• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (15 Viewers)

  • Chương 1844-1848

Chương 1844: Giết tôi? Các ông xứng sao?

“Bùm!”

Vô số sấm chớp đỏ rực giáng xuống một cách mạnh mẽ, uy thế áp đảo khắp nơi, không gian giữa trời và đất dường như bị biến dạng bởi sức mạnh ngút trời này!

Giờ phút này, hầu tước Pháp Thiên như một sát thần giáng thế, mỗi cú đánh lại càng vô song!

Sức mạnh khủng khiếp đó như thủy triều tấn công Tiêu Chính Văn hết đợt này tới đợt khác!

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bị chấn động bay xa hơn trăm mét khi chống đỡ đòn của hầu tước Pháp Thiên!

Lúc này, hầu tước Đồ Thiên đứng ngạo nghễ, cầm sẵn con dao trong tay, đứng đợi ở phía sau Tiêu Chính Văn từ lâu!

Ngay cả không khí xung quanh Tiêu Chính Văn như bị rút sạch, khoảng không xung quan anh mấy mét đều bị sụp đổ!

“Chẳng lẽ trình độ của cậu chỉ có thế thôi sao? Hãy để tôi xem năng lực thực sự của cậu như thế nào đi!”, Pháp Thiên hừ một tiếng, thanh kiếm đỏ rực trên tay nhanh như chớp, chém về phía Tiêu Chính Văn lần nữa!

Ánh sáng lạnh lẽo màu máu để lại từng cảnh tượng tàn khốc, nhanh đến nỗi khiến người khác không kịp nhìn!

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ lại lần nữa va chạm vào thanh kiếm màu máu của Pháp Thiên, khoảng hư không xung quanh còn xuất hiện những vết nứt!

Trong khi đó, mặt đất bên dưới cũng bị nứt thành một khe rãnh dài chục dặm, có độ sâu mấy mét!

Sức phá hoại kinh khủng này đã vượt xa bom nguyên tử!

“Không có sự bảo vệ của trận pháp không gian, cậu thật sự quá yếu đấy! Không ngờ, đám người Lục Tiểu Thiến lại chết trong tay cậu, Tư Mã Minh Húc thân là người xuất sắc trong thế hệ trẻ lại có thể bị cậu ép chết!”

“Xem ra bọn họ cũng chỉ có thế”.

Vào lúc này, cả người Tiêu Chính Văn bị đã bị bao vây bởi hai đám mây đỏ như máu, dường như chỉ có sức chống đỡ, mà không có sức đánh trả!

Ngay sau đó, Đồ Thiên cũng giơ dao ra chém!

Trên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy vô số ánh kiếm, từng tiếng nổ liên tiếp vang lên khắp bốn phía!

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã đánh với Đồ Thiên hơn trăm chiêu!

“Để tôi xem cậu còn có thể chống đỡ được bao lâu!”

Đồ Thiên càng đánh càng hăng, đường kiếm lợi hại đến mức như thể một đòn tiếp theo sẽ giết chết Tiêu Chính Văn!

Nhưng cho dù đường kiếm của ông ta có lợi hại đến đâu, ra đòn nhanh đến cỡ nào, thì vẫn cách xa Tiêu Chính Văn khoảng nửa tấc, hoàn toàn không thể làm Tiêu Chính Văn bị thương!

“Haiz... E rằng Tiêu Chính Văn sẽ thua, ngay từ đầu, cậu ta không nên khiêu chiến hai hầu tước của huyết tộc! Bây giờ, ngay cả chúng ta cũng phải chết chung với cậu ta!”

Khổng Vạn Thắng không cam lòng nổi giận mắng.

Sự việc đã đến nước này, chỉ cần Đồ Thiên và Pháp Thiên giết được Tiêu Chính Văn, thì hai người họ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội để Hoa Quốc máu chảy thành sông!

Đến lúc đó, nhà họ Khổng bọn họ cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy!

Còn về đám thường dân của Hoa Quốc chắc chắn sẽ khó thoát được kiếp nạn này!

“Bây giờ các người còn tin Tiêu Chính Văn có thể bảo vệ các người nữa không? Nếu không phải cậu ta chọc giận huyết tộc, thì các người sẽ không rơi vào tai họa ngập đầu này!”

Giọng của Khổng Vạn Thắng vang dội cả toàn bộ Hoa Quốc!

“Hừ, tất cả những tai họa này đều do một mình Tiêu Chính Văn gây ra, bây giờ không những chúng ta bị liên lụy, mà những người bình thường như các người cũng sẽ bị cậu ta hại đến nhà tan cửa nát!”

“Bây giờ, các người nói cho tôi biết, ai mới thật sự là sao chổi!”

Ngụy Nguyên Cát trợn mắt tức giận đến nỗi khóe mắt sắp nứt ra!

Mới vừa rồi, Ngụy Nguyên Cát đã thử liên lạc với nhà họ Ngụy ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng đáng tiếc, liên lạc trong vòng trăm dặm đã hoàn toàn bị cắt đứt!

Nói cách khác, thế giới bên này đã hoàn toàn mất liên lạc với giới bên ngoài cho dù là Bạch Chiến Sinh cũng không thể mời cao thủ của vùng ngoài lãnh thổ can thiệp vào chuyện này nữa!

Đáng lẽ ra lần trước, cao thủ của cảnh giới Nhân Hoàng ra mặt, đã dập tắt được sóng gió, mọi người đều có thể sống yên ổn, nhưng Tiêu Chính Văn lại cứ tiếp tục gây sự, lần này đã hoàn toàn chọc giận huyết tộc!

“Hừ, theo tôi thấy, thằng Tiêu Chính Văn này thật sự chết không đáng tiếc! Cậu ta đang muốn kéo hết hàng tỷ người của Hoa Quốc chôn theo cậu ta! Người này thật quá hiểm độc!”

Khổng Vạn Thắng chỉ vào Tiêu Chính Văn nổi giận mắng.

Cho dù cậu có sức chiến đấu đáng sợ, có kỹ năng tuyệt vời, nhưng cậu vẫn cần đánh giá lại trọng lượng của mình.

Chỉ với cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà công khai khiêu chiến với cao thủ Nhân Vương cấp sáu, còn khiêu chiến cùng lúc hai người, làm như vậy không phải đang tự chuốc khổ vào thân sao?

Hơn nữa, cũng không ai làm ngược đời như Tiêu Chính Văn!

“Haiz! Tiêu Chính Văn chắc sẽ chết trong vòng trăm đòn dưới tay của hai người họ thôi!”, Bạch Chiến Sinh thở dài một hơi, lại nhìn thoáng qua những người của nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy.

Vào lúc này, mặc dù trong lòng ông ta muốn dẫn theo mọi người rời khỏi đây, nhưng cho đến lúc nãy ông ta mới phát hiện ra, trời đất bên này đã bị ai đó bày ra đại trận, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được!

“Nếu không phải do cậu tự đánh giá mình quá cao, những người này sẽ không chết vì cậu, cho dù chết, cậu cũng khó đòi lại công lý! Cậu và người nhà của cậu, đừng ai hòng sống sót!”

Bạch Chiến Sinh nghiến răng tức giận mắng với giọng lạnh lùng.

Tai họa do Tiêu Chính Văn gây ra, đã hủy diệt mấy thế lực của một số thế gia lớn trong thế tục, chắc chắn sẽ dẫn đến sự báo thù vô nhân tính, cho dù bản thân Tiêu Chính Văn có chết trận, những họ hàng thân thích của anh, cũng khó thoát khỏi cái chết!

So với Bạch Chiến Sinh, thì Khổng Vạn Thắng đã căm ghét Tiêu Chính Văn từ lâu, nếu không phải Tiêu Chính Văn lo chuyện bao đồng, thì sao lại có nhiều rắc rối như vậy?

Nhà họ Khổng nắm quyền ở tỉnh phía Nam, thực lực của bọn họ đã lớn mạnh đến mức có thể quản lý mọi thứ trong tầm tay!

Nhìn thấy tương lai tươi sáng cứ thế bị hủy diệt, Khổng Vạn Thắng suýt cắn nát răng quai hàm!

Còn những lời bàn tán của mọi người không hề ảnh hưởng chút nào đến trận chiến!

Cả hai người Pháp Thiên và Đồ Thiên đã hợp lực để giết Tiêu Chính Văn.

Nhưng cũng vào lúc này, một thanh niên có khuôn mặt như hoa bước đến ngay dưới chiến trường, không ai biết anh ta làm cách nào phá được kết giới to lớn kia!

Lại càng không ai biết được, anh ta đến từ đâu, tên họ là gì?

Người thanh niên chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Pháp Thiên và Đồ Thiên đang đánh nhau kịch liệt với Tiêu Chính Văn trên không trung!

Vào lúc này, một luồng sáng lóe lên trong tay anh ta, rõ ràng anh ta đang định ra tay với Pháp Thiên và Đồ Thiên!

Ngay khi người thanh niên vừa định ra tay, Tiêu Chính Văn bỗng lui ra xa vài chục bước, hờ hững nhìn về phía Pháp Thiên và Đồ Thiên nói: “Phần khởi động chính thức kết thúc rồi!”

Cái gì?

Khởi động ư?

Pháp Thiên nghe vậy, không khỏi tức giận, ông ta vung kiếm lên chém về phía Tiêu Chính Văn!

Nhưng lần này Tiêu Chính Văn giơ tay trái lên một cách điềm tĩnh, một luồng khí tức màu tím phóng ra từ những kẽ ngón tay của anh!

“Đinh!”

Tiêu Chính Văn chỉ dùng hai ngón tay đã có thể nắm lấy thanh kiếm dài màu đỏ của Pháp Thiên!

Khí tức đáng sợ đó đã hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc!

Dù Pháp Thiên có dùng sức thế nào đi nữa, cũng không thể giật được chuôi kiếm đỏ rực!

“Điều này… Điều này sao có thể?”

Pháp Thiên lập tức cảm thấy không ổn, quay đầu nói với Đồ Thiên: “Không ổn! Tiêu Chính Văn có điều khác thường!”

Thật ra, Tiêu Chính Văn và bọn họ đã vừa đánh vừa lùi, vô thức đã tới chân núi Côn Luân!

Đồ Thiên vừa quay đầu nhìn, đã thấy Lôi Hải Côn Luân vô biên.

Lôi Hải Côn Luân lúc này đã có sự thay đổi một trời một vực so với khi Tiêu Chính Văn bước vào đây!

Đừng nói là cảnh giới Nhân Vương, cho dù là cảnh giới Nhân Hoàng đi vào trong, cũng sẽ lập tức bị đánh tan thành mây khói!

Uy lực vô tận đó, như thể muốn nói với tất cả mọi người về vinh quang một thời của Đế Tuấn!

“Cậu ta muốn dụ chúng ta vào Lôi Hải!”

Đồ Thiên nghiến răng nói.

“Hừ, nằm mơ đi! Ông và tôi, hai chúng ta cùng ra tay giết chết Tiêu Chính Văn ở đây đi!”

Vừa dứt lời, Pháp Thiên cố hết sức giật lấy thanh kiếm dài, nhưng cho dù ông ta cố gắng thế nào đi nữa, thì thanh kiếm dài màu đỏ dường như đang bén rễ trong tay Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không hề nhúc nhích!

“Giết tôi sao? Các người xứng đáng sao? Giữ các người lại, là để xem Lôi Hải Côn Luân rốt cuộc đã tiến xa đến mức nào thôi!”

Sắc mặt Tiêu Chính Văn vô cùng lạnh lùng!

Thật ra từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chưa từng sử dụng đến nguyên khí, càng chưa dốc hết sức!

Thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn vẫn luôn nghiên cứu gò đất Côn Đảo, anh nhớ rất rõ, Nhạc Trung Kỳ đã từng nói với anh, lăng mộ của Đế Tuấn đang cất giấu một bí mật vô cùng lớn!

Chẳng qua là Tiêu Chính Văn nhất thời không thể dành thời gian đi tìm hiểu!

Nhưng đợi đến lúc Tiêu Chính Văn đi vào gò đất Côn Luân thì Lôi Hải Côn Luân đã hoàn toàn thay đổi!

Khí tức đó đủ để hủy diệt trời đất, với năng lực hiện nay của Tiêu Chính Văn cũng không thể suy đoán được uy lực của Lôi Hải này!

Cũng đành phải lợi dụng Pháp Thiên và Đồ Thiên để thử nghiệm!

Nhìn thấy luồng khí tím quấn quanh Tiêu Chính Văn, Pháp Thiên không khỏi sợ hãi nói: “Không ngờ cậu lại là…”

“Xem như ông đoán đúng, nhưng không có thưởng!”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, khí tức xung quanh anh bỗng nhiên thay đổi!
Chương 1845: Cận kề cái chết

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí tức tím, sức mạnh cuồng bạo như đại dương mênh mông.

Với cú đấm vô song của anh, biểu cảm của Pháp Thiên chợt thay đổi.

Lúc Tiêu Chính Văn ra tay, Pháp Thiên cũng rút thanh kiếm đỏ ra, nhìn thấy cú đấm không thể cản phá của Tiêu Chính Văn phóng tới, Pháp Thiên vội vàng nâng kiếm lên chặn lại.

Nhưng khi cú đấm sắt đá của Tiêu Chính Văn chạm vào thanh kiếm đỏ, nó lập tức vỡ tan.

Pháp Thiên thậm chí còn không kịp ngạc nhiên, theo bản năng, nâng nắm đấm lên chống đỡ.

“Rắc!”

Chỉ một cú va chạm nhẹ với nắm đấm sắt đá của Tiêu Chính Văn, cánh tay của Pháp Thiên đã gãy lìa.

Chỉ với một cú đấm, Pháp Thiên đã tái xanh mặt mũi, Đồ Thiên bên cạnh cũng sững sờ, ông ta không thể ngờ lúc nãy Tiêu Chính Văn vẫn đang bị chèn ép, vậy mà đã xoay chuyển tình thế trong nháy mắt.

Hơn nữa, chỉ với một cú đấm, đã có thể đánh gãy cánh tay của Pháp Thiên.

Pháp Thiên là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, khả năng kiểm soát sức mạnh của ông ta cao hơn nhiều so với Nhân Vương cấp năm như Tiêu Chính Văn, cho dù có thua thì cũng không thể bị đánh gãy tay được.

Cho dù Tiêu Chính Văn dùng kiếm chém thì cũng chưa chắc đã chặt gãy được cánh tay của Pháp Thiên.

Nhưng lúc này, một cú đấm của Tiêu Chính Văn đã đánh gãy cánh tay của Pháp Thiên.

Điều này khiến Đồ Thiên không tin vào mắt mình.

Đặc biệt là bản thân Pháp Thiên, nhìn cánh tay mình với vẻ không thể tin nổi. Lúc này, từ vai đến cổ tay của ông ta đã bị gãy thành ba mảnh, xương cốt lộ ra.

“A!”

Pháp Thiên nhẫn nhịn cơn đau, đau đớn khẽ gầm lên. Cho dù là cao thủ Nhân Vương, nhưng cơn đau từ cánh tay bị gãy cũng khiến ông ta kêu lên đau đớn.

Lúc này, hầu như mọi ánh mắt đều đang tập trung vào Côn Luân, không ai tin vào mắt mình.

Sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời, dưới ánh sét, cả người Pháp Thiên bê bết máu khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù tay đã bị gãy, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Pháp Thiên vô cùng phong phú.

Nếu bây giờ ông ta rút lui thì sẽ càng chết nhanh hơn. Nghĩ vậy, ông ta cố gắng chịu đựng cơn đau, vung cánh tay còn lại lên, đấm vào ngực Tiêu Chính Văn.

Cú đấm này có thể san bằng cả một ngọn núi.

Đây chính là sức mạnh đáng sợ của Nhân Vương cấp sáu.

Nếu đổi lại là người khác, thì chắc chắn sẽ thua thảm hại trước cú đấm của Pháp Thiên.

Nhưng đáng tiếc người ông ta gặp lại là Tiêu Chính Văn, giữa nguyên khí và chân khí có sự khác biệt, sức mạnh của ông ta làm sao có thể so sánh với nguyên khí của Tiêu Chính Văn?

Lúc này, cả người Tiêu Chính Văn tràn ngập khí tức tím, sức mạnh cuồng bạo như thủy triều, hướng về phía Pháp Thiên.

“Bùm!”

Hai nắm đấm chạm vào nhau, tạo ra trận nổ lớn.

Cơ thể Pháp Thiên bay ngược ra sau, cả cánh tay phát ra tiếng đứt gãy, sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Pháp Thiên.

Ngay sau đó, trước mặt Pháp Thiên xuất hiện một gợn sóng, một vầng hào quang đáng sợ tỏa ra, trong bán kính mấy nghìn kilomet, toàn bộ cây cối núi non đều biến thành đống đổ nát.

Thấy vậy, Đồ Thiên vội vàng vung thanh đao Trích Huyết trong tay lên, một luồng ánh sáng đỏ rực từ cửu thiên vây quanh lấy Tiêu Chính Văn.

Luồng ánh sáng đỏ như máu từ trên trời giáng xuống, giống như đao trời chém xuống.

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn thanh đao trên đầu, vừa định tránh né thì Đồ Thiên đã phất tay, một luồng sáng đỏ đã bao phủ Tiêu Chính Văn.

Lúc này, không khí xung quanh Tiêu Chính Văn đông cứng lại, cả người không thể di chuyển được, như thể đã bị trói bởi một sợi dây vô hình.

Thanh đao đỏ máu đem theo tiếng sấm dữ dội, như được tiếp thêm uy lực trời đấy, phóng thẳng về phía đầu Tiêu Chính Văn.

“Cậu ta... Cậu ta đã vượt qua cấp bậc chân khí rồi, mau chóng giết cậu ta đi, nếu không chúng ta sẽ chết!”

Nhân cơ hội này, Pháp Thiên lùi ra sau trăm mét, hét lớn với Đồ Thiên.

Khí tức tím quanh người Tiêu Chính Văn vô cùng kỳ lạ, dường như có sinh khí vô hạn, lại mang theo uy lực vô song, đây là lần đầu tiên Pháp Thiên gặp tình huống này.

Chỉ có một lời giải thích cho điều này, đó là Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được khí tức cao hơn cả chân khí, nên mới có thể diễn hóa Thần Long một cách thuận lợi, thậm chí còn có thể diễn hóa đường sinh tử!

“Thì ra là vậy, chẳng trách cậu ta không chịu dùng hết toàn lực!”

Ánh mắt Đồ Thiên lộ ra chút sợ hãi.

Theo lẽ thường, cảnh giới Nhân Vương nhiều nhất có thể lĩnh hội cấp bậc chân khí, sau khi đạt cảnh giới Nhân Hoàng mới có thể giác lĩnh ngộ được cấp bậc cao hơn.

Nhưng Tiêu Chính Văn đã vượt qua được quy luật này. Khi ở Nhân Vương cấp năm, anh đã lĩnh ngộ được cấp bậc cao hơn, nói cách khác, Tiêu Chính Văn có thể giao đấu với bọn họ.

Sự cách biệt trong đó đã không còn được lấp đầy bằng cảnh giới.

Nếu chuyện này truyền ra vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn nhất định sẽ bị coi là quái vật, sẽ bị vô số nhân vật lớn bắt về nghiên cứu, thậm chí còn ép Tiêu Chính Văn phải tiết lộ tất cả bí mật.

“Muốn gài bẫy tôi ư? Ông xứng sao?”

Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn thiên đao sắp rơi xuống, anh gầm lớn, luồng khí tức tím phóng ra, nghênh đón thiên đao.

Cùng lúc đó, không khí giam cầm Tiêu Chính Văn nổ tung, sắc mặt Đồ Thiên thay đổi, sau đó, tay cầm đao nổ tung.

Trong phút chốc, một cánh tay của Đồ Thiên đã hóa thành sương máu.

“Cậu... cậu thật sự có thể phá vỡ Thiên Địa Lao Lung ư?”, Đồ Thiên kinh hãi nói.

Thiên Đại Lao Lung là trận pháp tinh hoa nhất mà Đồ Thiên đã học. Trong hơn trăm năm nay, ông ta đã bất khả chiến bại chỉ bằng trận pháp này.

Cho dù đối mặt với cao thủ có cảnh giới cao hơn ông ta thì cũng có thể tự bảo vệ mình.

Tiêu Chính Văn rõ ràng đã bị ông ta nhốt trong đại trận, nhưng vẫn có thể tự do di chuyển, thậm chí còn chặt đứt cánh tay ông ta, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.

“Chúng ta hãy liên thủ, dùng Huyết Ma đại trận giết cậu ta, tôi không tin cậu ta còn có thể trốn thoát!”, lúc này, Pháp Thiên trừng mắt nói.

Bây giờ không phải ông ta và Đồ Thiên đang vây giết Tiêu Chính Văn nữa, mà là một mình Tiêu Chính Văn đang đuổi giết hai người họ.

Trong thời khắc sinh tử, Pháp Thiên không còn quan tâm nhiều nữa, Huyết Ma đại trận là trận pháp đặc biệt thần bí nhất của huyết tộc, cũng chỉ có huyết tộc sử dụng được.

Hơn nữa, nó luôn được liệt vào danh sách thuật cấm của nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng bây giờ, rơi vào tình thế đe dọa đến tính mạng, bọn họ không còn quan tâm đến bất kỳ lệnh cấm nào nữa, lúc này, bảo toàn tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.

Khí thế của Đồ Thiên và Pháp Thiên đột nhiên tỏa ra, sương máu từ trong cơ thể bắn ra, trong phạm vi vài kilomet, tất cả đều bị sương máu bao phủ.

Tất cả vật sống trong vài kilomet đều bị hút hết sinh khí ngay lập tức.

Vô số yêu thú còn chưa kịp phát ra tiếng kêu, đã biến thành xương trắng.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn cảnh tượng xung quanh, nhếch môi mỉa mai.

So tài hút sinh khí với anh cơ à?

Trong giây tiếp theo, hình thái cực âm dương dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên xoay tròn nhanh chóng.

Vô số sinh khí từ trong sương máu phóng về phía Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn, tất cả đều là do cậu ép chúng tôi!”

Pháp Thiên gầm lớn, vùng sương máu không ngừng mở rộng, nhanh chóng lan đến ngôi làng dưới chân núi Côn Luân.

Đến lúc đó, không chỉ dã thú trên núi chết mà tất cả sinh linh bị sương máu bao phủ đều sẽ chết!

“Sao các người lại ngu dốt đến vậy chứ? Sinh tử luân hồi, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể cướp sạch sinh khí!”

Tiêu Chính Văn lắc đầu thở dài.

“Hừ! Sinh tử luân hồi? Tôi muốn xem xem cậu luân hồi kiểu gì!”

Nói xong, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lại bị rút đi, trên mặt Pháp Thiên và Đồ Thiên cũng lộ vẻ đắc ý.

Cho dù Tiêu Chính Văn mạnh đến cỡ nào, chỉ cần không còn sinh khí thì chỉ có thể chết thảm ở đây.

Nhìn thấy sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị rút cạn, ngay cả núi non cây cối ở dưới chân anh đều đã sụp đổ, khô héo trong nháy mắt, trên mặt Đồ Thiên nở nụ cười giễu cợt.

“Hừ! Chết đến nơi rồi còn dám nói lời ngông cuồng? Cho dù cậu là thiên hạ vô song thì hôm nay cũng không thể thoát chết!”, Pháp Thiên và Đồ Thiên đồng thanh nói.
Chương 1846: Gò Côn Luân có biến

Ngay khi Pháp Thiên và Đồ Thiên cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc, hình thái cực dưới chân Tiêu Chính Văn bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, lại lần nữa lao về phía Tiêu Chính Văn.

Thậm chí ngay cả sinh khí xung quanh Pháp Thiên và Đồ Thiên cũng bị rút cạn.

“Thu!”

Tiêu Chính Văn nói, chỉ một chữ “thu”, tất cả sinh khí trong vòng mấy chục cây số đều lao về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ mắt thường có thể thấy.

“Hôm nay phải cho các ông mở mang tầm mắt”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay một cái, chỉ thấy sao đầy trời bỗng nổi lên, trong đó có chín ngôi sao sáng rực bất thường.

Sao trời tỏa sáng?

Chín ngôi sao trên trời dần hiện ra, ánh sáng khắp bầu trời, ngay cả ánh sáng trời trăng đều bị che khuất.

Lúc này thậm chí ngay cả ngoài lãnh thổ cũng cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh này.

Trong một tòa cung điện ở ngoài lãnh thổ, một ông cụ đang ngồi thiền bỗng mở mắt ra nhìn về hướng thế tục.

Như thể ông ta muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra ở Côn Luân bằng con đường đi đến thế tục.

“Mấy ngàn năm rồi, Sáng Thế Hạo Thiên lại làm được thật à?”

Ông lão thở dài, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này ngay cả Pháp Thiên và Đồ Thiên đều rùng mình.

Vô số màn sương máu đó dường như lập tức biến mất không còn gì dưới ánh sáng của sao trời.

Chín ánh sao đó cũng dần tụ lại rồi hòa cùng một chỗ với Lôi Hải Côn Luân.

Lúc này cả dãy núi Côn Luân đều rung chuyển, như có một nguồn sức mạnh khủng khiếp từ thời xa xưa đang thức tỉnh.

Một màn chắn vô hình bao trùm lấy cả Côn Luân, sau khi sức mạnh khủng khiếp đó thức tỉnh, Pháp Thiên và Đồ Thiên cảm nhận rất rõ có một luồng sức mạnh cao lớn như núi cao đang đè ép trên đỉnh đầu hai người.

“Phụt!”

Cuối cùng hai người cũng không chịu được nôn ra một ngụm máu lớn.

“Đây… đây là chuyện gì?”

Lúc này hai người đều nhìn về phía gò đất Côn Luân có lịch sử lâu đời.

“Các ông cũng cảm nhận được rồi chứ? Nhưng tiếc là các ông sắp lên đường rồi”.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười chế giễu với Pháp Thiên và Đồ Thiên.

Sức mạnh bí ẩn đó như đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử, chứa cả sự sợ hãi, tuyệt vọng và không cam lòng.

Tiếng động lớn đó phát ra từ trong từng tấc đất của núi Côn Luân như thể đang tuyên bố gì với thế giới này.

“Không! Không…”

Lúc này cuối cùng Pháp Thiên cũng cảm thấy sợ hãi, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền nát khiến nỗi sợ của ông ta càng tăng lên, đôi mắt vô thần nhìn Lôi Hải đáng sợ đó.

“Bốp!”

Tiêu Chính Văn đánh một cú vào mặt Pháp Thiên khiến ông ta rơi từ trên cao xuống.

Đồ Thiên ở bên cạnh vừa xoay người định bỏ chạy lại bị Tiêu Chính Văn đánh trúng vào sau lưng. Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, nửa người Đồ Thiên lập tức nổ tung.

Máu chảy dọc xuống theo vết thương của Đồ Thiên, nhưng lúc này ông ta lại không hề để tâm đến vết thương trên người mình.

“Chẳng phải các ông nói muốn khiến Tiêu Chính Văn tôi chết không nơi chôn thân sao?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đánh một cú vào người Đồ Thiên, chỉ nghe tiếng xương cốt gãy nát, cột sống của Đồ Thiên bị Tiêu Chính Văn đánh gãy.

Cơ thể Đồ Thiên rơi xuống đập mạnh xuống chỗ Pháp Thiên, lúc này Pháp Thiên vừa bò dậy lại bị Đồ Thiên đập vào người ngã xuống lần nữa.

“Chẳng phải các ông nói muốn giết hết tất cả bạn bè người thân của tôi sao? Bây giờ giết được một người tôi xem thử”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn tiến một bước đến gần Pháp Thiên và Đồ Thiên, vươn tay ra túm lấy Pháp Thiên nhấc lên.

“Tiêu Chính Văn, bọn tôi thua thì thế nào? Cậu dám giết bọn tôi sao?”

“Bọn tôi là cấp dưới của đại công tước huyết tộc, giết bọn tôi thì huyết tộc chắc chắn sẽ không để yên cho cậu”.

“Dù thực lực của cậu mạnh nhưng cậu dám chống đối với cả huyết tộc sao? Cậu chỉ là một con kiến bé nhỏ trước mặt huyết tộc thôi”.

Pháp Thiên và Đồ Thiên cùng lúc phát ra tiếng gào tuyệt vọng.

Chuyện đã đến mức này, họ cũng chỉ có thể lấy con bài chủ chốt của mình ra.

Thực lực của đại công tước huyết tộc cao đến mức nào, thậm chí đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn dám khiêu chiến với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thật sao?

“Các ông không phải là người đầu tiên nói ra mấy lời này, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, nhưng tôi sẽ không để các ông chết dễ thế đâu. Thế chẳng phải phung phí của trời lắm sao?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Lôi Hải Côn Luân.

Trong Lôi Hải được vô số sấm chớp tạo thành như có một đôi mắt đang nhìn về phía bên này.

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy cực kỳ không thoải mái với cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm đó.

Tiêu Chính Văn có thể chắc chắn chủ nhân của đôi mắt này là một người cực kỳ đáng sợ, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé với sức mạnh vĩ đại khủng khiếp này.

“Tiêu Chính Văn! Cậu dám!”

Thấy Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Lôi Hải Côn Luân, Pháp Thiên lập tức nghĩ đến một khả năng.

Tiêu Chính Văn muốn vứt hai người họ vào trong Lôi Hải để làm vật thí nghiệm.

“Tại sao không sao? Giết các ông chính là Lôi Hải Côn Luân chứ không phải Tiêu Chính Văn tôi, nếu đại công tước mà các ông nói muốn báo thù, hoàn toàn có thể đánh nhau với chủ nhân của Lôi Hải này”.

Gì cơ?

“Tiêu Chính Văn!”

Đồ Thiên hoảng sợ mặt mày tái nhợt, lúc này lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết cách ông ta gần đến thế.

Lôi Hải Côn Luân, gò đất Côn Luân gần như là cấm địa của các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ, sở dĩ có nhiều đại tài không dám đến gần một bước là vì Lôi Hải đáng sợ này có thể biến bất kỳ ai thành máu chỉ trong tích tắc.

Bạch Khởi trước kia như thế nào, cuối cùng vẫn dừng bước ngay trước Lôi Hải.

Trong truyền thuyết, nơi này càng là huyệt mộ của vị Đế Tuấn tài năng thời xưa kia.

Đế Tuấn từng chinh chiến và bất khả chiến bại khắp nơi, sao có thể là người mà đám cảnh giới Nhân Vương, Nhân Hoàng có thể so sánh được?

Thậm chí đã không thể chứng minh được rốt cuộc thời gian gò đất Côn Luân tồn tại là bao lâu.

Nhưng có thể đứng ở đây hàng chục ngàn năm đủ để chứng minh sự đáng sợ của nơi này, nếu không các đại tài từ xa xưa mạnh hơn Bạch Khởi đó đã lấy đi mọi bí mật bên trong này từ lâu rồi.

Năm đó Hạng Vương vào nhầm gò đất Côn Luân, cũng gặp nguy hiểm mất một mạng, phải biết lúc đó Hạng Vương đã là cường giả Đế Cảnh rồi.

Dù là thế cũng bị thương, nếu không phải được Long Thư Tướng cứu, e là Hạng Vương cũng sẽ chết ở nơi này.

Càng đừng nói đến bảo Pháp Thiên và Đồ Thiên trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải.

“Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi chắc chắn sẽ ghi tạc ơn nghĩa này. Hơn nữa bây giờ cậu đang chọc phải quá nhiều thế lực ở ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu không sợ đến lúc đó các thế lực đó sẽ tính sổ với cậu sao?”

“Chỉ cần hai bọn tôi đại diện huyết tộc nói một câu cho cậu thì sẽ không ai dám động đến cậu nữa”.

Trong tình huống cấp bách, Pháp Thiên chỉ đành chịu thua cầu xin Tiêu Chính Văn.

Kiến mà còn tham sống nữa huống gì là người?

Nhất là những người sống lâu mấy trăm năm tuổi như hai người họ càng biết rõ sinh mạng quý giá đến mức nào.

Đối mặt với sinh tử, thể diện, đạo nghĩa gì đó đều là thứ vứt đi, chỉ có người còn sống mới có tư cách nói đến chúng.

“Tiêu Chính Văn, bọn tôi có thể đảm bảo chỉ cần cậu thả bọn tôi ra, bọn tôi nhất định sẽ không truy cứu những gì cậu đã làm trước đó nữa. Hơn nữa hai người bọn tôi có thể đại diện huyết tộc, chúng tôi có thể trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của cậu”.

Đồ Thiên cũng lên tiếng cầu xin.

Chỉ cần có thể sống, dù bảo họ làm trâu làm ngựa cho Tiêu Chính Văn, họ cũng cam lòng.

Chỉ là họ đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi. Cho dù huyết tộc lớn mạnh thế nào, nhưng suy cho cùng cũng là phe đối lập với thế tục, hơn nữa Tiêu Chính Văn đã trải qua biết bao cuộc chiến, sao có thể không biết đạo lý thả hổ về rừng chứ?

“Xin lỗi, trước giờ tôi không có thiện cảm với huyết tộc, hơn nữa với tôi huyết tộc đã không có chữ tín nữa rồi”, Tiêu Chính Văn cười khẩy.

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn xách Pháp Thiên và Đồ Thiên lên, dùng sức ném một cái, hai bóng người lập tức bay vào trong Lôi Hải.

Thoáng chốc tiếng sấm càng lớn hơn, vô số sấm chớp đánh xuống cả người Pháp Thiên và Đồ Thiên.

Chỉ trong tích tắc, tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng chửi rủa của Pháp Thiên và Đồ Thiên ngừng lại.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn hơi co rụt, một tia sáng đỏ lướt qua trước mắt anh.

“Xem ra quả nhiên nơi này có biến”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Phải biết rằng Pháp Thiên và Đồ Thiên là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, nhưng lại không thể chống đỡ được dù chỉ một giây đã biến thành sương máu, có thể thấy uy lực Lôi Hải Côn Luân đã không phải là thứ có thể so sánh với năm đó nữa.

“Xem ra trong gò đất Lôi Hải có bí mật lớn”, Tiêu Chính Văn không khỏi cúi đầu trầm giọng lẩm bẩm.
Chương 1847: Ghê tởm

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm núi Côn Luân, nhưng điều đáng tiếc là một màn sương mù dày đặc che mất tầm mắt của tất cả mọi người, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!

Đặc biệt là sau khi một luồng khí tức đột ngột bùng nổ trong núi Côn Luân, tất cả mọi người đều nín thở tập trung chờ đợi kết quả của trận chiến này!

Nhưng mọi thứ đã nhanh chóng yên bình trở lại, cũng có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc!

Vào lúc này, cho dù là Bạch Chiến Sinh hay người của năm đại danh sơn đều nín thở và căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn sương mù.

Nếu Tiêu Chính Văn đánh thắng, đối với họ mà nói, điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ tránh được tai họa lần này, còn nếu không, thì e rằng toàn bộ Hoa Quốc sẽ bị huyết tộc cho tắm máu!

“Sao rồi?”, Khổng Phi Nhĩ cầm ống dòm trên tay, nhìn về phía Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng.

Thật ra trong lòng cô ta vẫn hy vọng Tiêu Chính Văn sẽ chiến thắng, ít nhất trong trường hợp đó, nhà họ Khổng cũng tránh được mối họa kinh thiên động địa!

Nhưng điều đó có thể sao?

Trước đó, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị Pháp Thiên và Đồ Thiên đánh dồn!

Suy cho cùng hai người đó là cao thủ Nhân Vương cấp sáu, việc hy vọng Tiêu Chính Văn chiến thắng thật sự quá mong manh!

“Câu trả lời không cần nói đã đoán được rồi, một người thế tục nhỏ nhoi ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm, sao có thể là đối thủ của Pháp Thiên và Đồ Thiên chứ!”

Khổng Vạn Thắng khẽ lắc đầu than thở.

Không chỉ nhà họ Khổng, mà ngay cả Thiên Sơn cũng luôn chú ý tới chuyện này, Sở Hồng Thiên cũng nhìn chằm chằm về hướng Côn Luân với vẻ mặt căng thẳng.

Bạch Chiến Sinh lại càng căng thẳng hơn siết chặt nắm đấm, nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt chờ mong, hy vọng anh có thể sống sót trở về!

Mặc dù ông ta đã căm ghét Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn tốt hơn việc huyết tộc tàn sát Hoa Quốc, lấy đi bảo vật trong di tích Long Tộc!

Nhưng tất cả mọi người đều rất rõ, với tình huống vừa rồi mà nói, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể sống sót trở ra.

Suy cho cùng, thực lực giữa họ chênh lệch quá lớn, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng không thể đỡ đòn của đối phương, trong tình huống bất lợi rõ ràng, nếu không có sự trợ giúp của người ngoài, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết!

Trong chớp mắt, đã hơn mười mấy phút trôi qua, mà gò đất Côn Luân vẫn im thinh thích, dưới lớp sương mù dày đặc, vốn chẳng nhìn thấy bất cứ hy vọng nào!

“Không lẽ họ đã cùng hủy diệt rồi sao?”

Ngay lúc này, ai đó đột nhiên nói.

“Cùng hủy diệt sao? Ông cảm thấy có khả năng đó ư? Tiêu Chính Văn vẫn luôn bị áp đảo, cậu ta có tư cách gì mà chết chung với người ta chứ?”

“Đúng vậy, dù sao đó cũng là hầu tước của huyết tộc, hơn nữa ai nấy cũng là nhân vật lớn có kinh nghiệm trăm trận, ai cho cậu ta cơ hội đó chứ?”

Lúc này, dư luận gần như nghiêng về một phía, cho dù là võ tông hay năm đại danh sơn và cả các gia tộc lớn vùng ngoài lãnh thổ, gần như đều không ai coi trọng Tiêu Chính Văn!

“Hừ! Theo tôi thấy, anh Tiêu nhất định sẽ thắng, nếu không, hai ma đầu kia, sớm đã xông ra ngoài tàn sát từ lâu rồi!”

Vào lúc này, một ông doanh nhân lớn tiếng nói.

“To gan! Một doanh nhân bé nhỏ như ông lại dám ăn nói bậy bạ! Tiêu Chính Văn có tài cán gì chứ? Hai người đó là hầu tước của huyết tộc, một mình cậu ta có thể địch nổi sao?”

Sắc mặt Khổng Vạn Thắng trầm xuống nhìn về phía ông lão giới kinh doanh, cùng lúc đó, một sức ép mạnh mẽ đã bao trùm qua đó.

Thật ra với thân phận của ông ta, hoàn toàn không cần tính toán với một người bình thường, nhưng trong sự việc lần này của nhà họ Khổng đã tổn thất rất nặng!

Gần một nửa cơ nghiệp của nhà họ Khổng ở thế tục đều bị hủy hoại trong chớp mắt, sao ông ta có thể cho phép người khác nói tốt cho Tiêu Chính Văn chứ?

Lúc này ông ta hận không thể xé xác Tiêu Chính Văn ra thành trăm mảnh để trút giận!

Nhưng trước sức ép kinh khủng của Khổng Vạn Thắng, ông lão giới kinh doanh không những không hề sợ, mà còn ngẩng đầu lên cười nhạo nói: “Ồ! Loại ăn hại như nhà họ Khổng các ông không phải là đối thủ, thì người khác phải thua kém các ông sao?”

“Hơn nữa, vua Bắc Lương đã chiến đấu trong cả cuộc đời mình, có bao giờ thất bại chứ!”

“Mẹ kiếp!”

Khổng Vạn Thắng thậm chí bất chấp thân phận của mình, mở miệng thốt ra câu thô tục, giọng quát tháo của ông ta vang khắp toàn bộ tỉnh Nam.

“Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ! Trước nay cậu ta có thể gặp dữ hóa lành là vì đối thủ vốn không phải hạng giỏi giang gì!”

“Hai hầu tước Pháp Thiên và Đồ Thiên ở vùng ngoài lãnh thổ là một trong những người tài giỏi của huyết tộc, chỉ dựa vào Tiêu Chính Văn - một tiểu bối không môn phái, không có truyền thừa nào, dựa vào đâu mà chiến đấu với hai hầu tước chứ?”

“Đám dân đen như các người, sao có thể biết được sự đáng sợ của Pháp Thiên và Đồ Thiên cơ chứ?”

Khổng Vạn Thắng mắng với vẻ mặt tức giận.

“Thật nực cười, những hầu tước mà vua Bắc Lương giết trước đây, có ai không phải từ vùng ngoài lãnh thổ trở về hả? E rằng chỉ có trong mắt của những người vô tích sự nhà họ Khổng các ông, hai kẻ hầu tước kia mới là thiên hạ vô địch thôi”.

“Nhà họ Khổng các ông thật sự đã đổi mới nguyên tắc đạo đức của con người rồi! Thà nói giúp lời cho hai kẻ giết người độc ác cũng không mong Tiêu Chính Văn tốt, trên thế giới, sao có một thế hệ không biết xấu hổ như các ông chứ! Thật sự bôi nhọ cho hai chữ con người”.

“Phì! Xí! Ghê tởm!”

“Hỗn xược! Ông dám sỉ nhục nhà họ Khổng tôi! Ông thật sự nghĩ rằng tôi không dám giết ông sao?”
Chương 1848: Chúc mừng

Khổng Vạn Thắng bị người khác chọc trúng điểm yếu của mình, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, một chùm sáng trắng được tụ lại trong lòng bàn tay ông ta, ánh mắt hung hăng trừng lớn nhìn về phía ông lão giới kinh doanh!

Nhưng ngay khi Khổng Vạn Thắng chuẩn bị tàn sát cả tòa cao ốc, nơi ông lão giới kinh doanh đang đứng, một bóng người vô cùng quen thuộc với ông ta từ từ bước ra từ màn sương mù dày đặc!

Chùm sáng trắng trong lòng bàn tay ông ta cũng lập tức biến mất cùng lúc với bóng người vừa xuất hiện!

Người bước ra từ trong sương mù dày đặc chẳng phải ai khác, chính là Tiêu Chính Văn!

Lúc này, cho dù là người bình thường hay người của võ tông, ngay cả những người của huyết tộc đều lộ ra vẻ mặt không thể tin!

“Đây là chuyện không thể nào!”

“Cậu ta… Cậu ta thật sự đã giết hai cao thủ Nhân Vương cấp sáu sao?”

Bạch Chiến Sinh nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt đầy hoảng sợ, khuôn mặt ông ta tràn đầy vẻ khó tin.

Trong khi đó Ngụy Nguyên Cát và đám người nhà họ Khổng cũng sợ ngu người!

“Rốt cuộc Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới nào rồi vậy? Sao có thể sống sót trở ra?”

“Hầu tước Pháp Thiên và Đồ Thiên là cao thủ của huyết tộc mà! Người có cảnh giới như hai người họ, tuyệt đối không thể bại dưới tay Tiêu Chính Văn được!”

“Không đúng, trên người Tiêu Chính Văn nhất định có bí mật!”

Lúc này, nhiều đệ tử của thế gia đều bắt đầu bàn tán xôn xao.

Ngược lại, người dân bình thường đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, trong mắt họ, khi vua Bắc Lương ra trận là bất khả chiến bại, cho dù ngay từ đầu Tiêu Chính Văn đã gặp bất lợi, những người thực sự lo lắng cho Tiêu Chính Văn cũng không nhiều!

Trong quá khứ, tình huống này đã xảy ra không chỉ một lần, nhưng có lần nào Tiêu Chính Văn không chuyển bại thành thắng?

Lúc này, sắc mặt của Khổng Vạn Thắng u ám bất định, ông ta thầm nghiến răng, siết chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn!

Bạch Chiến Sinh cũng lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn bước ra khỏi sương mù với vẻ mặt vô cùng phức tạp!

Vào lúc này, tuy rằng tai họa diệt vong đã được loại bỏ, nhưng chiến thắng của Tiêu Chính Văn lại khiến bọn họ vô cùng bất an!

Có thể nói, họ thà nhìn thấy một Tiêu Chính Văn bị thương nặng, hoặc một Tiêu Chính Văn sống dở chết dở!

Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể hoàn toàn yên tâm!

Mà lần này, Tiêu Chính Văn không chỉ bình an vô sự, thậm chí còn không bị mất một sợi tóc nào, lại càng không hề bị thương.

Ngay lập tức trong lòng của họ trở nên mất cân bằng, phải biết rằng toàn bộ võ tông đã bị tổn thất nặng nề trong vụ việc lần này!

Chỉ có mình Tiêu Chính Văn là người được hưởng lợi, vừa loại bỏ được cao thủ của huyết tộc, lại khiến võ tông bị tổn thất nặng nề, khiến họ sống dở chết dở!

“Từ hôm nay trở đi, nếu huyết tộc dám tiến vào thôn làng và thành phố của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn tôi xin thề ở đây, bất kể là hàng chục hay hàng vạn cũng sẽ giết không thương tiếc!”

Giọng của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp Hoa Quốc như thể nó đến từ chín tầng mây!

Đám huyết tộc vốn đang chờ đợi sự trở lại của hai hầu tước, ngay lập tức giải tán!

Dù sao hai vị hầu tước đều chết dưới tay Tiêu Chính Văn, sao bọn họ dám ở lại?

“Tôi thật sự không đoán ra được, sao Pháp Thiên và Đồ Thiên lại có thể bị Tiêu Chính Văn giết chết!”, lúc này Bạch Chiến Sinh lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng càng thêm khó chịu!

Giờ phút này, chỉ cần Tiêu Chính Văn còn sống, đã trở thành mối đe dọa lớn cho bọn họ rồi!

Càng không cần nhắc đến tốc độ tiến bộ đáng sợ của Tiêu Chính Văn, lại chính là mối họa ngầm đối với bọn họ!

“Xem ra, muốn giải quyết thằng Tiêu Chính Văn này, vẫn phải tốn rất nhiều sức lực đấy!”, sắc mặt Bạch Chiến Sinh trở nên u ám, đang suy nghĩ xem có nên có nên báo cáo việc này với lãnh đạo cấp cao của Đế Vương Các hay không.

Dù sao mọi chuyện đều khác xa một trời một vực với những gì ông ta dự đoán, ngay cả ông ta cũng bị trúng kế của Tiêu Chính Văn, có lẽ chỉ có lãnh đạo cấp cao của Đế Vương Các mới có thể thu phục được thằng nhóc này!

Ngay sau khi Tiêu Chính Văn trở về, ông cụ Quý là người đầu tiên chào đón anh, cúi chào Tiêu Chính Văn một cách kính cẩn: “Chúc mừng cậu Tiêu đã chiến thắng trở về!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom