• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2083-2086

Chương 2083: Lý Uy

Cùng lúc đó, có hàng chục bóng người từ phía lâu đài Versailles và Giáo Đình bay về phía Hoa Quốc.

Phía Phi Lục cũng có không ít người để mắt tới Hoa Quốc.

Sinh khí tụ xung quanh Tiêu Chính Văn ngày càng nhiều, thậm chí còn ngưng tụ thành thực chất.

Một làn sương trắng bao phủ quanh Tiêu Chính Văn, ngay cả Bạch Thiên Kiệt và Bạch Ngọc Trinh cũng tiến lại gần Tiêu Chính Văn.

Dù sao ở trung tâm sinh khí, hai người bọn họ cũng thu được rất nhiều lợi ích.

Nhưng lúc này, cảnh tượng trong bán kính mấy nghìn kilomet giống như địa ngục trần gian, vô số hoa lá, cỏ cây đều khô héo, tất cả động vật trong rừng cũng lần lượt ngã xuống.

“Sinh khí đều tụ lại một điểm, điều này…”

Bạch Thiên Kiệt khẽ cau mày, dường như cảm thấy hơi kỳ lạ.

Bạch Ngọc Trinh cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi hoặc. Lúc này, sinh khí ngày càng thuần khiết, hơn nữa còn hóa thành hạt mưa, rơi xuống.

“Hình như có gì đó không ổn! Chúng ta nên ngăn cậu ta lại càng sớm càng tốt!”, một người đàn ông trung niên bên cạnh Đổng Thừa cau mày nói.

“Không cần! Cho dù cậu ta hấp thụ hết sinh khí thì cũng đã sao? Chưa đến một tháng thì ở vùng ngoài lãnh thổ vẫn sẽ còn sinh khí!”, Đổng Thừa lắc đầu chế nhạo.

“Nhưng…”

“Không cần lo, ở vùng ngoài lãnh thổ có rất nhiều sinh khí, ngược lại, nếu chuyện này xảy ra ở giới thế tục thì e rằng sẽ có vô số nơi không người!”

“Cấu tạo của vùng ngoài lãnh thổ và giới thế tục không giống nhau, sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ không ngừng sinh ra. Cho dù Tiêu Chính Văn có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể ngăn cản sinh khí ở vùng ngoài lãnh thổ!”, Đổng Thừa tự tin nói.

Nghe Đổng Thừa nói vậy, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, nhưng ông ta luôn cảm thấy ý đồ của Tiêu Chính Văn không hề đơn giản.

Lúc này, ở phía tây bắc Hoa Quốc, trong một khu mỏ nhỏ, Lý Uy đang thu thập quặng mới đào được.

Anh ta chỉ là một trong vạn nghìn người.

Nói theo cách của anh ta, anh chỉ là một người thợ mỏ bình thường, cho dù có chết, cũng chẳng có ai thèm để ý đến.

Mặc dù cả Hoa Quốc đang ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp độ một, đặc biệt là ở phía tây bắc đã bị quân địch bao vây, nhưng Lý Uy vẫn cố làm thêm giờ để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.

Dù sao trong nhà vẫn còn em gái và vợ con cần anh ta nuôi. Là đàn ông thì phải vun vén cho gia đình.

“Lý Uy, sao cậu vẫn chưa đi? Cậu không nghe thông báo sao? Tất cả nhân viên sơ tán khỏi khu vực khai thác! Mau đi thôi!”, một người đàn ông trung niên đội mũ bảo vệ hét lớn với Lý Uy.

“Bác Mã, tôi xếp số quặng này lên xe tải rồi sẽ đi, không cần vội!”

Lý Uy vừa nói vừa cúi người dùng xẻng xúc mấy mẩu quặng chất lên xe tải bên cạnh.

Đổ đầy một xe tải chục tấn, anh ta sẽ được trả phí tăng ca là 200 tệ, đối với anh ta, mỗi ngày thêm 200 tệ, tính ra một tháng là hơn 6000 tệ.

Với số tiền này, người nhà anh ta có thể sống tốt hơn.

“Không vội cái gì! Ở lại chút nữa có thể gặp nguy hiểm! Mau đi thôi!”

Người đàn ông trung niên lại thúc giục.

“Bác Mã, bác cũng biết hoàn cảnh của gia đình chúng tôi mà, mấy cái miệng ăn chỉ trông cậy vào một mình tôi, tôi không tăng ca thì sao kiếm nổi tiền nuôi gia đình!”

Lý Uy cười khổ.

Thật ra anh ta cũng biết trong mỏ có thể gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ đến em gái và vợ con ở nhà, Lý Uy chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Một nhân vật nhỏ bé như anh ta, ngay cả một xu cũng vô cùng quý giá, huống chi là 200 tệ.

Còn về gió lốc hay gia tộc Buckingho gì đó, anh ta không hề quan tâm.

Hơn nữa, người quản lý kia đã nói chỉ cần anh ta chịu tăng ca thì chắc chắn sẽ không trừ tiền lương và tiền tăng ca của bất kỳ ai một cách quá đáng.

Đúng lúc này, cách đó không xa có một nhóm người khác đi tới, người đầu tiên hét lớn gọi: “Lý Uy!”
Chương 2084: Phạm pháp

Một người đàn ông trung niên da trắng hói đầu được mấy tên hộ vệ da đen thân hình cao lớn vây quanh vẻ mặt gian xảo, chậm rãi bước tới gần.

Mà sau lưng người đàn ông trung niên, còn có một cậu thanh niên người da trắng đi theo, khắp người đều là hàng hiệu nổi tiếng của Âu Lục, tóc cũng chải bóng loáng sáng bóng!

"Bill, xem ra những tên Hoa Quốc ngu dốt này còn rất nghe lời, lúc này rồi còn làm thêm giờ, không tệ!", cậu thanh niên người da trắng vừa nói, vừa liên tục gật đầu.

Từ thái độ cung kính có thừa của người đàn ông trung niên đối với hắn, không khó để nhìn ra thân phận người này tuyệt đối không tầm thường.

Nghe thấy lời cậu thanh niên người da trắng nói, Lý Uy không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía người đi đến, nhưng khi anh ta thấy rõ mặt mũi cậu thanh niên người da trắng thì trong lòng chùng xuống.

"Lý Uy, thật ra cậu hoàn toàn không cần làm việc liều mạng như vậy, chỉ cần cậu có thể đồng ý với điều kiện cậu chủ Locke đã nói lúc trước, cậu hoàn toàn có thể nằm chơi hưởng phúc rồi!"

Bill xỉa răng hàm, hít một hơi thuốc lá, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lý Uy.

"Giám đốc, em gái tôi không thể nào gả cho một người Âu Lục, chúng tôi đều là con cháu Hoa Quốc, em ấy chỉ muốn gả cho người Hoa Quốc!"

Lý Uy ưỡn ngực, chính nghĩa nói.

Thật ra từ mấy tháng trước, Bill và mấy người Âu Lục tới lãnh đạo cấp cao công ty giả vờ quan tâm đến nhà mỗi công nhân thăm hỏi, đã vô tình phát hiện em gái Lý Uy xinh xắn đáng yêu.

Locke lập tức rỉ tai Bill mấy câu, sau đó Bill đã tìm tới Lý Uy, nói với anh ta, chỉ cần gả em gái cho Locke, cậu chủ Locke sẽ đưa ra ba triệu USD làm sính lễ.

Đến lúc đó, Lý Uy cũng không cần phải rầu rĩ vì kế sinh nhai nữa.

Nhưng đề nghị của hắn lại bị Lý Uy từ chối thẳng thừng.

Lý Uy càng từ chối, ngược lại Locke càng thèm thuồng em gái Lý Uy, ba lần bốn lượt tìm Lý Uy nhưng cuối cùng đều bị Lý Uy đuổi đi.

Không ngờ, hôm nay Bill lại dẫn Locke tìm đến mỏ quặng.

"Lý Uy, lần này tôi thật sự muốn xin cậu suy nghĩ kỹ càng, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết gia tộc Buckingho bên kia đã đánh tới Hoa Quốc rồi!"

"Tin rằng không lâu sau, toàn bộ Hoa Quốc sẽ đều là thiên hạ của người Âu Lục, đến khi đó, được cậu chủ Locke bảo bọc cậu và người nhà của cậu mới có thể bảo đảm an toàn!"

"Vả lại, hôm nay cậu chủ Locke đã là tay sai dự bị của gia tộc Buckingho, ngay cả đại nhân Cardi cũng từng tiếp kiến cậu ấy, để cho em gái cậu đi theo cậu chủ Locke sau này chỉ có hưởng vinh hoa phú quý vô tận thôi!"

Nghe Bill nói xong, Lý Uy cười khẩy nói: "Không cần đâu, giám đốc Bill, hôm nay tôi không định làm thêm giờ!"

Vừa nói, Lý Uy đặt ngay công cụ trong tay xuống, xoay người muốn rời đi.

"Đứng lại!"

Lý Uy mới đi vài bước, đã bị một hộ vệ người da đen chặn đường.

"Giám đốc Bill, anh làm gì vậy?", Lý Uy quay đầu lại nhìn Bill.

Đừng nói anh ta chỉ là một thợ mỏ thông thường, dù thật sự luyện quyền cước mấy ngày, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của hộ vệ người da đen vóc người cường tráng trước mặt.

"Bộp!"

Bill chợt vung tay giáng một bạt tai vào mặt Lý Uy, cười nhạt nói: "Hôm nay cậu không cho cậu chủ Locke một câu trả lời rõ ràng thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này!"

Lý Uy che mặt bị tát sưng vù, cắn răng nói: "Tôi đã nói rất rõ, em gái tôi tuyệt đối không thể nào gả cho người da trắng!"

"Anh đừng quên, nơi này là Hoa Quốc, vua Bắc Lương đã từng có ba điều khoản với người Âu Lục, dù các người có thể mở xí nghiệp ở Hoa Quốc, cũng không được ức hiếp dân chúng Hoa Quốc!"

Bill lạnh lùng nhìn Lý Uy, ngay sau đó liếc nhìn tên hộ vệ người da đen kia.

Tên hộ vệ người da đen nhấc chân đá khiến Lý Uy ngã xuống đất.

Không chờ Lý Uy bò dậy, Bill đã nhấc chân giẫm trên đầu Lý Uy.

Tên hộ vệ người da đen kia cũng theo sát tới, giơ chân đạp sau lưng Lý Uy, bất kể Lý Uy gắng sức thế nào cũng bị đè chặt, căn bản không bò dậy nổi.

"Các người làm gì vậy? Các người làm thế này là phạm pháp!", dù Lý Uy bị đè chặt căn bản không thể động đậy, nhưng vẫn là gắng sức chống trả.

"Im miệng!"

Vừa nói, Bill nhấc chân vừa đá vào mặt Lý Uy, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, xương sống mũi Lý Uy bị gãy, máu tươi chảy ra từ lỗ mũi.
Chương 2085: Đã quá muộn

"Cậu tưởng cậu không đồng ý, chúng tôi sẽ không làm gì được sao? Ông đây sẽ để cho cậu nhìn tận mắt, em gái cậu biến thành người của cậu chủ Locke thế nào!"

Bill lấy điện thoại trong túi ra, gọi thẳng cho em gái Lý Uy.

Chẳng bao lâu, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói một cô gái trẻ nói: "Alô, xin chào, xin hỏi ai vậy ạ?"

"Cô là cô Lý Thi Thi đúng không? Tôi là ông chủ Bill của anh cô, anh cô vừa rơi xuống mỏ quặng bị thương rồi, hơn nữa vết thương vô cùng nghiêm trọng, cô hãy cố gắng nhanh chóng tới đây một chuyến!"

Nói xong, Bill không đợi Lý Thi Thi đáp lại đã thẳng thừng cúp máy.

Chưa tới nửa giờ, một cô gái trẻ tuổi thở hổn hển chạy tới mỏ quặng.

Vừa mới tới gần, Lý Thi Thi đã kinh hãi vội vàng nhào tới gần Bill nói: "Các anh làm gì vậy? Thả ra anh tôi ra!"

"Thả anh cô? Dĩ nhiên là được nhưng cô phải đồng ý với điều kiện của cậu chủ Locke trước đã!"

Bill cười nhạt liếc nhìn Lý Thi Thi.

"Các anh... Các anh còn biết luật pháp hay không? Nơi này là Hoa Quốc, chẳng lẽ các anh không sợ luật pháp chế tài sao?", khuôn mặt Lý Thi Thi nhỏ nhắn nhợt nhạt, cô ấy gào to.

"Hoa Quốc? Luật pháp?"

"Haizz, cô thật ngây thơ đáng yêu quá, chẳng bao lâu nữa ngay cả Hoa Quốc cũng không tồn tại, thì đâu còn luật pháp gì?", nói đến đây, Bill ngửa mặt phá lên cười.

"Cô Lý, nếu không ngại cô ngẩng đầu nhìn lên trên đi!"

Locke chỉ tay lên bầu trời.

Nhìn theo hướng tay hắn, chỉ thấy một tòa cung điện to lớn đang chậm rãi bay về phía Long Kinh, xung quanh tòa cung điện kia còn có vô số bóng người khí tức siêu phàm theo sát phía sau.

Lý Thi Thi thấy cảnh này, lại liên tưởng đến tin tức ti vi vừa phát sóng, toàn bộ Hoa Quốc đều đang giới nghiêm, quân đội các nơi cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, trong lòng cô ấy bỗng trở nên hụt hẫng.

"Cô Lý, chúng tôi có thể cho cô năm phút cân nhắc, hy vọng đến lúc đó cô có thể cho chúng tôi một câu trả lời vừa ý!"

Bill cười gằn, lấy súng lục ra chỉa thẳng họng súng đen ngòm vào đầu Lý Uy.

Vào giờ phút này ở vùng ngoài lãnh thổ, trong bán kính mấy dặm chung quanh Tiêu Chính Văn đều đã tràn ngập sương mù, mà sương mù này đều là sinh khí ngưng tụ thành vật chất!

Tiêu Chính Văn giơ tay nhẹ nhàng chỉ lên bầu trời, trong phút chốc, sinh khí trong bán kính mấy chục nghìn dặm giống như sóng biển trào, tụ về phía Tiêu Chính Văn!

Giờ phút này, không chỉ người xung quanh Vinh Thành phát hiện ra điều khác thường, ngay cả toàn bộ Đông Vực cũng bị chấn động.

Nhất là phía nhà họ Khổng, không ít người cũng có thể cảm giác rõ ràng rằng không khí quanh mình đã hoàn toàn không còn chút sinh khí!

"Rốt cuộc Tiêu Chính Văn muốn làm gì?"

"Chẳng lẽ cậu ta muốn dùng tử khí bao vây chúng ta?"

"Quả nhiên Tiêu Chính Văn này lòng lang dạ sói!"

Mọi người vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên có sấm chớp rền vang, tử khí vô tận giống như biển cả mênh mông phủ xuống trong nháy mắt!

Tử khí đột nhiên phủ xuống này lại lan tràn khắp mấy chục nghìn dặm!

Trước đó chỉ có ít hoa cỏ cây cối khô héo mà thôi, nhưng khi tử khí này thay thế sinh khí, không ít cao thủ cảnh giới tu vi tương đối thấp ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng da thối rữa!

Thậm chí có không ít người bất tỉnh ngay tại chỗ.

Thấy cảnh tượng ấy, giờ phút này Đổng Thừa cũng có phần ngồi không yên.

"Không! Mau ngăn cản cậu ta, nếu không ắt sẽ có máu chảy thành sông!"

Đổng Thừa đã hiểu ý đồ của Tiêu Chính Văn, anh muốn biến diện tích mấy chục nghìn dặm của vùng ngoài lãnh thổ thành địa ngục!

Một khi Tiêu Chính Văn thành công, vậy trong bán kính mấy chục nghìn dặm sẽ không còn có bất kỳ sinh vật còn sống nào!

Nhưng giờ phút này, hết thảy đều đã quá muộn, toàn bộ Vinh Thành đã sớm bị khí tức chết chóc bao phủ!

Ngay cả anh em nhà họ Bạch cũng không thể không áp sát Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn chung quanh.

Cho dù mạnh như Bạch Thiên Kiệt cũng không chịu nổi tử khí đậm như vậy ăn mòn!

Chỉ thấy hai hình thái cực âm dương rất lớn xoay tròn trên không trung, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, tử khí từ bên trong tràn ra cũng càng lúc càng đậm!

"Không ổn rồi! Cứ tiếp tục như vậy sợ rằng nửa Đông Vực cũng sẽ biến thành đất chết! Tuyệt đối không thể để cho cậu ta được như ý!"

Vào giờ phút này, vô số thế lực lớn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, rối rít nhìn về phía Vinh Thành.
Chương 2086: Hậu quả

Tử khí màu đen nhanh chóng lan ra tại vùng ngoài lãnh thổ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt đã có hàng chục nghìn dặm bị tử khí bao trùm lấy!

Lúc này, đừng nói là người nhà họ Khổng hoàn toàn chẳng thể ngồi yên, ngay cả mấy hoàng tộc lớn cũng hơi hoang mang rồi.

Vào lúc tử khí vô biên lướt qua một sơn cốc, một nho sĩ trung niên đang ngồi nhắm mắt lĩnh ngộ đại đạo bên trong hang núi đột nhiên mở to hai mắt ra.

Cả hang núi vốn dĩ đang ngập tràn sức sống, nháy mắt đã bị tử khí thôn tính, từng luồng tử khí màu đen tách ra thành vô số đoá hoa chết chóc bên trong hang núi!

“Vút!”

Nho sĩ trung niên đột nhiên gầm lên một tiếng rồi giơ tay chỉ điểm!

Một tia sáng t xuyên qua lớp lớp tử khí kia, tạm thời đẩy lui tử khí đi.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, tử khí dày đặc hơn lại lao vào trong hang núi, cả bức tường vốn dĩ sáng choang như gương bên trong hang núi cũng xuất hiện loài rêu màu đen cao tới cả mét!

Nho sĩ trung niên không khỏi hít sâu vào một ngụm khí lạnh, dù ông ta đang ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, đối diện với loài rêu màu đen này vẫn thấy hơi rợn tóc gáy!

Loài rêu này có tên là rêu Địa Ngục, bất cứ ai khi ở lâu trong môi trường bị rêu Địa Ngục bao vây thì đều bị rút cạn hết sức sống mà chết!

Đừng nói là Nhân Hoàng cấp năm, dù là cao thủ Đế Cảnh thì cũng không dám mạo hiểm!

Nho sĩ trung niên đột nhiên đứng dậy, giơ tay chỉ điểm, phá tan thái ấp của hang núi, hoá thành một tia sáng rồi lao ra ngoài!

Lúc này, gần như một phần ba Đông Vực đều bị tử khí vô biên bao trùm lấy, trên đất không ngừng sản sinh ra rêu Địa Ngục, không ít người mãi tới hiện tại mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!

Sức sống vốn dĩ đang không ngừng tuôn trào ra từ bên trong mặt đất đã bị loài rêu Địa Ngục này hoàn toàn chặn lại, căn bản chẳng thể lọt ra tới mặt đất, mà trong không khí, đi tới đâu cũng bao phủ dày đặc khí tức chết chóc!

“Sức sống đã hoàn toàn bị chặn lại rồi!”

“Lẽ nào cậu ta muốn biến Đông Vực này thành một nơi chết chóc hay sao?”

“Tên Tiêu Chính Văn này rốt cuộc là ai, sao có thể áp chế được hoàn toàn sức sống như thế?”

Ngay tức thì, cả Đông Vực đều bàn tán sôi nổi về chuyện này.

Mà bên trong một trang viên của nhà họ Khổng, một ông lão đang quản lý phương hướng Vinh Thành lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Tôi không tin cậu ta có thể chặn được toàn bộ sức sống của cả vùng ngoài lãnh thổ!”

“Anh Tiêu, nếu như còn tiếp tục thế này, e rằng ngay tới mặt đất dưới chân chúng ta cũng sẽ…”

Bạch Ngọc Trinh lúc này cũng hơi hoang mang.

Cách anh vài dặm bên ngoài đang là cảnh tượng tử khí bao trùm, mà bên trong mấy dặm nơi có Tiêu Chính Văn làm trung tâm lại bừng bừng sức sống, thậm chí còn ngưng kết lại như mưa.

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở hai mắt ra, điềm nhiên cười nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”

Nói xong, chỉ thấy trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên phát ra ba tia sáng huyền ảo, một tia màu bạc, một tia màu đỏ, một tia màu vàng!

Ba tia sáng huyền ảo giống như ba con rồng, không ngừng uốn lượn xung quanh người Tiêu Chính Văn, mà hình thái cực âm dương trên đỉnh đầu anh cũng to ra không chỉ gấp đôi!

“Ầm!”

Hình thái cực âm dương cực lớn điên cuồng thu nạp sức sống, đồng thời tử khí dồi dào cũng được phun ra từ bên phía màu đen!

“Không ổn rồi!”

Đôi đồng tử của nho sĩ trung niên vừa mới tháo chạy khỏi hang núi khẽ co lại, vội vàng hoá thành một tia sáng, bay thẳng về phía trang viên Đổng Thừa.

Đổng Thừa đang cười lạnh lùng đợi xem trò vui của Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một tia sáng lao thẳng xuống trước mặt ông ta.

“Ông Khổng!”, Đổng Thừa lập tức rũ bỏ vẻ cao ngạo ban nãy, đầu tiên là sải bước tiến lên trước, chắp tay chào hỏi nho sĩ trung niên kia!

“Mau mở đường qua lại ra, cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”, nho sĩ trung niên thần sắc lạnh lùng, dùng chất giọng ra lệnh nói.

“Ơ…ông Khổng, chuyện này e là không thoả đáng đâu? Tôi vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo cấp cao nhà họ Đổng, tôi không có quyền mở đường qua lại thả cho Tiêu Chính Văn đi đâu!”

“Hơn nữa, mệnh lệnh phong toả mọi đường qua lại, nhốt Tiêu Chính Văn vào bên trong vùng ngoài lãnh thổ là do lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng đích thân truyền xuống, nhà họ Đổng chúng tôi chỉ làm theo mà thôi, e rằng ông không đại diện được cho lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng đâu nhỉ?”

Đổng Thừa nhướn mắt nhìn về phía nho sĩ trung niên, không cam tâm nói.

“Hồ đồ!”

Nho sĩ trung niên phẫn nộ quát lên một tiếng: “Ông cho rằng mục đích của Tiêu Chính Văn chỉ là biến phạm vi mấy chục nghìn dặm này trở thành một vùng đất chết hay sao?”

“Một khi số rêu Địa Ngục đó được hình thành, vậy thì sức sống của cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ bị hút cạn, sinh tử sẽ hoà vào nhau ở chính nơi này”.

“Tới lúc đó sẽ có thể hình thành bão táp Âm Dương, thậm chí sẽ mở được cánh cửa vĩnh viễn không nên mở ra! Tới lúc đó, đừng nói là Đổng Thừa ông, dù là nhà họ Đổng mấy người cũng không gánh nổi!”

Nho sĩ trung niên nói với vẻ hết sức nghiêm túc.

“Ông Khổng chắc là đang lo nghĩ quá nhiều rồi, cậu ta cũng chỉ có một mình, muốn khiến cho rêu Địa Ngục tồn tại lâu dài, e rằng ngay tới huyết tộc cũng không lấy ra được tử khí nồng đậm tới thế!”

“Một mình cậu ta thì sao có thể làm được?”

Đổng Thừa vẫn kiên quyết cãi lý, không phải ông ta chưa từng nghĩ tới hậu quả mà nho sĩ trung niên nói tới, chỉ có điều năm đó huyết tộc cũng từng có dã tâm y như vậy, thế nhưng hậu quả thì sao?

Vùng ngoài lãnh thổ không phải vẫn bình thường, càng không hề bị loài rêu Địa Ngục bao phủ!

Dẫu sao thì sức sống của vùng ngoài lãnh thổ cũng quá mạnh mẽ, muốn chặn nó vĩnh viễn bên dưới lòng đất tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom