• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1751-1756

Chương 1751: Hồ Vọng Hải

Trương Tử Tuấn vừa ra tay đã dùng đến tuyệt kỹ của mình, khiến mọi người xung quanh không khỏi nhíu mày.

Dù họ cũng đến từ ngoài lãnh thổ nhưng ít người biết nhà họ Trương cũng có huyết mạch của Long tộc.

Thật ra năm đó Trương Cư Chính đã hại chết hai đời Hoàng đế Đại Minh để lấy được huyết mạch Long tộc, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn đê tiện như bỏ độc để những người biết chuyện đều bị giết sạch.

Mặc dù bí mật này đã có không ít người biết, nhưng vẫn khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc.

Người có huyết mạch Long tộc có thể tạo ra rồng thật, mà từ trước đến nay Long tộc được gọi là sinh vật mạnh nhất, là sinh vật ngự trị quần chúng, thậm chí có huyết mạch chế ngự bẩm sinh với tất cả sinh linh.

Thế nên Trương Tử Tuấn rất có lòng tin vào chính mình.

Huyết mạch Long tộc vừa là bí mật hắn giấu trong lòng, vừa là chiêu sát thủ cuối cùng của hắn.

“Thế tử Trương, đừng kích động! Anh ta…”

Trần Nguyệt Nhi thấy Trương Tử Tuấn đột nhiên ra tay cũng muốn bước đến ngăn lại, nhưng đã muộn rồi.

“Biến đổi rồng thật thì giỏi lắm sao?”

Tiêu Chính Văn chỉ cười khẩy nói.

Sau đó tiếng rồng gầm lại vang lên chấn động trời đất.

Ba con rồng màu trắng, vàng, đỏ cùng lao thẳng lên trời.

Ngay khi ba con rồng này xuất hiện, ngay cả Trương Tử Tuấn cũng sửng sốt.

Cho dù người nhà họ Trương đều có huyết mạch Long tộc trong người, nhưng trải qua mấy trăm năm kế thừa, có thể nói huyết mạch Long tộc trên người họ đã nhạt bớt.

Nếu không thông qua một vài bí thuật mà nhà họ Trương để lại thì không thể biến đổi thân rồng.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ tùy ý giơ tay lên, dường như không cần bất kỳ bí thuật nào lại có thể cùng lúc biến ra được ba con rồng lớn.

Càng khiến Trương Tử Tuấn không dám tin là cho dù là kích thước hay khí tức, ba con rồng lượn quanh Tiêu Chính Văn vẫn lớn mạnh hơn con rồng bạc của Trương Tử Tuấn rất nhiều.

Hai bên hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

Ngược lại con rồng bạc mà Trương Tử Tuấn biến ra lại nhỏ bé như một con giun.

Hừ

Con rồng màu vàng há to miệng, một luồng long tức sáng lấp lánh phóng ra.

Con rồng bạc nhỏ của Trương Tử Tuấn vừa tiếp xúc với long tức lập tức biến mất.

“Sao… sao anh có thể có huyết mạch Long…”

Không để Trương Tử Tuấn nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã vung nắm đấm lên đánh thẳng vào người Trương Tử Tuấn.

“Ầm!”

Chỉ là một đòn tấn công đơn giản đã khiến nửa người Trương Tử Tuấn bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.

Đường đường là thế tử nhà họ Trương, cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm thế mà không đỡ được một đòn tấn công tùy ý của Tiêu Chính Văn.

Lúc nãy Trương Tử Tuấn còn tỏ vẻ khinh thường bỗng chốc bị đánh ngã nhào xuống đất.

Lúc này ba con rồng lượn quanh Tiêu Chính Văn toát ra long tức bức người.

Cùng lúc đó Khổng Thiên Tường ở Thiên Sơn phía xa nhìn một người đàn ông áo xám ở sau lưng, trầm giọng nói: “Mấy ngàn năm nay nhà họ Khổng tôi vẫn luôn ra sức bảo vệ hình tượng, không tiện ra tay”.

“Chi bằng cứ để anh ra mặt cứu Trương Tử Tuấn đi”.

Người đàn ông áo xám phía sau là thế tử nhà họ Hồ - Hồ Vọng Hải, cũng là một trong các gia tộc cực kỳ có danh tiếng ngoài lãnh thổ.

Trong số những người quay về thế tục lần này, ngoài Khổng Thiên Tường thì người có thực lực cao nhất phải kể đến Hồ Vọng Hải.

Với danh tiếng của nhà họ Hồ và thực lực của Hồ Vọng Hải, muốn giết Tiêu Chính Văn cũng nể mặt hắn quá.

Nghe thế Hồ Vọng Hải khẽ gật đầu, rót vào chân âm, lớn giọng hét lên về hướng Long Kinh nói: “Tiêu Chính Văn, chuyện hôm nay đến đây thôi, bọn tôi không truy cứu với anh nữa là được rồi”.

Nói xong trong không gian nổi dậy một làn sóng nước, ngay sau đó Hồ Vọng Hải đã đến được chỗ hồ nhân tạo.

“Cứ đến đây thôi? Anh là cái thá gì, nơi này đến lượt anh lên tiếng ra lệnh à?”

Tiêu Chính Văn không cảm xúc lạnh lùng nói.

Trương Tử Tuấn vừa quay về thế tục đã tìm điện Thần Long gây chuyện, hơn nữa còn dám lớn lối bảo muốn phá hủy cứ điểm ở gần Long Kinh của điện Thần Long.

Sao Tiêu Chính Văn có thể vì một câu nói của Hồ Vọng Hải mà bỏ qua cho Trương Tử Tuấn được?

“Tên họ Tiêu kia, tôi thấy anh đang đâm đầu vào chỗ chết đấy”.

Nghe thế Hồ Vọng Hải nổi giận.

Lúc này hắn đã đến nơi xảy ra mâu thuẫn, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, lại có thêm ba bóng người xuất hiện phía sau hắn.

Bốn người này đều là cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm, lúc này bốn người đều toát ra khí thế mạnh mẽ, một luồng uy lực vô hình bao trùm lấy Tiêu Chính Văn.

“Ầm!”
Chương 1752: Dựa vào số đông

Ngay cả nước trong hồ nhân tạo bên dưới cũng dâng trào lên, trong vòng mấy trăm mét xung quanh cũng đều rung chuyển.

Bốn cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm có uy lực tuyệt đỉnh, khí thế kinh thiên động địa khiến người ở cả Long Kinh đều cảm nhận được sự áp bức vô hình.

Vài ông lớn trong giới kinh doanh bùng nổ gần như cùng một lúc.

Mấy tên con cháu gia tộc ngoài lãnh thổ này vừa quay về thế tục chưa được hai tiếng mà đã khai chiến với Tiêu Chính Văn rồi?

“Lẽ nào anh muốn ép chúng tôi ra tay thật sao?”

Hồ Vọng Hải lạnh lùng nói.

Hắn vừa dứt lời, vô số luồng khí tức đáng sợ cũng theo đó bùng phát.

Lúc này bầu trời bỗng xuất hiện vô số sấm chớp màu tím nhanh chóng tụ lại ở chân trời.

Lúc này rất nhiều người dân Long Kinh đều ngẩng đầu lên nhìn trời cao, chỉ thấy nhiều tia sấm chớp màu tím nhanh chóng tụ lại trên bầu trời Long Kinh.

Uy lực của trời cuồn cuộn đè ép bên dưới, thậm chí ngay cả một vùng đất trời dường như cũng hoàn toàn sụp đổ trong tích tắc.

Bức tường thành trải qua bao mưa gió hàng trăm năm xung quanh Long Kinh cũng không thể chịu được luồng uy lực này mà lắc lư.

Dường như chỉ cần đám người Hồ Vọng Hải dấy lên ý nghĩ thôi, cả Long Kinh lập tức không còn nữa.

Dù sao trước đó cường giả Nhân Vương trong Hoa quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm càng ít đến đáng thương.

Ai trong đám người Hồ Vọng Hải cũng có thực lực tuyệt thế, chỉ một luồng uy lực cũng đáng sợ như vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ.

Nếu mấy người bọn hắn thật sự ra tay đánh Tiêu Chính Văn thì chỉ uy lực sót lại cũng có thể san bằng Long Kinh.

Thậm chí có không ít người chạy vào trong động phòng không trốn sợ mình và người nhà sẽ gặp tai họa.

Sau khi thấy Tiêu Chính Văn bị vô số khí tức đáng sợ vây chặt kín, ngay cả Trương Tử Tuấn vừa rồi suýt bị Tiêu Chính Văn đấm một cái thành bùn thịt cũng cười khẩy.

Trần Nguyệt Nhi nhíu chặt mày.

Vì lần này không phải thế tử của một hai gia tộc quay về thế tục mà là mười mấy thế tử và vài cao thủ ngoài lãnh thổ đều quay về cùng một ngày.

Cho dù giữa họ có mối thù sâu đậm thế nào nhưng khi đối mặt với thế lực ở thế tục, họ luôn chung tay lại với nhau.

“Tên họ Tiêu kia, bây giờ còn muốn ra tay với bọn này không?’

Hồ Vọng Hải kiêu ngạo cười nhạo nói.

“Tôi tưởng anh có gì hơn người chứ, xem ra cũng chỉ là một bộ dạng dựa vào số đông mà thôi”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

“Dựa vào số đông? Dù tôi không nói thì anh cũng nên hiểu rõ, một khi ra tay thì anh không gánh nổi hậu quả đâu”.

Hồ Vọng Hải khinh thường nói.

Có nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng có thân phận là thế tử.

Hơn nữa lần này lại khai chiến với Tiêu Chính Văn ở ngoài thành phố Long Kinh của Hoa Quốc, đến lúc đó dù là uy lực còn sót cũng sẽ khiến thủ đô Hoa Quốc thành mảnh vụn.

Phải biết lúc này Thiên Tử đang ở Long Kinh, nếu Long Kinh bị biến thành đống đổ nát thì ngay cả Thiên Tử cũng khó thoát khỏi cái chết.

Những gì Tiêu Chính Văn làm đồng nghĩa với việc âm mưu hại Thiên Tử, có mười Tiêu Chính Văn cũng không gánh nổi tội danh này.

Đây cũng là tự tin khiến Hồ Vọng Hải có thể không kiêng dè gì.

Ngoài ra đằng sau hắn còn có mấy chục cao thủ từ ngoài lãnh thổ về chống lưng cho hắn.

Mặc dù đám người này chỉ đứng ngoài nhìn mọi chuyện xảy ra, nhưng chỉ cần Tiêu Chính Văn dám nhúc nhích thì họ sẽ bao vây tấn công Tiêu Chính Văn.

“Các vị, tôi nghĩ chi bằng mọi người bắt tay làm hòa, bình ổn trận sóng gió này”.

Trần Nguyệt Nhi hơi lo lắng nói.

Cô ta vừa dứt lời đã bị Trương Tử Tuấn trong bộ dạng nhếch nhác cười nhạo: “Đừng mong chuyện hôm nay có thể cho qua dễ dàng”.

Dù sao hắn cũng là thế tử nhà họ Trương, lẽ nào hắn không cần thể diện sao?

Vừa quay về thế tục đã bị Tiêu Chính Văn đánh đến gần chết, nếu chuyện này cho qua dễ dàng như thế, bảo hắn sau này làm sao có chỗ đứng?

“Đúng thế, thế tử Trương có nói thế nào thì cũng là thế hệ sau của Trương Cư Chính, cho dù có bao nhiêu lỗi lầm, cũng không nên bị đánh trước công chúng”.

Hồ Vọng Hải lạnh lùng, kiêu ngạo nói.
Chương 1753: Địa vị cao

Mặc dù giữa các thế lực lớn ngoài lãnh thổ có mối thù sâu đậm, nhưng sự xuất hiện của Hồ Vọng Hải lại khiến Trương Tử Tuấn nhìn thấy hy vọng.

Dù là cả hai có mối thù biển máu nhưng chỉ cần hắn không buông tha thì tất cả cao thủ quay về từ ngoài lãnh thổ đều sẽ đứng về phía hắn.

Chí ít về mặt chèn ép thế lực ở thế tục thì lợi ích của họ là lợi ích chung.

Nói cách khác Tiêu Chính Văn đánh Trương Tử Tuấn đồng nghĩa với việc vả mặt các cường giả ngoài lãnh thổ, những người này chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn.

“Trương Tử Tuấn, đừng để các gia tộc ngoài lãnh thổ chúng ta mất mặt, hắn đánh anh thế nào thì anh cứ đánh lại y hệt như thế”.

“Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện hôm nay dễ dàng như thế”.

Nói rồi Hồ Vọng Hải khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tên họ Tiêu kia, anh cũng có thể chọn buông tay, nhưng chắc hẳn anh cũng biết rõ hậu quả hơn tôi, thủ đô Hoa Quốc gần ngay đây, một khi khai chiến Long Kính sẽ không còn nữa”.

“Đến lúc đó ngay cả Thiên Tử Hoa Quốc cũng sẽ chết trong đống đổ nát này, anh có gánh nổi tội danh này không?”

Hồ Vọng Hải vừa dứt lời, rất nhiều luồng khí tức của cường giả Nhân Vương cấp năm nhanh chóng lan tràn ra, uy lực mạnh mẽ khiến không trung xung quanh đều rung lắc dữ dội.

Cùng lúc đó khắp nơi trên thế giới phóng ra vô số ánh mắt khóa chặt lấy Tiêu Chính Văn.

Lúc này Khổng Thiên Tường đứng trên đỉnh Thiên Sơn đằng xa cười khẩy, cách một vùng trời nói với Tiêu Chính Văn: “Thật ra hoàn toàn không cần phải làm lớn chuyện đến mức cả đám chết chung”.

Nhưng khi Khổng Thiên Tường vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng sáng chiếu thẳng từ hướng Long Kinh đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Thoáng chốc một bóng người cao lớn xuất hiện trên bầu trời hồ nhân tạo.

“Khiến Long Kinh không còn tồn tại? Giết chết Thiên Tử Hoa Quốc? Tôi muốn xem thử ai dám làm ảnh hưởng đến Long Kinh, ai dám đe dọa đến Thiên Tử! Ai?”

Một luồng khí tức đáng sợ bao trùm cả bầu trời, ngay cả hư không trong vòng hàng trăm mét cũng rung chuyển.

Luồng khí tức này vừa xuất hiện đã ép khí thế của đám người Hồ Vọng Hải xuống, giữa đất trời như chỉ có một uy lực đáng sợ đến cực điểm đó thôi.

Đám người Hồ Vọng Hải cũng cảm nhận được uy hiếp đến từ Chu Chấn Long, đều quay đầu lại nhìn về phía ông ta.

“Tiền… tiến bối Chu? Sao lại là ông?”

Thấy là Chu Chấn Long, ngay cả Hồ Vọng Hải cũng đổi sắc.

Sau khi Hồ Vọng Hải dứt lời, rất nhiều ánh mắt trên khắp nơi thế giới nhìn sang bên này cũng đồng loạt thu tầm mắt.

Đó là hộ vệ hàng đầu của nhà họ Chu, mặc dù trong số những người này, ông ta chưa chắc là vô địch thiên hạ nhưng đằng sau ông ta lại là một nhà họ Chu lớn mạnh.

Dù có ở ngoài lãnh thổ, không đến mức bất đắc dĩ thì các gia tộc lớn cũng rất ít xảy ra các cuộc chiến lớn.

Nhất là nhà họ Chu hay hoàng thất bên Hoa Quốc, dù có ở ngoài lãnh thổ cũng là sự tồn tại có địa vị siêu cao.

Hơn nữa nhà họ Chu còn đại diện cho một thế lực lớn khác, Đế Vương Các.

“Hồ Vọng Hải xin chào tiền bối”.

Hồ Vọng Hải và ba người đứng sau hắn hoàn hồn vội vàng cúi người với Chu Chấn Long.

Nhưng Chu Chấn Long không để ý đến ba người còn lại, chỉ sải bước đi đến trước mặt Hồ Vọng Hải, ánh mắt lạnh băng nhìn Hồ Vọng Hải.

Như thể cảm nhận được sát khí trong mắt Chu Chấn Long, Hồ Vọng Hải sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh.

Dù sao đối phương cũng đại diện cho nhà họ Chu, có chỗ nào nhà họ Hồ hắn có thể so sánh đây?

Dù là tổ tiên của nhà họ Hồ - Hồ Duy Dung thì năm đó cũng chết dưới đao của Hoàng đế Hồng Vũ.

Mặc dù nhà họ Hồ đào thoát sang chỗ nhà họ Khổng, nhưng mỗi lần đối mặt với người nhà họ Chu thì như thể bị huyết mạch khắc chế vậy, không dám ngẩng đầu lên nữa là.

Hồ Vọng Hải chỉ là thế hệ sau của nhà họ Hồ, cho dù xét về thân phận địa vị hay thực lực đều không thể so với Chu Chấn Long.

Chỉ là Hồ Vọng Hải quả thật không hiểu tại sao nhà họ Chu lại đứng về phía giới thế tục của Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc?

Không để hắn lên tiếng chất vấn, Chu Chấn Long đã lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào các cậu mà cũng xứng đối đầu với cậu Tiêu à?”
Chương 1754: Xin tha thứ

“Xem ra các cậu không xem nhà họ Chu tôi ra gì nhỉ. Ai dám bất kính với cậu Tiêu tức là xem thường nhà họ Chu tôi. Tôi mong các vị có mặt ở đây đều có thể tự lượng sức mình”.

Lời này của Chu Chấn Long cho dù là người dân Hoa Quốc hay đám con cháu vừa quay về từ ngoài lãnh thổ này đều cùng lúc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Không ai có thể biết rõ Chu Chấn Long là ai hơn họ, ít nhất trước khi các thế lực lớn ở ngoài lãnh thổ đều quay về hết, không ai dám đối đầu với Chu Chấn Long.

Dù là huyết tộc cũng phải nể mặt nhà họ Chu và Chu Chấn Long.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng nhìn Trương Tử Tuấn, trầm giọng nói: “Chẳng phải anh nói không thể bỏ qua chuyện hôm nay sao? Ra tay đi!”

Nói rồi Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh một cú qua.

“Bốp!”

Một âm thanh rõ to vang lên, nửa mặt bên của Trương Tử Tuấn bị Tiêu Chính Văn đánh một cú.

“Anh cứ từ từ dưỡng thương đi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn cười khẩy, xoay người đi về phía Hồ Vọng Hải.

“Anh…”

Hồ Vọng Hải vừa định nói gì đó nhưng Tiêu Chính Văn cũng đánh một cú vào mặt hắn.

“Bốp!”

Một âm thanh rõ to vang lên, mặt bên trái của Hồ Vọng Hải bị đánh sưng vù, thậm chí lộ ra hàm răng trắng.

Mặc dù xét về cảnh giới Tiêu Chính Văn thấp hơn Hồ Vọng Hải một bậc, nhưng đã có sự lĩnh hội chân khí, thậm chí ngay cả nguyên khí cũng không chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.

Thế nên cú đấm này sao Hồ Vọng Hải có thể chịu được chứ?

“Chẳng phải các anh nói không chết không tha đó sao? Ra tay đi chứ?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đấm một cú, lần này gần như đánh hỏng nửa khuôn mặt của Hồ Vọng Hải.

Dù hắn là cao thủ Nhân Vương cấp năm, có khả năng tự phục hồi mạnh thế nào cũng không thể chịu được một cú đánh nặng như thế của Tiêu Chính Văn.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn uốn cong ngón tay thành móng vuốt rồi nắm nhẹ vào khoảng không, cơ thể Trương Tử Tuấn không tự chủ bay về phía Tiêu Chính Văn.

Hắn còn chưa bay đến gần Tiêu Chính Văn, anh đã vung tay lên đánh một cú vào người hắn.

Trương Tử Tuấn suýt nữa bị Tiêu Chính Văn đánh cho khóc kêu cha gọi mẹ, cho dù ở ngoài lãnh thổ hắn cũng chưa từng bị đối xử như vậy.

Bị Tiêu Chính Văn điên cuồng đánh từng cú vào người cứ như đánh chó ngay trước mặt mọi người.

“Thế tử nhà họ Trương rất giỏi lắm mà? Dù có lỗi lầm gì lớn cũng không thể bị sỉ nhục trước mặt mọi người?”

“Hôm nay tôi sỉ nhục anh, anh có thể làm gì được tôi?”

Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đánh một cú rất vang vào Trương Tử Tuấn khiến hắn nôn ra máu, ngay cả xương mũi cũng bị đánh gãy.

Vung tay lên ném Trương Tử Tuấn sang một bên, Tiêu Chính Văn bước ra một bước đi thẳng đến chỗ người đàn ông áo trắng phía sau Hồ Vọng Hải, cười khẩy nói: “Bao vây tấn công tôi?”

“Bây giờ anh ra tay đi chứ”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gương mặt ba người ở phía sau Hồ Vọng Hải.

Trong tình cảnh này họ đâu còn suy nghĩ ra tay với anh?

Ngay cả hộ vệ đứng đầu nhà họ Chu cũng đến bảo vệ Tiêu Chính Văn, nếu họ ra tay đánh anh thì không chỉ đánh một mình Tiêu Chính Văn mà đang đánh vào mặt nhà họ Chu.

Nếu chọc giận nhà họ Chu thì ngay cả gia tộc của họ cũng không yên ổn chứ đừng nói là họ.

“Nếu các anh đã không đánh thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn đánh một cú không hề nương tay, nửa người của người đàn ông áo trắng đó nổ tung.

Hai người bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chính Văn lại đấm một cú sang khiến cả người một người khác bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.

Người đàn ông áo trắng còn lại vô thức lùi về sau một bước, vừa định ra tay thì Tiêu Chính Văn đã nhanh chóng bước đến gần chỗ hắn ta.

Chỉ là lần này Tiêu Chính Văn lại không hề nương tay, anh giơ nắm đấm sắt lên đấm vào ngực người đàn ông đó.

“Phụt!”

Một âm thanh vang lên, ngực người kia bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức bị xuyên thủng.

Người đàn ông áo trắng đó không dám tin nhìn máu chảy ra từ ngực mình, thi thể rơi thẳng từ trên không trung xuống.

Đó là một vị thế tử, Tiêu Chính Văn thế mà lại nói giết là giết?

Dù là mấy người đứng ở xa quan sát trận chiến cũng không khỏi liên tục nhíu mày.

Khổng Thiên Tường nhìn thấy cảnh tượng này thì tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ long sọc tức giận hừ một tiếng.

Hồ Vọng Hải hoảng sợ nói với Chu Chấn Long: “Tiền bối Chu, xin hãy tha cho tôi không biết, tôi quả thật không biết anh Tiêu và nhà họ Chu…”

“Nhà họ Chu? Dù không có nhà họ Chu, cậu Tiêu cũng không phải là người các cậu có thể tùy tiện chọc vào. Không muốn chết thì cúi đầu nhận tội đi”.

Chu Chấn Long không cảm xúc lạnh lùng nói.
Chương 1755: Giết không tha

Nghe thấy thế, Hồ Vọng Hải không khỏi sửng sốt!

Chu Chấn Long lại cúi đầu nhận lỗi trước Tiêu Chính Văn?

Cho dù nhà họ Hồ không thắng nổi nhà họ Chu, thế nhưng dẫu sao bọn họ cũng là gia tộc lớn từ vùng ngoài lãnh thổ, Chu Chấn Long làm thế chẳng phải là giúp người ngoài không giúp người nhà sao?

Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của Chu Chấn Long, thì không khỏi hít sâu một hơi.

Nghĩ đến hậu quả khi đắc tội với nhà họ Chu, Hồ Vọng Hải cũng phải cúi đầu.

Dưới những ánh mắt theo dõi vô cùng kinh ngạc của mọi người, Hồ Vọng Hải quỳ “Phập” xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Anh Tiêu, chúng tôi biết lỗi rồi, xin lỗi, xin anh Tiêu rộng lòng bỏ qua cho!”

Hồ Vọng Hải quỳ gối, suýt nữa khiến Trương Tử Tuấn sợ đến tè ra quần.

Phải biết rằng, trong nhóm của bọn họ, người chỉ xếp sau Khổng Thiên Tường chính là Hồ Vọng Hải, ngay cả hắn cũng bị ép phải quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn ư?

Cùng với ba tiếng “Đùng đùng đùng” vang lên, Tiêu Chính Văn bước thẳng qua đỉnh đầu của Hồ vọng Hải.

“Trương thế tử đúng không? Anh không cần phải dập đầu đâu, như ý muốn của anh, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để yên được!”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Trương Tử Tuấn.

“Tiêu Chính Văn! Anh… anh muốn làm gì? Tôi là người nhà họ Trương…”

Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Tiêu Chính Văn đã nhẹ nhàng hất tay một cái, một luồng sáng bạc phóng thẳng về phía Trương Tử Tuấn!

“Tôi không cần biết anh là ai, càng không muốn biết anh là thế tử của nhà nào, cũng không quan tâm các anh thuộc phe thế lực nào!”

“Nhưng chỉ cần các người bước chân vào lãnh thổ của Hoa Quốc, thì phải tuân thủ luật pháp của Hoa Quốc, bất cứ ai dám vi phạm luật pháp của Hoa Quốc, đều phải chịu hậu quả!”

Vừa dứt lời, một luồng sáng bạc đã xuyên qua lồng ngực của Trương Tử Tuấn.

Một giây kế tiếp, vẻ mặt kinh ngạc của Trương Tử Tuấn trong chốc lát đã đông cứng lại, ngay sau đó cơ thể của hắn lập tức vỡ ra thành một đống thịt nát trong suốt!

Cả bầu trời đầy máu thịt rải rác xuống hồ nhân tạo, toàn hồ nhân tạo đều bị nhuộm đỏ thẫm bởi máu tươi!

“Tiêu Chính Văn, anh giỏi lắm!”

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị giết, Khổng Thiên Tường hận đến ngứa răng, nhưng hắn cũng chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm một câu!

Tuy rằng, nhà họ Khổng không sợ nhà họ Chu, nhưng bản thân hắn cũng không chắc một trăm phần trăm có thể đánh thắng Tiêu Chính Văn trong tình huống một chọi một!

“Không ngờ rằng, trong thế tục lại có một tên tiểu bối không sợ trời không sợ đất như vậy!”

Lúc này, trên đỉnh núi cao, một ông lão tóc trắng, vừa lau chùi thanh kiếm dài trên tay, vừa nói với giọng lạnh lùng.

Không chỉ có ông ta, mà khắp nơi trên thế giới đều truyền đến một tràng những tiếng khinh thường.

Theo quan điểm của ông ta, Tiêu Chính Văn chỉ là dựa vào sự che chở của Chu Chấn Long, cáo mượn oai hùm mà thôi, nếu Tiêu Chính Văn dựa vào năng lực thực sự của mình để ra tay, thì chưa chắc anh sẽ chiếm được lợi ích từ người Trương Tử Tuấn!

Nhưng trong đám đông, cũng có không ít người nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt coi trọng.

Vài cô gái xinh đẹp trong số đó còn nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ ngưỡng mộ, thì thào nói: “Người này trông khá kiêu ngạo, tôi nghĩ có thể kéo anh ta về phía chúng ta”.

“Hừ, theo tôi thấy, không phải cô muốn kéo anh ta về phía chúng ta, mà là muốn kéo lên giường của cô đúng không, ha ha ha!”

Mấy cô gái xinh đẹp mỗi người một câu trêu chọc lẫn nhau.

Còn người của năm đại danh sơn thì lại rất lo lắng!

Những lời nói vừa rồi của Tiêu Chính Văn, rõ ràng là đang đe dọa tất cả cường giả vùng ngoài lãnh thổ, mà lần này, người anh đe dọa chính là những thế tử của vô số thế gia!

Việc này chẳng khác nào ngẩng đầu chống đối với toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ!

“Haiz, vốn còn tưởng rằng, sau khi các thế tử trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, có thể rửa mối hận thù cho Hỏa Long tổ sư rồi, nhưng không ngờ vẫn không đấu lại tên họ Tiêu kia!”

Trên núi Huệ Mi, một ông lão bất lực mà lắc đầu thở dài.

“E rằng, từ xưa đến nay, chỉ có Hạng Vương và Bạch Khởi đại tướng quân mới có dũng khí như Tiêu Chính Văn thôi, muốn báo thù cho Hỏa Long sư tổ, chỉ có thể tìm thời cơ khác thôi!”

Một ông lão khác bên cạnh chậm rãi thở dài nói.

Ngày đó, Hỏa Long Chân Quân đã chết thảm trong tay của Tiêu Chính Văn, mối thù này, Huệ Mi sẽ không bao giờ quên, càng không thể nào quên được!

“Thôi, mối thù của Hỏa Long tổ sư, chỉ có thể tạm thời buông xuống thôi, thông báo cho đệ tử của tông môn, trong thời gian này, không ai được phép tự ý rời khỏi sơn môn nửa bước! Nếu không, giết không tha!”

Ông lão nói xong, chắp hai tay sau lưng, rồi đi về phía sau núi.
Chương 1765: Huyền Thiên Đạo Cung

Lúc này, nhìn thấy cái xác của Trương Tử Tuấn đã hóa thành đống thịt vụn, mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ có Trần Nguyệt Nhi tiến lên một bước, chắp tay về phía Tiêu Chính Văn.

May mà cô ta nghe lời sư phụ mình, không trở thành kẻ thù với Tiêu Chính Văn, nếu không, với tính bá đạo của Tiêu Chính Văn thì ngay cả cô ta cũng khó thoát khỏi cái chết!

Ngay khi đám người Hồ Vọng Hải chuẩn bị bao vây tấn công Tiêu Chính Văn, Trần Nguyệt Nhi cũng cảm thấy hơi sợ hãi trong lòng, thầm nghĩ cho dù toàn thân Tiêu Chính Văn được làm bằng sắt, thì có thể bóp nát được bao nhiêu cây đinh?

Vả lại, trong đám người Hồ Vọng Hải, ai nấy đều là cao thủ Nhân Vương cấp năm, còn Tiêu Chính Văn thì sao? Chẳng qua là một Nhân Vương cấp bốn mà thôi!

Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn vẫn dám làm càn trước mặt đám người Hồ Vọng Hải sao?

Nhưng, cảnh tượng trước mắt đã dạy cho cô ta một bài học vô cùng sinh động, cho dù Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, nhưng vẫn giết được Trương Tử Tuấn như làm thịt một con chó!

Hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng giống cô ta, đều chung một thế hệ trẻ, nhưng Trần Nguyệt Nhi tự hỏi mình, bản thân cô ta đã kém Tiêu Chính Văn quá xa về mọi mặt!

Suy cho cùng sau lưng Tiêu Chính Văn vốn không có chỗ dựa nào, càng không có sự chống đỡ của tông môn, nhưng thực lực và khí phách mà anh thể hiện, có thể nói là ngay cả cô ta, người xuất thân từ thế lực lớn như Thiên Cung Bắc Cực cũng thấy thật hổ thẹn!

Điều duy nhất khiến Trần Nguyệt Nhi cảm thấy tiếc nuối là, mặc dù vừa rồi Tiêu Chính Văn đã ra tay hết lần này đến lần khác, nhưng cô ta lại hoàn toàn không nhìn rõ chiều sâu của đối phương!

Thậm chí Tiêu Chính Văn cũng không giống một người chỉ có thực lực của Nhân Vương cấp bốn. Từ việc anh có thể giết chết Trương Tử Tuấn chỉ với một đòn, thì thực lực của Tiêu Chính Văn chắc chắn phải hơn rất nhiều so với Nhân Vương cấp năm.

“Anh Tiêu, mấy ngày nữa, chúng tôi có lẽ sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đến lúc đó, hy vọng anh Tiêu có thể vui lòng đến dự!”

Trần Nguyệt Nhi đã chủ mời rất thân thiện.

Cùng lúc đó, Joseph và Hodar bên Âu Lục đã phát thiệp mời khắp nơi.

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Trần Nguyệt Nhi, cô ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa nhìn thấu qua đôi mắt sáng ngời kia, không khó nhận ra, cô ta là một cô gái cực kỳ thông minh!

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong đôi mắt của Tiêu Chính Văn, lúc này Trần Nguyệt Nhi mới mỉm cười nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ chắc anh đang thắc mắc, tại sao lần này, các thế gia lớn vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí là các thế gia lớn của các nền văn minh cổ đại trên thế giới, đều trở về cùng lúc đúng không?”

Suy cho cùng, trước đây, các thế lực khắp nơi ở vùng ngoài lãnh thổ, chưa từng nhất trí hàng loạt như vậy, cho dù cao thủ của thế lực nào trở về, cũng chỉ là những hành vi phân tán và cực kỳ riêng lẻ.

Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác, gần như tất cả thế lực, những người đại diện cho thế hệ trẻ đều trở lại trong thế tục.

Những gì Trần Nguyệt Nhi nói cũng là điều khó hiểu nhất trong lòng Tiêu Chính Văn.

“Không biết anh Tiêu đã nghe nói về Huyền Thiên Đạo Cung chưa?”

“Huyền Thiên Đạo Cung?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, cẩn thận nhớ lại một số chuyện ly kỳ ở thời cổ đại trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

Trong đó quả thực có ghi một cái tên gọi là Huyền Thiên Đạo Cung, nhưng cũng chỉ là một cái tên mà thôi!

Tiêu Chính Văn chỉ biết đó là một nhánh của đạo môn, hơn nữa đây là võ đường lớn nhất của nhánh này, về phần chi tiết, ngay cả Thiên Sơn Thư Lục cũng không ghi chép quá chi tiết!

“Thực ra, thế hệ trẻ chúng tôi trở về thế tục lần này, đều trong khoảng một trăm tuổi, nói cách khác, những người như chúng tôi ở vùng ngoài lãnh thổ, mới thật sự là thế hệ trẻ!”

Trên thực tế, Trần Nguyệt Nhi còn có nửa câu chưa nói rõ ra, đó là bọn họ ở trong các thế lực lớn của vùng ngoài lãnh thổ đã được xem là những thiên tài hàng đầu rồi!

Nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, cô ta thật sự không nói ra hai chữ “Thiên tài”!

“Và lý do mà tất cả chúng tôi vừa ra đời đã được huấn luyện bởi các thế lực khác nhau là để chờ đợi đại hội Thiên Đạo được tổ chức năm trăm năm một lần trong Huyền Thiên Đạo Cung!”

“Tôi nghĩ anh Tiêu chắc hẳn đã nghe nói về những người như Hạng Vương, Hàn Tín, Lý Tịnh phải không, tất cả bọn họ đều đã được lĩnh ngộ mấy chục năm trong Huyền Thiên Đạo Cung!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày, chẳng lẽ sở dĩ bọn họ đạt được thành tựu kinh thiên động địa này đều là nhờ vào Huyền Thiên Đạo Cung sao?

Phải biết rằng, bất kỳ ai trong số những người này cũng là một nhân vật hàng đầu có thể áp đảo cả một thế hệ!

“Thực ra không phải chỉ có bọn họ, một số đế vương cũng đã từng bước vào Huyền Thiên Đạo Cung, chẳng hạn như Thành Cát Tư Hãn, hoặc vua Đường Lý Nguyên!”

“Ngay cả sự suy tàn đột ngột của Hoa Quốc trong một trăm năm qua cũng có liên quan đến Huyền Thiên Đạo Cung, bởi vì tại Đại hội Thiên Đạo của Huyền Thiên Đạo Cung lần trước, do sự hỗn loạn vào cuối thời nhà Minh nên những võ giả của Hoa Quốc chúng tôi đã không vào được Huyền Thiên Đạo Cung!”

“Vì vậy, trong cuộc tranh giành bá quyền sau này, mới hoàn toàn bị các nước Âu Lục đánh bại!”

Trần Nguyệt Nhi kiên nhẫn giải thích với Tiêu Chính Văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom