• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1685-1688

Chương 1685: Nụ cười tự tin

Lúc này trên ngọn núi ở đằng xa đã có rất nhiều máy quay của các đài truyền thông lớn được lắp đặt.

Sau khi Thiên Minh Tử nói những lời đó, máy quay, máy ảnh của các truyền thông nhanh chóng tìm kiếm trong đám đông.

Không lâu sau đã có người phát hiện một bóng người cô độc đang chậm rãi đi lên dọc đường núi.

So với cảnh tượng xuất hiện của huyết tộc và Thiên Minh Tử thì Tiêu Chính Văn lại cực kỳ khiêm tốn.

Nếu không nhìn kỹ thậm chí sẽ không tin đó là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp bốn ở trên cao vời vợi.

Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của Tiêu Chính Văn với tất cả cao thủ.

Cho dù là hành động hay khí tức khác biệt với người thường.

Nếu không phải do Tiêu Chính Văn quá nổi tiếng ở Hoa Quốc, thậm chí nói anh là một người bình thường cũng sẽ không ai nghi ngờ.

Cuối con đường núi chính là đỉnh núi Liên Hoa của Hoa Sơn, nơi diễn ra trận đấu hôm nay.

Lúc này người huyết tộc đã ngồi trên khán đài đã được dựng sẵn từ trước, Lục Tiểu Thiến dẫn theo hai tên đàn em kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi.

Hôm nay Lục Tiểu Thiến mặc bộ đồ khá sáng màu, cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, rất quyến rũ.

Nhưng dù là các ông lớn võ tông dưới núi cũng không dám xem thường cô gái này.

Vì cô ta là cô cả nhà họ Lục, ở ngoài lãnh thổ cô ta cũng là sự tồn tại mà người thường không thể chọc vào nổi.

“Sao chỉ có ba người các ông?”

Nói rồi Lục Tiểu Thiến nhìn Thiên Minh Tử và Lạc Trường Sinh, ông Tần phía sau ông ta.

“Hôm nay một mình tôi ra trận là đủ”.

Thiên Minh Tử cực kỳ tự tin nói.

Ngay cả khán giả ở hiện trường cũng đều vỗ tay cho sự dũng cảm của Thiên Minh Tử khi nghe ông ta nói thế.

Phải biết người hôm nay ông đánh là cao thủ trong huyết tộc, hơn nữa một đánh ba, đây là có bao nhiêu can đảm mới nói thế?

“Vẫn là tiền bối Thiên Minh Tử khí thế hơn người, không giống Tiêu Chính Văn chỉ biết thùng rỗng kêu to, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu”.

“Đúng là người hèn hạ, chỉ biết trốn tránh khi gặp khó, so sánh Tiêu Chính Văn với tiền bối Thiên Minh Tử hệt như một trời một vực”.

“Nhìn khí thế của người ta rồi nhìn sang Tiêu Chính Văn xem, bây giờ mọi người đã biết Tiêu Chính Văn là người thế nào rồi chứ”.

Từng câu bình luận lại lần nữa bùng nổ trên mạng, rất nhiều người dân không rõ thực hư cũng bắt đầu chỉ trích Tiêu Chính Văn.

Lục Tiểu Thiến lạnh lùng nhìn Thiên Minh Tử, trầm giọng nói: “Dù ông là đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực đi chăng nữa, trận chiến hôm nay huyết tộc tôi cũng sẽ không nương tay với ông, mong ông có thể lượng sức”.

Chỉ một câu thôi khí thế của Lục Tiểu Thiến đã hơn Thiên Minh Tử không biết bao nhiêu cấp bậc.

Sắc mặt Thiên Minh Tử hơi thay đổi nói: “Dù có lấy máu rưới cả Hoa Sơn, tôi cũng phải bảo vệ Hoa Quốc”.

Lời này của ông ta bề ngoài thì có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng thực chất là không dám tiếp lời Lục Tiểu Thiến, càng không dám nói kháy lại.

Dù sao cũng là con cả của nhà họ Lục, ông ta không gánh nổi hậu quả khi chọc giận Lục Tiểu Thiến.

Dù như thế khi nghe ông ta nói vậy, mọi người vẫn không khỏi tán thưởng.

So với Tiêu Chính Văn đang chậm rãi đi lên dọc đường núi, Thiên Minh Tử có thể gọi là anh dũng, hơn nữa lời nói cũng hùng hồn càng khiến người khác đồng tình sâu sắc.

Thiên Tử đang xem trực tiếp trên tivi cũng không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Hành động này của cậu Tiêu là sao?”

Tần Vũ bên cạnh khẽ lắc đầu nói: “Hành động hôm nay của cậu Tiêu quả thật hơi kỳ lạ, tôi cũng không hiểu, nhưng trước đó không lâu cậu Tiêu từng nói với tôi, cho dù thế nào cũng không thể nói hòa với huyết tộc”.

Thiên Tử nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, ánh mắt lóe lên tia sáng nói: “Tiêu Chính Văn muốn lấy thế yếu để kiềm chế thế mạnh”.

Nói rồi Thiên Tử cũng thở phào, đặt điện thoại xuống vươn eo lười biếng nói: “Muốn đấu với Tiêu Chính Văn à, mấy người này còn non lắm. Tần Vũ không cần xem nữa, đợi xem kịch hay đi”.

Nghe thế Tần Vũ hơi sửng sốt, khó hiểu nói: “Thiên Tử, ý Thiên Tử là sao?”

“Thật ra tám đến chín mươi phần trăm trận chiến hôm nay là một cái bẫy, Tiêu Chính Văn đang cố ý nhập cuộc, chính là không vào hang hổ sao bắt được hổ con đây”.

Nói rồi Thiên Tử vừa ngửa mặt lên trời bật cười vừa đi ra khỏi Thiên Tử Các.

Lúc này trên đỉnh núi Hoa Sơn.

Thiên Minh Tử đã bước lên bậc thềm trơn trượt rộng bằng một sân đá bóng, mắt nhìn lướt qua đám người huyết tộc, nở nụ cười đầy tự tin.

“Các vị, hôm nay đấu thế nào?”
Chương 1686: Chết đi

Lục Tiểu Thiến tiến đến một bước cười nói: “Rất đơn giản, chúng ta đấu ba trận, hai bên đều có thể chọn ba người ra trận để đấu, bên thắng có thể chọn ở lại trên võ đài tiếp tục khiêu chiến với người tiếp theo, cũng có thể chọn đi xuống”.

“Cho đến khi một bên đánh bại bên, thắng thua sẽ rõ”.

Nghe thế, Lạc Trường Sinh và ông Tần không khỏi rùng mình.

Với thực lực của họ, dù lên sàn đấu cũng đồng nghĩa với tự tìm chết.

Bây giờ hai người họ vẫn chỉ ở cảnh giới Thiên Thần hai sao, trong tình huống này e là không có tư cách tham chiến.

Thiên Minh Tử quay đầu lại đánh mắt tỏ ý hai người Lạc Trường Sinh cứ yên tâm, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Được thôi, thế thì để tôi lên đánh trận đầu”.

Lục Tiểu Thiến quay đầu sang bên cạnh gật đầu với người đàn ông đồ đen đứng trước trống lớn.

“Tùng tùng tùng!”

Sau ba tiếng trống, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bước lên sàn đấu.

So với Thiên Minh Tử, người đàn ông trước mặt này không chỉ có vóc dáng cao lớn mà còn mang theo khí tức rất kỳ lạ.

Xung người thỉnh thoảng có sương mù màu máu bao quanh như thể cả người hắn bị bao phủ bởi một luồng khí máu.

Người này chính là Huyết Ảnh – một trong ba bá tước.

Mặc dù cảnh giới của ông ta thấp hơn Thiên Minh Tử, nhưng sức chiến đấu lại hung hãn, cũng từng giết cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm ở ngoài lãnh thổ.

Ngay khoảnh khắc Huyết Ảnh đến sàn đấu, bầu trời bỗng có một tia sấm chớp màu đỏ.

Chỉ thấy Huyết Ảnh vung một tay lên, ánh sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Thiên Minh Tử.

Thấy ánh sáng màu đỏ như cung tên bắn về phía mình, Thiên Minh Tử chỉ khẽ cười, sau đó giơ tay lên vẽ một vòng tròn trước ngực rồi chỉ vào đó.

Một màn sáng màu bạc bay ra đỡ lấy ánh sáng màu đỏ đó.

Bùm!

Một âm thanh cực lớn vang lên, màn sáng màu bạc đó lập tức nứt toạc, tia điện màu đỏ cũng lập tức biến mất.

Một luồng gió cực mạnh ập đến, hai người gần như cùng lúc lùi về sau một bước.

“Khí tức mạnh quá”.

“Cao thủ cảnh giới Nhân Vương xuất chiêu quả nhiên là đáng sợ”.

“Cường giả huyết tộc mạnh hơn cao thủ thế tục chúng ta nhiều. Nếu không phải Thiên Minh Tử đến kịp lúc, e là Hoa Quốc chúng ta sẽ gặp tai họa rồi”.

Khán giả xem trận đấu bên dưới đều nói.

Nhưng ngay sau đó một điểm sáng màu bạc bắn thẳng về phía đằng xa khiến ngọn núi lớn phía sau người đàn ông mặc đồ đen bị san bằng.

Đây cũng chỉ là một đòn tấn công tùy ý với Thiên Minh Tử, ngay cả sóng dư âm cũng có uy lực như vậy, thậm chí có thể san bằng cả một ngọn núi cao một trăm mét.

Nếu đòn tấn công đó đánh trúng người sẽ có hậu quả gì.

“Sư phụ, đòn tấn công vừa rồi trông có vẻ bình thường, sao lại có uy lực mạnh đến thế?”

Một đệ tử võ tông quay đầu sang hỏi một ông lão bên cạnh nói.

“Con thì biết cái gì, trông có vẻ là đơn giản nhưng tập hợp sức mạnh cả phương trời kết tụ lại, nếu đòn tấn công này đánh trúng đỉnh núi chính của Hoa Sơn thì bây giờ Hoa Sơn đã không còn tồn tại nữa”.

Ông lão vuốt râu lắc đầu nói.

Bản thân ông lão cũng có thực lực cảnh giới Thiên Thần bốn sao, nhưng tự nghĩ mình không thể đỡ được một chiêu của Thiên Minh Tử.

Dù sao cũng là cường giả cảnh giới Nhân Vương, mặc dù hai bên đều đang thử thăm dò đối thủ, nhưng cũng đã phát huy sức lực đến mức cực điểm, vượt xa những gì người ở cảnh giới Thiên Thần như họ nghĩ.

“Không hổ là đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực, quả nhiên có bản lĩnh”.

Huyết Ảnh cười khẩy, sau đó cơ thể dịch chuyển biến thành vô số ảo ảnh, nhanh chóng chạy về phía Thiên Minh Tử.

Mặc dù đòn tấn công lúc này hắn chỉ dùng ba phần lực, nhưng ai trong huyết tộc cũng đều chinh chiến qua mấy trăm trận chiến, nếu đổi thành người khác, dù là cảnh giới cao hơn hắn một cấp cũng không thể đỡ được sát chiêu của Huyết Ảnh hắn.

Thấy Huyết Ảnh đã đến gần, Thiên Minh Tử cũng không dám lơ là, sau đó vung tay lên bày bố một trận pháp phòng vệ trước mặt.

“Chết đi!”

Huyết Ảnh tức giận hét lên, ba luồng sáng màu máu đánh về phía Thiên Minh Tử từ ba hướng khác nhau.
Chương 1687: Trận đầu thắng

Ba luồng sáng màu máu chính là bóng máu của sát chiêu Mãn Thiên của Huyết Ảnh!

Dù thoáng trông qua chỉ thấy có ba điểm nhưng trong hư không lập tức ngập tràn vô số cột sáng màu máu, bao vây lấy Thiên Minh Tử!

Thấy tình cảnh này, Thiên Minh Tử không dám khinh thường chút nào.

Tuy đối phương chỉ là Cảnh giới Nhân Vuơng cấp ba, nhưng ông ta cũng mới vừa đột phá xong, nghiêm túc nhìn nhận thì cảnh giới hiện tại của Thiên Minh Tử cũng không có gì chắc chắn!

Chênh lệch không nhiều so với Nhân Vương cảnh giới cấp bốn.

Thiên Minh Tử gầm nhẹ một tiếng, một ánh sao sáng xuất hiện trước người ông ta, chặn giúp ông ta toàn bộ luồng sáng màu máu đó.

Cùng lúc ấy, trên người ông ta cũng đồng thời xuất hiện một hình âm dương bát quái!

“Giáp Càn Khôn Bát Quái ư? Đến loại bảo vật này mà Thiên Cung Bắc Cực cũng cho ông à?”

Huyết Ảnh thầm nghiến răng!

Giáp Càn Khôn Bát Quái này chính là bảo vật trấn giữ của Thiên Cung Bắc Cực, nghe nói được truyền lại bởi một vị đại năng thượng cổ, truyền thuyết kể rằng nó có thể chống chọi được những mấy cấp công kích cường liệt đến từ những cảnh giới cao hơn mình!

Nhưng cho đến nay, Thiên Cung Bắc Cực đều coi thứ này như bảo bối, chưa bao giờ mang nó ra cho người khác ngắm nhìn, càng đừng nói đến việc ban thưởng cho bất kỳ một người đệ tử nào!

Không ngờ nó lại xuất hiện trên người Thiên Minh Tử!

“Bảo vật? E là người ngoài hiểu lầm gì đó với Giáp Càn Khôn Bát Quái này rồi. Đây chỉ là một loại trận pháp phòng ngự cấp cao mà thôi, chứ không phải bảo vật gì cả!”

Thiên Minh Tử đắc ý cười khẩy, rồi sau đó giơ tay lên đánh ra một chưởng!

Một luồng gió cực kỳ mạnh xoáy tròn theo chiều thuận kim đồng hồ, ập về phía Huyết Ảnh!

“Trận gió xoáy!”

Cõi lòng Huyết Ảnh nặng trĩu, dù lực sát thương của trận gió xoáy không cao nhưng không hề có kẽ hở nào, tốc độ lại rất nhanh!

Đối với cao thủ cấp số như bọn họ mà nói, chưa nói tới bị thương nặng hay không, dù chỉ gặp một vết thương nhẹ thì cũng là vết thương chí mạng!

“Huyết ảnh cái thế!”

Huyết Ảnh cũng hét lớn lên, cơ thể lập tức được một đám sương máu bao quanh, dù trông đám sương này có vẻ kín kẽ đến mức gió thổi không lọt nhưng kiểu gì cũng có chỗ trống!

Một luồng gió mạnh đánh xuyên qua đám sương máu, vạch lên mặt Huyết Ảnh một vết máu dài!

“Huyết Ảnh! Cậu thua rồi!”

Trong lúc nói chuyện, một bóng người màu đen đột ngột xuất hiện trên sàn đấu võ, ngăn trước người Huyết Ảnh!

Giờ phút này, nếu anh ta không xuất hiện kịp thời thì e là Huyết Ảnh đã gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Huyết Ảnh vuốt mặt, không cam lòng nhìn Thiên Minh Tử, cắn răng tức giận hừ một tiếng rồi mới lui về khán đài!

“Tiền bối Thiên Minh Tử, thắng trận đầu!”

Một gã MC kích động nói với máy quay phim.

Trận đầu tiên đã chiến thắng, đây đúng là một điều may mắn!

“Thiên Cung Bắc Cực thật đúng là danh bất hư truyền, trận pháp thật sự ảo diệu vô cùng! Tôi là Huyết Vực, mong được học hỏi sự tinh thâm trong trận pháp của Thiên Cung Bắc Cực!”

Gã đàn ông áo đen kia từ từ xoay người lại, tia sáng lạnh lẽo trong mắt bắn về phía Thiên Minh Tử!

Hai người chỉ vừa mới giao đấu một lượt đã đi thẳng vào giai đoạn ác liệt nhất. Tốc độ của Huyết Vực rất nhanh, hệt như bóng quỷ mị, hầu như không hề rời khỏi Thiên Minh Tử!

Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã giao chiến với nhau hơn trăm chiêu, ngay cả máy ảnh tốc độ cao cũng chỉ có thể chụp được một bức hình mờ mờ, điều này đủ để thể tốc độ của hai người nhanh đến mức nào!

Lại qua khoảng ba phút nữa, thân hình Huyết Vực đột nhiên thoắt một cái, biến mất không chút vết tích ngay trước mắt Thiên Minh Tử!

Thiên Minh Tử thấy vậy, cõi lòng không khỏi trở nên nặng nề, ông ta vội vã xoay người nhưng chưa kịp thi triển tuyệt kỹ Giáp Càn Khôn Bát Quái thì một cú đấm của Huyết Vực đã đánh thẳng lên lồng ngực ông ta!

“Ầm!”

Theo tiếng vang lớn truyền tới, Thiên Minh Tử liên tục lùi về sau mười mấy bước liền, ông ta phun một ngụm máu lớn ra ngoài.

Trông thấy thế, mọi người đang theo dõi cuộc chiến từ phía xa đều nín thở.

Thiên Minh Tử chính là hy vọng duy nhất của bọn họ, nếu như Thiên Minh Tử thua trận thì mặt mũi bọn họ còn để ở đâu?

Trước màn hình phát sóng đến trăm họ Hoa Quốc, Thiên Minh Tử lau mồ hôi, cũng nghĩ giống vậy.

“Nếu Tiêu Chính Văn ở đây thì tốt rồi, anh ta có thể đánh thay tiền bối Thiên Minh Tử trận này!”

“Hừ! Dù hắn có thể ở đây thì sao? Kẻ mà ngay cả tiền bối Thiên Minh Tử cũng không phải là đối thủ thì sao hắn đấu lại được!”

“Đúng thế, tiền bối Thiên Minh Tử chính là cao thủ Nhân Vương cấp năm, còn Tiêu Chính Văn chỉ là một Nhân Vương cấp một mà thôi, dù có ra sân cũng chỉ tổ khiến Hoa Quốc chúng ta mất mặt!”

Không ít người đang theo dõi trận chiến trên internet bàn luận xôn xao.

“Bảo sao ban nãy có người thấy anh ta lên núi, đây rõ ràng là trốn tránh phải đánh chứ gì?”

“Haiz, người ta tránh đi là hợp tình hợp lý mà, dù sao thì cảnh giới thấp quá!”

“Hừ, tự bản thân anh ta cũng biết mình ra mặt chỉ có nước chịu chết!”

Nhất thời, đủ loại giễu cợt ập tới như từ bốn phương tám hướng.

Mà trong khi đó, Thiên Minh Tử bị Huyết Vực đánh hộc máu lại đang gắng gượng đứng vững.

Tuy bị trọng thương nhưng Thiên Minh Tử cũng không lo lắng mấy, dù sao chỉ cần Giáp Càn Khôn Bát Quái còn ở đây thì người kia cũng chẳng làm gì được ông ta cả!

“Hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu biết chữ chết viết như thế nào!”

Dứt lời, Thiên Minh Tử giơ tay lên, một thanh kiếm dài bảy mét xuất hiện trong tay ông ta, rồi sau đó mũi kiếm chỉ hướng lên trời, bầu trời đột nhiên ngập tràn ánh sao, trông hệt như sông ngân bỗng dưng nghiêng mình đổ thác!

Huyết Vực thấy thế, con ngươi co lại, đây là Ngân Hà Chảy Ngược!

Uy lực của chiêu thức này vô cùng lớn, đến mức khó có thể tưởng tượng nổi!

Giống hệt như uy lực của Mãn Thiên Tinh Thần, toàn bộ hội tụ lại ở một điểm rồi bao phủ lấy người hắn.

Cho dù hắn có được đúc bằng đồng sắt thì cũng không thể nào chịu nổi!

Ngay khi Huyết Vực định tự bạo mà chết, ôm tâm thế quyết làm ngọc nát đá tan với Thiên Minh Tử, thì đột nhiên một tiếng quát trong trẻo vang lên: “Bí thuật của Thiên Cung Bắc Cực quả đúng là danh bất hư truyền!”

Khi tiếng nói còn vang, một luồng sáng trắng đã ập đến, bảo vệ lấy Huyết Vực.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng bình thản đi tới giữa hai người, dùng thân thể mình để tách cả hai người ra.

Thấy người tới là ai, Thiên Minh Tử không khỏi sửng sốt!

Chu Chấn Long?

Thiên Minh Tử không dám tin vào mắt mình, ông ta dùng sức lắc đầu rồi lại dụi mắt, nhìn kỹ lại mới thấy rõ, quả nhiên chính là Chu Chấn Long của nhà họ Chu!

“Ông… Sao lại là ông!”

Thiên Minh Tử có nằm mơ cũng không ngờ sẽ đụng phải người nhà họ Chu ở đây!

“Vì sao không thể là tôi? Nhà họ Chu chúng tôi có liên hệ dây mơ rễ má với huyết tộc, không riêng gì độc nhất mỗi nhà họ Khổng các người có quan hệ với huyết tộc đâu!”

“Trận đấu kế tiếp, chi bằng để tôi đại diện cho huyết tộc mà chiến, thế nào?”

Chu Chấn Long ngẩng đầu nhìn về phía hầu tước của huyết tộc đang ngồi nghiêm chỉnh trên khán đài mà nói.

“Ông… Ông ta không phải người của huyết tộc chúng ta, không…”

Lục Tiểu Thiến mới nói được phân nửa, một vị hầu tước trong đó đã phất tay chen ngang: “Có thể!”

Nghe vậy, hàng mày đẹp đẽ của Lục Tiểu Thiến không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ.

Đây là tranh đấu giữa huyết tộc bọn họ và Hoa Quốc, từ bao giờ lại cần người nhà họ Chu nhúng tay vào?”

“Cô chủ, đây là ý của cấp trên, hơn nữa, người muốn để nhà họ Chu nhúng tay vào chính là Lục Công!”

Gã hầu tước kia nhỏ giọng giải thích với Lục Tiểu Thiến.

Lục Tiểu Thiến hít sâu một hơi, nói: “Nhà họ Chu bọn họ lúc nào cũng như thể chân tay với giới thế tục, sao có thể dốc hết sức lực được?”

Cô ta thực sự không cam tâm, lấy cục diện trước mắt thì bất kỳ một vị hầu tước nào ra tay cũng dễ dàng đánh bại Thiên Minh Tử!

Chỉ cần Hoa Quốc bại trận, họ sẽ phải giao người của nhà họ Lý và nhà họ Chu cho nhà họ Lục vô điều kiện!

“Cô chủ, có một số việc không chỉ là tranh đấu gia tộc mà còn là tranh đấu giữa hai “nhà”, tôi tin là cô hẳn biết Lục Công đã khổ công vất vả như thế nào!”

Gã hầu tước không hề đổi sắc mặt mà khuyên.

Nhưng lúc này, Chu Chấn Long đã ra tay, chỉ thấy một chiếc ngọc tỷ bao phủ cả đất trời, lấp kín cấp không, từ trên cao đổ ập xuống!

“Ầm!”

Chiếc ngọc tỷ kia chưa rơi xuống đã phát ra tiếng gió kinh thiên động địa!

“Hay lắm!”

Thiên Minh Tử giận dữ gầm lên, Giáp Càn Khôn Bát Quái dần dần hiện ra.

Đồng thời, một trận đồ Thái Cực Bát Quái vươn lên cao, xông thẳng lên trời đón đỡ lấy ngọc tỷ kia!

Ngay lúc trận đồ Thái Cực Bát Quái và ngọc tỷ đụng độ lẫn nhau, trong phút chốc, ánh hào quang tỏa khắp muôn nơi, bầu trời đêm được chiếu rọi sáng như ban ngày!

Ánh sáng ấy còn chói mắt hơn một trăm quả bom nguyên tử nổ tung cùng lúc cả trăm ngàn lần!

Thế nhưng đúng lúc này, Chu Chấn Long lại cười khẩy, ngay sau đó ông ta bước ra, giây tiếp theo đã xuất hiện bên cạnh Thiên Minh Tử, ông ta giơ tay ra, vỗ thẳng lên bụng Thiên Minh Tử!

“Bang!”

Một chưởng này vỗ lên Giáp Càn Khôn Bát Quái, một tia sáng chói mắt tỏa ra, phía trên Giáp Càn Khôn Bát Quái xuất hiện những vết nứt!

“Không hay rồi!”

Những người theo dõi trận chiến bên dưới đều đồng thanh kêu lên!
Chương 1688: Vậy là thắng rồi sao?

“Phụt!”

Thiên Minh Tử lại phun ra một ngụm máu lớn, thực lực của ông ta kém xa Chu Chấn Long quá nhiều, cho dù có Giáp Càn Khôn Bát Quái cũng không thể nào ngăn cản được một cú của Chu Chấn Long!

“Hôm nay… Tôi… Dù tôi có tan xương nát thịt cũng phải chiến đấu với các người đến hơi thở cuối cùng!”

Thiên Minh Tử gào lên, ông ta dồn hết sức mạnh của mạnh, tập trung lại rồi hươ thanh kiếm dài trong tay, giết về phía Chu Chấn Long!

Nhưng Chu Chấn Long sao có thể để ông ta có cơ hội lật ngược tình thế ư? Một luồng sáng đen hiện lên trong tay ông ta, một cú mạnh nhất của Thiên Minh Tử cũng sắp đánh tới!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng “cộp” vang lên, là tiếng bước chân trong trẻo của ai đó truyền tới.

Một thân hình cao lớn chậm rãi bước lên sân đấu võ, Chu Chấn Long dùng khóe mắt liếc về phía bóng người kia.

Tiêu Chính Văn!

Cùng lúc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, luồng sáng đen trong tay Chu Chấn Long cũng đột nhiên mờ dần.

Vốn có thể dùng một chưởng giết chết Thiên Minh Tử trong nháy mắt, nhưng khi thấy cái gật đầu rất khẽ của Tiêu Chính Văn, một chưởng trí mạng kia lập tức biến thành một chưởng bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.

“Bang!”

Chu Chấn Long chỉ dùng vẻn vẹn một phần trăm sức lực cũng đủ để đánh Thiên Minh Tử bay xa những bảy tám mét!

“Giết!”

Thiên Minh Tử mới vừa rơi xuống đất đã lại lập tức phóng người lên, đánh về phía Chu Chấn Long!

Lúc này, Thiên Minh Tử đã bị đánh đến mức tóc tai bù xù, tư thế hiên ngang ngạo nghễ ban nãy đâu còn nữa!

Thấy Thiên Minh Tử gần như liều mạng mà chiến, muôn dân trăm họ Hoa Quốc đang ngồi xem truyền hình cũng không khỏi thấy cảm động!

“Tiền bối Thiên Minh Tử phải anh dũng đến mức nào? Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy nhưng vẫn quyết tử chiến không lùi!”

“Haiz, so với tiền bối Thiên Minh Tử thì Tiêu Chính Văn chính là là đồ tham sống sợ chết!”

“Uổng công tôi tin tưởng vua Bắc Lương đến thế, không ngờ anh ta lại là kẻ tham sống sợ chết như vậy! Đến giờ phút quan trọng này mà đến cái bóng anh ta cũng chẳng thấy đâu!”

Phút chốc, một đợt sóng phê bình khác dành cho Tiêu Chính Văn lại bắt đầu oanh tạc trên mạng!

Hầu như tất cra diễn đàn đều lên tiếng chỉ trích Tiêu Chính Văn nhát như thỏ đế, không dám ứng chiến!

Chu Chấn Long thấy mấy luồng bóng kiếm vây quanh lấy mình, hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng, người đó chỉ hơi gật đầu với ông ta rồi lập tức quay lưng xuống núi!

“Dừng!”

Chu Chấn Long đột nhiên vung tay về phía Thiên Minh Tử, nói: “Tôi thua rồi, ông quả nhiên chiến lực bất phàm, lão Chu này bội phục!”

Nói xong, Chu Chấn Long chắp tay với Thiên Minh Tử.

Ngay lúc đó, tay áo Chu Chấn Long bỗng dưng thủng mấy cái lỗ lớn, thậm chí ngay cả da thịt cũng bị kiếm khí của Thiên Minh Tử cắt thành mấy vết thương máu chảy đầm đìa!

Thiên Minh Tử thấy Chu Chấn Long nhận thua, dù trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng vẫn thở hổn hển đáp: “Anh Chu khách sao rồi, cảm ơn!”

“Đệ tử chân truyền của Thiên Cung Bắc Cực quả nhiên có lực chiến bất phàm, tôi thua tâm phục khẩu phục!”

Chu Chấn Long vừa nói vừa sửa sang tay áo, rồi băng bó kỹ vết thương của mình, nhìn về phía Thiên Minh Tử với vẻ mặt hững hờ.

“Ha ha! Quá lời rồi, có điều, hộ vệ hàng đầu của nhà họ Chu cũng khiến tôi thấy hơi thất vọng!”

Thiên Minh Tử lau máu tươi tràn ra bên khóe môi, ngạo nghễ nói.

Nghe thấy thế, sát khí trong mắt Chu Chấn Long chợt lóe lên rồi biến mất, ông ta nhìn về phía Tiêu Chính Văn rời đi, lạnh lùng nói: “Nói nhiều vô ích, mong anh đây hãy tự lo liệu bản thân!”

Nói xong, chu Chấn Long nghiêng đầu nhìn mấy vị hầu tước Huyết Tộc một cái rồi lập tức đi xuống chân núi.

Sau khi bóng lưng Chu Chấn Long đã biến mất, hầu như cả Hoa Quốc đều phát ra một trận hoan hô!

“Chúng ta thắng! Chúng ta thắng rồi!”

Không chỉ Long Kinh, hầu như muôn dân Hoa Quốc đều đốt pháo hoa và hoan hô nhảy múa!

Lúc này, sắc mặt Lục Tiểu Thiến trên khán đài đã hết sức khó coi!

Cô ta vốn cảm thấy trên người Chu Chấn Long có rất nhiều điểm khả nghi.

Quả nhiên hệt như những gì cô ta dự đoán, ban nãy rõ ràng Chu Chấn Long có thể dùng một chưởng đánh gục Thiên Minh Tử nhưng không biết vì sao trong lúc nguy cấp, vì thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện mà ông ta lại thu tay, thế nên Thiên Minh Tử mới nhặt lại được cái mạng chó của mình!

“Vì sao lại thế?”

Lục Tiểu Thiến nghiến răng quay đầu nhìn hầu tước huyết tộc bên cạnh.

“Tất cả những chuyện này đều là ý của Lục Công, hai hổ tranh đấu ắt sẽ có một con bị thương, huyết tộc chúng ta sao không ngồi làm ngư ông đắc lợi? Cô Lục sẽ nhanh chóng hiểu được thôi!”

Nói xong, gã hầu tước huyết tộc kia phóng người lên, chân đạp ánh sáng đỏ tươi, biến mất tăm mất tích!

“Cái gì? Thiên Minh Tử thắng á?”

Tần Vũ nhìn màn hình di động mà không thể tin nổi.

Đừng nói anh ta, ngay cả Đại trưởng lão cũng không dám tin những gì xảy ra lại là thật!

Huyết tộc được trấn giữ bởi ba vị hầu tước, từ đầu chí cuối, ba vị hầu tước kia chưa ra tay một lần nào, nếu bọn họ thật lòng muốn thắng thì chỉ cần hầu tước kia tùy ý ra tay thì Thiên Minh Tử chẳng thể là đối thủ của họ được!

“Theo lão già này thấy, chuyện này nhất định có chỗ đáng ngờ! Ba đại hầu tước của huyết tộc đích thân tới nhưng không ra tay, thấy Thiên Minh Tử đứng đầu ngọn gió, thậm chí đến cả hộ vệ hàng đầu của nhà họ Chu cũng thua Thiên Minh Tử, điều này thật sự quá khác thường!”

Đại trưởng lão vừa lắc đầu vừa đi qua đi lại, thật sự cụ ta nghĩ không ra, trong này rốt cuộc còn giấu giếm bí mật gì!

Không chỉ Đại trưởng lão thấy bất ngờ, đến cả Thiên Minh Tử cũng không dám tin đây là thật!

Trong giây phút ông ta nhìn thấy Chu Chấn Long, thậm chí ông ta đã nghĩ đến việc hôm nay sẽ là ngày vùi thây trên đỉnh Hoa Sơn!

Ông ta rất muốn trốn nhưng nếu không thể hoàn thành sứ mệnh mà Thiên Cung Bắc Cực giao phó, cho dù có quay về bên ngoài lãnh thổ thì cũng sẽ bị Thiên Cung Bắc Cực khép tội phản đồ, loại khỏi sư môn!

Không còn chỗ dựa như Thiên Cung Bắc Cực, Thiên Minh Tử sẽ chẳng thể sống nổi một tháng ở bên ngoài lãnh thổ!

Vì thế, để sinh tồn, ông ta phải liều mạng!

Nhưng không ngờ rằng, Chu Chấn Long lại nhận thua!

Xem ra, những cao thủ nổi tiếng này cũng chỉ được có thế!

“Cô Lục, theo như ước hẹn của chúng ta lúc trước, huyết tộc và Hoa Quốc chúng tôi nên nối lại hòa bình, hơn nữa, Hoa Sơn vốn là một trong năm đại danh sơn, theo lý thì huyết tộc cũng phải sớm ngày hoàn trả!”

Thiên Minh Tử đắc ý bước lên trước một bước, chắp tay ôm quyền với Lục Tiểu Thiến.

“Hừ! Thiên Minh Tử, ông đừng đắc ý sớm thế! Chúng ta đi!”

Lục Tiểu Thiến khinh bỉ hừ một tiếng, dẫn theo ba vị bá tước huyết tộc đứng dây rời đi!

Sau khi mấy người của huyết tộc đã đi khỏi, người võ tông sinh sống dưới chân núi bỗng phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa!

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhảy cẫng lên vui mừng kể từ khi Tiêu Chính Văn xuất hiện đến nay.

Bọn họ cho rằng, mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi cái bóng của Tiêu Chính Văn, rồi sẽ có thể muốn làm gì thì làm!

Nhất là mấy người Lạc Trường Sinh, gã thậm chí còn khóc vì xúc động!

Vô số võ tông tông chủ rối rít kéo nhau lên đỉnh Hoa Sơn, vây lấy Thiên Minh Tử, coi ông ta như thần linh mà quỳ xuống vái lạy!

Thiên Minh Tử chắp tay sau lưng, nở nụ cười đắc ý, nhìn xuống đám người võ tông.

“Mọi người khách sáo rồi, đây vốn là trách nhiệm của tôi! Không như một số người, cố ý đùn đẩy trách nhiệm, câu giờ trì hoãn!”

Vừa nói, ánh mắt Thiên Minh Tử vừa chĩa về phía con đường mòn dẫn lên núi.

Mọi người cũng đồng loạt dựa theo ánh mắt Thiên Minh Tử nhìn xuống dưới chân núi!

Chỉ thấy một mình Tiêu Chính Văn chậm rãi đi về phía một chiếc xe màu đen.

Trước cửa xe là một cô gái đẹp tựa tiên nữ!

Không ít người chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra Khương Vy Nhan!

“Hừ, tiền bối Thiên Minh Tử ở đây sống mái với huyết tộc, Tiêu Chính Văn lại còn mặt mũi dẫn vợ đến du sơn ngoạn thủy!”

“Hừ, thứ người như hắn đúng là không xứng với ba chữ vua Bắc Lương!”

“Đúng, loại người này đáng để bị vạn dân phỉ nhổ!”

Không chỉ người của võ tông bất mãn với Tiêu Chính Văn, đám phóng viên truyền thông cũng cố ý đặc tả cảnh Tiêu Chính Văn đi về phía Khương Vy Nhan những mười giây!

Trong ống kính, Khương Vy Nhan đứng bên cạnh chiếc xe màu đen, thân thiết nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, trên gương mặt cô là vẻ hạnh phúc như gió xuân, ôm hôn Tiêu Chính Văn nhiệt tình!

Thấy cảnh quay đặc tả này, muôn dân Hoa Quốc xôn xao ồ lên!

“Bảo sao tổng giám đốc Lâm nói thời đại của Tiêu Chính Văn sắp kết thúc rồi! Đúng là tổng giám đốc Lâm nhìn xa trông rộng!”

Phương Dĩnh nhìn vợ chồng Tiêu Chính Văn cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom