• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

  • Chương 1669-1672

Chương 1669: Chuyện tốt với anh Tiêu

Ở trong thế tục, cái tên Lục Thanh Thành này không nổi tiếng, thậm chí không mấy ai biết đến sự tồn tại của nó.

Nhưng ở ngoài lãnh thổ, nhắc đến ba chữ Lục Thanh Thành thì ai ai cũng biết.

Thậm chí ngoài lãnh thổ còn từng có một truyền thuyết, năm đó Lục Thanh Thành vì vợ của mình mà đã một mình giết một tông môn lớn đã phát triển hàng nghìn năm ở ngoài lãnh thổ.

Một mình ông ta đã giết sạch cả một tông môn, mà mọi chuyện chỉ vì muốn cứu vợ của mình mà thôi.

Phải biết đó là tông môn lớn đã phát triển hàng nghìn năm ở ngoài lãnh thổ, chỉ riêng các cao thủ cảnh giới Nhân Vương đỉnh cao trong tông môn thôi đã lên đến con số lớn.

Thậm chí còn có cường giả cảnh giới Nhân Hoàng trong đó.

Mà Lục Thanh Thành một mình diệt sạch một tông môn người ta, chỉ riêng về thực lực này cũng đủ để khiến người ta nghe mà chậc lưỡi.

Từ đó về sau chỉ cần nói là người nhà họ Lục thì các gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ đều nể mặt chứ đừng nói là con gái ruột của Lục Thanh Thành.

Không gia tộc hay tông môn đồng ý thì chẳng ai muốn chọc đến sát thần như thế cả.

Thế nên ngay cả Lý Chính Đạo cũng toát đầy mồ hôi.

Quả nhiên cuộc gặp mặt hôm nay không đơn giản như mình nghĩ.

Hơn nữa có thế nào Lý Chính Đạo cũng không ngờ nhà họ Lục lại là người của dòng chính huyết tộc, hơn nữa chính là nhà họ Lục có thù với nhà họ Chu.

Với thực lực của Lục Thanh Thành, con gái ruột của ông ta chắc là sự tồn tại cực có quyền lực trong ba vị cao thủ Nhân Vương cấp ba mà huyết tộc cử đến này.

“Xem ra cô Lục cũng có lai lịch không nhỏ”.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Lý Chính Đạo.

Lý Chính Đạo cũng không tiện nhiều lời trước mặt Lục Tiểu Thiến, chỉ trao đổi ánh mắt với Tiêu Chính Văn.

“So với danh tiếng trong thế tục của anh Tiêu đây thì sau này nhà họ Lục chúng tôi vẫn phải dựa vào anh Tiêu”.

Lục Tiểu Thiến cười nói.

“Ồ? Nhưng Hoa Quốc chúng tôi có luật pháp của Hoa Quốc, sẽ không cho phép người huyết tộc ác cô làm loạn như bây giờ nữa”.

Tiêu Chính Văn vẫn mỉm cười nói, nhưng lời nói lại khá sắc bén.

“Anh Tiêu, hà tất gì phải từ chối đẩy người khác ra xa thế?”

Nói rồi Lục Tiểu Thiến dẫn Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo cùng đi vào một căn phòng VIP rất rộng.

Vài người phục vụ nhanh chóng bưng trà nước và bánh ngọt lên đặt xuống trước mặt Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo.

“Anh Tiêu, mời!”

Lục Tiểu Thiến làm động tác mời, sau đó bưng tách trà lên uống một ngụm nhỏ.

Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo mới nhìn dụng cụ trà bằng vàng trên bằng, sau đó cũng bưng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

“Tôi nghe nói bình thường anh Tiêu thích uống trà, không biết trà này của tôi thế nào?”

Lục Tiểu Thiến mỉm cười hỏi.

Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, gật đầu nói: “Trà khá ngon, nhưng điều tra tôi như thế hình như không lịch sự lắm nhỉ”.

Nghe anh nói thế, Lục Tiểu Thiến khẽ cười nói: “Anh Tiêu, không thể nói như thế, thật ra tôi làm vậy cũng là vì muốn giữa chúng ta có thể có một khởi đầu tốt đẹp”.

“Lẽ nào những anh hùng đứng trên đỉnh cao của thế giới như anh Tiêu không đáng để Tiểu Thiến nghiên cứu kỹ càng sao?”

Lục Tiểu Thiến vẫn nở nụ cười rất quyến rũ.

“Anh Tiêu trước giờ giết người quyết đoán, đầu tiên là Kiếm Tiên Thiên Sơn rồi đến cụ tổ Hỏa Long, sau đó lại là năm đại danh sơn. Nói đúng ra chúng tôi phải cảm ơn anh Tiêu rất nhiều”.

Nghe thế nụ cười của Tiêu Chính Văn dần trở nên lạnh lùng nói: “Hằng Sơn và Hoa Sơn chắc chắn không phải là nơi huyết tộc có thể tùy ý chiếm cứ, dù nơi đó không có võ tông thì cũng là lãnh thổ của Hoa Quốc”.

Chốn cũ của năm đại danh sơn đều có phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa cũng là nơi giúp ích cho việc tu luyện võ thuật, tất nhiên Tiêu Chính Văn không cho phép người huyết tộc chiếm được món hời lớn như thế.

Hơn nữa Hằng Sơn hay Hoa Sơn thì theo dự tính của Tiêu Chính Văn, một thời gian nữa anh sẽ dời trụ sở điện Thần Long đến đó.

“Anh Tiêu, không thể nói thế, lúc chúng tôi đến nơi đó là nơi không có chủ, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì chúng tôi vừa không làm người khác bị thương vừa không cướp đất của ai”.

“Thật ra với tài năng của anh Tiêu, hà tất gì phải để ý đến một nơi như thế? Hơn nữa có quan hệ tốt với huyết tộc hẳn cũng là chuyện tốt với anh Tiêu”.
Chương 1670: Từ chối

Vẻ mặt Lục Tiểu Thiến trở nên lạnh lùng, dù sao cô ta cũng là con gái của Lục Thanh Thành, dĩ nhiên có kiêu ngạo của mình.

Vừa rồi cô ta khách sáo với Tiêu Chính Văn chỉ là không muốn trở mặt quá nhanh mà thôi.

Huống hồ cho dù Tiêu Chính Văn có danh vọng hay thực lực cũng có thể nói được.

Nếu có thể hợp tác thành công với Tiêu Chính Văn thì cũng có ích cho sự phát triển ở thế tục của huyết tộc.

Đúng lúc này một thanh niên nhanh chân bước đến gần Lục Tiểu Thiến, sau đó ghé vào tai cô ta nói nhỏ gì đó.

“Hả?”

Nghe xong, đôi mắt xinh đẹp của Lục Tiểu Thiến bỗng lóe sáng.

“Anh Tiêu, hình như không chỉ có bọn tôi hứng thú với anh, mà người nhà họ Ngụy cũng rất quan tâm đến tung tích của anh đấy”.

Lục Tiểu Thiến quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn híp mắt cười nói.

Quả nhiên người đi theo Tiêu Chính Văn cả đoạn đường chính là cấp dưới của Ngụy Nguyên Cát.

“Không sao, chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi, chúng ta vẫn nên nói việc chính đi”.

Tiêu Chính Văn tỏ vẻ không sao nói.

Lục Tiểu Thiến do dự một chốc rồi xua tay với người thanh niên đó.

Nếu Tiêu Chính Văn đã không quan tâm đến chuyện này thì cô ta cũng không cần gây thù với nhà họ Ngụy.

Còn cấp dưới của Ngụy Nguyên Cát cũng đã vội vàng quay về báo tin ngay sau khi Tiêu Chính Văn bước vào lầu Vọng Nguyệt.

Vừa nghe nói Tiêu Chính Văn xuất hiện ở lầu Vọng Nguyệt, Ngụy Nguyên Cát không khỏi vui mừng.

“Hừ! Còn dám chạy đi khắp nơi? Người đâu, thông báo với mọi người đi gọi các truyền thông đến lầu Vọng Nguyệt đợi xem trò vui”.

Ngụy Nguyên Cát híp mắt, sát khí đằng đằng nói.

“Thế tử, lầu Vọng Nguyệt là địa bàn của huyết tộc, chúng ta đột nhiên xông vào hình như không hay lắm”.

Ông lão một cánh tay tiến đến trước một bước khuyên bảo.

“Hừ, không hay lắm? Tiêu Chính Văn không có quan hệ gì với huyết tộc thì sao Lục Tiểu Thiến lại phải bảo vệ Tiêu Chính Văn? Hơn nữa lẽ nào nhà họ Ngụy chúng ta sợ nhà họ Lục à?”

“Đừng quên, nhà họ Ngụy cũng là gia tộc lớn có lịch sử mấy ngàn năm, đằng sau chúng ta còn có thế lực của nhà họ Khổng. Dù Lục Tiểu Thiến ở đó cũng phải nể mặt nhà họ Ngụy”.

Ngụy Nguyên Cát không quan tâm là nhà họ Lục hay nhà họ Lưu gì đó, bây giờ ông ta chỉ muốn đánh cho Tiêu Chính Văn quỳ xuống cầu xin cứu giúp trước mặt tất cả truyền thông.

Ông ta muốn đạp lên đầu Tiêu Chính Văn rồi tuyên bố với thế giới rằng Ngụy Nguyên Cát ông ta mới là đỉnh cao của thế giới.

Ít nhất cả thế giới đều bị ông ta đạp dưới chân trước khi các đại gia tộc ở ngoài lãnh thổ.

Vì với danh tiếng của Tiêu Chính Văn ở thế tục và sức mạnh anh đạt được trong thế tục, nếu không loại trừ người này thì sẽ cực kỳ bất lợi cho nhà họ Ngụy và nhà họ Khổng đứng đằng sau.

Thế nên Ngụy Nguyên Cát gấp gáp muốn giết Tiêu Chính Văn không phải là vì tự đại kiêu ngạo của ông ta mà là ai có thể tiêu diệt được Tiêu Chính Văn thì có thể lấy được uy tín và sức mạnh ý nguyện thuộc về Tiêu Chính Văn.

Mặc dù đây đều là những thứ vô hình, nhưng thường càng là điểm tốt của vô hình thì càng khó có được.

“Được rồi”.

Ông lão một tay thấy Ngụy Nguyên Cát đã quyết tâm làm thế cũng chỉ đành đi ra ngoài cùng với ông ta.

Lúc này trong phòng VIP số một lầu Vọng Nguyệt.

Lục Tiểu Thiến thấy Tiêu Chính Văn thoải mái như thế cũng dứt khoát nói: “Anh Tiêu, tôi không vòng vo với anh thêm nữa, thật ra theo điều tra kỹ lưỡng của chúng tôi, giữa anh và Thiên Đạo Minh Ước cũng có mối thù sâu đậm”.

“Huyết tộc tôi và Thiên Đạo Minh Ước cũng không đứng cùng một phe, thế nên chúng ta vẫn có điểm chung”.

“Chẳng qua người nhà họ Chu và tổ tiên nhà họ Lục chúng tôi có mối thù sâu đậm, còn nhà họ Lý và nhà họ Trương, chúng tôi chỉ trừng phạt nhỏ, huyết tộc hy vọng có thể hòa bình với anh Tiêu”.

Những lời Lục Tiểu Thiến nói khá khó hiểu, ý ngoài lời nói của cô ta là không mong Tiêu Chính Văn nhúng tay vào chuyện này.

“Còn nhà họ Lý và nhà họ Trương, tôi không muốn hỏi, nhưng tôi không thể giao người nhà họ Chu cho các cô, thế nhưng có một việc tôi vẫn muốn nhờ chỉ rõ”.

Tiêu Chính Văn không cảm xúc nói.

Lục Tiểu Thiến không ngờ Tiêu Chính Văn lại từ chối thẳng thừng như vậy, lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười nói: “Mời anh nói, tôi nhất định sẽ nói những gì mình biết”.

“Nếu huyết tộc các cô và Đế Vương Các đều đứng về phía đối lập với Thiên Đạo Minh Ước, tại sao vẫn bị Thiên Đạo Minh Ước khống chế trong mấy nghìn năm Quốc vận của Hoa Quốc?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
Chương 1671: Bá tước huyết tộc

Tiêu Chính Văn đã đoán được từ trong lời nói của Chu Hạo Nhiên, mấy nghìn năm nay, Đế Vương Các đã tập hợp được một số lượng lớn anh hùng hào kiệt của các thời đại!

Mà thực lực bên phía huyết tộc, chỉ cần nhìn Lục Tiểu Thiến thôi là có thể thấy rõ!

Hai thế lực lớn lại không có cách nào nhúng tay vào sự thay đổi triều đại bên trong thế tục, vẫn bị Thiên Đạo Minh Ước lợi dụng sơ hở, mấy lần đều suýt thì lật đổ Hoa Quốc, chuyện này vốn đã không hợp với lý thường!

“Anh Tiêu, thật ra có một số chuyện, tôi vốn dĩ không nên tiết lộ cho anh biết!”

“Thế nhưng để biểu hiện thành ý của huyết tộc chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ không giấu giếm gì anh Tiêu!”

“Mấy nghìn năm nay, muôn dân Hoa Quốc chỉ biết hoàng đế thế nào nhưng lại không hề hiểu hoàng đế cũng chẳng thể độc đoán chuyên quyền, ví dụ như Tào Nguỵ, căn bản chẳng có cách nào tự chủ, thế nên sau này đã bị Tư Mã Thị đoạt mất thiên hạ!”

“Nữ hoàng Tắc Thiên có công lao vĩ đại, thế nhưng người đời sau vẫn không thôi mắng chửi, Tống thái tổ Triệu Khuông Dận đột nhiên chết thảm trong tẩm cung, không một ai trong số hai mươi tám hoàng đế thời Minh là không bị quan văn hạ độc giết chết!”

“Ẩn tình bên trong phần nhiều là từ những kẻ gọi là phần tử trí thức, từ lúc Khổng Khưu giúp Thiên Đạo Minh Ước giành được thiên hạ đã lấy nhân nghĩa đạo đức làm lý do để mua chuộc lòng người!”

“Thứ Nho gọi là Nho Thông “Thù Nho” vốn dĩ chính là cần làm suy yếu năng lực kiểm soát của Đế Vương đối với Hoa Quốc, lại lấy hai chữ lễ nghĩa để bãi bỏ quốc pháp, lấy hai chữ nhân nghĩa tâng bốc chính mình!”

“Kể từ thời kỳ Hán Vũ thứ gọi là Nho thuật xưng bá thiên hạ tới nay, tất cả những phần tử trí thức này đều đồng loạt trở thành con chó săn của nhà họ Khổng!”

“Người nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ xa xôi có thể chi phối tất cả từ phía sau! Văn võ khắp triều đều là những kẻ gian ác, ngẫu nhiên có một hai kẻ trung quân ái quốc cũng đâu phải là đối thủ của bọn họ?”

“May là Đế Vương Các vẫn luôn kiểm soát đội ngũ võ tướng, vậy nên mới không rơi vào trong tay Thiên Đạo Minh Ước, nếu không e rằng bí mật của di tích Long tộc đã thuộc về Thiên Đạo Minh Ước từ lâu rồi!”

Nghe xong những lời này của Lục Tiểu Thiến, ngay cả Lý Chính Đạo cũng cảm nhận được sống lưng mình rét run lên!

Hoá ra những thứ gọi là Đại Nho hay là danh thần danh tướng gì đó đều được đồng đảng của bọn họ tô vẽ cho đẹp hơn mà thôi!

Bao gồm cả danh tướng thiên cổ như Trương Cư Chính, thật ra trong lòng vẫn ẩn giấu âm mưu!

Từ điểm này có thể tưởng tượng ra vua Đường năm đó đã phải gồng gánh áp lực nhiều tới độ nào mới giữ lại được bản chiếu thư di mệnh đó!

“Theo như cô nói, lẽ nào trong lịch sử Hoa Quốc không có lấy một người trung thành với quốc gia hay sao?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Anh Tiêu, anh cũng là một bậc quân vương, anh nên hiểu rõ sách sử là do ai viết, xa thì không nói, chỉ nói nhà họ Chu, tại sao Chu Kỳ Trấn lại phải giết Vu Khiêm cơ chứ?”

“Giống như những gì viết trong sách sử, sau khi Chu Kỳ Trấn bị quy phục, hắn đã cố gắng xoay chuyển tình thế, Chu Kỳ Trấn nên cảm ơn hắn mới phải, tại sao lại phải giết hắn? Lẽ nào bậc Đế Vương từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tốt nhất lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy hay sao?”

Lời của Lục Tiểu Thiến, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể phản bác.

Quả thực, nhìn vào sách sử từ đời nhà Minh, trí thông minh của người nhà họ Chu gần như xếp vào hạng ngu đần ngớ ngẩn!

Thế nhưng vấn đề chính là ở đây, có Đế Vương nào là không theo học danh sư thời đó?

Dù là một người bình thường có trí khôn không cao ngồi trên vị trí đó thì cũng sẽ không đưa ra một quyết định ngu xuẩn như vậy!

“Vậy nên, danh tiếng của nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ cực kỳ không tốt, những nhân vật cùng thời ông ta đều giữ kín như bưng, chẳng qua chính là để bảo vệ cho bộ mặt của mấy thế gia cùng thời mà thôi!”

“Mà người đời sau sao có thể biết được sự thâm độc của bọn họ? Dù là huyết tộc chúng tôi cũng không biết xấu hổ mà làm bạn với bọn họ!”

“Luôn miệng nói nhân nghĩa rồi nhân tâm, nói trắng ra thì chính là không muốn quốc gia có pháp trị, bởi vì pháp trị sẽ giới hạn quyền lợi của bọn họ, sẽ ngăn cản bọn họ không từ thủ đoạn tranh đoạt lấy trái tim rồng!”

Từng câu từng chữ của Lục Tiểu Thiến đều khiến cho người ta chẳng thể nào phản bác, ngay cả Lý Chính Đạo cũng bất lực thở dài không thôi.

Thấy Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo trầm mặc không nói, Lục Tiểu Thiến lại tiếp lời: “Vậy nên chắc là bây giờ anh Tiêu cũng đã hiểu rồi nhỉ, thế lực của nhà họ Khổng lớn tới độ nào, dù ở vùng ngoài lãnh thổ thì bọn họ cũng là ông trùm một phương!”

“Nếu như anh Tiêu không hy vọng nhìn thấy Hoa Quốc máu chảy thành sông trong tương lai không xa sắp tới, chi bằng suy xét liên thủ với huyết tộc chúng tôi, huyết tộc chúng tôi cũng hận mấy kẻ “Nho” hạ lưu bỉ ổi kia tới tận xương tuỷ!”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trầm mặc nhìn Lục Tiểu Thiến.

Dù là những ẩn tình mà Chu Hạo Nhiên hay là Lục Tiểu Thiến tiết lộ với anh, ngay cả trong Thiên Sơn Thư Lục cũng không hề ghi chép!

Bảo Tiêu Chính Văn tiếp nhận những sự thực này ngay lập tức, ít nhiều cũng có phần hơi khó khăn!

Dù gì huyết tộc cũng chẳng có lòng dạ tốt đẹp gì!

Thật ra mục đích của mọi người đều hoàn toàn giống nhau – Di tích Long tộc!

“Anh Tiêu, bối cảnh của người nhà họ Khổng quả thực không hề đơn giản, dù ở vùng ngoài lãnh thổ thì nhà họ Khổng cũng là một thế gia lâu đời đã tồn tại mấy nghìn năm!”

“Ban đầu, nhà họ Khổng từng bị thế lực lớn một phương liên thủ tiêu diệt, thế nhưng điều bất ngờ chính là chưa tới một trăm năm, bên bị tiêu diệt ngược lại chính là thế lực lớn một phương, mà thế lực nhà họ Khổng lại càng bước lên thêm một tầng cao kể từ khi đó!”

Lý Chính Đạo cũng đứng bên cạnh giải thích.

Bí mật cả nghìn năm nay bị tiết lộ, trong lòng Tiêu Chính Văn lại không chấn động lắm, chỉ là nó khiến anh cảm nhận được cục diện trước mắt càng thêm phức tạp và khó bề phân biệt!

Chuyện này đã không còn là sự tranh đua giữa hai thế lực lớn nữa mà là cuộc đấu võ giữa các thế lực của rất nhiều bên!

“Anh Tiêu, những bí mật cả nghìn năm nay này không phải ai cũng có thể biết được, thành ý của huyết tộc chúng tôi đã phơi bày ra trước mắt rồi, anh Tiêu sẽ quyết định như thế nào đây?”

Lục Tiểu Thiến nói rồi nhìn về phía Tiêu Chính Văn nãy giờ vẫn trầm mặc không nói.

Đã nói tới mức này rồi, Tiêu Chính Văn cũng nên cho huyết tộc của cô ta một câu trả lời hài lòng.

“Người nhà họ Khổng có thế lực lớn, thế nhưng tôi tin rằng Hoa Quốc của bây giờ không thiếu những chiến sĩ yêu nước! Lại nói, thực ra ân oán giữa nhà họ Lục mấy người với nhà họ Chu đã có từ lâu rồi!”

“Chu Bột đã chết, nhà họ Chu bây giờ cũng chẳng biết đang ở nơi đâu, thậm chí thế lực của nhà họ Chu ở vùng ngoài lãnh thổ cũng bị nhà họ Lục mấy người dẹp tan, mấy người sao phải đuổi cùng giết tận như thế?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày lên tiếng, ý tứ bên trong đã rất rõ ràng rồi.

Dù là nhà họ Lý hay là nhà họ Chu thì Tiêu Chính Văn cũng phải bảo vệ!

“Anh Tiêu, năm đó nhà họ Lục chúng tôi bị Chu Bột chém giết, nếu như không phải cụ tổ nhà chúng tôi trốn vào mật đạo thì e rằng nhà họ Lục chúng tôi đã bị ông ta giết sạch rồi!”

“Bây giờ, nhà họ Lục chúng tôi phục thù, đương nhiên cũng phải làm cho ra nhẽ!”

Lục Tiểu Thiến trầm mặt, lạnh lùng nói.

“Mấy nghìn năm nay, người nhà họ Chu vẫn luôn sám hối vì chuyện này, hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì không có tính người, cô bảo tôi có thể đáp ứng điều kiện này của cô như thế nào đây?”

Tiêu Chính Văn nhìn về phía Lục Tiểu Thiến, ánh mắt trầm tư hướng về bên trên tách trà.

“Cũng có thể nói, dù thế nào thì anh Tiêu cũng sẽ bảo vệ nhà họ Chu à?”

Vẻ mặt của Lục Tiểu Thiến càng trở nên lạnh lùng.

Trong không khí đột nhiên được bao phủ bởi một tầng khí tức căng thẳng, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng hạ tới cực điểm!

“Tôi cũng từng nói rồi, Hoa Quốc chúng tôi có luật pháp của mình, người vô tội thì không thể tuỳ ý chém giết!”

Tiêu Chính Văn nói rồi đặt tách trà trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng y như thế cũng hướng về phía Lục Tiểu Thiến.

“Anh Tiêu, tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn chưa nói rõ lắm, huyết tộc chúng tôi có lẽ là đồng minh đáng tin duy nhất của anh Tiêu, hoặc cũng có thể nói là của Thiên Tử, anh Tiêu là người thông minh, anh cảm thấy vì nhà họ Chu mà đắc tội với huyết tộc chúng tôi thì có đáng hay không?”

“Vả lại, anh Tiêu cho rằng lần này huyết tộc chúng tôi trở về thế tục, lẽ nào thật sự không có cao thủ trấn giữ hay sao?”

“Ngay cả một cô gái như tôi cũng có thực lực Nhân Vương cấp ba, anh Tiêu cũng biết tôi chỉ là một kẻ tay sai trong huyết tộc chúng tôi mà thôi, mà những người tới trấn giữ lần này đều là bá tước của huyết tộc!”

Trong lời nói của Lục Tiểu Thiến đã mang theo ý uy hiếp.

“Bá tước Huyết Sát, bá tước Huyết Ảnh, bá tước Huyết Vực, tôi đoán ông Lý cũng đã từng nghe nói tới ba cái tên này rồi!”

“Ba nhân vật lớn này từng càn quét vô số tông môn lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa đều có thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, thế nhưng bọn họ cũng chỉ là một góc nhỏ của huyết tộc chúng tôi!”

“Anh Tiêu thật sự muốn đối địch với huyết tộc lớn mạnh như thế sao?”

Lục Tiểu Thiến không kiêng nể gì mà công khai uy hiếp!
Chương 1672: Ra tay với tôi sao?

“Cô Lục, sao lại phải làm tổn thương hoà khí? Việc liên thủ với huyết tộc dẫu sao cũng chẳng phải chuyện nhỏ, chúng tôi cũng cần trở về thương lượng thêm mới có thể trả lời cô được!”

Lý Chính Đạo vội vàng đứng dậy giải vây, lúc Lục Tiểu Thiến nói ra những lời ban nãy, cụ ta đã cảm nhận được mấy luồng sát khí hết sức đáng sợ dần khoá chặt lấy căn phòng này!

Chiến lực của Tiêu Chính Văn hết sức khủng bố, thế nhưng thế lực các phương hiện tại lại khó bề phân biệt, tuỳ tiện khai chiến với huyết tộc tuyệt đối không phải một lựa chọn thông minh!

“Được rồi, nếu như ông Lý đã nói như vậy, thế thì tôi lại đợi thêm vài ngày, có điều hy vọng anh Tiêu đừng khăng khăng làm theo ý mình!”

Lục Tiểu Thiến nói xong liền đứng dậy chuẩn bị lên tiếng đuổi Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo!

“Ông Lý, chúng ta trở về thôi!”

Tiêu Chính Văn đứng dậy rồi bình thản nói với Lý Chính Đạo.

Tiêu Chính Văn hoàn toàn không hề bận tâm tới mấy lời uy hiếp của Lục Tiểu Thiến, thế nhưng dẫu sao thì cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, Tiêu Chính Văn cũng không vội so đo với cô ta!

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo rời đi, Lục Tiểu Thiến thậm chí còn chẳng nói nhiều hơn nửa chữ!

Mãi tới khi Tiêu Chính Văn và Lý Chính Đạo đi xa, một bóng người màu đen mới đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục Tiểu Thiến.

Người đàn ông mặc đồ đen đó có ánh mắt lạnh tanh, sát khí bừng bừng khắp người, từ xa nhìn lại giống như một sát thần vậy!

“Thưa cô, sao ban nãy cô không để cho tôi giữ Tiêu Chính Văn lại?”

Người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng hỏi bằng chất giọng trầm khàn.

“Cậu cho rằng cậu giữ được anh ta sao?”

Ánh mắt của Lục Tiểu Thiến chuyển về phía người đàn ông mặc đồ đen đó.

“Dù thuộc hạ không thể giữ anh ta lại, thế nhưng với thân phận của cô, những đại nhân khác cũng sẽ ra tay, dù Tiêu Chính Văn có thực lực ngất trời thì cũng chẳng thể là đối thủ của chúng ta!”

“Huống hồ gì không chỉ có chúng ta muốn giết anh ta!”

Người đàn ông mặc đồ đen nói với vẻ không cam tâm.

Thật ra Lục Tiểu Thiến ban nãy cũng vẫn chưa để lộ chân tướng với Tiêu Chính Văn, ba bá tước của huyết tộc đó quả thực không tầm thường, thế nhưng cũng chưa hẳn là toàn bộ con át chủ bài của cô ta!

Ở bên trong huyết tộc, bá tước chỉ là cấp bậc rất thấp, ông lớn của huyết tộc trấn giữ thế tộc thật sự lần này đường đường là một hầu tước!

Thực lực đã ở trên ngưỡng Nhân Vương cấp năm từ lâu!

Ba bá tước cộng thêm một hầu tước, dù Tiêu Chính Văn có mọc thêm cánh thì cũng đừng hòng sống sót rời đi!

“Lý Chính Đạo sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu Tiêu Chính Văn mà lật mặt với nhà họ Lý thì sẽ ảnh hưởng tới cục diện của huyết tộc chúng ta ở thế tục!”

Lục Tiểu Thiến trầm giọng nói.

“Nhà họ Lý? Với thế lực của nhà họ Lục thì vẫn chưa tới lượt nhà họ Lý ông ta lo chuyện bao đồng!”

Người đàn ông mặc đồ đen bất bình lên tiếng.

Thực lực của nhà họ Lục đâu phải là thứ mà nhà họ Lý có thể so bì nổi.

Không chỉ ở trong huyết tộc có vai trò hết sức quan trọng, dù là một số thế gia lâu đời ở Hoa Quốc cũng phải nể mặt nhà họ Lục bọn họ mấy phần!

“Cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”

Lục Tiểu Thiến khẽ lắc đầu nói.

“Cô chủ, thật ra người này cũng chỉ ở cảnh giới Nhâm Vương cấp hai mà thôi, giết anh ta thậm chí còn chẳng cần tới hầu tước xuất hiện!”

Người đàn ông mặc đồ đen nói với vẻ hết sức tự tin.

Hắn chính là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, giết một kẻ yếu còn kém hơn mình hai bậc cảnh giới không phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

“Huyết Sát, lẽ nào cậu cho rằng tôi thật sự vì sợ anh ta hay sao? Ở trong mắt tôi, anh ta chỉ là một quân cờ, giữ anh ta lại vì có lẽ sau này vẫn còn cần dùng tới!”

“Thời buổi loạn lạc, kích động sẽ khiến cho bản thân rơi vào thế bị động ngay lập tức!”

Lục Tiểu Thiến hừ một tiếng, khinh thường nói.

Dù gì cô ta cũng là nhân vật số hai của nhà họ Lục, những thứ tiếp xúc hàng ngày cũng đều là chiêu trò của một số thế gia!

Dù là tầm nhìn hay tâm cơ thì cũng vượt xa so với Thiên Tử.

Ở trong mắt cô ta, Tiêu Chính Văn rõ ràng chỉ giống như con kiến, dù là như vậy, cô ta vẫn đối đãi lịch sự với Tiêu Chính Văn, từ điểm này có thể thấy được lòng dạ cô ta thâm sâu tới độ nào!

“Cô chủ, ý của cô là…”

“Thiên Đạo Minh Ước đang tìm anh ta, người đứng sau lưng lâu đài Versailles tương lai cũng sẽ trở thành kẻ địch của anh ta! Thế tử nhà họ Khổng lại còn chết trong tay anh ta, cậu nói xem, giá trị của anh ta lớn tới độ nào?”

Lục Tiểu Thiến lạnh lùng cười vài tiếng, trong mắt cũng loé lên tia sáng!

“Ôi!”

Huyết Sát không khỏi thất kinh, một mình Tiêu Chính Văn lại đắc tội với nhiều thế lực lớn như vậy sao?

Thậm chí ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng là kẻ địch của anh?

Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự như những gì Lục Tiểu Thiến nói, vậy thì sau lưng Tiêu Chính Văn không thể không có thế lực lớn chống lưng cho, nếu không thì sao có thể sống sót tới hiện tại?

Mà ở một bên khác, Tiêu Chính Văn vừa mới bước ra khỏi lầu Vọng Nguyệt, trước cửa đã có biển người chờ sẵn!

Vô số ống kính camera đang điên cuồng chụp Tiêu Chính Văn, còn có không ít phóng viên đang nói gì đó vào trong micro.

Khoảng không bên trên đám người có một nam thanh niên mặc đồ cổ trang đang khoanh tay liếc nhìn xuống mấy người Tiêu Chính Văn.

“Tiêu Chính Văn? Cuối cùng thì anh cũng chịu xuất hiện rồi?”

Nam thanh niên nhếch miệng cười, trong ngữ điệu đầy vẻ ngạo mạn!

Gã chính là thế tử Ngụy Nguyên Cát của nhà họ Ngụy!

Lúc này, các kênh truyền thông lớn của Hoa Quốc đều đang phát trực tiếp trận đại chiến kinh thiên sắp sửa bộc phát!

Mà trên mạng cũng đang đua nhau bàn tán sôi nổi về kết cục cuối cùng của trận chiến giữa Ngụy Nguyên Cát và Tiêu Chính Văn!

“Dựa vào anh mà cũng dám đưa người tới Vy Hào? Thật sự không ngờ nước Vy Hào của khi trước đã đi tới bước đường này rồi!”

Nói rồi, Ngụy Nguyên Cát tiến lên trước một bước, chắn ngang trước mặt Tiêu Chính Văn!

“Tránh ra, anh chắn đường của bản vương rồi!”

Tiêu Chính Văn nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Cái gì? Anh có biết tôi là ai không? Còn dám ăn nói điên cuồng như vậy ở trước mặt tôi?”

Sắc mặt của Ngụy Nguyên Cát đột nhiên trở nên u ám.

“Xin lỗi nhé, không hứng thú để biết, làm ơn nhường đường!”

Tiêu Chính Văn nói với giọng bình tĩnh.

Thế nhưng câu nói tưởng như bình thản không có gì kỳ lạ này lại làm tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự tôn của Ngụy Nguyên Cát!

Dù gì các kênh truyền thông nổi tiếng trên cả nước đều đang có mặt, mấy chục máy quay đều đang phát trực tiếp!

Nhất cử nhất động của gã và Tiêu Chính Văn gần như đều được phát tới cả nước cùng một lúc, mà những lời ban nãy của Tiêu Chính Văn rõ ràng là đang khinh thường gã!

“Hừ! Quả nhiên là ngông cuồng, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ khiến cho anh hiểu ra rằng anh sẽ phải trả một cái giá mà anh căn bản chẳng thể chịu đựng nổi vì sự ngông cuồng của bản thân mình!”

Ngụy Nguyên Cát nghiến răng, trợn trừng mắt gầm lên.

“Tôi nói này anh phiền phức quá đấy, tránh ra! Tôi tiết kiệm thời gian!”

Tiêu Chính Văn cực kỳ thiếu nhẫn nại nhíu mày nói.

Cái gì?

Anh tiết kiệm thời gian?

Lời này vừa thốt ra, Ngụy Nguyên Cát tức tới độ mặt mày trắng bệch, cơ thể giống như đang run lên!

Đương nhiên, gã run không phải vì sợ mà là vì tức giận!

“Tiêu Chính Văn, nếu như cậu đã không có gan nhận chiến thư của tôi, gặp thế tử thì tốt nhất nên khách khí một chút! Hơn nữa cậu cho rằng không nhận chiến thư của tôi thì có thể thoát được một kiếp nạn hay sao?”

Ngụy Nguyên Cát vừa nói dứt lời, khí tức khắp người đột nhiên dâng cao, thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp hai lộ ra rất rõ!

“Tôi thật sự rất bận! Không có thời gian để chơi nhà chòi với anh!”

Tiêu Chính Văn mặt không cảm xúc nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát, nói.

“Không có thời gian? Anh nói với tôi anh không có thời gian?”

“Đúng thật là nực cười, sợ thì nói là sợ, chỉ cần anh quỳ xuống trước mặt tôi thừa nhận là thuộc hạ bại tướng của thế tử tôi, ngày hôm nay tôi sẽ tha cho anh một con đường sống!”

“Nếu không thì thế tử tôi sẽ cho anh sáng mắt ra!”

Ngụy Nguyên Cát cười lạnh lùng, siết chặt tay thành nắm đấm nói.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Chính Đạo nhíu mày đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Cậu Tiêu, cậu ta chính là thế tử Ngụy Nguyên Cát của nhà họ Ngụy, theo tôi thấy, nếu như hôm nay cậu không ra tay thì e rằng cậu ta sẽ không để yên đâu!”

Lý Chính Đạo vừa nói hết câu, người dân hóng chuyện xung quanh cũng đồng loạt hô lên với Tiêu Chính Văn: “Xin vua Bắc Lương hãy giết chết tên giặc này!”

“Đúng! Giết chết hắn!”

“Cái tên Ngụy Nguyên Cát này có là cái thá gì! Vừa mới từ vùng ngoài lãnh thổ trở về đã khiêu chiến với vua Bắc Lương, hắn chính là một tên hề nhảy nhót, xin vua Bắc Lương giết chết tên này để chấn chỉnh quốc cương!”

Liếc mắt nhìn đám người đang gào lên, Ngụy Nguyên Cát cười khẩy, nói: “Hừ! Dựa vào anh ta mà cũng dám giao đấu với thế tử tôi? Mấy người cũng đề cao anh ta quá rồi đấy!”

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày quan sát Ngụy Nguyên Cát đang hống hách nghênh ngang kia, nói: “Anh thật sự muốn ra tay với tôi à?”

“Ra tay? Anh đánh giá quá cao bản thân mình rồi đấy, thế tử tôi chỉ là đến dạy dỗ anh mà thôi!”

Ngụy Nguyên Cát nhếch miệng cười rồi tiến lên phía trước.

Chỉ là gã chưa kịp lại gần Tiêu Chính Văn, một tiếng gầm phẫn nộ đã vang lên bên trên lầu Vọng Nguyệt!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom