• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1606-1608

Chương 1606: Một trăm cây

Mọi người có mặt ở đó đều đưa mắt nhìn nhau.

Thấy mọi người đều gật đầu ra hiệu cho Elkant, ông ta mới lấy hết can đảm nói: “Cậu Tiêu, mặc dù người Âu Lục chúng tôi không hiểu lễ nghi của phương Đông, nhưng…”

“Chúng tôi cũng biết không thể để cậu giúp không công”.

Nói rồi Elkant dời tầm mắt nhìn sang đám người Locke Thetis.

Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì với gia tộc Kanter nên gia tộc Kanter không định trả một xu nào.

Locke Thetis thận trọng lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong túi ra, sau khi mở nắp vội cười nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, đây là chút tâm ý của chúng tôi, mong cậu nhận cho”.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn năm cây hoa Tử Tiêu trong hộp, cười khẩy nói: “Tâm ý? Không cần đâu, cất vào đi”.

Nghe nói thế mọi người không khỏi sửng sốt.

Năm cây hoa Tử Tiêu đã là món quà quá đắt giá với họ rồi.

Phải biết là dù ở Âu Lục thì hoa Tử Tiêu cũng cực kỳ khó tìm.

Năm cây hoa Tử Tiêu này vẫn là do mấy gia tộc lớn nhịn đau góp lại.

Nhưng không ngờ lại không lọt vào mắt Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, thật ra chúng tôi có thành ý thật, cho dù cậu có yêu cầu thế nào, chúng tôi đều có thể cố gắng đáp ứng”.

Nhiệm vụ lần này của Kanter là trung gian giảng hòa.

Thế nên dù Tiêu Chính Văn ra lệnh đuổi khách, ông ta cũng phải cứng rắn giao tiếp.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn hai ông cháu gia tộc Kanter cười khẩy nói: “Năm cây hoa Tử Tiên cũng quá tầm thường với Hoa Quốc tôi”.

“Nghĩ chắc ông cũng rõ, sáng hôm nay Vy Hào đã bị chiếm đóng, chỉ trận này trên dưới Vy Hào gần hai trăm cây hoa Tử Tiêu đều đã thuộc về Hoa Quốc”.

Nghe anh nói thế, mọi người không khỏi nuốt nước bọt.

Hai trăm cây?

Lấy hết số còn lại của mấy gia tộc lớn góp lại cũng không nhiều như thế.

Thật ra Tiêu Chính Văn cũng không hề nói khoác, mặc dù bây giờ còn có người võ tông đang “tìm và thu gom” ở Vy Hào, nhưng con số này chỉ có nhiều chứ không ít.

Hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng không phải không biết chuyện xảy ra ở Âu Lục.

Trước đó Long Ngao và Tần Vũ đã kể lại hết mọi chuyện lớn xảy ra gần đây của Âu Lục cho Tiêu Chính Văn.

Như Elkant đã nói, lúc này Âu Lục cũng gặp vấn đề giống Hoa Quốc.

Lâu đài Versailles đang đóng vai năm đại danh sơn của Hoa Quốc.

Không bao lâu nữa quyền lực của Âu Lục chắc chắn sẽ rơi vào tay lâu đài Versailles.

Hơn nữa lần này người xảy ra mâu thuẫn với mấy người Long Nguyệt chính là lâu đài Versailles.

Từ lần trước sau khi Tiêu Chính Văn dẫn quân dẹp yên bọn Man Di, địa vị của võ giả Hoa Quốc trên thế giới đã cao lên không ít.

Lại vì linh khí được khôi phục, lượng lớn tài nguyên trong nước gần như đều bị năm đại danh sơn chiếm hết, không ít võ giả Hoa Quốc chỉ đành vượt đại dương xa xôi ra khỏi Hoa Quốc đều phát triển.

Thế nên bên phía Versailles cũng không biết rõ thân phận của Long Nguyệt và Long Hình, chỉ nghĩ hai người họ là vài võ giả tầm thường bị năm đại danh sơn Hoa Quốc đày đến biên giới.

Bất kể lâu đài Versailles và mười gia tộc lớn hòa hay chiến thì họ cũng đều là người Âu Lục, thế nên Tiêu Chính Văn đâu thể dễ dàng làm theo ý họ.

“Cậu Tiêu, không giấu gì cậu, dù lấy hết toàn bộ mấy gia tộc lớn chúng tôi cũng không góp đủ hai trăm cây hoa Tử Tiêu, mong cậu Tiêu nể tình xưa kia ra tay giúp đỡ”.

Elkant bất lực, khổ sở cầu xin Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn im lặng hồi lâu rồi giơ một ngón tay lên nói: “Một trăm cây”.

“Hả?”

Sắc mặt Elkant thay đổi, sau đó quay đầu lại nhìn những người khác.

“Một trăm cây?”

Locke Thetis chảy mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là tống tiền một cách trắng trợn.

“Cậu Tiêu, một trăm cây có phải hơi nhiều quá rồi không? Cả Âu Lục chúng tôi trong năm năm cũng không tìm được nhiều cây Tử Tiêu như thế, hơn nữa năm gia tộc lớn chúng tôi…”

Không để Locke Thetis nói hết câu, Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Tôi nghĩ các người nhầm lẫn một chuyện, là các người muốn nhờ tôi giúp chứ không phải tôi muốn nhờ các người giúp”.

“Nên là mọi điều kiện đều do tôi quyết định. Hơn nữa đây đã là ưu đãi rồi, nếu không chuyện xảy ra ở Vy Hào cũng có thể sẽ xảy ra ở lâu đài Versailles trong một năm sau”.

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.

Ý trong lời nói của anh đã rõ ràng, dù năm gia tộc họ không đưa thì sau này Tiêu Chính Văn hoàn toàn có thể đến lâu đài Versailles để giành lấy.

“Cậu Tiêu, chuyện này có thể bàn bạc không?”

Elkant lau mồ hôi lạnh trên trán thấp giọng nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

Một trăm cây là giới hạn của Tiêu Chính Văn.

Thiếu một cây Tiêu Chính Văn cũng không thể gật đầu đồng ý.

Cũng giống như Âu Lục đang trừng phạt Hoa Quốc bằng chế tài kinh tế vào mười mấy năm trước.

Chẳng qua lần này tình thế bị đảo ngược, người ta có câu phong thủy xoay chuyển dòng chảy, bây giờ cũng đến lượt Âu Lục phải trả giá.

“Anh Locke Thetis, một trăm cây đã là giới hạn của cậu Tiêu rồi, nếu không chúng ta góp chung lại nhé?”

Elkant lộ ra vẻ khó xử nói.

Cái gì?

Góp lại?

Locke Thetis nghiến răng vang lên tiếng ken két, thì ra gia tộc Kanter các người keo kiệt như thế à.

Nói thì dễ, góp chung một trăm cây Tử Tiêu cho Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ gia tộc Locke giàu nhất cũng chỉ có chưa đến ba mươi cây trong tay.

Ba gia tộc khác góp lại có thể lấy ra bảy mươi cây đã là cực hạn rồi.

Đó là hoa Tử Tiêu chứ không phải bắp cải mà có thể tùy ý lấy ở đâu cũng được.

Locke Thetis hít sâu một hơi, không quan tâm đến Elkant mà nói thẳng với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu muốn từ chối tôi bằng cách này sao?”

“Cứ đi thong thả, không tiễn”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn đứng dậy định rời đi.

Filkant không khỏi lắc đầu cười khổ, Tiêu Chính Văn vẫn luôn ngang ngược như thế, chỉ cần nói ra thì chắc chắn không đổi ý.

Muốn Tiêu Chính Văn đổi ý còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa với thân phận địa vị trong giới võ thuật thế giới hiện giờ của Tiêu Chính Văn, dù có hét lên năm trăm cây Tử Tiêu, Âu Lục cũng chỉ đành chấp nhận.

“Khoan đã!”

Locke Thetis vội đứng lên nuốt nước bọt nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu cho phép tôi gọi về bàn bạc với người trong nhà”.

Chuyện đã đến nước này, Locke Thetis cũng chỉ đành cúi đầu chịu thua trước Tiêu Chính Văn.

Ngay lúc này trong một thành phố nhỏ bên cạnh thánh vực, Long Nguyệt và Long Hình đang sải bước đi trên đường phố.

Thành phố nhỏ này ngày thường hầu như rất ít người qua lại vì nằm gần sa mạc.

Nhưng trong một hai năm nay lại trở thành thành phố lớn sầm uất nhất ở khu vực Trung Tây.

Hơn nữa người tụ tập về đây ai cũng là người có giá trị thân phận cực cao, đa số đều là cao thủ võ thuật.

Thậm chí kéo bừa một người ở trên đường, thực lực cũng ở trên cảnh giới Chuẩn Thiên Thần.

Chỉ vì sau khi linh khí được khôi phục, liên tục có lời đồn thánh vực sắp mở mới khiến cao thủ Âu Lục và Phi Lục đều chú ý nhiều đến thành phố nhỏ không nổi tiếng này.

Chỉ là người đi trên đường khi nhìn thấy Long Nguyệt và Long Hình đều chủ động né ra một con đường.

Không phải là thân phận của hai người họ đặc biệt mà là vì con trai chủ tịch thành phố này sẽ có trận quyết đấu với hai người họ vào ngày hôm sau.

Nghe nói thành phố nhỏ này và Hoa Quốc không có mối quan hệ lợi ích nào, con trai chủ tịch thành phố càng không cần phải ra mặt vì lâu đài Versailles.

Nhưng có thể giết được hai cao thủ Hoa Quốc lại có ý nghĩa không tầm thường với người thừa kế của thành phố nhỏ này.

Từ khi thế giới cúi đầu chịu thua trước Hoa Quốc năm năm trước, cho dù là người Hoa Quốc bình thường thì cũng có thể tung hoành ở khắp các nơi trên thế giới chứ đừng nói là giết cường giả Hoa Quốc.

Mặc dù trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng con trai chủ tịch thành phố đó đang ngày càng có tiếng nói trong quần chúng nhân dân địa phương.

“Xem ra ngày mai rất có thể chúng ta sẽ trở thành đá lót chân cho con trai chủ tịch thành phố này mất”.

Dư quang Long Hình liếc nhìn người đi đường xung quanh, nói với Long Nguyệt.

“Ý anh là người tên Kiếm Thánh kia à?”

Long Nguyệt nở nụ cười khinh bỉ nói: “Từ xưa đến nay, kẻ dám tự xưng là thánh nhân thường sẽ không có kết cục tốt đẹp, dù là Long Vương cũng không dám tự xưng là Kiếm Thánh”.
Chương 1607: Đấu một trận công bằng

Từ xưa tới nay, không ít con cưng của trời đều thích tự xưng là Vương hoặc Thánh.

Thế nhưng lúc nào thì kết cục của loại người này cũng là thảm nhất!

Dù đối phương là người thừa kế của gia tộc cổ xưa và thần bí nhất Thánh vực, thế nhưng Long Hình vẫn ngập tràn sự tự tin!

Tâm pháp và cả trận pháp mà Tiêu Chính Văn truyền lại cho bọn họ đều là số một hiện giờ!

Về điểm này, chỉ dựa vào việc Tiêu Chính Văn liên tiếp giết chết mấy Bán Bộ Nhân Vương và giết sạch đám đệ tử của năm đại danh sơn đã chứng minh được rồi!

Khi hai người Long Nguyệt và Long Hình liên tiếp đột phá khỏi những trói buộc của cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao thì càng thêm rõ hơn, tâm pháp mà Tiêu Chính Văn truyền thụ cho họ khủng bố tới độ nào!

Long Nguyệt giờ đã lĩnh hội được rõ nguyên khí, ngoài ra còn có thể vận dụng được thành thạo.

Đừng nói là ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, dù là rất nhiều cao thủ ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương thì cũng chỉ cảm nhận được nguyên khí mà thôi, muốn vận dụng thành thạo thì vẫn khó như lên trời!

Đây không chỉ đơn giản là cách biệt về mặt cảnh giới mà đối với năng lực kiểm soát sức mạnh của đất trời hoàn toàn không ở trên cùng một cấp bậc!

Thân là một võ giả, chỉ dựa vào thực lực tự thân, cuối cùng cũng sẽ đạt tới cực hạn, thế nhưng sức mạnh của đất trời lại là vô hạn!

“Thật ra tôi không hề lo lắng về kiếm thánh gì đó mà là người đứng sau lưng hắn. Người ra chiến thư với chúng ta là lâu đài Versailles, thế nhưng người ra tay lại không có chút quan hệ gì với lâu đài Versailles.

“Bên trong nhất định có ẩn ý! Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng nhất định sẽ cho phép người ngoài giành thắng lợi!”

Long Hình hơi lo lắng nói.

Dẫu sao hiện giờ xem ra cảnh giới Thiên Thần bốn sao đã không còn là cảnh giới cao nhất nữa rồi, cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương của Âu Lục và Phi Lục đã trở về từ lâu!

Với thực lực của hai người bọn họ, ứng chiến với Bán Bộ Nhân Vương còn khó khăn chứ chưa nói tới cao thủ ở cảnh giới Nhân Vương!

“Dù người đứng sau lưng bọn họ ra tay, muốn giữ lại chúng ta cũng không đơn giản như thế! Thập đại Long Vệ của điện Thần Long đang trên đường tới nơi này rồi, nếu như bọn họ không tuân thủ quy tắc, vậy thì cứ làm to chuyện lên cho long trời lở đất!”

Long Nguyệt nói với vẻ mặt vô cùng kiên định.

Thật ra Long Nguyệt đã nhận được tin báo từ lâu, Tiêu Chính Văn đã dẫn người công phá Hộ Quốc Đại Trận của Vy Hào, hơn nữa còn là một trận chiến thành danh!

Bây giờ, chỉ cần bọn họ nói ra tên tuổi của Tiêu Chính Văn, đừng nói là thành phố nhỏ này, ngay cả lâu đài Vesailles cũng tuyệt đối không dám ngăn cản bọn họ trở về Hoa Quốc!

Thế nhưng mãi tới bây giờ, Long Nguyệt và Long Hình đều không có thân phận rõ ràng chính là vì không muốn bôi đen điện Thần Long!

Đồng thời, bên trong cũng có cả sự kiêu ngạo của hai người Long Nguyệt và Long Hình nữa.

Thân là một trong số tứ đại Long Tôn của điện Thần Long, năm năm trước, bọn họ có thể xé tan phong vân, ngày hôm nay của năm năm sau cũng có thể càn quét thiên hạ như thế!

“Cũng tốt, trong vòng năm năm này, rất nhiều người đều quên mất vẫn còn sự tồn tại của điện Thần Long, nên khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi được rồi!”

Nói xong, hai người bước nhanh trở về khách sạn để chuẩn bị cho trận quyết chiến lần này!

Phía xa, trong một tiệm bán trà, Tiêu Chính Văn vừa thưởng trà vừa mỉm cười nhìn về phía bóng lưng của hai người bọn họ.

Cùng lúc này, bên trong toà nhà của chủ tịch thành phố đang tổ chức một bữa tiệc cá nhân thanh thế lẫy lừng.

Vô số mỹ nữ mặc bikini đi qua đi lại trong đám người, thi thoảng còn trêu ghẹo cười đùa với cậu chủ mấy gia đình giàu có xung quanh.

Bên trên bảo toạ đặt ở chính giữa, một nam thanh niên tay cầm một thanh kiếm dài chừng một mét, quan sát tất cả những gì diễn ra trước mắt với vẻ cao ngạo!

Người này có vẻ ngoài hết sức anh tuấn, hơn nữa cả người còn cơ bắp tráng kiện, thoạt nhìn càng thêm mạnh mẽ có lực!

Có mười mấy mỹ nữ mặc áo tắm đang ngồi bên cạnh hắn, thi thoảng còn bón hoa quả và rượu ngon vào trong miệng cho hắn.

“Cậu chủ Larmor, thanh kiếm này của anh trông sắc bén và uy vũ thật đấy!”

Một cô gái trong số đó nũng nịu nhào vào lòng nam thanh niên mà nói.

Trên mặt nam thanh niên cũng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Vào hai ngày trước đó, hắn đã tự tay giết chết hai cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao ở Kandahar của Phi Lục!

Có thể dựa vào sức mình chiến đấu với hai cường địch lớn, hơn nữa còn giết hết cả đôi dù ở cùng cấp bậc, điều này đã đủ để chứng minh thực lực của hắn khủng bố tới độ nào!

“Chỉ cần giết chết thêm hai người nữa là tôi có thể nhận được lời mời gia nhập vào lâu đài Versailles rồi!”

Larmor hết sức đắc ý nói.

Nghe thấy lời này, ngay cả mấy nam thanh niên cùng thế hệ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!

Lâu đài Versailles không phải nói gia nhập là có thể gia nhập vào, hơn nữa, người bình thường căn bàn không thể đáp ứng được điều kiện để gia nhập vào lâu đài Versailles!

“Giết chết hai người Hoa Quốc đó là có thể gia nhập vào lâu đài Versailles?”

Một nam thanh niên ngồi bên cạnh nhíu mày hỏi.

“Người Hoa Quốc? Hừ, cậu đã quá coi thường bọn chúng rồi, theo như tôi được biết, hai người bọn chúng đều là người của điện Thần Long!”

Khoé miệng Larmor nhếch lên, lộ ra một nụ cười thâm độc.

Chẳng bao lâu sau, khi bọn họ nghe thấy ba chữ điện Thần Long thì gần như ai ai cũng kinh ngạc khiếp đảm!

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Lâu đài Versailles đã trở thành chỗ dựa thật sự của Âu Lục bọn họ!

Hắn tin rằng chỉ cần bản thân gia nhập được vào lâu đài Versailles, đừng nói là giết hai Long Tôn của điện Thần Long, dù có giết điện chủ điện Thần Long thì cũng tuyệt đối không có ai dám truy cứu sâu chuyện này!

Đúng vào lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen bước nhanh tới bên cạnh Larmor, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, bọn họ đang ở trong khách sạn Đạt Phi!”

Đừng thấy hắn chỉ là một tên đàn em ở bên cạnh Larmor, thế nhưng cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Thần, chỉ dựa vào điểm này thôi cũng không khó để nhìn ra chủ tịch tỉnh của thành phố nhỏ này không hề đơn giản!

“Ừ, cử người tới trông coi bọn chúng, chỉ cần bọn chúng dám chạy thì chém đầu ngay tại chỗ cho tôi!”

Larmor lạnh lùng nói.

“Rõ!”

Người báo tin đó đáp lời một tiếng rồi bước nhanh ra khỏi toà nhà chủ tịch thành phố.

“Biết rõ đối phương là người của điện Thần Long, làm như vậy e là không ổn nhỉ?”

Nam thanh niên bên cạnh nhíu mày nói!

Rất rõ ràng, hắn vẫn hết sức kiêng nể điện Thần Long.

“Haggs, anh nhát gan quá rồi đấy, tôi không thể không thừa nhận điện Thần Long của năm năm trước quả thực rất uy phong, ngay cả tôi cũng phải kiêng nể bọn họ vài phần, đáng tiếc là vật đổi sao dời rồi!”

“Đắc tội với người của lâu đài Versailles mà còn muốn đứng vững ở Âu Lục? Đúng thật là người ngu nói chuyện viển vông!”

Larmor rõ ràng không hề bận tâm tới những lời mà đối phương nói, còn cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm.

“Theo tôi được biết, thực lực của đối phương cũng không yếu, trận chiến này…”

“Sao hả, anh đang hoài nghi thanh kiếm trong tay tôi không đủ nhanh à?”

Biểu cảm của Larmor đột nhiên trở nên lạnh băng.

Haggs thấy trên mặt Larmor loé lên sát khí thì vội vàng xua tay nói: “Không, cậu chủ Larmor, tôi nghĩ là anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ lo cho an nguy của anh mà thôi!”

“Hừ! Chỉ là hai tên yếu kém ở cảnh giới Thiên Thần bốn sao mà thôi, đừng nói là một đấu một, dù là một đấu hai thì bọn chúng cũng tuyệt đối không còn đường sông!”

Larmor vừa nói dứt lời, một giọng nói hồn hậu đột nhiên truyền tới từ sau lưng hắn: “Ừ, đây mới là lời mà người của nhà họ Hager chúng ta nên nói!”

Khi mà giọng nói này dừng lại, một người đàn ông trung niên có dáng người cao lớn sải bước đi tới trước mặt Larmor.

“Bố!”

Larmor nhìn thấy người đàn ông trung niên thì vội vàng hành lễ.

“Không sai! Làm đàn ông nên bá đạo một chút, bất luận đối phương là ai, sau lưng có thế lực lớn tới độ nào, bố vẫn luôn là chỗ dựa kiên cố nhất của con!”

Người đàn ông trung niên vỗ lên vai Larmor rồi ngồi xuống.

“Vâng!”

Vẻ kiêu ngạo của Larmor đã giảm đi rất nhiều sau khi đứng trước mặt người đàn ông trung niên này.

“Con không cần phải lo lắng về trận quyết chiến ngày mai, tất cả bố đã thay con thu xếp xong xuôi cả rồi, dù bọn chúng có bản lĩnh lớn tới độ nào thì cũng có chạy đằng trời!”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói:

Cả thành phố đều là của nhà họ Hager, muốn tìm vài cao thủ giúp đỡ không phải quá là dễ dàng hay sao?

Nghe thấy lời này, Larmor không khỏi nhíu mày nói: “Bố, con muốn có một trận đấu công bằng với bọn chúng hơn!”

Cái gì?

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì không khỏi ngửa mặt cười lớn, vỗ lên vai Larmor rồi nói: “Con trai, con vẫn còn quá trẻ! Trên thế giới này làm gì có công bằng nhiều như thế?”

“Lịch sử là do kẻ thắng lợi viết nên, dù không công bằng thì có ai dám tung tin đồn linh tinh?”

Nghe thấy lời này, Larmor cũng không phản bác ngược lại!

Hơn nữa, chủ tịch thành phố đích thân chọn cao thủ tới thì làm gì có chuyện là đám người bình thường, ít nhất cũng phải ở trên bậc Bán Bộ Nhân Vương!

Đối phương chỉ là hai con gà còm ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao mà thôi, đừng nói mấy Bán Bộ Nhâm Vương kia, tuỳ tiện chọn ra một người cũng đều có thể đoạt lấy tính mạng của hai người họ chỉ trong nháy mắt!”

“Cảm ơn bố!”

Trên mặt Larmor cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng sâu xa.

Mãi tới sáng ngày hôm sau, hai người Long Nguyệt và Long Hình đã tới địa điểm hẹn chiến đầu từ sớm.

Thế nhưng loáng một cái, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng của đối phương đâu.

“Đã sắp qua ba tiếng đồng hồ rồi, sao mãi vẫn chưa tới thế?”

Long Nguyệt nhíu mày, trầm giọng thúc giục.

“Cứ đợi thêm đã!”

Long Hình nói, tay cầm bao kiếm rồi nhắm hai mắt lại.
Chương 1608: Cục diện thay đổi

Lúc Long Hình và Long Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh công trường Hải Tân đã tấp nập người từ lâu.

Gần như mọi người trong thành phố nhỏ này, thậm chí bao gồm cả một số nhân vật lớn đều tới đủ cả, tất cả mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến trận quyết đấu thế kỷ giữa Tiểu Kiếm Thánh và hai cao thủ của Hoa Quốc!

Từ sau khi linh khí phục hồi, thành phố nhỏ bé xa xôi này căn bản chưa từng xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa nào.

Dù gì trước lúc đó, gần như tất cả mọi người đều đã quên sạch chuyện thánh vực khai mở!

Mà số dân của thành phố nhỏ trong sa mạc vốn dĩ đã cực kỳ có hạn chứ chưa nói tới chuyện gì mà cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần.

Mà lần này lại là ba cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao muốn quyết đấu trên quảng trường, loại náo nhiệt này không phải ngày nào cũng có thể chứng kiến.

Trên bức tường thành phía xa cũng có không ít cao thủ đang nhìn về phía quảng trường Hải Tân.

Có người còn trực tiếp chen vào trong đám người, mang theo ánh mắt xem xét nhìn về phía hai người Long Nguyệt và Long Hình!

Thật ra mọi người đang có mặt căn bản đều không ưa hai người Long Nguyệt.

Ở trong mắt bọn họ, Tiểu Kiếm Thánh chính là sự tồn tại không thể chiến thắng!

Mấy nam thanh niên từ Âu Lục tới cũng chen vào trong đám người, quan sát hai người Long Nguyệt và Long Hình một lượt.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ thân phận thật sự của hai người Long Nguyệt, có điều trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười gian ác!

Ngay cả bọn họ cũng không thể không bái phục món đòn mượn dao giết người này của lâu đài Versailles, điện Thần Long không ai bì nổi lại có thể trực tiếp đổ thừa cho chủ tịch của cái thành phố nhỏ bé này, đây rõ ràng chính là một mũi tên trúng hai đích!

Đối diện với vô số ánh mắt ngập tràn sát khí, hai người Long Hình và Long Nguyệt căn bản chẳng buồn bận tâm, ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh tới lạ thường!

Trong tâm pháp mà Tiêu Chính Văn dạy cho bọn họ, điều quan trọng nhất chính là tâm trạng!

Bất luận là lúc nào ở đâu thì đều phải giữ thái độ dù núi Thái Sơn có đổ sụp trước mắt cũng không tỏ ra kinh hãi!

Tâm trạng mới chính là pháp môn tối cao nhất của cường giả ở cảnh giới Thiên Thần!

Đúng vào lúc này, mấy luồng khí tức cường đại đã từ xa lại gần, Long Nguyệt và Long Hình gần như mở to hai mắt nhìn về nơi xa cùng một lúc!

“Bọn họ tới rồi!”

Biểu cảm của Long Hình hơi nghiêm trọng, nhìn về phía một đoàn xe đang tiến tới từ phía xa.

Khi chiếc xe sang màu đen dừng lại, kiếm thánh Larmor mở cửa xe ra rồi chậm rãi bước từ trên xe xuống.

Larmor lúc này cầm thanh kiếm dài trong tay, trên người mặc một loại áo giáp rất dày và nặng từ thời kỳ trung cổ!

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu thẳng lên trên bộ áo giáp đó, loé lên ánh sáng màu trắng bạc khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Ngay tức thì, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Larmor!

Khoảnh khắc này, khí thế của hắn cực kỳ mạnh mẽ, rõ ràng giống như một thiên thần hạ phàm, uy phong tám hướng!

Dưới sự quan sát của mọi người, Larmor ngẩng cao đầu và ưỡn ngực bước về phía trung tâm quảng trường.

Không ít cô gái đứng xem xung quanh thậm chí đã phải thốt lên đầy kinh ngạc!

“Trời đất ơi, đây là cậu chủ Larmor đó sao, ngầu quá đi thôi!”

“Nếu như tôi có thể gả cho cậu chủ Larmor thì thật là tốt quá!”

“Cậu chủ Larmor nhất định sẽ giành chiến thắng!”

Nghe mấy cô gái trẻ này điên cuồng hô lên, gương mặt Larmor cũng lộ ra vẻ đắc ý không dễ nhận ra.

Sau khi đứng vững tại vị trí chính giữa của quảng trường, Larmor liếc mắt nhìn Long Hình và Long Nguyệt, dùng thanh kiếm dài trong tay chỉ về phía Long Hình, nói: “Mày tới trước đi!”

Ánh mắt lạnh băng của Long Hình nhìn về phía Larmor, đột nhiên giơ tay lên, một thanh kiếm ngắn dài gần một mét mạnh mẽ phóng ra!

Một tia sáng màu bạc với độ cong kỳ dị lao thẳng về phía ngực của Larmor!

Kiếm thánh thấy vậy thì lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó vung tay lên, dùng thanh kiếm dài trong tay chém thẳng về phía thanh kiếm sáng chói màu bạc kia!

Theo hắn thấy, loại công kích ở cấp độ này rõ ràng chỉ giống như trẻ con chơi nhà chòi, căn bản không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì với hắn!

Thế nhưng vào lúc mà thanh kiếm dài trong tay hắn chạm vào thanh kiếm ngắn kia, Larmor không khỏi kinh ngạc trong lòng!

Thanh kiếm này của hắn cứ như thể chém trúng vào một ngọn núi nhỏ vậy!

Chỉ trong nháy mắt, thanh kiếm dài mà Larmor vung ra không chỉ bị đập cho văng ngược trở lại.

Mà gan bàn tay của hắn cũng bị chấn động cực mạnh, thanh kiếm dài tuột khỏi tay!

Khi Larmor kinh ngạc hô lên, chỉ thấy cơ thể của Long Hình nhanh như điện giật, kéo thành một hư ảnh rất dài trên không trung, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt Larmor!

Ngay sau đó, một loạt âm thanh đấm đá lập tức vang lên!

Dường như mỗi một đòn đánh của Long Hình đều cực kỳ thô bạo.

Có thể nói, vừa mới bắt đầu nhưng Larmor đã bị đánh cho chạy trối chết, căn bản không phải là đối thủ của Long Hình!

Nhìn thấy cảnh tượng này, gần như tất cả mọi người đang đứng xem xung quanh đều kinh ngạc tới rớt cả hàm!

Đối với bọn họ mà nói, kết quả này thật sự không thể tin nổi!

Sắc mặt của mấy thanh niên từ Âu Lục tới ban nãy cũng vô cùng khó coi.

Trước đây Larmor chém gió tới tận trời, thế nhưng vừa mới ra tay đã bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết luôn rồi!

Ngay cả bản thân Larmor mới ban đầu cũng hết sức kinh ngạc, không phải nên là hoàn toàn áp chế đối phương sao?

Sao mới tung ra được một chiêu đã bị đối phương dồn đánh rồi thế này?

“A!”

Larmor đột nhiên rú lên một tiếng, khí tức khắp người biến đổi đột ngột, một luồng sát khí vô cùng mãnh liệt dâng lên từ dưới chân hắn!

Thế nhưng một giây sau, nắm đấm thép của Long Hình lại giáng xuống, bốp!

Cùng với một tiếng vang rất lớn, áo giáp trên người Larmor bị đánh cho biến dạng, phần lõm xuống còn cắm thẳng vào xương sườn của Larmor, đau tới độ hắn phải thét lên không ngừng và vội vàng lùi ra sau!

Larmor của hiện tại nào còn cái dáng kẻ ngạo mạn như ban nãy nữa?

Rõ ràng giống như chó nhà có tang, liên tiếp lùi ra sau mười mấy bước rồi mới chỉ vào Long Hình mà nói: “Thằng ranh con Hoa Quốc, mày dám đánh úp tao?”

“Đúng, ngoại trừ việc đánh úp ra thì người Hoa Quốc chúng mày còn biết cái quái gì nữa!”

“Nếu như không phải anh đánh úp cậu chủ Larmor thì căn bản chẳng thể đánh thắng nổi đâu!”

“Có ngon thì đường đường chính chính giao đấu với cậu chủ Larmor đi!”

Ngay tức thì, đám người vây xung quanh cũng đồng loạt chỉ trích.

Long Hình cười lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng, gật đầu nói: “Có thể, tao có thể để cho mày ra tay trước, như thế công bằng rồi chứ?”

Vừa nói dứt lời, Long Hình liền lùi ra sau một bước, đứng cách xa một quãng với Larmor!

Larmor lúc này trông vô cùng thảm hại, đặc biệt là bộ áo giáp kia thì ngược lại còn trở thành nỗi phiền toái của hắn, lại thêm nửa ngày trời để cởi bỏ bộ áo giáp đó xuống!

Sau khi lau máu trên khoé miệng, Larmor bật cười lạnh lùng, đột nhiên nhắm vào sau lưng Long Hình mà chỉ điểm!

“Cẩn thận có mưu!”

Long Nguyệt vội vàng nhắc nhở.

Cùng lúc mà Larmor chỉ điểm, Long Nguyệt cảm nhận được một cỗ lực đạo vô cùng u tối.

Khi Larmor chỉ điểm ra, bên tai của Long Hình giống như vang lên từng trận thuỷ triều!

Thế nhưng nơi này là một thành phố trong sa mạc, lấy đâu ra nước biển cơ chứ?

Cùng lúc này, sau lưng Long Hình không biết đã xuất hiện một ngọn sóng lớn cao cả trăm mét từ lúc nào, cứ thế lao thẳng về phía Long Hình!

Thủ pháp giống như của thần này lập tức nhận được những tiếng hò reo của mọi người xung quanh!

Long Hình ngẩng đầu nhìn con sóng lớn cách bản thân chưa tới vài mét, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó giơ một tay lên!

Con sóng lớn ngút trời đó trực tiếp hoá thành vô số giọt nước rơi thẳng về phía đám người!

Thấy vậy, trên mặt Larmor ngược lại còn lộ ra một nụ cười nham hiểm!

Long Hình quả nhiên trúng kế rồi, chỉ cần hắn đánh tan con sóng biển này thì Long Hình chắc chắn sẽ chết!

Nghĩ tới đây, Larmor đột nhiên giơ thanh kiếm dài ra rồi chém thẳng xuống!

Nói thì cũng kỳ lạ, những giọt nước đó đã rơi về phía đám người kia rồi, thế nhưng vào lúc mà Larmor vung thanh kiếm này lên, tất cả giọt nước gần như đổi hướng cùng một lúc, giống như vô số viên đạn bay về phía Long Hình từ đủ mọi hướng khác nhau.

Long Hình cũng như đã có chuẩn bị từ lâu, giơ nắm đấm lên, tung ra một cú đấm hướng về phía những giọt nước đang lao tới phía đối diện, đồng thời gầm lên một tiếng: “Phá!”

Ầm!

Một làn sóng khí cực mạnh cứ thế bộc phát ra, vô số giọt nước đang lao tới kia lại bay ngược trở lại!

Nhân cơ hội này, Long Hình nhanh như cắt lao thẳng về phía Larmor!

“Ầm ầm ầm ầm!”

Cơ thể của Long Hình vừa mới rời khỏi vị trí, mặt đất đã bị vô số giọt nước đâm xuyên tạo thành rất nhiều lỗ nhỏ!

“A? Chuyện này…chuyện này sao có thể?”

Larmor chẳng thể ngờ nổi kiến thức bị thất truyền mà hắn lấy làm kiêu ngạo nhất lại không có tác dụng gì ở trước mặt Long Hình!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom