• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2025-2028

Chương 2025: Chuẩn bị quà

Dù Tiêu Chính Văn không tính toán thù hận với nhà họ Khổng thì nhà họ Khổng cũng sẽ mất đi tiếng nói trong thế tục, bị thế tục đẩy ra xa hoàn toàn.

“Haizz! Có lẽ từ lúc bắt đầu chúng ta không nên sơ suất, càng không nên đánh giá thấp Tiêu Chính Văn”, Khổng Vạn Thắng bày ra vẻ mặt khổ sở, kìm nén nói.

“Tộc trưởng, chẳng lẽ Tiêu Chính Văn cũng có huyết thống hoàng tộc, hoặc là con cháu được hoàng tộc nào đó gửi cho nhà họ Tiêu nuôi?”, Khổng Phi Nhĩ cau mày phân tích.

“Chín mươi phần trăm Tiêu Chính Văn chính là con cờ hoàng tộc nào đó sắp xếp vào trong thế tục, cậu ta tuyên chiến với nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy, nhà chúng ta ở ngoài lãnh thổ cũng theo đó mà khốn khổ”.

“Quả nhiên là kế sách hay”, Khổng Vạn Thắng hối tiếc lập tức nghĩ đến một khả năng.

Hơn nữa cũng chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được mọi chuyện, nếu không những hành động của Tiêu Chính Văn là quá mức ngông cuồng.

Một người thân chinh bách chiến lại có hành động ngông cuồng như thế sao? Không thể nào!

Ở một bên khác, mấy người Triệu Kế Hồng đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm, Thành Hạo đột nhiên dẫn theo Thành Vĩnh Chí đi đến.

Từ sau khi đám người Quảng Lăng Tử bỏ trốn, Thành Hạo bèn dẫn theo Thành Vĩnh Chí lui khỏi trận hỗn chiến, lặng lẽ bỏ trốn.

Lúc này ông ta và Thành Vĩnh Chí đã không còn đường đi, cũng chỉ đành tìm đến Tung Sơn.

“Bảo Triệu Kế Hồng ra đây đón tiếp tôi”, Thành Hạo đã đi vào đường cùng, khí thế vẫn không giảm vẫn kiêu ngạo nói với người đứng gác trước cửa Tung Sơn.

“Không gặp!”

Triệu Kế Hồng thậm chí không suy nghĩ đã đáp lại.

Nghe thế Thành Hạo nổi giận đùng đùng xông thẳng vào Tung Sơn.

“Tiền bối Thành, không cần ông nói tôi cũng biết mục đích ông đến đây, nhưng tôi nghĩ không cần thiết đâu”, Triệu Kế Hồng nhìn Thành Hạo tức giận cười khẩy nói.

“Sao vậy, nhà họ Triệu các ông không dám với nhà họ Võ…”

“Ông Thành, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Võ? Tung Sơn hay nhà họ Triệu cũng thế thôi, đều là hoàng tộc với nhà họ Võ, có gì mà dám hay không dám?”

Triệu Kế Hồng ngắt lời Thành Hạo.

“Vậy tại sao ông không dám gặp mặt tôi?”, Thành Hạo híp mắt chất vấn.

“Ông Thành này, ông cũng là người đã có tuổi, còn là tiền bối của tôi, lẽ nào đến giờ ông vẫn chưa nhìn ra nhà họ Võ không đáng sợ, người đáng sợ mới là Tiêu Chính Văn à?”

“Nhà họ Khổng thì thế nào, gần như đã bị Tiêu Chính Văn tiêu diệt hết, còn nhà họ Ngụy thì không cần nói đến nữa, lực lượng trong thế tục đã bị Tiêu Chính Văn nhổ tận gốc rồi”.

“Tung Sơn tôi quả thật không muốn rơi vào kết cục giống họ”.

Triệu Kế Hồng mặt không đỏ, tim không đập thẳng thắn nói.

“Ông nói cái gì?”

Nghe thế Thành Hạo không khỏi sửng sốt.

Triệu Kế Hồng lại tự thừa nhận ông ta sợ Tiêu Chính Văn?

“Ông Thành, có vài việc phải nhìn rộng ra một chút, tôi cũng có nghe những việc ông làm trước đây, thế nên để không bị nhà họ Thành liên lụy, có lẽ Tung Sơn không có chỗ cho ông Thành rồi”.

Triệu Kế Hồng thậm chí còn ra lệnh đuổi Thành Hạo ra.

Ông ta sợ rồi, dù đã đắc tội với nhà họ Võ, ít nhất nhà họ Võ sẽ không trở mặt với ông ta, mọi người vẫn có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Nhưng đắc tội với Tiêu Chính Văn thì chẳng có cơ hội để giải thích nữa đấy.

“Triệu…”

“Ông Thành, xin tự trọng”, không để Thành Hạo nói hết câu, Thiên Hà Đạo Quân không kiên nhẫn ngắt lời.

“Lẽ nào ngay cả ông cũng…”

“Hừ, ông Thành, đừng nói là tôi có hay không? Nếu ông Thành không sợ Tiêu Chính Văn thì cần gì phải chạy đến Tung Sơn? Sao không đấu với Tiêu Chính Văn một trận, tiện thể còn có thể lấy được máu của Đế Tuấn, chẳng phải hoàn hảo sao?”

Thiên Hà Đạo Quân châm chọc nói.

Thành Hạo bị Thiên Hà Đạo Quân nói đến mức đỏ cả mặt, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Bây giờ người ta không chào đón ông ta, nếu cứ tiếp tục dây dưa chỉ gây phiền phức cho mình thôi.

Mặc dù mấy người Triệu Kế Hồng không dám trở mặt với Tiêu Chính Văn nhưng lại không sợ nhà họ Thành.

Ngộ nhỡ Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng Triệu Kế Hồng bắt tay với nhau thì Thành Hạo ông ta cũng không thể làm được gì, huống hồ đây còn là địa bàn của người ta, giải quyết không ổn thỏa ngược lại sẽ bị mấy người Triệu Kế Hồng đánh tơi bời.

“Ông Thành, cứ đi từ từ không tiễn”.

Độ Ách Chân Quân vứt lại một câu cho ông ta.

“Được lắm, tạm biệt”, Thành Hạo nghiến răng nghiến lợi phất tay áo xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Thành Hạo, Triệu Kế Hồng khẽ lắc đầu, nhà họ Thành vốn dĩ có cơ hội sửa sai nhưng đáng tiếc người nhà họ Thành quá coi trọng thế lực, mấy lần chèn ép Tiêu Chính Văn thì thôi đi, còn công khai đứng về phía đối lập với thế tục.

“Chúng ta có nên chuẩn bị vài món quà để đến thăm vua Bắc Lương không?”, Triệu Kế Hồng bỗng hỏi.
Chương 2026: Đường vào vùng ngoài lãnh thổ

Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân nghe thế đều nhìn Triệu Kế Hồng.

Thật ra dù Triệu Kế Hồng không nhắc đến chuyện này thì họ cũng có ý định này.

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã có địa vị không thể lay chuyển ở thế tục, trước đó họ lại có mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, hiện giờ cũng là lúc hóa giải mâu thuẫn rồi.

“Quà sao, tôi nghĩ nên tặng thanh kiếm Xích Diệm của tôi”, Thiên Hà Đạo Quân đau lòng lấy thanh kiếm của mình ra.

Thanh kiếm này đã đi theo ông ta hàng trăm năm, mặc dù không phải là vũ khí đời xưa gì nhưng nói về độ rắn chắc thì không có vũ khí nào vượt qua nó.

Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa quay về Long Kinh, đại diện của các môn phái võ tông cùng lúc chạy đến Long Kinh.

Ngay cả nhà họ Khổng cũng cử người đưa quà đến.

“Ồ, ông Khổng cũng rảnh thế sao?”, Triệu Kế Hồng nhận ra Khổng Vạn Thắng, cười khẩy nói.

“Chẳng phải nhà họ Khổng các ông lớn lối muốn cho Tiêu Chính Văn chết không toàn thây sao? Sao cũng chịu thua trước Tiêu Chính Văn thế? Không nên, tuyệt đối không nên”, Thiên Hà Đạo Quân cũng nói.

Cơ mặt Khổng Vạn Thắng khẽ giật, ông ta thầm nghĩ sao có thể nói cho đám người Triệu Kế Hồng biết được?

Hơn nữa Khổng Vạn Thắng không phải vì sợ, với “quan hệ” giữa nhà họ Khổng và Tiêu Chính Văn, dù ông ta quỳ xuống dập đầu mười cái với Tiêu Chính Văn cũng không thể hối lỗi được.

Hành động này của ông ta hoàn toàn là vì tình hình chung, cũng xem như vì tương lai của nhà họ Khổng, vừa đáp lễ cho Tiêu Chính Văn, vừa để tránh khỏi một trận chiến đẫm máu.

Khổng Vạn Thắng nghiến răng cười mỉa nói: “Dấu vết bị vả trên mặt các ông vẫn còn chưa tan kìa, vậy mà đã mặt dày đến đây thì tại sao tôi không thể đến?”

“Hừ! Vả mặt? Haizz, tiếc quá, bọn tôi bị vả thì người vẫn còn đây, nhưng Khổng Hựu Bang lại không chống đỡ được một cú đánh, khiến xương thịt đều không còn”.

Độ Ách Chân Quân phản biện lại.

“Đúng thế, nhà họ Khổng không chỉ có một mình Khổng Hựu Bang chết, theo tôi được biết nhà họ Khổng đã mất đi thế hệ trẻ mấy mươi năm trong thế tục, chẳng khác nào bảo Tiêu Chính Văn cho biến mất nhỉ?”

“Xem ra vẫn là ông Khổng rộng lượng, chúng tôi tự cảm thấy mặc cảm, không bằng ai”, Triệu Kế Hồng ngửa đầu lên bật cười.

Các chưởng môn và tông môn xung quanh nghe mấy người họ anh một câu tôi một câu công kích trở mặt lẫn nhau, muốn cười nhưng lại không dám, ai nấy cũng đều nhịn đến mức ho khù khụ.

Địa vị hiện giờ của Tiêu Chính Văn quả thật không còn ngôn từ nào có thể diễn tả, sau khi lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, có thể nói tương lai của Tiêu Chính Văn cực kỳ sáng lạn.

Không chỉ thế tục sẽ coi trọng Tiêu Chính Văn mà ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng không dám xem thường Tiêu Chính Văn nữa.

Thế nên lúc này ai đến nịnh bợ Tiêu Chính Văn cũng không còn bất ngờ.

Chẳng qua mối quan hệ giữa mấy người Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn hơi đặc biệt một chút mà thôi.

Khi mọi người vừa nói vừa đi vào sảnh lớn tầng cao nhất của tập đoàn Vy Nhan, Long Ngạo và Long Hình đang nói chuyện phiếm với ông cụ Quý.

Sau khi lấy được Thánh Huyết Đế Tuấn, Võ Anh Hào bèn giao quyền chia chác cho Tiêu Chính Văn.

Cuối cùng Tiêu Chính Văn chỉ giữ lại ba giọt cho mình, một nửa còn lại chia cho nhà họ Võ, một nửa khác dùng để nuôi dưỡng vùng đất Hoa Quốc.

Biết được tin này, gần như những người xuất chúng ở thế tục của cả Hoa Quốc đều tập trung tại Long Kinh cùng kính ngưỡng Tiêu Chính Văn.

Dù sao nam nữ, già trẻ Hoa Quốc được Thánh Huyết Đế Tuấn nuôi dưỡng , tuổi thọ sẽ kéo dài đến trên hai trăm tuổi, Tiêu Chính VĂn cũng chính là ân nhân của tất cả bọn họ.

Thấy mấy người Long Hình cũng trò chuyện vui vẻ với nhiều ông lớn trong giới kinh doanh ở thế tục, Triệu Kế Hồng không khỏi cảm thấy ngượng nói: “Xem ra chúng ta vẫn thiếu hiểu biết quá”.

“Mọi người đều bình đẳng, tức là cảnh giới Quy Chân”, Thiên Hà Đạo Quân cũng cảm khái nói.

Sau đó ba người chỉnh sửa lại quần áo rồi đi đến chào mấy người Long Hình.

“Chào mọi người, trước đó đã đắc tội nhiều, mong đừng trách”, Triệu Kế Hồng chắp tay nói với mấy người Long Hình.

“Đúng thế, trước đó là do chúng tôi không đúng, sau này mong mọi người hòa thuận với nhau”, Thiên Hà Đạo Quân cũng vội nói theo.

“Các vị không cần phải để trong lòng, Long Vương có nói bất kỳ ai chỉ cần tuân thủ chế độ luật pháp của thế tục, mọi người đều là anh em đồng bào”.

Long Hình đúng mực chắp tay lại nói.

Nghe nói thế, mấy người Triệu Kế Hồng cuối cùng cũng yên tâm.

Ở trên vị trí chính giữa sảnh lớn, Võ Anh Hào như có điều suy nghĩ nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, nếu anh đã quyết định muốn vào ngoài lãnh thổ tính toán với các gia tộc lớn đó, nhà họ Võ chúng tôi sẵn lòng trợ giúp từ bên trong”.

Bất kể mối quan hệ của Tiêu Chính Văn và huyết tộc như thế nào, Võ Anh Hào sẽ không bỏ lỡ cơ hội sát lại gần với Tiêu Chính Văn.

Trận chiến trước đó, sức chiến đấu kinh người của Tiêu Chính Văn đã cho Võ Anh Hào một nhận thức mới, anh ta càng tin chắc chỉ cần có quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ sẽ có tương lai.

Hơn nữa vùng ngoài lãnh thổ khác với ở thế tục, muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào không phải là chuyện dễ dàng.

Với thực lực của nhà họ Võ, giúp Tiêu Chính Văn chút chuyện nhỏ này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Chuyến đi lần này của Tiêu Chính Văn phải được giữ bí mật tuyệt đối.

Chỉ có âm thầm vào ngoài lãnh thổ, ra tay đột ngột mới đánh cho nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã trở tay không kịp.

“Hơn nữa có thể nói ngoài lãnh thổ là một phương trời khác, ngoài lãnh thổ thật sự cực kỳ nguy hiểm, trước đó anh Tiêu cũng từng đến chiến trường ngoài lãnh thổ rồi, nhưng nơi đó vẫn còn thua kém xa ngoài lãnh thổ thật sự”.

“Bất kỳ ai không có thân phận, lai lịch, nhất là người từ thế tục vào đều gây chú ý với các nơi. Nếu anh Tiêu cứ đi vào như thế, e là chẳng mấy chốc đã bị các thế lực cùng lúc nhìn chằm chằm”.

“Đến lúc đó ngược lại không tiện cho chúng ta”.

Võ Anh Hào nghiêm túc nói.

Mặc dù khu vực ngoài lãnh thổ rộng lớn, nhưng lối vào cũng khá nhỏ.

Mỗi một người đi vào ngoài lãnh thổ đều sẽ trở thành đối tượng giành giật của các thế lực, thế nên mỗi gia tộc lớn đều sẽ cử người theo dõi ở lối vào, chỉ cần có người mới đi vào, các thế lực ở khắp nơi đều sẽ lập tức thăm dò.

“Anh Võ nói có lý, nhưng ngoài lãnh thổ còn có lối vào nào khác ngoài lối vào ở Âu Lục không?”

“Theo tôi biết ngay cả chiến trường ở ngoài lãnh thổ cũng có bốn lối vào, ngoài lãnh thổ rộng lớn như thế chẳng lẽ chỉ có một con đường thôi sao?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

Muốn không bị phát hiện, muốn gây bất ngờ dĩ nhiên không thể đi vào ngoài lãnh thổ từ lối vào của Âu Lục, nếu không rất khó giữ bí mật.

“Dĩ nhiên là có, nhưng ngoài lối vào ở Âu Lục thì đều cực kỳ nguy hiểm. Theo tôi được biết, cả thế tục có khoảng ba nơi có thể đi vào ngoài lãnh thổ”.

Trầm tư một hồi lâu Võ Anh Hào mới nói.

“Ồ? Ở đâu thế?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Ở Hoa Quốc đây, chắc là gò đất Côn Luân”.

Nghe đến mấy chữ gò đất Côn Luân, Tiêu Chính Văn cũng không thấy ngạc nhiên.

Côn Luân đúng là nơi bí ẩn nhất Hoa Quốc, thậm chí cho đến bây giờ không có ai từng nhìn thấy diện mạo của gò đất Côn Luân.

Dù là vệ tinh ngoài không gian cũng không thể xuyên qua Lôi Hải Côn Luân nhìn rõ được mọi thứ bên trong.

Hơn nữa chỉ riêng dãy núi Côn Luân cũng có tên gọi khác là núi thánh chết chóc, ngay cả máy bay đi vào cũng không có đường quay về.

“Nhưng lối vào ở gò đất Côn Luân đó cần phải đi qua Lôi Hải, quá nguy hiểm, tôi vẫn khuyên anh Tiêu đừng chọn nơi này”, Võ Anh Hào nhíu mày nói.

“Trong lãnh thổ Hoa Quốc còn lối vào khác không?”, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi.

“Không có, lối vào khác ở trên một hòn đảo nhỏ của Bamidet”, Võ Anh Hào nói thẳng.

“Tôi cũng có nghe nói chuyện này, rất nhiều máy bay hoặc tàu thuyền chỉ cần sắp đến nơi đó đều sẽ biến mất, không có tín hiệu không rõ nguyên nhân”.

Tần Vũ ở bên cạnh cũng nói chen vào.

Thật ra Bamidet luôn được thế giới chú ý đến, cũng có không ít đoàn nghiên cứu vào Bamidet thám hiểm.

Nhưng bất kể dùng bao nhiêu thiết bị tiên tiến, chỉ cần đi vào trung tâm Bamidet đều sẽ một đi không trở về.

“Nói cách khác chúng ta có thể lặng lẽ đi vào ngoài lãnh thổ từ Bamidet?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Chương 2027: Đến vùng ngoài lãnh thổ

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi, Chu Chấn Long ở bên cạnh nói: “Cậu Tiêu từng nghe nói đến Trịnh Hòa chưa?”

Cả Hoa Quốc không ai là không biết chuyện Trịnh Hòa đến đại dương phía Tây, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

“Thật ra nhà họ Trịnh có thể vào được ngoài lãnh thổ có liên quan đến Trịnh Hòa”.

“Năm đó Trịnh Hòa không phải chỉ đến đại dương phía Tây thôi đâu, mà đi đến vùng lân cận của Bamidet, lúc đó không chỉ xuất hiện sự hỗn loạn về thời gian không gian mà còn xuất hiện thành phố vô cùng hiện đại”.

“Chỉ là lúc đó Trịnh Hòa không biết sau này sẽ phát triển đến mức nào, cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác nên cũng không để ý lắm”.

“Nhưng sao đó ông ta và đội tàu của mình bị hút vào trong đó, thế nên lần đi đại dương phía Tây đó cũng là lần ông ta đến đại dương phía Tây lâu nhất”.

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày nói: “Rốt cuộc năm đó tại sao Trịnh Hòa lại muốn đến đại dương phía Tây? Lẽ nào thật đúng như người đời sau nói là do Minh Thành Tổ bảo ông ta đi tìm Chu Doãn Văn sao?”

Nghe nói thế Chu Chấn Long lắc đầu nói: “Cậu Tiêu cũng là người của vương tước, lẽ nào cậu cũng nghĩ thay đổi triều đại dễ đến thế sao?”

“Thật ra năm đó Thành Tổ đã không quan tâm đến sống chết của ông ta nữa rồi, sở dĩ muốn bảo Trịnh Hòa đến đại dương phía Tây là vì quốc khố đã trống rỗng, sở dĩ Trịnh Hòa phải đến đại dương phía Tây là để giao dịch thương mại”.

“Thế nên Đại Minh đóng cửa biển mà người đời sau nói chẳng qua chỉ là do đám người đảng Đông Lâm đang bôi nhọ Thiên Tử, thật ra cấm biển là cấm buôn lậu, dù Hoa Quốc ngày nay cũng không cho phép buôn lậu hoành hành”.

“Mà Trịnh Hòa đang vì làm đầy quốc khố mới đi xa đến thế để thương mại kinh doanh, thế nên ông ta mới đi vào vùng biển Bamidet”.

“Thế nên sau khi đến đại dương phía Tây, Trịnh Hòa nói là bị bệnh không thể rời khỏi biển, thật ra ông ta đã trốn ở ngoài lãnh thổ”.

Chu Chấn Long nghiêm mặt nói.

Võ Anh Hào cũng khẽ gật đầu nói: “Với trí thông minh và tài năng của Trịnh Hòa, dĩ nhiên sẽ không để Minh Thành Tổ biết tin tức ở ngoài lãnh thổ, nhưng cuối cùng nhà họ Chu vẫn đi vào ngoài lãnh thổ với thân phận hoàng tộc”.

Tiêu Chính Văn cười nói: “Nói cách khác tôi cũng có thể đi theo con đường cũ của Trịnh Hòa rồi đi vào lãnh thổ từ chỗ đó”.

“Đúng thế, nơi đó chắc là một trong những con đường an toàn nhất rồi”, Võ Anh Hào chắc nịch nói.

Tiêu Chính Văn gật đầu, nếu đã thế thì không cần phải đợi nữa.

“Đã nghe ngóng được tung tích của Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư chưa?”, Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Võ Anh Hào.

“Khổng Tề Thiên không đi thẳng về nhà họ Khổng, Tư Mã Tư đã quay về Vinh Thành rồi”, Võ Anh Hào đáp.

“Vinh Thành?”

“Phải, ngoài lãnh thổ cũng chia thành bốn khu vực, khu phía Đông là khu vực của Hoa Quốc, người Âu Lục bị đuổi đến khu vực phía Tây hẻo lánh, Mỹ Lục chiếm cứ khu phía Bắc, còn khu vực phía Nam gần như là do các thế lực lớn cùng nhau cai quản”.

Võ Anh Hào giải thích với Tiêu Chính Văn.

Mặc dù ngoài lãnh thổ không phân chia quốc gia lãnh thổ nhưng cũng có sự phân chia giữa các thế lực, người từ Hoa Quốc đến không thể vào khu phía Tây và khu phía Bắc, cũng như thế người Âu Lục cũng đừng hòng có thể bước nửa bước vào khu vực phía Đông.

“Nói như thế ngoài lãnh thổ cũng không khác gì một thế giới song song với thế tục sao?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

“Gần như là thế, chỉ là ngoài lãnh thổ hơi phức tạp, vừa có thành phố lớn hiện đại, vừa có thành phố xưa cổ kính, có thể được xem là một thể tổng hợp chứ không đơn thuần là thế giới song song”.

Võ Anh Hào cố gắng giải thích bằng những ngôn từ mà mọi người dễ hiểu nhất.

Dù sao ngoài lãnh thổ là một nơi không có khái niệm không gian và thời gian, nơi đó có cả cổ đại và hiện đại, thậm chí có tất cả những khoa học kỹ thuật tương lai, cũng có cả những nền văn minh cổ đại.

Có thể nói muốn gì cũng có.

So với xã hội hiện đại, ngoài lãnh thổ là một nơi rất khó khái quát chỉ với một hai câu nói.

Hơn nữa khu vực ở ngoài lãnh thổ cực kỳ rộng, ngay cả một thành phố lớn tương đương với Long Kinh cũng chỉ có thể là một huyện, xã ở ngoài lãnh thổ.

Rốt cuộc dân số cả ngoài lãnh thổ là bao nhiêu cũng chưa từng có con số thống kê cụ thể, nhưng chắc chắn chỉ không gấp mấy lần thế tục đâu.

“Ừ, thế thì chúng ta lập tức hành động thôi”.

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm.

Trong đêm hôm đó, Tiêu Chính Văn và mấy người Võ Anh Hào cùng đi thẳng về phía Bamidet.

Khi Tiêu Chính Văn vượt qua con đường Bamidet, xuất hiện ở tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở Vinh Thành, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng có cảm giác ngẩn ngơ.

Nếu không phải trước đó đã đi qua vùng biển bão tố, Tiêu Chính Văn còn nghĩ mình vẫn đang ở thế tục.

Tiêu Chính Văn vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, một nam thanh niên bước xuống từ một chiếc xe hạng sang.

“Chào anh, xin hỏi anh là anh Tiêu phải không?”, nam thanh niên bước đến khách sáo hỏi.

Tiêu Chính Văn gật đầu nhíu mày nói: “Phải, cậu là…”

“Tôi là Võ Học Tư, cậu chủ bảo tôi đợi anh ở đây”, nam thanh niên cúi người với Tiêu Chính Văn.

“Chào anh!”

Tiêu Chính Văn giơ tay ra với Võ Học Tư, Võ Học Tư sửng sốt, sau đó cười nói: “Ngại quá, anh Tiêu, anh xem tôi này, đã lâu không đến thế tục nên đã quên cách chào hỏi hiện giờ ở thế tục là bắt tay rồi”.

Nói rồi vội vàng giơ hai tay ra bắt lấy tay Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, lên xe thôi”.

Giúp Tiêu Chính Văn đóng cửa xe xong, Võ Học Tư mới ngồi vào vị trí lái, sau đó khởi động xe.

“Vinh Thành có cảm giác hiện đại thật”, Tiêu Chính Văn nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa xe nói.

“Thật ra đây không phải là toàn cảnh của Vinh Thành, nơi này của ngoài lãnh thổ nói ra thì có vẻ rất kỳ lạ”.

“Ít nhất người vừa đến đây đều nghĩ như thế”.

“Vinh Thành có các tòa nhà cao tầng hiện đại, cũng có những ngôi nhà bằng tre gỗ cổ xưa, nói sao nhỉ, tỷ lệ năm mươi vậy đó”.

“Nếu anh đã là khách quý của cậu chủ, vậy thì cũng là khách quý của nhà chúng tôi. Mặc dù nhà chúng tôi không phải là dòng chính nhưng vẫn có vài mối quan hệ ở Vinh Thành này”.

“Nếu gặp vấn đề gì không giải quyết được, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chỉ cần anh Tiêu đừng đắc tội với vài gia tộc siêu cấp ở Vinh Thành thì tôi đều có thể giải quyết giúp anh Tiêu”.

Mặc dù Võ Học Tư cũng là một hệ của nhà họ Võ, nhưng không thuộc nhánh chính của Nữ Đế, mà là người đời sau của nhánh phụ trong gia tộc Võ Tam Tư.

Thế nên mặc dù cũng là họ Võ nhưng địa vị của gia tộc Võ Học Tư kém ra bên Võ Anh Hào.

Điều này cũng giống như năm đó sau khi Lưu Bị tự xưng là Trung Sơn Tĩnh Vương, nhưng Trung Sơn Tĩnh Vương có đến hàng trăm người con trai, đến nhánh của Lưu Bị đã không khác gì hộ nông dân bình thường, cũng là cùng một đạo lý.

Sở dĩ Võ Anh Hào sắp xếp như thế cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của Tiêu Chính Văn, nếu nhà họ Võ sắp xếp cho Tiêu Chính Văn vào tổ phủ của hoàng tộc, chắc chắn sẽ gây sự chú ý với thế giới bên ngoài.

Thấy Tiêu Chính Văn im lặng không nói, Võ Học Tư nói tiếp: “Thật ra nhà chúng tôi sắp có một cao thủ cảnh giới Nhân Vương rồi, không lâu nữa địa vị của nhà họ Võ ở Vinh Thành sẽ cao hơn”.

Nói đến đây, gương mặt Võ Học Tư hiện lên vẻ đắc ý.

“Nếu không phải vì thời gian trước xảy ra xích mích với người nhà họ Tư Mã, chú của tôi bị thương nhẹ thì nhà họ Võ chúng tôi đã có thể có cường giả cảnh giới Nhân Vương từ sớm rồi”.

“Nhà họ Tư Mã?”, nghe đến nhà họ Tư Mã, Tiêu Chính Văn bèn hỏi.
Chương 2028: Nhảy vào đống lửa

“Không sai, chính là nhà họ Tư Mã! Thật ra Vinh Thành có thể tính là phạm trù thế lực của nhà họ Tư Mã, hơn nữa thế hệ thanh niên của nhà họ Tư Mã cực kỳ đột phá, đặc biệt là Tư Mã Tư, tuổi còn nhỏ nhưng đã đứng trên đỉnh cao của cảnh giới Nhân Vương cấp năm rồi!”

“Nghe nói ngay cả cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng mà anh ta cũng có thể đấu lại được, không biết chuyện này có phải là thật không, tóm lại ở Vinh Thành, ai cũng có thể đắc tội được, thế nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với người của nhà họ Tư Mã!”

Võ Học Tư không ngừng khuyên bảo.

“Tư Mã Tư? Không phải trong lớp thanh niên của nhà họ Tư Mã vẫn còn Tư Mã Lôi hay sao?”, Tiêu Chính Văn khẽ lắc lắc đầu nói.

So với Tư Mã Lôi, Tư Mã Tư căn bản chẳng đáng để nhắc đến!

Ít nhất thì Tư Mã Lôi cũng là đối thủ duy nhất mà ngay tới Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy cực kỳ nan giải!

“Sao cơ, ngay cả phía thế tục cũng biết tới uy danh của Tư Mã Lôi rồi à? Người này không thể đắc tội được đâu, tôi cũng không rõ Tư Mã Tư có thể đấu với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng hay không!”

“Thế nhưng, Tư Mã Lôi quả thực đã từng giết chết cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa còn là hai thiên tài ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai!”

“Cảnh tượng khi đó thật sự chẳng thể hình dung, chỉ với một nhát kiếm, hai cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cùng lúc thiệt mạng, anh có dám tin?”

Võ Học Tư giống như đang nói một tin lạ có một không hai, không ngừng khua tay múa chân!

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản cười, vẫn chưa nói nhiều gì hết.

“Thật ra nói kỹ ra thì trong vòng một trăm năm trở lại đây, thiên tài của nhà họ Tư rõ ràng nhiều như nấm mọc sau mưa, nhiều tới độ không đếm xuể, giống như Tư Mã Minh Húc, Tư Mã Lôi, Tư Mã Tư, vân vân mây mây!”

“Đem ra so sánh thì nhà họ Võ chúng tôi vẫn còn thua kém rất nhiều, nói thật thì ngay tới thiếu chủ của nhà chúng tôi cũng chẳng thể sánh ngang với mấy người này!”

Nói tới đây, Võ Học Tư ngược lại có hơi chán nản.

Chiến lực của Võ Anh Hào quả thực còn kém hơn rất nhiều so với mấy người này, thế nhưng hiện tại anh ta đã có được Thánh Huyết Đế Tuấn, vượt qua mấy người này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chỉ là những chuyện này, Tiêu Chính Văn đương nhiên sẽ không nói với Võ Học Tư.

Còn về mấy người mà anh ta nhắc tới, gần như tất cả đều là bại tướng dưới tay Tiêu Chính Văn, thậm chí Tư Mã Minh Húc còn bị Tiêu Chính Văn ép phải tự vẫn!

Ngay tới người mà Võ Anh Hào tôn sùng nhất là Tư Mã Lôi cũng vừa bị Tiêu Chính Văn giết chết!

Vậy nên nhắc mấy cái tên này với anh, Tiêu Chính Văn chẳng có chút cảm giác gì!

“Ân oán giữa nhà họ Võ và nhà họ Tư Mã cũng rất sâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn đổi chủ đề.

“Nói tới ân oán, giữa các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ chẳng có mấy nhà là không có thù oán với nhau, có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện kết bạn giữa mọi người!”

“Mấy ngày trước, tôi còn tới tham gia buổi tiệc của nhà họ Tư Mã, còn cùng Tư Mã Tư uống mấy ly rượu trong buổi tiệc đó nữa!”, Võ Học Tư nói với vẻ hết sức tự hào.

Ở trong thế tục, Tư Mã Tư không hề nổi danh, thế nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ lại là một người kiệt xuất trong thế hệ thanh niên!

Rất nhiều người đều cảm thấy vinh hạnh khi được gặp mặt hắn, huống hồ gì còn có thể uống với hắn mấy ly rượu?

Chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để anh ta khoe khoang cho tới mãi sau rồi!

Mặc dù khi đó Tư Mã Tư chỉ vì phép lịch sự nên mới kính anh ta hai ly rượu, thế nhưng ít nhất đây cũng là sự thật không thể tranh cãi!

Vừa nói chuyện vừa giới thiệu về ân oán phân tranh giữa các thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, rất nhanh xe đã đỗ lại trước cổng một trang viên.

Liếc nhìn tấm hoành phi dựng ngay trước cổng, bên trên viết hai chữ lớn “Phủ Võ”, Tiêu Chính Văn đẩy cửa bước xuống.

“Anh Tiêu, mời vào trong!”, Võ Học Tư tiện tay đưa chìa khoá xe cho một người làm, sau đó dẫn Tiêu Chính Văn bước vào bên trong.

Vừa tới trước cửa đã đụng phải một cô gái trẻ tuổi hết sức xinh đẹp.

“Học Tư, em đã đi đâu làm gì thế?”, cô gái trẻ tuổi nhíu chặt chân mày, dường như đang trách mắng Võ Học Tư.

“Chị…”

Không đợi Võ Học Tư giải thích, bên trong lại có thêm một người đàn ông trung niên bước ra ngoài, trừng mắt nhìn Võ Học Tư, nói: “Học Tư, nhà họ Võ gặp phải biến cố, lúc này con còn chạy đi đâu thế hả?”

Người đàn ông trung niên chính là bố ruột của Võ Học Tư, tên là Võ Thiên Nghiệp!

“Bố! Cái đó…là thiếu chủ dặn con đi đón một người bạn vừa từ thế tục tới vùng ngoài lãnh thổ, còn nói chúng ta phải đối đãi chu đáo!”

Võ Học Tư vội vàng giải thích.

Võ Tinh Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lên tiếng: “Thôi, em vào trong trước đi, lát nữa chị bảo quản gia thu xếp chỗ ở cho anh ta!”

Võ Học Tư nghe vậy thì do dự một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, vậy lát nữa chúng ta gặp lại!”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, tỏ ý bảo rằng nếu anh ta có việc bận thì cứ đi đi, không cần phải bận tâm tới mình.

Chẳng bao lâu sau, quản gia đã dẫn Tiêu Chính Văn đi tới gian nhà phía sau.

Mãi tới khi Tiêu Chính Văn đi xa rồi, sắc mặt của Võ Thiên Nghiệp lập tức trở nên u ám.

“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chuyện bên phía gia chủ giao phó phải thông báo về nhà trước đã, không được tự tiện quyết định, sao con cứ không chịu nghe lời thế?”

Võ Học Tư nuốt nước bọt, nói: “Bố, lần này thật sự không thể trách con được, thiếu chủ gọi điện thoại bảo con tới, còn nói con buộc phải có mặt trong vòng mười phút!”

“Bố cũng biết tính tình của thiếu chủ rồi đấy, trước nay nói sao là vậy! Lỡ như không nghe theo ý của anh ta, làm không tốt thì cả nhà chúng ta sẽ đen đủi mất thôi!”

“Đen đủi?”

Võ Thiên Nghiệp cười khổ, nói: “Nếu như không thể qua được ải khó trước mắt, dù gia chủ không trách chúng ta thì nhà họ Võ cũng sẽ gặp hoạ diệt vong!”

“Bố, không phải là tên họ Lương kia lại chạy tới nhà chúng ta ép hôn đấy chứ? Bích Hà Cung của họ cũng chèn ép người thái quá rồi! Lẽ nào không sợ chúng ta báo cho gia chủ biết chuyện này hay sao?”

Võ Học Tư vừa nói vừa nổi điên tới độ siết chặt tay thành nắm đấm.

Võ Tinh Nhi là mỹ nữ nổi tiếng nhất Vinh Thành, hơn nữa lại xuất thân từ hoàng tộc, mặc dù chỉ là nhánh phụ, thế nhưng dẫu sao cũng vẫn là con gái nhà họ Võ.

Vậy nên, không ít cậu chủ của các thế lực lớn đều có ý với Võ Tinh Nhi.

Lương Cảnh Long thân là thiếu cung chủ của Bích Hà Cung thì càng hiểu rõ tính quan trọng của việc liên hôn với nhà họ Võ.

Võ Thiên Nghiệp không phải chưa từng nghĩ tới chuyện báo việc này lên cho gia chủ biết, thế nhưng khoảng thời gian gần đây, gia chủ một lòng bận bịu lo chuyện tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn, đâu còn tâm tư quan tâm tới hôn sự của một tiểu bối nhánh phụ?

Vậy nên mấy lần Võ Thiên Nghiệp lên tiếng đều bị gia chủ thẳng thừng ngó lơ.

Lúc này, sắc mặt của Võ Tinh Nhi cũng cực kỳ khó coi.

“Dù gì Bích Hà Cung cũng có thế lực lớn, không chỉ là Vinh Thành, ngay tới một nửa Cửu Châu cũng đều có thế lực của bọn họ, hơn nữa, Bích Hà Cung còn có cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng trấn giữ!”

“Chúng ta chỉ là một nhánh phụ của nhà họ Võ mà thôi, dù có bị tiêu diệt thì gia chủ cũng sẽ không vì thế mà truy cứu kỹ càng, chúng ta còn có thể làm gì được nữa!”

Cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng đâu phải là người mà mấy kẻ như Võ Thiên Nghiệp có thể ngước nhìn?

“Chị! Tên Lương Cảnh Long đó hết sức dốt nát, lẽ nào chị cam tâm tình nguyện gả cho hắn sao?”, Võ Học Tư siết chặt nắm đấm, không cam tâm phẫn nộ gầm lên.

Mặc dù Lương Cảnh Long cũng ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, thế nhưng có ai không biết cảnh giới Nhân Vương của hắn hoàn toàn là nhờ vào trợ lực của đan dược!

Hơn nữa, danh tiếng của Lương Cảnh Long ở vùng ngoài lãnh thổ cũng rất kém, khi trước thậm chí còn làm cho cô chủ của một thế gia nhỏ dính bầu, kết quả để việc này không bị bại lộ, Lương Cảnh Long đã giết người để diệt khẩu luôn!

Loại người này rõ ràng ngay tới súc sinh cũng không bằng, Võ Học Tư đâu thể nhẫn tâm nhìn chị ruột của mình nhảy vào trong đống lửa cơ chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom