• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

  • Chương 2103-2106

Chương 2103: Nữ Đế năm đó

Ồ?

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, nhìn về phía Bạch Ngọc Trinh, nói: “Trước đấy người nhà của Hận Thiên từng nói với tôi, điện Huyết Ma chính là nơi huyết tộc giam giữ phạm nhân quan trọng!”

“Lẽ nào trong điện Huyết Ma vẫn có gì đó kỳ lạ sao?”

Bạch Ngọc Trinh nghe thấy lời này thì cười khổ lắc đầu nói: “Anh Tiêu, thật ra ngay cả bản thân Hận Thiên cũng chưa chắc đã hiểu về điện Huyết Ma!”

“Địa vị của Hận Thiên ở trong huyết tộc không hề cao, chỉ có thể coi là tầng lớp thấp mà thôi, điện Huyết Ma thật sự không đơn giản chỉ là giam giữ phạm nhân mà còn là Thánh Điện của huyết tộc!”

“Theo tôi được biết, một trong số ba ông trùm đứng đầu huyết tộc có xuất thân từ điện Huyết Ma!”

“Tôi nghĩ anh Tiêu có lẽ cũng hiểu rõ về địa vị của Côn Luân ở trong thế tục nhỉ?”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, Côn Luân từ xưa tới nay luôn được gọi là Thánh Sơn!

Dù có vì phần mộ của Đế Tuấn hay không thì truyền thuyết Nữ Oa đầu người thân rắn đều có quan hệ mật thiết với Côn Luân!

Trong lòng muôn dân Hoa Quốc, Côn Luân chính là một biểu tượng của Hoa Quốc!

“Địa vị của điện Huyết Ma trong lòng huyết tộc tuyệt đối không hề thua kém Côn Luân trong trái tim thế tục! Mặc dù điện Huyết Ma bị chuyển tới Bắc Vực, thế nhưng vẫn là một trong số ba trụ cột chính của huyết tộc!”

“Nói cách khác, hiện tại giữa anh Tiêu với Thiên Đạo Minh Ước và Đế Vương Các đều có xung đột không nhỏ, mà huyết tộc là thế lực thứ ba, đối với anh Tiêu mà nói cũng cực kỳ quan trọng!”

“Vậy nên có thể giành được sự ủng hộ của bọn họ mới là thượng sách!”

“Tôi vẫn khuyên anh Tiêu suy nghĩ kỹ càng về chuyến đi tới điện Huyết Ma! Đương nhiên, ý của tôi không phải là không thể cứu người, chỉ là cách thức cũng cần phải cân nhắc!”

“Lý Tịnh năm đó đã từng một mình xông vào trong điện Huyết Ma, thế nhưng dù lúc đó ông ta đã là cao thủ Đế Cảnh cấp bảy thì ở trong điện Huyết Ma cũng chưa thể làm nên được trò trống gì!”

“Thậm chí một người anh em kết nghĩa của Lý Tịnh còn bỏ mạng ở trong điện Huyết Ma!”

Lời nói của Bạch Ngọc Trinh khiến cho Tiêu Chính Văn có phần kinh ngạc, ngay cả bên trong Thiên Sơn Thư Lục cũng có ghi chép liên quan tới Lý Tịnh, có thể nói ông ta là nhân vật không hề thua kém Bạch Khởi!

Đừng nói là người sống ở thời đại ông ta, ngay cả không ít nhân vật lão làng cũng phải hết sức kính nể Lý Tịnh!

Người giống như ông ta mà cũng phải chịu thiệt ở điện Huyết Ma sao?

Nếu thật sự giống như những gì Bạch Ngọc Trinh nói, vậy thì thực tình phải cân nhắc kỹ càng!

“Cô Bạch, cô nói thật sao?”

Thấy Tiêu Chính Văn dường như có phần nghi hoặc suy xét, Bạch Ngọc Trinh nghiêm túc nói: “Anh Tiêu, có lẽ anh vẫn chưa biết tại sao nhà họ Lý lại đồng thời phân ra làm ba chi mạch!”

“Nhà họ Lý của Lý Chính Đạo chính là hậu nhân của Lý Tịnh, một nhà họ Lý nữa là hoàng tộc, mà nhà họ Lý thứ ba chính là hậu nhân của Lý Tích!”

“Thế nhưng tính tới hiện tại, chỉ có Lý Chính Đạo là tới thế tục rồi, mà hậu nhân của Lý Tích lại bặt vô âm tín, lẽ nào anh Tiêu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra ý của Bạch Ngọc Trinh, Lý Tích chính là người chết ở trong điện Huyết Ma kia!

Từ đó có thể thấy được điện Huyết Ma quả thực không hề đơn giản, chả trách ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng phải bó tay trước huyết tộc!

“Hơn nữa, theo tôi được biết, người canh giữ điện Huyết Ma hiện tại chính là hậu nhân của Lý Tích, Lý Quang Tổ! Thực lực của người này hết sức đáng sợ, không ít người từng nói anh ta có phong thái của Lý Tích năm xưa!”

Bạch Ngọc Trinh vừa nói ra lời này, thật sự đã lật đổ nhận thức của Tiêu Chính Văn, Lý Tích chết thảm ở điện Huyết Ma, mà hậu nhân của ông ta lại trở thành một thành viên của Huyết Ma Tộc, chuyện này có khác gì nhận kẻ thù làm bố?

“Hậu nhân của Lý Tích sao lại quy thuận điện Huyết Ma thế?”, Tiêu Chính Văn không hiểu hỏi.

Bạch Ngọc Trinh cười khổ, nói: “Vùng ngoài lãnh thổ luôn tôn sùng cường giả, bên dưới pháp quy tùng lâm, hận thù gia tộc hay ân oán gì đó đều không quan trọng!”

“Nếu như không được điện Huyết Ma đào tạo thì hậu nhân của Lý Tích cũng sẽ không có thành tựu lớn tới như vậy!”

“Có một số chuyện quả thực đáng buồn, đáng than, đáng giận! Thế nhưng tất cả đều là để sinh tồn!”

Ngay lập tức, Bạch Ngọc Trinh lại giới thiệu đơn giản một lượt về một số tư liệu của Lý Quang Tổ cho Tiêu Chính Văn nghe.

Người này không hề nổi danh ở Đông Vực, thế nhưng cả Bắc Vực, dù là người cai quản thế lực phương nào khi gặp Lý Quang Tổ cũng phải nể nang vài phần!

Hơn nữa, đệ tử môn hạ của Lý Quang Tổ ai nấy đều có chiến lực vô song, lại cộng thêm sự trợ giúp trận pháp đặc thù của huyết tộc, có thể nói ai ai cũng đều là nhân vật lớn nổi danh một phương ở vùng ngoài lãnh thổ!

Quan trọng nhất là nhà họ Bạch gần như không có thế lực gì ở Bắc Vực, dù muốn giúp Tiêu Chính Văn một tay thì cũng lực bất tòng tâm!

Dù gì giữa các khu vực lớn đều có phân chia thế lực nhất định, ngoài ra các thế gia lớn bên phía Hoa Quốc cũng không có điểm trọng tâm giống nhau đối với bốn khu vực!

Giống như nhà họ Bạch, gần như đều đặt hết tinh lực tại Tây Vực, gần như không hề đặt chân tới hai khu vực còn lại!

Mà mối quan hệ giữa Lý Quang Tổ và nhà họ Lục lại rất thân thiết, lần này Tiêu Chính Văn tới Bắc Vực, Lý Quang Tổ sao có thể để yên cho Tiêu Chính Văn?

Tới lúc đó, Tiêu Chính Văn không còn là một mình đối kháng với điện Huyết Ma nữa mà sẽ là một mình đối đầu với cả Bắc Vực!

Nhìn từ xưa tới nay, ai dám một thân một mình đối kháng với thế lực lớn một phương cơ chứ?

Ngay cả đứa con cưng của trời là Bạch Khởi cũng không dám nảy sinh hoang tưởng điên rồ như thế!

“Cũng có thể nói, Lý Quang Tổ có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của cả Bắc Vực?”, biểu cảm của Tiêu Chính Văn khá nghiêm trọng.

“Mặc dù không phải là toàn bộ của Bắc Vực, nhưng tuyệt đối không chỉ là điện Huyết Ma thôi đâu!”, Bạch Ngọc Trinh gật đầu nói.

Cô ta thật sự không muốn để cho Tiêu Chính Văn gây thù khắp nơi, dù gì đàn ông có thể được cô ta nhìn trúng thực sự cũng quá ít ỏi, dù tới cuối cùng cô ta không thể kết thành vợ chồng với Tiêu Chính Văn, nhưng ít nhất cô ta cũng hy vọng Tiêu Chính Văn được sống!

“Ừ, tôi hiểu ý của cô, thế nhưng Hận Thiên từng vì Hoa Quốc, không ngại đắc tội với nhà họ Lục, Tiêu Chính Văn tôi sao có thể bỏ mặc ông ta? Dù là ao rồng hay hang cọp thì lần này tôi cũng phải đi một chuyến!”

Biểu cảm của Tiêu Chính Văn hết sức nghiêm túc, Hận Thiên quả thực đã làm rất nhiều chuyện cho Hoa Quốc, mặc dù chỉ có một trận chiến, thế nhưng trận chiến đó cũng có liên quan tới tương lai của Hoa Quốc!

Ít nhất bởi vì sự xuất hiện của Hận Thiên cũng bảo vệ được thế tục Hoa Quốc!

Bạch Ngọc Trinh bất lực lắc đầu, nếu như Tiêu Chính Văn đã nói như vậy, cô ta có khuyên ngăn cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vậy nên mới chuyển chủ đề, bắt đầu nói chuyện phiếm với Tiêu Chính Văn.

Khương Vy Nhan vừa rót trà cho hai người vừa hỏi: “Nghe nói năm đó sau khi Nữ Đế bị người ta chiếm đoạt giang sơn cũng từng bị huyết tộc đe doạ dụ dỗ, không biết là thật hay giả?”

Nghe Khương Vy Nhan hỏi, Bạch Ngọc Trinh lắc đầu nói: “Nữ Đế không giống như trong sử sách nói, so với việc nói năm đó huyết tộc đe doạ dụ dỗ, chi bằng nói là đang xu nịnh cô ấy!”

Từ trước khi Nữ Đế nhập cung, Bạch Ngọc Trinh đã có quen biết với Nữ Đế rồi, chỉ là Nữ Đế của năm đó vẫn còn quá hồn nhiên ngây thơ!

Hai người đã nhanh chóng gọi nhau là tỷ muội, vậy nên Bạch Ngọc Trinh cũng hiểu rõ như lòng bàn tay về quá khứ của Nữ Đế!

“Năm đó, Nữ Đế thật ra cũng đã có một quyết định khó khăn, dù gì con người chết cũng là hết! Mặc dù bản thân Nữ Đế cũng có thực lực cường đại, thế nhưng cái giá của việc tiếp nhận khí vận trời đất chính là không thể giống như anh và tôi, trường sinh bất lão!”

“Mà sau khi cô ấy chết, bất cứ ai tiếp vị cũng đều không ổn, để Hoa Quốc không phải chìm trong khói lửa binh đao, cô ấy mới có ý truyền lại ngôi vị cho nhà họ Lý!”

“Huống hồ gì giữa cô ấy và Cao Tông cũng có tình cảm rất sâu sắc, sao có thể nhẫn tâm tranh đoạt giang sơn của Lý Thị cơ chứ? Huyết tộc năm đó hy vọng thông qua Nữ Đế có thể nâng đỡ người nhà họ Võ kế thừa ngôi vị, nhân cơ hội này tìm kiếm di tích Long tộc!”

“Đáng tiếc là âm mưu của bọn họ đã bị Nữ Đế phát giác ra, vậy nên Nữ Đế mới kiên quyết lựa chọn cái chết, huyết tộc cho tới hiện tại vẫn chưa thể đạt được ý nguyện!”

Bạch Ngọc Trinh nói tới đây thì cũng không khỏi thở dài thay cho Nữ Đế.

Đúng vào lúc này, một nam thanh niên mặc trang phục cổ đại sải bước từ ngoài cửa vào trong, đi tới trước mặt Bạch Ngọc Trinh, nhỏ giọng thì thầm gì đó.

“Cái gì?”, Bạch Ngọc Trinh nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc biến sắc.
Chương 2104: Buộc phải giết Tiêu Chính Văn

Thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Trinh hơi khác lạ, Tiêu Chính Văn hỏi: “Cô Bạch, xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh Tiêu, chuyện này e là có liên quan đến anh”.

Bạch Ngọc Trinh kể lại chuyện mấy người Tư Mã Minh Nhuệ đến tìm Tiêu Chính Văn báo thù.

Lúc này ba người họ đã đến lối vào con đường dẫn đến thế tục, không lâu nữa sẽ đến thế tục.

Dù là ai trong số ba người này đều vượt xa mấy người Triệu Kế Hồng, ai nấy cũng có thực lực siêu phàm, được gọi là bốn nhân tài của nhà họ Tư Mã cùng với Tư Mã Lôi.

Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng phải kiêng dè ba người này.

Nhà họ Tư Mã không chỉ là một trong các hoàng tộc, mà còn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Khổng, hơn nữa nhà họ Đổng cũng luôn có quan hệ tốt với nhà họ Tư Mã.

Thế nên đám người Tư Mã Minh Nhuệ vừa đến lối vào con đường gần Vinh Thành, nhà họ Đổng và Minh Nguyệt Các cùng Thiên Cung Bắc Cực đều cử người đến đón tiếp.

Âu Dương Tuyết của Minh Nguyệt Các cũng đích thân đến đón.

Từ xa nhìn thấy có người đến tiếp đón, Tư Mã Minh Nhuệ càng thêm đắc ý.

Bất kể là thế tử hoàng tộc hay người thừa kế tương lai, còn ai có thể khiến nhiều người đến đón như thế này không?

Chỉ riêng điểm này thôi thì ba người họ đã có thể ngạo mạn với đám thế tử kia rồi.

“Vinh Thành quả nhiên không có cao thủ, nếu không sao lại bị Tiêu Chính Văn phô trương sức mạnh như vậy”, Tư Mã Nguyệt lướt nhìn bầu trời Vinh Thành.

Cả Vinh Thành ngay cả người ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai cũng rất ít, càng đừng nói đến cảnh giới cao hơn.

Mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ở các gia tộc bình thường chỉ là một tên vô dụng trước cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng của hoàng tộc, hai thái cực này không có gì có thể so sánh được.

Ba người đều xuất thân từ hoàng tộc, hơn nữa là thế hệ trẻ được nhà họ Tư Mã xem trọng, dĩ nhiên sẽ tự cho rằng mình cao hơn người khác một bậc.

Nhất là Tư Mã Minh Nhuệ còn mang theo bảo vật bất truyền của nhà họ Tư Mã, lúc này càng thêm khinh thường các đệ tử gia tộc ở Vinh Thành này.

“Tiếc quá, Tiêu Chính Văn đã chạy trốn về thế tục rồi, nếu không chúng ta có thể bớt được không ít sức lực”, Tư Mã Thành kiêu ngạo nói.

“Dù hắn có chạy đến chân trời, cũng phải trả lại công bằng cho nhà họ Tư Mã”, Tư Mã Minh Nhuệ cười mỉa nói.

“Hừ, Tiêu Chính Văn là người thông minh, biết rõ mình không có chỗ chống lưng, nếu ở lại ngoài lãnh thổ e là không giữ được mạng sống lâu hơn. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ chúng ta sẽ tự mình đến thế tục giết hắn”.

Đôi con ngươi xinh đẹp của Tư Mã Nguyệt xoay chuyển, toát ra sát khí nhàn nhạt.

Đúng lúc này Âu Dương Tuyết dẫn theo các đệ tử Minh Nguyệt Cung và Thiên Cung Bắc Cực đến.

“Ba vị thế tử đi đường vất vả rồi”.

Âu Dương Tuyết chắp tay lại với ba người.

“Ừ!”

Tư Mã Minh Nhuệ khẽ gật đầu nhìn Âu Dương Tuyết nói: “Không biết tiền bối là…”

Âu Dương Tuyết vội nhỏ giọng đáp: “Tôi là chưởng giáo ở Minh Nguyệt Các – Âu Dương Tuyết, cố ý đến đón ba vị thế tử”.

“Minh Nguyệt Các?”

Tư Mã Minh Nhuệ nhíu mày, giả vờ chưa từng nghe nói đến cái tên này: “Là tông môn mới phát triển sao?”

Nghe thế Âu Dương Tuyết đỏ mặt, miễn cưỡng cười nói: “Thế tử nói đùa rồi, Minh Nguyệt Các chúng tôi chỉ là một tông môn nhỏ nhưng không phải là một tông môn đang phát triển”.

Thật ra Minh Nguyệt Các trước giờ đều muốn đi theo nhà họ Tư Mã để được che chở.

Nhưng chính vì thực lực của Minh Nguyệt Các quá yếu không thể thu hút sự chú ý của hoàng tộc như nhà họ Tư Mã, thế nên chưa được như ý nguyện.

Nghe nói mấy người Tư Mã Minh Nhuệ sắp đến thế tục để giết Tiêu Chính Văn từ con đường ở Vinh Thành, Minh Nguyệt Các mới bảo Âu Dương Tuyết đến đón đám người Tư Mã Minh Nhuệ.

“Ồ, chưởng giáo Âu Dương không cần đa lễ, nghe tôi được biết Minh Nguyệt Các cũng suýt nữa bị Tiêu Chính Văn ra tay độc ác trong cuộc thi ở Vinh Thành trước đó”.

“Lần này chúng tôi đến thế tục để trả thù cho các vị”.

Tư Mã Minh Nhuệ kiêu ngạo nói.

“Đó là đương nhiên, chúng tôi cảm ơn thế tử”, Âu Dương Tuyết lại chắp tay nói với Tư Mã Minh Nhuệ.

“Tôi tin chắc chưởng giáo Âu Dương nhất định từng nghe nói đến ba người chúng tôi nhỉ?”, Tư Mã Nguyệt cười hỏi.

“Đương nhiên rồi, ai mà không biết bốn nhân kiệt nhà họ Tư Mã? Tôi nghe đến quen tai rồi”.

Nếu không phải đã biết uy danh của ba người này từ lâu, chỉ với mấy lời đó của Tư Mã Minh Nhuệ, Âu Dương Tuyết đã trở mặt nãy giờ rồi.

“Ừ, xem ra bà vẫn có chút kiến thức đấy”, từ nãy đến giờ ánh mắt Tư Mã Thành chưa từng rời khỏi gương mặt Âu Dương Tuyết.

Đừng thấy bà ta đã mấy ngàn tuổi mà lầm, da mặt được chăm sóc rất tốt, chẳng khác gì thiếu nữ hai mươi mấy tuổi, hơn nữa Âu Dương Tuyết còn là người đẹp nổi tiếng ở Minh Nguyệt Các.

Tư Mã Thành vừa gặp đã yêu thích ngay Âu Dương Tuyết.

“Ôi… không biết các vị thế tử muốn đợi Tiêu Chính Văn quay về ngoài lãnh thổ hay là định đến thế tục tính sổ với Tiêu Chính Văn?”, Âu Dương Tuyết ngừng một chốc vội đổi chủ đề.

Nghe thế Tư Mã Minh Nhuệ không khỏi bật cười.

“Chỉ là một tên Tiêu Chính Văn mà thôi, hắn xứng để ba người tôi đợi à? Dĩ nhiên là đến thế tục lấy đầu Tiêu Chính Văn rồi”.

Tư Mã Minh Nhuệ cứ có cảm giác Tiêu Chính Văn chỉ là một cái danh, hơn nữa ba người họ chưa từng đánh giá cao thế tục, càng không cảm thấy đến thế tục và giết Tiêu Chính Văn ở ngoài lãnh thổ có gì khác nhau.

Nghe nói thế, Âu Dương Tuyết không khỏi nhíu mày lắc đầu nói: “Tôi khuyên các vị hãy suy nghĩ kỹ rồi đi, thế tục và ngoài lãnh thổ khác biệt rất lớn”.

“Tiêu Chính Văn đó không chỉ có danh tiếng lẫy lừng ở thế tục mà thực lực không hề tầm thường, đến thế tục ba vị thế tử khó mà cầu cứu được, một khi có tổn thất thì…”

Âu Dương Tuyết lại không nói tiếp nửa câu sau.

Bà ta đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Chính Văn ra tay đánh, nếu chỉ xét về thực lực, mặc dù mấy người Tư Mã Minh Nhuệ có danh tiếng ở vùng ngoài lãnh thổ nhưng vẫn không có khả năng so sánh với Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa ngay cả cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng giết được thì ba người họ có là gì?

“Sao vậy, bà đang nghi ngờ thực lực của bọn tôi à? Hay là đang cố ý nguyền rủa chúng tôi?”, Tư Mã Minh Nhuệ sầm mặt, ánh mắt toát ra sát khí nhìn chằm chằm Âu Dương Tuyết hỏi.

Nghe hắn nói vậy, Âu Dương Tuyết vội giải thích: “Không không! Ba vị thế tử hiểu lầm ý tôi rồi, ngày hôm đó Tiêu Chính Văn từng giết Khổng Hữu Đạo cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, hơn nữa ngay cả tiền bối Khổng Thiên Thu cũng chết trong tay hắn”.

“Thế nên tôi lo lắng cho ba vị, mong ba vị thế tử tỏ rõ”.

Khổng Hữu Đạo?

Nghe đến cái tên này, mấy người Tư Mã Minh Nhuệ không chỉ không ngạc nhiên mà ngược lại cười mỉa.

Ai mà không biết Khổng Hữu Đạo bị thương nặng, trước đó không lâu mới quay về từ chiến trường ngoài vũ trụ để dưỡng thương.

Tiêu Chính Văn giết được Khổng Hữu Đạo hoàn toàn không thể chứng minh được gì cả.

“Khổng Hữu Đạo bị thương, nếu không bà nghĩ Tiêu Chính Văn có thể giết được cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm sao? Theo tôi được biết, vết thương của ông ta chắc là khiến thực lực của ông ta giảm xuống chưa đến Nhân Hoàng cấp hai”.

“Ông ta chết trong tay Tiêu Chính Văn không thể chứng minh được gì, chỉ có thể trách bản thân ông ta quá sơ suất”.

Tư Mã Thành cười nhạo nói.

Âu Dương Tuyết thấy đám người Tư Mã Minh Nhuệ đã kiên quyết làm thế cũng không dám nói thêm gì nhiều, chỉ đành cười nói: “Nếu ba vị đã quyết đoán thế thì tôi đưa các vị cùng đến trang viên nhà họ Đổng”.

Lúc này Đổng Thừa lại đang đứng ngồi không yên, ông ta cứ có dự cảm không lành, một ngày trước đó ông ta đã biết được tin Tiêu Chính Văn đột phá cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm.

Tin tức này chắc chắn là một tin tức cực kỳ không tốt với ông ta.

E là lần sau khi Tiêu Chính Văn quay lại ngoài lãnh thổ, chín mươi phần trăm sẽ tính toán ân oán trước đó với ông ta.

“Tiêu Chính Văn!”, Đổng Thừa siết chặt nắm đấm, thầm nghiến răng.

“Xin hỏi tiền bối Đổng có ở trong đó không?”

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói thánh thót của một người phụ nữ.
Chương 2105: Đến đúng lúc lắm

Đổng Thừa khẽ nhíu mày, tuy chưa gặp nhưng ông ta đã có thể nghe ra giọng nói của Âu Dương Tuyết.

“Hừ! Ngay cả Minh Nguyệt Các cũng dám đến xem trò cười của nhà họ Đổng chúng tôi sao?”

Ánh mắt của Đổng Thừa thoáng hiện tia lạnh lẽo.

Mặc dù trước đây ông ta chịu sức ép của nhà họ Khổng và nhà họ Đổng, nên phải thả Tiêu Chính Văn đi, nhưng không có nghĩa Đổng Thừa không còn mặt mũi nữa.

So với nhà họ Đổng, Minh Nguyệt Các chẳng là gì cả, cho dù Đổng Thừa tệ hại đến đâu thì cũng không đến nỗi bị người của Minh Nguyệt Các chế nhạo.

“Tôi ở trang viên hay không thì có liên quan gì đến chưởng giáo Âu Dương!”

Vừa dứt lời, Đổng Thừa đã đến cổng trang viên.

“Tôi, Âu Dương Tuyết kính chào tiền bối Đổng!”, Âu Dương Tuyết vừa nói vừa chắp tay chào Đổng Thừa, sau đó chỉ vào ba người phía sau nói: “Ba vị này đều là thế tử nhà họ Tư Mã!”

Nói xong, lại giới thiệu từng người với Đổng Thừa.

Đổng Thừa nhìn ba người bọn họ, khó hiểu hỏi: “Không biết ba vị thế tử đến đây là vì chuyện gì?”

Nhà họ Đổng chưa từng qua lại với nhà họ Tư Mã, nhưng Đổng Thừa cũng từng nghe một vài nhân vật trẻ nổi tiếng trong nhà họ Tư Mã.

Khi ông ta biết mấy người trước mắt cùng Tư Mã Lôi là bốn nhân tài kiệt xuất của nhà họ Tư Mã, ông ta cảm thấy hơi khó hiểu.

“Đương nhiên là đi giết người!”, Tư Mã Minh Nhuệ kiêu ngạo nói.

“Giết người?”

Đổng Thừa càng thấy khó hiểu hơn.

“Đúng vậy! Giết Tiêu Chính Văn!”, giọng điệu của Tư Mã Minh Nhuệ nhẹ nhàng như đang nói về một chuyện tầm thường.

“Các vị thế tử muốn tới giới thế tục giết Tiêu Chính Văn ư?”, Đổng Thừa nhướng mắt nhìn ba người bọn họ.

Tư Mã Minh Nhuệ khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy! Hy vọng ông Đổng sẽ giúp chúng tôi!”

Đổng Thừa nhìn ba người họ rồi lại lắc đầu: “Không biết ba vị thế tử hiểu về Tiêu Chính Văn bao nhiêu?”

Nếu không phải vì thân phận thế tử của ba người bọn họ thì Đổng Thừa đã đuổi bọn họ đi từ lâu rồi.

Chỉ dựa vào ba người bọn họ mà cũng muốn đến giới thế tục giết Tiêu Chính Văn?

Thực sự nghĩ Tiêu Chính Văn là đồ bỏ đi sao?

Ngay cả nhà họ Đổng và Thiên Đạo Minh Ước đều bị Tiêu Chính Văn xử lý, vậy mà mấy tên nhãi không biết trời cao đất dày này lại dám chạy đến giới thế tục khiêu khích?

“Sao thế? Lẽ nào ông Đổng không tin vào thực lực của chúng tôi?”, Tư Mã Minh Nhuệ lạnh lùng hỏi.

Đây là lần thứ hai bọn họ chất vấn Đổng Thừa.

Mà còn là trong cùng một ngày, bị hai người bọn họ liên tục chất vấn, đây là một sự xúc phạm ông ta.

“Đương nhiên không phải. Chỉ là Tiêu Chính Văn này không phải nhân vật đơn giản, ba vị…”

Đổng Thừa còn chưa kịp nói xong, Tư Mã Minh Nhuệ đã sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói: “Chỉ là một tên Nhân Vương cấp năm thôi mà. Lẽ nào lực chiến của ba người chúng tôi vẫn không giết nổi hắn sao?”

Đổng Thừa còn chưa kịp mở miệng, Âu Dương Tuyết đã vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Đổng Thừa.

Đổng Thừa hơi khựng lại, không ngăn cản nữa, mà nở nụ cười nói: “Đương nhiên thực lực của ba bị thế tử có thể giết Tiêu Chính Văn một cách dễ dàng!”

Nói xong, Đổng Thừa mời ba người bọ vào trang viên.

“Người đâu, dâng trà!”

Đổng Thừa ra lệnh, không lâu sau, người hầu đã chuẩn bị xong trà và hoa quả cho mấy người bọn họ.

“Ba vị thế tử, tôi sẽ lệnh cho người mở thông đạo! Xin ba vị thế tử chờ một chút!”

Nói xong, Đổng Thừa hạ lệnh cho thuộc hạ mở trận pháp dẫn đến thế tục.

Sau khi đám người Tư Mã Minh Nhuệ ăn uống no say, bọn họ mới bước vào thông đạo.

Sau khi bọn họ rời đi, Đổng Thừa mới nhìn Âu Dương Tuyết với vẻ khó hiểu: “Tại sao chưởng giáo Âu Dương lại muốn để ba người họ vào chỗ chết?”

“Bà biết rõ thực lực của ba người bọn họ không đấu lại nổi Tiêu Chính Văn mà!”

“Ông Đổng, ông cũng biết ba người bọn họ tự cao tự đại, ngăn cản bọn họ chẳng khác nào chúng ta xem thường nhà họ Tư Mã!”

“Hơn nữa, ba người bọn họ là một trong số ít nhân tài của nhà họ Tư Mã, nếu bọn họ chết trong tay Tiêu Chính Văn thì chắc chắn nhà họ Tư Mã sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn!”

Âu Dương Tuyết chế nhạo nói.

“Cho dù không có ba người bọn họ, nhà họ Tư Mã cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện của Tư Mã Lôi!”, Đổng Thừa lo lắng nói.

“Tư Mã Lôi? Một Tư Mã Lôi vẫn chưa đủ khiến nhà họ Tư Mã nổi giận! Nếu bốn nhân tài của nhà họ Tư Mã đều chết trong tay một người, thì trưởng bối nhà họ Tư Mã sẽ không thể ngồi yên làm ngơ được!”

“Loại bỏ Tiêu Chính Văn sẽ có vô số lợi ích cho nhà họ Đổng các ông và Minh Nguyệt Các chúng tôi!”, Âu Dương Tuyết nhếch mép nói.

Đổng Thừa nheo mắt nhìn Âu Dương Tuyết, thầm nghĩ, đây quả nhiên là người phụ nữ thâm độc nhất trên đời!

Âu Dương Tuyết vô cùng xinh đẹp, nhưng thực sự là một nhân vật tàn nhẫn.

“Chưởng giáo Âu Dương thật nhìn xa trông rộng! Bốn nhân tài của nhà họ Tư Mã đều chết trong tay Tiêu Chính Văn, để bảo vệ thể diện, nhà họ Tư Mã chắc chắn sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn!”

“Chỉ là…”

Nói đến đây, Đổng Thừa quay đầu nhìn về phía thông đạo sắp đóng lại, nhíu mày nói: “Lẽ nào ba người bọn họ ngu ngốc vậy sao?”

“Cho dù là bọn họ giết Tiêu Chính Văn hay Tiêu Chính Văn giết bọn họ thì đều có lợi cho chúng ta!”

“Ông mở cửa cho bọn họ, mà tôi cũng có công đón tiếp! Nếu bọn họ chết, chúng ta có thể làm chứng!”

Nói đến nhân, Âu Dương Tuyết và Đổng Thừa cùng cười lớn.

Lúc này, ba người đang đi đến giới thế tục cũng cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.

“Anh hai, tại sao em luôn cảm thấy ánh mắt ông già Đổng Thừa đó nhìn chúng ta có chút khác thường!”

Tư Mã Thành cau mày nói.

“Hử? Khác thường? Hừ! Ông ta là cái thá gì chứ! Từ hàng nghìn năm trước, sau khi bị thương nặng, cảnh giới của ông ta đã ngừng trệ, nếu không, sao nhà họ Đổng có thể phái ông ta đến nơi khỉ ho cò gáy này chứ!”

Tư Mã Minh Nhuệ nói.

Trước khi rời đi, Tư Mã Minh Nhuệ cũng đã phái người đi điều tra cuộc thi ở Vinh Thành. Mặc dù hôm đó Tiêu Chính Văn đã giết rất nhiều người, nhưng trong đó không có ai là cao thủ.

Nếu có thì cũng chỉ có một mình Trương Cảnh Nhạc mà thôi. Còn về Khổng Hữu Đạo, nhiều nhất cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp hai.

Vì vậy, lực chiến của Tiêu Chính Văn nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mà trong số ba người bọn họ, người yếu nhất cũng ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba.

Ba chọi một, trận chiến này chẳng có gì gay cấn cả!

Thông đạo phía tây bắc mở ra, trong chốc lát, toàn bộ phía tây bắc ở Hoa Quốc đều chìm trong sấm sét kỳ lạ.

Những đám mây đen kịt tạo thành một vòng xoáy cực lớn trên bầu trời.

Trong chốc lát, trên bầu trời xuất hiện một thông đạo cực lớn!

Dân chúng phía tây bắc Hoa Quốc lại lâm vào cảnh hoảng sợ!

Tiêu Chính Văn cũng chú ý tới hiện tượng đáng sợ ở phía tây bắc lúc này, anh nhìn thông đạo sắp mở ra, cười khẩy nói: “Đến đúng lúc lắm!”
Chương 2106: Không sai chút nào

Hiện tượng thiên văn ở phía tây bắc vừa thay đổi, Thiên Hà Đạo Quân của Hoa Sơn lập tức cảm nhận được sự khác thường.

Lúc này Thiên Hà Đạo Quân kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi nhìn con đường cực lớn đã dần hiện ra, nhíu chặt mày.

Không lâu sau, khí tức mạnh mẽ của đám người Tư Mã Minh Nhuệ bao phủ xung quanh.

“Đây là…”

Con ngươi Thiên Hà Đạo Quân co rụt, không khỏi có linh cảm không lành, cao thủ ngoài lãnh thổ đến rồi.

Nhưng ý đồ đến đây của đối phương vẫn là một ẩn số, ít nhất Hoa Sơn không nhận được bất kỳ tin tức nào.

“Anh Tiêu, hình như bên chỗ con đường đến ngoài lãnh thổ lại có cao thủ đến, chín mươi phần trăm là đến vì anh”, Bạch Ngọc Trinh không khỏi nhớ đến tin tức trước đó.

Ba người trong con đường này rất có thể là đám người Tư Mã Minh Nhuệ.

“Đến đúng lúc đấy, bớt đi không ít phiền phức cho chúng ta”, Tiêu Chính Văn lại không hề để ý.

“Ý anh Tiêu là nhân cơ hội này đến ngoài lãnh thổ bằng con đường này sao?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi.

Bình thường con đường đặc biệt này chỉ cần mở ra thì sẽ có khoảng không gian đệm từ một đến hai ngày, sau đó mới dần biến mất.

Nói cách khác Tiêu Chính Văn cố ý chủ động nghênh chiến?

“Cứu người như cứu hỏa”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

“Anh Tiêu, tôi vẫn khuyên anh xem xét cẩn thận chuyện đến Bắc Vực, hoặc bắt tay với nhà họ Võ”, Bạch Ngọc Trịnh vội vàng khuyên bảo.

Huyết tộc đã có mặt ở Bắc Vực lâu như thế, thế lực lại lớn, chắc chắn đã vượt khỏi dự tính của mọi người.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Trinh, chính là Bạch Thiên Kiệt.

Bạch Ngọc Trinh vội vàng đứng lên muốn nói lại ngắn gọn chuyện Tiêu Chính Văn định vào Bắc Vực cứu người với Bạch Thiên Kiệt, cuối cùng mới nói: “Anh ơi, nếu có thể, liệu anh có thể…”

Bạch Thiên Kiệt ho khụ khụ mấy tiếng nhìn Bạch Ngọc Trinh, người ta có câu con gái lớn không thể giữ được nữa, xem ra không sai chút nào.

Em gái nhà họ Bạch đã không còn quan tâm đến an nguy của mình, cứ lải nhải bảo mình liều mạng theo quân tử, đi theo Tiêu Chính Văn vào chỗ nguy hiểm.

“Em gái, anh Tiêu, hai người có thể vẫn chưa biết tình hình ở Bắc Vực cực kỳ phức tạp, không chỉ có thế lực của huyết tộc mà còn có thể lực của Cửu Y Cung”.

“Hơn nữa nơi đó rất kỳ lạ, trừ khi là người của huyết tộc hoặc Cửu U Cung, những người khác đều sẽ bị phương trời đó áp chế”.

“Ngay cả tôi cũng không dám bước đến Bắc Vực, đây cũng là nguyên nhân chính tại sao nhiều năm nay các thế lực của Hoa Quốc đều né tránh Bắc Vực”.

Nghe đến đây Bạch Ngọc Trinh cũng ngây người.

Thảo nào năm đó Lý Tịnh và Lý Tích hợp lực lại cũng không thể đánh lui, nếu không nhờ Lý Tích hy sinh mạng sống để cứu thì ngay cả Lý Tịnh cũng chưa chắc có thể sống sót quay về.

Nhất là nơi này còn có bóng dáng của Cửu U Cung, càng chứng tỏ tình hình Bắc Vực cực kỳ phức tạp.

Nếu đúng như Bạch Thiên Kiệt nói thật thì dù Bạch Thiên Kiệt và Tiêu Chính Văn cùng đến đó, cũng chỉ có thể dâng mạng chịu chết mà thôi.

“Xem ra điện Huyết Ma đáng sợ hơn chúng ta nghĩ”, Bạch Ngọc Trinh vô thức nói.

“Anh Tiêu, tôi nghĩ việc cứu người vẫn nên bàn kế hoạch lâu dài, hoặc có thể ép bức huyết tộc qua các gia tộc lớn, buộc họ phải thả Hận Thiên”.

Bạch Thiên Kiệt nghiêm nghị nhắc nhở.

“Thả Hận Thiên? Không thể được, nhà họ Lục chắc chắn sẽ không để Hận Thiên sống sót rời khỏi điện Huyết Ma”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn đứng dậy, trước tiên dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, sau đó mới sải bước đi ra khỏi phòng họp.

Lúc này hiện tượng thiên nhiên ở phía tây bắc Hoa Quốc rất đáng sợ, khủng khiếp hơn khi đám người Triệu Kế Hồng quay về thế tục lúc trước mấy lần.

Chỉ là lúc này bất kể là Độ Thiên Chân Nhân ở Sơn Thành hay các môn phái của võ tông đều như người không liên quan, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn một cái.

Chỉ có Thiên Hà Đạo Quân và đám người Triệu Kế Hồng lo sợ như sắp gặp phải kẻ thù mạnh.

Bên phía Âu Lục càng tỏ ra mong đợi nhìn bầu trời tây bắc Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn vừa giết con trai ruột của công tước Buckingho, còn tước đoạt tuổi thọ vốn có của tất cả người Âu Lục.

Họ đang khổ sở không biết phải làm sao với Tiêu Chính Văn thì lúc này cao thủ ngoài lãnh thổ lại đến, đây chắc chắn là một tin tức cực kỳ tốt với họ.

Hơn nữa đối phương còn chọn đến vùng tây bắc Hoa Quốc chứng tỏ đến đây vì Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó cả bầu trời gió mây đều tụ lại, sát khí ngưng tụ thành cuồng phong, điên cuồng thổi.

Bóng dáng đám người Tư Mã Minh Nhuệ cũng dần hiện ra từ trong con đường đó.

“Xẹt! Xẹt! Xẹt!”

Ba luồng sấm chớp liên tiếp xoẹt ngang qua bầu trời đêm khiến nửa Hoa Quốc sáng trưng như ban ngày.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom