• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cao thủ hồi sinh (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Sai vị trí

"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bác sĩ Lâm quả thực là một người tốt".

Giọng vị bác sĩ có chút mệt mỏi nhưng cũng đủ khiến cho Lâm Tuấn đang nằm trong phòng cấp cứu phát điên. Bởi anh cũng là bác sĩ nên đương nhiên anh hiểu câu nói này có ý gì.

"Đồ khốn, cậu nói bậy cái gì đó? Tôi chưa chết đâu, mau quay lại cho tôi! Lấy đâu ra kiểu chữa bệnh cứu người như vậy sao?", Lâm Tuấn muốn đứng lên. Anh chưa chết, anh vẫn có thể được cứu!

Nhưng ngay lúc này, cả bác sĩ và y tá đều đang thu dọn đồ đạc để rời đi.

“Quay lại, mấy người mau quay lại cho tôi!”, Lâm Tuấn gầm lên, anh biết nếu như không có người phát hiện mình còn sống thì chắc chắn anh sẽ bị đẩy đến nhà xác, vậy thì cái nhiệt độ âm tầng đó cũng sớm lấy đi mạng sống của anh mà thôi.

Đây là giết người đó!

"Nếu như có thể, tôi muốn gặp mặt anh ấy lần cuối cùng!"

Đó là một giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ, chắc cũng không thể vượt quá hai mươi ba mươi được, Lâm Tuấn có thể chắc chắn anh không hề quen biết cô, nhưng Lâm Tuấn biết rằng anh sẽ được cứu.

“Đúng vậy, cứu tôi đi, hãy nhận ra là tôi chưa chết!”, Lâm Tuấn vô cùng kích động, anh đang rất mong đợi người phụ nữ này phát hiện ra mình vẫn chưa chết.

"Cô Diệp phải chuẩn bị tâm lý nhé, bác sĩ Lâm đã bị thiết bị xây dựng đang được cẩu va vào đầu, dáng vẻ hiện tại, có thể khiến cho người khác khó thể chấp nhận được...", vị bác sĩ nói: "Không sao cả, dù gì anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của tôi”. Người phụ nữ bình thản nói.

Mình là ân nhân cứu mạng của cô ấy sao?

Lâm Tuấn chợt hồi tưởng lại, lúc anh đi qua một công trường xây dựng bỏ hoang rồi nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm cầm ví trên tay đang đứng ngay bên dưới, bỗng thang máy đang thi công ở tầng ba rơi xuống, thế là Lâm Tuấn liền lao tới đẩy cô ra...

"Ừ nhỉ, mình nhớ ra rồi, vì cứu cô ấy nên mình mới bị thương nặng thế này", Lâm Tuấn có chút buồn, anh biết rất rõ vết thương lúc đó, chắc chắn hộp sọ đã bị vỡ, nhưng với trình độ y học hiện tại thì phẫu thuật thẩm mỹ gần như là vô dụng. Nhưng chí ít thì cũng giữ được mạng của anh.

"Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi đã cho người điều tra rồi, anh là trẻ mồ côi, anh không còn người thân nào trên đời này nữa nên tôi không thể báo đáp cho anh được, nhưng tôi cũng sẽ đốt quần áo giấy cho anh trong mấy ngày lễ tết", người phụ nữ nhẹ nhàng nói. Cô nói cái gì cơ?

Không!

“Tôi còn chưa chết kia mà, cô xem cho rõ đi, tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn có thể suy nghĩ được, tôi vẫn còn cứu được, tôi không cần báo đáp, tôi chỉ muốn sống thôi!”, Lâm Tuấn tức giận rống lên, nhưng ngoài kích động ra thì anh không thể làm được gì cả.

Khoảng mười phút sau, anh đi đến một nơi lạnh lẽo, Lâm Tuấn biết phía trước sẽ có một nơi khiến cho người ta phải run sợ, đó là nhà xác.

"Khốn kiếp, khốn kiếp, các người sẽ chết không yên thân đâu! Không chết yên đâu!”, nếu bị đưa đến nhà xác thì cơ hội sống sẽ càng mỏng manh, Lâm Tuấn chỉ có thể nguyền rủa anh không làm sai gì cả, tại sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ? Đúng là chết tiệt mà!

"Tôi mồ côi cha mẹ từ khi sinh ra, nhờ nỗ lực của bản thân nên mới có Lâm Tuấn như ngày hôm nay, tôi đã giành được Giải thưởng quốc tế cao nhất về Thành tựu Y học, tôi có tay nghề xuất sắc, cũng đã cứu được rất nhiều người, nhưng tôi lại nhận được gì đây? Tôi chưa từng yêu đương, chưa từng được chạm vào tay phụ nữ, chưa từng được sờ ngực phụ nữ, chưa từng nếm thử mùi vị tình yêu, tôi không cam tâm, tôi không cam tâm!"

Càng chửi bới thì Lâm Tuấn càng cảm thấy ý thức của mình trở nên mờ mịt, anh biết rằng mình sắp chết, nhưng trớ trêu thay lại là chết trong nhà xác, rồi trở thành một cái xác thật sự.

"Chết thì chết, dù sao trên đời này cũng không có ai nhớ đến mình”.

Lâm Tuấn tự giễu cười khổ.

Tuy ý thức có phần mơ hồ nhưng nó cũng kéo dài khá lâu, cho đến khi Lâm Tuấn cảm giác được hơi ấm từ cơ thể, nó nhanh chóng hóa thành lửa nóng, cuối cùng là thiêu đốt. Lúc này Lâm Tuấn mới nhận ra mình đã bị thiêu hủy.

"Ông trời chết tiệt, tôi chỉ muốn cưới một người phụ nữ rồi sống an nhàn cả đời, tại sao ông lại không thể để tôi thỏa mãn chứ?"

Trước khi ý thức dần biến mất, Lâm Tuấn liền nghĩ đến người phụ nữ mà anh đã cứu: "Cô ấy... thật xinh đẹp, chỉ như vậy... là đủ rồi”.

......

"Dậy!"

"Dậy ngay cho tôi!"

"Tôi nói lại lần nữa, dậy mau!"

Giọng nói càng lúc càng nặng, có hơi mất kiên nhẫn, Lâm Tuấn mơ màng mở mắt ra, không phải do quá sáng, mà bởi vì anh đã ở trong bóng tối quá lâu để có thể thích ứng được, vậy nên mới cảm thấy chói mắt.

Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà, anh có thể kết luận ngay rằng không phải trong bệnh viện, mà đây là một căn phòng được trang trí lộng lẫy.

Sau đó Lâm Tuấn nhìn thấy là một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nơi đầy đặn kia như thể muốn làm đứt cúc áo, cô ấy đang khoanh tay trước ngực, còn đôi mắt xinh đẹp lại đang nhìn xuống chỗ mình.

"Cô là?"

Lâm Tuấn thấy cô có hơi quen thuộc, nhưng theo lý mà nói thì anh nên có ấn tượng với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mới phải chứ. Cho đến khi Lâm Tuấn nhìn thấy dấu vết thương trên vai cô...

Nhớ ra rồi.

Cô ấy chính là người mà mình bất chấp tính mạng để cứu lấy!

“Hàn Chí Khiêm, anh còn năm phút”, người phụ nữ nói xong liền xoay người rời đi, bóng lưng quyến rũ khiến cho Lâm Tuấn như bị hớp hồn. Ngay lúc này, Lâm Tuấn mới phát hiện anh đang nằm trong một căn phòng sang trọng rộng hơn năm mươi mét vuông, trên chiếc giường hơn ba mét với tấm nệm vô cùng thoải mái.

“Cô ấy gọi mình là Hàn Chí Khiêm ư?”, Lâm Tuấn ngồi dậy, nhìn lướt qua căn phòng, anh dám khẳng định mình không thể nào ở trong căn phòng sang trọng này được, hơn nữa anh còn nhìn thấy gương và bàn trang điểm của phụ nữ. Xem ra đây không thể là phòng mà bệnh viện cung cấp được.

"Mình đang ở trong phòng của cô ấy sao?"

Lâm Tuấn có chút bối rối, nhưng anh biết được rằng mình vẫn còn sống, có thể vào phút cuối cùng có người nhận ra anh vẫn chưa chết nên đã cứu anh. Mà người đó, lẽ nào lại chính là cô gái này sao?

“Không có gì để báo đáp thì ít nhất mình cũng nên cảm ơn cô ấy một tiếng”, Lâm Tuấn lôi cơ thể mệt mỏi của mình đi ra khỏi phòng, thảm đỏ được trải dài theo lối cầu thàng từ lầu hai xuống lầu một. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để Lâm Tuấn nhận ra căn phòng này chắc chắn rộng hơn một nghìn mét vuông!

"Thật là giàu có".

Lâm Tuấn bèn thở dài.

Khi xuống lầu, anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên bàn ăn, cô đang dùng bữa sáng, bao gồm hoa quả và bánh mì bổ sung dưỡng chất, ở phía đối diện cô là một người đàn ông và một phụ nữ trung niên, có lẽ họ là bố mẹ của cô ấy.

Còn bên cạnh bố mẹ cô ấy có một cô bé học sinh tầm mười ba, mười bốn tuổi, nhưng ánh mắt lại có vẻ không mấy thân thiện.

"Ra là cả nhà đang ăn sáng".

Lâm Tuấn bước tới.

Dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn cảm ơn người phụ nữ này, hình như cô ấy họ Diệp thì phải.

“Cô Diệp, cám ơn cô nhiều”, Lâm Tuấn thốt ra lời từ tận đáy lòng, thậm chí còn cúi đầu cảm tạ: “Anh gọi tôi là gì? Anh nói lại lần nữa xem”.

Đáp lại Lâm Tuấn là giọng chất vấn của người phụ nữ, cô cau mày tỏ vẻ rất tức giận, đương nhiên Lâm Tuấn không hề biết mình sai ở đâu nên bối rối ngẩng đầu lên: "Cô Diệp?"

Sau đó anh nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên đang nhìn mình chằm chằm, trong khi cô gái đang che miệng vì ngạc nhiên. Cạch!

Tiếng đũa đập vào bàn vang lên, Đường Tịnh Nghi lập tức đứng dậy.

Cô lạnh lùng nhìn Lâm Tuấn, ánh mắt tức giận vẫn không thể che giấu được: "Hàn Chí Khiêm, nếu anh muốn ly hôn thì bây giờ tôi có thể đi đến Cục dân chính với anh, nhưng tôi nói cho anh biết, anh không được lấy một đồng bạc nào từ cái nhà này đâu!"

Lâm Tuấn liền nghĩ nhất định có sự hiểu lầm nào đó ở đây, đang định hỏi lý do thì đột nhiên điện thoại di động của Đường Tịnh Nghi vang lên...Chương 2: Đắc tội

Giai điệu vốn đang du dương êm dịu, rõ ràng khác xa với bầu không khí ngột ngạt này.

Trong đầu Lâm Tuấn chợt hiện lên một đoạn ký ức trước giờ chưa từng xuất hiện.

Cô gái to tiếng đang đứng trước mắt anh tên là Đường Tịnh Nghi, là cô cả nhà họ Đường, chứ không phải cô Diệp anh đã cứu.

Tập đoàn Đường Thị mới tung ra thị trường sản phẩm giảm béo mới thu hút được phản ứng không nhỏ, nhà họ Đường cũng vì vậy mà phát triển vượt bậc.

Chẳng lẽ mình trọng sinh sao? Lâm Tuấn cúi đầu nhìn cơ thể mình.

Không ngờ, cái tình tiết chỉ có trong phim này lại xảy ra với anh.

Mà lúc này, Lâm Tuấn rõ ràng nhìn thấy tay cầm điện thoại của Đường Tịnh Nghi đang run rẩy.

Người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ trước mắt anh nhất định gặp phải chuyện gì khó có thể giải quyết rồi.

Quả nhiên là vậy.

"Cô Đường, nếu bây giờ cô không đưa tôi đáp án khiến tôi hài lòng, tôi nhất định sẽ kiện ra tòa..."

Khiến Lâm Tuấn bất ngờ là, người có giọng nói không thân thiện kia không đến từ chiếc điện thoại mà đến từ đằng sau lưng.

"Còn không tránh ra, anh muốn làm tôi phiền chết à!"

Đường Tịnh Nghi phàn nàn một câu, sau đó liền đẩy Lâm Tuấn đang chắn trước mặt cô ra.

Lâm Tuấn cũng không để ý, vì chẳng mấy chốc anh đã phát hiện ra một người phụ nữ mập mạp đang tiến vào, trên mặt khó giấu nổi sự tức giận.

Thực ra khuôn mặt của bà ta cũng được coi là đẹp, nhưng hình như bụng bị đầy hơi đến mức to bằng quả bóng bay, còn to hơn bụng của phụ nữ mang bầu đang chờ đến ngày sinh.

Lâm Tuấn là bác sĩ, đương nhiên biết đây không phải là mang thai mà là một loai bệnh.

Nhưng lúc này nhìn thấy Đường Tịnh Nghi thon gọn, trong mắt bà ấy lóe lên vẻ đố kỵ, khí thế đùng đùng đứng dậy.

"Họ Đường kia, hôm nay cô phải đưa ra phương hướng giải quyết cho tôi, tôi tốn mười nghìn tệ để dùng phương pháp giảm cân mà công ty các người bán, đảm bảo ba tháng giảm một cân, kết quả, đến kỳ hạn không những không giảm được cân, ngược lại còn bị phình ra như con gấu..."

"Sao có thể chứ, bà Ngô, người ta dùng sản phẩm của chúng tôi, hiệu quả và phản ứng đều khá tốt, bà là trường hợp đặc biệt, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đã, e rằng không phải do sản phẩm của chúng tôi!"

"Cô đừng có già mồm cãi láo, có tin tôi kiện nhà họ Đường các người không?"

Đường Tịnh Nghi phản bác một cách vô lực, người phụ nữ béo này hình như không chỉ muốn đối phó với một mình Đường Tịnh Nghi, bà ấy còn muốn chèn ép cả nhà họ Đường.

Bố Đường Tịnh Nghi ngồi bên cau mày. Đúng lúc này Tịch thiếu gia Tịch Ngự Hà, người điên cuồng theo đuổi Đường Tịnh Nghi thấy có vẻ không ổn, anh ta cho rằng đã đến lúc mình thể hiện rồi, thế này đẩy cửa phòng làm việc đi ra, gương mặt đẹp trai đầy sự tự tin.

"Thưa bà, tôi thấy không cần kiện ra tòa cũng có thể giải quyết được chuyện này mà".

"Cậu là thằng quái nào? Cút ra!", người phụ nữ béo nhìn thấy Tịch Ngự Hà nhưng vẫn tỏ ra ngang tàng như trước.

"Tôi là người nhà họ Tịch, chỉ cần bà bỏ qua cho nhà họ Đường, có chuyện gì cần nhà họ Tịch giúp, đều có thể đến gặp tôi..."

Bố Đường Tịnh Nghi rất hài lòng đối với biểu hiện của Tịch Ngự Hà.

Còn coi điều Tịch Ngự Hà nói là chuyện đương nhiên, ở thành phố này nhà họ Tịch là gia tộc số một, năm đó nhà họ Hàn của Hàn Chí Khiêm cũng được xếp vào một trong tứ đại gia tộc của thành phố này.

Chuyện đến bất ngờ.

Con rể Hàn Chí Khiêm chẳng dám làm gì, còn Tịch Ngự Hà lại có thể giúp bọn họ được việc lớn.

Có thể trong mắt bọn họ, chuyện ngoại tình lúc đầu cũng có thể cho qua, mặc dù nó là chuyện thực sự đã xảy ra với Tịch Ngự Hà.

Nhưng Lâm Tuấn đột nhiên hiểu, tại sao lúc trước vừa nhắc đến cô Diệp, Đường Tịnh Nghi lại kích động đến vậy, hóa ra lúc trước tên Tịch Ngự Hà kia từng dan díu với người phụ nữ họ Diệp kia.

Lâm Tuấn hiểu tất cả chuyện này cuối cùng cũng tin vào một điều, nếu như không vì mưu đoạt tài sản, bố mẹ vợ trước mắt có đánh chết cũng không để Đường Tịnh Nghi gả cho anh.

Dù Hàn Chí Khiêm trước lúc chết kia phải chịu đựng gì, nhưng Lâm Tuấn cảm thấy, ấn tượng của anh về Đường Tịnh Nghi cũng không xấu, xuất phát từ ý muốn ban đầu, anh quyết định sẽ giúp cô qua được cửa ải khó khăn này.

Dựa vào thành quả nghiên cứu lúc trước khiến anh vạn kiếp bất phục kia, nhìn bằng mắt thường từ cổ, sau tai, còn cả nốt ruồi đen trên chóp mũi người phụ nữ béo có thể thấy được kinh mạch một số nơi đang bị tắc nghẽn, khiến cho phần bụng bị phồng lên.

Vậy nên, anh đi về phía người phụ nữ béo.

"Thưa bà, vấn đề của bà không nằm ờ thuốc giảm béo, nếu như bà tin tôi, tôi có thể giúp bà chữa bệnh".

Người phụ nữ kia có đôi mắt rất đẹp, lúc này nó chứa đầy sự khinh bỉ: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là Hàn thiếu gia, biệt danh kẻ ở rể nhà họ Đường vô dụng nhất Yến Kinh này, tôi cảnh cáo cậu, còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ cho cậu biết tay!"

Người phụ nữ béo mạnh mẽ vô cùng, mẹ vợ Phác Nguyệt Phân khiếp sợ, lạnh lùng nói với anh: "Đồ không biết điều, mau lùi lại cho tôi!"

Lâm Tuấn lập tức hiểu, cái danh Hàn thiếu gia này chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có chút địa vị gì trong nhà họ Đường.

Có điều dựa vào việc anh thích Đường Tịnh Nghi, anh không tuân theo Phách Nguyệt Phân, mà lùi lại đứng bên cạnh Đường Tịnh Nghi.

"Tịnh Nghi, xin cô hãy tin tôi, tôi thực sự có thể chữa bệnh cho bà ấy, đưa tôi mấy cây kim bạc, tôi có thể giúp bà ấy xử lý khí huyết, phương pháp giảm béo vốn không có hiệu quả rõ rệt sẽ có hiệu quả ngay thôi!"

Đường Tịnh Nghi nhíu mày: "Đã ở bên anh hai năm rồi, sao tôi không biết anh biết khám bệnh chứ, anh lừa tôi à?"

"Tịnh Nghi, tôi thực sự có thể..."

Lâm Tuấn còn chưa nói xong liền bị Đường Tịnh Nghi lạnh lùng cắt lời.

"Im miệng, đừng làm tôi phiền thêm nữa, nể tình anh vẫn luôn thật lòng với tôi, tôi sẽ không truy cứu, anh vô dụng thì thôi đi, đừng làm ảnh hưởng đến nhà họ Đường nữa, có được không?"

"Đồng ý!"

Câu nói đồng ý của cô em vợ lập tức vang lên, Lâm Tuấn vô cùng cạn lời, mất công anh mỗi ngày không quản mưa gió đưa đón cô ta đi học đi đi học về, vào thời khắc quan trọng cô ta liền giậu đổ bìm leo.

"Sao anh chẳng có tiền đồ gì vậy?"

Lúc này, Tịch Ngự Hà im lặng rất lâu mới lên tiếng, Lâm Tuấn quay đầu nhìn phát hiện ra trên khuôn mặt đỏm dáng của anh ta hiện lên vẻ chế giễu.

Lâm Tuấn không thèm để ý đến anh ta, ngược lại càng khiến anh ta được nước lấn tới.

Đang bực mình, người phụ nữ béo kia đang lạnh lùng nhìn mọi chuyện im lặng hồi lâu, ngẫm nghĩ một lúc mới nói.

"Nhà họ Tịch có phải có nhà có người làm chủ tịch phường ở thành phố này không? Là nhà họ Tịch kia à?"

"Bà cũng mắt nhìn người ghê, chủ tịch phường là anh trai tôi..."

"Chủ tịch phường là cái thá gì chứ!"

Tịch Ngự Hà vốn đang rất kiêu ngạo nhưng bị phụ nữ kia chế giễu khiến anh ta xấu hổ vô cùng.

"Bà... hy vọng bà có thể suy xét đến hậu quả của việc đắc tội nhà họ Tịch!"

Tịch Ngự Hà vô cùng lạnh lùng, quanh người tỏa ra áp lực ép buộc người khác.

Bố mẹ Đường Tịnh Nghi không khỏi gật đầu, bọn họ thậm chí cho rằng, chọc giận Tịch Ngự Hà cũng rất tốt, nhất định có thể khiến người phụ nữ béo kia nhụt chí, mà mấy lời con rể Hàn Chí Khiêm đều vô dụng cả.

Tuy nhiên, bọn họ nhầm cả rồi.

Người phụ nữ béo nghe xong lời của Tịch Ngự Hà liền cười khẩy một tiếng: "Đắc tội chủ tịch phường?"

"Tôi cho bà biết! Nhà họ Tịch có thể khiến bà cút khỏi cái thành phố này!"

"Thế được thôi, đắc tội chủ tịch phường thì phải cút chứ gì, thế đắc tội chủ tịch thành phố thì sao?", người phụ nữ béo mỉa mai lại.

"Ý bà là gì? Đừng có tưởng chủ tịch thành phố là chồng bà nhé, ha ha!"

"Chủ tịch thành phố chính là chồng của tôi!"

"Ha ha, mấy người nghe rõ chưa, bà ta bảo chủ tịch thành phố là chồng bà ta, xin hỏi quý danh của bà là gì?"

"Ngô Nhiễm Hà!"

"Á..."

Chẳng nhẽ lại đen đủi đến vậy à?

Tịch Ngự Hà dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta cúi đầu, có điều vẫn cố tin đối phương chỉ đang giả mạo thôi.

"Hừ hừ, muốn gạt bọn tôi à, không có cửa đâu, tôi từng gặp phu nhân của chủ tịch thành phố rồi, gầy hơn bà nhiều đó".

"Chẳng phải do dùng sản phẩm giảm béo rác rưởi của mấy người tôi mới trở nên như vậy sao, tôi nói cho mấy người biết, không đưa một trăm triệu tôi không để yên chuyện này đâu!"

Một trăm triệu, như vậy nhà họ Đường phá sản mất!

Đường Tịnh Nghi dường như sắp khóc đến nơi rồi.

Mà tất cả hy vọng của nhà họ Đường đều đổ dồn lên người Tịch Ngự Hà, họ đều mong anh ta có thể giải quyết được chuyện này, bây giờ nhìn lại rõ ràng không trông cậy nổi rồi. Chương 3: Ký tên

“Tịnh Nghi, để tôi làm cho!”

Thấy Đường Tịnh Nghi bị đẩy vào tình huống khó xử, Lâm Tuấn thực sự không nhẫn tâm, anh đã thích người phụ nữ này rồi.

Dù sao thì cô ấy cũng khiến trái tim anh rung động, cứ giúp cô vượt qua cửa ải này đã rồi tính sau.

Tuy nhiên Đường Tịnh Nghi lại không chấp nhận.

“Tôi đã nói với anh rồi, đừng phá đám có được không, tôi đã đủ phiền phức rồi”.

“Đúng vậy, em đã nói anh ta bị thần kinh rồi mà, hơn nữa bệnh ngày càng nặng, ngoài ăn uống đái ỉa ra anh ta còn có thể làm được gì chứ, ngay cả chức năng sinh con cũng không có”.

Em gái nói những lời lẽ vô cùng cay nghiệt, môi của Đường Tịnh Nghi mấp máy nhưng không phản bác lại.

Thực ra ngay từ đầu cô đã ghét Hàn Chí Khiêm, cảm thấy anh là một tên yếu sinh lý, vô cùng đáng thương, suốt quãng thời gian qua cô luôn nhẫn nhịn anh, nếu không thì đã ly hôn từ lâu rồi.

Nhưng quyết tâm của Lâm Tuấn lại rất lớn, việc thích cô đã trở thành một lý do khiến anh không thể từ bỏ.

“Tịnh Nghi, anh thật lòng muốn tốt cho em, em nghĩ thử xem còn tình huống nào thảm hại hơn bây giờ không?”

Lời nói của anh nghe cũng rất có lý.

Đường Tịnh Nghi nghe vậy liền im lặng, cô cảm thấy hôm nay Hàn Chí Khiêm như biến thành một con người khác vậy, không còn yếu đuối như trước kia nữa.

Lâm Tuấn nói không sai, số tiền bồi thường một trăm triệu đủ để khiến nhà họ Đường khuynh gia bại sản, trở thành ăn mày, thực sự không còn tình huống nào thảm hại hơn bây giờ nữa.

Lúc này, Phác Nguyệt Phân không chịu được nữa bèn nói: “Tịnh Nghi à, Chí Khiêm nói phải, con để nó chữa đi!”

Một nụ cười nồng hậu toát ra, khác hoàn toàn với thái độ lúc nãy, như thể biến thành một con người khác vậy.

Nhưng Tịch Ngự Hà thì khác.

“Nhỡ đâu hại chết người ta thì sao?”

Hắn lại nhếch miệng cười, một lần nữa nắm được cơ hội có thể đả kích Lâm Tuấn, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng được.

Câu nói này đã nhắc nhở cả nhà họ Đường.

“Giao kèo với anh ta, nếu như hại chết người thì anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm!”

Là em gái Đường Tịnh Liên nói, lời nói trẻ con không chút kiêng kị nhưng lại ngay đúng trọng tâm.

Trước giờ Đường Tịnh Nghi luôn dốc sức để cùng bố mẹ nắm quyền lực của Đường Thị, bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu việc cơ chứ?

Vinh hoa phú quý không dễ dàng mới có, tuyệt đối không thể để rơi vào tay Hàn Chí Khiêm được.

“Chí Khiêm...”

Cuối cùng Đường Tịnh Nghi cũng lấy hết dũng cảm gọi tên Lâm Tuấn, ánh mắt vô cùng phức tạp. Mặc dù đối phương hơi vô liêm sỉ nhưng dù sao anh cũng thuận theo ý của cô.

“Em yên tâm, nếu như chết người anh sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nhà họ Đường!”

“Ký tên đi!”

Không ngờ Tịch Ngự Hà đã soạn sẵn một bản giao kèo đặt trước mặt Lâm Tuấn.

“Ký tên cũng được, nhưng phải thêm một điều kiện!”

Có thể nhẫn nhịn Đường Tịnh Nghi nhưng không có nghĩa là Lâm Tuấn sẽ tha cho Tịch Ngự Hà, nếu như hắn không chen chân vào thì sự việc ngày hôm nay cũng sẽ không đến mức phức tạp như vậy.

“Hả? Được lắm, nói nghe thử xem!”

Tịch Ngự Hà hứng thú nhìn Lâm Tuấn, hắn không tin tên phế vật trước mắt có thể làm được trò trống gì.

Lâm Tuấn gật đầu: “Nếu như tôi chữa khỏi bệnh cho người phụ nữ này, anh phải bồi thường cho tôi mười triệu!”

“Mười triệu? Hai mươi triệu cũng không thành vấn đề!”

Lúc này trước mặt hắn, Lâm Tuấn chỉ là một trò hề mà thôi. Cái gì mà mười triệu hai mươi triệu chứ, tất cả chỉ là ý kiến của một mình Lâm Tuấn, là tham vọng quá đáng không thể thành hiện thực, vì vậy hắn ta không hề có chút áp lực nào, ngay lập tức đồng ý.

“Các người đứng đấy tính toán chu toàn như thế, tôi đã đồng ý để các người chữa trị chưa? Nếu như không chữa khỏi thì sao?”

Người phụ nữ béo lạnh lùng nói, bộ dạng vô cùng tức giận.

“Nếu như không chữa khỏi, tôi sẽ nhảy từ cửa sổ này xuống”, Lâm Tuấn nghiến răng, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nói.

Tất cả trố mắt nhìn nhau, mọi người đều biết đây là tầng mười hai, chỉ có tên Lâm Tuấn là không biết, tên ngốc này...

Người phụ nữ mập nhìn Lâm Tuấn từ trên xuống dưới, xem bộ dạng có vẻ anh không nói dối, vậy nên bà ấy lập tức thấy thích thú.

“Được, tôi muốn xem trình của cậu đến đâu!”

“Tôi cần một bộ kim bạc...”

“Bố có!”

Bố Đường nãy giờ chưa lên tiếng liền cầm một túi kim bạc, ông là chủ của xưởng sản xuất thuốc và còn là một thầy thuốc châm cứu Đông y vô cùng cao tay, thực ra ông ấy cũng cảm thấy Lâm Tuấn nói có lý, nhưng bản thân lại không thể nhận ra được chứng bệnh cụ thể của người phụ nữ.

Sau khi lấy kim bạc, Lâm Tuấn rút ra tổng cộng chín cây kim bạc dài ngắn đủ cả, từ cây kim châm dài một tấc đến cây kim dài hai tấc, nhìn trông so le cọc cạch nhưng thực chất chúng đều có quy luật nhất định.

Lâm Tuấn bảo người phụ nữ mập quay lưng lại, mắt sáng như đuốc, tay phải vung vài lần, mấy cây kim châm liền xuyên qua quần áo của người phụ nữ nhưng chưa vào trong cơ thể.

Điều này khiến cho mọi người có mặt tại đó, đặc biệt là bố Đường đều sửng sốt.

“Con châm cứu linh tinh thế này sẽ chết người đấy...”

Tay nghề của Lâm Tuấn rất cao siêu, điểm huyệt xuyên áo, kim bạc châm cứu là tuyệt kỹ mà tổ tiên truyền lại, người thường sao có thể hiểu được

Đường Tịnh Nghi định tiến đến ngăn Lâm Tuấn nhưng lại bị bố cản lại.

Sau khi châm cứu, người phụ nữ đột nhiên ngồi phắt dậy.

“Mau nói cho tôi biết, nhà vệ sinh ở đâu?”

Sau khi được chỉ hướng nhà vệ sinh, người phụ nữ không chịu được nữa lập tức lao đến.

“Ào ào ào ào…”

Sợ rằng thuốc nhuận tràng mạnh nhất cũng không lợi hại bằng mấy cây kim bạc của Lâm Tuấn.

“Anh làm như thế sẽ khiến người bệnh chết đấy! Tôi đi mở cửa sổ cho anh!”

Tịch Ngự Hà vừa nói vừa đi mở cửa sổ, chuẩn bị để Lâm Tuấn nhảy xuống.

Người phụ nữ béo lăn lộn trong nhà vệ sinh một lúc lâu, đột nhiên không thấy tiếng động nữa.

“Hừ, tôi thấy anh thật không đáng tin, thực sự hại chết người bệnh rồi đấy, anh tính làm sao hả?"

“Hại chết người bệnh rồi cũng không sao, dù gì giao kèo vẫn còn, cùng lắm thì bắt anh ta đền mạng!”

Câu nói này nghe tổn thương thật đấy, nhưng Lâm Tuấn không muốn chấp mà cũng chẳng thèm chấp, anh tin tưởng vào bằng chứng có sức thuyết phục.

Tịch Ngự Hà cầm điện thoại, tỏ vẻ đắc ý, chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng hắn ta lập tức sững sờ.

Cửa nhà vệ sinh bị mở tung, người phụ nữ yểu điệu bước ra ngoài, thân hình ác ma kia dường như chỉ kém Đường Tịnh Nghi một chút mà thôi: “Xin chào, bà là phu nhân của chủ tịch thành phố sao?”

Đường Tịnh Nghi không dám tin vào mắt mình, khác biệt thực sự quá lớn so với lúc vừa đến.

Còn người nhà họ Đường lại quy tất cả công lao cho Bồ Tát.

“Bố nó à, may là nhờ tôi thắp hương cầu nguyện hằng ngày, Bồ Tát mới đồng ý phù hộ nhà họ Đường vượt qua kiếp nạn này đấy…”

Dường như Lâm Tuấn rất muốn nói với mẹ vợ mọi chuyện không phải như vậy, nhưng chẳng có ai thèm nghe đâu, có điều vị phu nhân của chủ tịch thành phố kia lại nhớ rất dai.

“Cậu, nợ cậu ấy mười triệu, nhớ trả đấy!”

Tịch Ngự Hà lập tức tái mét mặt mày, nhưng lại không dám nổi giận, người phụ nữ trước mặt là phu nhân chủ tịch thành phố, hắn không thể nào đắc tội được, nhà họ Đường cũng vậy.

Phu nhân chủ tịch thành phố muốn qua lại thân thiết với nhà họ Đường, bà định ở lại dùng bữa tối, nhưng nhà họ Đường lại quy mọi công lao cho việc thắp hương cho phần mộ tổ tiên.

Dù sao gì họ không hề muốn thừa nhận đây là công lao của Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn cũng không để ý, quay lại nhìn Tịch Ngự Hà thì thấy mặt hắn tái mét, sau khi cầu xin ông nội bảo bà nội chuyển cho Lâm Tuấn mười triệu thì thể nào hắn ta cũng bị ông cụ mắng cho một trận.

Lâm Tuấn đã giải quyết được mọi mối nguy cho nhà họ Đường nhưng lại không nhận được sự coi trọng của bọn họ, thay vào đó, bỗng có một con xe Porsche cao cấp từ bên ngoài phóng đến thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi xe dừng lại, một người trung niên hơi mập, khí chất tao nhã bước vào trong, bên cạnh có hai người thư ký đi cùng.

“Chủ tịch thành phố?”

“Chủ tịch thành phố đến rồi!”Chương 4: Bà cụ chưa chết

Chủ tịch thành phố là người của công chúng, thường xuyên xuất hiện trên các chương trình truyền hình trên TV, việc mẹ vợ nhớ mặt ông ấy không có gì ngạc nhiên cả, tỏ ra hào hứng cũng là điều bình thường.

Nhưng.

Sắc mặt mặt chủ tịch thành phố tái mét, hiển nhiên không có tâm tâm trạng để ý đến sự nhiệt tình của nhà họ Đường.

“Mau đi thôi, mẹ vợ không ổn, đã được đưa đến bệnh viện rồi...”

Ông ấy không để ý đến mọi người, kéo tay Ngô Nhiễm Hà đi ra ngoài.

“Đợi đã!”

Chủ tịch thành phố nhanh chóng nhận ra sự khác lạ: “Bà không phải vợ tôi!”

“Bốp!”

Một chiếc bạt tai giáng thẳng vào mặt chủ tịch thành phố.

“Nể mặt ông là chủ tịch thành phố, tôi mới nhường nhịn ông, cố hết sức để không làm ông xấu hổ trước mặt mọi người, nhưng ông thì hay rồi, ông thật sự khiến tôi vô cùng đau lòng, không ngờ ngay cả vợ mình mà ông cũng không nhận ra, vậy được, chúng ta ly hôn đi!”

Chủ tịch thành phố lúc này mới phát hiện, người phụ nữ xinh đẹp thon thả trước mặt đúng là vợ mình thật, ông ấy không khỏi vui buồn lẫn lộn.

“Vợ, thật sự là bà sao, bà khỏi bệnh rồi ư? À đúng rồi, chuyện này ăn mừng sau, bệnh nhồi máu cơ tim của bà cụ lại tái phát rồi, lần này sợ rằng không qua khỏi, mau đi thôi, cùng tôi đến gặp mặt bà cụ lần cuối!”

“Đợi đã!”

Lúc hai người định rời đi, thì bị Lâm Tuấn từ phía sau gọi lại, bởi vì thành quả nghiên cứu của Lâm Tuấn chính là điều trị bệnh nhồi máu cơ tim, thành quả của anh quả thật mang ý nghĩa thời đại, góp phần giải quyết vấn đề nan giải toàn thế giới này.

Tâm trạng của chủ tịch thành phố vô cùng nôn nóng, bị nguời ta gọi lại thì rất không vui: “Cậu có chuyện gì không?”

“Tôi có thể chữa khỏi bệnh của bà cụ!”

“Người này là ai vậy, không phải tên thần kinh đấy chứ?”

Sắc mặt chủ tịch thành phố cực kì khó coi, nghĩ xem, đặt ai vào trường hợp này cũng vậy thôi, mẹ vợ của người ta sắp không xong rồi mà anh còn gây rối.

Thấy chủ tịch thành phố nói vậy thì Ngô Nhiễm Hà lập tức lắc đầu: “Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ như vậy, nhưng cậu ấy chỉ châm cứu cho tôi vài phát đã giúp tôi giảm cân thành công, ông nói xem cậu ấy có giống bị thần kinh không, đưa cậu ấy theo đi, tôi nghĩ cậu ấy có thể chưa khỏi bệnh cho mẹ!”

“Bà đừng nói linh tinh, mấy bác sĩ giang hồ đến bằng cấp hành nghề cũng không có như này thì sao có thể chữa khỏi bệnh được chứ?”

Những gì chủ tịch thành phố nói đều là sự thật, nhưng phu nhân chủ tịch thành phố rõ ràng là không đồng ý.

“Tôi bảo đưa đi!”

Không thể không nói.

Trong lòng chủ tịch thành phố, phu nhân cũng rất có uy quyền và sức ảnh hưởng, trước sự kiên quyết của bà ấy, Lâm Tuấn cũng theo sau vợ chồng chủ tịch bước vào chiếc Porsche hạng sang, rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tịch Ngự Hà và đám người nhà họ Đường.

“Chỉ là chữa khỏi bệnh béo phì thôi mà? Anh ta tưởng mình là thần y chắc? Nhồi máu cơ tim là bệnh tiềm ẩn sâu trong tim, anh ta có thể chữa khỏi mới là lạ...”

Con bé khinh thường bĩu môi, bỗng chốc nhắc nhở Đường Tịnh Nghi.

“Nhưng, tôi phải đi xem sao...”

Trong lòng của Đường Tịnh Nghi vẫn có chút hổ thẹn với Lâm Tuấn, dù sao anh cũng là người vô sinh.

Cô kết hôn với anh vốn dĩ là lợi dụng người ta một cách vô liêm sỉ, giờ mà bỏ mặc không quan tâm nhìn anh tìm cái chết thì e rằng trong lòng cô sẽ không tránh khỏi day dứt.

Do đó, Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà cũng cùng nhau lái xe đến bệnh viện thành phố.

Cô vẫn hy vọng Lâm Tuấn sẽ không làm mất mặt nhà họ Đường, cho dù hai người bọn họ không phải là vợ chồng thực sự.

Trên xe, Tịch Ngự Hà luyên thuyên không ngừng.

“Anh đoán anh ta chỉ là nhất thời may mắn mà thôi, vì thế lần này anh ta dám nhận chữa bệnh với chủ tịch thành phố chắc chắn sẽ thất bại thê thảm, Tịnh Nghi, anh nghĩ lần này em nên chính thức ly hôn với anh ta đi”.

Đường Tịnh Nghi đồng ý sâu sắc với lời của Tịch Ngự Hà, cô gật đầu nói: “Tôi biết rồi!”

Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

“Không hay rồi, bà cụ phải cấp cứu ngay lập tức...”

“Tôi nghĩ vẫn nên để tôi khám một lát đã, bệnh vặt này chỉ cần châm vài phát vào huyệt vị, lưu thông kinh mạch, cải thiện chất lượng tuần hoàn máu là được thôi”.

Nói rồi, Lâm Tuấn liền chuẩn bị cứu chữa cho bà cụ, nhưng lại bị chủ tịch thành phố kêu dừng lại.

“Dừng tay, nếu bà cụ có mệnh hệ gì, cậu có tin tôi ngay lập tức tống cậu vào nhà giam không, tránh ra, đừng có mà ở đây làm càn làm bậy!”

Theo đó là hai người trợ lý cao to lực lưỡng lập tức giữ chặt Lâm Tuấn lại, không để anh cử động.

Bà cụ được đưa vào phòng cấp cứu như đã hẹn, phu nhân chủ tịch thành phố vô cùng lo lắng, chủ tịch ở bên cạnh an ủi.

“Vợ yên tâm, lần này tôi mời viện trưởng đích thân cứu chữa, viện trưởng được đào tạo chuyện sâu ở bệnh viện công lập nước M, có hơn hai năm kinh nghiệm, ông ấy ra tay chắc chắn không có vấn đề gì!”

Nhưng không đến mười lăm phút sau, phòng bệnh mở ra, giường bệnh được đẩy ra ngoài, trên đó là bà cụ đã phủ khăn trắng.

Đây, đây rõ ràng là thể hiện bà cụ đã yên nghỉ.

Vợ chồng chủ tịch thành phố quay sang nhìn nhau, viện trưởng cũng ra theo sau.

“Chia buồn cùng chủ tịch thành phố và phu nhân, bà cụ đã ngừng thở, hai người hãy nén bi thương!”

Phu nhân chủ tịch thành phố khóc không thành tiếng, định xông lên thì bị chủ tịch giữ chặt lại, an ủi khuyên ngăn: “Vợ, thật sự xin lỗi...”

Hai người vốn đang đắm chìm trong đau thương thì Lâm Tuấn bất ngờ lên tiếng.

“Bà cụ vẫn chưa chết, hai người tự trách làm cái gì!”

Dứt lời, Lâm Tuấn dứt khoát cách lớp áo châm vài nhát. Bởi vì với kinh nghiệm của anh, nếu muộn hơn thì sẽ không kịp mất.

Lâm Tuấn tin rằng, dùng sự thật chứng minh mới là lựa chọn tốt nhất, tất cả mọi thứ hư danh đều vô nghĩa trước sự thật.

“Cậu...”

Chủ tịch thành phố thấy anh tự ý hành động thì tức tái mét mặt mũi.

“Cậu định làm gì?”, viện trưởng đứng bên cạnh cũng sốt sắng: “Người đã khuất là lớn nhất, cậu làm vậy sẽ quấy rối linh hồn người đã mất”.

Viện trưởng nói vậy chính là kết án tử hình cho bà cụ, trong mắt Lâm Tuấn , ông ta chẳng khác gì lang băm hại người.

“Đúng vậy, y thuật của viện trưởng đứng đầu thành phố, bệnh ông ấy không thể chữa khỏi, thì một kẻ không có bằng cấp y học như cậu thì có tư cách gì chữa trị!”

“Tôi thấy cậu chính là một kẻ mắc di chứng của viêm màng não!”, một người bác sĩ quá mức tức giận mà thốt lên như vậy.

Đường Tịnh Nghi nghe vậy thì vô cùng sốt ruột, cô không muốn thừa nhận thì có thể làm gì chứ, giống như anh ta đã nói, Hàn Chí Khiêm là kẻ ngốc thật sự đã là đề cao anh rồi.

Châm cứu lên người mẹ vợ đã khuất của chủ tịch thành phố có khác nào đâm vào chỗ chết đâu?

Trong tình huống này, người bình thường cũng không cho phép chứ đừng nói là chủ tịch thành phố.

Một cuộc điện thoại của chủ tịch thành phố, gọi cảnh sát đến, chiếc còng chữ tám lạnh cóng được đeo lên tay Lâm Tuấn .



Đường Tịnh Nghi cũng đứng cách đó mười mấy mét, nhìn về phía Lâm Tuấn : “Hàn Chí Khiêm, anh đúng là hết thuốc chữa rồi, tất cả đều do anh tự chuốc lấy, xin lỗi, tôi không thể giúp được anh!”

“Tịnh Nghi, anh đã in giấy ly hôn cho em rồi, chỉ cần anh ta ký tên lên, rồi em ký vào là em và anh đã liền không còn bất kỳ quan hệ nào nữa”.

Lại là Tịch Ngự Hà.

Không ngờ anh ta lại làm vậy.

Mà lúc này, Lâm Tuấn lại nhìn thấy một sự khác thường từ đôi mắt của Đường Tịnh Nghi.

Rõ ràng anh rất thích người phụ nữ này, nhưng Lâm Tuấn không biết lấy can đảm từ đâu ra, ký “soẹt” lên tờ giấy.

Tịch Ngự Hà giống như một người đại diện, hài lòng thu lại tờ thỏa thuận ly hôn.

“Anh”

Đường Tĩnh Nghi gần như không kịp ngăn cản.

“Mà thôi, đã là người sắp chết rồi, tôi còn dây dưa với anh làm gì chứ...”

Nói rồi.

Đường Tịnh Nghi vô cùng tiếc nuối nhìn Lâm Tuấn : “Đều do anh tự chuốc lấy, đừng trách tôi!”

“Các người chắc chắn sẽ hối hận về những lời nói vừa rồi!”, Lâm Tuấn như nói với tất cả mọi người, lại như lẩm bẩm với bản thân mình.

“Buồn cười, đừng nói với tên điên này nữa...”

Ngay khi Lâm Tuấn sắp bị hai người cảnh sát đưa ra ngoài, thì phu nhân chủ tịch thành phố kêu lên: “Không hay rồi, xác chết sống lại rồi...”

“Hai đứa con gái con rể bất hiếu này, mẹ vẫn chưa chết mà các con đã định đưa mẹ xuống nấm mồ à, mẹ không đồng ý!” Chương 5: Anh em cột chèo

Trên giường bệnh, bà cụ khỏe mạnh đầy sức sống đang trợn trừng đôi mắt nhìn chủ tịch và vợ ông ấy.

Đúng như lời Lâm Tuấn nói, bà cụ vẫn chưa chết.

Chủ tịch lập tức tin vào lời của Lâm Tuấn, vội vàng hét lên: "Hai vị, vừa rồi là tôi xúc phạm chàng trai này, người phải bị còng lại là tôi chứ không phải cậu ấy!"

Cảnh sát mỉm cười rồi thả Lâm Tuấn ra, chủ tịch không quan tâm đây có phải nơi đông người hay không mà lập tức cúi người trước mặt Lâm Tuấn, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất rồi.

"Là tôi hồ đồ, chàng trai trẻ, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"

"Nói gì vậy chứ…", Lâm Tuấn vội vàng đỡ ông ấy lên.

Tịch Ngự Hà ban đầu còn tưởng Lâm Tuấn đã đắc tội với chủ tịch, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nhưng tình hình lại đột ngột thay đổi, trên mặt anh ta hiện rõ chữ lo sợ, sau đó anh ta kéo Đường Tịnh Nghi rời đi.

Lâm Tuấn biết thừa anh ta chỉ muốn nhanh chóng đến Cục dân chính để giải quyết mối quan hệ giữa anh và Đường Tịnh Nghi.

Đi thì đi, làm gì mà căng.

Đường Di Nhiên - em họ của Đường Tịnh Nghi lại làm việc ở Cục dân chính.

Trước đây.

Chỉ chậm một ngày, chậm một nhịp nữa thôi là Đường Tịnh Nghi không kịp kết hôn, cho nên bố con Đường Di Nhiên không có phần trong cổ phần khống chế của nhà họ Đường.

Bởi vậy bây giờ nghĩ lại cô ta vẫn còn tức.

Mà ông trời dường như đang cố ý trêu đùa cô ta.

Hôm nay chồng của Đường Di Nhiên - Kiều Bình đặc biệt đến thăm Đường Di Nhiên.

"Ấy, anh rể đó ư? Anh đến đây làm gì vậy?"

"Ly hôn!"

Lâm Tuấn nói vô cùng dứt khoát, Kiều Bình và Đường Di Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó buông vài lời chế giễu: "He he, anh tính nóng như kem, chắc là nhịn hết nổi rồi đúng không?"

"Đúng quá còn gì", Kiều Bình nói hùa theo: "Cả ngày ăn không ngồi rồi, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, không bức bối đến phát bệnh ra mới lạ đấy!".

"Ha ha, làm sao so sánh được với chồng em, người ta sắp được thăng chức lên phó cục trưởng rồi đấy, giỏi hơn đám vô dụng nào đó nhiều!"

Dù giọng nói rất nhỏ nhưng nghe vô cùng rõ ràng, không ít người đứng xung quanh cũng cười phá lên.

"Đây chẳng phải là Hàn thiếu gia lợi hại nhất Yến Kinh hay sao, chẳng trách lại tài giỏi như vậy".

Mọi người lập tức nhớ ra, người trước mắt chính là đại thiếu gia vô cùng lợi hại của Yến Kinh lúc trước - Hàn Ngọc Phong.

Lâm Tuấn dần cảm nhận được sự khác lạ ở dưới đan điền, lập tức ngây ngốc.

Không ngờ, thứ đó lại có một nguồn năng lượng chấn động như vậy, nếu nó bùng nổ thì cơ thể này sẽ hóa thành tro bụi mất.

Nghĩ tới luồng khí kỳ lạ này, trong đầu Lâm Tuấn lập tức hiện ra cảnh tượng vụ tai nạn xe kia, thứ đồ này chắc chắn có liên quan đến vụ tai nạn kia.

Thấy Lâm Tuấn không có phản ứng gì, Kiều Bình cảm thấy mất mặt.

Ngay lúc đó, một người đàn ông hơi mập mạp, khuôn mặt lạnh lùng còn đeo một chiếc kính đen bước vào.

Kiều Bình nhận ra ngay đây là cấp trên của mình.

"Đúng là cơ hội ngàn năm có một, chủ tịch cải trang vi hành đến đây sao, những thủ tục giấy tờ ở trong cơ quan của tôi đều phải do ông ấy ký tên đấy…"

Kiều Bình bước lên cúi người trước vị chủ tịch đang tìm kiếm gì đó trong đại sảnh này.

"Cậu là…"

Sự xuất hiện của anh ta khiến chủ tịch hoang mang.

"Chủ tịch, tôi là Kiều Bình ở Cục thương mại, tôi còn đến văn phòng của chủ tịch một lần rồi, à đúng rồi sao chủ tịch hôm nay lại có thời gian ghé qua đây vậy?"

"Tìm người!"

Chủ tịch thờ ơ buông hai từ.

Ánh mắt ông ấy dừng lại ở chỗ Lâm Tuấn đứng cách đó không xa.

Đúng rồi.

Lâm Tuấn ăn mặc hơi lôi thôi, không được chỉnh tề, nhìn trông rất quê mùa.

Kiều Bình còn tưởng mình đã đoán được ý của chủ tịch nên bước tới đẩy Lâm Tuấn rồi nói: "Đừng có mà đứng đây làm ảnh hưởng mỹ quan đô thị nữa, không thấy chủ tịch thành phố đến đây kiểm tra à?"

"Tôi đã bảo với ông đừng đến tìm tôi nữa rồi mà?"

Mọi người đều nghe rõ mồn một Lâm Tuấn nói với vị chủ tịch này với giọng điệu khó chịu.

Anh to gan lắm, không sợ chủ tịch trách phạt hay sao?

"Anh ăn nói với chủ tịch kiểu gì vậy hả?"

Kiều Bình vừa lớn tiếng được một câu thì thấy chủ tịch đã tiến tới chỗ Lâm Tuấn với vẻ mặt nịnh nọt.

"Bác sĩ Lâm, chàng trai này với cậu có hiềm khích gì sao?"

Kiều Bình giật mình hoang mang, chủ tịch lại nói chuyện với Lâm Tuấn với vẻ vô cùng kính trọng, mà câu trả lời của Lâm Tuấn dường như rất có ảnh hưởng đến cái nhìn của chủ tịch về anh ta.

Điều này cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến thái độ chủ tịch phê duyệt đơn từ của anh ta, nếu chỉ bởi vậy mà không xin được chữ ký thì mong muốn làm phó cục trưởng của anh ta cũng chỉ là ước mơ mà thôi.

Nghĩ vậy Kiều Bình không khỏi sợ hãi toát mồ hôi hột…

"Không có, anh em cãi nhau linh tinh thôi..."

Câu trả lời của Lâm Tuấn khiến Kiều Bình thở phào nhẹ nhõm, quả anh em cột chèo này đúng là không dây vào được rồi.

Hẹn được một bữa tiệc với Lâm Tuấn chủ tịch mới chịu rời đi.

Bây giờ Lâm Tuấn mới nhận ra Đường Tịnh Nghi vẫn chưa đến liền gọi cho cô một cuộc điện thoại…

Không ngờ cuộc gọi vừa được kết nối Đường Tịnh Nghi đã mắng anh một trận.

"Hàn Chí Khiêm, anh đúng là đồ khốn nạn, tôi cho anh ăn, cho anh uống anh quên hết rồi sao? Bây giờ lại có chỗ dựa là chủ tịch thành phố nên đủ lông đủ cánh rồi phải không, muốn ly hôn với tôi phải không, tôi nói cho anh biết anh không có cửa ly hôn với tôi đâu!"

Giọng nói phát ra từ điện thoại khiến Lâm Tuấn ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ nhanh như lật bánh tráng của Đường Tịnh Nghi.

Anh tủm tỉm cười.

Không ly hôn thì càng tốt, cứ để vậy đi.

Về tới nhà, anh tắm rửa xong lên giường nằm, ngay sau đó liền nhìn thấy Đường Tịnh Nghi say khướt bước vào nằm bịch xuống giường, sau đó nhìn anh với khuôn mặt khinh thường.

"Làm gì mà căng, dựa được vào chủ tịch thành phố thì làm sao, hi hi…"

Đột nhiên.

Lâm Tuấn thấy nụ cười trên mặt Đường Tịnh Nghi cứng nhắc, cô lật chăn lên tỉnh rượu được một nửa.

Cô đâu biết rằng Lâm Tuấn vừa mới phá vỡ được ràng buộc của cơ thể, khiến cơ thể bị gông cùm hơn hai mươi năm qua được giải thoát.

Đường Tịnh Nghi cố gắng kéo cửa phòng ra nhưng lại nhận ra cửa đã bị khóa, bên ngoài cũng vang lên giọng nói của bố.

"Hai đứa cố gắng lên nhé, trong vòng một tháng nữa mà Đường Tịnh Nghi không có bầu thì Chí Khiêm cậu cút ra khỏi nhà họ Đường ngay cho tôi…"

"Bố?"

Đường Tịnh Nghi muốn hỏi nguyên nhân nhưng bố cô đã cho cô đáp án rồi.

"Em gái Đường Di Nhiên của con có bầu rồi đấy, nó mà sinh được con trai, ông nội con mà vui mừng quá thì bố con mình còn tiếng nói trong dòng họ không hả, con cố gắng giúp đỡ Chí Khiêm đi…"

Cái này? Giúp như thế nào?

Đường Tịnh Nghi nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom