• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

  • Chương 1568-1570

Chương 1568: Chính thức trở về, chấn động toàn cầu

Khi tiếng gào thảm thiết vang lên, kết cục của Cái Tử Anh cũng không khá hơn Nhiếp Tri Cổ là bao!

Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng máu chảy đầm đìa này mà sởn cả gai ốc!

Vua Bắc Lương, mặc dù cái tên này đã biến mất những năm năm!

Thế nhưng vào lúc ba chữ này xuất hiện thêm lần nữa lại còn hiên ngang ngạo nghễ hơn cả năm xưa!

Ngay cả người trong võ tông nhìn thấy thủ đoạn bây giờ của Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy da đầu tê dại, huống hồ là người bình thường?

Thế nhưng, so với những người trong võ tông, trên mặt những người bình thường đang xúm lại xem kia lại lộ ra vẻ vô cùng kỳ vọng!

Mấy năm nay, có ngày nào bọn họ không mong ngóng Tiêu Chính Văn trở về chứ?

Mỗi lần họ bị võ tông chèn ép, người đầu tiên mà họ nghĩ tới chính là vua Bắc Lương!

Bọn họ đã bị võ tông, đứng đầu là năm đại danh sơn chèn ép quá lâu rồi, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng máu me trước mắt, bọn họ ngược lại còn thấy thích thú khi được phục thù!

Cuối cùng cũng có người có thể rút hết sự đau khổ này vào năm đại danh sơn!

Những kẻ trước đây không ai bì nổi, coi mạng người như cỏ rác bây giờ cũng cảm nhận được mùi vị này rồi!

Bây giờ, kẻ phải nơm nớp lo sợ suốt ngày đã không còn là những người dân thường bọn họ nữa.

Mà là năm đại danh sơn đã tác oai tác quái suốt năm năm trời!

Mãi tới khi hai người Cái Tử Anh và Nhiếp Tri Cổ đã hoàn toàn tắt thở, trong đám người thậm chí còn vang lên những tràng pháo tay như sấm rền!

Không ít người dân bình thường tận mắt chứng kiến cảnh tượng này thậm chí còn reo hò khắp nơi.

“Vua Bắc Lương trở về rồi!”

“Chúng ta không cần phải sợ võ tông nữa!”

“Có vua Bắc Lương ở đây, võ tông không dám ức hiếp người khác nữa đâu!”

Có thể thấy, trong vòng năm năm này, muôn dân Hoa Quốc đã phải khổ sở vì võ tông ra sao!

Khi muôn dân reo hò loan tin, tin tức này rất nhanh cũng lan truyền khắp cả Hoa Quốc!

Đồng thời, ống kính máy quay rất nhanh cũng truyền tải tất cả những gì xảy ra ở nơi này tới khắp mọi nơi trên thế giới!

Bây giờ, vua Bắc Lương Hoa Quốc Tiêu Chính Văn đã trở về, dùng uy thế áp chế liên tiếp đánh bại hai cường giả ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương!

Năm đại danh sơn biết tin này từ sớm cũng hết sức chấn động!

Hai cường giả ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lại không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, bị giết chết luôn cả đôi!

Tin tức này giống như tiếng sấm kinh thiên, nổ vang trong lòng những người thuộc năm đại danh sơn!

Thậm chí có không ít tông môn trong võ tông đã ngay lập tức ra lệnh cho toàn bộ đệ tử lập tức trở về núi, còn dám ở lại thế tục thêm một ngày thì sẽ giết không tha!

Những đại danh sơn không tham dự vào chuyện của Giang Trung cũng lập tức triệu hồi tất cả đệ tử trong môn phái.

Ngoài ra, thông báo cho đệ tử bên ngoài, không được gây thêm thị phi, nếu không sẽ giết không tha!

Lúc này, tất cả những bài đăng và tiêu đề liên quan đến việc bôi nhọ Tiêu Chính Văn gần như đều bị xoá sạch chỉ trong một phút.

Những anh hùng bàn phím giễu cợt Tiêu Chính Văn cũng biến mất toàn bộ chỉ trong một đêm!

Ba chữ vua Bắc Lương đại diện cho điều gì vào năm năm trước, bọn họ biết rõ hơn bất kỳ ai.

Bây giờ, Tiêu Chính Văn càng thêm mạnh mẽ hơn cả khi trước, bọn họ lo sợ dư âm của chuyện Giang Trung sẽ có dính líu tới mình!

“Ha ha ha! Tiêu Chính Văn quả nhiên không làm bản quân thất vọng!”

Thiên Tử xem xong truyền hình trực tiếp mới cất điện thoại đi!

Trên gương mặt đã năm năm không có nổi một nụ cười cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng!

“Thiên Tử, vua Bắc Lương vẫn luôn vô địch!”

Cung nhân bên cạnh trông thấy nụ cười của Thiên Tử cũng vui vẻ theo.

Thiên Tử bật cười lạnh lùng nói: “Hừ, bây giờ người của năm đại danh sơn nhất định rất căng thẳng nhỉ? Không biết Võ Thí Thiên có căng thẳng như vậy hay không?”

Trong vòng mấy năm nay, mặc dù Võ Thí Thiên rất ít khi lộ diện, thế nhưng tuyệt đối là một dòng chảy ngầm dám đối kháng với giới chính trị Hoa Quốc!

Bây giờ, khí thế mạnh mẽ của Tiêu Chính Văn đã trở lại, cũng nhất định sẽ trấn áp được Võ Thí Thiên!

Lúc này, gần như cả Hoa Quốc đều đang vui vẻ chúc mừng vua Bắc Lương trở về.

Trên đường to ngõ nhỏ, tới đâu cũng có thể trông thấy bảng chữ chào đón vua Bắc Lương.

Thậm chí có người dân còn đốt cả pháo.

Chu Lâm Lâm nhìn thấy khung cảnh truyền hình trực tiếp thì hoàn toàn ngơ ngác, cô ấy không thể ngờ được rằng ông chủ của mình lại là vua Bắc Lương!

Mà phía Âu Lục lúc này cũng không bình tĩnh y như thế, Filkant gần như đang rơi những giọt nước mắt ăn năn mà đấm vào ngực mình!

Nếu như năm đó hắn không nghe theo ý của gia tộc, rời bỏ Tiêu Chính Văn, vậy thì hắn sẽ có vinh quang ở mức độ nào cơ chứ!

Thế nhưng vì sự lo lắng nhất thời lại khiến cho bản thân vuột mất cơ hội để được đứng ngang hàng với Tiêu Chính Văn!

“Đúng là khiến người ta quá bất ngờ, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao lại có thể giết chết hai cao thủ ở cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, rõ ràng không thể tin nổi!”

Tộc trưởng của gia tộc Kanter nở một nụ cười khổ.

Cụ ta biết, từ sau khi Tiêu Chính Văn mạnh mẽ trở về thì thật sự không còn chuyện gì của gia tộc Kanter bọn họ nữa rồi!

Dù sao trong vòng năm năm này, gia tộc Kanter chưa từng làm gì cho Tiêu Chính Văn!

“Không! Không đúng!”

“Ông nội, toà lâu đài cổ của anh Tiêu vẫn luôn do người nhà chúng ta trông coi mà!”

Filkant giống như túm được cái phao cứu mạng cuối cùng, hết sức kích động lên tiếng.

Ông cụ gia tộc Kanter nghe thấy lời này thì trong mắt cũng phát ra tia sáng lấp lánh!

Đúng!

Trong vòng năm năm này, người của gia tộc Kanter chưa từng ngơi nghỉ, mỗi ngày đều cử người tới quét dọn toà lâu đài cổ của Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả trong sân vườn cũng được trồng đủ loại hoa tươi!

Đây có thể là quyết định chuẩn xác nhất của cả gia tộc rồi!

“Mau! Mau liên hệ với đại sứ của Hoa Quốc, chúng ta… chúng ta phải trả trang viên lại cho cậu Tiêu!”

Ông cụ gia tộc Kanter đã kích động tới độ nói năng lộn xộn luôn rồi!

Cả Âu Lục này, ai có thể với tới được nhân vật lớn như vậy?

Chỉ có gia tộc Kanter mà thôi!

Mặc dù gia tộc Kanter không có cao thủ trở về, thế nhưng dù chỉ bám được vào gót giày của Tiêu Chính Văn thì bọn họ cũng có thể trở thành gia tộc số một Âu Lục!

Lúc này, bên trong phòng làm việc của Hắc Băng Đài tại Long Kinh, Tần Vũ đang nhìn Vương Quốc Xương phía đối diện bằng vẻ mặt thoải mái!

Lúc này, Vương Quốc Xương đứng phắt dậy, thậm chí còn chẳng chào hỏi gì đã dẫn thuộc hạ trở về phòng làm việc của mình!

Xong rồi

Xong cả rồi!

Lạc Tề Anh chính là tên phế vật.

Bán Bộ Nhân Vương của năm đại danh sơn rõ ràng chính là đống rác rưởi!

“Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?”

Vương Quốc Xương phẫn nộ lớn tiếng gầm lên trong phòng làm việc!

“Tổng tư lệnh Vương, bình tĩnh đi!”

Một phụ tá bên cạnh Vương Quốc Xương vội vàng tiến lên khuyên giải.

“Đúng đúng đúng! Tôi phải bình tĩnh! Tôi buộc phải bình tĩnh!”

Vương Quốc Xương thở dốc, nói: “Mau, phái đội bảo vệ, cho cả đại viện tới canh giữ cho tôi!”

Hắn đã sợ khiếp vía từ lâu, đâu thể bình tĩnh được nữa!

Trong mấy năm nay, hắn đã làm bao nhiêu việc thất đức, ngay cả bản thân hắn cũng không đếm hết được.

Vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn có tính khí thế nào chứ?

Những cái khác hắn không lo lắng, hắn chỉ lo lắng Tiêu Chính Văn sẽ đích thân tìm hắn tính sổ!

Năm đại danh sơn lúc này tự lo cho mình còn chưa xong, đâu rảnh rỗi mà bảo vệ cho hắn!

Văn võ khắp triều, thậm chí ngay cả Thiên Tử mà hắn cũng đã đắc tội, ai sẽ cầu xin cho hắn vào lúc này cơ chứ?

Chẳng mấy chốc, Vương Quốc Xương nhận được một tin dữ, Tiêu Chính Văn và mấy người Đại trưởng lão đã tới Long Kinh!

Mẹ kiếp…

Nhìn thấy tin tình báo này, Vương Quốc Xương suýt ngất luôn tại chỗ!

Sân bay Long Kinh lúc này đã đông kín người từ lâu.

Mấy người Long Ngũ, Long Thất lãnh đạo đội cấm vệ quân xếp thành hàng ngũ ngay ngắn đợi máy bay của Tiêu Chính Văn hạ cánh!

Mà bên ngoài sân bay Long Kinh, vô số người dân Long Kinh đều đang ôm hoa tươi chờ đợi người anh hùng trong lòng bọn họ trở về!

Càng là như vậy, Vương Quốc Xương càng cảm thấy đứng ngồi không yên!

“May bay hạ cánh rồi!”

Phụ tá nói ra năm chữ này, dọa Vương Quốc Xương sợ tới mức phát run!

“Mau, tăng thêm người, phong toả hết cả toà nhà cho tôi! Bất cứ ai, tôi nói bất cứ ai cũng không được phép vào trong! Mau!!!”

Vương Quốc Xương điên cuồng gầm lên.

Mỗi một bước Tiêu Chính Văn đi về phía Long Kinh, sinh mạng của hắn gần như bớt đi một giây!

Chỉ là, hắn vừa mới nói dứt lời, một tiếng ồn lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng làm việc của Vương Quốc Xương bị người ta dùng lực đá tung, ngay cả phụ tá vừa mới chạy ra ngoài cũng bị đá văng ngược trở lại trong phòng.

Vương Quốc Xương run rẩy nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Tần Vũ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước vào trong.

Sau lưng anh ta còn có một ông lão, chính là Đại trưởng lão của võ tông!

Người đi phía sau cùng rõ ràng là một chàng trai trẻ!

Tiêu Chính Văn?

Bộp!

Vương Quốc Xương ngồi phịch lên ghế!
Chương 1569: Âu Dương Nghi

Tần Vũ liếc thấy Vương Quốc Xương vô cùng hoảng loạn, châm chọc nói: "Xem ra sếp Vương rất hoảng?"

"Hoảng? Tôi... Tôi đang ở phòng làm việc của mình, có cái gì phải hoảng chứ?"

Vương Quốc Xương ra vẻ trấn tĩnh lau mồ hôi lạnh trên trán rồi vịn ghế đứng dậy.

Đầu tiên hắn bắt tay với Đại trưởng lão của võ tông, sau đó gật đầu với Tiêu Chính Văn nói: "Ồ... người... người anh em này là..."

"Đây là anh em tốt nhiều năm của tôi, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!"

Tần Vũ cười lạnh lùng giới thiệu.

Thật ra Vương Quốc Xương sao lại không biết Tiêu Chính Văn?

Vừa rồi chỉ là ra vẻ mà thôi.

"Ôi, vua Bắc Lương đã trở lại rồi sao?"

Vương Quốc Xương vô cùng nhiệt tình bước lên đón, như thể hắn vừa biết về một sự việc trọng đại nào đó.

"Ôi, vua Bắc Lương, tôi... tôi từ nhỏ đã nghe những truyền thuyết của anh mà lớn lên, thật không ngờ giờ đây anh lại càng trở nên bản lĩnh hơn! Tôi... Tôi thật sự quá kích động rồi!"

"Người đâu, nhanh, vua Bắc Lương hạ cố đến thăm, nhanh chuẩn bị loại trà hảo hạng nhất!"

Vương Quốc Xương nói xong một lúc lâu nhưng không có ai trả lời hắn!

Tần Vũ cười híp mắt nói với Vương Quốc Xương: "Đúng rồi, ban nãy thấy anh kích động như vậy, có chuyện quên nói với anh, bây giờ ngoại trừ phụ tá của anh ra, anh không còn huy động được bất kỳ nữa rồi!"

"Toàn bộ đại viện đều đã được cấm vệ quân tiếp quản, vui không?"

Ầm!

Nghe vậy, Vương Quốc Xương hoàn toàn chết lặng!

Điều này không đúng, mới một phút trước, phụ tá của hắn còn báo cáo tình hình cho hắn, sao có thể trong nháy mắt toàn bộ đại viện đã bị người cấm vệ quân tiếp quản?

"Cái này ... cái này ... Anh Tần, ý của anh là gì? Sao văn phòng làm việc Hắc Băng Đài chúng tôi lại bị cấm vệ quân tiếp quản?"

"Chuyện này... chuyện này không đúng quy tắc!"

Mồ hôi lạnh trên mặt Vương Quốc Xương chảy ròng ròng.

"Quy tắc? Tôi nhớ anh từng nói, có năm đại danh sơn ở đây, anh chính là quy tắc mà, năm đại danh sơn không phải chính là vương pháp sao? Đây đều là những lời anh nói, bằng không thì gọi cho ông chủ của anh xin chỉ thị đi?"

Tần Vũ lạnh lùng nói.

"Ồ..."

Vương Quốc Xương nhất thời như nghẹn lại ở cổ họng, ậm ừ một hồi mới ngượng ngùng cười nói: "Anh Tần, anh nói gì vậy, chúng ta... chúng ta Không phải đều dốc sức vì Hoa Quốc, vì Thiên Tử sao?"

Nói rồi, Vương Quốc Xương còn cố ý chỉ vào bộ quân phục trên người.

Lúc này, hắn không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ bình tĩnh!

Xem xong đoạn video không lâu trước, năm đại danh sơn làm sao còn có thể quan tâm hắn?

Hơn nữa, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng bị cấm vệ quân khống chế rồi, không còn khả năng chạy trốn nữa!

"Ồ? Anh dốc sức vì Thiên Tử, vì Hoa Quốc sao? Trước đây sao tôi lại không biết? Hay là anh giấu kỹ quá, diễn giả làm thật?"

Tần Vũ nheo mắt lại, mỉa mai nói.

"Anh Tần, anh nghe tôi nói, thật ra trái tim tôi luôn hướng về Hoa Quốc, hướng về Thiên Tử. Năm đại danh sơn là cái thá gì chứ!"

Giọng điệu của Vương Quốc Xương vô cùng kích động.

"Vậy sao?"

Tần Vũ đưa tay ra, phụ tá bên cạnh Vương Quốc Xương vội vàng xoay người, mở tủ lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Tần Vũ.

"Được rồi, vậy để tôi đọc xem!"

"Khi chém chết Tiêu Chính Văn, lệnh cho nhóm đầu tiên lập tức khống chế Thiên Tử Các, nhóm thứ hai tấn công ba các lão Long Các! Nhóm thứ ba để bắt Liễu Thanh và Từ Kiêu Long!"

"Nhóm thứ tư phối hợp với tôi để bắt Thiên Tử!"

Sau khi đọc xong, Tần Vũ cầm bản báo cáo hành động trong tay, cười lạnh lùng nói: "Anh trung thành với Hoa Quốc, với Thiên Tử như vậy sao?"

Không đợi Vương Quốc Xương biện minh, Tiêu Chính Văn đã tiến lên một bước bóp chặt cổ Vương Quốc Xương, lạnh giọng nói: "Loạn thần tặc tử, anh hẳn là biết kết cục của việc phản quốc!"

"Không! Tiêu Chính Văn, anh... anh không thể giết tôi, việc này... việc này này là do Tần Vũ ngụy tạo! Tôi... tôi chưa từng ký vào mệnh lệnh nào như vậy!"

Vương Quốc Xương dù bị Tiêu Chính Văn bóp cổ nhưng vẫn vùng vẫy hét lớn lên.

"Ngụy tạo? Chẳng lẽ chữ ký trên này là do tôi ký sao?"

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chỉ vào chữ ký trên văn kiện!

Bên trên rõ ràng đề tên của Vương Quốc Xương!

"Không! Tiêu Chính Văn, anh là vua Bắc Lương thì sao? Tôi là tổng tư lệnh của Hắc Băng Đài, ngoại trừ Thiên Tử ra không ai có thể giết tôi!"

Vương Quốc Xương hét đến khàn cả giọng.

"Bốp!"

Tiêu Chính Văn giáng một bạt tai vào mặt hắn, lạnh lùng nói: "Chuyện đã tới mức này, anh còn dám nhắc tới Thiên Tử?"

"Anh cài tai mắt vào cấm vệ quân, bí mật theo dõi Thiên Tử, anh muốn làm gì?"

"Nếu như không có Long Thất mấy lần cứu giá, có phải Thiên Tử sớm đã bị anh hạ độc chết rồi không?"

"Anh cho rằng những việc bẩn thỉu mà anh đã làm thật sự chỉ có trời biết đất biết hay sao? Nếu muốn người không biết thì đừng có làm!"

Tiêu Chính Văn càng nói, giọng điệu càng lạnh lùng!

Trong những năm qua, Vương Quốc Xương quả thật là tìm đủ mọi cách để sát hại Thiên Tử.

Chỉ tiếc là Long Ngũ và Long Thất đã làm hỏng việc tốt của hắn mấy lần!

Vương Quốc Xương nhất thời không còn gì để nói, nhưng dù sao hắn vẫn là một trong những tổng tư lệnh của Hắc Băng Đài!

Ngay khi Vương Quốc Xương định tiếp tục mở lời, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng nói: "Bây giờ bản soái chính thức thông báo cho anh biết, anh đã bị giáng chức thành dân thường!"

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn liếc nhìn chiếc điện thoại mà Vương Quốc Xương để trên bàn!

Đoạn tin nhắn bên trên vừa mở ra còn chưa đọc, Tiêu Chính Văn có thể nhìn rõ ràng nội dung!

Ban nãy, Vương Quốc Xương đã gửi tín hiệu cầu cứu đến một người bí ẩn, mà người bên kia trả lời hắn là cứ yên tâm chớ nóng vội!

"Xem ra anh đang chờ người đến cứu?"

Tiêu Chính Văn cười nhẹ.

Nghe vậy, Vương Quốc Xương cười gằn, nhìn đám người Tiêu Chính Văn nói: "Không sai! Quả thật sẽ có người tới cứu tôi, mà người này là người mà các anh không thể đắc tội!"

"Giết hai cao thủ Bán Bộ Nhân Vương thì anh lợi hại lắm sao?"

"Không!"

"Để tôi nói cho anh biết, bây giờ trong Hoa Quốc của chúng ta đã có cường giả cảnh giới Nhân Vương rồi, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn thả tôi ra! Bằng không, cả thiên hạ đều biết Tiêu Chính Văn anh sợ rồi!"

"Đến lúc đó, anh không chỉ phải thả tôi ra, mà toàn bộ giới chính trị Hoa Quốc còn mất hết mặt mũi!"

"Vương Quốc Xương tôi ngông cuồng thì sao! Không sai, là tôi tìm cách hãm hại Thiên Tử, là tôi muốn bỏ thuốc độc giết chết Thiên Tử, là tôi sắp xếp tai mắt bên cạnh Thiên Tử! Anh có thể làm gì tôi!"

Vương Quốc Xương gầm lên với Tiêu Chính Văn như một kẻ điên.

Quả nhiên, ngay lập tức, một bóng người mặc áo choàng đạo sĩ màu trắng phản chiếu trên không trung!

Người này đạp chân trên những ngọn núi xanh, sau lưng là màn sương mờ ảo, nhìn qua lúc ẩn lúc hiện!

Trên thực tế, đây cũng chỉ là một bóng người mà thôi!

Nhưng có thể lợi dụng nguyên lý khúc xạ của không khí để chiếu bóng của mình đi xa vạn dặm, như vậy đủ để thấy cảnh giới của người này cao đến mức nào!

"Tiêu Chính Văn, cậu ta là người phát ngôn do năm đại danh sơn chọn ra, không ai có thể làm hại cậu ta!"

"Nếu không nghe lời, tôi nhất định sẽ lấy đầu của cậu!"

Hình ảnh phản chiếu trên không trung vô cùng ngạo nghễ, nói với Tiêu Chính Văn bằng một giọng điệu chắc nịch.

Vào lúc này, toàn bộ Hoa Quốc đều bị chấn động bởi hình ảnh phản chiếu trên bầu trời!

Đó là bản lĩnh chỉ có cường giả cảnh giới Nhân Vương mới có!

Lẽ nào Hoa Quốc vẫn luôn có một cường giả cảnh giới Nhân Vương sao?

Cùng lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý sang Tiêu Chính Văn!

Đối mặt với cường giả cảnh giới Nhân Vương, Tiêu Chính Văn có sợ hãi không?

"Người đó là Âu Dương Nghi, Kiếm Tiên Thiên Sơn sao?"

Đại trưởng lão võ tông vừa nhìn đã nhận ra ngay hình ảnh phản chiếu trên không trung, đồng thời trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh!
Chương 1570: Khiêu chiến với Nhân Vương

Cái tên Kiếm Tiên Thiên Sơn không phải là hư danh.

Năm đó cụ ta có uy phong khắp nơi như thế nào?

Một mình cụ ta đấu với mười lăm Bán Bộ Nhân Vương của Vy Hào, mặc dù cuối cùng thất bại chạy thoát vào vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng muốn chạy thoát được dưới tay mười lăm cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đã không dễ dàng gì rồi.

Lúc này trưởng lão võ tông bước đến khẽ khàng kéo góc áo Tiêu Chính Văn.

Chọc tức Kiếm Tiên Thiên Sơn chỉ vì đám người Vương Quốc Xương quả thật không đáng.

Đúng lúc này một người mặc áo dài màu đen khác cũng xuất hiện trong không trung.

“Lý… Lý Chính Đạo”.

Đại trưởng lão ngây người, hai cường giả cảnh giới Nhân Vương xuất hiện cùng lúc, lẽ nào họ định cùng nhau liên thủ đánh Tiêu Chính Văn sao?

“Hai vị, tôi nghĩ mọi người đều là đồng bào, hà tất gì phải đánh giết lẫn nhau? Tôi sẽ làm người hòa giải trong chuyện này, tại sao mọi người không bắt tay với nhau nhỉ?”

Lý Chính Đạo bình tĩnh nói.

Lý Chính Đạo vừa dứt lời, năm đại danh sơn đều ngạc nhiên.

Nhà họ Lý đã là một thế lực có ảnh hưởng lớn trong võ tông Hoa Quốc từ thời Lý Tịnh Khởi.

Từ thời Đường, người nào có thể mời được người nhà họ Lý ra mặt thì có thể nói là không có việc gì trên đời này mà không thể giải quyết được.

Không ngờ Tiêu Chính Văn lại có thể mời được Lý Chính Đạo ra mặt hòa giải.

Năm đại danh sơn vốn còn đang đợi Tiêu Chính Văn nhất thời tức giận giết Vương Quốc Xương, chọc giận Kiếm Tiên Thiên Sơn thì có cường giả cảnh giới Nhân Vương ra tay giết Tiêu Chính Văn ngay.

Nhưng bây giờ đã không làm được thế rồi.

Người nhà họ Lý đã lên tiếng, đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù Kiếm Tiên Thiên Sơn cũng phải suy xét cẩn thận.

“Ông Lý, việc này không phải do tôi, Vương Quốc Xương là người đại diện được năm đại danh sơn tôi chọn ra, ai dám động vào cậu ta thì là không nể mặt năm đại danh sơn”.

“Cho dù là ai vả vào mặt năm đại danh sơn đều chỉ có một con đường chết thôi”.

Bề ngoài Kiếm Tiên Thiên Sơn không có ý nhượng bộ, nhưng thật ra đã nhường bước rồi.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn không giết Vương Quốc Xương thì Kiếm Tiên Thiên Sơn cũng sẽ không ra tay.

Nghe thế Lý Chính Đạo khẽ gật đầu, sau đó dời tầm mắt sang bên Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, sau đó lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết hắn là người đại diện của ai, nhưng có ý giết Thiên Tử chính là tội phản nước trong quy định của pháp luật Hoa Quốc”.

“Người phản nước giết không thương tiếc”.

Giết không thương tiếc?

Giọng Tiêu Chính Văn vang lên khắp nơi, tất cả người dân Hoa Quốc đều ngơ ngác.

Năm đại danh sơn cũng sửng sốt.

Lý Chính Đạo cũng thế.

“Tiêu Chính Văn, dù cậu là vua Bắc Lương, nhưng trong mắt năm đại danh sơn, cậu chẳng khác gì người bình thường. Cho dù cậu có bao nhiêu công với Hoa Quốc thì cậu vẫn không đủ tư cách đối nghịch với năm đại danh sơn”.

“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, thả Vương Quốc Xương ra”.

Kiếm Tiên Thiên Sơn hoàn toàn nổi giận.

Sở dĩ cụ ta chọn cách này để cảnh cáo Tiêu Chính Văn là muốn để người dân cả nước, thậm chí là cả thế giới đều biết Tiêu Chính Văn không phải là vô địch thiên hạ.

Chỉ cần cụ ta nói một câu, Tiêu Chính Văn sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Hơn nữa lúc này tiếng vang của Tiêu Chính Văn quá lớn.

Nếu cụ ta ra tay giết Tiêu Chính Văn vào thời điểm mấu chốt này chỉ sẽ khiến người dân Hoa Quốc phẫn nộ.

Đây cũng không phải là kết quả Kiếm Tiên Thiên Sơn muốn nhìn thấy.

Nhưng cụ ta không ngờ Tiêu Chính Văn lại không nể mặt cụ ta chút nào, thậm chí còn cãi lại lời của Lý Chính Đạo.

“Tiêu Chính Văn, cần gì phải kích động như thế, hay là bảo cậu ta xin lỗi Thiên Tử, thả cậu ta ra đi”.

Lý Chính Đạo lại lên tiếng.

Cụ ta không muốn nhìn thấy ngôi sao mới tài năng Tiêu Chính Văn này thất bại ở đây.

Nghe nói thế Tiêu Chính Văn chỉ híp mắt nhìn Vương Quốc Xương sắc mặt đang tái nhợt.

“Tiêu Chính Văn, bất kể chuyện này cũng phải có chứng cứ, ngọn nguồn rõ ràng. Cậu mới sống chưa đến ba mươi năm, những gì phải trải qua quá ít, cảnh giới Thiên Thần đối đầu với hai Bán Bộ Nhân Vương đã là cực hạn của cậu rồi”.

“Tôi không muốn bị bị chụp cho cái danh xấu ỷ mạnh ăn hiếp yếu nên mới cho cậu một cơ hội”.

“Thế giới rộng lớn không như cậu nghĩ, trong dòng thời gian dài đằng đẵng, có biết bao thiên tài xuất sắc hơn cậu cũng đều hóa thành cát bụi”.

“Thế nên, cuối cùng tôi…”

“Rắc!”

Kiếm Tiên Thiên Sơn vừa nói được một nửa thì một tiếng xương gãy vang lên.

Chỉ thấy cổ Vương Quốc Xương bị lệch sang một bên, ngay tức khắc không còn hơi thở.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng ném thi thể Vương Quốc Xương vào trong học viện như ném một con chó chết.

“Kéo ra ngoài, cho chó ăn”.

Tiêu Chính Văn ra lệnh, vài cấm vệ quân bước đến kéo thi thể Vương Quốc Xương ra ngoài.

“Tiêu Chính Văn to gan! Vài hôm nữa tôi sẽ giết cậu để báo thù”.

Mặt mày Kiếm Tiên Thiên Sơn cực kỳ hung dữ, như thể chỉ ước gì có thể nuốt sống Tiêu Chính Văn.

“Vài hôm nữa là ngày nào? Chi bằng bây giờ ông và tôi quyết định luôn đi”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

Vừa nói xong cả nước như bị chấn động.

Cả Hoa Quốc đều có thể nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện của hai người.

Hơn nữa ngay cả người của năm đại danh sơn cũng đang quan sát kết quả việc này.

Ai ngờ Tiêu Chính Văn lại dám chống lại cả cường giả cảnh giới Nhân Vương.

“Cậu ta… cậu ta dám khiêu khích cường giả cảnh giới Nhân Vương?”

“Tiêu Chính Văn điên rồi sao?”

Lúc này đừng nói là người của võ tông không dám tin, ngay cả cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương quay về của năm đại danh sơn cũng sửng sốt.

Đây là đang công khai khiêu khích Kiếm Tiên Thiên Sơn.

Ngay cả Thiên Tử ở trong Thiên Tử Các đằng xa cũng khẽ nhíu mày khi nghe anh nói thế.

“Tiêu Chính Văn có nắm chắc sẽ thắng Kiếm Tiên Thiên Sơn không? Đó là cao thủ cảnh giới Nhân Vương đấy”.

Nói đến đây Thiên Tử không khỏi đặt bút trong tay xuống, bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.

“Đúng thế Thiên Tử, có phải vua Bắc Lương hơi gấp gáp quá không? Để Vương Quốc Xương sống thêm một chút nữa thì có thể thế nào? Sau chuyện này có thể bỏ độc giết mà, cần gì phải…”

“Im miệng!”

Thiên Tử đập bàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn cung nhân đó nói: “Toàn nói linh tinh! Tôi đường đường là người đứng đầu giới chính trị Hoa Quốc, có thể làm ra mấy chuyện hèn hạ thấp kém bỏ độc giết người này sao? Người đâu, kéo ra ngoài, đánh một trăm gậy”.

Cung nhân đó hoảng sợ hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống.

Cùng lúc đó Sở Hồng Thiên ở Thiên Sơn xa xôi càng kinh hoảng đến cực điểm.

Tiêu Chính Văn thế mà lại dám bạo dạn như thế, dám khiêu chiến với cao thủ cảnh giới Nhân Vương?

Dù Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh đến mấy thì cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà thôi.

Cậu ta lấy đâu ra tự tin đấu với cao thủ cảnh giới Nhân Vương vậy?

“Hừ! Lần này e là Tiêu Chính Văn chơi hơi lớn rồi, cậu ta có thể vẫn chưa biết sự lợi hại của Kiếm Tiên Thiên Sơn”.

Lúc này ở nhà họ Trương Thiên Sơn, một ông lão tóc bạc vuốt râu cười nhạo nói.

“Ừ, như thế cũng tốt, đỡ cho nhà họ Trương chúng ta ra tay, Kiếm Tiên Thiên Sơn tiêu diệt Tiêu Chính Văn giúp chúng ta cũng xem như đã trả được mối thù lớn. Nếu Trương Đạo Linh ở dưới suối vàng có biết cũng cảm thấy an ủi”.

Một ông lão khác cũng nói.

Trong đại điện đỉnh núi Huệ Mi xa xôi, một ông lão mặc áo dài đỏ không khỏi nhíu mày nói: “Tiêu Chính Văn vẫn quá ngông cuồng, chỉ là Thiên Vương thiên cấp bốn sao mà dám khiêu khích cả cường giả cảnh giới Nhân Vương?”

Người này chính là một trong các phó chưởng giáo của đỉnh núi Huệ Mi, Hỏa Long Chân Quân.

Hơn nữa ông ta cũng là một cao thủ cảnh giới Nhân Vương, còn là cảnh giới Nhân Vương cấp hai.

Hỏa Long Chân Quân trước giờ không tham gia vào bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào mà năm đại danh sơn từng làm, không phải vì ông ta khoan dung độ lượng mà là ông ta không dám mạo hiểm đứng về phe nào trước khi chưa rõ tình hình thế cục.

“Cụ tổ, người này trước giờ vẫn ngông cuồng như thế, bây giờ Kiếm Tiên Thiên Sơn đã trèo lên lưng hổ, thể diện của người nhà họ Lý cũng không phải bày ra đó để chơi, xem ra trận chiến này là không thể tránh khỏi”.

“Tôi nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết. Chỉ cần cậu ta chết thì giới chính trị Hoa quốc sẽ mất đi trụ cột, đến lúc đó…”

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Hỏa Long Chân Quân cười nham hiểm nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom