông ta vừa né được lưỡi gió đó thì một đạo hỏa tiễn xuất hiện trước mặt ông ta.

“A!”

Thượng Quan Vô Kỵ hoảng sợ hét lớn lên, vội vã quay đầu tránh ra.

Nhưng đã muộn rồi, ngay khi ông ta vừa quay đầu đi, hỏa tiễn đó lướt ngang ra gò má ông ta.

“Phụt!”

Khuôn mặt Thượng Quan Vô Kỵ bị cắt một đường khá sâu.

“Chết tiết!”

Vừa ra đòn đã bị đối phương phản đòn một cách dễ dàng, Thượng Quan Vô Kỵ cực kỳ tức giận, nhưng ngay khi ông ta định vung kiếm chém về phía Viên Thiên Canh, đỉnh đầu ông ta bỗng tích tụ một đám mây đen rất nhỏ.

“Không ổn! Đây… đây là đạo thuật, không phải trận pháp”, Thượng Quân Vô Kỵ kinh ngạc, hoảng sợ vội vàng lùi về sau vài mét nhìn Viên Thiên Canh.

“Ông… ông là Viên Thiên Canh”, Vu Khiêm bỗng nghĩ đến một cái tên khiến ông ta lạnh cả sống lưng.

“Cái gì? Ông ta… ông ta vẫn còn sống ư?”

“Lẽ nào Viên Thiên Canh chưa chết?”

“Một ngàn năm trước người này đã biến mất không tung tích, sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây?”

Lúc này mọi người đều ớn lạnh, Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ cảm thấy da đầu mình tê dại.

“Không ổn, chạy mau”, Thượng Quân Vô Kỵ không kịp nói gì với Vu Khiêm đã quay đầu bỏ chạy.
Chương 2151: Vạch trần

Viên Thiên Canh từng được mệnh danh là Đạo Thuật Chí Tôn.

Đó chính là nhân vật siêu cấp giữa cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng và Đế Cảnh.

Suy cho cùng, tất cả trận pháp đều bắt nguồn từ đạo thuật, mặc dù Viên Thiên Canh không có nền tảng võ đạo, nhưng khả năng diễn hóa thiên cơ và suy diễn thiên cơ còn vượt xa cường giả cảnh Đế Cảnh.

Điểm cùng cực của võ đạo chính là diễn hóa thiên đạo, tương đương với việc bị một đám người tu luyện đạo thuật vượt qua.

Vì vậy, loại người như Viên Thiên Canh tuy không có sức chiến đấu quá mạnh, nhưng lại có khả năng chiến đấu với cao thủ Đế Cảnh, nhất định là kẻ thù không đội trời chung với các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng như Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ.

Ít nhất hiện tại, không có bất kì cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào trong giới võ đạo dám khiêu chiến Đạo Thuật Chí Tôn.

Mặc dù Thượng Quan Vô Kỵ phản lập tức phản ứng lại, hơn nữa còn quay người với tốc độ nhanh nhất, cố gắng thoát khỏi nơi này, nhưng vẫn chậm nửa nhịp.

Ông ta còn chưa kịp chạy vài bước, mê trận hiện ra trước mặt, ngay cả một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy như Thương Quan Vô Kỵ cũng mất phương hướng trong nháy mắt.

Ông ta dường như đang đi qua nơi hỗn loạn vô tận, cho dù ông ta chạy trốn thế nào thì cũng không thể thấy tận cùng sương mù.

Dường như đã hoàn toàn tiến vào chu kỳ sinh tử ngắn ngủi, cho đến khi Thượng Quan Vô Kỵ mệt lừ đến mức mồ hôi nhễ nhại, cả người ngã quỵ xuống đất, sương mù mới dần tan biến.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, ông ta liền toát mồ hôi lạnh.

Thượng Quang Vô Kỵ tuyệt vọng nhìn Viên Thiên Canh đang ở gần trong gang tấc, há to miệng, nhưng không nói được lời nào.

Tất cả những điều này thật quá kỳ lạ, rõ ràng là tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng chạy cả giờ vẫn quay lại chỗ cũ.

Lúc này, Thượng Quan Vô Kỵ không còn sức để đứng dậy chứ đừng nói đến việc chống cự. Cả người như bị rút hết sức lực, ngồi quỵ xuống đất, ngoại trừ cầu xin Viên Thiên Canh tha thứ, ông ta không còn dũng khí để phản kháng nữa.

“Đi thôi!”

Nói xong, Viên Thiên Canh vươn tay nhấc Thượng Quan Vô Kỵ khỏi mặt đất, tay còn lại nhấc Vu Khiên đã bầm dập, đi về phía Tiêu Chính Văn.

“Tiền bối Viêm, tôi biết sai rồi, xin tiền bối Viên giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!”, Thượng Quan Vô Kỵ cầu xin một cách yếu ớt.

“Tha cho ông? Cái đó còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của cậu Tiêu!”

Nói xong, Viên Thiên Canh bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cảm, ném Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm xuống dưới chân Tiêu Chính Văn như ném con chó chết.

Lúc này, khắp nơi im lặng đến kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn và Viên Thiên Canh, cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Hai vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp bảy không còn sức lực chống trả, cả hai đều bị bắt trong nháy mắt.

“Theo luật pháp Hoa Quốc, hai người họ đáng tội gì?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ, hỏi những người phía sau.

“Bẩm Long Vương, Vu Khiêm ngầm hãm hại Thiên Tử, đồng nghĩa với tội mưu phản! Thượng Quan Vô Kỵ xúi giục người khác, mạo phạm Thiên Tử, chính là tội khi quân!”, Long Hành bước lên, lớn tiếng đáp.

“Vậy thì để bọn họ xem thử kết cục của loạn thần tặc tử là thế nào!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!”

Long Hình nói xong, liền phất tay ra hiệu với thành viên điện Thần Long.

Vài thành viên điện Thần Long sải bước đến trước mặt Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm.

“Các người… các người muốn làm gì?”, Thượng Quan Vô Kỵ sợ hãi nhìn đám người Long Hình, bất giác lùi lại phía sau.

“Làm gì à? Đương nhiên là dạy các người cách làm người!”, Long HÌnh nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho thành viên điện Thần Long.

Nói đến sức chiến đấu, đám người Long Hình đương nhiên không theo kịp Tiêu Chính Văn, cũng không bằng Viên Thiên Canh, nhưng nói đến sử dụng hình phạt, bọn họ chắc chắn là chuyên gia.

Trong những năm qua, không biết bao nhiêu kẻ phạm tội phản quốc đã bị trừng trị.

“Long Hình, nhất định phải vạch trần tội ác của bọn họ trước mặt mọi người, để tránh mọi người nói chúng ta báo thù riêng!”, Tiêu Chính Văn dặn lại.

“Thuộc hạ đã rõ!”

Long Hình nói xong, nhìn Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm với vẻ chế nhạo.

Nhìn thấy Long Hình cầm con dao sắc bén trong tay, từng bước tiến về phía hai người bọn họ, Vu Khiêm vô cùng hoảng sợ.

“Tiền bối Viêm! Chúng ta đều là người vùng ngoài lãnh thổ, lẽ nào ông lại trơ mắt nhìn lũ kiến trong giới thế tục ức hiếp người khác sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom