• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

  • Chương 2008-2010

Chương 2008: Dễ dàng

Lời này của Quảng Lăng Tử rõ ràng không phải là nhắm vào Khổng Tề Thiên. Dù sao trong số bọn họ, Tư Mã Tư và Khổng Tề Thiên đều có địa vị cao hơn Quảng Lăng Tử rất nhiều.

Quảng Lăng Tử vừa nói xong, Thành Hạo liền bước lên một bước, một giây sau đã xuất hiện sau lưng Quảng Lăng Tử.

Lúc này, khí tức của Thành Hạo vô cùng mạnh mẽ, không hề giống người bị thương nặng.

Cụ ta vừa xuất hiện, Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư đều cau mày.

Lúc Thành Hạo cầm kiếm định giết Tiêu Chính Văn thì trên trời đột nhiên xuất hiện một khe hở.

Hàng chục bóng người cao lớn mặc áo giáp vàng, cầm kiếm lao ra từ trong khe hở.

Khí tức của đám người này vô cùng đáng sợ, trên lá cờ phía sau có chữ “Chu” màu đỏ chói.

Ai cũng vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta khiếp sợ.

Trời đất một phương rung chuyển vì sự xuất hiện của đám người này.

“Chiến tướng của Võ Chu?”, Thành Hạo nhíu mày, nhìn chằm chằm vào các chiến tướng Võ Chu trang bị áo giáp như kẻ địch lớn.

Những người này đều là chiến thần từng đi theo, nghênh chiến tứ phương. Bọn họ dường như không sợ cái chết. Trên đời này, ngoại trừ Nữ Đế ra thì không có ai có thể khiến bọn họ lùi nửa bước.

Hơn nữa, bộ giáp trên người bọn họ đều được nuôi dưỡng bằng khí tức của rồng, nhưng thanh kiếm thông thường không thể làm bọn họ bị thương, ngay cả cây giáo Bá Vương cũng rất khó xuyên thủng giáp của bọn họ.

Do đó, biểu cảm của Thành Hạo mới nghiêm trọng như vậy.

“Hừ! Viện trợ bên ngoài cũng mạnh đấy, nhưng đáng tiếc thời gian không đứng về phía các người!”

Tư Mã Tư vừa nói vừa bay về phía Thánh Huyết của Đế Tuấn.

Chỉ cần có được Thánh Huyết của Đế Tuấn, hắn sẽ đạt được mục đích.

Đánh không nổi, lẽ nào chạy cũng không xong?

Chỉ cần chạy được về vùng ngoài lãnh thổ thì đám tướng sĩ nhà họ Võ sẽ không dám làm gì hắn.

Hắn không tin Võ Anh Hào dám dẫn người đến giết nhà họ Tư Mã. Nếu là vậy thật thì không còn đơn giản là tranh giành Thánh Huyết của Đế Tuấn nữa mà là trận chiến ác liệt giữa hai hoàng tộc lớn.

Hậu quả của việc này cả nhà họ Võ còn không gánh vác nổi chứ đừng nói là một mình Võ Anh Hào.

Tư Mã Tư còn chưa đi được vài bước, đã bị Võ Anh Hào chặn lại.

Đồng thời, Tiêu Chính Văn cũng nhìn chằm chằm vào Quảng Lăng Tử và Khổng Tề Thiên.

Về phần Thành Hạo, đừng nói là ra tay giúp đỡ, lúc này, cụ ta còn không dám động đậy.

“Chúng ta hãy cùng hợp lực giết Tiêu Chính Văn! Chỉ cần tên họ Tiêu đó chết thì Võ Anh Hào cũng không có gì đáng ngại! Giết!”

Khổng Tề Thiên tức giận quát lớn, xông lên phía trước đầu tiên.

Ông ta không thể ngờ mình đã coi thường Tiêu Chính Văn, càng coi thường nhà họ Võ. Tình hình lúc này đối với bọn họ vô cùng bất lợi.

Nếu không thể nhanh chóng tiêu diệt Tiêu Chính Văn thì cuối cùng ai chết ai sống vẫn chưa rõ!

“Rầm!”

Khổng Tề Thiên lấy ra sách cổ của nhà họ Khổng.

Một sách cổ Trúc Giản khổng lồ lập tức che phủ, đè xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.



Thượng Cổ Nho Quyển của nhà họ Khổng không hề yếu hơn giáo Bá Vương và kiếm Tần Vương.

Khổng Tề Thiên gần như đã dùng hết sức lực vào đòn này, định khiến Tiêu Chính Văn tan thành tro bụi.

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nó che trời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Thấy sách cổ bao phủ bầu trời đang hạ xuống, Tiêu Chính Văn đột nhiên tung một cú đấm vào Thượng Cổ Nho Quyển.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khổng Tề Thiên lộ vẻ chế nhạo.

Ngay cả cao thủ Nhân Hoàng cấp hai cũng không dám dùng tay tiếp đòn này của ông ta, huống chi Tiêu Chính Văn chỉ là Nhân Vương cấp năm.

Ngay khi khóe miệng Khổng Tề Thiên hơi nhếch lên, định cười thành tiếng, thì bên tai ông ta vang lên một tiếng động kinh thiên động địa.

“Bùm!”

Cú đấm này của Tiêu Chín Văn nuốt chửng núi sông, chấn động vũ trụ.

Sách thượng cổ đã bị Tiêu Chính Văn đấm bay ra ngoài.

“Hả?”

Khổng Tề Thiên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đó là chiêu lợi hại nhất của ông ta đấy! Sao Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng đỡ đòn như vậy?

Khổng Tề Thiên gần như vô thức chuyển sự chú ý của mình sang Tiêu Chính Văn, chỉ thấy xung quanh Tiêu Chính Văn có khí tức màu tím bao quanh, trong cơ thể còn phát ra tia sáng .
Chương 2009: Đứa trẻ ba tuổi

“Cậu quả nhiên có vấn đề!”, Khổng Tề Thiên tin tưởng vào phán đoán của mình. Tiêu Chính Văn nhất định có con át chủ bài tuyệt đỉnh vào đó, nếu không, dưới chiêu lúc nãy, Tiêu Chính Văn sẽ không thể sống sót.

Sau vài lần quan sát, sắc mặt của Khổng Tề Thiên ngày càng trở nên khó coi.

Ông ta nhìn thấy trong cơ thể Tiêu Chính Văn có vũ trụ bao la, có núi rộng sông dài, nhưng ông ta không biết sức mạnh này từ đâu mà có.

Sao có thể như vậy được?

“Cậu... sao trong người cậu không có chút sức lực nào?”, Khổng Tề Thiên sững sờ hỏi.

Tu vi và kiến thức của ông ta không hề yếu hơn bất kỳ vị cao thủ Đế Cảnh nào, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy!

“Cầu bên ngoài, cuối cùng chẳng có gì. Cầu bên trong, cuối cùng sẽ cảm nhận được sự rộng lớn của vũ trụ! Kiến thức của ông quá nông cạn, như câu nói, núi cao còn có núi cao hơn!”

Tiêu Chính Văn nói xong lại nâng nắm đấm lên, đấm bụp bụp lần nữa.

Tiếng rồng gầm vang lên, Thương Long màu vàng xuyên qua bầu trời, rồi sà xuống.

Đây là lần thứ hai Tiêu Chính Văn sử dụng lực quy chân. Lúc trước, anh từng thi triển cho Từ Kiêu Long thấy được sự đáng sợ của lực quy chân.



Triệu Kế Hồng cũng biết rõ Tiêu Chính Văn đáng sợ đến mức nào!

Nhưng đáng tiếc mà Khổng Tề Thiên chưa từng để tâm đến những lời đồn đại này. Bọn họ chỉ nghĩ là do hiểu biết của người trong giới thế tục nông cạn, cho nên mới coi Tiêu Chính Văn như thần.

Nhưng hôm nay nhìn thấy được cảnh này, ngay cả Khổng Tề Thiên cũng thấy hơi choáng váng.

Một con rồng khổng lồ dài hàng trăm mét, to gấp ba lần xe hỏa, từ trên trời lao xuống. Chỉ riêng hành động này cũng đã khiến trời đất như bị xé toạc.

Người đen đủi nhất lại là Quảng Lăng Tử.

Lúc Tiêu Chính Văn và Khổng Tề Thiên đang giao đấu, Quảng Lăng Tử cũng cầm giáo Bá Vương, tấn công Tiêu Chính Văn, nhưng thật trùng hợp là khi vừa đến chỗ Tiêu Chính Văn thì con rồng kia lao xuống.

“Rầm ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, Quảng Lăng Tử lập tức bị luồng khí mạnh mẽ đánh trúng, máu bay tung tóe.

Thấy Quảng Lăng Tử bị đánh bay, Tiêu Chính Văn đã đến trước mặt hắn trước khi hắn kịp rơi xuống đất.

“Anh...”

Quảng Lăng Tử còn chưa kịp nói gì, Tiêu Chính Văn đã vung nắm đấm về phía hắn.

Nắm đấm như vũ bão kèm theo âm thanh vù vù của gió lập tức rơi xuống cơ thể Quảng Lăng Tử.

Lúc này, Quảng Lăng Tử đang ở giữa không trung, muốn trốn cũng không thể trốn được.

Chỉ đành kiên trì, vung quyền chống đỡ.

Nhưng dù sao thì hắn cũng đang ở trên không trung, tốc độ và sức mạnh đều kém hơn Tiêu Chính Văn rất nhiều.

Chưa đầy một khắc, Quảng Lăng Tử đã bị đánh nát toàn thân.

May là trong người hắn có Bảo Tịnh Bình, chỉ cần lấy ra một giọt nước, vết thương trên người hắn sẽ lành ngay lập tức.

“Tư Mã Lôi, cậu còn chần chừ gì nữa! Nếu Quảng Lăng Tử bị giết thì thực lực của chúng ta sẽ bị suy yếu, mau giết Tiêu Chính Văn đi!”

Trong cơn tuyệt vọng, Khổng Tề Thiên hét lớn lên bầu trời đen kịt sau lưng.

Mặc dù Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư đều có ý định giết Quảng Lăng Tử, nhưng đó là chuyện sau khi có được Thánh Huyết của Đế Tuấn. Lúc này, Tiêu Chính Văn mới là kẻ thù số một của bọn họ.

Cho dù Quảng Lăng Tử có tệ đến đâu thì cũng là chủ nhân của giáo Bá Vương, đồng thời cũng là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ không thể thiếu của phe bọn họ, vì vậy, khi Khổng Tề Thiên nhìn thấy Quảng Lăng Tử bị Tiêu Chính Văn đánh bại, ông ta vô cùng sốt ruột.

Trên bầu trời, một tia sáng chớp lóe, kiếm Trảm Thiên đột nhiên xuất thế!

Ngay sau đó, một thanh niên vô cùng tuấn tú, mặc áo choàng trắng, đi trên ánh sáng ngũ sắc huyền bí xuất hiện.

“Tôi phải thừa nhận rằng cậu khiến tôi rất bất ngờ!”

“Vốn dĩ tôi không nên tham gia tranh đấu giữa đám tiểu bối các người, nhưng cậu đã đi quá xa rồi! Thế gia ở cùng ngoài lãnh thổ không phải là người mà một tiểu bối trong giới thế tục như cậu có thể kinh thường!”

“Nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đều là sự tồn tại mà cậu phải ngước nhìn!”

“Thật đáng tiếc! Với sự giác ngộ của cậu, nếu bất tỉnh trăm năm thì tôi cũng không cứu nổi cậu. Cậu không nên trở thành kẻ thù của nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã!”

Tư Mã Lôi chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

“Đừng coi thường tên nhãi này! Cậu ta... có thể giết Hứa Văn Long trong chớp mắt! Cậu ta cực kỳ nguy hiểm!”, Khổng Tề Thiên nhắc nhở Tư Mã Lôi không được nóng vội.

Tư Mã Lôi không thèm liếc nhìn Khổng Tề Thiên, đúng như Khổng Tề Thiên nói, Tiêu Chính Văn quả thực là một thiên tài.

Thậm chí còn có thể khiến Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư sợ hãi.

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!

Đối với Tư Mã Lôi, Tiêu Chính Văn giống như một đứa trẻ ba tuổi, không chịu nổi một đòn.
Chương 2010: Anh giỏi lắm

Dẫu sao Tư Mã Lôi đã trải qua vô số trận chiến, tuy ngoài mặt không coi Tiêu Chính Văn ra gì, nhưng đây chỉ là một kiểu giả vờ mà thôi!

Thật ra hắn vẫn luôn âm thầm quan sát mỗi một hành động của Tiêu Chính Văn!

Vừa nãy, từ lúc Tiêu Chính Văn đánh lui Thượng Cổ Nho Quyển chỉ bằng một cú đấm, Tư Mã Lôi đã âm thầm liệt Tiêu Chính Văn vào nhóm những người trẻ tuổi có thể đánh một trận với mình!

Hơn nữa, giây phút Tiêu Chính Văn tung nắm đấm, trong lòng Tư Mã Lôi cũng lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, đó là sao trong cơ thể Tiêu Chính Văn có thể hoàn toàn không có bất kỳ sức mạnh và khí tức cường giả nào chứ?

Nhìn bề ngoài, Tiêu Chính Văn không khác gì một người bình thường, nhưng người bình thường căn bản không thể cản nổi Thượng Cổ Nho Quyển!

Điều này không khỏi làm Tư Mã Lôi nghĩ tới một khả năng khác đó là Tiêu Chính Văn lĩnh hội được quy chân!

Chính vì quy chân, người đạt đến đẳng cấp này thường đã buông bỏ ngoại lực, cái gì mà chân khí, nguyên khí gì đó, hết thảy đều là vật ngoài thân!

Quy chân thực sự là không mượn bất kỳ vật ngoài thân nào mà có thể đạt tới cảnh giới trời và người hợp nhất!

Hơn nữa kiểu thản nhiên như thường từ đầu đến cuối của Tiêu Chính Văn, càng làm cho Tư Mã Lôi tin chắc suy đoán của mình tuyệt đối không sai!

Vì vậy, hắn mới nói, cho Tiêu Chính Văn thêm một trăm năm nữa, hiển nhiên anh sẽ trở thành sự tồn tại vượt qua cả Tư Mã Lôi!

Cũng bởi vậy, cho dù không có câu nói của Khổng Tề Thiên, chắc chắn Tư Mã Lôi cũng sẽ ra tay với Tiêu Chính Văn!

Người như hắn càng hiểu rõ hơn sự cần thiết của việc giết chết nguy hiểm từ trong trứng nước!

Nếu không, dựa vào chuyện Tiêu Chính Văn kết thù oán với nhà họ Tư Mã, người này về sau ắt sẽ là họa lớn trong nhà họ Tư Mã!

Mà bên kia, mấy người Võ Anh Hào đã sớm lâm vào cảnh hỗn chiến ngập trời!

Hai thuộc hạ của nhà họ Võ và Võ Anh Hào vây lấy Tư Mã Tư, Thành Hạo cũng bị mười mấy thuộc hạ hà họ Võ vây ở chính giữa!

Trên bầu trời thỉnh thoảng phát ra từng đợt âm thanh kim loại va chạm vào nhau, cùng với tiếng sấm sét nổ tung vang rền!

Từng tia sáng kỳ dị rực rỡ chói mắt, gần như chiếu sáng cả nửa bầu trời đêm!

Tư Mã Lôi liếc mắt về phía Tư Mã Tư, thấy trong thời gian ngắn Tư Mã Tư còn không tới mức thua thảm hại, lúc này mới quay lại nhìn Tiêu Chính Văn!

Tư Mã Lôi khẽ mở lòng bàn tay, kiếm Trảm Thiên lập tức rút ngắn lại thành một cây kiếm nhỏ chỉ dài ba tấc, bay về trong lòng bàn tay Tư Mã Lôi!

"Đất trời huyền kiếp, chém trời diệt đất!"

Miệng Tư Mã Lôi lẩm bẩm đọc một câu khẩu quyết chân ngôn!

Cùng với chân ngôn kia, giữa bầu trời, có một lực vô hình tựa như sinh ra từ hư không, từng lớp một giống như gợn sóng trên mặt nước, hội tụ tới bảo kiếm ba tấc trong lòng bàn tay hắn!

Thấy vậy, Khổng Tề Thiên trợn to mắt, không dám tin nhìn về phía Tư Mã Lôi!

Đây... Đây là Hạo Thiên Chân Ngôn chỉ có giới thần tiên trong truyền thuyết mới có thể sử dụng!

Hạo Thiên Chân Ngôn khác với trận pháp, nếu cố so sánh hai thứ với nhau, vậy thì Hạo Thiên Chân Ngôn tương đương với sự tồn tại giống như tiên pháp!

Mà trận pháp tối đa cũng chỉ có thể xem như tay đấm chân đá bình thường!

Giữa hai thứ có sự khác biệt như trời và vực, uy lực lại càng không thể so sánh được!

"Sao cậu có thể... dùng Hạo Thiên Chân Ngôn?", Khổng Tề Thiên nuốt nước bọt, căng thẳng nói.

Dựa vào tu vi năm lần luân hồi của ông ta, cũng không dùng được Hạo Thiên Chân Ngôn, mà Tư Mã Lôi đã thuộc lòng rồi!

Có điều, đáp lại ông ta chỉ có nụ cười khinh miệt của Tư Mã Lôi.

Năm lần luân hồi thì thế nào?

Có một số việc phải dựa vào nhận thức, chăm chỉ có thể bù đắp là lời nói dối kinh điển nhất trên thế giới này!

Cũng giống như chênh lệch giữa một thiên tài toán học và một người bình thường, bất kể người bình thường này cố gắng thế nào, cũng không thể đạt tới trình độ cao như thiên tài toán học!

Mà Tư Mã Lôi là thiên tài toán học này, nếu so sánh thì Khổng Tề Thiên chính là người bình thường kia!

Đang khi thiên địa lực tầng tầng lớp lớp như mặt nước gợn sóng, hội tụ đến thanh bảo kiếm dài ba tấc kia, rất nhanh sẽ xuất hiện một thanh kiếm Trảm Thiên chân chính, nỗi khiếp sợ của Khổng Tề Thiên đã đạt đến đỉnh điểm!

Mặc dù theo ông ta thấy, thực lực của Tư Mã Lôi đủ để nghiền nát Tiêu Chính Văn, tạm thời xem như là một chuyện tốt đối với ông ta, nhưng nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng tương lai nhất định sẽ đánh một trận!

Đến lúc đó, Tư Mã Lôi cũng sẽ trở thành mối họa lớn nhất của nhà họ Khổng!

Quả thực Hạo Thiên Chân Ngôn quá đáng sợ, tương truyền đây là một loại chân ngôn giữa đất trời lúc đất trời mới tạo thành, hễ là người nắm giữ loại chân ngôn này, đều có thể tùy ý sử dụng sức mạnh trời đất!

Không ai có thể mạnh mẽ như thế, làm sao một mình chống lại đất trời?

Đó là sức mạnh đủ để hủy diệt hết thảy thế gian này!

"Hôm nay, Tiêu Chính Văn cậu có thể chết dưới Hạo Thiên Chân Ngôn, dù xuống suối vàng, cũng coi như chết rõ ràng rồi!"

Khí tức Tư Mã Lôi lại nâng cao lên mấy phần, sự uy nghi đó huyền diệu hệt như thiên thần chân chính.

Giờ khắc này, bất kể là âm thanh trong miệng hắn phát ra, hay mỗi cử động giơ tay nhấc chân của hắn, cũng đại diện cho ý đất trời thực sự!

Ý chí của đất trời chính là quy luật, là phép tắc của thế gian này!

Đồng thời, ý chí của đất trời càng có thể xác định sự sống chết của con người!

Bất kể người này là ai, đều phải khuất phục trước trời đất!

Giờ phút này, trên bầu trời vô số có tia sáng mờ ảo, rối rít tập trung về phía Tư Mã Lôi, tựa như nô bộc gặp được chủ nhân!

Tư Mã Lôi đứng trong ánh sáng mờ ảo, thậm chí còn giống thần linh hơn thánh chúa trong thánh kinh đạo.

Mặc dù Hạo Thiên Chân Ngôn chỉ có thể mượn dùng uy nghiêm của đất trời trong thời gian ngắn, nhưng dù vậy, cũng đủ để làm người ta tặc lưỡi rồi!

Vỏn vẹn trong một ánh mắt, sự sống xung quanh Tiêu Chính Văn lập tức bị tước đoạt không còn gì.

Đầu tóc đen của Tiêu Chính Văn trong nháy mắt biến thành vô số sợi tóc bạc!

So sánh cùng Tư Mã Lôi, giờ phút này Tiêu Chính Văn quá bé nhỏ!

Tư Mã Lôi tựa như bầu trời trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn, mà chính anh lại nhỏ như hạt bụi!

Chỉ thấy Tư Mã Lôi nhẹ nhàng ngoắc tay, mấy ngàn tia sáng mờ ảo liền hội tụ lại cùng thanh bảo kiếm dài ba tấc kia, trong nháy mắt nó lập tức biến thành một thanh kiếm Trảm Thiên!

"Cậu có thể chết dưới thanh kiếm này của tôi thì chắc sẽ không oán thán gì đâu nhỉ?”

Cánh tay Tư Mã Lôi nhẹ nhàng nắm chuôi kiếm, ngay sau đó vung tay lên, vạn tia sáng mờ ảo tấn công đâm thẳng tới Tiêu Chính Văn!

"Ừ, anh giỏi lắm!"

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, đôi mắt trong veo lướt qua ý chí chiến đấu sục sôi!

Từ khi linh khí trở về tới nay, đã rất lâu Tiêu Chính Văn chưa cảm nhận được ý chí chiến đấu hăng hái sục sôi như vậy rồi!

Có thể nói, cả chặng đường đã qua, cho tới bây giờ không có một ai trong số đối thủ anh gặp phải, đáng sợ như Tư Mã Lôi, càng không có bất kỳ đối thủ nào có thể khiến Tiêu Chính Văn có tinh thần dù chết cũng phải đánh một trận!

Giờ phút này, không chỉ Hạo Thiên Chân Ngôn áp chế Tiêu Chính Văn, Tư Mã Lôi thân là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba - cảnh giới cao hơn cũng tạo nên trạng thái chèn ép Tiêu Chính Văn!

Tư Mã Lôi lại có vẻ vô cùng ung dung, bởi vì đất trời này đều nghe theo hiệu lệnh của hắn, thậm chí ngay cả không khí cũng mặc cho hắn chỉ huy!

Nhát kiếm này của hắn là đòn chí mạng đối với bất kỳ ai, cho dù cao thủ Nhân Hoàng cấp bốn, đối mặt với đòn này cũng chỉ có thể thở dài!

Nói cách khác, cao thủ Nhân Hoàng cấp bốn bình thường, đối mặt với kiếm của Tư Mã Lôi, cho dù biết rõ sẽ chết, cũng không thể tránh né, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết!

Nhưng từ trước đến giờ, Tiêu Chính Văn đâu chỉ chết hơn trăm ngàn lần?

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, sống chết đã không còn ý nghĩa gì từ lâu!

Chiến!

Biết rõ là chết, cũng dám xông pha chiến đấu!

Đây cũng là “thu hoạch” duy nhất của Tiêu Chính Văn trong mười mấy năm sống kiếp quân nhân!

Cũng là khí chất đặc biệt mà không ai có thể sánh bằng!

“Bịch!”

Cuối cùng thân hình Tiêu Chính Văn cũng chuyển động, chỉ là khi tia chớp đánh tới, Tiêu Chính Văn hệt như một chiếc lá rụng, bay lượn giữa vạn tia sáng mờ ảo!

Giờ phút này, mỗi một bước của Tiêu Chính Văn đều là tìm đường sống từ trong cõi chết, e rằng chỉ đi sai một ly, cũng sẽ rơi vào cái kết vạn kiếp bất phục!

"Cậu trốn được sao? Trời đã định con người không tránh được ánh sáng!", Tư Mã Lôi ngửa mặt lên trời cười to nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom