• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cậu Là Niềm Vui Đến Muộn (1 Viewer)

  • Chương 62

Ngày hôm sau, Hứa Hoài Tụng dẫn Nguyễn Dụ đến gặp Sầm Vinh Thận, bàn bạc lại việc hợp đồng bổ sung với Hoàn Thị. Đúng với ý nguyện của cô, cô được đưa ra ý kiến trong việc tuyển chọn vai diễn, sau khi hoàn thành xong kịch bản thì đi theo tổ để tham dự quay phim, hậu kỳ toàn bộ quá trình.

Về phần bộ phim điện ảnh này, vốn dĩ theo như ý của Ngụy Tiến, trong nguyên tác đã có thành phần hot rồi, phải mau chóng bấm máy vội vàng vào cuối năm để tránh giảm nhiệt, cho nên mọi công việc của đạo diễn và diễn viên đều được sắp xếp theo thời gian tương ứng.

Bây giờ Sầm Vinh Thận tiếp nhận “cục diện rối rắm” này, tuy nói mục đích là bồi thường, nhưng cũng không thể làm lơ lợi ích, ông ấy phải chi trả khoản tiền lớn cho việc vi phạm hợp đồng, cho nên yêu cầu đội chế tác đuổi kịp lại tiến độ đã bị gián đoạn. Vẫn bấm máy theo kế hoạch ban đầu.

Vậy nên đội ngũ biên kịch rơi vào tình trạng vô cùng bận rộn.

Nguyễn Dụ từ một “người rảnh rỗi” bị ép thành người cuồng công việc, không còn rảnh để lo cho buổi thi tư pháp khác của Hứa Hoài Tụng.

Cô bắt đầu ngâm mình cả ngày ở trong phòng họp của Hoàn Thị. Ban ngày dự họp tối viết bản thảo, khi tới giờ ngủ, vừa chạm gối là có thể bất tỉnh nhân sự.

Người bạn trai Hứa Hoài Tụng này hoàn toàn trở thành một vật trang trí, buổi tối ôn tập xong rồi nằm xuống, muốn nói chuyện phiếm vài câu với cô, anh chỉ hơi tạm dừng hai giây, thì cô chỉ còn lại nhịp thở trầm thấp ổn định.

Sáng ngày hôm sau lại không đành lòng nói cô, anh chỉ có thể không nói gì đưa cô đến Hoàn Thị, sau đó chính mình lại tới sở luật sư.

Người ở sở luật đã rất lâu rồi không gặp Nguyễn Dụ, lúc đầu còn tưởng là hai người xảy ra vấn đề tình cảm.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra, lúc ăn cơm trưa, chỉ cần nghe thấy điện thoại rung lên là Hứa Hoài Tụng liền lập tức cầm lên xem, giống như sợ lỡ mất cơ hội này sẽ không tìm được cơ hội khác nữa, thấy tin nhắc nhở lưu lượng truy cập internet gửi đến từ 10086, anh lại sa sầm mặt đặt điện thoại xuống.

Hơn nữa thời điểm tan làm của anh hoàn toàn không liên quan đến tiến trình công việc, tình trạng ôn tập của ngày hôm đó, ngày nào cũng vậy, chỉ cần nhận được một cuộc điện thoại là anh xách đồ lên bỏ đi nhanh như một cơn lốc.

Vì thế, Lưu Mậu khéo léo “bác bỏ tin đồn”, đứng cảm thán ở sảnh lễ tân của văn phòng: “Muốn biết khi bạn gái còn bận hơn mình là trải nghiệm như thế nào, nhìn luật sư Hứa của chúng ta là biết.”

Cho đến khi thời tiết dần dần chuyển lạnh, đi thẳng vào cuối mùa thu, vào một ngày của đầu tháng mười một, kịch bản của Nguyễn Dụ cuối cùng cũng đã cho ra bản thảo chính thức đầu tiên.

Việc xác nhận lại bản thảo cần một cuộc họp nửa ngày, ngày hôm đó không khí lạnh di chuyển về phía Nam, nhiệt độ không khí ở Hàng Châu giảm xuống đột ngột, vừa mới sáng sớm đã trở nên xám xịt, đến giữa trưa gió lớn nổi lên, mưa to tầm tã.

Thời tiết xấu đến đáng sợ, Nguyễn Dụ xuống lầu xong lại quay trở về, định đợi mưa nhỏ lại rồi mới đi. Người chế tác Trịnh San gọi cô lại, hỏi cô cần đi nhờ một đoạn không.

Nơi mà Trịnh San muốn đến ngược hướng với chung cư của cô, nhưng lại thuận đường với Chí Khôn.

Bởi vì lúc này Hứa Hoài Tụng vẫn đang ở sở luật, Nguyễn Dụ lên xe của cô ấy, được thả xuống bên đường đối diện với Chí Khôn.

Cơn mưa không hề ngớt, sau khi xuống xe, cô mở ô một cách khó khăn vì gió rất lớn.

Trịnh San quay đầu lại dặn dò cô đi cẩn thận.

Cô đáp một tiếng “vâng”, rồi đóng cửa xe lại, cô ấy lái xe đi rồi, một trận gió thổi mạnh qua, chiếc dù bay thẳng đến trước cổng Chí Khôn.

Người vẫn còn đứng ở giữa đường, dù lại đi qua trước…

Mưa xối ướt hết đầu Nguyễn Dụ, cô giơ túi che đầu đi nhanh qua đường dành cho người đi bộ.

Hứa Hoài Tụng ở trong văn phòng riêng trên lầu ba, anh vừa mới dự một cuộc họp video với bên Mỹ xong. Trần Huy đi vào đưa cơm cho anh, lúc đi đến bên cửa sổ của anh, đúng lúc nhìn thấy cảnh Nguyễn Dụ qua đường.

Cậu ấy ngạc nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ: “A, đó không phải là chị Nguyễn sao?”

“Cậu tưởng một cô gái ngẫu nhiên nào đó đi trên đường đều là chị Nguyễn của cậu sao?” Hiển nhiên Hứa Hoài Tụng không nghĩ là Nguyễn Dụ sẽ đến, không hề dao động cúi đầu mở hộp cơm.

Trần Huy cũng tưởng là mình nhìn lầm rồi, cho đến khi điện thoại bàn trong văn phòng reo lên, Hứa Hoài Tụng nhấn mở loa, nghe thấy một cô gái lễ tân nói: “Luật sư Hứa, cô Nguyễn đến rồi, làm phiền anh xuống đây một chuyến được không?”

Hứa Hoài Tụng nhìn vẻ mặt “em nói là đến rồi mà anh còn không tin” của Trần Huy, đặt đũa xuống chạy ra ngoài, xuống lầu, anh nhìn thấy một con gà rớt vào nồi canh.

Lễ tân đưa khăn giấy cho Nguyễn Dụ, cô đang lau nước trên mặt.

Khó trách phải nói là làm phiền anh xuống đây.

Hứa Hoài Tụng ngây người một lúc, vội vàng tháo cúc áo vét ra khoác lên người cô: “Sáng nay chẳng phải anh bảo em đem theo ô rồi sao?”

“Hắt xì!” Cô hắt hơi một cái, nói với vẻ vô tội: “Cái này anh nên hỏi thần gió của Hàng Châu, tại sao lại thổi bay dù của em… …”

Hứa Hoài Tụng nghẹn họng, nhận lấy túi của cô, đỡ cô đi lên lầu, dẫn cô vào phòng nghỉ trong văn phòng mình.

Văn phòng riêng của những người hợp tác ở sở luật đều có một phòng nhỏ gọn nhưng đầy đủ mọi thứ, có cả giường và phòng tắm.

Đóng cửa phòng xong, anh bật điều hòa nóng lên, vào phòng tắm lấy khăn lau tóc cho cô trước, vừa nhíu chặt mày vừa nói: “Trong thời tiết thế này sao lại tự mình qua đây, trong mắt em bây giờ không còn người bạn trai này nữa à?”

“Trịnh tổng chở em qua, em đâu có biết chỉ một đoạn đường thôi cũng có thể ướt thành như vậy… …” Cô đứng tại chỗ để anh lau, vừa chà chà cái mũi đang bị ngứa, vừa hắt xì một cái.

Hứa Hoài Tụng không nỡ trách cô, kéo rèm cửa sổ lại, sau đó nói: “Cởi quần áo ướt ra đi.”

“Vậy em mặc cái gì?”

Anh dùng hành động cởi áo sơ mi để nói cho cô biết: Mặc của anh.

“Vậy anh mặc cái gì?”

“Lưu Mậu ở lại đây tăng ca, hẳn là có quần áo để thay.”

Hứa Hoài Tụng gọi điện thoại mượn được một bộ đồ, còn chưa kịp thay vào, lại nghe thấy Nguyễn Dụ hắt xì một cái.

Mà cô mới cởi được chiếc áo gió ra, vẫn đang run run mở cúc áo sơ mi.

Anh đặt áo xuống, ở trần nửa người trên bước qua, cởi áo sơ mi và váy công sở của cô ra một cách nhanh chóng, lau sơ qua từ đầu đến chân một lần rồi nói: “Vào chăn rồi lau kỹ lại.”

Nguyễn Dụ bị anh nhét vào trong chăn bọc kín mít, nằm trong đó cởi quần áo lót bị ướt ra.

Hứa Hoài Tụng mặc áo sơ mi của Lưu Mậu, anh vào phòng tắm lấy máy sấy sấy tóc cho cô, sau khi đã khô, anh đưa áo của mình cho cô, quay đầu đi vào phòng tắm.

Nguyễn Dụ mặc xong áo sơ mi, phát hiện quần áo lót của mình biến mất rồi, mà trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước, đại khái là Hứa Hoài Tụng đang giặt chúng.

Cô khẽ “a” một tiếng, xuống giường chạy vào bên trong: “Anh để đó để em tự làm!”

Vốn dĩ cũng chỉ là suy xét đến vấn đề vệ sinh, tùy tiện giặt rửa một chút, Hứa Hoài Tụng định nói “xong rồi”, anh vừa nghiêng đầu nhìn thấy đôi chân thẳng tắp của cô, biểu cảm đơ ra.

Cô chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo dài che đến nửa đùi, bên trong và bên dưới… đều không có gì.

Vừa rồi chỉ muốn kêu cô đừng để bị cảm, hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ ám muội nào, bây giờ vừa nhìn một cái, ánh sáng vàng rọi lên trên người cô, anh có vẻ như nhìn thấy hết rồi.

Phát hiện ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sâu hơn, Nguyễn Dụ “ừ” một tiếng, quay đầu nói: “Vậy anh giặt giúp em, em ra ngoài…” Xoay người đến một nửa thì cô bị anh kéo tay lại.

Cô chậm rãi đưa mắt qua: “Sao, sao thế?”

Hứa Hoài Tụng ôm cô vào lòng, dùng hành động thực tế trả lời cô: Anh muốn.

Nguyễn Dụ khẽ thốt lên: “Đây là văn phòng đó!”

“Phòng nghỉ cách âm.” Hứa Hoài Tụng vừa táy máy vừa hỏi, “Thời kỳ an toàn?”

“Ừm… …”

“Anh làm bên ngoài.”

“Vậy, vậy lên giường… …”

“Bên ngoài lạnh, ở đây có máy điều hòa nhiệt.”

“Bên ngoài chẳng phải đã mở điều… A!”

Nguyễn Dụ không thể chống lại Hứa Hoài Tụng, đỡ lấy bồn rửa mặt bị lăn lộn hơn nửa giờ đồng hồ, đã xin tha mấy lần, mãi đến khi có tiếng gõ cửa văn phòng bên ngoài vang lên, cô mới căng thẳng đẩy anh ra được.

Hứa Hoài Tụng không quan tâm đến người bên ngoài, ghé vào sau lưng cô mà cười, thấp giọng nói: “Anh khóa cửa rồi, em sợ cái gì.”

Lần này cô không kịp đề phòng, phản ứng chậm một chút anh liền đưa vào.

Nguyễn Dụ đầy mồ hôi, cả người đều nóng lên, cũng không còn hắt xì nữa, đỏ mắt quay đầu lại trừng anh: “Nhân viên của anh có biết ông chủ của họ là loại người này không?”

Hứa Hoài Tụng kéo cô đến vòi hoa sen để tắm rửa, cười nói: “Cho dù là biết, anh vẫn là ông chủ của họ.”

Tắm rửa xong, Nguyễn Dụ bị anh ôm lên giường của phòng nghỉ, sau khi ăn xong mấy miếng cơm, ngủ trưa hai tiếng đồng hồ mới lấy lại sức.

Buổi chiều, Hứa Hoài Tụng dẫn theo cô tan làm sớm.

Cả đám luật sư cuối cùng cũng không cần kiêng kỵ ông chủ, có thể rời khỏi sở luật đúng giờ, mỉm cười nhìn theo hai người đi xuống lầu.

Trần Huy ở phía sau nói ra tiếng lòng của mọi người: “Chị Nguyễn, chị đến thường xuyên nha, nhất định phải đến thường xuyên đó!”

Nguyễn Dụ quay đầu lại, cười cười vẫy tay với cậu ấy, sau đó nghiến răng nhìn người bên cạnh: “Tư bản chủ nghĩa ác độc, chính là nói anh đó.”

Hứa Hoài Tụng cười cười: “Không lẽ em muốn làm giai cấp vô sản với anh?”

Cô nghẹn lời, trịnh trọng lắc lắc đầu: “Mình nên chi phối người khác thì hơn.”

Trên đường về Hứa Hoài Tụng có hỏi cô về tiến triển của kịch bản, sau khi biết công việc của cô đã xong, anh bảo cô nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, anh phải bay đến Mỹ một chuyến, đi một tuần.

Nguyễn Dụ biết anh sẽ có hai lần lên tòa vào đầu tháng mười một và cuối tháng mười hai, hơn nữa từ hai tháng trước anh cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho việc đón ba Hứa về nước, lần này nếu như tình huống thuận lợi, xử lí xong một vụ kiện là có thể đưa ông qua đây.

Bởi vì chỉ là vài ngày, cô cũng không đòi đi theo, nghĩ dưỡng ở nhà cho tốt, gần đây cơ thể đã bị kịch bản hành hạ, nghỉ ngơi dưỡng sức xong, một tuần sau, cô đi theo Trần Huy và một vị trợ lý chuyên nghiệp đã được sắp xếp từ trước cùng đến sân bay đón người.

Mười hai giờ trưa, ở đại sảnh sân bay, Hứa Hoài Tụng đẩy ba Hứa ngồi trên xe bước ra.

Nguyễn Dụ nhìn họ từ phía xa, cùng với Trần Huy và trợ lý đến tiếp đón, trong lòng có hơi thấp thỏm.

Hứa Ân giống như Giang Dịch, đều là người đã trải qua gió sương mài mòn, vẻ ngoài thoạt nhìn già hơn nhiều so với tuổi thật, ông đang nghiêng đầu nhắm mắt ngủ, tinh thần dường như không tốt lắm.

Mấy ngày nay cô nghe Hứa Hoài Tụng nói về tình trạng của ba, trước mắt thì Hứa Ân không có triệu chứng nghiêm trọng uy hiếp đến tính mạng, nhưng đi đứng không tiện, không nhận ra người thân, không biết ấm lạnh đói no, cảm xúc vô cùng không ổn định, không quen tiếp xúc với người hoàn toàn xa lạ.

Nguyễn Dụ bởi vậy mà không dám tùy tiện chào hỏi với ông, sau khi bước đến, cô nhỏ giọng trao đổi với Hứa Hoài Tụng về tình trạng của Hứa Ân.

Anh nói: “Trên đường khá thuận lợi, nhưng vẫn phải đưa ông ấy đến bệnh viện ở vài ngày trước để quan sát tình trạng, đợi ổn định lại mới đón về nhà.”

Cô gật gật đầu, đẩy ba Hứa ra khỏi sân bay cùng anh. Từ sân bay đến bệnh viện Hàng Châu, Hứa Ân vẫn luôn ngủ.

Nguyễn Dụ cảm thấy kỳ lạ, đợi khi dàn xếp xong ba Hứa, mới biết được là do tác dụng của thuốc an thần và thuốc ngủ.

“Trên đường quá đông người, không làm vậy thì không còn cách nào.” Hứa Hoài Tụng vừa nhìn người đang ngủ say trên giường bệnh vừa giải thích, nói xong anh lại xác nhận lại tình trạng với bác sĩ, thấy ông tạm thời sẽ không tỉnh dậy, dặn dò trợ lý vài câu rồi dẫn Nguyễn Dụ đi ăn cơm trưa ở gần đó.

Nguyễn Dụ đi theo anh vừa xuống lầu, hỏi: “Bác gái và Hoài Thi có biết bác đã quay về không?”

Anh gật nhẹ đầu.

“Vậy hôm nay họ sẽ tới chứ?”

Hứa Hoài Tụng cười nhẹ: “Thật ra người nhà anh đều rất kỳ lạ, anh và mẹ anh thì thường để mọi chuyện trong lòng, ba anh và em gái anh thì quá cứng rắn. Đã quá nhiều năm rồi, có thể bọn họ cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Nguyễn Dụ nắm lấy tay anh: “Không sao, phòng bệnh đã được sắp xếp ổn thỏa rồi. Mấy ngày này em sẽ ở bệnh viện với anh.”

Hứa Hoài Tụng “ừm” một tiếng, đột nhiên nghe thấy điện thoại reo lên.

Là một số lạ bên Mỹ.

Một tay anh dẫn Nguyễn Dụ tiếp tục đi ra ngoài, một tay nghe điện thoại.

Nguyễn Dụ nghe anh nói vài câu tiếng Anh, sau đó nhíu mày, im lặng thật lâu rồi nói: “Please send me the letter, thank you.”

Nguyễn Dụ nghe hiểu được câu cuối cùng này. Anh nói: Làm phiền gửi thư qua dùng tôi, cảm ơn.

Đợi khi anh ngắt máy, cô hỏi: “Thư gì vậy? Có công việc đột xuất sao?”

Hứa Hoài Tụng lắc lắc đầu, yên lặng một lúc rồi nói: “Cục bưu chính bên Mỹ nói, năm năm trước ba của anh có để ba bức thư ở đó, bảo họ đợi sau khi ông ấy qua đời rồi hãy gửi cho anh. Nhưng bây giờ ông ấy rời khỏi Mỹ rồi, họ không biết mấy lá thư này có cần gửi nữa hay không.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom