• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2058-2061

Chương 2058: Trời đất đảo lộn

Điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải là những gì Tiêu Chính Văn nói, mà là nhà họ Võ đã thực sự mời được vua Bắc Lương đến bảo vệ.

Điều này đã thực sự khiến bọn họ mở mang tầm mắt!

Theo bọn họ thấy, một người có thân phận như Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ bảo vệ nhà họ Võ, cho dù nhà họ võ có quỳ xuống van xin thì cũng chưa chắc đã gặp được Tiêu Chính Văn.

Nhưng lúc này, người biến Lương Thế Sung thành sương máu chỉ bằng một ngón tay, nếu không phải Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai đây?

Lúc này, ngay cả Võ Học Tư cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khó tin, nhưng không giống những người khác, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh ngạc!

Võ Tinh Nhi thậm chí còn rơi nước mắt vì phấn khích!

Võ Thiên Nghiệp cũng vô cùng kinh ngạc, cứ như nhìn thấy chuyện cực kỳ kinh thiên động địa.

Lãnh Hàn Sương đột nhiên bật dậy, đám người của Bích Hà Cung cũng lần lượt đứng lên.

Không ai ngờ rằng người mà bọn họ coi là kẻ giả mạo lại thực sự là Tiêu Chính Văn.

Lúc này, Lương Cảnh Long sợ đến mức tè ra quần, nhìn thấy Tiêu Chính Văn giết người một cách dứt khoát, hắn nào dám nói thêm lời nào nữa!

Đến lúc này, hắn thật sự chỉ ước mình mọc thêm đôi cánh để thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

“Anh là Tiêu Chính Văn thật ư?”, Lữ Đồng Quang thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.

Vừa rồi hắn dám nói những lời như vậy là bởi vì hắn biết người trước mặt không phải Tiêu Chính Văn thật sự.

Nếu không, cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám nói những lời như vậy.

Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, lúc này, Lữ Đồng Quang cũng nâng cao cảnh giác, đồng thời thi triển khí tức của cảnh giới Nhân Hoàng.

Mặc dù trước đó, Lữ Đồng Quang đã lớn tiếng coi thường Tiêu Chính Văn, nhưng khí đối mặt với Tiêu Chính Văn thật sự, hắn đâu dám làm bừa!

Ngay cả đám người Khổng Tề Thiên hợp lực lại cũng bị Tiêu Chính Văn đánh bại, bây giờ hắn chỉ có một mình, nếu bất cẩn, chắc chắn sẽ có kết cục giống như Lương Thế Sung.

Nhưng Tề Kính Hạo lại nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt vô cùng phức tạp, ông ta thật sự không hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại bảo vệ nhà họ Võ?

“Nhà họ Võ thật sự không nói dối, mấy ngày trước, tôi đã đến nhà họ Võ, hơn nữa, tin tức đó là do tôi bảo người nhà họ Võ tung ra ngoài!”

“Nhưng xem ra mọi người đều không hề coi Tiêu Chính Văn tôi ra gì nhỉ! Nếu đã vậy, các người sẽ phải trả giá vì những lời vừa rồi!”

“Nói đi, các người muốn tự sát hay tôi ra tay?”

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa liếc mắt nhìn đám người. Khi ánh mắt Lãnh Hàn Sương và Tiêu Chính Văn chạm nhau, Lãnh Hàn Sương chỉ nhìn thấy sát khí trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn.

Lãnh Hàn Sương hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp xoay người bỏ chạy thì đã biến thành sương máu trong nháy mắt.

Chỉ với một ánh mắt, đã có thể giết Lãnh Hàn Sương ngay tại chỗ.

Đám người Minh Nguyệt Các kinh hãi hét lớn, ngay cả Âu Dương Tuyết cũng lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Tiêu Chính Văn.

“Quỳ xuống!”

Tiêu Chính Văn chỉ thờ ơ nói ra hai chữ, Âu Dương Tuyết đã lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Thật to gan! Dám điên cuồng sát hại vào ngày diễn ra cuộc thi! Thật sự nhà họ Khổng không còn ai rồi sao?”

Khổng Thiên Thu đột nhiên đập bàn, phóng ra khí thế.

Dù sao đây cũng là ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa Vinh Thành còn được coi là sân sau của nhà họ Khổng, sao có thể để Tiêu Chính Văn gây chuyện ở đây được!

“Không! Tôi chỉ coi ông như người chết!”, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói rồi vung tay, con dao quân đội năm cạnh lập tức phóng về phía Khổng Thiên Thu.

Khổng Thiên Thu không ngờ Tiêu Chính Văn lại quyết đoán như vậy, ở vùng ngoài lãnh thổ mà dám giết người nhà họ Khổng.

Giữa dòng suy nghĩ, Khổng Thiên Thu vội vàng kéo một tên đệ tử nhà họ Khổng bên cạnh kên chắn trước mặt, sau đó tránh né sự truy đuổi của con dao quân đội năm cạnh.

“Bùm!”

Tên đệ tử nhà họ Khổng lập tức biến thành đống thịt băm, máu văng đầy mặt đất.

“Tiêu Chính Văn! Hôm nay tôi nhất định sẽ giết anh!”

Lữ Đồng Quang cũng không phí lời nữa, nếu Tiêu Chính Văn không có ý định tha cho bọn họ thì chỉ có thể đấu với Tiêu Chính Văn đến cùng mà thôi!

Lữ Đồng Quang vung thanh kiếm trong tay, phóng ra ánh sáng vô tận.

Lúc này, mặt trăng và mặt trời luân chuyển, các ngôi sao biến hóa bất thường.

Dường như cả trời đất đều bị đảo lộn.

Khí tức đáng sợ lập tức giáng xuống, toàn bộ núi Vân Hà trở nên đáng sợ như địa ngục trần gian.
Chương 2059: Phản kháng

Lữ Đồng Quang vừa ra tay đã tung ra một trận pháp đáng sợ như luyện ngục Cửu U khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Dù sao hắn cũng xuất thân từ gia tộc y dược, về lý không thể có bản lĩnh như thế mới phải.

Nhưng suy cho cùng mấy năm nay Trương Cảnh Nhạc đã giúp đỡ không ít các cao thủ thế lực lớn chữa trị vết thương, thế nên cũng lấy được khá nhiều truyền thừa trận pháp trong tay mấy người này.

Ông ta đều truyền lại mấy trận pháp này cho Lữ Đồng Quang.

Chỉ thấy một biển lửa dưới núi Vân Hà, sau đó cả núi Vân Hà nứt ra một khe hở cực lớn từ chính giữa.

Nham thạch màu đỏ rực phun trào ra ngoài theo khe hở đó.

Vô số bóng người màu đen bay lên không trung như ma quỷ lao ra từ trong địa ngục.

Lúc này Lữ Đồng Quang bị mấy mươi bóng người màu đen vây quanh bên trong như vị thẩm phán Diêm Vương trong địa ngục Cửu U cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

Đối mặt với trận pháp tuyệt thế của Lữ Đồng Quang, Tiêu Chính Văn lại không thèm nhìn hắn một cái mà nhìn về phía đỉnh núi đằng xa kia, lạnh lùng nói: “Ra đây đi, lẽ nào ông nhẫn tâm khiến hắn chết vì ông sao?”

Thấy Tiêu Chính Văn xem mình như không khí, Lữ Đồng Quang không khỏi nổi giận.

Cùng lúc đó một luồng sáng màu vàng bỗng bắn ra theo hướng bốn giờ từ trên đỉnh núi đó, một người đàn ông trung niên mặc áo màu xanh chậm rãi bước ra.

Lúc này Khổng Hữu Đạo khí thế vô song, uy lực toát ra khắp bốn phía.

“Chàng trai, vốn dĩ tôi định tha cho cậu một mạng, nhưng không ngờ cậu lại chủ động tìm đến cái chết”, giọng Khổng Hữu Đạo vang vọng khắp núi Vân Hà.

“Không! Cháu muốn tự tay giết Tiêu Chính Văn”.

Lữ Đồng Quang như phát điên tức giận nói.

Tiêu Chính Văn coi hắn như không hề tồn tại, điều này quả thật là sự sỉ nhục cực lớn với hắn.

Nhưng hắn cũng bị cơn thịnh nộ làm choáng váng đầu óc nên không hề chú ý xung quanh Tiêu Chính Văn dường như được một luồng khí tức vô hình bao phủ, không bị ảnh hưởng bởi trận pháp của hắn.

Hơn nữa dù là nham thạch nóng chảy này hay mười mấy bóng đen cũng không thể tiếp cận được Tiêu Chính Văn.

Nói thẳng ra trận pháp của hắn không có bất kỳ tác dụng gì với Tiêu Chính Văn, thế nên từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không thèm xem hắn ra gì.

Lúc này Lữ Đồng Quang mặc kệ mọi thứ vung kiếm lên chém về phía Tiêu Chính Văn, bất kể thế nào hắn cũng phải lấy lại thể diện trước mặt mọi người.

Nhất là trước mặt nhà họ Bạch, hắn phải chứng minh mình mạnh hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều.

“Xoẹt!”

Kiếm quang lóe lên, ngay cả không gian xung quanh cũng bị chém làm đôi.

Một kiếm mang theo uy lực ngút trời như thế bỗng chốc đánh về phía Tiêu Chính Văn.

“Không biết tự lượng sức”.

Tiêu Chính Văn thậm chí không nhìn lấy một cái đã vung tay đánh trả lại.

“Bốp!”

Hư không rung chuyển, không chỉ uy lực của thanh kiếm đó, mà cả nham thạch nóng chảy vô tận cũng đánh ngược về phía Lữ Đồng Quang cùng một lúc.

Thấy thế, Lữ Đồng Quang khiếp sợ mất hồn, hắn còn chưa kịp lánh người tránh đòn thì một bàn tay vô tình đã vươn ra từ một đầu khác trong không trung, siết lấy cổ Lữ Đồng Quang.

“Anh muốn giết tôi à?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh đến cực điểm, sát khí xung quanh toát ra.

Ánh mắt lạnh như băng quá là đáng sợ, Lữ Đồng Quang có cảm tưởng như nhìn thấy biển máu núi xác trong đôi mắt sáng như sao trời đó, hắn hoảng sợ mấp máy môi nhưng không nói được dù chỉ một chữ.

Theo lý hắn cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, không nên bị một đòn như thế đánh gục.

Nhất là khi Tiêu Chính Văn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi.

Nhưng kỳ lạ là bất kể là trận pháp hay những đòn phản kháng của hắn đều vô dụng trước mặt Tiêu Chính Văn.

Cho đến lúc này hắn mới nhận ra cách biệt giữa hắn và Tiêu Chính Văn không phải là cảnh giới mà là sự cách biệt một trời một vực về tính lĩnh hội.

Có thể dễ dàng hóa giải tất cả đòn tấn công của hắn như thể chỉ có một khả năng là Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được Quy Chân.

Trước đó hắn vẫn luôn kiêu căng dù Tiêu Chính Văn có ở đây thì thế nào, nhưng bây giờ khi thật sự đối mặt với Tiêu Chính Văn, hắn mới hiểu hắn chẳng là cái rắm gì so với Tiêu Chính Văn cả.

Đây hệt như đang so sánh sự cách biệt cực lớn giữa một hạt cát và một tinh cầu vậy.

Đèn điện sao có thể rực rỡ như ánh trăng?

Ai cũng có thể nói thế, nhưng thật sự làm được thì hắn mới nhận ra mình không thể so được với Tiêu Chính Văn.

Thậm chí những phản kháng của hắn đều vô tác dụng khi ở trước mặt Tiêu Chính Văn.

Cảm giác bất lực này thậm chí khiến hắn không có nổi một ý nghĩ phản kháng.
Chương 2060: Kinh thiên động địa

“Anh chẳng qua chỉ là một cao thủ với đầy thuốc này thuốc nọ mà thôi, cảnh giới Nhân Hoàng không chỉ là sự tích lũy sức mạnh và chân khí mà còn có cả lĩnh hội”.

“Chân khí trong người anh vẫn chưa vững chắc mà cũng dám đánh với tôi à?”

Nói rồi ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên ánh sáng, con dao quân đội năm cạnh định đâm vào Lữ Đồng Quang.

Cùng lúc đó Khổng Hữu Đạo vung tay, một kiếm đâm về phía Tiêu Chính Văn.

Đòn tấn công này nhanh như chớp, khí thế đáng kinh ngạc.

Như thể ngay cả không trung Vạn Cổ cũng cảm nhận được uy lực của đòn tấn công này, tự động mở ra một khe hở từ trong vết nứt để mặc một kiếm này đâm về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, ngay cả anh cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

Sau đó vung tay lên, ném Lữ Đông Quang từ trên cao xuống.

“Phụt!”

Cùng lúc Tiêu Chính Văn lách người né đòn tấn công của Khổng Hữu Đạo, trước mặt Lữ Đồng Quang bỗng xuất hiện một luồng máu.

Vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Chính Văn vẫn quyết định ra tay.

Khoảnh khắc Lữ Đồng Quang sắp rơi xuống đất, con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào ngực hắn.

Nếu không nhờ Khổng Hữu Đạo lanh tay lẹ mắt thay đổi góc độ của kiếm đó làm lệch góc di chuyển của con dao quân đội năm cạnh thì lúc này Lữ Đồng Quang đã đầu lìa khỏi xác rồi.

“Đáng tiếc, để anh tránh được một đòn”, Tiêu Chính Văn hơi ngạc nhiên nhìn Khổng Hữu Đạo.

Tốc độ của con dao quân đội năm cạnh đâm về phía Lữ Đồng Quang nhanh đến mức nào cơ chứ?

Thậm chí không thua kém gì tốc độ ánh sáng, nhưng vẫn bị một kiếm của Khổng Hữu Đạo đánh lệch hướng, chứng tỏ thực lực của Khổng Hữu Đạo cũng rất mạnh.

Lúc này ngay cả người đến xem cũng đều sững sờ.

Thực lực của Lữ Đồng Quang tuyệt đối không hề yếu kém, thậm chí có thể nói là khủng khiếp.

Nhưng khi ở trước mặt Tiêu Chính Văn lại không có sức đánh trả, thậm chí không đỡ được dù chỉ một đòn tấn công, còn suýt nữa mất mạng.

Lúc này mọi người mới hiểu tại sao ba chữ Tiêu Chính Văn lại có thể chấn động nửa Đông Vực như thế.

Từ đó có thể thấy, uy danh của Tiêu Chính Văn không giống phải do mọi người đồn thổi giống đám người Lữ Đồng Quang, mà là dựa vào thực lực thật của bản thân.

Càng khiến họ ngạc nhiên hơn là lúc này trên người Tiêu Chính Văn thế mà lại toát ra khí tức của rồng.

Mặc dù khí tức của rồng đó nhạt đến mức gần như không cảm nhận được, nhưng khí tức của rồng nào có phải là thứ mà khí tức bình thường có thể so sánh được.

Dù chỉ một chút thôi cũng có uy lực kiềm chế vạn vật thế gian có huyết mạch tự nhiên.

“Nhà họ Khổng gây họa cho thế tục, giờ cũng đến lúc tính toán với các ông rồi”, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sát khí, ngẩng đầu lên nhìn Khổng Hữu Đạo.

Khổng Hữu Đạo thân là một trong bốn hộ vệ của nhà họ Khổng, thực lực rất mạnh.

Dù là cao thủ ở cấp bậc như Tư Mã Lôi cũng không đỡ nổi một đòn của ông ta.

Hơn nữa là bốn hộ vệ của nhà họ Khổng, Khổng Hữu Đạo có địa vị không thể thay thế ở nhà họ Khổng.

Gửi lời khiêu khích đến Khổng Hữu Đạo đồng nghĩa với việc ra uy với cả nhà họ Khổng.

“Tính toán?”

“Tôi đã lâu lắm rồi chưa ra tay giết người, có lẽ thế tục và ngoài lãnh thổ đã quên mất sự tồn tại của tôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ lấy máu của cậu để tế kiếm”.

Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Khổng Hữu Đạo tung ra vô vàn kiếm quang.

Chỉ thoáng chốc, mây gió nổi lên, lưu quang luân chuyển.

Ông ta mới là nhân vật thế hệ trước của nhà họ Khổng, hơn nữa là nhân vật cổ đại đã đi theo Khổng Nhạc chu du khắp các nước.

Mặc dù không thể so được với các nhân vật tầm cỡ như Bạch Khởi, nhưng riêng kinh nghiệm chiến đấu của ông ta thôi cũng đã không phải là thứ mà các tiểu bối có thể so sánh.

So với những lão tướng có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, ngay cả cường giả thân chinh bách chiến như Tư Mã Lôi cũng chỉ là đóa hoa trong nhà kính mà thôi.

Lúc này ngay cả người của Thiên Cung Bắc Cực cũng lùi về sau, sợ mình sẽ bị ảnh hưởng bởi trận chiến này.

Người Cửu Thiên Huyền Nữ đã lui ra ngoài vài trăm mét, hồi hộp xem trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Khổng Hữu Đạo.

Mấy người Võ Học Tư lại càng tỏ ra khiếp sợ, không dám tin Tiêu Chính Văn thế mà lại đánh nhau với Khổng Hữu Đạo chỉ vì nhà họ Khổng.

Trận chiến này của hai người họ đã xác định sẽ được ghi vào sách sử, cũng chắc chắn là một trận sinh tử kinh thiên động địa nhất trong hàng ngàn năm trở lại đây.
Chương 2061: Bí mật

Vào lúc này, ánh sáng ngập trời, mà ánh mắt Khổng Hữu Đạo tỏa sáng như thần quang, xuyên thấu vạn dặm!

Toàn bộ Vinh Thành đều run lên ngay khi ông ta phát ra sức mạnh kinh trời!

Mặt đất dưới chân mọi người đều rung chuyển, dường như ngay cả núi và sông ở Vinh Thành cách bán kính trăm dặm đều trong bờ vực sụp đổ!

Mặc dù chỉ với một ánh mắt, nhưng lại đủ để giết bất cứ ai dưới cảnh giới Nhân Hoàng!

Vào giờ phút này, không những thế hệ trẻ có mặt ở đây đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả những thế hệ trước cũng lần lượt thở dài.

Tiêu Chính Văn thờ ơ đứng trên khoảng không, bốn con rồng vây quanh với hơi thở mạnh mẽ, nhắm thẳng núi Vân Hà cách bán kính trắm dặm.

Tiêu Chính Văn lúc này, giống như một vị thần giáng thế thật sự, không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi khí tượng kinh khủng đó!

Ánh mắt của hai người họ chạm nhau trong hư không, trong nháy mắt xẹt ra vô số tia lửa, thậm chí ngay cả hư không cũng vỡ tan!

Toàn bộ phía trên Vân Sơn, nổi lên cơn gió mạnh ngất trời!

Sức mạnh kinh khủng lại càng khiến tất cả mọi người đều phải nín thở!

Nhiều thế hệ trẻ đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt sùng bái!

Phải biết rằng, người mà anh đối mặt chính là cường giả lâu đời của nhà họ Khổng, cho đến bây giờ, bọn họ mới hiểu ra, lý do tại sao ba chữ Tiêu Chính Văn lại gây chấn động cho toàn bộ Vinh Thành, thậm chí là một nửa Đông Vực!

Tại sao nhà họ Bạch, nhà họ Vũ và các thế lực lớn khác lại lần lượt chấn động vì sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn!

Đừng nói là thế hệ trẻ, ngay cả thế hệ trước, người có thể giao đấu với Khổng Hữu Đạo cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!

“Giết!”

Khổng Hữu Đạo gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, cầm lấy thanh kiếm dài trong tay, xuyên thủng bầu trời!

Một vầng sáng vàng phóng ra, lan tỏa khắp thế giới!

Thanh kiếm dài ngay lập tức biến thành một thanh dao trời, dường như có thể cắt thế giới thành hai mảnh chỉ với một nhát kiếm. khí tức kinh khủng ấy khiến tất cả mọi người đều phải rùng mình!

“Cậu Tiêu! Cẩn thận, đó là một trong những tuyệt kỹ của nhà họ Khổng, Chém Thiên Kiếm Trận, cậu không được đụng vào nó!”

Lúc này, Vũ Thiên Nghiệp không khỏi ngẩng đầu, hét lên với Tiêu Chính Văn.

Tuy rằng địa vị của ông ta ở nhà họ Vũ rất thấp, nhưng dù sau cũng xuất thân từ hoàng tộc, nên vẫn biết khá nhiều về những thế gia lớn nổi tiếng nhất.

Đặc biệt là tuyệt kỹ của nhà họ Khổng thì lại càng có tiếng lâu đời ở vùng ngoài lãnh thổ!

Vì vậy, Vũ Thiên Nghiệp sợ Tiêu Chính Văn sẽ chịu thua thiệt ở ngay hiệp đầu!

“Chém trời? Trời đất này rộng lớn như vậy? Làm sao có thể bị chém bởi một nhát kiếm của ông ta chứ?”

Tiêu Chính Văn cười nhạo, trong lúc anh giơ tay, một con rồng đỏ rực khổng lồ cũng rống lên theo!

“Gào!”

Tiếng gầm vang lên kinh thiên động địa, khí thế Tiêu Chính Văn ngất trời, trong đôi mắt đầy ý chí chiến đấu!

Trong nháy mắt, hai người đã đụng vào nhau trong không trung!

“Ầm!”

Chỉ với một đòn, không khí xung quanh gần như bị rút sạch bởi hai luồng sức mạnh này!

Trước mắt mọi người thậm chí có thể thấy được không gian bị biến dạng, ánh sáng vô cùng chói mắt thắp sáng cả bầu trời, dường như giữa trời và đất đã có thêm một mặt trời!

Vô số đỉnh núi xung quanh, trong nháy mắt đã bị san bằng bởi sức ảnh hưởng của nó!

Tất cả những người theo dõi trận chiến đều ở phía dưới đều lập tức đứng dậy và nhanh chóng chạy thoát!

Ngay cả những người của Bắc Cực Thiên Cung và Cửu Thiên Huyền Nữ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Tôi nhớ rõ một tháng trước, Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là người bình thường ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm thôi mà! Nhưng.. Anh ta bây giờ, rõ ràng là có vấn đề!”

Hàn Hương Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thậm chí cô ta còn không dám tin vào mắt mình!

Cô ta biết rõ hơn bất kỳ ai về sức mạnh của đòn vừa rồi, thật khó tin rằng Tiêu Chính Văn lại có thể đánh ngang sức với Khổng Hữu Đạo!

Điều khiến cô ta không dám tin tưởng chính là Tiêu Chính Văn lại không hề bị thương chút nào sau khi đón lấy đòn chí mạng của Khổng Hữu Đạo, Tiêu Chính Văn lúc này còn mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với lúc trước cô ta gặp anh!

Yêu quái!

Ngoài từ này ra, Hàn Hương Nhi hoàn toàn không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung Tiêu Chính Văn nữa!

“Cậu…”

Con ngươi của Khổng Hữu Đạo hơi co lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Quy Chân? Cậu còn chưa tới ba mươi tuổi mà đã có thể lĩnh ngộ được Quy Chân ư?”

“Có vẻ như trên người cậu thật sự có bí mật lớn!”

Trong lúc Khổng Hữu Đạo nói, đôi mắt ông ta lóe lên, trong lòng đang nghĩ đến kế hoạch khác!

Nếu Tiêu Chính Văn không có truyền thừa rất đáng sợ, thì hoàn toàn không thể lĩnh ngộ được “Quy Chân” ở độ tuổi này được!

Hai từ này trông có vẻ đơn giản, nhưng có nhiều người cả đời còn không được nhìn trộm đến cánh cửa “Quy Chân”!

Còn Tiêu Chính Văn thì sao, anh không những “nhìn trộm” được cánh cửa, hơn nữa còn đang chiến đấu với ông ta bằng việc lĩnh ngộ “Quy Chân”!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom