• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2140: Xấu hổ

“Lẽ nào ngay cả đám người tri thức, suốt ngày đọc sách thánh hiền cũng muốn đứng về phía đối lập ở thiên hạ sao?”

Người đàn ông trung niên đứng cạnh Thượng Quan Vô Kỵ lạnh lùng nói.

“Không biết hổ thẹn! Nữ Đế đã được trời đất thừa nhận, đã mang trong mình khí tức của rồng, là thân đế vương, có lý nào lại để một tên phản tặc như Vu Khiêm ông tùy tiện hạ thấp danh dự?”

“Nơi này là ngoài lãnh thổ, không phải hoàng cung của Chu Kỳ Trấn, sao có thể để mặc các người làm xằng làm bậy được”.

Lý Bạch ngôn từ sắc bén vạch trần sự giả dối của Vu Khiêm.

Nhớ năm đó Chu Kỳ Trấn của Đại Minh Anh Tông xảy ra một cuộc binh biến, chính là do Vu Khiêm lợi dụng thời cơ tranh giành quyền lực, chặn đường đại quân Mãn tộc hộ tống Chu Kỳ Trấn quay về kinh thành ở ngoài Kinh Sư.

Sau đó cướp đoạt hết quyền lực của Đại Minh.

Mặc dù người thế tục biết chuyện này không có mấy người nhưng ngoài lãnh thổ thì ai cũng biết.

Lý Bạch lần nữa vạch trần sự giả dối của ông ta càng khiến sắc mặt Vu Khiêm tái xanh.

Lúc này ở Long Kinh thế tục, Lý Chính Đạo bỗng lao vào trong phòng họp của tập đoàn Vy Nhan, vừa bước vào đã lớn tiếng cầu xin Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xảy ra chuyện lớn rồi”.

“Vu Khiêm của Bát Hiền Các và Thượng Quan Vô Kỵ dẫn mấy chục ngàn người Thiên Đạo Minh Ước đến… đến tấn công ngôi mộ của Nữ Đế”.

“Nữ Đế đã vì Hoa Quốc mà ngay cả tàn niệm cuối cùng cũng…”

Nói đến đây Lý Chính Đạo rơi nước mắt nghẹn ngào nói: “Bây giờ đệ tử và môn sinh nhà họ Khổng muốn đào lăng mộ của Nữ Đế, tôi đại diện cho nhà họ Lý xin cậu Tiêu ra tay cứu giúp”.

“Cái gì? Cái đám không biết xấu hổ này! Lẽ nào… lẽ nào chúng không sợ gặp báo ứng sao?”, nghe thế ông cụ Quý tức đến mức râu cũng rung lên, cả người run rẩy.

“Cậu Tiêu, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến thế tục, nếu cậu Tiêu có lời khó nói, nhà họ Bạch tôi sẵn lòng ra mặt thay nhà họ Võ, nhưng Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ đều là Nhân Hoàng cấp bảy, một mình anh tôi e là…”

Nói đến đây Bạch Ngọc Trinh quay áng nhìn Võ Anh Hào.

Điều hiển nhiên là một mình Bạch Thiên Kiệt cùng lắm chỉ có thể giết được một trong số đó, nhưng không thể nào đánh thắng Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm cùng một lúc.

“Haizz! Cao thủ nhà họ Võ tôi tạm thời đang ở ngoài vũ trụ, không thể quay về, anh Tiêu…”

Nói rồi Võ Anh Hào nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cầu xin.

“Năm đó Nữ Đế cũng có rất nhiều các quan chức cũ của mình, lẽ nào nhà họ Tô và nhà họ Cao không muốn ra tay cứu giúp sao?”, Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày nói.

Năm đó Nữ Đế đích thân đề bạt rất nhiều đại thần có tài xuất thân bần hàn, cũng chính vì Nữ Đế không trọng dụng các quan chức có địa vị cao nên mới bị môn sinh nhà họ Khổng chỉ trích.

Nhưng đám người này được Nữ Đế trọng dụng không nên đứng ngoài nhìn vào lúc này mới phải chứ.

“Anh Tiêu nói không sai, năm đó quả thật Nữ Đế thăng chức cho rất nhiều quan chức xuất thân bần hàn, nhưng tiếc là bây giờ nhà họ Tô đã gia nhập huyết tộc, không thể giúp nhà họ Võ trong tình hình này”.

“Còn thế hệ sau của Cao Thiên Chi cũng đã bị nhà họ Khổng thu phục, đứng về phía đối lập với nhà họ Võ, ngay cả hai người họ cũng đều như thế, huống gì mấy văn thần đó”.

“Còn cao thủ nhà họ Doanh và nhà họ Bạch đều đang ở ngoài vũ trụ, không thể giúp sức, hiện giờ nhà họ Võ đã đến bước đường cùng, mong anh Tiêu có thể nể mặt Nữ Đế mà cứu nhà họ Võ tôi”.

Nói rồi Võ Anh Hào quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Có lẽ Thượng Quan Uyển Nhi có thể chống cự được một lúc, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, người có thể giúp được nhà họ Võ hiện giờ không nhiều”.

“Trước khi tôi đi, kiếm tiên Lý Bạch sẵn lòng đến ngăn đám người Vu Khiêm lại, nhưng với thực lực Nhân Hoàng cấp sáu thì không được bao lâu”.

Bạch Ngọc Trinh lắc đầu, cũng cầu xin cho nhà họ Võ.

Lúc này trước mộ chôn di vật của Nữ Đế, Vu Khiêm nổi giận đùng đùng vung thanh kiếm dài trong tay lên nói với người phía sau: “Đẩy ngã bia Nữ Đế, đào mộ Nữ Đế, trong khu mộ này có rất nhiều đồ tốt, người nào ở đây cũng có phần”.

Vu Khiêm vừa nói thế, hàng ngàn môn sinh nhà họ Khổng lập tức lao về phía bia Nữ Đế.

“Hừ! Người tri thức? Các ông cũng xưng với cái danh người tri thức à? Ngay cả hai chữ xấu hổ cũng không biết là gì, đúng là một đám súc sinh! Phường ăn cướp!”

Lý Bạch tức giận quát, giơ thanh kiếm chém về phía mười mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một gần mình nhất.

Hai mắt đỏ ngầu gào lên: “Ai dám tiến đến nửa bước thì chết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom