• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (5 Viewers)

  • Chương 1471: Ngày chết của Thiên Thần

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên loé lên một tia sáng màu bạc vô cùng chói mắt, cả bầu trời đều bị bao phủ bởi ánh sáng màu bạc đó!

Nhìn thấy tia sáng màu bạc, người đàn ông trung niên cũng sợ giật nảy mình!

Ông ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế, hô ra bên ngoài: “Mau! Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời, xung quanh đã rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc!

Chỉ thấy tia sáng trắng đó đi tới đâu, dù là người hay vũ khí chế tạo từ sắt thép thì cũng hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt rồi tan biến vào trong không khí.

Mà trên bầu trời, một người đàn ông tóc dài đang chậm rãi bước về phía bọn họ.

Loại khí tức giống như thiên thần hạ phàm đó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động!

Người đàn ông trung niên liếc nhìn bóng người trên bầu trời, không khỏi thở dài!

Đúng vào lúc này, một luồng khí tức vô cùng mạnh lại truyền tới từ phía sau lưng người đàn ông trung niên!

“Cậu là ai?”

Lúc này, trên bầu trời truyền tới một giọng nói già cả giống như đang chất vấn Tiêu Chính Văn!

“Vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.

“Vua Bắc Lương, nơi này là thủ đô nước Lý, có phải cậu nhầm lẫn gì rồi không, mặc dù cường giả cảnh giới Thiên Thần có thể nhập thế nhưng không thể tuỳ ý lộng hành chém giết!”

“Giờ cậu tới thủ đô của nước Lý chúng tôi là có ý đồ gì?”

Trên bầu trời, một ông lão sải những bước chân chậm rãi tiến về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía ông lão, trầm giọng nói: “Ồ? Không thể lộng hành chém giết ư? Chuyện cường giả ngoài lãnh thổ nước Lý mấy người có ý đồ liên kết với Vy Hào để giết sạch Hoa Quốc chúng tôi thì nên giải thích thế nào đây?”

Lẽ nào chỉ cho phép quan phóng hoả chứ không cho phép dân thắp đèn?

Lấy đâu ra chuyện tốt như thế chứ!

“Hừ! Đó là quyết định của cường giả ngoài lãnh thổ, nếu như cậu đã may mắn bảo vệ được Hoa Quốc thì nên biết thân biết phận! Trở về Hoa Quốc đi, đừng phát sinh mâu thuẫn với các nước khác thêm nữa!”

“Bảo vệ bờ cõi là chức trách mà cậu nên dốc sức hoàn thành!”

Rõ ràng ông lão chẳng coi Tiêu Chính Văn ra gì, dù sao ông ta cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao!

Huống hồ ở bên trong kim tự tháp lớn còn tới bốn cao thủ cũng có đẳng cấp ngang hàng với ông ta!

“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, trở về Hoa Quốc đi!”

Ông lão nói xong thì quay người định rời đi!

“Ồ? Trở về? E rằng sẽ ông sẽ không được như mong đợi rồi, kẻ đi giết người rồi sẽ bị người ta giết lại! Nếu như mấy người đã có ý đồ giết hết nhân dân của Hoa Quốc thì có lý nào lại không bị giết ngược lại cơ chứ?”

“Ác giả ác báo, hôm nay chính là lúc mà mấy người cần phải lấy mạng đền mạng!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.

“Tiêu Chính Văn, cậu có ý gì? Lẽ nào cậu muốn khai chiến với nước Lý chúng tôi sao?”

Ông lão đột nhiên quay người lại, chất vấn với vẻ mặt lạnh tanh.

Khai chiến?

Tiêu Chính Văn tức giận bật cười vì logic của ông lão này, lúc cường giả của họ liên thủ với Vy Hào ở Phi Lục và chuẩn bị giết sạch muôn dân Hoa Quốc thì đã chẳng khác gì nước Lý đang tuyên chiến với Hoa Quốc rồi!

“Hừ! Khai chiến? Tôi chỉ đến để ăn miếng trả miếng thôi!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn cũng ra tay luôn!

Vừa giơ tay, một tia sáng màu bạc đã lao thẳng về phía ông lão!

Chỉ trong nháy mắt, con dao quân đội năm cạnh đã phóng thẳng tới trước mặt ông lão!

“Không biết tự lượng sức!”

Ông lão gầm lên một tiếng!

Dù gì ông ta cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, Tiêu Chính Văn thì sao? Chỉ là một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần một sao mà thôi!

Vậy mà lại dám ngông cuồng khiêu khích ông ta?

Hơn nữa, nước Lý còn là một trong số những cái nôi của mấy nền văn minh lớn trên thế giới.

Bây giờ, Tiêu Chính Văn lại dám ra tay với ông ta ở nơi này, không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Thế nhưng không để cho ông lão hoàn hồn lại, chín ngôi sao trên bầu trời đã phát ra những tia sáng dị thường!

“Đừng!”

Ông lão hô lên một tiếng, muốn ngăn cản lại nhưng mọi thứ đã quá muộn màng!

Ánh sáng đó đi tới đâu, người lẫn vật đều chết sạch, bên trên mặt đất, máu chảy thành sông!

Ông lão cũng không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng ra tay chặn con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn lại!

Chỉ là ông ta vừa giơ tay ra, Tiêu Chính Văn đã bật cười lạnh lùng, chuyển động cơ thể đi tới sau lưng ông ta chỉ trong nháy mắt!

Ngay sau đó, một thanh giáo dài ánh vàng sáng loáng lao thẳng về phía ông lão!

Lúc này, gần như tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, ông lão còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh giáo dài Liệt Long đâm xuyên qua người!

Xác của ông lão rơi thẳng từ trên trời xuống.

Đòn ra tay này của Tiêu Chính Văn thoạt nhìn rất tuỳ ý, nhưng bên trong lại bao hàm ẩn ý sâu xa, đâu phải là cấp độ mà ông lão đó có thể lý giải được!

Chỉ vừa mới ra tay, ông lão thậm chí còn chẳng có cơ hội để phản kháng đã bị mũi giáo đâm chết!

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn khẽ giơ tay lên, ánh sáng màu vàng cứ thế bao phủ khắp trời, vô số luồng sát khí lập tức bao phủ khắp thủ đô nước Lý!

Chỉ trong nháy mắt, cả thủ đô nước Lý đã trở thành một mảnh đất cằn cỗi không có sức sống!

Dù là cao thủ võ tông hay người dân thường cũng đều bị giết sạch!

“Cậu… tại sao cậu lại giết người dân?”

Vào lúc Tiêu Chính Văn ra tay, một bóng người khác lại bay về phía Tiêu Chính Văn!

“Giết người? Nếu như cường giả nước Lý mấy người đã có ý đồ giết sạch người dân Hoa Quốc chúng tôi, vậy thì Tiêu Chính Văn tôi đương nhiên cũng phải đòi lại công bằng cho muôn dân Hoa Quốc!”

Nói xong Tiêu Chính Văn lại vung tay lên, vô vàn thành phố lập tức hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!

Ông lão đó còn chưa đuổi theo được bao xa đã bị một luồng sáng xuyên thẳng qua trán, lại một cường giả cảnh giới Thiên Thần nữa phải bỏ mạng!

Lúc này, người đàn ông trung niên kia siết chặt nắm đấm, bất luận ông ta có phẫn nộ thế nào thì cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn đi xa!

Khi các nước lần lượt bị tiêu diệt, cả thế giới đều bị tin tức này làm cho chấn động!

Lúc này, tại Long Kinh Hoa Quốc!

Ông Dương đang ngồi uống trà trong phòng làm việc, còn điện thoại ở tầng một Long Các đã bị gọi tới mức suýt cháy máy!

Bây giờ toàn thế giới đều đang cầu xin Hoa Quốc!

Không một ai hy vọng nơi tiếp theo bị tiêu diệt chính là quốc gia của mình!

“Ông Dương, điện thoại bên phía tầng một sắp bị gọi cháy máy luôn rồi, chúng ta có nên bẩm báo với Thiên Tử một tiếng không?”

Ông Lưu nhìn ông Dương đang hết sức bình thản ung dung, hỏi.

Mặc dù bọn họ có thể quyết định trạng thái chiến tranh và hoà giải của Hoa Quốc, nhưng dù gì chuyện này cũng có tầm ảnh hưởng quá lớn, cả thế giới đều đang nhìn vào nhất cử nhất động của Hoa Quốc!

Hơn nữa, trong số các lãnh đạo cấp cao của Hoa Quốc cũng có không ít người đang lo lắng về chuyện này!

Lỡ như Tiêu Chính Văn thật sự chọc giận cả thế giới, không phải Hoa Quốc sẽ phải tự mình đối chọi lại với sự vây giết của cả thế giới hay sao?

Hoa Quốc thật sự mạnh tới vậy à?

Dù Quốc Vận Hoa Quốc đang phục hồi thì cũng không có cách nào địch lại được với cả thế giới!

“Bẩm báo Thiên Tử ư? Thiên Tử trăm công nghìn việc, đã quá bận rộn rồi, chút chuyện nhỏ này không cần phải phiền tới Thiên Tử xử lý!”

Ông Dương điềm nhiên nói.

“Chuyện nhỏ?”

Ông Lưu không khỏi nuốt nước bọt!

“Tôi nghĩ ông cũng đã thấy trận chiến ở Trần Gia Phố rồi, Thiên Tử đã đích thân xuất chinh, điều này có nghĩa gì? Nghĩa là lúc đó Hoa Quốc đã đi tới bờ vực diệt vong!”

“Nếu như bọn chúng đã muốn tiêu diệt Hoa Quốc của chúng ta thì cũng nên có giác ngộ của một nước sẽ bị tiêu diệt!”

Nghe thấy ông Dương nói vậy, ông Lưu cũng trở nên trầm mặc.

“Ừ, nói không sai, nếu như đã có dã tâm tiêu diệt Hoa Quốc chúng ta thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để là nước bị tiêu diệt!”

Ông Lưu nói tới đây thì biểu cảm trên mặt cũng nhẹ nhõm đi vài phần, sau đó lấy ra một bàn cờ từ dưới ngăn bàn, nói với ông Dương: “Ông Dương, mấy cái điện thoại này ồn ào quá, tôi thấy chi bằng hai ta cùng chơi một ván để giết thời gian, thế nào?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom