• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cảnh Lộ Quan Đồ (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26: Trở mặt

Mẹ kiếp, giết người không cần dao là đây chứ đâu.

Trần Quang Huy không phải người dễ bị người khác thao túng, nếu biết con của Lục Hàm Yên không có quan hệ gì với Diệp Ngọc Sơn, sao anh có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này. Với lại hiện giờ anh chưa tiếp xúc nhiều với cô ta, vẫn có thể dứt ra kịp thời. Với thân phận và các mối quan hệ của Lục Hàm Yên, thời gian anh qua lại với cô ta càng dài, khả năng rước hoạ vào thân sẽ càng lớn, cho nên dứt ra kịp thời vẫn tốt hơn.

Trần Quang Huy lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với cô ta, khi nào anh Sơn về, chúng ta sẽ bàn xem phải làm như thế nào. Tôi muốn giải thích rõ ràng với cô ta càng sớm càng tốt rồi ly hôn cho xong”.

Nhìn vẻ mặt kiên nghị của Trần Quang Huy, Tổ Văn Quân cũng hiểu được. Nếu anh đã không muốn hợp tác, rất nhiều việc sau đó sẽ không tiện tiếp tục kéo dài, cô ta chỉ có thể thầm thở dài, gật đầu thay cho lời đồng ý.

Thấy Tổ Văn Quân đồng ý, tảng đá trong lòng Trần Quang Huy cũng rơi xuống.

Khám Chính Đức vừa đi, thư ký lễ tân thông báo có anh Diệp muốn gặp Lục Hàm Yên.

Trong lòng cô ta rất lo lắng, bởi vì cô ta vừa mới nhận được kết quả đã nói với Khám Chính Đức. Mặc dù Khám Chính Đức rất bận rộn, nhưng khi biết Lục Hàm Yên có con của mình, gã ta còn đích thân đến động viên, nhưng không ngờ bây giờ Diệp Ngọc Sơn cũng tới.

Lục Hàm Yên sửa soạn lại quần áo tóc tai của mình, dặm lại lớp trang điểm, sau đó đứng thẳng lưng trước cửa thang máy đợi Diệp Ngọc Sơn tới.

Ở trước mặt Diệp Ngọc Sơn, vai diễn của cô ta là hình tượng một người đẹp dễ thương tự lập nghiệp. Hình tượng này đã từng khiến anh ta say mê đắm đuối, chỉ cần Lục Hàm Yên đưa ra yêu cầu gì, anh ta chưa bao giờ từ chối cả.

Mặc dù giữa họ từng xảy ra một số chuyện như có thai, ép kết hôn, nhưng giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, vì vậy Lục Hàm Yên lại khôi phục hình tượng trước đây.

Diệp Ngọc Sơn bước ra từ trong thang máy, nhìn Lục Hàm Yên tươi cười đáng yêu ở trước mặt. Nếu là trước kia, lòng anh ta nhất định sẽ mềm nhũn, nhưng giờ phút này, sau khi trải qua chuyện có thai ép kết hôn, đã vậy còn biết chuyện tồi tệ đứa bé không phải con của mình, anh ta cảm thấy như mình bị chơi xỏ, bị cắm sừng, lúc này cơn giận trong lòng anh ta đã lên đến tận họng, chỉ thiếu điều bôn ra từng ngụm nước vào mặt Lục Hàm Yên mà thôi.

“Sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh tới thăm em thế này, không tị hiềm nữa sao?”, Lục Hàm Yên cười bước lại gần khoác cánh tay Diệp Ngọc Sơn, hai người dựa sát vào nhau đi vào văn phòng của giám đốc.

Diệp Ngọc Sơn vẫn không lên tiếng. Sau khi vào văn phòng, Lục Hàm Yên đóng cửa lại, đôi mắt xinh đẹp chờ mong nhìn về phía anh ta, ánh mắt này chứa chan tình cảm. Nếu Diệp Ngọc Sơn đã đến, bất kể anh ta có mục đích gì, Lục Hàm Yên cũng phải cố hết sức giữ anh ta lại, thoả mãn anh ta.

Từ đầu đến giờ sắc mặt của Diệp Ngọc Sơn vẫn rất tốt, thần thái sáng sủa, điều này khiến Lục Hàm Yên dần dần thả lỏng cảnh giác.

Đâu ngờ Diệp Ngọc Sơn vui vẻ không phải vì được gặp người tình của mình, mà là vì trong tâm lý anh ta chắc chắn đứa bé này không phải con của mình, anh ta đến tìm Lục Hàm Yên để nói cho rõ ràng.

Đúng vậy, Diệp Ngọc Sơn không thể đợi đến lúc về nhà, trên đường về anh ta ghé sang chỗ của Lục Hàm Yên để tìm cô ta tính sổ. Nếu như Tổ Văn Quân biết anh ta thiếu kiên nhẫn như vậy, không biết cô ta có tức chết hay không.

Diệp Ngọc Sơn mỉm cười ngồi trên ghế sofa, Lục Hàm Yên đi qua đứng trước mặt anh ta, vừa định tách chân ra ngồi lên đùi anh ta làm nũng, nhưng lại bị anh ta đưa tay ngăn cản.

“Sao vậy? Mới mấy ngày không gặp mà anh đã xa lạ với em thế à?”, Lục Hàm Yên hờn dỗi.

Diệp Ngọc Sơn ngẩng đầu lên nhìn vào mặt cô ta, rất muốn đánh cô ta một trận, nhưng anh ta nhịn được, cũng chỉ nghĩ trong bụng thôi. Mặc dù cái thai trong bụng cô ta không phải con của anh ta, nhưng dẫu sao anh ta cũng đã từng quan hệ với người phụ nữ này nhiều lần thế rồi.

Tiếp đến, Diệp Ngọc Sơn nhìn chòng chọc vào bụng Lục Hàm Yên, cuối cùng anh ta đưa tay ra đặt lên bụng cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lục Hàm Yên bật cười, hai tay nắm lấy tay anh ta lại.

Có lẽ bất cứ người mẹ nào cũng đều sẽ làm thế, kể cả đối với người đáng tin nhất là chồng mình cũng như vậy. Khi người khác vuốt ve bụng mình, đó không phải đang vuốt bụng mà là vuốt ve con của mình. Họ sợ người đó không ước chừng được lực tay, bởi thế nên sẽ lấy tay mình coi như một lớp phòng vệ, dẫn dắt đối phương vuốt ve nhẹ nhàng trên bụng của mình.

Diệp Ngọc Sơn sờ một lát rồi cười hỏi: “Ôi chao, mới được bao lâu đâu, đứa nhỏ này làm anh sợ chết khiếp, giờ thì ổn rồi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm trở lại”.

Lục Hàm Yên hùa theo anh ta: “Cậu em họ kia của anh cũng được đấy, chỉ là không tiện giải thích với mẹ em, mới kết hôn mà không chịu về ở chung nhà với em, anh có thể thuyết phục anh ta được không?”

Nghe vậy Diệp Ngọc Sơn sững sờ, sau đó nhích sang bên cạnh, nhìn Lục Hàm Yên, hỏi: “Bố đứa bé này nói sao? Vẫn tiếp tục để cô sống với Trần Quang Huy à? Có đến mức đó không? Anh ta định bỏ mặc cô, giao cô cho Trần Quang Huy luôn hay sao?”

Mới vừa rồi nét mặt của Lục Hàm Yên còn bình thường, lúc này trông cô ta hơi tức tối.

“Anh nói câu này có ý gì? Trần Quang Huy không phải người mà anh tìm sao, anh không quản được anh ta à?”, Lục Hàm Yên chất vấn.

“Tôi quản được Trần Quang Huy, nhưng tôi không phải bố của đứa bé này. Cô bắt em họ tôi chịu trách nhiệm, em họ tôi không thể đồng ý được. Tôi hiểu con người cậu ta lắm, kết hôn với cô chỉ vì nể mặt tôi nên mới giúp thôi, bây giờ biết đứa bé không phải con của tôi, sao cậu ta nuốt trôi cục tức này được?”, Diệp Ngọc Sơn nói thẳng.

Lục Hàm Yên sửng sốt mất một lúc lâu mới hỏi: “Diệp Ngọc Sơn, anh muốn trở mặt không chịu thừa nhận đấy à? Anh không sợ tôi đi phá rối sao?”
Chương 27: Tôi biết rồi

“Sợ chứ, nếu đứa bé là con của tôi, tôi sẽ sợ chết mất, tôi sẽ chỉ muốn quỳ xuống dập đầu với cô thôi, nhưng cô cũng đã xét nghiệm ADN rồi, đứa bé không phải con tôi. Giờ tôi đang rất tò mò không biết rốt cuộc bố đứa bé là ai, lúc quen tôi cô còn lên giường với ai nữa nhỉ?”, Diệp Ngọc Sơn nói khá khó nghe, hoàn toàn không quan tâm Lục Hàm Yên đang mang thai.

Việc này cũng khó trách được, thời gian vừa qua Lục Hàm Yên từng bước dồn ép anh ta, sắp khiến anh ta phát điên luôn rồi. Nếu không nhờ Trần Quang Huy đồng ý ra mặt giúp anh ta, có lẽ bây giờ anh ta đã ly hôn với Tổ Văn Quân hoặc bị lộ điểm yếu rồi. Đừng nói là phó thị trưởng, chỉ sợ đến cả chức vụ cũng khó giữ được.

Và giờ cuối cùng Diệp Ngọc Sơn cũng trút được cơn giận này, vì thế lúc này nhìn kĩ năng diễn vụng về của Lục Hàm Yên, anh ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm từ trong ra ngoài.

Lục Hàm Yên vốn còn định đấu tranh thêm chút nữa, khi cô ta nghe thấy câu “xét nghiệm ADN”, tinh thần lập tức sụp đổ.

“À nhỉ, tôi quên mất vợ anh làm ở bệnh viện, thăm dò mấy chuyện này dễ như trở bàn tay ấy mà. Bệnh viện này chẳng có đạo đức gì cả, sao lại có thể tiết lộ lý lịch riêng tuỳ tiện như vậy được chứ…”, Lục Hàm Yên lẩm bẩm.

Trong lòng Diệp Ngọc Sơn sung sướng khỏi phải bàn, trước đây khi bị Lục Hàm Yên dồn ép, anh ta đã tức tối bao nhiêu thì giờ lại thoải mái bấy nhiêu.

“Uổng công cô tiếp xúc với Chính phủ mấy năm nay, mọi quy định đều chẳng là gì khi đứng trước quan hệ, điều này mà cô cũng không biết sao?”, Diệp Ngọc Sơn cười khẩy.

“Tôi hiểu rồi, anh muốn chối chứ gì, tuy đứa bé không phải con của anh, nhưng anh đã từng hạnh phúc khi ở bên tôi có phải là thật không?”, Lục Hàm Yên phẫn nộ hỏi.

Nếu anh ta đã nói thẳng ra hết, Lục Hàm Yên sẽ không kiêng dè gì nữa. Nếu bây giờ không thể hù doạ Diệp Ngọc Sơn, con gái cô ta còn đang ở trong tay Khám Chính Đức, vì vậy cô ta phải thể hiện ra dáng vẻ mạnh mẽ nhất của mình, để cho Diệp Ngọc Sơn biết rằng cô ta sẽ không chịu để yên, sẽ không vì đứa bé không phải con anh ta là nó sẽ không có quan hệ gì với anh ta.

“Cô nói sao tuỳ cô, giờ cô đang mang thai, lại còn là phụ nữ có chồng, cô nói ra những lời này có ai chịu tin đâu. Cô thích nói với ai thì nói đi, đều chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Về phần Trần Quang Huy thì phải xem ý của cậu ta thế nào”, Diệp Ngọc Sơn cười đắc ý, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Lục Hàm Yên tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cô ta không còn cách nào khác.

Nhưng Diệp Ngọc Sơn vẫn chưa xong, lúc đi tới cửa, anh ta quay đầu lại nhìn về phía cô ta, hỏi; “Tôi rất muốn biết đứa bé này là của ai đấy?”

“Không cần anh lo, cút ra ngoài đi”, Lục Hàm Yên nói mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Diệp Ngọc Sơn cười ha hả: “Phải rồi, không có quan hệ gì với tôi cả. Mẹ nó, ông đây chưa bao giờ vui như bây giờ. Hầy, thời gian vừa qua trong lòng tôi cứ bị một tảng đá đè ép, cuối cùng bây giờ cũng dỡ xuống được rồi. Lục Hàm Yên, nói cho một câu dễ nghe này, con người cô chẳng khác nào một con điếm cả, không biết con của ai mà vẫn đi xét nghiệm, lạ lùng thật sự, sao tôi lại dính bẫy của cô nhỉ?”

Dứt lời, Diệp Ngọc Sơn kéo cửa ra, kéo mạnh đến mức khiến cửa văn phòng phát ra một tiếng “rầm”.

Lục Hàm Yên tức đến nỗi suýt chút nữa đứng lên không nổi, cô ta chậm rãi ngồi xuống trên tấm thảm.

Nước mắt cũng không cầm được nữa mà chảy xuống, cô ta còn cách nào nữa đây?

Cô ta đi quyến rũ Diệp Ngọc Sơn vì bị Khám Chính Đức ép buộc, không thể không làm.

Mà giữa cô ta và Khám Chính Đức, cô ta có thể lựa chọn à? Bản thân cô ta đã là một món đồ chơi trong tay Khám Chính Đức, gã ta bắt cô ta đi thế nào thì cô ta phải đi thế ấy, không dám không đi, nếu không cả đời này cô ta đừng hòng gặp lại con của mình nữa.

Con gái cô ta được bảo mẫu nuôi nấng bí mật ở Nhật Bản, trẻ em ở độ tuổi này là thời điểm quan trọng trong việc hình thành nhân cách, dù vài năm nữa cô ta có thể đưa con gái về bên cạnh mình, con bé có còn thân mật với cô ta, còn nhận người mẹ là cô ta đây nữa không?

Theo kết quả xét nghiệm, có vẻ như mọi chuyện đều lệch với phương hướng cô ta dự tính, bây giờ cô ta cũng không biết làm sao cả.

“Â lô, Diệp Ngọc Sơn vừa mới đi, anh ta đã biết tất cả mọi chuyện nên đến tìm tôi để nói rõ ràng, kết quả xét nghiệm là do vợ anh ta lấy về từ bệnh viện”, giọng của Lục Hàm Yên cũng hơi run rẩy.

Sau khi nghe xong, Khám Chính Đức chỉ đáp một câu: Tôi biết rồi.

Lục Hàm Yên cảm thấy lòng mình như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, cô ta còn chưa kịp nói ra yêu cầu của mình thì Khám Chính Đức đã cúp máy, rõ ràng cô ta sẽ bị phạt. Nghĩ tới những điều này, Lục Hàm Yên run bần bật cả người.

Khi Diệp Ngọc Sơn hả hê đắc ý về đến nhà và nói cho Trần Quang Huy, Tổ Văn Quân biết mình vừa đi đâu, Tổ Văn Quân choáng váng.

Nếu không phải vì Trần Quang Huy đang ở nhà, cô ta sẽ lập tức tát cho anh ta một cái vào miệng.

“Anh đi tìm cô ta rồi hả? Sao anh thiếu kiên nhẫn thế, tôi đã nói với anh là về nhà bàn cách xử lý trước rồi cơ mà?”, Tổ Văn Quân nổi cáu, nhưng vì ở trước mặt Trần Quang Huy, cô ta vẫn kiềm chế giọng điệu của mình.

Diệp Ngọc Sơn vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: “Mẹ nó, uy hiếp ông đây, anh có thể nuốt trôi cục tức này được à?”

Tổ Văn Quân bó tay hết cách.

Đối mặt với một người đàn ông xốc nổi, ngu xuẩn, làm việc không màng đến hậu quả như thế này, Tổ Văn Quân thật sự rất cạn lời.

Thật ra chuyện tương tự thế này cũng đã từng xảy ra rất nhiều lần trước đây, phải công nhận Diệp Ngọc Sơn có chuyên môn rất tốt, làm việc ở Cục Tài chính hết sức thuận lợi, nhưng về cách đối nhân xử thế trên chốn quan trường, sau khi anh ta kết hôn với Tổ Văn Quân mới từ từ có tiến bộ, nếu không thì anh ta cũng sẽ không thăng chức nhanh như vậy trong một thời gian ngắn.

Nhưng có nhiều thứ không dạy được, bởi vì nhận thức chính trị là thiên phú, nó chẳng liên quan gì đến kinh nghiệm cả.

Đối mặt với chuyện tương tự, có người vừa nhìn biết ngay chuyện gì xảy ra, phải làm thế nào, nhưng có một số người dù dạy một kèm một cũng chưa chắc có thể học được.

“Anh Sơn, cô ta nói sao vậy? Hai người trở mặt với nhau rồi à?”, Trần Quang Huy hỏi.
Chương 28: Rốt cuộc là con của ai

“Cứ cho là vậy đi, con đàn bà chết tiệt này còn giả vờ với anh, nếu không phải nể tình cô ta mang thai, anh rất muốn tát cho cô ta mấy cái bạt tai, dám lừa anh, chán sống rồi đây mà”, Diệp Ngọc Sơn vẫn căm tức nói.

Trần Quang Huy nhíu mày: “Việc này khó giải quyết rồi, nếu chưa trở mặt thì còn có thể thương lượng giải quyết làm sao đó. Giờ hai người trở mặt, nếu cô ta tố việc này lên thị uỷ, chức thị trưởng của anh vẫn chưa tới tay, có thể ảnh hưởng tới anh không? Một khi việc này truyền ra ngoài, lãnh đạo nhất định sẽ thà tin là có chứ còn hơn không”.

“Anh xem đi kìa, Trần Quang Huy còn nhìn xa trông rộng hơn cả anh, anh đã nhẫn nhịn lâu thế rồi, không thể nhịn thêm một chút nữa sao? Có nhiêu đó cũng không giữ bình tĩnh được, bây giờ phải xử lý thế nào?”, Tổ Văn Quân tức giận hỏi.

Diệp Ngọc Sơn cũng rất bực mình, ban đầu lúc trút giận, tâm trạng rất sung sướng, nhưng về nhà bị vợ mắng một trận, anh ta cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đúng nhỉ, anh ta vẫn chưa nhậm chức thị trưởng, nếu chuyện giữa anh ta và Lục Hàm Yên truyền ra ngoài, mặc dù cô ta đã kết hôn, nhưng lời đồn này tựa như tơ liễu mùa xuân, đâu đâu cũng có.

Hơn nữa Trần Quang Huy nói rất đúng, một khi cán bộ được đề bạt có tin đồn thất thiệt, bình thường sẽ bị tạm hoãn, nhưng cái tạm hoãn này không biết sẽ phải đợi đến bao giờ. Ngày nào chưa có văn kiện của Đảng, cái gọi là đề bạt kia sẽ chưa được quyết định.

Lãnh đạo đã nhiều công việc rồi, chẳng ai muốn chịu trách nhiệm vì đề bạt một cấp dưới có tin đồn thất thiệt cả. Do đó, nếu chuyện của Lục Hàm Yên và anh ta bị báo với thị uỷ, việc đề bạt của anh ta sẽ có thể xảy ra vấn đề.

Điều chết người nhất là giữa anh ta và Lục Hàm Yên không phải không có gì, họ đã từng quen nhau, hơn nữa anh ta cũng không xác định Lục Hàm Yên có đang nắm trong tay bằng chứng về mớ bòng bong ấy giữa anh ta và cô ta hay không. Nghĩ tới đây, Diệp Ngọc Sơn toát đầy mồ hôi lạnh.

Trông thấy sắc mặt của Diệp Ngọc Sơn có vẻ không được tốt, Trần Quang Huy bèn xin phép ra về trước, còn lại là chuyện của hai người này, không liên quan gì tới anh cả, hiện tại cũng không phải thời điểm bỏ đá xuống giếng. Anh nghĩ đợi hai người này cãi nhau xong trước đã, để mai rồi tiếp tục nói xem cần làm gì.

Sau khi Trần Quang Huy đi, Tổ Văn Quân thật sự đã đi tới tát vào miệng Diệp Ngọc Sơn một cái.

Nhưng Diệp Ngọc Sơn không dám đánh trả, thậm chí còn không dám lên tiếng, anh ta chỉ sờ lên khoé môi mình, chảy máu rồi, có thể thấy Tổ Văn Quân đã mạnh tay đến mức nào.

“Anh có não không? Não có phát triển không thế, đã từng này tuổi rồi, lại còn làm lãnh đạo nhiều năm mà chẳng bằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nữa. Trần Quang Huy tới tìm tôi là để hỏi cách giải quyết chuyện giữa cậu ta và Lục Hàm Yên, bây giờ anh bảo anh ta phải xử lý thế nào, kết thúc sao đây?”, Tổ Văn Quân nghiêm nghị hỏi.

Nhìn Tổ Văn Quân phẫn nộ, Diệp Ngọc Sơn quỳ phịch xuống đất.

Anh ta biết mình có khả năng đến đâu, chức phó thị trưởng này của mình từ đâu mà có, nên lúc này anh ta không thể cầu xin người khác, chỉ có thể cầu xin vợ mình.

Diệp Ngọc Sơn quỳ gối trước mặt Tổ Văn Quân, giơ tay tát vào miệng mình một cái để thay cho thái độ nhận lỗi.

“Vợ à, là lỗi của anh, tại anh tức quá nên mới…”

Tổ Văn Quân bất đắc dĩ cười khẩy một tiếng: “Anh tức không chịu được, vậy còn tôi, tôi có tức đến mức không nhịn được bao giờ chưa? Chồng tôi ngoại tình với một người đàn bà lăng loàn, tôi còn phải giải quyết hậu quả giúp, có phải anh cảm thấy trời sinh tôi đã rộng lượng như thế rồi không? Anh có thể muốn làm gì thì làm phải không?”

“Vợ ơi, anh không có ý này, giờ anh rất đàng hoàng, chưa làm gì nữa cả. Em hãy tin anh, anh…”

“Biến đi, đừng chắn đường tôi”, nói xong, Tổ Văn Quân đứng dậy cầm túi xách đi ra khỏi nhà, để lại một mình Diệp Ngọc Sơn quỳ gối trong căn phòng khách lộn xộn.

Người khó xử nhất hiện giờ chính là Trần Quang Huy, vốn dĩ anh đến để chịu trách nhiệm thay, nhưng lại chợt phát hiện trách nhiệm này có vẻ đã chịu sai rồi.

Tiếp tục gánh vác là không thể nào, bởi vậy khi anh trở về khách sạn và gặp Lục Hàm Yên, cô ta đang khóc trong văn phòng.

Trần Quang Huy không lên tiếng, ngồi bên cạnh chờ cô ta khóc xong, chờ cô ta đưa ra một quyết định. Đương nhiên, anh không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, anh đã hi sinh lần kết hôn đầu tiên của mình. Mẹ nó, sau này kết hôn với người khác, con gái người ta sẽ ngại chết.

“Họ đã nói cho anh biết hết rồi à?”, Lục Hàm Yên khóc đến mức mắt sưng lên như quả đào mật.

Trần Quang Huy gật đầu, vẫn không lên tiếng.

“Anh muốn sao, muốn ly hôn ngay với tôi chứ gì? Đứa bé này không phải con của Diệp Ngọc Sơn, tôi cũng không còn lý do gì để giữ anh lại cả”, Lục Hàm Yên đau thương cười.

“Cũng chưa chắc đâu”, Trần Quang Huy đáp.

Lục Hàm Yên sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”

Trần Quang Huy tiếp tục nói: “Cô nhìn đi, chúng ta vừa mới kết hôn, cô còn đang mang thai, giờ mà ly hôn thì cô ăn nói với người nhà mình thế nào, có đúng không?”

Lục Hàm Yên biết anh không tốt bụng như vậy, có lẽ tiếp theo sẽ đưa ra điều kiện.

“Rồi sao nữa?”

“Tôi có thể kiên trì thêm một thời gian nữa, đến khi nào cô sinh con xong, chờ qua tháng ở cữ luôn cũng được, nhưng tôi cũng có điều kiện. Điều kiện này của tôi hơi đắt, nếu cô thấy không được, ngày mai chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn luôn, cắt đứt hoàn toàn, chỉ còn xem ý kiến của cô ra sao thôi”, Trần Quang Huy nói.

“Được, anh nói đi, điều kiện gì?”

“Cô có thể thuê tôi cho đến khi cô sinh con xong mới thôi, hoặc đến lúc đầy tháng cũng được, một ngày mười nghìn, còn bao lâu nữa cô mới sinh?”, Trần Quang Huy hỏi.

“Một ngày mười nghìn, sao anh không đi trộm cướp luôn đi?”, Lục Hàm Yên giận dữ nói.

Trần Quang Huy không nóng không vội: “Hiện tại chúng ta là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn, cô có thể tránh được rất nhiều rắc rối, đỡ phải làm rất nhiều loại giấy tờ, ít nhất chữ ký của tôi vẫn rất đáng tiền trong từng giai đoạn nhỉ? Với lại, nếu bây giờ chúng ta ly hôn luôn, cô phải ăn nói với người nhà cô thế nào? Bố mẹ cô sẽ nghĩ như thế nào? Không chỉ vì cô mà còn phải suy nghĩ cho phụ huynh ở nhà, có đúng không?”

“Anh là một kẻ khốn nạn…”

“Khốn nạn? Từ này dùng với cô sẽ hợp hơn đấy, xin phép hỏi rốt cuộc đứa con hoang này là con của ai?”, Trần Quang Huy cười mỉa mai.
Chương 29: Một ngày mười nghìn

“Rốt cuộc Diệp Ngọc Sơn muốn gì?”, Lục Hàm Yên không để bụng sự mỉa mai của Trần Quang Huy, hỏi.

Bây giờ cô ta cũng hơi luống cuống, bởi vì nếu không thể kéo Diệp Ngọc Sơn lên thuyền có nghĩa là cô ta không hoàn thành nhiệm vụ Khám Chính Đức giao cho, vậy đứa con gái ở Nhật Bản của cô ta phải làm sao?

Do vậy, vì con của mình, dù có thế nào đi chăng nữa cô ta cũng phải kéo Diệp Ngọc Sơn lên chung thuyền, nhưng hiện tại anh ta khôn ngoan hơn trước nhiều, người mà cô ta có thể lợi dụng cũng chỉ có người thanh niên trước mặt, chẳng qua không biết rốt cuộc Trần Quang Huy quan trọng cỡ nào đối với Diệp Ngọc Sơn.

Tại sao Trần Quang Huy vẫn còn muốn tiếp tục nhúng tay vào vũng nước đục này?

Anh cũng không biết mình có nên tiếp tục qua lại với Lục Hàm Yên hay không. Thật ra nếu tạm hoãn thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Diệp Ngọc Sơn nhậm chức phó thị trưởng, lúc đó hẵng kết thúc sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Những gì Trần Quang Huy biết được là, nếu như Diệp Ngọc Sơn không thể ngồi lên vị trí phó thị trưởng, vui vẻ cân nhắc ở lại Cục Tài chính vì chuyện này bị làm to lên, kết quả bi quan sẽ là Lục Hàm Yên hoàn toàn trở mặt, kéo Diệp Ngọc Sơn xuống ngựa.

Đây không phải là tin tốt đối với Trần Quang Huy, anh vừa mới được điều ra khỏi nhà tù, vừa mới ôm đùi Diệp Ngọc Sơn, nên không muốn giấc mộng này chưa mơ được bao lâu đã tỉnh dậy.

Do đó Trần Quang Huy nghĩ mình có thể nhẫn nại thêm một chút, chịu đựng thêm một thời gian nữa. Mục đích rất đơn giản, đó là để làm Lục Hàm Yên bình tĩnh, tốt nhất là có thể đảm nhiệm làm cầu nối giao tiếp giữa Lục Hàm Yên và Diệp Ngọc Sơn.

Mặc dù lúc này việc kéo Diệp Ngọc Sơn lên chung thuyền là điều không thể nào, nhưng vạn vật trên thế gian đều có thể trao đổi, chỉ cần cả hai bên đều cho rằng trao đổi vẫn tính là bình đẳng thì có gì không thể làm được đâu chứ, không cần thiết nhất quyết làm ra những việc liều mạng cũng phải bắt đối phương quỳ xuống dập đầu gọi bố.

Đây là một loại bản năng, bởi vì không chỉ anh mà còn cả công việc của em gái anh. Tuy anh đã vào Cục Tài chính nhưng chẳng khác nào cộng tác viên là mấy, chỉ cần Diệp Ngọc Sơn sụp đổ, những việc anh làm trước đây bị bại lộ chỉ là chuyện vài phút đồng hồ.

Ân nghĩa trên quan trường còn mỏng hơn cả giấy.

Người đi trà nguội đã nhẹ lắm rồi, làm đổ trà của bạn mới là bình thường.

Nhưng Trần Quang Huy cũng biết mình chẳng làm gì được đối với những việc này, chỉ có thể cố gắng góp chút sức mọn của mình thôi, có thể bù đắp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

“Cô còn rảnh hỏi anh ta nghĩ như thế nào nữa, sao cô không hỏi tôi này?”, Trần Quang Huy tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Lục Hàm Yên hoàn toàn không để Trần Quang Huy vào mắt nên không thèm quan tâm đến anh.

“Vậy được thôi, xem ra cô cũng là một kẻ ăn cháo đá bát. Như thế này nhé, cô có quen với bên Cục Dân chính, cô hẹn ngày đi, chúng ta làm thủ tục, giấc chiêm bao hoang đường cứ dừng lại tại đây đi”, Trần Quang Huy nói.

“Đây không phải là mục đích của anh sao?”, Lục Hàm Yên giận dữ hỏi.

“Sai rồi, đây thật sự không phải là mục đích của tôi, tôi chỉ muốn giữ thể diện cho cô thôi, mới kết hôn được mấy ngày đã ly hôn, cô cũng là người có máu mặt ở thành phố Đông Cảng mà, đúng không? Nếu việc này truyền ra ngoài, tôi nghĩ sẽ có chuyện đó. Thế này đi, cứ làm theo lời tôi nói, một ngày mười nghìn, cô cũng đâu thiếu chút tiền đó, tôi chẳng những không ly hôn với cô mà còn lập tức chuyển tới nhà cô, sống chung với mẹ cô để chăm sóc cho cô, thấy sao?”, Trần Quang Huy đứng dậy, nói rất chân thành.

Nếu như Trần Quang Huy níu kéo cô ta bằng mọi giá, Lục Hàm Yên nhất định có thể nghĩ ra mục đích của anh, đó là để làm mình bình tĩnh cho đến khi Diệp Ngọc Sơn nhậm chức phó thị trưởng.

Vậy nên Trần Quang Huy yêu cầu đưa tiền, nể tình tiền bạc, anh sẽ chịu tủi thêm một thời gian nữa. Điều này dựa trên việc anh biết đứa bé này không phải con của anh họ anh, vì thế anh chỉ nể tình tiền bạc, không liên quan đến những người khác.

Có bước đệm này, có lẽ Lục Hàm Yên có thể bình tĩnh hơn và tiếp tục bàn điều kiện với Diệp Ngọc Sơn. Mặc dù không biết cô ta muốn gì, nhưng ít nhất hiện tại cô ta có thể nói chuyện. Hai bên đều nói thẳng ra hết, không phải che giấu gì cả.

“Anh thiếu tiền đến vậy à?”, Lục Hàm Yên tức giận hỏi.

“Nói thừa, thời này có mấy ai không thiếu tiền đâu chứ, tôi vẫn chưa tìm được vợ, cưới một cô vợ sính lễ mất mấy trăm nghìn, còn phải mua nhà đứng tên cô ấy, mua xe, sau này có con còn phải mua nhà gần trường học, có cái nào không cần tiền đâu. À đúng rồi, tôi mà kết hôn lần nữa thì là tái giá, nói không chừng con gái người ta còn đòi bồi thường, số tiền này tôi nghĩ phải do cô chi trả”, Trần Quang Huy lải nhải một tràng, Lục Hàm Yên nghe mà đau cả đầu.

Lục Hàm Yên đang nghĩ xem phải giải thích với Khám Chính Đức như thế nào?

Bởi vậy cô ta không để ý Trần Quang Huy đứng bên cạnh đưa tay đặt lên bụng mình muốn sờ thử, thế là khiến cô ta giật nảy mình.

“Anh làm gì vậy?”, Lục Hàm Yên lùi lại một bước, hoảng sợ hỏi.

Trần Quang Huy nhún vai, không để bụng đáp: “Tôi chỉ tò mò đứa bé này là con của ai thôi?”

“Liên quan gì tới anh, xê ra đi”, Lục Hàm Yên giận dữ xoay người lại, bước về phía ghế văn phòng của mình.

Trần Quang Huy thấy dù sao bây giờ trong phòng cũng không có ai, bèn đi theo.

“Sao lại không liên quan tới tôi, tôi phải đến nhà cô ở, sống chung với mẹ cô, cùng bà ta chăm sóc cô một tháng. Cô nói xem nếu bố ruột của đứa bé đến, tôi phải biết là ai chứ, dù gì đến lúc gặp người ta, tôi cũng phải đối xử khác với bố đứa trẻ chứ”, Trần Quang Huy độc miệng vô cùng, lời anh nói như cắt từng nhát một vào trong lòng Lục Hàm Yên.

Cô càng không muốn nhắc tới đứa nhỏ này, tôi sẽ nhắc tới nó càng nhiều, rõ ràng trong lòng cô biết rõ nó là con của ai mà, vì vậy ông đây sẽ khiến cho cô lo lắng bất an, chỉ cần cô không trở mặt với Diệp Ngọc Sơn là được.

Trần Quang Huy vịn lên lưng ghế văn phòng, Lục Hàm Yên không dám dựa lưng ra sau, cứ ngồi thẳng lưng như thế.

Lúc này Khám Chính Đức mở cửa bước vào, trông thấy hình ảnh của Lục Hàm Yên và Trần Quang Huy thì sững sờ.

Lục Hàm Yên vừa định đứng dậy nhưng lại bị Trần Quang Huy đặt một tay lên vai, đè cô ta ngồi xuống ghế.
Chương 30: Ngại quá, tay dính ít máu

Khám Chính Đức đứng ở cửa, vệ sĩ của gã ta ở ngoài cửa, không vào theo.

“Lần trước đến tôi đã không nói anh rồi, anh có biết phép tắc không thế. Anh cũng là người kinh doanh, sao lại không lịch sự vậy nhỉ, ngay cả việc gõ cửa cũng không biết sao?”, Trần Quang Huy nói rồi đi vòng qua bàn làm việc, chậm rãi bước tới vị trí cách xa Khám Chính Đức hai mét, hỏi.

Vừa dứt lời, ngoại trừ Trần Quang Huy, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Lời này cũng không có gì sai cả, nó dựa trên tiền đề anh là chồng hợp pháp của Lục Hàm Yên. Cho dù người này là ai, kể cả đối tác của Lục Hàm Yên thì cũng phải có phép lịch sự, mà điều này cũng khiến cho Khám Chính Đức tin chắc rằng tên nhóc này không được thông minh, thật sự coi Lục Hàm Yên là vợ của mình, sẵn sàng đổ vỏ ốc này ư?

Lúc này Lục Hàm Yên sợ hãi đứng bật dậy, nhưng cô ta chưa kịp nói gì, vệ sĩ của Khám Chính Đức đã đi vào, rảo bước đi tới đưa tay ra túm lấy cổ áo Trần Quang Huy, trông như muốn xách anh như xách gà con đưa ra ngoài rồi nói sau.

Lục Hàm Yên sợ tới mức che miệng lại, nhưng cô ta không dám cầu xin, quan trọng nhất là vì không kịp cầu xin.

Vệ sĩ của Khám Chính Đức cao to lực lưỡng lại còn không chỉ có một người. Lúc này, một người vào phòng xách Trần Quang Huy ra, một người canh gác ngoài cửa chuẩn bị hỗ trợ tiếp ứng.

“Ấy ấy ấy, nhẹ thôi, nhẹ thôi, đừng đánh đấy nhé…”, và cứ thế, trong tiếng la hét của Trần Quang Huy, anh bị vệ sĩ của Khám Chính Đức kéo ra khỏi cửa văn phòng.

Khi cửa văn phòng đóng sầm lại, tiếng la hét cũng bị chặn ngoài cửa, thi thoảng có tiếng động rất nhỏ nhưng cũng không nghe được là ai phát ra.

“Anh làm gì vậy, nếu mà đánh anh ta tức lên, anh ta đi tìm Diệp Ngọc Sơn thì phiền to…”, Lục Hàm Yên nói không lựa lời.

Dường như cô ta đã quên mất mình là ai, tạm thời cũng quên mất Trần Quang Huy là ai, sao cô ta lại xin tha giúp anh cơ chứ?

Khám Chính Đức ngồi trên ghế sofa, không để ý đến lời chất vấn của cô ta mà hỏi: “Bên phía Diệp Ngọc Sơn cô định giải quyết thế nào? Mấy năm nay anh ta y như một con cá chạch trơn trượt, tuy cũng từng làm giúp chúng ta một số việc, nhưng tất cả đều tại cấp trên hạ lệnh bắt buộc nên mới phải làm. Khi chức vụ càng ngày càng cao, anh ta cũng càng ngày càng cứng đầu cứng cổ, ban đầu là một cơ hội tốt, đáng tiếc”.

Kể từ khi biết đứa bé này là con của mình, Khám Chính Đức cũng rất tức giận, chỉ muốn tự tay thiến mình cho rồi, tại sao ngày hôm đó gã ta lại…

Mấy tháng trước, gã ta bắt Lục Hàm Yên đi cài bẫy Diệp Ngọc Sơn, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, gã ta nhớ rõ mình đã cài bẫy trong khách sạn này.

Đương nhiên cũng trong văn phòng này, khi gã ta thấy Lục Hàm Yên trở về từ trong phòng Diệp Ngọc Sơn và vết cào trên cánh tay cô ta, gã ta chỉ hỏi một câu có phải đã thành công rồi không?

Lúc đó Lục Hàm Yên không trả lời, cô ta chỉ gật đầu, không hiểu sao khi ấy Khám Chính Đức lại nổi cơn ghen tuông, dứt khoát đè Lục Hàm Yên lên ghế sofa làm ngay tại chỗ.

Đây là một cuộc chạy đua giành sự sống, cuối cùng gã ta giành được chiến thắng.

Nhưng giờ đây gã ta không hề cảm thấy vui sướng khi giành chiến thắng, đó là lần duy nhất gã ta ăn nằm với Lục Hàm Yên trong hơn một năm vừa qua. Chó thật, cứ trùng hợp thế đấy, tuy có thể chứng minh gã ta mạnh hơn Diệp Ngọc Sơn, nhưng gã ta thà không giành được thắng lợi này.

Lẽ ra chuyện này không thể trách Lục Hàm Yên, vậy nên Khám Chính Đức chỉ ngấm ngầm tức giận.

“Tôi muốn thương lượng với anh ta, điều kiện tiên quyết là bây giờ tôi chưa thể ly hôn với Trần Quang Huy. Dù thế nào đi nữa, Trần Quang Huy hiện đang là cầu nối giao lưu giữa chúng ta với Diệp Ngọc Sơn, nếu không có chiếc cầu nối này, chúng ta sẽ xong luôn, nhất là vì chuyện bắt anh ta kết hôn, Diệp Ngọc Sơn đã hận tôi chết rồi”, trong tình thế cấp bách, Lục Hàm Yên nói thẳng ra.

“Thương lượng? Thương lượng kiểu gì?”, Khám Chính Đức nhíu mày hỏi.

“Bất kể thương lượng như thế nào thì vẫn tốt hơn trở mặt luôn bây giờ. Giờ mà trở mặt, tôi sẽ lại càng không có phần để thương lượng. Tất nhiên, anh là chủ, nếu anh đã quyết thì tôi sẽ nghe theo anh…”, Lục Hàm Yên còn chưa nói dứt lời, ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa.

Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Khám Chính Đức, trước đây mỗi lần Khám Chính Đức đến tìm cô ta nói chuyện, ngoài cửa đều sẽ có người của gã ta canh gác, không ai dám làm phiền, lần này…

“Vào đi”, Lục Hàm Yên nói.

Cửa được mở ra, người bước vào không phải vệ sĩ của Khám Chính Đức mà là Trần Quang Huy.

Sau khi cửa văn phòng mở ra thì không được đóng lại, Trần Quang Huy cười nói với Lục Hàm Yên: “Ngại quá, tay dính ít máu, tôi đi tắm đã”.

Con ngươi Khám Chính Đức lập tức co rụt lại, ba vệ sĩ của gã ta đều đã gục ngã ngoài cửa, hai người ngất xỉu, một người cuộn tròn thành hình con tôm, rầm rì gì đó, vừa nhìn là biết bị đánh thê thảm cỡ nào.

Lục Hàm Yên nhất thời kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Khám Chính Đức cũng là người đã hơn năm mươi tuổi, chém chém giết giết mấy chục năm mới có được tài sản như ngày hôm nay, cho nên gã ta rất coi trọng vấn đề an toàn của mình. Mấy tên vệ sĩ này đều do gã ta đích thân lựa chọn, trước đây họ từng đánh quyền anh bất hợp pháp ngầm, Khám Chính Đức phát hiện họ cũng giỏi võ nên tìm vài người làm vệ sĩ cho mình, nhưng lần này…

Trần Quang Huy rửa sạch tay, vừa rồi Khám Chính Đức đã tận mắt nhìn thấy anh đi vào, trên hai nắm đấm của anh đều dính đầy máu, chắc chắn không phải máu của anh, mà quần áo trên người vệ sĩ lại còn nguyên vẹn, những vết máu này đến từ mặt vệ sĩ.

Trần Quang Huy đứng trong phòng, nhìn về phía Lục Hàm Yên, hỏi: “Lần trước tới vội quá, tôi cũng không muốn hỏi đến công việc kinh doanh của cô. Lần này có nhiều thời gian, cô không giới thiệu bạn cô à?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cảnh Lộ Quan Đồ
  • 5.00 star(s)
  • Thần Đăng
Linh Cảnh Hành Giả
  • Hoa Tiến Tửu
Linh Cảnh Hành Giả
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom