• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Hề (3 Viewers)

  • Chương 13

Chương 13: Sau này không gặp lại

Tôi nhẹ nhàng hé mắt nhìn Bào Văn, quả nhiên cô ta đang nhìn tôi, chẳng lẽ cô ta đã đoán được là tôi đã bán đứng?

Tôi có chút hoảng loạn, tiếp tục cúi đầu thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào Bào Văn.

Bào Văn nhanh chóng dẫn theo Tô Nhược Thủy đến chỗ tôi, tôi thấy lần này mình chết chắc rồi, nhưng cô ta chỉ lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm chắc tại tôi suy nghĩ nhiều thôi.

Cảnh sát cũng sớm rút lui, quầy bar trở lại kinh doanh như bình thường còn tôi liền được Hoàng Tam gọi vào phòng làm việc.

Xem ra tâm trạng Hoàng Tam đang rất tốt, ông ấy đưa cho tôi điếu thuốc, sau đó viết chữ đưa tôi xem: "Trần Danh, hôm nay cậu làm rất tốt, từ hôm nay trở đi cậu chính là người anh em của Hoàng Tam tôi".

Tôi có chút sợ hãi, cúi đầu nói cám ơn.

Hoàng Tam liền móc trong ví ra một xấp tiền, liếc mắt là chừng năm nghìn tệ, hắn đưa cho tôi, đồng thời viết chữ hỏi tôi làm sao biết được chuyện Bào Văn muốn hãm hại hắn.

Tôi cũng không từ chối, liền nhận lấy năm nghìn tệ, đồng thời nghĩ năm nghìn tệ này cũng không nhiều lắm, dẫu sao thì tôi cũng đã cứu cả cái quán bar của Hoàng Tam. Nếu nói như vậy, Bào Văn quả thật rất hào phóng, động một chút liền chi ra mấy nghìn tệ, điều này khiến tôi đột nhiên rất tò mò, Bào Văn chỉ là một nữ tiếp viên hàng không, sao lại có nhiều tiền như vậy?

Vì muốn có được sự tín nhiệm và cảm tình tốt của Hoàng Tam, tôi liền kể hết tình cảnh của mình, tôi nói mình là một con chó do Bào Văn bỏ tiền mua về để lừa gạt mẹ cô ta, đồng thời để giấu diếm thứ tình cảm không bình thường.

Tôi kể về bản thân mình một cách rất đáng thương, thường chịu nhiều ấm ức, cho nên bản thân rất muốn trả thù Bào Văn. Tôi thường xuyên lén xem điện thoại cô ta, hôm nay vừa đúng lúc xem được tin cô muốn hãm hại Hoàng Tam, vì thế liền tới để báo tin.

Những điều tôi nói căn bản đều là sự thật, hơn nữa lại nói về chuyện tình cảm, Hoàng Tam đương nhiên tin tôi, hắn vỗ một cái vào vai tôi, bảo tôi cứ làm việc tốt cho hắn, tiếp tục xem chừng Bào Văn, nếu cô ta có động tĩnh gì thì hãy nói với hắn ta, hắn sẽ không bạc đãi tôi.

Tôi gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, bởi vì Hoàng Tam dường như sẽ không trả thù Bào Văn, cũng có lẽ sẽ trả thù cô ta, chỉ là hắn không muốn nói với tôi, dẫu sao trên danh nghĩa tôi cũng là chồng Bào Văn, hắn sẽ không hoàn toàn tín nhiệm tôi.

Sau đó tôi đi xuống lầu, vừa nãy tôi muốn nói với Hoàng Tam có thể trong quán bar có nội gián, nhưng tôi lại không nói ra, làm người không thể quá thông minh, như vậy sẽ dễ khiến Hoàng Tam nãy sinh lòng nghi ngờ với tôi, hơn nữa điều tôi có thể nghĩ tới, Hoàng Tam chắc chắn cũng có thể nghĩ ra, hắn nhất định sẽ đi điều tra xem chỗ ma túy này ai đã giấu vào phòng của ông.

Sau khi xuống lầu dưới, thái độ của mọi người đối với tôi tốt hơn trước kia rất nhiều, ai cũng nhìn tôi cười, nhưng bọn họ cười rất giả tạo. Hơn nữa bọn họ cho rằng tôi không nghe được nên ở đó bàn luận, nói rằng nhất định là do tôi mách lẻo với Hoàng Tam nên Trương Hạo mới bị đuổi đi, bọn họ còn nói nhìn tôi là người tàn tật thật thà không ngờ dã tâm cũng không nhỏ, sau này còn phải đề phòng tôi.

Loại cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất khó chịu, tôi muốn mở miệng giải thích với bọn họ, nhưng tôi không thể không nhẫn nhịn, tôi chỉ có thể thầm an ủi bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày tôi đường đường chính chính làm người bình thường, khi tôi có được khả năng thoát khỏi Bào Văn, tôi sẽ để cho tất cả những người từng xem thường tôi thấy rằng Trần Danh tôi mạnh mẽ hơn tất cả bọn họ.

Tối đó, tôi làm việc hăng say và cũng rất nghiêm túc, mọi người thấy sau khi tôi thăng chức không hề làm khó những người đã từng bắt nạt tôi, thì cũng ít bàn bạc sau lưng tôi nữa.

Sau khi tan việc, tôi lập tức muốn về nhà thật nhanh, rất muốn biết bây giờ tình hình Bào Văn thế nào.

Lúc đang đứng đợi taxi, đột nhiên có người từ phía sau lưng dùng bao bố trùm đầu tôi lại, đánh tôi một trận, tay đánh chân đạp.

Tôi muốn phản kháng, nhưng rất nhanh đã bị bọn chúng vác lên, bọn chúng vứt tôi vào trong một chiếc xe.

Ở trên xe, bọn chúng lại tiếp tục đấm đá tôi, nhưng chúng không hề lên tiếng, tôi cũng không biết bọn chúng vì sao lại đánh tôi, tôi muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ là người của Bào Văn, nếu vậy chắc tôi còn bị đánh thảm hơn nữa.

Cứ như vậy, xe chạy tầm mười phút, tôi bị đẩy xuống xe, bọn chúng xuống xe lại đánh tôi thêm một trận nữa, tôi cảm giác vài chỗ trên cơ thể đã bị đánh vỡ ra, nếu đánh tiếp nữa, sợ là phải đi bệnh viện mất.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe giọng ai đó nói: "Anh Hạo, sao ạ, anh có muốn chặt đứt một tay hắn?"

Rất nhanh sau đó liền nghe thấy giọng nói của Trương Hạo: "Đánh thêm một trận là được, tao với cái đồ chết tiệt này cũng không phải mối thù lớn lắm, hôm nay chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, xả cơn giận."

Quả nhiên là Trương Hạo! Thảo nào hắn luôn ngông cuồng như vậy, hóa ra hắn là một tên côn đồ. Thật không ngờ được chỉ vì bị đuổi, hắn lại tìm tôi để trả thù, tôi đúng là quá xem thường xã hội này, lòng người hiểm ác, con người một khi đã trở nên độc ác thì không thể tưởng tưởng được.

Bọn chúng lại tiếp tục ra tay đánh tôi tàn độc, tôi không dám phản kháng, chỉ đưa tay ôm lấy đầu, cơ thể bị đánh một cái lại một cái nữa, tôi đau quá suýt ngất đi.

Trong lúc cả người tôi mơ hồ mất hết cảm giác, chỉ lại còn một chút ý thức, bên tai đột nhiên nghe thấy những tiếng bình bịch.

Hình như có người đang đánh nhau, nhưng không phải đánh tôi.

Điều khiến tôi không ngờ đến là nghe thấy giọng quỷ quái của Trương Hạo kêu lên, hình như bọn chúng đã bị ăn đòn, Trương Hạo hét lên 'Chạy, chạy, chạy' .

Tôi có chút sững sờ, lẽ nào tôi đã được cứu? Không thể nào.

Ở cái thành phố này tôi không có người bạn nào cả, ngoại trừ Cường Tử người giới thiệu cho tôi cuộc hôn nhân này thì đến một người quen tôi cũng không có.

Đang lúc khó hiểu thì cái bao bố trên đầu tôi được mở, tôi cố hết sức thò đầu ra, nhưng không nhìn thấy ai.

Tôi nghĩ bọn họ đều đã rời đi rồi thì đột nhiên thấy có một người đứng cách đó không xa, là một người phụ nữ mặc chiếc áo màu trắng cùng chiếc quần bò đơn giản, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai.

Xem ra cô ấy rất giản dị và sạch sẽ nhưng cho dù chỉ nhìn sau lưng của cô ấy thì tôi cũng có thể cảm nhận được một loại khí chất nữ thần, cảm giác cô ấy rất thần bí.

Tôi không nhẫn nhịn được liền hỏi: "Là, là cô cứu tôi sao?"

Cô ấy không nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng mở miệng nói: "Không phải anh là người câm điếc sao?"

Giọng cô rất bình tĩnh, nghe xong cả người tôi hoảng hốt, thôi xong, tôi quá gấp gáp rồi, không khống chế được bản thân, lại mở miệng nói chuyện, mà cô ấy tất nhiên là biết tôi, hay nói cách khác, là tôi bị bại lộ rồi!

Tôi muốn chạy, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện còn có một người khác đứng cách đó không xa.

Là một người đàn ông trung niên cơ thể cường tráng, xem dáng người của anh ta, tôi đoán đây là vệ sĩ của cô ấy.

Tôi liền thành thật, lấy hết can đảm hỏi: "Cô rốt cuộc là ai, làm sao chị biết được chuyện của tôi?"

Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, chiếc vành mũ lưỡi trai che lấp trán cô ấy, nhưng cho dù chỉ thấy hơn nửa gương mặt cô, tôi cũng thấy thật nghẹt thở. Cô ấy thật sự rất đẹp, không phải vẽ đẹp lòe loẹt, cũng không phải vẽ đẹp thuần khiết, dù sao thì cũng là một loại khí chất khó nói ra, không trong trẻo lạnh lùng, cũng không quá mỹ lệ. Tôi chưa từng nhìn thấy vẽ đẹp nào như vậy người phụ nữ này lại khiến tôi có cảm giác tự ti.

...

Giọng cô ấy bình tĩnh pha chút đùa cợt nói: "Tôi là bạn của Bào Văn, sao lại không thể biết chuyện của anh?"

Thôi xong, thôi xong, cô ấy thật sự là bạn của Bào Văn, tôi đã rơi vào bẫy, chết chắc rồi.

Tôi bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn, còn cô ấy thì nhìn tôi cười nhẹ một cái. Nụ cười đó không hề khiến tôi tôi cảm thấy đau khổ, chỉ khiến tôi có chút nghi hoặc, tôi cảm thấy cô ấy không hề có ý đối địch với tôi, không phải đang giễu cợt tôi.

Sau đó cô ấy liền nói: "Đừng tự dọa mình, chẳng qua là tôi tiện tay cứu anh chút thôi, tôi không có hứng thú nói ra chuyện của anh đâu, thế giới của chúng ta cũng sẽ không có gì biến đổi."

Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào, chỉ là cúi đầu nói: "Cám ơn, cám ơn".

Cô ấy nhẹ nhàng kéo vành mũ, lãnh đạm nói với tôi: "Bản thân anh nên chú ý nhiều một chút, với năng lực của anh hiện giờ thì mười người như anh cũng không đủ chơi với thế giới này đâu."

Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy mình bị tổn thương, nói thật là rất buồn, nhưng cô ấy nói không sai, một Trương Hạo nhỏ nhoi cũng suýt chút nữa đánh cho tôi tàn phế. Huống gì là Bào Văn? Tôi tự đề cao bản thân rồi, tự cho rằng mình thật sự có thể âm thầm nắm trong tay hết tất cả, thật ra từ đầu đến cuối tôi chỉ là một thằng nhà quê, sở dĩ có cơ hội âm thầm chơi xấu được, là bởi vì tôi quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hoàn toàn không lọt vào mắt của Bào Văn, Hoàng Tam. Còn một khi tôi muốn leo lên như hôm nay, lập tức liền gây sự chú ý đến người khác, không được bao lâu, tôi có thể sẽ bị bại lộ, đến lúc đó tôi sẽ phải đối mặt với sự ức hiếp điên cuồng .

Nghĩ tới đây, tôi liền thấy sợ, xem ra sau này tôi càng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể đắc ý mà quên bản thân mình là ai, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận dè đặt.

Trong lòng rất cảm kích với cô ấy, nhưng ngẫng đầu lên phát hiện thì cô ấy đã chậm chậm đi rất xa rồi, cũng không biết sao, đối với cô ấy tôi đột nhiên nãy sinh một thứ tình cảm khác thường, không thể xem là vừa nhìn đã yêu, bởi vì tôi căn bản không có tư cách thích cô ấy, tôi chỉ là muốn biết cô ấy là ai mà thôi.

Sau đó, tôi lấy hết can đảm đuổi theo cô ấy, đồng thời hỏi: "Chào chị, cám ơn chị hôm nay đã cứu tôi, cũng rất cảm ơn chị đã nhắc nhở, tôi có thể biết tên chị được không?"

Cô ấy nhìn tôi, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu nhưng lại kiến người khác thấy xa cách, cô cười nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, anh không cần gọi tôi 'chị', nghe vậy sẽ thấy anh rất hèn mọn, mặc dù anh quả thật rất yếu ớt, nhưng anh cũng không cần xem thường bản thân, còn việc tôi là ai thì anh cũng chưa cần thiết phải biết, bởi vì sau này không gặp lại."

Sau này không gặp lại, cũng đúng, tôi chẳng qua là một người khách qua đường được cô ấy tiện tay cứu giúp thôi mà.

Cô cùng anh vệ sĩ cường tráng đi xa dần, cách đó không xa có một chiếc Porsche Paramera.

Tôi không dám đuổi theo nữa, đối với tôi mà nói cô ấy ở vị trí rất cao, nhưng trước khi lên xe, đột nhiên cô ấy nghiêng đầu nói: "Đừng hỏi tại sao tôi giúp anh, chẳng qua là tôi quá nhàm chán, tôi rất muốn biết anh có thể sống tiếp được hay không. Mặc dù anh rất biết cách nhẫn nhục, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó, vì thế tôi mới quyết định giúp anh một lần. Lôi kéo được Tô Nhược Thủy và Lâm Cường thì sẽ có lợi cho anh."

Nói xong, cô kéo chiếc mũ lưỡi trai bước nhanh lên chiếc Paramera, nghênh ngang đi, tôi muốn ghi nhớ biển số xe, cũng đã không còn kịp.

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng cô ấy lưu lại trong không khí, cả người cứ thẩn thờ.

Một cơn gió thổi qua mặt khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Cô ấy nói chỉ là tiện tay cứu tôi, nhưng đột nhiên tôi thấy có gì đó không đúng lắm, thật chỉ đơn giản như vậy sao?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom