• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2045-2048

Chương 2045: Thật hay giả

Người đàn ông mặc áo choàng đen chính là chưởng giáo của Bích Hà Cung, địa vị chỉ đứng sau lão cung chủ, cũng là chú ruột của Lương Cảnh Long.

Ông ta cũng là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, ngay khi tin tức Tiêu Chính Văn bảo vệ nhà họ Võ lan truyền ra ngoài, ông ta đã chú ý đến nhà họ Võ.

Bởi vì thân phận của Tiêu Chính Văn quá đặc biệt, chỉ riêng thực lực của Tiêu Chính Văn cũng đủ khiến Lương Thế Sung vô cùng kiêng sợ.

Nếu Tiêu Chính Văn ở nhà họ Võ thật sự là vua Bắc Lương trong giới thế tục thì cháu trai của ông ta có mối thù cướp vợ với Tiêu Chính Văn.

Ngay cả ông ta cũng khó có thể cứu được Lương Cảnh Long.

Mặc dù nhà họ Lương cũng là thế gia, nhưng không thể so sánh với nhà họ Võ, chứ đừng nói đến hoàng tộc. Cho dù nhà họ Lương muốn bảo vệ Lương Cảnh Long thì cũng không thể đấu lại nổi Võ Anh Hào.

“Tin tức này là thật sao?”, lão cung chủ nghiêm túc hỏi.

Thực ra, cụ ta đã báo tin tức này cho nhà họ Khổng để cầu cứu sự bảo vệ của nhà họ Khổng từ lâu rồi.

Nhưng lúc này, Lương Thế Sung lại nói với cụ ta rằng Tiêu Chính Văn ở nhà họ Võ là giả, cụ ta phải hỏi Lương Thế Sung thêm lần nữa để thêm chắc chắn.

Lương Thế Sung đương nhiên sẽ không lừa cụ ta, nhưng nếu nguồn tin tức không đủ chính xác, thì sẽ gây bất lợi cho Bích Hà Cung.

“Tôi có thể đảm bảo chuyện này là thật!”

“Người truyền tin không phải ai khác, mà là môn khách của nhà họ Võ. Người này họ Tần, ông ta đã tận mắt nhìn thấy tên họ Tiêu đó!”

“Tên họ Tiêu đó quả thực đến từ giới thế tục, nhưng tên không phải là Tiêu Chính Văn, mà là Tiêu Thiên Sách! Mặc dù hai người họ đều họ Tiêu, nhưng tên họ Tiêu này không phải tên họ Tiêu kia!”, Lương Thế Sung chế nhạo.

“Ồ?”, lông mày của lão cung chủ khẽ giật, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Người tên Tiêu Thiên Sách này chỉ là một người bình thường, ngay cả khí tức của cường giả cũng không có. Ông Tần nói người này chỉ là đến nương tựa vào nhà họ Võ, chứ không phải để bảo vệ nhà họ Võ!”

“Nhà họ Võ nói dối chỉ là để hủy hôn mà thôi!”

Nghe Lương Thế Sung nói vậy, lão cung chủ khẽ gật đầu.

Giải thích như vậy, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.

Với uy danh của Tiêu Chính Văn, cả Vinh Thành không ai dám đến kiểm chứng, cho dù Tiêu Chính Văn này là giả thì cũng không có ai dám nghi ngờ.

“Dù sao người họ Tần kia là môn khách của nhà họ Võ, ông ta cố ý dùng chuyện này để dụ chúng ta mắc mưu thì sao?”, lão cung chủ lập tức nghĩ đến một khả năng khác.

Đối phương đã xác nhận đây là Tiêu Chính Văn, tình cờ đến nhà họ Võ ở Vinh Thành để xử lý công việc.

Nhà họ Võ có mối thù lâu đời với Bích Hà Cung, Võ Thiên Nghiệp rất có thể nhân cơ hội này để diễn một vở kịch với Bích Hà Cung.

Sau đó sai môn khách nhà họ truyền ra ngoài rằng Tiêu Chính Văn này là kẻ mạo danh.

Chỉ cần Bích Hà Cung tin đó là sự thật, chạy đến làm ầm lên thì ngược lại sẽ rơi vào kế của nhà họ Võ.

“Không thể nào! Lúc ông Tần gặp tên họ Tiêu kia, ông Tần đang định rời khỏi nhà họ Võ, hơn nữa còn cãi nhau to với Võ Học Tư, lúc đó, Tề Kính Hào cũng ở nhà họ Võ!”

“Tề Kính Hào có thể làm chứng chuyện này, vì vậy, ông Tần không thể nói dối!”

Nghe vậy, lão cung chủ vội vàng nói với một đứa nhỏ bên cạnh: “Đi gọi Tề Kính Hào đến đây!”

“Vâng!”

Đứa nhỏ nói xong liền xoay người bước nhanh về phía cửa.

Khoảng nửa tiếng sau, Tề Kính Hào sải bước đi vào chính điện Bích Hà Cung, chắp tay chào lão cung chủ, nói: "Kính chào lão cung chủ!”

“Ông Tề, đừng khách sáo, có chuyện này tôi muốn ông Tề xác nhận!”, lão cung chủ nghiêm mặt nói.

“Lão cung chủ cứ nói, tôi biết gì sẽ trả lời ngay!”, Tề Kính Hào mỉm cười nói.

“Tốt lắm! Không biết ông Tề đã nghe về chuyện Tiêu Chính Văn bảo vệ nhà họ Võ chưa? Theo một vị môn khách trong nhà họ Võ nói, Tiêu Chính Văn ở nhà họ Võ chỉ là một tên giả mạo, không biết chuyện này là thật hay giả?”

Nghe lão cung chủ hỏi vậy, Tề Kính Hào cười nói: “Lão cung chủ, nói thật, tôi đã tận mắt nhìn thấy tên họ Tiêu đó rồi!”

“Nếu cậu ta là Tiêu Chính Văn, thì tôi chính là Hạo Thiên Sáng Thế!”

“Hả?”, lão cung chủ cau mày nhìn Tề Kính Hào.
Chương 2046: Không thể tin hoàn toàn

“Lão cung chủ, đó chỉ là một người bình thường đến từ giới thế tục. Lúc đó tôi sỉ nhục nhà họ Võ trong buổi tiệc, cậu ta còn không dám làm gì, vậy thì ông nói thử xem cậu ta có thể là Tiêu Chính Văn thật sao?”

“Mặc dù tôi chưa từng gặp Tiêu Chính Văn, nhưng với thực lực của cậu ta, giết tôi chỉ là việc cỏn con. Cho dù tính tình của Tiêu Chính Văn có tốt đến đâu thì cũng không thể dễ dàng tha cho tôi được!”

Tề Kính Hào chế nhạo rồi nói tiếp: “Tiêu Chính Văn có thân phận thế nào chứ! Nghe nói, cậu ta khá thân thiết với Võ Anh Hào. Cho dù đến vùng ngoài lãnh thổ thì cũng cũng sẽ được Võ Anh Hào tiếp đón, sao có thể đến nơi nhỏ bé như Vinh Thành được!”

“Nói cách khác, Võ Thiên Nghiệp có tư cách gì mà mời được Tiêu Chính Văn chứ?”

“Phải thừa nhận rằng Võ Tình Nhi khá xinh đẹp, nhưng so sánh với Bạch Ngọc Trinh thì chẳng khác nào trên trời dưới đất!”

“Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng chủ động gửi lời mời cho Tiêu Chính Văn, thì ông nghĩ, Tiêu Chính Văn sẽ để ý tới Võ Tinh Nhi sao?”

Nghe Tề Kính Hào nói vậy, lão cung chủ gật đầu lia lịa.

Đúng như lời Tề Kính Hào nói, Bạch Ngọc Trinh đè bẹp Võ Tinh Nhi về mọi mặt. Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng muốn thân thiết với Tiêu Chính Văn thì Võ Tinh Nhi có tài đức gì để lấy được trái tim Tiêu Chính Văn đây?

“Hơn nữa, người tới đón Tiêu Chính Văn lúc đó là Võ Học Tư, chứ không phải Võ Thiên Nghiệp, đây chính là vấn đề lớn. Ngay cả Võ Thiên Nghiệp, ở trước mặt Tiêu Chính Văn cũng phải kính cẩn chào hỏi”.

“Vậy mà ông ta lại bảo con trai mình đến tiếp đón Tiêu Chính Văn. Chuyện này rõ ràng là đang đánh vào mặt Tiêu Chính Văn. Với tính cách của Tiêu Chính Văn, liệu có thể để nhà họ Võ thất lễ như vậy sao?”

“Bởi vậy, e rằng lão cung chủ lo nghĩ quá nhiều rồi!”

Tề Kính Hào vuốt râu, nhếch mép nói.

“Có lý!”

Lão cung chủ gật đầu.

Cả Tề Kính Hào và lão cung chủ đều quan tâm đến những chi tiết này, nhưng bọn họ nào biết rõ nghi thức trong giới thế tục!

Đối với Tiêu Chính Văn, cho dù là Võ Thiên Nghiệp hay là Võ Học Tư đến tiếp đón thì đều giống nhau.

Tiêu Chính Văn chưa bao giờ quan tâm đến những lễ nghi này. Hơn nữa, cho dù Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, nhưng bình thường vẫn thường xuyên hòa hợp với những người dân bình thường.

Anh luôn yêu binh như con, xung phong đi đầu làm gương cho binh sĩ.

Sao có thể quan tâm người tiếp đón mình có thể phải là gia chủ nhà họ Võ hay không chứ!

“Ừ, từ đây có thể thấy, chuyện này có vấn đề!”, lão cung chủ khẽ gật đầu.

“Thưa sư phụ, nếu nhà họ Võ không có sự bảo vệ của Tiêu Chính Văn thì tại sao sư phụ phải khách sáo với bọn họ chứ?”, Lương Cảnh Long lập tức đứng dậy, rõ ràng là muốn đối đầu với nhà họ Võ ngay lập tức.

“Đồ nhi! Chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Lần này không chỉ Bích Hà Cung chúng ta gây phiền phức cho nhà họ Võ mà còn có cả Minh Nguyệt Các!”

“Trước khi chuyện này được giải quyết rõ ràng thì đừng vội liên hôn với nhà họ Võ, nếu không sẽ mang lại tai họa cho Bích Hà Cung chúng ta! Hơn nữa, đó chỉ là một cô gái thôi mà, có gì phải đáng giận đến vậy!”

Lão cung chủ lạnh lùng nhìn Lương Cảnh Long.

“Lão cung chủ, theo tôi thấy, tên Tiêu Thiên Sách này chắc chắn sẽ không dám gặp mặt mọi người. Dù sao cậu ta cũng biết rõ mình không phải là Tiêu Chính Văn!”

“Đến lúc đó, nhà họ Võ chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Nếu như lúc này lão cung chủ nói thêm vài câu bảo vệ nhà họ Võ, thì cho dù Võ Thiên Nghiệp không gả con gái, cũng không còn đường đi nữa rồi!”

Tề Kính Hào nhếch mép nói.

Lão cung chủ liếc nhìn Tề Kính Hào, sau đó xua tay nói: “Tôi biết rồi, ông Tề về trước đi!”.

Nói xong, ra hiệu cho Lương Thế Sung rồi đi về phía sảnh sau.

“Cung chủ, ông còn chuyện gì lo lắng sao?”, Lương Thế Sung nhíu mày hỏi.

“Tôi luôn cảm thấy mọi thứ đều quá kỳ lạ. Cho dù người đó là Tiêu Thiên Sách thì lẽ nào cậu ta không biết hậu quả của việc mạo danh Tiêu Chính Văn sao? Ngộ nhỡ đối phương thật sự là Tiêu Chính Văn, mà chúng ta lại hành động hấp tấp thì sẽ chỉ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng!”

Điều khiến lão cung chủ lo lắng suốt thời gian qua vẫn là hàng loạt tin đồn về Tiêu Chính Văn.

Đặc biệt là lúc ở thánh vực, ban đầu Tiêu Chính Văn tiến vào thánh vực với tư cách của một người bình thường, nhưng kết quả thì sao? Toàn bộ thánh vực gần như bị Tiêu Chính Văn giết hết.

“Cung chủ, chẳng qua chỉ là một Tiêu Chính Văn thôi mà, có gì đáng để ông lo nghĩ chứ? Phía sau chúng ta còn có nhà họ Khổng mà!”, Lương Thế Sung hỏi một cách khó hiểu.

“Nhà họ Khổng? Lẽ nào cậu không biết, ngay cả nhà họ Khổng cũng không thể làm gì cậu ta sao! Chẳng phải Khổng Tề Thiên cuối cùng vẫn thua sao?”

“Lúc trước có bao nhiêu người muốn giết cậu ta, vậy mà bây giờ thì sao? Tiêu Chính Văn còn có thể tung hoành khắp nơi, còn những kẻ dọa giết cậu ta đều đã biến mất tăm mất tích!”

“Ngộ nhỡ đối phương thật sự là Tiêu Chính Văn thì cơ nghiệp nghìn năm của Bích Hà Cung chúng ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!”

“Vì vậy, lời của Tề Kính Hào nói có thể tin, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn. Trước khi mọi chuyện được giải quyết rõ ràng thì kết quả vẫn chưa rõ!”, lão cung chủ nghiêm túc nói.
Chương 2047: Căm hận

Lão cung chủ có thể dẫn dắt Bích Hà Cung tiến lên từng bước trong mấy trăm năm, thậm chí còn dựa được vào cây đại thụ như nhà họ Khổng, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào may mắn mà thôi!

Thật ra cả chặng đường này, gần như mỗi một bước đều có mọi chông gai, Bích Hà Cung có thể có ngày hôm nay, mưu mô của lão cung chủ rất thâm sâu.

Thế nhưng càng tới tầm như ông ta thì càng phải cẩn thận dè dặt, mặc dù mới đầu nghe thấy mấy lời Tề Kính Hào nói, lão cung chủ lộ ra vẻ vui mừng giống như đã nhìn thấy một tia hy vọng!

Thế nhưng vào lúc ông ta bình tĩnh lại, sau khi đắn đo kỹ càng thì cũng bắt đầu bán tín bán nghi với mấy lời mà Tề Kính Hào nói

“Cung chủ, ý của ông là…”

“Tạm thời án binh bất động, yên lặng quan sát động tĩnh, không phải vẫn có nhiều thế lực lớn muốn tìm Tiêu Chính Văn sao? Chúng ta đợi kết quả là được!”

“Nếu như đối phương không phải là Tiêu Chính Văn trong lời đồn, vậy thì cũng không cần phải nể nang nhà họ Võ làm gì, cứ thế xoá sổ nhà họ Võ ra khỏi Vinh Thành là được rồi!”

“Bày mưu tính kế với Bích Hà Cung của chúng ta, đây cũng là kết quả mà nhà họ Võ nên nhận lấy!”

“Còn nữa, căn dặn với đệ tử bên dưới, loan tin Tiêu Chính Văn giả ra bên ngoài, xem phản ứng của bên ngoài ra sao!”

Chiêu tìm tòi trước khi hành động này của ông ta quá cao tay, công bố thân phận của Tiêu Chính Văn giả ra ngoài chẳng khác gì đẩy nhà họ Võ vào trong đống lửa.

Lúc này, nếu như thật sự giống như Tề Kính Hào nói, tên Tiêu Chính Văn kia là giả, nhà họ Võ dù thế nào cũng không dám ra mặt phản bác.

Nếu như Tiêu Chính Văn đó là thật, nhà họ Võ chắc chắn sẽ có động thái rõ ràng.

Tới lúc đó chỉ cần dựa theo phản ứng của nhà họ Võ là có thể đưa ra được phán đoán chuẩn xác!

Chẳng mấy chốc, tin tức người trấn giữ cho nhà họ Võ là Tiêu Chính Văn giả lại lan truyền khắp Vinh Thành.

Ngay lập tức, các phương đều trở nên xôn xao!

“Không ngờ, xưa có Gia Cát giả doạ cho Tư Mã thật bỏ đi, nay có Tiêu Chính Văn giả, doạ cho Bích Hà Cung phải rút lui!”

“Chỉ một tiểu bối trong thế tục mà thôi, đến mức kinh động cả Vinh Thành, thậm chí ngay cả quá nửa Đông Vực cũng bị kinh động?”

“Hừ, lần này tôi muốn nhìn xem tiếp theo đây nhà họ Võ sẽ xử lý như thế nào!”

Khắp mọi ngóc ngách của Vinh Thành dường như đều đang bàn tán chuyện này.

Mà ở phía Tây Bắc của Vinh Thành, bên trong một tiểu viện trúc lâm, một nam thanh niên cười lạnh lùng chế nhạo: “Một đám phế vật, suýt thì bị tên Tiêu Chính Văn dọa sợ mất mật!”

Mà bên trong trúc lâm, đi tới chỗ nào cũng có thể nhìn thấy sự đẹp đẽ lộng lẫy, nhìn ra phía xa là đủ loại ánh sáng kỳ ảo vô cùng chói mắt!

Nơi này chính là Y Thánh Hiên của Trương Cảnh Nhạc!

Mà cậu thanh niên này chính là đại đệ tử đầu tiên của Trương Cảnh Nhạc – Lữ Đồng Quang!

Hơn nữa, bản thân hắn chính là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, ngoài ra còn có quan hệ thân thiết với cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, đặc biệt là khá thân với Khổng Tề Thiên!

Không chỉ luyện được y thuật ở chỗ Trương Cảnh Nhạc mà dưới sự trợ giúp của Khổng Tề Thiên, thực lực của hắn cũng thăng tiến như bay, không hề thua kém bất cứ con cháu thế gia nào!

“Chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng bên trong thế tục mà thôi, không cần phải bận tâm làm gì!”

Một ông lão bất chợt xuất hiệu ngay sau lưng Lữ Đồng Quang.

Ông lão mặc áo dài trắng tinh, chòm râu trắng đung đưa trước ngực, đôi chân mày trắng rủ xuống tận bả vai.

Mà gương mặt của ông lão lại giống như một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi, ngay cả một nếp nhăn cũng không có!

“Sư phụ!”, Lữ Đồng Quang nghe thấy giọng nói của ông lão thì vội vàng quay người lại bái chào.

Ông lão này chính là Trương Cảnh Nhạc người của gia tộc y dược!

“Ừ, không chuyên tâm nghiên cứu y đạo, cả ngày chỉ quan tâm tới mấy chuyện phàm tục, y đạo của con sớm muộn gì cũng sẽ thụt lùi cho xem!”, Trương Cảnh Nhạc nói với vẻ mặt không vui lắm.

Gia tộc y dược được đối đãi cực kỳ trọng hậu ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng đồng thời, gia tộc y dược cũng là một tập thể tách biệt với thế giới bên ngoài.

Chỉ cần y thuật giỏi giang, cả vùng ngoài lãnh thổ đều có chốn yên bình, dù đi tới đâu cũng cực kỳ được tôn sùng.

Đây là điều mà đám con cháu thế gia cả ngày chỉ biết tranh giành đấu đá căn bản chẳng thể so bì nổi!

Vậy nên, Trương Cảnh Nhạc vẫn luôn không quan tâm tới tất cả những chuyện xảy ra ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng đám đệ tử môn hạ lại khiến cho ông ta chẳng thể an tâm, dường như ai ai cũng đều đặt tâm tư vào chuyện danh lợi.

Bây giờ ngay cả đại đệ tử của ông ta cũng chẳng thể tránh khỏi chuyện trong thế tục.

“Thầy, con chỉ tiện miệng nói mà thôi, bây giờ vùng ngoài lãnh thổ đều phong tên họ Tiêu đó lên tận trời, thậm chí ngay cả cô chủ Bạch Ngọc Trinh của nhà họ Bạch cũng đích thân cử người đi đưa giấy mời!”

“Thật sự không biết tên họ Tiêu này có tài đức gì mà ngay cả nhà họ Bạch cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác!”

Nói tới đây, Lữ Đồng Quang siết tay thành nắm đấm, trong mắt ngập tràn vẻ căm hận.
Chương 2048: Quá mất mặt

Bạch Ngọc Trinh đẹp như tiên nữ, từ mười mấy năm trước, trong một cơ duyên hết sức trùng hợp, khi Lữ Đồng Quang cùng với Trương Cảnh Nhạc tới dự tiệc đã từng gặp mặt.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lữ Đồng Quang đã bị dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Ngọc Trinh thu hút tới say mê, thậm chí ngay cả trong mơ cũng chỉ toàn là hình bóng của Bạch Ngọc Trinh.

Ban đầu, Lữ Đồng Quang chẳng hề bận tâm tới thông tin Tiêu Chính Văn tới vùng ngoài lãnh thổ, theo hắn thấy, có hôm nào là không có tới hàng nghìn hàng vạn người của thế tục tới vùng ngoài lãnh thổ?

Tiêu Chính Văn là cái thá gì?

Thế nhưng rất nhanh, thông tin Bạch Ngọc Trinh cử người đi đưa giấy mời, chủ động hẹn gặp Tiêu Chính Văn đã truyền tới tai Lữ Đồng Quang.

Nghe thấy tin này, trong lòng Lữ Đồng Quang lập tức bùng lên vô vàn ngọn lửa đố kỵ!

Mặc dù Bạch Ngọc Trinh không biết hắn là ai, nhưng hắn lại coi Bạch Ngọc Trinh như là vợ mình từ lâu!

Theo hắn thấy, Tiêu Chính Văn rõ ràng đang ngang nhiên cướp vợ!

“Bây giờ Tiêu Chính Văn đang nổi như cồn, nhưng loại thanh niên giống như cậu ta, cả mấy trăm năm trở lại đây ta đã gặp quá nhiều rồi! Chẳng có mấy người có thể bước tới cuối cùng được đâu!”

Trương Cảnh Nhạc đưa tay vuốt râu, bình thản nói.

“Hừ, theo con thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một tên hư danh mà thôi! Khổng Tề Thiên sợ anh ta chứ con thì không!”

Lữ Đồng Quang siết chặt hai nắm đấm, nghiến răng nói.

Trương Cảnh Nhạc liếc nhìn Lữ Đồng Quang, khẽ lắc đầu nói: “Đồ nhi, mặc dù bây giờ con đang ở cảnh giới Nhân Hoàng, thế nhưng con chẳng thể bằng được Khổng Tề Thiên đâu!”

“Căn cơ của nhà họ Khổng hết sức thâm sâu, thủ đoạn cực nhiều, theo như ta thấy, con muốn vượt qua Khổng Tề Thiên, ít nhất vẫn phải cần tới một trăm năm!”

Cảnh giới áp chế chỉ là đối với người bình thường mà nói thôi, loại người giống như Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư đều có thể chém giết ngược dòng được hết!

Đừng thấy Khổng Tề Thiên chỉ là Nhân Vương cấp năm mà lầm, thực tế ông ta gần như là sự tồn tại có thể gọi là “biến thái”, năm lần luân hồi, năm lần thử thách, cùng là Nhân Vương cấp năm, thế nhưng chiến lực lại không hề thua kém so với cảnh giới Nhân Hoàng!

Giữa Lữ Đồng Quang và Khổng Tề Thiên, mặc dù nói cách biệt không lớn, thế nhưng hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Khổng Tề Thiên!

“Sư phụ, con…”

“Con vẫn còn quá trẻ, Khổng Tề Thiên trải qua năm lần luân hồi, có lần luân hồi nào không cần tới trăm năm? Con mới có bao nhiêu, hơn nữa, gia tộc y dược chúng ta cũng không giỏi mấy chuyện chém giết!”

“Không bằng Khổng Tề Thiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý, có điều, con cũng không cần phải nản lòng, nhiều nhất là hai trăm năm, con có thể giống như thế tử nhà họ Bạch, một bước tới trời!”

Trương Cảnh Nhạc lập tức an ủi Lữ Đồng Quang.

Ông ta đặt quá nhiều tâm huyết lên trên người Lữ Đồng Quang, có thể nói, Lữ Đồng Quang chính là hy vọng tương lai của ông ta!

Mà những lời vừa rồi của ông ta cũng không hoàn toàn đang an ủi Lữ Đồng Quang, gia tộc y dược đạt tới cao độ nhất định cũng có thể thông qua đan dược để nhanh chóng nâng cao cảnh giới.

Vậy nên, Lữ Đồng Quang vượt qua mấy người Khổng Tề Thiên cũng chỉ là vấn đề thời gian!

Giống như lúc ông ta vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ, chẳng qua chỉ là một con tép riu ở cảnh giới Chiến Thần, mà bây giờ cũng là nhân tài ở cảnh giới Nhân Vương cấp ba rồi!

“Sư phụ dạy phải, chỉ là một tên Tiêu Chính Văn, chẳng đáng để nhắc đến, đệ tử lẽ ra nên coi Bạch Thế Huân làm tấm gương, một trăm năm sau, vượt qua Bạch Thế Huân mới là chí hướng của đệ tử!”

Lữ Đồng Quang chắp tay nói với Trương Cảnh Nhạc.

“Ừ! Bạch Thế Huân thì làm sao? Với đại đạo của gia tộc y dược chúng ta, chỉ cần có đủ thời gian, bất cứ ai cũng có thể bị chúng ta chà đạp bên dưới gót chân!”

Nói tới đây, hai mắt Trương Cảnh Nhạc loé ra tia sáng, khí thế mạnh mẽ!

Bạch Thế Huân trong miệng hắn chính là người thành danh đã lâu trong thế hệ thanh niên nhà họ Bạch.

Từ trước tới nay, mặc dù Bạch Thế Huân chưa từng can dự vào chuyện tranh đấu ở vùng ngoài lãnh thổ, thế nhưng thực lực lại khủng bố dị thường, ngay tới Tư Mã Lôi khi thấy Bạch Thế Huân cũng phải ngoan ngoãn cúi rạp!

Càng không cần nói tới việc chiến đấu với Bạch Thế Huân!

“Vâng, đệ tử xin khắc ghi lời dạy bảo của sư phụ!”, Lữ Đồng Quang vội vàng chắp tay nói.

“Ừ, hiểu là được rồi! Sư phụ hiểu rõ tâm ý của con đối với cô chủ nhà họ Bạch, từ trước tới nay, con vẫn chuyên tâm nghiên cứu y đạo ở Y Thánh Hiên, vậy nên danh tiếng mới không nổi trội!”

“Bây giờ trận đấu của Vinh Thành sắp sửa diễn ra, con cũng có thể chuẩn bị một chút rồi tới góp vui!”

Trương Cảnh Nhạc bình thản nói.

“Sư phụ, với thực lực bây giờ của con, đi tham gia trận đấu ở Vinh Thành dường như hơi ức hiếp người rồi!”, Lữ Đồng Quang nhếch mép cười.

“Sư phụ không chỉ muốn cho con đi tham gia trận đấu, trận đấu ở Vinh Thành lần này, ai dành được quán quân sẽ được thưởng một viên Tuyết Liên ngàn năm, sư phụ muốn con lấy viên Tuyết Liên đó về đây!”

“Còn về có ức hiếp người không thì cũng có làm sao? Dù có ức hiếp thì bọn họ cũng phải nhịn!”

“Với thân phận của sư phụ, có thể cử đệ tử tới tham gia thi đấu đã là nể mặt bọn họ lắm rồi! Chưa nói là bọn họ, nhà họ Khổng và hoàng tộc cũng phải nể mặt sư phụ mấy phần!”

“Có điều, sau này đừng đề cập tới Tiêu Chính Văn gì nữa, so bì với mấy kẻ này quá mất mặt sư phụ!”, Trương Cảnh Nhạc nhíu mày lên tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom