• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt (2 Viewers)

  • Chương 3061-3065

Một đám mây to lớn cao mấy chục trượng bay ra từ lòng bàn tay Diệp Thiên, sau đó hóa thành nhiều màu sắc khác nhau, trải khắp bầu trời, hòa cùng tiên lộ óng ánh sặc sỡ kia, giống như Dải Ngân Hà được nối liền, cầu Ô Thước giao nhau.



Diệp Thiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng kinh thiên vĩ địa, ánh mắt khẽ thay đổi, cậu cảm giác được khi Cửu thải hoa cái xung thiên, sức mạnh bị phong ấn bấy lâu nay đã thực sự mở ra, trở lại trong cơ thể, ba đóa hoa trong suốt trên đỉnh đầu cậu cũng trở nên nhẹ đi một chút, rõ ràng lúc này cậu đã mạnh hơn nhiều.

Advertisement


“Đã giải được hết mật mã bí ẩn rồi sao?”



Ánh mắt của Diệp Thiên rơi trên tán Hoa cái rực rỡ lộng lẫy kia, nhẹ giọng thì thầm.



Sau đó cậu nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi: “Ông đã giúp tôi giải mật mã bí ẩn này sao?”

Advertisement


Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Không phải tôi, mà là tự bản thân cậu đã giải nó!”



“Trong bốn đứa con sao trời trong lịch sử Trái Đất, cậu là người duy nhất được mật mã bí ẩn và tinh thể nhân Trái đất chủ động nhận chủ, đồng thời thành công giải được mật mã bí ẩn, cho dù là đứa con sao trời đời đầu cũng không thể đạt tới trình độ cao như cậu ở Trái Đất này!”



Diệp Thiên nghe xong, khuôn mặt lộ thêm vẻ nghi hoặc.



Mật mã bí ẩn, từng phong ấn toàn bộ sức mạnh của cậu, khiến cậu biến thành người bình thường, dù sau đó mật mã bí ẩn được mở ra một chút, cũng chỉ giải phóng được một phần sức mạnh của cậu, bao gồm cả linh trí thần thú mà cậu dung hòa, mật mã bí ẩn cũng chưa được giải hết, sức mạnh của cậu vẫn bị phong ấn.



Nhưng hiện giờ, người đàn ông trung niên lại nói cậu giải mật mã bí ẩn nhờ sức mạnh của mình khiến cho cậu cảm thấy rất vô lý.



“Chẳng lẽ là vì ông nói cho tôi biết ý nghĩa thật sự của “đứa con sao trời”, thế nên mật mã bí ẩn mới tự động mở ra?”



Người đàn ông trung niên gật đầu, tỏ vẻ rất vui mừng.



Nhưng Diệp Thiên vẫn không hiểu, thật sự rất không thể tin nổi, bởi vì cho tới bây giờ, cậu cũng không biết ý nghĩ thực sự của “đứa con sao trời” là gì, nhưng người đàn ông trung niên lại nói cậu đã hiểu.



Thấy biểu cảm của Diệp Thiên, người đàn ông trung niên mỉm cười, nhìn thẳng vào cậu và nói: “Có phải đến bây giờ cậu vẫn đang nghi ngờ, không biết ý nghĩa thật sự của “đứa con sao trời” mà tôi nói là gì không?”



Diệp Thiên lặng lẽ gật đầu.



“Ha ha!”. Người đàn ông trung niên nghe xong, khẽ vuốt râu, không nhịn được bật cười.



“Cậu đã làm theo hướng này nhưng vẫn chưa hiểu, đúng thật là quá thú vị!”



“Ý nghĩa thật sự của đứa con sao trời...”



“Chính là “bảo vệ”!



“Bảo vệ?”, Diệp Thiên híp hai mắt lại.


Chỉ thấy người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Trong số hàng tỷ ngôi sao trong vũ trụ, hầu hết mọi hành tinh có sự sống cao hơn đều sẽ có đứa con sao trời được sinh ra, sự ra đời của đứa con sao trời kéo dài từ hai nghìn năm đến một nghìn năm!”


Advertisement
“Đa số mọi người coi đứa con sao trời là thiên chi kiêu tử của ngôi sao đó, nhận được sự sủng ái của mọi người trên hành tinh đó, thế nên rất nhiều đứa con sao trời kiêu ngạo về thân phận của mình, nên chúng khinh thường mọi thứ trên đời, coi thường sinh linh đất trời, coi mình là người duy nhất trong hàng vạn năm, là duy ngã độc tôn, cho rằng tất cả sinh linh trên ngôi sao đó được sử dụng, trở thành hòn đá lót đường và vật hi sinh trên con đường thành công của chúng!”



“Giống như Thiên Luân trước cậu, từ những ngày đầu, đã đi sai hướng, thế nên dù gã trải qua một nghìn năm, cũng không thể nào tìm cách thoát khỏi Trái Đất, bởi vì gã không hiểu “bảo vệ”!”



“Đứa con sao trời thật sự, không phải là vật sủng của hành tinh này, mà là người bảo vệ mà hành tinh này cần sinh ra!”

Advertisement


Nói tới đây, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên càng dịu dàng hơn: “Có lẽ bản thân cậu cũng không nhận ra, nhưng vì cậu sẵn sàng hi sinh tính mạng và tu vi của mình vì vô số sinh linh, xả thân đối đầu với Thiên Luân, cậu đã trở thành người bảo vệ thực sự của Trái Đất rồi, thế nên ngày đó tôi cũng bị đánh thức bởi ý chí mạnh mẽ của cậu, mới có thể xuất hiện sau lưng cậu!”



“Còn hôm nay, với tư cách là con người trên Trái Đất, cậu đã chiến đấu chống lại tu sĩ bên ngoài và dị tộc bên ngoài, cứu hàng tỷ sinh mạng trên Trái Đất, cậu rất xứng đáng với tư cách là người bảo vệ Trái Đất!”



“Chính vì thế, mật mã bí ẩn đã mở ra vì cậu, sẵn sàng để cậu điều khiển kho báu bên trong nó một cách vô điều kiện!”



Diệp Thiên nghe thấy vậy, trong đầu cậu liền nhớ lại tất cả các trải nghiệm mà mình trải qua trong sáu tháng qua, suy nghĩ của cậu cũng trở nên rõ ràng hơn.







Đúng thế, cậu chưa từng nhận ra, đã từng có lúc cậu nghĩ mình chỉ đang sử dụng sức mạnh của bản thân, bảo vệ những người quan trọng với mình, nhưng cậu lại không biết suy nghĩ ẩn sâu trong mình lại muốn bảo vệ toàn bộ sinh linh trên Trái Đất.



“Người bảo vệ của Trái đất sao?”



Cậu nhẹ giọng thì thầm, đồng thời nắm tay, đám mây hoa hòe cái trên bầu trời cũng bắt đầu thay đổi ngay lập tức, hóa thành một tấm lụa phát sáng, rơi từ trên trời xuống, thu hết vào trong lòng bàn tay của cậu, thuận theo cánh tay chui vào trong cơ thể cậu, đi xuống bụng dưới, tạo thành một phát sáng xung quanh.



Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh này, vô cùng nhẹ nhõm nói: “Đây là tinh hoa linh khí đất trời tích lũy hàng tỷ năm trời ở Trái Đất, đối với cậu chính là một bảo vật tiềm năng không gì sánh được!”



“Mặc dù hiện tại cậu không thể sử dụng nó, nhưng tôi tin rằng trong tương lai, bảo vậy này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cậu, nó sẽ cho cậu thấy thành quả đáng kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng của cậu!”



Diệp Thiên biết, những người người này nói là sự thật, cậu cảm nhận được khí tức sức mạnh cực kỳ cường hãn và đáng sợ, nặng lượng ẩn chứa trong đó dù chỉ giải phóng nhẹ cũng đủ để đẩy một người bình thường lên vương cấp, thậm chí là hoàng cấp, có thể thấy nó có sức mạnh rất đáng sợ.
Mặc dù dựa vào sức mạnh hiện tại của cậu không thể nào sử dụng sức mạnh này, nhưng cậu tin chắc, khi sức mạnh này bị Phệ Thiên Thần Thể của cậu luyện hóa, thì nó sẽ bùng nổ sức mạnh kinh thiên động địa, đến khi đó sức mạnh cảnh giới của cậu, đúng thật là khó có thể tưởng tượng được.



Khi cậu đang nội thị nhập thần, giọng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai.

Advertisement


“Hôm nay tôi hiện thân là vì còn có một chuyện nữa muốn nói với cậu!”



“Trái Đất không chỉ là mục tiêu của nhiều tu tiên đại giáo và tu tiên cường tộc, mà các thế lực ngoài hệ ngân hà cũng để mắt tới nó, hơn nữa những thế lực này có lịch sử lâu đời và thực lực mạnh hơn nhiều so với các cường tộc giáo phái trong hệ ngân hà!”



“Sức mạnh của bọn họ, không có cách nào so sánh với những đại giáo và cường tộc tu tiên trong hệ ngân hà, có thể nói, bọn họ mạnh đến mức mà chúng ta không thể tưởng tượng được, dù tôi có sinh mạng linh thể hàng tỷ năm cũng không thể cảm nhận được sức mạnh và thực lực thật sự của họ!”

Advertisement


“Bọn họ khác với những thế lực tu tiên trong hệ ngân hà, một khi thời cơ chín muồi, dù không tìm được tinh thể nhân Trái Đất, bọn họ cũng sẽ dùng bí pháp vô thượng cực kỳ tàn nhẫn để ra tay, cướp lấy toàn bộ sức sống và sinh mạng trên Trái đất này, đến lúc đó, toàn bộ sinh linh trên Trái đất sẽ biến mất, không một ai sống sót!”



“Người duy nhất có thể ngăn được chuyện này cũng chỉ có cậu, thế nên cậu phải leo lên tiên lộ, đi về tinh hà vũ trụ, tìm cách đột phá lên cảnh giới sức mạnh cao hơn!”



“Chỉ khi cậu đạt đến sức mạnh bỏ xa tinh không vạn giới, khi đó mới có thể bảo vệ Trái đất bình an vô sự!”



Diệp Thiên bừng tỉnh từ trong nội thị, nghi ngờ trong lòng cậu đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp hỏi lại, người đàn ông trước mặt đã khua tay, ra hiệu “mời” với cậu.



“Tiên lộ đã mở, cậu sẽ tiến vào đó, Diệp Thiên, đã đến lúc lên đường rồi!”



Thấy vậy, Diệp Thiên cũng không hỏi nữa mà khoát tay.



“Đợi đã!”



“Tôi có một yêu cầu!”



Người đàn ông cúi đầu nhìn, chỉ nghe thấy Diệp Thiên chân thành nói: “Có thể cho tôi một tháng không?”



“Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm ở Trái đất!”



Người đàn ông nghe thấy vậy, do dự vài giây, sau đó nghiêm túc nói.



“Tiên lộ một khi mở ra thì phải vào trong lập tức, nếu vượt quá thời gian, tiên lộ sẽ đóng lại, đến khi đó, dù cậu có tinh thể nhân Trái đất và mật mã bí ẩn, muốn mở lại nó cũng khó như lên trời!”



“Nhưng tiên lộ này là dựa vào tôi nối liền với vũ trụ tinh không, tôi có thể chống đỡ để đảm bảo nó không bị đóng lại, nhưng với khả năng của tôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ bảy ngày!”



“Trong vòng bảy ngày, hãy giải quyết hết tất cả mọi chuyện cá nhân ở Trái đất, tôi sẽ đợi cậu ở đây!”

1652017336444.png

Không một ai biết được cuộc trò chuyện của Diệp Thiên và linh của Trái Đất trên bầu trời, trong khung cảnh video bóng người Diệp Thiên lóe lên rồi xuất hiện trước mặt rất nhiều người may mắn sống sót ở phía sau, cứ thế lẳng lặng đứng ở trước mặt Kỷ Nhược Tuyết.



Con đường lốm đốm pha lê đó cũng dần biến mất khi Diệp Thiên lùi về sau, linh của Trái Đất cũng không thấy đâu, chỉ có một mình Diệp Thiên biết Tiên Lộ vẫn còn ở đây, bảy ngày sau khi cậu đến chỗ hẹn, linh của Trái Đất sẽ xuất hiện lần nữa để đưa cậu rời khỏi trái đất.



Advertisement
“Không sao chứ?”



Diệp Thiên nhìn thấy trong mắt Kỷ Nhược Tuyết có chút dịu dàng.



“Có cậu ở đây, sao tôi có thể có chuyện gì được chứ?”



Advertisement
Kỷ Nhược Tuyết dịu dàng cười, không kiềm được bước đến xoa nơi vết thương đã kết vảy của Diệp Thiên, đau lòng nói: “Ngược lại là cậu đó, vết thương lần này có nặng không?”



“Chuyện nhỏ!”



Diệp Thiên khẽ lắc đầu, ánh mắt bỗng trở nên trịnh trọng hơn nhiều.



“Bảy ngày sau tôi phải rời khỏi trái đất rồi, dù có quay về cũng không biết là bao giờ”.



“Hãy sống thật tốt, nếu đợi đến lúc tôi quay về trái đất mà lòng cô vẫn không thay đổi thì tôi sẽ đi cùng cô cả một đời”.



Nghe cậu nói thế, mắt Kỷ Nhược Tuyết ngân ngấn nước, dù biết Diệp Thiên sắp rời khỏi trái đất, nhưng cô ấy vẫn tràn đầy mong chờ với con đường phía trước.



“Tôi sẽ đợi cậu trở về”.



Diệp Thiên gật đầu, sau đó lòng bàn tay kéo một cái xé toạc ra một đường không gian ở bên cạnh rồi biến mất.



Nhiều người ở đằng sau Kỷ Nhược Tuyết đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ và thành kính, đưa mắt tiễn Diệp Thiên đi, mà bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết không thiếu những chàng trai nhà giàu đào hoa hoặc ông lớn của các công ty giải trí hàng đầu có suy nghĩ không đứng đắn với cô ấy, nhưng lúc này họ đều đánh bay những suy nghĩ không thiết thực đó, ánh mắt khi nhìn Kỷ Nhược Tuyết còn mang theo vẻ sợ hãi.



Cho dù Kỷ Nhược Tuyết có lai lịch gia đình thế nào, nhưng chỉ dựa vào cuộc nói chuyện vừa rồi của cô ấy và Diệp Thiên, quen thuộc đến thế thì trên thế giới này không còn ai dám làm khó cô ấy nữa.



Trang viên nhà họ Hoa ở thủ đô, Thi Mạc, Thi Tú Vân, Diệp Vân Long thấy Diệp Thiên giành chiến thắng đều thở phào, còn Diệp Tinh ngoài mặt thì vui mừng khôn xiết nhưng trong lòng cũng có chút gì đó gọi là khổ sở và bất lực.



Suy cho cùng anh của cậu ta đã thật sự đứng trên đỉnh cao nhất của hành tinh này, đây mới là bước chân lên trời thật sự. Cậu ta biết rõ bất kể mình có cố gắng thế nào, vượt xa người khác ra sao nhưng cũng không thể so sánh được với Diệp Thiên, đến cuối đời chỉ có thể đứng phía sau cậu, làm một người đuổi theo mà thôi.



Trong khi mọi người còn đang chìm trong sự vui sướng, Thi Tú Vân lại nhận được tin nhắn Diệp Thiên gửi đến, đọc xong nội dung tin nhắn, vẻ mặt bà ấy hơi cứng đờ, sau đó nói tin tức này cho mọi người còn lại trong nhà biết.



Tất cả mọi người đều đơ người, ánh mắt Thi Mạc càng thêm sâu thẳm, ẩn chứa sự an ủi và cảm khái.



“Anh Đường, quả nhiên mắt nhìn của anh tốt đấy”.



“Bây giờ cậu ta đã vượt xa ông lúc đầu rồi”.


“Tiên lộ mà ông chưa đi hết đường đã nhường cho cậu ta, đi đến đó thay ông”.


Lư Thành, tỉnh Xuyên! Đây là một nơi bí ẩn, là một thành phố khoác lên mình màu sắc của truyền thuyết, vì rất nhiều người biết nơi này là điểm xuất phát vực dậy của người đứng đầu thế giới, là nơi bắt đầu một cuộc hành trình tuyệt vời. Cho dù là và mấy tháng trước, nơi này đã trải qua một thảm họa khó mà tưởng tượng nổi, cả thành phố đều chìm trong địa ngục Tu La, nhưng cuối cùng vẫn có người cứu nó về, cứu rất nhiều mạng sống người may mắn.



Advertisement
Trong hơn ba tháng sau khi Diệp Thiên “chết”, tập đoàn Lăng Thiên đã sử dụng lực lượng cực lớn thu mua vật tư với số lượng lớn rồi chuyển đến Lư Thành, còn trung tâm Hoa Hạ cũng được thống nhất đưa ra Nghị quyết góp sức ủng hộ xây dựng lại Lư Thành vô điều kiện, nhiều tình nguyện viên trong nước cũng lần lượt đến Lư Thành tham gia vào đó.



Cộng thêm các công trình kiến trúc ban đầu của Lư Thành không bị tổn thất quá nhiều, và Diệp Thiên đã đánh bại Thiên Luân chỉ với một kiếm, cứu đa số người dân sinh sống ở Lư Thành. Thành phố này nhanh chóng khôi phục lại một khung cảnh phồn vinh, tấp nập, hơn nữa còn phát triển mạnh hơn trước, có động lực bắt kịp thành phố cấp một Hoa Hạ.



Tam Trung Lư Thành, ngôi trường nổi tiếng một trăm năm đã bị Thiên Luân hung hăng báo thù chỉ vì có mối liên hệ với Diệp Thiên, giáo viên và học sinh toàn trường đều trở thành nô lệ, cuối cùng đều chết hết. Bây giờ các đội thi công xây dựng đang ra vào khuôn viên trường đổ nát của Tam Trung Lư Thành cố gắng xây dựng lại trường trong thời gian nhanh nhất.

Advertisement


Ở một góc khuất không bắt mắt bên ngoài Tam Trung Lư Thành, con đường không gian âm thầm xuất hiện, Diệp Thiên từ trong đó bước ra.



Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, lúc đầu nhiều đàn em khóa dưới bị khống chế thành nô lệ trước mặt cậu, nhưng cậu lại không thể làm gì lại xuất hiện trong đầu cậu.



Cậu không hề cảm thấy đau thương, không than khóc, chỉ thấy trong mắt cậu là một ngọn lửa cháy vàng rực bỗng bùng cháy.



“Tình cảnh này không bao giờ xảy ra ngay trước mặt tôi thêm một lần nào nữa”.



Cậu biết bản thân mình không thể cứu được nhiều đàn em khóa dưới như thế, chỉ đành trơ mắt nhìn họ chết đi, mà nguyên nhân chính là do cậu không đủ lớn mạnh.



Nếu cậu có khả năng quét sạch ma khí, đuổi hết ma khí trong cơ thể ra ngoài cho họ, hoặc có thể giết Thiên Luân ma hóa trong tích tắc thì mấy đàn em khóa dưới sẽ không chết như thế.



Yếu ớt không phải là tội, nhưng kẻ mạnh không thể có khả năng bảo vệ mọi thứ, thứ cậu cần là nắm trong tay vũ trụ sao trời này. Nghĩ đến đây, cậu lại sải nhanh bước chân, cảnh tượng trước mắt trở nên hư ảo, cậu đã xuất hiện trước mặt căn biệt thự. Cậu cảm nhận được khí tức tương đối quen thuộc trong căn biệt thự này, chuyện cũ lại ào về trong đầu, cậu khẽ gõ cửa nhà.



Tiếng cửa mở vang lên, Tiếu Văn Nguyệt mặc một chiếc váy hoa màu bích ngọc, ăn mặc trông rất tươi trẻ và năng động như thể chị gái nhà hàng xóm hoàn hảo nào đó, đôi mắt hoạt bát linh động đứng đó bốn mắt nhìn nhau với Diệp Thiên.



Cô ta biết chắc chắn Diệp Thiên đến tìm mình, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại đến nhanh như thế”, đây có được xem như là từ địa ngục trèo về gặp người ta không?



Trải qua một lần sinh ly tử biệt, Diệp Thiên không khỏi mỉm cười, trước giờ cậu không thích đùa cũng hiếm khi phá lệ.



Tiếu Tử Nguyệt gầy hơn ba tháng trước nhiều, có thể nói Diệp Thiên “qua đời” đã gây ra ảnh hưởng cực lớn với cô ta. Nhưng bây giờ Diệp Thiên đã sống lại, cảm xúc buồn đau của cô ta cũng biến mất, ánh mắt chỉ còn lại mừng vui khôn xiết.



Cô ta không quan tâm đến Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đã ra ngoài này, sau đó dang cánh tay ra ôm lấy cổ Diệp Thiên rồi hôn lên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom