• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cao Thủ Chiến Hồn (1 Viewer)

  • Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 1

Bốp!


Trong căn phòng tối tăm, Tần Tranh chậm rãi dập tắt tàn thuốc.


Men theo ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy gạt tàn thuốc lá trước mặt anh đã bị nhét đầy tàn thuốc, có hai hộp thuốc rơi trên mặt đất, cả căn phòng mịt mờ trong khói thuốc, như thể đang bốc hỏa vậy.


Một buổi tối, anh hút hết hai hộp thuốc.


Nhưng trước đó, anh chưa từng hút một điếu nào.


Nói một cách chính xác, từ sau khi mặc bộ quân trang lên trên người, anh đã không hút một điếu nào nữa.


Bởi vì đối với một thành viên trong đội đặc chiến, đặc biệt là một tay súng bắn tỉa mà nói thì mùi thuốc chính là trí mạng!


“Phù ~”


Tần Tranh hít một hơi vẩn đục, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh bình minh xuyên qua thủy tinh chiếu vào trong phòng.


Ánh mặt trời chói mắt khiến khuôn mặt kiên nghị của anh xuất hiện một tia hoảng hốt ngắn ngủi.


Rất nhanh, anh chậm rãi dời tầm mắt, đánh giá căn cứ đặc chiến được đánh giá là thần bí nhất của quân đội này, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.


Một lát sau, anh nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành bên ngoài cửa sổ, sau đó xoay người đi đến bên giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quân trang đã được xếp gọn từ lâu.


Quân trang là đồ chuyên dụng của thành viên đặc chiến, trên băng đeo tay thêu một thanh “Lợi kiếm”.


Vì vậy băng đeo tay này mà đơn vị bộ đội đặc chiến không có phiên hiệu quân đội và không biết thuộc sở hữu của bên nào này được ngoại binh gọi là bộ đội đặc chủng “Lợi kiếm”.


Nó là bộ đội đặc chủng thần bí nhất Hoa Hạ.


Độc nhất vô nhị!


Nhưng ở quân đội Hoa Hạ, đơn vị này được gọi là “Long Nha”, là thánh điện mà tất cả các thành viên đặc chiến tha thiết muốn được tiến vào!


Tần Tranh nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp của bộ quân phục, động tác rất nhẹ, rất chậm, giống như đang vuốt ve vợ của chính mình.


Cuối cùng, ngón tay anh chạm đến một huân chương vàng, giống như là bị điện giật, thân mình anh khẽ run lên, sau đó cẩn thận nắm lấy, nắm trong lòng bàn tay giống như đang nắm giữ bảo vật quý giá nhất trên đời.


“Bộp bộp…”


Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.


Tần Tranh nghe tiếng, nhẹ nhàng đặt huân chương lên trên quân trang, sau đó ôm lấy quân trang, đứng dậy bước về cửa phòng.


Răng rắc!


Cửa phòng mở ra đi cùng với tiếng động, bốn người đứng trước cửa phòng chặn đường của Tần Tranh, vẻ mặt lo lắng nói: “Đội… Đội trưởng!”


“Các cậu làm cái gì vậy?”


Tần Tranh mỉm cười hỏi, chỉ là nụ cười có chút gượng ép.


“Anh thật sự phải rời đi sao?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom