• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cảnh Lộ Quan Đồ (1 Viewer)

  • Chương 31-33

Chương 31: Tôi có hứng thú với cậu

Lục Hàm Yên hé miệng, vừa định nói gì đó thì Khám Chính Đức ở bên cạnh đã lên tiếng: “Tôi là Khám Chính Đức, tập đoàn Quý Lộc là của tôi, cậu chưa nghe nói bao giờ à?”

“À, có nghe nói, mà chưa gặp người thật. Tiểu Lục, đây là lỗi của cô đấy, sao cô không giới thiệu Tổng giám đốc Khám với tôi thế, cô xem đi, làm tôi hiểu lầm mất rồi…”, dứt lời, Trần Quang Huy còn nhìn thoáng qua ba người đang nằm trên thảm ngoài cửa.

Trông Khám Chính Đức như sắp hộc máu đến nơi, đây là lần đầu tiên gã ta bị xúc phạm nặng nề như thế, không phải bị xúc phạm đến thân thể mà là thể diện của mình.

Khách sạn này là của gã, người phụ nữ này cũng là người của gã, đứa bé trong bụng người phụ nữ này là con của gã, vệ sĩ cũng vậy, nhưng ngay tại đây, gã lại bị thằng khốn này móc máy đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.

“… Nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh doanh chính là trao đổi, có thể đổi thì đổi, không đổi được thì dẹp, không cần phải hùng hổ đe doạ người ta như thế. Tổng giám đốc Khám, lần trước tới anh chưa gõ cửa đã xông thẳng vào, tôi chưa nói gì đâu. Lần này tôi chỉ nói có vài câu, người của anh đã đánh tôi rất tàn nhẫn, tôi cũng chỉ tự vệ thôi, không tin thì anh có thể đi kiểm tra camera giám sát, từ đầu đến cuối tôi đều tự vệ hết”, Trần Quang Huy nói không kiêu ngạo cũng không tự ti.

“Vậy cậu biết tôi là ai rồi à?”, Khám Chính Đức giận dữ chất vấn.

“Biết rồi, nhưng tôi vẫn nói câu đó, cô ấy là vợ tôi, ai bất lịch sự với vợ tôi, tôi sẽ dạy cho kẻ đó biết thế nào là lịch sự”. Trần Quang Huy nhìn thẳng vào Khám Chính Đức, không hề chùn bước.

Khám Chính Đức giận quá hoá cười, ở trong mắt gã ta, Trần Quang Huy là một kẻ ngu xuẩn.

Nhưng không đợi gã ta cười ra tiếng, Trần Quang Huy đã cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Khám, những doanh nhân như anh được nhận đãi ngộ đặc biệt ở thành phố này phải không?”

Khám Chính Đức không hiểu anh nói lời này có ý gì, bèn nhíu mày không trả lời.

Trần Quang Huy nói tiếp: “Tôi đã từng đi lính, cũng từng tuần tra biên giới nên cũng không xa lạ gì với nhiều thứ. Tôi nhìn ra được cái thứ bên eo của ba người họ là đồ thật, thành phố đã cấp giấy chứng nhận sử dụng súng cho họ chưa thế?”

Trần Quang Huy vừa nói ra câu này, mặt Khám Chính Đức liền biến sắc, gã ta đột nhiên cảm thấy răng hàm mình hơi nhức.

“Giám đốc Lục, hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc khác, hôm nào sẽ ghé thăm sau”.

Nói rồi, Khám Chính Đức bước ra ngoài cửa, hoàn toàn mặc kệ ba người nằm dưới đất, đi thang máy thẳng xuống dưới, Trần Quang Huy cũng đi theo gã ta, thay cho nhân vật vệ sĩ.

“Tôi cảm thấy rất có hứng thú với cậu, hẹn hôm nào uống trà tâm sự nhé?”, Khám Chính Đức hỏi lúc đi ra khỏi thang máy.

Trần Quang Huy theo Khám Chính Đức ra tới cửa đại sảnh mới đáp: “Tôi không có hứng thú với anh, có điều tôi phát hiện anh có hứng thú với vợ tôi. Khuyên anh một câu này, đừng có ý đồ gì với cô ấy”.

Khám Chính Đức không tin Trần Quang Huy có quan hệ gì với Lục Hàm Yên, nhưng gã ta có thể xác định một điều, Trần Quang Huy đang bảo vệ Lục Hàm Yên, chỉ riêng điểm này gã ta đã khá là khâm phục Trần Quang Huy.

Đây gọi là gì, đây là làm đúng chức trách của mình.

“Nhưng tôi nghe nói con của Lục Hàm Yên không phải con của cậu, cậu đang đổ vỏ cho người khác đấy, làm hiệp sĩ đổ vỏ”, Khám Chính Đức đánh một đòn trí mạng, gã ta đang nhắc nhở Trần Quang Huy, tôi biết rất nhiều chuyện, cậu đừng ở đây ra vẻ nữa.

Khám Chính Đức cứ tưởng sau khi gã nói lời này, Trần Quang Huy nhất định sẽ lúng túng hoặc trở mặt với mình, nhưng không ngờ anh lại nói: “Đứa bé không phải con tôi, nhưng giấy chứng nhận kết hôn là thật mà?”

Khám Chính Đức không phản bác được, đụng phải một người khác thường như anh, gã ta cũng không còn cách nào khác.

Lúc Trần Quang Huy quay lại trước cửa văn phòng của Lục Hàm Yên, cô ta đã gọi nhân viên bảo vệ dìu những người này tới phòng bảo vệ để nghỉ ngơi.

Còn cô ta đứng bên cửa sổ kính sát đất nhìn theo xe Khám Chính Đức rời đi, sau đó mới quay lại bên cửa chờ Trần Quang Huy về.

Trần Quang Huy vừa ra khỏi cửa thang máy, Lục Hàm Yên định lên tiếng lại bị anh chặn họng, anh nói: “Tôi biết cô muốn nói gì, tôi chỉ không ưa bộ dạng đáng ghét đó của gã ta thôi. Cô nợ tiền gã ta hay sao thế, đừng nói với tôi đứa bé này của cô là con gã ta đấy nhé?”

Trần Quang Huy nói một câu trúng phóc, vừa rồi Lục Hàm Yên chuẩn bị một đống lời nhưng lại bị câu này chặn họng không nói được gì.

Nhìn biểu hiện của cô ta, Trần Quang Huy kinh ngạc sờ cằm, râu trên cằm đã rất cứng, xem ra đã đến lúc cạo rồi.

“Đúng rồi phải không?”, Trần Quang Huy ngồi xuống ghế sofa, hỏi với vẻ mặt khó tin.

Lục Hàm Yên vẫn không nói gì, nụ cười trên môi Trần Quang Huy càng thêm kì lạ, anh nói: “Thật không hiểu nổi, cô nói xem ngoại hình của cô cũng thuộc hạng nhất, đồng đội của tôi còn bảo Lục Hàm Yên cô là người tình trong mộng của đàn ông ở thành phố Đông Cảng. Nếu như họ biết cô thích kiểu như Diệp Ngọc Sơn và Khám Chính Đức, không biết có thể nhảy xuống biển hay không?”

“Đừng nói nữa, anh có thể im miệng lại được không hả. Anh có biết mình đã gây ra tai hoạ lớn bao nhiêu không, anh biết anh ta là ai từ lâu rồi phải không? Bảo anh ta ngoài thì cứ ra ngoài đi, nói nhảm nhiều thế làm gì? Bị điên à”, Lục Hàm Yên giận dữ mắng.

Trần Quang Huy không hề sợ hãi đáp: “Không sao, quả thật trước đây tôi không biết gã ta, giờ thì biết rồi đấy, với lại tôi là người đàn ông hợp pháp của cô, người đàn ông khác bất kính với cô, nếu tôi làm một con rùa đen rúc đầu, đó mới là không bình thường, có đúng không?”

Lục Hàm Yên không phản bác được, cô ta cảm thấy chuyện này đang phát triển theo phương hướng không thể kiểm soát.

Lúc Trần Quang Huy chưa xuất hiện, có thể nói là cô ta nắm Diệp Ngọc Sơn trong lòng bàn tay, nắm một cách rất chắc chắn, nhưng từ khi Trần Quang Huy xuất hiện, rất nhiều chuyện đã nhiều lần mất khống chế. Đầu tiên là Diệp Ngọc Sơn biết được chuyện cô ta xét nghiệm ADN, bây giờ anh lại đánh vệ sĩ của Khám Chính Đức một trận, đã thế anh lại còn biết đứa bé là con của Khám Chính Đức, lần này coi như to chuyện rồi.
Chương 32: Tê cả da đầu

Lục Hàm Yên không quan tâm đến lời anh nói, hỏi: “Anh có thể giúp tôi một việc không, đừng nói cho Diệp Ngọc Sơn biết đứa bé này là con của ai, có được không?”

“Cần gì phải thế, dù sao anh họ tôi cũng biết đứa bé này không phải con mình, là con của ai cũng đều không quan trọng, cho dù là con của tên vô gia cư dưới bãi đỗ xe, anh họ tôi cũng sẽ không ghen đâu”, Trần Quang Huy độc mồm như thể muốn dồn Lục Hàm Yên vào chỗ chết vậy.

“Tôi đồng ý một ngày mười nghìn, đến khi nào tôi sinh con xong thì dừng, lúc đó tôi sẽ chủ động ly hôn với anh, chắc chắn sẽ không bấu víu lấy anh đâu. Nhưng chúng tôi thật sự muốn hợp tác với anh họ của anh, Khám Chính Đức là sếp tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác cả. Tôi có nỗi khổ tâm nên xin anh hiểu cho, từ đó phối hợp với tôi thuyết phục anh họ anh, có được không?”, cuối cùng thái độ của Lục Hàm Yên cũng dịu đi.

Buổi tối, Diệp Ngọc Sơn gọi điện thoại cho Tổ Văn Quân, nói là Khám Chính Đức hẹn anh ta ngày mai gặp nói chuyện, Thư ký Cừu cũng sẽ đi chung, có thể tối nay sẽ trở về.

Diệp Ngọc Sơn vốn không định đi gặp Khám Chính Đức, anh ta biết sau lưng Lục Hàm Yên có bóng dáng của gã ta, và cũng đã từng nghe phong thanh tin đồn về Lục Hàm Yên và Khám Chính Đức, nhưng anh ta không thể không đi, bởi vì Khám Chính Đức cho anh ta một lý do khó có thể từ chối, thư ký thị uỷ Cừu Thừa An cũng sẽ tới.

Nếu là trước đây, Diệp Ngọc Sơn nhất định sẽ không có áp lực về tâm lý chút nào, nhưng kể từ sau khi xảy ra chuyện của Lục Hàm Yên, lòng cảnh giác của anh ta luôn cao chưa bao giờ có.

Lại thêm sự ân cần dạy bảo mỗi ngày của vợ anh ta Tổ Văn Quân đã giúp anh ta nhận ra được một điều, đó là tiếp xúc với những doanh nhân này thật sự rất nguy hiểm.

Khi tiếp xúc với những doanh nhân giàu nứt đố đổ vách này, quả thật rất khó để phân biệt được ai là con mồi, ai là thợ săn.

Diệp Ngọc Sơn không bao giờ cảm thấy chán ghét khi tiếp xúc với doanh nhân, bởi vì anh ta có thể có được danh dự và khoái cảm khi được tâng bốc, cũng như nhận được tất cả những dịch vụ khó nói và các lợi ích vô hình khác.

Nhưng dạo gần đây anh ta rất ghét tiếp xúc với Khám Chính Đức, bởi vì người này không chỉ là một con rắn ham ăn muốn lấy được lợi ích từ chỗ anh ta. Ở trong mắt anh ta, Khám Chính Đức đã tiến hoá thành một con linh cẩu trên thảo nguyên. Linh cẩu có biệt danh là bác sĩ khoa Hậu môn trên thảo nguyên, thông cửa sau là sở trường của bọn chúng.

Lần này chuyện của Lục Hàm Yên và anh ta đã suýt chút nữa để gã ta thông cửa sau thành công.

Nhưng Cừu Thừa An là quý nhân của anh ta, anh ta không thể không đi được.

Biệt thự của Khám Chính Đức nằm dưới chân núi vùng ngoại ô thành phố. Nơi đây là khu biệt thự do Khám Chính Đức khai phá, nghe nói phong thuỷ cực tốt, những nơi có tầm nhìn đẹp gần trên núi đều được bán tượng trưng cho các lãnh đạo trong thành phố, còn tầm nhìn xấu hơn bên dưới mới bán cho người bình thường.

Vì vấn đề bố cục của khu biệt thự này nên có một truyền thuyết, ngoài những căn biệt thự, phía cực Nam có tầm nhìn xấu nhất là tám toà nhà cao bảy tầng tượng trưng cho tám nén hương, trên nó những biệt thự bình thường kia là đồ cúng, còn ở phía cực Bắc khu này chính là biệt thự của Khám Chính Đức nằm trên đỉnh cao nhất cũng như nơi cao nhất, được những người bên thờ cúng.

Trên quảng trường bên ngoài khu biệt thự có một pho tượng chắp tay trước ngực tượng trưng cho việc cầu nguyện và quỳ lạy, những người quỳ lạy đương nhiên là người dân thành phố Đông Cảng cách đây năm cây số về phía Nam. Đây là bản thiết kế của một bậc thầy phong thuỷ, mục đích là giúp Khám Chính Đức hấp thu phúc của những người dân này dồn lên người mình, kéo dài tuổi thọ, thăng quan tiến chức như diều gặp gió.

Diệp Ngọc Sơn không muốn đến đây, bởi vì mỗi lần tới đây anh ta đều cảm thấy cả người mình không được tự nhiên.

Mà lần này càng hơn nữa.

“Thư ký Cừu đâu rồi? Vẫn chưa tới à?”, sau khi đến Diệp Ngọc Sơn được dẫn vào phòng trà, ngồi ở đây uống trà có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh thành phố Đông Cảng.

“Vẫn chưa tới. Ngọc Sơn, hôm nay tôi mời cậu đến là vì muốn nhờ cậu một việc, có thể phiền cậu làm mối giúp không?”, Khám Chính Đức hỏi.

“Chuyện gì?”, Diệp Ngọc Sơn cảnh giác hỏi ngược lại.

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi bước vào mỉm cười chào hỏi Diệp Ngọc Sơn, anh ta lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại.

“Chú Diệp, lâu rồi không gặp”, cô gái cười hết sức tự nhiên ngồi xuống giữa hai người, cầm bình trà lên rót cho Diệp Ngọc Sơn một ly trà.

“Lộ Lộ về hồi nào vậy?”, Diệp Ngọc Sơn mỉm cười hỏi.

“Hôm nay cháu mới về, vẫn chưa quen múi giờ ở đây được. Chú Diệp, chú từ từ nói chuyện với bố cháu nhé, cháu không làm phiền hai người nữa”, nói xong, Khám Vân Lộ lễ phép đứng dậy rời đi.

Diệp Ngọc Sơn gật đầu coi như đáp lời.

Đợi sau khi Khám Vân Lộ đi, Diệp Ngọc Sơn mới nói: “Hầy, thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, mấy đứa nhỏ đã lớn từng này rồi”.

“Nên là nhân lúc Thư ký Cừu chưa tới, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc. Con trai thứ hai của Thư ký Cừu chưa kết hôn đúng không, tuy cậu ấy lớn hơn Lộ Lộ năm sáu tuổi gì đó, nhưng tôi cảm thấy không thành vấn đề. Ngọc Sơn, cậu mai mối giúp được không?”, Khám Chính Đức nói.

Gã ta có thể nói ra những lời này khiến Diệp Ngọc Sơn ngây người mất một lúc.

Nếu đổi lại là một gia đình bình thường, đó là chuyện không thể nào tốt hơn, Khám Vân Lộ du học Anh, còn đứa con trai thứ hai của Cừu Thừa An đang du học ở Mỹ, hơn nữa vẫn chưa về.

Cừu Thừa An có quyền, Khám Chính Đức có tiền, quan thương kết hợp không còn gì tốt hơn. Diệp Ngọc Sơn thầm cười khẩy, các anh muốn nắm cả thành phố Đông Cảng vào trong lòng tay đấy à?
Chương 33: Cậu bày tỏ thái độ đi

Nhưng tận đáy lòng anh ta lại tràn ngập khinh thường đối với Khám Chính Đức, đừng thấy gã hiện tại sở hữu tập đoàn Quý Lộc nhưng lập nghiệp thế nào, danh tiếng tại Đông Cảng hiện tại ra sao người khác không biết nhưng Diệp Ngọc Sơn lại hiểu rất rõ, bởi anh ta không muốn dính líu đến chuyện này, lại càng không muốn bị thúc ép từ phía Cừu Thừa An bên kia vào thời điểm mấu chốt bản thân đang tranh cử chức phó thị trưởng này.

Khám Chính Đức xuất thân là một tay xã hội đen, tuy từng dính dáng tới Cừu Thừa An nhưng đó đều là chuyện của quyền lực và kinh doanh, không liên quan gì đến hai gia đình, nhưng một khi kết thành thông gia, tính chất của sự việc liền thay đổi, nếu trong tương lai gã ta xảy ra bất kỳ vấn đề gì đều sẽ liên lụy tới Cừu Thừa An.

Khám Chính Đức muốn dùng con gái mình để dựa thế vào một điểm neo ổn định, điều này không thành vấn đề, nhưng vấn đề là người giữ neo đó có đồng ý hay không?

Gã ta nghĩ mình giàu có liền cảm thấy bản thân có thể dùng tiền bạc thu mua một con đường bằng phẳng, nhưng làm sao có thể dùng phương thức này để tẩy trắng cho bản thân đây, còn không bằng sớm ngày rút lui.

Xã hội đen hay công chính ngay từ đầu đã quyết định ‘màu nền’ của bạn, mong muốn đi lên từ nền đen rồi tẩy trắng làm người tốt là điều vô cùng khó khăn. Suy cho cùng, con người từ thế hệ này sang thế hệ khác đều phải tiến lên phía trước, đời này của bạn cho dù được tẩy trắng nhưng con cháu đời sau vẫn sẽ bị người đời lật lại quá khứ tối tăm đó.

Vì vậy, việc tẩy trắng này không phải là cái gọi là ngâm nước tẩy sạch vải trắng bị nhuộm đen mà càng giống như một bức tranh sơn dầu, nếu muốn tẩy trắng nền đen chỉ có thể phủ lên một lớp sơn trắng, nhưng đáy đen thì vẫn luôn ở đó.

Bản thân là loại hàng gì bạn không biết sao? Còn mơ tưởng đeo bám một lãnh đạo cấp bộ như Cừu Thừa An, đúng là ôm mộng cóc ghẻ ngủ một giấc liền cảm thấy bản thân cũng là công chúa ếch mà.

“Tổng giám đốc Khám, con người tôi có hai quy tắc, một là không làm mai mối, hai là không cam đoan, cho nên chuyện này tôi không thể giúp gì được cho anh rồi”, Diệp Ngọc Sơn không cho gã ta có cơ hội thuyết phục, trực tiếp từ chối.

Khám Chính Đức nghe vậy thì gật đầu đáp: “Tôi hiểu, tôi cũng chỉ hỏi thử xem sao thôi, chỉ là có một chuyện cậu phải chuẩn bị tâm lý trước, cậu xem đi”.

Nói xong gã ta liền lấy ra một bì thư từ ngăn kéo bàn trà và đưa cho Diệp Ngọc Sơn.

Diệp Ngọc Sơn nhận lấy xem qua môt lượt thì sắc mặt liền đại biến, đây là một lá thư báo cáo, báo cáo anh ta từng cung cấp ba khoản tiền vốn cho tập đoàn Quý Lộc vào ba năm trước, và giúp tập đoàn này giành được hàng nghìn mẫu đất sa mạc hoang hóa, đến nay vẫn chưa có bất kỳ khoản hoàn trả nào, nhưng số tiền này làm sao lại vào tài khoản của tập đoàn Quý Lộc?

“Việc này là do người thật ở đơn vị của cậu báo cáo đó, thời điểm quan trọng như hiện tại cậu nói phải làm thế nào đây?”, Khám Chính Đức thích thú hỏi.

Diệp Ngọc Sơn không mù, đương nhiên anh ta nhìn thấy chữ ký ở cuối trang là dùng tên thật để báo cáo, trước khi bản thân được bổ nhiệm vào chiếc ghế phó thị trưởng lại xảy ra loại chuyện này khiến mái đầu anh ta nhanh chóng ướt đẫm.

Mái tóc vốn chẳng có mấy cọng nay từng sợi từng sợi dính lên da đầu càng khiến anh ta trông mệt mỏi rã rời.

“Ngọc Sơn à, tôi đã trao đổi với thư ký Cừu rồi, chúng ta phải nghĩ cách giải thích rõ ràng số tiền 200 triệu này nếu không sẽ rất khó vượt qua cửa trót lọt”.

Diệp Ngọc Sơn rất nhanh đã bình tĩnh lại sau cơn căng thẳng và hoảng loạn ban đầu, anh ta đặt thư báo cáo trong tay xuống, nhìn Khám Chính Đức nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì khoản tiền này là do thư ký Cừu đặc biệt phê duyệt. Các người nói phải triển khai dự án khai thác than thành dầu ở Ninh Hạ, lúc đó tôi có phản đối, nhưng thư kỳ Cừu mỗi ngày đều gọi điện cho tôi mấy lần để thúc giục, bây giờ các người muốn tôi gánh tội thay sao?”

Khám Chính Đức nghe vậy cau mày nói: “Lời này của cậu là thế nào, sao có thể để cậu chịu oan thay người đây mà là do tôi và cậu cùng gánh, tuyệt đối không thể để liên đới tới thư ký Cừu, ông ta còn thì chuyện của chúng ta vẫn còn đường cứu vãn, ông ta đổ chúng ta cũng toi đời”.

Hôm nay khi tới đây Diệp Ngọc Sơn liền cảm thấy bất an, bây giờ thì linh cảm đó thực sự ứng nghiệm rồi.

Khi một người được cất nhắc thì cũng đồng nghĩa với việc bị đem ra phơi bày giữa cái nắng chói chang, tuy không phơi đủ một trăm tám mươi ngày nhưng quá trình này cũng rất gian khổ.

Vấn đề là trước mắt ai mà không có vấn đề này vấn đề kia, cho nên, trong quá trình phơi bày ai may mắn có lẽ có thể vượt qua, còn những người đen đủi liền bị bị phơi thành tương khô.

Diệp Ngọc Sơn của hiện tại đã không bận tâm tới chức phó thị trưởng của mình có thể hạ cánh an toàn hay không mà là làm thế nào mới tránh thoát khỏi tai họa lao tù.

Khám Chính Đức nói rất nhẹ nhàng, để mình và ông ta cùng gánh họa, bản thân là quan, ông ta là dân, có thể giống nhau sao? Anh ta gánh tội là phải cách chức ngồi tù, còn ông ta thì sao? Sau khi mãn hạn vẫn có thể an nhàn hưởng thụ sống một cuộc sống tươi đẹp như trước kia.

Lúc đầu anh ta đã không đồng ý với chuyện này, đây thế nhưng là hành vi vi phạm kỷ luật tài chính nghiêm trọng, tuy nhiên trên có Cừu Thừa An gây áp lực, dưới có Khám Chính Đức không ngừng dụ dỗ, Diệp Ngọc Sơn cuối cùng vẫn chẳng thể chống cự lại.

Lời của lãnh đạo có phải nghe theo không, đương nhiên phải nghe, có thể nhắm mắt làm ngơ trước một số hành vi vi phạm kỷ luật nhưng nếu cứ cứng nhắc tuân thủ quy tắc thì khả năng cao là bạn sẽ bị thay thế ngay lập tức, bởi lãnh đạo không cần một cấp dưới thiếu khôn khéo cả ngày khiến bản thân phải phiền lòng.

Nhưng nếu lời của lãnh đạo đẩy bạn vào chốn lao ngục thì sao? Vậy bạn phải cẩn thận một chút rồi, kiểu lãnh đạo này nhiều đến đếm không xuể, bọn họ luôn tuân theo nguyên tắc ‘người khác thế nào không quan trọng chỉ cần bản thân sống tốt’, lúc nào cũng sẵn sàng đào hố để cho cấp dưới đảm đương trách nhiệm, loại người này thực sự có không ít.

“Bắt đầu điều tra từ lúc nào?”, Diệp Ngọc Sơn khẩn trương hỏi.

“Tôi cũng không biết, đây là thư báo cáo tôi vừa nhận được từ thư ký Cừu, nếu tên này đã tố cáo cậu thì chắc chắn sẽ không có lá thư này, trong tỉnh, thậm chí là phía thủ đô đều có khả năng, cậu quản lý cấp dưới của mình kiểu gì thế?”, Khám Chính Đức u sầu không thôi.

“Tôi không biết, tôi ngày thường đều đối xử với anh ta không bạc, tôi…”

“Ngọc Sơn, thư ký Cừu chỉ muốn xem thái độ của cậu, cậu nghĩ thế nào thì bày tỏ ra đi?”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cảnh Lộ Quan Đồ
  • 5.00 star(s)
  • Thần Đăng
Linh Cảnh Hành Giả
  • Hoa Tiến Tửu
Linh Cảnh Hành Giả
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom