• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2035-2039

Chương 2035: Lời giải thích

“Con có cách ư?”, Võ Thiên Nghiệp không dám tin nhìn Võ Tinh Nhi.

Hiện giờ nhà họ Võ đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù Võ Tinh Nhi gả cho Lương Cảnh Long cũng sẽ bị người của gia chủ đuổi giết.

Ngay cả Võ Thiên Nghiệp cũng không làm gì được, một đứa con gái có thể nghĩ được cách gì chứ.

“Vâng, thật ra chuyện này không khó, con nghĩ cậu chủ bảo tên họ Tiêu này đến chắc là kế một mũi tên trúng hai đích”, Võ Tinh Nhi không khỏi vui mừng ra mặt.

“Một mũi tên trúng hai đích? Sao bố càng nghe càng khó hiểu thế?”, Võ Thiên Nghiệp khó hiểu hỏi.

“Bố, bố còn nhớ vua Bắc Lương mà ông Tề nói không?”

Võ Thiên Nghiệp gật đầu, dù Tề Kính Hào không nói, Võ Thiên Nghiệp cũng đã nghe quen với ba chữ vua Bắc Lương này rồi.

“Anh ta và Tiêu Chính Văn đều họ Tiêu, hơn nữa ngoài lãnh thổ chúng ta không có mấy ai từng gặp Tiêu Chính Văn thật cả, Vinh Thành chúng ta càng không có”.

“Bố nói xem nếu bảo anh ta giả mạo vua Bắc Lương thì sẽ thế nào?”

Võ Tinh Nhi vui mừng nói.

Ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy ý nghĩ này quả thật xuất sắc.

Một người mà chưa ai từng gặp bao giờ, tìm ai đó giả danh cũng sẽ không bị phát hiện.

Huống gì Tiêu Thiên Sách đến từ thế tục, ngay cả Tề Kính Hào cũng biết chuyện này, thế thì càng tốt.

“Ôi!”

Nghe thế mắt Võ Thiên Nghiệp cũng lóe sáng, nhưng chẳng mấy chốc ông ta lại trầm ngâm suy nghĩ.

“Bố, còn gì phải do dự, chị nói rất có lý”.

Đúng lúc này, Võ Học Tư cũng bước vào phòng sách.

Vừa rồi anh ta đã đứng ngoài cửa nghe được những lời Võ Tinh Nhi nói, đồng thời cũng khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thổ có mấy ai gặp được Tiêu Chính Văn chứ.

“Ngây thơ”.

Võ Thiên Nghiệp trầm ngâm một hồi bỗng lạnh lùng trách móc: “Các con có biết mấy chữ Tiêu Chính Văn có nghĩa là gì không?”

“Nếu chúng ta là gia chủ, không phải là một nhánh trong gia tộc thì không ai nghi ngờ gì tin tức này, nhưng chúng ta lại chỉ là một nhánh của nhà họ Võ thôi”.

“Với thân phận của Tiêu Chính Văn, chạy đến trấn giữ ở nhà chúng ta, con tin điều này không?”

Võ Thiên Nghiệp có thể ngồi lên vị trí gia chủ dĩ nhiên sẽ không giống Võ Tinh Nhi, muốn làm gì thì làm.

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã rất nổi tiếng ở ngoài lãnh thổ, nhắc đến ba chữ vua Bắc Lương, cả ngoài lãnh thổ ít nhất là thế hệ trẻ ai nấy cũng đều kính ngưỡng.

Người như thế sao có thể chạy đến ở trong một chi của gia tộc, có làm khách cũng không đến lượt họ.

“Bố, con lại không nghĩ thế, dù biết rõ anh ta là giả, ai dám kiểm chứng? Ngay cả Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư cũng đã thất bại dưới tay anh ta, cả Vinh Thành này có mấy ai dám đến thử xem bản lĩnh của anh ta chứ?”

“Ngoài người chán sống ra”.

Võ Học Tư cực kỳ tự tin nói.

Nghe thế Võ Thiên Nghiệp híp mắt nhìn chằm chằm vào một góc, lại rơi vào trầm tư lần nữa.

Thật ra Võ Học Tư nói cũng rất có lý, Tiêu Chính Văn danh tiếng lừng lẫy, giết được Tư Mã Lôi, thậm chí còn không để lại thi thể, ai dám ra tay với Tiêu Chính Văn?

Trừ khi đối phương ăn gan hùm mật gấu.

Dù có nghi ngờ nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.

Lời nói dối nói hàng ngàn lần cũng thành lời nói thật.

“Bố, Học Tư nói đúng đấy, ai dám kiểm chứng? Tề Kính Hào dám sao? Lương Cảnh Long dám à? Có cho họ mười lá gan cũng không dám”, Võ Tinh Nhi cũng ở một bên giục.

“Thế… Tiêu Chính Văn tại sao lại chạy đến nhà chúng ta mà không phải đến chỗ gia chủ? Phải có lời giải thích hợp lý chứ”, lúc này Võ Thiên Nghiệp cũng đã bị hai chị em Võ Tinh Nhi thuyết phục.

Hễ là chuyện gì cũng có nhân có quả, một nhân vật tầm cỡ như Tiêu Chính Văn không có lý do phải đến nhà họ Võ, sao có thể xuất hiện ở Vinh Thành?

“Chuyện này…”, Võ Học Tư vò đầu hồi lâu, đúng là không bịa ra được cái cớ hợp lý.

“Thật ra… thật ra đã có sẵn lời giải thích rồi”.

Nói đến đây, Võ Tinh Nhi đỏ mặt, mắt rủ xuống hơi ngượng.

“Lý do gì? Con mau nói đi”.

Võ Thiên Nghiệp ngẩng đầu nhìn Võ Tinh Nhi giục.
Chương 2036: Hy sinh thân mình

“Có thể nói anh ta là vì… vì đến xin hỏi cưới”, nói đến đây, mặt Võ Tinh Nhi càng đỏ hơn, hệt như một quả táo.

“Hả?”

Võ Thiên Nghiệp nhìn kỹ lại con gái mình, vừa nhìn vừa gật gù.

Với một cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời như Võ Tinh Nhi, quả thật có thể để Tiêu Chính Văn đến ngoài lãnh thổ một chuyến.

Dù sao từ xưa đến nay anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân.

“Nhưng nếu nói thế thật thì con và Tiêu Thiên Sách e là phải diễn kịch, đến lúc đó phải giải thích thế nào với bên ngoài?”

“Nếu kết hôn thật với Tiêu Thiên Sách, con… có cam lòng gả cho một người bình thường không? Bái thiên địa rồi là không còn cơ hội hối hận đâu”.

Võ Thiên Nghiệp nghiêm túc nói.

Đây đúng là kế sách hay nhưng ông ta cũng không muốn hy sinh hạnh phúc cả đời của con gái mình, gả cho một người bình thường xem như cả đời nó phải hối hận.

“Gả thì gả thôi”.

Võ Tinh Nhi siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Con thà gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống an nhàn còn hơn gả cho Lương Cảnh Long”.

“Chị, bố, hai người đợi chút”.

Võ Học Tư bước đến cười hê hê nói: “Thật ra chúng ta cũng không cần phải vừa bắt đầu đã công bố tin tức này ra, khi nào bất đắc dĩ quá chúng ta lại lấy tin tức này để áp đảo mọi người là được”.

“Còn kết hôn gì đó, con nghĩ cũng có thể treo đèn nhưng không tổ chức hôn sự, dù sao nhà họ Võ chúng ta tổ chức tiệc, mời ai không mời ai còn không phải do nhà chúng ta quyết định sao?”

“Chỉ cần anh Tiêu không cản đường chúng ta thì mọi chuyện đều thuận lợi”.

Võ Học Tư nói.

“Nói hay lắm, như thế chúng ta xem như đã chọc vào nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, không phải là gia tộc nhánh chính ở Vinh Thành mà là gia chủ của hai gia tộc lớn”.

“Kế sách này cũng là con dao hai lưỡi, phúc họa đều có cả”.

Võ Thiên Nghiệp lại lo lắng nói.

Tiêu Chính Văn đã giết mấy đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong thế hệ trẻ của nhà họ Tư Mã, hơn nữa gần như tiêu diệt căn cơ trong thế tục của nhà họ Khổng, có thể nói bản thân Tiêu Chính Văn là người có quá nhiều rắc rối.

Mặc dù kế của Võ Tinh Nhi có thể làm nhà họ Võ tạm thời giải quyết tình hình cấp bách nhưng hậu quả khó lường.

“Bố, chúng ta còn lựa chọn nào khác à? Nếu không đi nước này, chúng ta không còn đường sống, chị không gả cho Lương Cảnh Long, Bích Hà Cung chắc chắn sẽ liều với nhà họ Võ chúng ta”.

“Có mười nhà họ Võ cũng không thể đấu lại với Bích Hà Cung”.

“Nhưng dù chị con gả cho Lương Cảnh Long, giả chủ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Cách nào cũng đều là chết, chi bằng thử một phen”, Võ Học Tư kiên định nói.

Bây giờ nhà họ Võ đã đến ranh giới sinh tử rồi, nếu không qua được cửa ải trước mắt thì còn nói gì đến sau này?

“Ừ, nói cũng có lý”.

Võ Thiên Nghiệp đứng lên đi qua đi lại, vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa gật gù.

Lúc này nhà họ Võ đã đến mức tiến thoái lưỡng nan, dù có nói dối động trời cũng là cách bất đắc dĩ.

Còn sau này cũng chỉ đành đi một bước xem xét một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.

“Nhưng các con có từng nghĩ cho Tiêu Thiên Sách chưa?”, Võ Thiên Nghiệp quay đầu lại nhìn hai chị em.

Trong chuyện này Tiêu Chính Văn mới là người vô tội nhất, mặc dù không biết tại sao Võ Anh Hào lại đưa anh vào ngoài lãnh thổ nhưng anh mới đến lần đầu mà đã chọc phải rắc rối vì chuyện riêng của nhà họ Võ, Võ Thiên Nghiệp vẫn có chút không nhẫn tâm.

“Chuyện này…”, nói rồi Võ Học Tư quay sang nhìn Võ Tinh Nhi nháy mắt.

Võ Tinh Nhi liếm môi, thật ra cô ta cũng chưa từng suy xét đến vấn đề của Tiêu Chính Văn, chỉ muốn giúp nhà họ Võ vượt qua cửa ải khó khăn này.

“Phải có lời giải thích với Tiêu Thiên Sách, hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể ép người ta, một khi công bố thân phận của cậu ta với mọi người, nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều sẽ xem cậu ta như cái gai trong mắt, chắc chắn sẽ trừ khử cậu ta”.

“Mặc dù nhà họ Võ chúng ta có thực lực không kém, nhưng không thể làm chuyện tiểu nhân như thế”.

Võ Thiên Nghiệp nghiêm nghị nói.

“Chỉ cần anh ta đồng ý giúp nhà họ Võ, con sẽ gả cho anh ta, dù có động phòng cùng anh ta, con cũng sẵn lòng. Đây xem như là nói rõ cho anh ta nhỉ”, Võ Tinh Nhi trầm tư hồi lâu bỗng nói.

“Chị! Sao có thể được, chị hy sinh quá lớn”, không để Võ Thiên Nghiệp lên tiếng, Võ Học Tư nói.

Mặc dù anh ta có ấn tượng khá tốt với Tiêu Chính Văn, nhưng dù thế nào cũng không thể để chị ruột của mình gả cho một người bình thường.

Huống gì với nhan sắc xinh đẹp nhất Vinh Thành của Võ Tinh Nhi, không cần tốn sức vẫn có thể tìm một người chồng như ý.

“Đừng ai khuyên con nữa, con đi tìm Tiêu Thiên Sách để hỏi anh ta đây”, nói rồi Võ Tinh Nhi xoay người đi ra ngoài.
Chương 2037: Giả danh vua Bắc Lương

“Chị…”

Võ Học Tư vừa muốn đuổi theo lại bị Võ Thiên Nghiệp ngăn lại.

“Thôi vậy, cứ để nó đi đi, có lẽ đây là tia hy vọng cuối cùng của nhà họ Võ rồi”, Võ Thiên Nghiệp xua tay với Võ Học Tư.

“Nhưng… chị con…”

“Không nhưng nhị gì hết, Học Tư à, con phải biết rõ nếu Tiêu Thiên Sách đồng ý thì có nghĩa là xả thân cùng quân tử, dù cậu ta là một người bình thường, chỉ với nghĩa khí này thôi cũng đã khiến người khác bái phục rồi”.

“Tinh Nhi gả cho người như vậy không chịu thiệt”.

Võ Học Tư nhìn Võ Thiên Nghiệp muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói.

Võ Thiên Nghiệp nói không sai, dù bảo vệ được nhà họ Võ thì sau này người tên “Tiêu Chính Văn” cũng sẽ bị mấy gia tộc lớn bày mưu tính kế.

Nếu anh ta đúng là Tiêu Chính Văn thì dĩ nhiên không sao, vốn dĩ đó là thù oán giữa Tiêu Chính Văn và mấy gia tộc lớn.

Nhưng dù sao đối phương cũng không phải là Tiêu Chính Văn, nếu anh ta đồng ý có nghĩa là đã hại anh ta.

Với nhan sắc của Võ Tinh Nhi, cúi mình gả cho anh ta cũng xem như là một lý do cam chịu sẵn sàng chết cho đối phương.

Nghĩ đến đây, Võ Học Tư không khỏi cảm thấy hổ thẹn, vừa cảm thấy có lỗi với chị, vừa cảm thấy có lỗi với Tiêu Chính Văn.

“Con cũng đừng có mà nhàn rỗi như thế, nhanh chóng đi dặn dò người giúp việc chuẩn bị những đồ vật cần thiết cho chị con, chỉ cần giải quyết xong chuyện của nhà họ Võ thì lập tức nghĩ cách đưa chúng về thế tục”.

“Để tránh đêm dài lắm mộng, ăn cây táo rào cây sung”.

Võ Thiên Nghiệp trầm ngâm một lúc rồi dặn dò Võ Học Tư.

“Bố, ý bố là để chị và anh Tiêu quay về thế tục sống cuộc sống của người bình thường à?”, sắc mặt Võ Học Tư khá khó coi, nhưng ngoài thế cậu ta cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

“Nếu không thì còn thế nào? Lẽ nào muốn nhìn chị con còn trẻ mà phải góa chồng sao?”, Võ Thiên Nghiệp trầm giọng nói.

“Vâng, con đi sắp xếp”, nói rồi Võ Học Tư xoay người chạy ra khỏi phòng sách.

Sau khi suy đi tính lại, Võ Thiên Nghiệp nghĩ chuyện liên quan đến sống chết của nhà họ Võ mà để con gái một mình đi nói chuyện với Tiêu Chính Văn hơi không thích hợp, lúc này mới nhanh chóng chạy đến nhà ngang.

Võ Tinh Nhi đứng ở trước cửa phòng Tiêu Chính Văn do dự một hồi mới lấy hết can đảm gõ cửa, vừa định gõ cửa thì phía sau bỗng có tiếng bước chân của Võ Thiên Nghiệp.

“Bố? Sao bố cũng đến thế?”, Võ Tinh Nhi đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi.

“Bố suy đi tính lại, chuyện này vẫn nên để bố tự mình nói với cậu Tiêu, một đứa con gái như con nói mấy lời này không hợp”.

Nói rồi Võ Thiên Nghiệp bước vào nhà ngang.

Lúc này Tiêu Chính Văn vừa pha xong một ấm trà, vừa thưởng thức trà vừa thầm tính toán xem rốt cuộc Khổng Tề Thiên có xuất hiện ở Vinh Thành hay không.

“Cậu Tiêu, thật ngại quá, đã muộn thế này rồi mà còn chạy đến làm phiền cậu nghỉ ngơi”, Võ Thiên Nghiệp nói, sau đó chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.

“Gia chủ Võ, không biết các ông…”, Tiêu Chính Văn nhìn Võ Tinh Nhi đầy vẻ xấu hổ đứng phía sau ông ta.

Thật ra Tiêu Chính Văn có ấn tượng khá tốt với nhà họ Võ, bất kể là Võ Anh Hào hay Võ Học Tư, Võ Tinh Nhi đều là người thật thà, chân thành.

Hơn nữa người nhà họ Võ rất khí phách, có chút phong thái của Nữ Đế năm đó.

Xuất thân từ quân nhân nên Tiêu Chính Văn cực kỳ không thích những người giả dối, càng không khinh bỉ những người chỉ biết ỷ vào quyền thế.

Tính cách ngay thẳng của người nhà họ Tiêu cũng rất hợp với phong cách của Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, thật ra theo lý thì đây là chuyện nhà của nhà họ Võ, không liên quan gì đến cậu Tiêu. Nhưng… quả thật là quá bất đắc dĩ nên mới nghĩ đến việc nhờ cậu Tiêu giúp”.

Nói rồi Võ Thiên Nghiệp lại cúi người xuống với Tiêu Chính Văn.

“Gia chủ Võ, với mối quan hệ của tôi và Võ Anh Hào, chúng ta không cần phải khách sáo, có gì muốn nói cứ nói, không cần ngại”, Tiêu Chính Văn sảng khoái nói.

“Cậu Tiêu, nghĩ chắc cậu cũng biết đấy, bây giờ nhà họ Võ đang có trăm mối tơ vò, tiến thoái lưỡng nan, sở dĩ tôi làm thế cũng là bất đắc dĩ”.

“Tôi muốn nhờ cậu Tiêu…”

“Muốn tôi đi tìm Bích Hà Cung hay là giết Lương Cảnh Long?”, Tiêu Chính Văn nói.

“Chuyện… chuyện này không đến nỗi thế, tôi chỉ nghĩ cậu Tiêu là người có tính phóng khoáng, có vài phần tương đồng với vua Bắc Lương được truyền tai nhau ở thế tục”.

“Thế nên mong cậu Tiêu có thể giả danh vua Bắc Lương…”

Nói đến đây Võ Thiên Nghiệp cũng hơi xấu hổ.

Dù sao với nhà họ Võ, giả danh người khác, bảo vệ an nguy cho chính mình chẳng khác nào tiểu nhân.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn vốn dĩ đến từ thế tục, nhà họ Võ bảo anh giả mạo vua Bắc Lương, không chừng sẽ bị đối phương cực lực phản đối và khinh thường.

Suy cho cùng vua Bắc Lương có danh tiếng cực kỳ tốt, không ai có thể sánh được ở thế tục.
Chương 2038: Đêm dài lắm mộng

“Ồ? Ý của gia chủ Võ là… bảo tôi giả mạo vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn ư?”, Tiêu Chính Văn suýt nữa không kiềm chế được bật cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời của anh có người bảo anh giả mạo bản thân mình.

“Anh Tiêu, hay nghe tôi nói”.

Thấy nét mặt Tiêu Chính Văn dường như hiện lên ý cười khác lạ, Võ Tinh Nhi không đợi Võ Thiên Nghiệp nói đã vội vàng giành nói trước: “Tôi thà chết cũng không muốn gả cho tên khốn nạn Lương Cảnh Long”.

“Thế nên…”

Võ Tinh Nhi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: “Thế nên chỉ cần anh đồng ý cứu nhà họ Võ tôi thoát khỏi nguy hiểm, tôi sẵn lòng làm vợ anh Tiêu…”

“Xin anh Tiêu hãy cứu nhà họ Võ tôi”.

Nói rồi Võ Tinh Nhi bỗng quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Cô… cô làm gì thế, mau đứng lên”.

Hành động của Võ Tinh Nhi khiến Tiêu Chính Văn rất bất ngờ, vội bước đến đỡ cô ta dậy.

“Cậu Tiêu, xin cậu hãy cứu lấy hàng trăm tính mạng của nhà họ Võ”.

Bên này vẫn không đợi Tiêu Chính Văn đỡ Võ Tinh Nhi đứng lên, Võ Thiên Nghiệp cũng quỳ xuống.

“Hai người làm gì thế! Mau đứng lên, tôi đồng ý là được rồi mà”.

Tiêu Chính Văn vội đỡ hai bố con đứng lên.

“Cậu nói đồng ý là thật sao? Cậu Tiêu, chuyện này không đơn giản đâu, không biết cậu đã nghe nói đến trận chiến Thánh Huyết Đế Tuấn lần này chưa?”

“Vua Bắc Lương đã giết Tư Mã Lôi, làm Quảng Lăng Tử, Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư bị thương nặng, gần như nhổ hết gốc rể ở thế tục của nhà họ Khổng”.

“Thế nên giả làm vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng”.

“Cậu Tiêu phải cân nhắc thật cẩn thận”.

Võ Thiên Nghiệp kéo tay Tiêu Chính Văn thận trọng nói.

“Ha ha…”

Tiêu Chính Văn bật cười: “Tôi nói này gia chủ Võ, rốt cuộc ông muốn tôi phải thế nào? Một chốc lại bảo tôi giả làm vua Bắc Lương, chốc thì nói với tôi rằng giả mạo thân phận sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

“Không biết tôi nên làm thế nào mới có thể khiến gia chủ Võ yên tâm?”

“Ôi… chuyện này…”

Võ Thiên Nghiệp đỏ bừng mặt khi nghe Tiêu Chính Văn nói thế: “Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, tôi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn”.

“Chuyện này liên quan đến tính mạng cả gia tộc nhà họ Võ, nhưng tôi quả thật không thể trơ mắt nhìn cậu Tiêu lâm vào nguy hiểm, tôi…”

Thấy khuôn mặt đầy vẻ hổ thẹn của Võ Thiên Nghiệp, Tiêu Chính Văn cười nói: “Gia chủ Võ không cần nói nữa, tôi hiểu tâm ý của ông, chẳng phải là giả làm Tiêu Chính Văn thôi sao? Chuyện này dễ, tôi đồng ý với ông là được rồi”.

Giả mạo bản thân mình, Tiêu Chính Văn có gì phải sợ chứ.

Sở dĩ anh lấy tên giả Tiêu Thiên Sách chẳng qua là không muốn phô trương quá mức, nếu chuyện đã phát triển đến mức này, có khiêm tốn hay không đã không còn quan trọng với Tiêu Chính Văn nữa.

“Cậu Tiêu, nhà họ Võ sẽ khắc cốt ghi tâm công ơn này của cậu, hơn nữa tôi đảm bảo với cậu, chỉ cần giải quyết được chuyện của nhà họ Võ, tôi lập tức đưa cậu và con gái tôi quay về thế tục”.

“Tuyệt đối sẽ không để cậu Tiêu gặp nguy hiểm”.

Nói rồi Võ Thiên Nghiệp cúi người xuống với Tiêu Chính Văn.

“Không sao, sống chết có số, phú quý do trời, gia chủ Võ không cần phải lo lắng cho tôi. Kể cả xét về mối quan hệ với Võ Anh Hào, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện nhà họ Võ như thế”.

Đôi mắt Tiêu Chính Văn sâu thẳm, trong đầu lập tức nhớ đến nụ cười khác thường với mình của Võ Anh Hào lúc mình sắp đi.

Xem ra chắc là Võ Anh Hào đã thầm tính toán chuyện này từ lâu rồi.

Anh ta biết rõ Võ Thiên Nghiệp đã không còn đường lui nên mới đưa mình đến Vinh Thành, còn đặc biệt bảo Võ Học Tư đón mình đến nhà họ Võ.

Dù không cần Võ Anh Hào nhắc, Võ Thiên Nghiệp cũng sẽ nghĩ đến việc chỉ có khi kết hôn với mình, sau đó bảo mình giả mạo thân phận vua Bắc Lương mới có thể giải quyết mối nguy.

Đồng thời nhà họ Võ cũng có thể ung dung chính thức kết thông gia với Tiêu Chính Văn, hoàn toàn trói buộc Tiêu Chính Văn vào chiến tuyến của nhà họ Võ.

Xuất phát từ lòng kính trọng với Nữ Đế, Tiêu Chính Văn mới không nói toạc ra chuyện này ngay từ đầu, càng không trở mặt với nhà họ Võ.

“Cảm ơn cậu Tiêu!”, Võ Thiên Nghiệp chắp tay lại nói cảm ơn.

“Ừ, thông báo tin tức vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn đang ở tại nhà họ Võ ra ngoài đi, tránh đêm dài lắm mộng”, Tiêu Chính Văn thờ ơ nói, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Chương 2039: Hỏi cưới

Tin tức Tiêu Chính Văn đều nhà họ Võ ở Vinh Thành chẳng mấy chốc đã truyền ra cả Vinh Thành.

Mặc dù Vinh Thành không được xem là thành phố lớn ở ngoài lãnh thổ nhưng rất rộng, có thể so sánh với một tỉnh ở thế tục.

Lúc này trung tâm một thành cổ ở phía đông nam Vinh Thành có một tòa cung điện cổ nguy ngã.

Trong điện phụ của tòa cung điện này có một người thanh niên ăn mặc như công tử thời cổ đại đang ôm một người đẹp tuyệt sắc, hai tay ôm cái eo thon gọn của hai cô gái xinh đẹp, vừa thưởng thức rượu.

“Thiếu cung chủ, uống thêm chút nữa đi”, một cô gái xinh đẹp quyến rũ nâng ly để bên miệng Lương Cảnh Long.

“Ừ, khá lắm! Ôm người đẹp thì rượu cũng ngon hơn”, Lương Cảnh Long lướt nhìn cơ thể người phụ nữ, thi thoảng còn động tay động chân.

Nhưng mấy cô gái này lại tỏ ra khá nghe lời, cả người ưỡn ẹo dựa vào người Lương Cảnh Long như người không xương, để mặc cho hắn tùy ý “ngắt hái”.

Cảnh tượng khó coi như thế đã không còn xa lạ gì ở trong Bích Hà Cung nữa rồi.

“Cảnh Long, bảo họ ra ngoài đi”.

Ngay khi Lương Cảnh Long định giơ súng ra trận thì một ông lão mặc đồ trắng chậm rãi bước vào trong đại điện.

“Sư phụ?”

Lương Cảnh Long sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay với mấy cô gái trẻ tỏ ý họ lập tức đi ra ngoài.

“Sao thế thầy, đã xảy ra chuyện gì ạ?”, Lương Cảnh Long vừa nói vừa chỉnh sửa lại quần áo.

“Chuyện chúng ta muốn kết thông gia với nhà họ Võ hình như không được thuận lợi cho lắm”, ông lão nhíu mày nói.

“Gì cơ?”

Lương Cảnh Long bĩu môi, buồn bực nói: “Lẽ nào nhà họ Võ còn dám phản kháng lại ý của Bích Hà Cung sao?”

Nhà họ Võ có tài đức gì mà dám làm trái ý của Bích Hà Cung ở địa phận Vinh Thành này chứ?

Chẳng phải là muốn đâm đầu vào chỗ chết à?

“Nếu nhà họ Võ dám nói nửa chữ không, một mình đệ tử sẽ diệt hết cả nhà họ Võ”.

Lương Cảnh Long tràn đầy tự tin hừ một tiếng.

Mặc dù so với mấy người Khổng Thiên Tường và Khổng Tề Thiên, hắn có thể chỉ là một tên thấp kém, nhưng đối mặt với một gia tộc không có nổi cao thủ cảnh giới Nhân Vương canh giữ thì hắn rất chắc chắn có thể hạ gục.

Hơn nữa lần này vì tranh giành Thánh Huyết Đế Tuấn mà ngay cả nhà họ Tư Mã, nhà họ Khổng và nhà họ Võ đã làm loạn đến mức căng thẳng, không thể ra mặt giúp đỡ.

Cùng lúc chèn ép nhà họ Võ cũng có thể làm cho các gia tộc ở Vinh Thành biết rõ làm trái ý của Bích Hà Cung sẽ có kết cục thế nào.

“Chuyện này không liên quan đến nhà họ Võ, mà là Tiêu Chính Văn ở thế tục đã đến Vinh Thành rồi, còn đặc biệt đến xin hỏi cưới, người Tiêu Chính Văn định cưới là Võ Tinh Nhi”.

Ông lão nghiêm túc nói.

Nếu nhà họ Võ dám đơn phương từ chối Bích Hà Cung thì không đến lượt Lương Cảnh Long ra mặt đe dọa, ông lão phái bừa một đệ tử cũng có thể hỏi tội nhà họ Võ.

Cần gì phải để đại đệ tử của ông ta đích thân đến đó chứ?

Nhưng chuyện này liên quan đến Tiêu Chính Văn thì không thể không quan tâm.

Ngộ nhỡ người đến nhà họ Võ lần này là Tiêu Chính Văn thật thì Bích Hà Cung không dám làm bừa.

Thật ra ông lão cũng chỉ mới ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai mà thôi, đừng thấy Tiêu Chính Văn chỉ mới là Nhân Vương cấp năm mà lầm, anh có thể giết được Tư Mã Lôi đấy.

Phải biết sức chiến đấu của Tư Mã Lôi đáng kinh ngạc đến mức nào, Nhân Hoàng cấp hai cũng không đỡ được ba chiêu của hắn.

Đây là phép tính đơn giản về sức chiến đấu, người có thể giết được Tư Mã Lôi thì cũng có thể giết được ông ta một cách dễ dàng.

“Cái gì? Tiêu Chính Văn?”

“Thầy ơi, ý thầy là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn đó chạy đến nhà họ Võ xin hỏi cưới á?”, Lương Cảnh Long nhíu mày hỏi.

Hắn đã từng đến thế tục, hơn nữa còn biết Tiêu Chính Văn đã có vợ, vợ anh ta chính là Chủ tịch tập đoàn Vy Nhan – tập đoàn kinh doanh lớn nhất Hoa Quốc.

Người phụ nữ tên Khương Vy Nhan đó còn sinh cho Tiêu Chính Văn hai đứa con, sao Tiêu Chính Văn có thể chạy đến nhà họ Võ xin cưới hỏi được?

“Trên thế giới này còn mấy vua Bắc Lương nữa chứ? Dĩ nhiên là Tiêu Chính Văn ở thế tục rồi”, ông lão liếc nhìn Lương Cảnh Long.

Bây giờ cả Vinh Thành đều đang bàn tán về chuyện này, Lương Cảnh Long là đương sự mà lại không biết gì cả.

Cũng may Bích Hà Cùng vẫn chưa giao cho hắn, nếu không ngay cả việc Bích Hà Cung bị hủy diệt thế nào hắn cũng không biết.

Người như Tiêu Chính Văn cho dù đi đến đâu cũng phải chú ý mới được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom