• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1784-1787

Chương 1784: Làm quen

Có thể nói đây chắc chắn là kỳ tích chưa từng có trước đây.

Rồng nhỏ màu tím đó dần hình thành, không gian xung quanh Tiêu Chính Văn xuất hiện bị biến dạng.

Sau một cơn chấn động dữ dội, con rồng nhỏ màu tím đột nhiên há miệng ra rồi ra sức hút mạnh vào.

Tất cả nguyên khí trong không khí đều chảy hết về phía con rồng nhỏ như thủy triều.

Chỉ thoáng chốc cả Long Kinh, thậm chí là nguyên khí của nửa Hoa Quốc bỗng chốc bị hút sạch sẽ.

“Gừ!”

Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, con rồng nhỏ màu tím đó trở nên to lớn hơn.

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn bỗng mở mắt ra nhìn về hướng dãy núi Arces.

Ngay lúc này tất cả mọi người trên năm đại danh sơn không khỏi rùng mình, như thể có cảm giác bức bối vô hình bao phủ lấy họ.

Trong không trung, một vầng sáng màu tím lan tràn ra bốn phía, chẳng mấy chốc đã bao trùm cả thế giới.

“Đây là…”

Như cảm nhận được khí tức không tầm thường, ngay cả Lý Chính Đạo cũng thất thần nhìn về phía bầu trời.

“Rốt cuộc là ai?”

Chu Chấn Long cũng nhíu chặt mày ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh.

Còn Tiêu Chính Văn chỉ nghỉ ngơi một chốc rồi vung tay lên, con rồng màu tím đó bay thẳng vào trong tay áo Tiêu Chính Văn, sau đó biến mất.

Một lúc sau, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng bước ta từ trong sân.

Lúc này giữa trời đất bỗng xuất hiện một tia sấm chớp màu tím.

Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm nhìn đã bay thẳng về phía dãy núi Arces.

Trong sảnh lớn khoảng mấy ngàn mét vuông ở một khách sạn xa hoa cách dãy núi Arces không xa, tất cả mọi người đều đang cầm ly rượu và nói chuyện theo nhóm.

Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy Joseph và Hodar mặc trang phục lộng lẫy đi xuyên qua đám đông, thi thoảng còn tỏ ý nâng ly rượu trong tay lên với những người xung quanh.

Cũng có không ít các thế tử ở Âu Lục hoặc Hoa Quốc chủ động bước đến mời rượu hai người.

“Ừ, khá lắm, cuối cùng cậu cũng không phụ lòng khổ cực bồi dưỡng cậu của nhà họ Khổng”.

Joseph bước đến gần Khổng Thiên Tường mỉm cười nói.

Một ngày trước, chuyện Khổng Thiên Tường đánh xuyên qua hai mươi ba kết giới đã lan truyền đến tai Joseph và Hodar, thành tích này khiến hai người họ cảm thấy khá ngạc nhiên.

Dù sao năm đó Hoàng đế Napolil cũng chỉ đánh xuyên qua được mười chín kết giới mà thôi.

Có thể nói tài năng của Khổng Thiên Tường đã vượt xa Napolil rồi.

Thế nên dù Joseph và Hodar trước giờ luôn xem thường Hoa Quốc cũng phải bày tỏ sự thiện cảm của mình với Khổng Thiên Tường.

“Tốt lắm, với tài năng của cậu, không lâu nữa sẽ trở thành một ngôi sao mới đang dần nổi”.

Hodar liên tục khen ngợi.

Ông ta là cao thủ đứng trong một trăm người trên bảng xếp hạng sức chiến đấu cả thế giới, muốn được ông ta khen ngợi không phải là chuyện dễ dàng, nhất là khi Khổng Thiên Tường còn là một người Hoa Quốc thì lại càng khó.

“E là sau này thành tựu của cậu sẽ vượt xa hai người bọn này”.

Joseph cũng vô cùng hài lòng nói.

“Cảm ơn hai vị tiền bối đã khen, sau này còn mong hai vị tiền bối giúp đỡ”.

Mặc dù Khổng Thiên Tường có thực lực hơn hẳn khi ở trước mặt người khác, nhưng khi đối mặt với hai người này, hắn phải thu bớt sự kiêu ngạo của mình.

Thấy Khổng Thiên Tường được Joseph và Hodar coi trọng như thế, rất nhiều thế tử Âu Lục có ý thù địch với Khổng Thiên Tường cũng lần lượt vây lấy hắn, mời rượu chúc mừng hắn.

Thật ra chỉ cần có thể được Joseph và Hodar khen ngợi thì về cơ bản Khổng Thiên Tường đã được nội bộ xác nhận.

Theo thông lệ trước giờ của Huyền Thiên Đạo Cung, bên phía Hoa Quốc có tất cả bốn người, còn bên Âu Lục dù không ai gia nhập cũng sẽ có một, hai người.

Có lẽ ai đó trong số họ sẽ trở thành bạn cùng trường với Khổng Thiên Tường.

Thế nên trước hết cứ làm quen trước để chuẩn bị cho sau này.

Joseph và Hodar lại nói chuyện với mọi người một lát rồi đi đến tầng hai.

Đúng lúc này, cửa phòng sảnh lớn bỗng bị ai đó dùng sức đẩy ra.

Một bóng người cao lớn đi vào sảnh lớn.

Cùng lúc đó mấy người Trần Nguyệt Nhi cừa lúc quay đầu lại nhìn về phía cửa, khi họ nhìn thấy rõ gương mặt người đến kia thì không khỏi sửng sốt.

“Anh Tiêu?”

Trần Nguyệt Nhi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên nói.
Chương 1785: Không có hứng thú

Nghe thấy hai chữ “Anh Tiêu”, dường như cả hội trường đều lập tức trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn sải bước chậm rãi đi vào chính giữa sảnh lớn.

“Sao hắn lại đến đây? Ai gọi hắn đến đấy?”

Lương Cảnh Long nhíu chặt mày đến nhăn tít, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ, tôi nghĩ có vài người không cam lòng nên không mời mà đến đấy chứ”.

Hàn Hương Nhi cười khẩy chế nhạo.

“Không mời mà đến có tác dụng gì chứ, danh sách cũng chẳng có tên anh ta, dù đến cũng sẽ bị Huyết Thiên Đạo Cung không cho vào”, Lương Cảnh Long hừ một tiếng khinh thường nói.

So với bọn họ, các thế tử bên phía Âu Lục lại nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt đầy tò mò.

Vì hôm qua khi đám người Khổng Thiên Tường nhắc đến Tiêu Chính Văn đều tỏ vẻ hạ thấp đối phương, thậm chí là khinh thường.

Còn khi họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn mới nhận ra khí tức ngay lúc này của Tiêu Chính Văn khiến người khác không thể suy nghĩ.

Đột phá Nhân Vương cấp năm, cộng thêm được nguyên khí hỗ trợ, lúc này khí thế của Tiêu Chính Văn quả thật hệt như Thần Vương chúa tể trời đất.

Sự kiêu ngạo nhìn tất cả sinh linh gần như là đương nhiên.

Người như Tiêu Chính Văn sao có thể giống những gì đám người Khổng Thiên Tường nói được chứ?

“Đừng nói quá như thế, ai có thể chắc rằng anh Tiêu không nhận được giấy mời của Huyền Thiên Đạo Cung chứ?”

Trần Nguyệt Nhi lạnh lùng nhìn đám người Khổng Thiên Tường, trầm giọng nói.

“Ồ? Vậy tôi muốn hỏi hai vị tiền bối Joseph và Hodar xem họ có gửi giấy mời cho tên họ Tiêu kia không. Nếu không mời mà đến thì tự chuốc phiền đấy”.

Khổng Thiên Tường cũng cười nhạo nói.

Vừa nói Khổng Thiên Tường vừa đi đến gần Tiêu Chính Văn, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Trông bộ dạng này chắc là anh không cam lòng nhỉ”.

“Anh Tiêu…”

Trần Nguyệt Nhi cũng đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Tôi đến đây là vì có việc khác, còn về Huyền Thiên Đạo Cung, bây giờ tôi không có hứng thú nữa”.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

Anh vừa nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt không thiện cảm.

Những người hôm nay đến đây có ai không phải là để gia nhập vào Huyền Thiên Đạo Cung đâu?

Hơn nữa trong mắt đám người này, mình có thể được Huyền Thiên Đạo Cung chọn là phúc đức mấy đời tu luyện, nhưng Tiêu Chính Văn lại tỏ ra xem thường như thế thật sự còn khó chịu hơn tát họ một bạt tai trước mặt mọi người.

“Người nào đó nói mà không biết ngượng”.

Khổng Thiên Tường nghiến răng, giễu cợt nói: “Mình bị Huyền Thiên Đạo Cung loại ra ngoài mà lại lớn lối nói không có hứng thú với Huyền Thiên Đạo Cung, đúng là trò cười”.

Đám người bên cạnh cũng nhíu chặt mày nhìn Tiêu Chính Văn, dù anh có danh tiếng lớn thế nào, thực lực có mạnh ra sao nhưng cũng chỉ là một trong đám người ở thế tục mà thôi, đại tài thật sự ở ngoài lãnh thổ vẫn chưa xuất hiện đâu.

Còn Tiêu Chính Văn anh lại dám ngông cuồng nói mấy lời này à?

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không để ý đến Khổng Thiên Tường mà nhìn thẳng về phía Locke Thetis đang ngồi trong một góc.

Thật ra ngay khi Tiêu Chính Văn bước vào sảnh lớn, sắc mặt Locke Thetis đã cực kỳ khó coi, thấy Tiêu Chính Văn nhìn về phía của mình, ông ta lập tức đặt ly rượu xuống.

“Có phải nên thanh toán món nợ giữa chúng ta rồi không?”

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng đi về phía Locke Thetis.

Thấy Tiêu Chính Văn từng bước ép sát, Locke Thetis cũng hơi hoảng sợ chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Tôi cảnh cáo cậu đừng có qua đây! Cậu…”

Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã giơ tay lên chỉ vào phía Locke Thetis.

“Bùm!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, thậm chí Locke Thetis còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã biến thành một làn sương máu.

Lúc này cả hội trường lặng im đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Không ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại ra tay ngay tại đây, hơn nữa còn vừa ra tay là một chiêu tất chết.

Ngay khi mọi người đều đang trong trạng thái ngơ ngác, một luồng khí tức đáng sợ bỗng lan tràn.

“Ầm!”

Một quyền đáng sợ đập thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn thậm chí không hề nhấc mí mắt, rất tùy ý vung tay lên, quyền đó biến mất ngay lập tức.
Chương 1786: Biến thành khói bụi

Lúc này Joseph và Hodar sầm mặt nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Cậu là Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương Hoa Quốc đấy sao?”

“Cho dù là ai dám giết người của Âu Lục ngay trước mặt bọn tôi thì hôm nay cậu đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.

Giọng Joseph và Hodar lạnh như băng, vốn dĩ họ chưa muốn chạm mặt với Tiêu Chính Văn sớm như thế, nhưng việc Tiêu Chính Văn vừa làm đã khiêu khích quyền uy của họ.

Gia tộc Locke là do hai người cùng nhau chọn ra, mà Locke Thetis cũng được họ bàn bạc rồi, muốn đưa vào Huyền Thiên Đạo Cung, bây giờ thì hay rồi, Locke Thetis đã bị Tiêu Chính Văn đánh chết.

Như thế bảo hai người họ giải thích thế nào với mười gia tộc lớn ở Âu Lục đây? Thể diện của họ phải để ở đâu được?

Dù sao họ cũng từng là cấp dưới mà Napolil ưu ái, có người nào mà họ chưa từng gặp chứ?

Dù là các nhân vật tầm cỡ có thân phận cực kỳ cao cũng phải nể mặt họ.

Thấy Joseph và Hodar nổi giận, Khổng Thiên Tường thích thú nhìn Tiêu Chính Văn.

Lúc này Tiêu Chính Văn cũng chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi, chỉ một mình anh thì có thể là đối thủ của Joseph và Hodar thế nào được?

Huống gì còn có nhiều thế tử của các gia tộc lớn ở Âu Lục ngoài lãnh thổ đến như thế, Tiêu Chính Văn làm vậy chẳng khác nào đang đưa đầu khiêu khích với cả thế giới.

Chỉ là Joseph và Hodar vừa dứt lời, một tia chớp màu tím bỗng lướt qua bầu trời.

Ngay khoảnh khắc tia chớp màu tím vừa đánh xuống, hướng bên Âu Lục bị phản chiếu trong một màu đỏ rực.

Đó là Phần Thiên Chân Hỏa.

Thậm chí ngay cả nửa bầu trời cũng bị phản chiếu thành một màu đỏ rực, mặc dù họ đứng cách đó đến hàng ngàn cây số nhưng cũng có thể tưởng tượng được lúc này Âu Lục đang xảy ra chuyện gì.

“Cậu muốn thế nào?”

Joseph và Hodar đồng thanh tức giận hét lên.

Ý của Tiêu Chính Văn đã rất rõ ràng rồi, anh muốn thiêu rụi cả Âu Lục bằng lửa trời.

Nói cách khác, Tiêu Chính Văn đang muốn dạy dỗ mười gia tộc lớn của Âu Lục, hơn nữa còn làm ngay trước mặt hai người họ.

“Đừng phí lời với cậu ta, giết đi là được rồi”.

Hodar trầm giọng nói.

“Từ xưa đến nay Âu Lục tôi có giao ước với các đại tài Hoa quốc, cậu lại ích kỷ phạm vào tội ác tày trời đối với Âu Lục, cậu nghĩ sẽ có người bảo vệ được cậu sao?”

Joseph và Hodar biết rất rõ mối quan hệ không bình thường giữa Tiêu Chính Văn, nhà họ Lý và nhà họ Chu, nhưng vô duyên vô cớ giết quý tộc Âu Lục đồng nghĩa với việc phá vỡ giao ước.

Dù nhà họ Lý và nhà họ Chu muốn bảo vệ Tiêu Chính Văn cũng không có tác dụng gì.

“Lẽ nào anh ta điên rồi sao? Một mình anh ta mà dám khiêu chiến với cả Âu Lục?”

Lúc này có không ít người trong đám đông ngờ vực nhìn Tiêu Chính Văn.

Mặc dù giữa Âu Lục và Hoa Quốc liên tục có mâu thuẫn, nhưng cả hai vẫn có chừng mực.

Như Âu Lục năm đó cho dù mạnh thế nào cũng sẽ không ra tay với Hoàng thất Hoa Quốc, càng sẽ không giết hại quý tộc của Hoa Quốc.

Mà Tiêu Chính Văn vừa giết chết Locke Thetis, bây giờ lại tạo ra lửa trời ở Âu Lục, chắc chắn là nhắm vào gia tộc Locke.

Đó là gia tộc đứng đầu ở Âu Lục hiện nay, thậm chí địa vị không thua kém gì vương thất của các nước.

Cách làm này của Tiêu Chính Văn hơi quá đáng rồi.

“Tiêu Chính Văn, có vài việc một khi đã làm thì không ai có thể đảm bảo an toàn cho anh nữa. Anh nghĩ đối mặt với hai vị tướng quân mà Napolil ưu ái nhất, anh còn cơ hội thắng sao?”

Khổng Thiên Tường cười khẩy chế giễu.

Nếu đã đến nước này, đã không cần họ phải ra tay nữa rồi, chỉ cần yên tĩnh nhìn Tiêu Chính Văn chết thế nào là được.

“Rắc!”

Một tiếng sấm sét giáng xuống, chiếu sáng cả bầu trời.

Joseph là người đầu tiên ra tay.

Dám một mình khiêu chiến với cả Âu Lục, Tiêu Chính Văn đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Ngay khi ông ta ra tay, Tiêu Chính Văn cũng khẽ động.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ ngón tay lên chỉ vào một điểm.

“Bùm!”

Một ánh sáng màu tím bắn ra, bên phía Âu Lục lập tức phát ra âm thanh kinh thiên động địa, sau đó một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên trời.

Gia tộc Locke và mấy gia tộc lớn ban đầu ký hiệp ước liên minh với Tiêu Chính Văn đều biến thành khói bụi.

Nhìn đám mây hình nấm ở phía không xa, Carmelo không khỏi thở dài: “Haizz! Cuối cùng vẫn loạn đến mức này”.
Chương 1787: Thực lực thật sự

Tất cả những chuyện này mới chỉ là khởi đầu mà thôi, vô số ngọn lửa trút từ trên trời xuống giống như cơn mưa, rõ ràng còn hơn cả trận mưa sao băng khi trước!

Nhìn thấy lãnh thổ Âu Lục sắp trở thành một mảnh đất khô cằn, Joseph và Hodar đều tức giận không thôi, ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên rất rõ!

Tiêu Chính Văn lại ra tay chém giết với Âu Lục ngay trước mặt bọn họ!

Đây gần như tương đương với một cái tát giáng thẳng lên mặt mọi người.

“Ầm!”

Một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên từ trong lòng đất xộc thẳng lên trời!

Khí tức của Joseph và Hodar đột nhiên dâng cao, khí tức cường đại cứ thế dao động, khiến cho cả khách sạn đều chấn động tới độ hoá thành gạch vụn!

Ngay cả mấy người Khổng Thiên Tường cũng không thể không kết thành trận pháp phòng ngự tự bảo vệ mình, Trần Nguyệt Nhi cũng vội vàng bố trí một trận pháp phòng ngự, bảo vệ Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng vào bên trong!

Còn về những người vẫn chưa kịp kết trận thì bị khí tức cường đại này làm cho chấn động tới bay vút ra xa, thậm chí không ít người còn hộc máu ngay tại chỗ, chấn động tới mức nội thương nghiêm trọng!

“Lẽ nào đây mới là thực lực thật sự của Joseph và Hodar? Nhân Vương cấp năm không thể nào có chiến lực mạnh tới vậy!”

Khổng Thiên Tường không khỏi nghi hoặc nhìn về phía đó.

Dù mấy người như hắn và Hàn Hương Nhi kết thành trận pháp phòng ngự thì vẫn bị khí tức cường đại đó đẩy ra xa mấy chục mét!

Phải biết rằng, hắn và mấy người Hàn Hương Nhi, Lương Cảnh Long đều là cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm.

Ở dưới tình cảnh cảnh giới tương đương, bất luận thực lực của đối phương có mạnh tới đâu thì đều không thể đánh lui được trận pháp phòng ngự mà mấy chục người bọn họ kết thành!

Điều này chỉ có thể nói lên rằng hai người Joseph và Hodar đang cố tình che giấu thực lực!

Trương Lăng Phong lúc này đã bị cảnh tượng ban nãy doạ sợ khiếp vía, nếu như không phải Trần Nguyệt Nhi ra tay kịp thời thì e rằng hắn và Đông Phương Tuyết Ngưng đã bị khí tức cường đại ép cho thành thịt vụn!

Đông Phương Tuyết Ngưng lại lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh ta muốn ra tay với mấy nhân vật như Joseph và Hodar?

Cùng lúc này, đám người Âu Lục vừa mới đứng vững cũng đồng loạt nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Chỉ có điều không đợi bọn họ ra tay, chỉ thấy hai luồng ánh sáng trắng chói mắt lao thẳng lên trời!

Khí tức của Nhân Vương cấp sáu trực tiếp xé toang khoảng không, hình thành một màn ánh sáng trên nền trời!

Hai hung giáp kỵ sĩ màu bạc chói lóa từ từ hạ xuống!

Đó chính là chiến giáp kỵ binh thời Napolil, cũng là chiến bào đi theo hai người Joseph và Hodar cả đời!

Lúc này, hai người bọn họ thật sự phẫn nộ, trận chiến này, bọn họ đã thề sẽ giết chết Tiêu Chính Văn ở dưới chân núi Arces!

Ôi!

Sở Hồng Thiên đứng trên đỉnh Thiên Sơn phía xa không khỏi ớn lạnh, không cần đoán ông ta cũng có thể nghĩ ra được nhất định là Tiêu Chính Văn đã gây chuyện với hai cao thủ Nhân Vương cấp sáu!

“Đó là…đó…”

“Đó là khí tức của Nhân Vương cấp sáu, nếu như tôi đoán không nhầm thì hai bộ giáp đó chắc hẳn là chiến bào của Joseph và Hodar!”, Sở Hồng Thiên trầm giọng nói với đệ tử đang đứng sau lưng mình.

Lúc ông ta ở vùng ngoài lãnh thổ đã từng may mắn được tận mắt chứng kiến hai người Joseph và Hodar một thân một mình đối diện với mấy tông môn như thế nào!

Khi đó, bọn họ cũng mặc chiến giáp, ngạo nghễ đứng phía trong mấy chục cao thủ, cuối cùng đã giết hết tất cả số cao thủ đó!

Mặc dù nói đó chỉ là tông môn nhỏ, thế nhưng chung quy vẫn là một trong số những thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ!

Thế tục của ngày nay, nếu để nói đối kháng với cao thủ như Joseph và Hodar thì cũng tương đương với việc tuỳ tiện chọn ra một tông môn nhỏ ở vùng ngoài lãnh thổ, đều đủ để xưng bá trong cả thế tục rồi!

Khoảnh khắc này, Joseph và Hodar giống như thiên binh hạ phàm, trên người khoác bộ chiến giáp lấp lánh ánh bạc, tay cầm thanh kiếm dài kỵ sĩ cực kỳ chói mắt, ngạo nghễ đứng giữa hư không!

Trên thanh kiếm dài kỵ sĩ đó, ánh bạc toả khắp bốn bề, chỉ một tia sáng màu bạc thôi cũng khiến cho cả nhiệt độ của đại lục Á Âu đều hạ xuống mười độ!

Cảnh tượng này dọa cho rất nhiều thế tử của Phi Lục chạy về bốn phía như đang thoát thân.

“Hoá ra đây mới là thực lực thật sự của bọn họ!”

Sắc mặt của Khổng Thiên Tường liền trở nên u ám.

Đừng thấy bọn họ chỉ cao hơn mấy người Khổng Thiên Tường một bậc mà lầm, khoảng cách giữa Nhân Vương cấp sáu và Nhân Vương cấp năm vốn dĩ đã quá xa xôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom