• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Hề (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11

Chương 11: Bán đứng

Bào Văn nói cái thứ nước vừa hắt lên người tôi chính là nước rửa chân của cô ấy, người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Nhưng tôi lại không hề có cảm giác căm ghét, tôi tiếp tục liếm hết chỗ nước quanh miệng, nó làm cho cái họng khô rát của tôi cảm thấy ấm áp hơn một chút, toàn thân cũng thấy sảng khoái hơn.

Bào Văn lại mắng thêm một câu khó nghe, rồi cầm kéo lên tiến về phía tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy rất hồi hộp, không nhẽ người phụ nữ này điên rồi sao? Đã hành tôi ra nông nỗi này rồi, còn muốn giết tôi nữa sao?

Lúc đó cô ấy đã tiến gần đến chỗ tôi, xuống tay một cách dứt khoát, hình như không phải là muốn làm hại tôi, mà là để cởi trói cho tôi.

Cô ta lấy điện thoại ra đưa về phía tôi, trên đó đã được viết sẵn mấy dòng: Lần này là tôi dạy cậu một bài học, nếu như sau này cậu còn dám có ý đồ xấu với tôi, tôi sẽ giết cậu thật đấy.

Sau khi cởi trói, tôi ngồi dưới đất toàn thân mềm nhũn, nào còn có chút ý định phản kháng, tôi vội vàng gật đầu, nhưng vì toàn thân không còn chút sức lực nào, nên đến động tác gật đầu cũng không còn bình thường nữa.

Sau khi Bào Văn quay lưng đi khỏi, tội vật vã bò dậy, run rẩy đi vào nhà tắm, cứ thế vục đầu vào vòi nước uống lấy uống để.

Uống no một bụng nước, tôi cảm thấy mình như được sống lại, tôi xuống nhà đi tìm chút gì bỏ vào bụng, lúc này mới cảm thấy hồi phục được phần nào. Tuy vậy, toàn thân tôi vẫn không còn sức lực, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, những vết thương trên người vẫn còn đau nhức, tôi phải tìm đến bệnh viện để khám.

Sức nhớ ra lúc trước điện thoại cứ đổ chuông liên hồi, tôi lại vội vàng chạy lên nhà để nhặt lại chiếc điện thoại.

Xem điện thoại xong tôi mới phát hiện, từ lúc Bào Văn trói tôi đến giờ, đã là hai ngày hai đêm rồi, giờ đã sang buổi sáng ngày thứ ba. Nếu như hôm nay Bào Văn không tới cởi trói, chắc tôi không trụ được nổi nữa, đúng là không gì độc ác bằng lòng dạ đàn bà.

Sau khi xem xong danh sách cuộc gọi nhỡ, tôi không còn để ý gì đến những đau đớn trên cở thể nữa, đầu óc tôi như sắp nổ tung vậy.

Đúng là em gái tôi gọi điện đến, gọi vào tối ngày hôm kia, không biết bao nhiêu lần, sáng ngày hôm sau vẫn thấy gọi mấy cuộc. Ngoài con bé ra, còn có cuộc gọi nhỡ của cô họ tôi, trước giờ tôi với bà cô nào có mấy khi liên lạc, tôi càng thấy lo lắng hơn, có khi nào thực sự xảy ra chuyện gì rồi?

Tôi không còn nghĩ được là thay đồ gì nữa, lập tức chạy xuống nhà, vừa chạy vừa gọi điện cho em gái.

Đầu bên kia bắt máy, tôi mới thở được một hơi, thì thấy giọng nói trong điện thoại không phải của em gái mình, mà là giọng bà cô, nói: “Trần Danh, cháu chết rồi à, sao bây giờ mới nghe điện thoại! Trần Vi xém chút nữa mất mạng rồi, cháu mau về đi, đến bệnh viện huyện nhé.”

Trần Vy chính là em gái tôi, từng lời cô nói như búa giáng vào đầu tôi vậy, tôi tức tốc bắt taxi ra bến xe, mua vé về nhà.

Nhà tôi nằm trong một huyện thành nhỏ ở thành phố bên cạnh, ngồi xe mất khoảng 5 tiếng mới tới được bệnh viện huyện.

Nhìn thấy em gái, tôi xém chút thì bật khóc, con bé vừa được đưa từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức, sắc mặt trắng bệch, còn phải truyền nước, trông tiều tụy quá.

Sau khi hỏi rõ sự tình, tôi mới biết là tình trạng thiếu máu của em gái tôi cực kỳ nghiêm trọng, đó là thiếu máu do không thể tái tạo máu, trước đó con bé đến kỳ kinh nguyệt bị ra rất nhiều máu, vô cùng nghiêm trọng, trường học và bệnh viện đều không liên lạc được với người nhà, không có ai ký tên, không có viện phí, suýt nữa thì ảnh hưởng đến tính mạng, nếu như không phải liên hệ được với cô họ, tiến hành truyền máu, thì cái mạng của em tôi chắc cũng không còn.

Em gái là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, là sinh viên đại học năm thứ hai, rất hiểu chuyện, từ trước tới nay, con bé luôn là chỗ dựa tinh thần cho tôi, nếu như không phải vì bệnh của con bé, thì tôi cũng không cắn răng chịu đựng sự ức hiếp của Bào Văn.

Mà nếu không phải vì bị Bào Văn trói lại, thì việc đầu tiên tôi làm chính là về nhà với con bé.

Bào Văn suýt nữa thì gián tiếp hại chết em tôi, tôi nghiến răng, nắm tay siết chặt, móng tay cái cắm chặt vào lòng bàn tay tới chảy cả máu. Giây phút này, lòng căm thù của tôi với Bào Văn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, nếu cô ta đứng trước mặt tôi lúc này, chắc là tôi sẽ tát cho cô ta một cái.

Một lúc sau em gái tôi tỉnh lại, con bé nhìn tôi, việc đầu tiên nó quan tâm không phải là bệnh tình của bản thân, mà hỏi tôi có bị làm sao không, có bị thương ở đâu không.

Tôi vuốt ve khuôn mặt của con bé, nói rằng mình không sao, chỉ cần con bé khỏe lại, là mọi chuyện đều tốt.

Lần này tôi ở lại nhà ba hôm, con bé cứ nằng nặc không chịu nằm lâu trong bệnh viện, thực chất là vì không muốn tốn nhiều tiền. Sau khi ra viện, tôi nhờ cô họ thường xuyên để mắt tới con bé hơn, vì trường nó cách nhà cô tôi cũng không xa lắm. Tôi cũng gửi lại cô mấy vạn tiền viện phí, chỉ đem theo một ít lộ phí rồi lại lên đường về Nam Kinh.

Tôi căm ghét Bào Văn, căm ghét cái thân phận con rể này, nhưng vì căn bệnh của em gái càng ngày càng nặng lên, tôi phải cật lực kiếm tiền, mà phải kiếm thật nhiều tiền, vì tôi đã thử tìm hiểu và biết được, căn bệnh thiếu máu bất sản này chỉ cần tiến hành cấy ghép tủy là sẽ trị khỏi, nhưng phải cần đến mấy vạn, một mình tôi hiện tại không thể gánh vác được.

Tôi mua giấy và bút, viết cho Bào Văn một bức thư sám hối dài mấy nghìn chữ, tôi mắng bản thân mình là một con chó ghẻ, cầu xin cô ta tha thứ, tôi hứa sẽ không bao giờ dám có ý đồ xấu với cô ta, cô ta có đánh có mắng, tôi cũng sẽ không dám oán trách nửa lời, sau này cô ta muốn làm gì tôi cũng được.

Bào Văn thấy tôi về nhà, phản ứng đầu tiên là thái độ kinh ngạc, cô ta không thể ngờ là tôi sau khi bị sỉ nhục một trận như vậy mà vẫn quay về.

Cô ta nhắn tin cho tôi hỏi có phải lại vừa ra ngoài làm trai bao không, tôi lắc đầu, nhắn tin trả lời rằng tôi vừa về quê, rồi đưa bức thư sám hối cho cô ta.

Đọc xong bức thư đó, cô ta mở miệng nói một câu: “Đồ bỏ đi vẫn là đồ bỏ đi, để cho người khác coi thường, quả nhiên là không phải nam nhi, đến một chút bản lĩnh cũng không có.”

Đó là lời chính cô ta nói ra, cứ nghĩ rằng tôi không nghe thấy, sau đó lại lôi điện thoại ra nhắn tin cho tôi: Coi như cậu còn biết thân biết phận, lần này tôi tha cho cậu, tháng này tôi sẽ tăng lên cho cậu thành 5000 tệ, coi như tiền viện phí.

Tiền đối với Bào Văn quả nhiên không thành vấn đề, vậy là tôi đành muối mặt mượn cô ta thêm một khoản tiền, nói bệnh tình của em gái tôi nặng lên rồi, muốn vay thêm năm vạn tệ nữa.

Cô ta nói dựa vào đâu mà cho loại rác rưởi như tôi vay tiền, nhưng cuối cùng lại bảo chỉ cần tôi quỳ xuống, gọi cô ta một tiếng chủ nhân, cô ta sẽ cho tôi vay năm vạn, hơn nữa chỉ cần tôi có thể lừa mẹ cô ta một năm, thì số tiền này coi như không cần phải trả, đến lúc đó còn giúp em gái tôi chữa bệnh.

Lúc trước tôi từng nói sẽ không bao giờ quỳ trước mặt mẹ con cô ta, vì tôi là đàn ông, thế nhưng lần này tôi sợ rồi, tôi chấp nhận rồi.

Để cho em gái được khỏe mạnh như những người khác, cũng để sớm được rời khỏi chỗ này, tôi đã vứt bỏ nốt là lòng tự tôn của mình.

Tôi ừm một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Bào Văn, lấy điện thoại nhắn tin cho cô ta, gọi một tiếng chủ nhân.

Bào Văn cười vui vẻ, còn đắc ý lấy chân đá tôi mấy cái, nói sẽ đưa tiền cho tôi.

Nhìn bóng lưng của Bào Văn, trong lòng tôi thề rằng, sống lưng của tôi có thể cong, chứ nhất quyết không thể bị bẻ gẫy, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay lấy lại những gì đã mất!

Điều khiến tôi không ngờ là, cơ hội trả thù Bào Văn lại đến nhanh như thế.

Tối hôm đó, Tô Nhược Thủy lại đến nhà tôi.

Nghe lén động tĩnh của Bào Văn đã trở thành hoạt động thường ngày của tôi, vì tôi muốn nắm bắt mọi cơ hội tìm hiểu và báo thù Bào Văn.

Thế là tôi lại lén lút đến bên cửa phòng của bọn họ, vừa ghé tai tôi đã nghe thấy tiếng của Tô Nhược Thủy: “Văn Văn, làm sao bây giờ, lẽ nào em thực sự phải quay lại Bản Sắc để hát sao? Em sợ tên Hoàng Tam đó sẽ lại làm những chuyện không hay với em.”

Nghe đến đây, tôi đã biết là chuyện của Tô Nhược Thủy vẫn chưa được giải quyết xong, xem ra tên Hoàng Tam đó cũng ngang tàng thật, vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho Tô Nhược Thủy.

Bào Văn ngay lập tức trả lời: “Tên Hoàng Tam này quả thực khó đối phó hơn so với tưởng tượng, không ngờ hắn còn không thèm nể mặt lão Lý. Nhưng mà Tiểu Thủy em đừng lo, tự hắn rước họa vào thân thì không thể trách chúng ta được, hôm nay hắn chết chắc rồi.”

Tô Nhược Thủy gấp gáp hỏi: “Văn Văn, chị đã có cách rồi ư?”

Bào Văn hắng giọng một tiếng, nói: “Đã sắp xếp xong hết rồi, tối nay sẽ có cảnh sát tới điều tra Bản Sắc.”

Tô Nhược Thủy tò mò hỏi: “Kiểm tra định kỳ sao? Việc này có thể đánh bại ông chủ Hoàng không? Tai mắt ở bên ngoài quán nhiều lắm, vả lại cứ cho điều tra ra chuyện mấy đứa PR, thì cũng chả mấy mà khôi phục lại, đối với hẳn không ảnh hưởng gì nhiều.”

Giọng điệu của Bào Văn càng đắc ý hơn, cô ta cười nói: “Mại dâm không được, vậy ma túy thì sao?"

Giả dụ như điều tra trong văn phòng của Hoàng Tam phát hiện ra quán bar có liên quan đến ma túy chẳng hạn?”

Tô Nhược Thủy rất thông minh, lập tức nở nụ cười, rồi liền cất tiếng nhõng nhẽo, chắc là sà vào lòng của Bào Văn, hiến thân để thu xếp chuyện ban nãy.

Phản ứng của tôi rất nhanh, nghe những lời Bào Văn vừa nói, thì chắc chẳn cô ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, muốn hãm hại Hoàng Tam, khiến hắn không kịp trở tay, phải ngồi tù.

Sau một hồi do dự, tôi đã đưa ra một quyết định liều lĩnh, quyết định này rất là mạo hiểm, nhưng chỉ cần thành công, thì phần thưởng dành cho tôi sẽ rất hậu hĩnh, hơn nữa sẽ khiến Bào Văn tức phát điên.

Tôi quyết định sẽ thông báo cho Hoàng Tam, bán đứng Bào Văn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom