• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CÁ KOI CHUYỂN THẾ (1 Viewer)

  • Phần 2

7.

Mọi người nhìn về phía sau Bạch Lộ Lộ, chỉ thấy một con rắn to bằng cổ tay xoay quanh trên cành cây, lè lưỡi rắn về phía Bạch Lộ Lộ.

Con rắn đó to gấp mấy lần con rắn trong chân tôi.

“Cứu...... Cứu mạng, hu hu hu...... "Bạch Lộ Lộ khóc cầu cứu.

Như là cảm thấy bất mãn với tiếng khóc của Bạch Lộ Lộ, lưỡi của nó liếm lên mặt Bạch Lộ Lộ vài cái.

Đồng thời lộ ra răng nanh hung ác, lạnh lẽo dày đặc.

Nếu Lộ Lộ lại lên tiếng liền nuốt chửng cô ấy.

Bạch Lộ Lộ sợ tới mức cả người phát run cũng không dám động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mấy người bên cạnh.

Nhưng mấy người bên cạnh cũng không dám so tài với con rắn to đó.

Chỉ có thể giương mắt nhìn.

Không bao lâu, đạo diễn Trương thông qua truyền hình trực tiếp biết được đã xảy ra chuyện gì, mang theo các nhân viên công tác chạy tới ý đồ cứu viện Bạch Lộ Lộ.

Nhưng nhân viên công tác vừa tới gần, con rắn lớn liền phát rồ lên đe dọa.

Điều này làm cho các nhân viên công tác căn bản không dám tới gần.

Tình huống lâm vào thế khó.

Trước mắt sinh động nhất, chính là màn đạn nhảy không ngừng nghỉ.

"Trời ạ, nước mắt nước mũi của Bạch Lộ Lộ đều trộn lẫn cùng một chỗ, nhìn thật xấu xí, thật ghê tởm!"

“Được rồi, lầu trên tích chút đức đi được không?”

“Đang sợ hãi thì còn cần hình tượng gì nữa?"

“Đúng vậy đúng vậy, nếu các người bị một con rắn lớn như vậy dọa, không chừng còn không biểu hiện tốt bằng Lộ Lộ chúng tôi đâu!"

"Nhưng không phải lúc trước cô ấy được công nhận là nữ minh tinh khóc đẹp nhất làng giải trí sao? Nếu cô ấy không được công nhận như vậy, tôi cũng sẽ không nói cô ấy!"

“Nhanh...... Nhanh lên! "Bạch Lộ Lộ lấy can đảm thúc giục.

Đạo diễn Trương nóng vội vỗ một cái lên đầu phó đạo diễn, "Hùng hoàng*! Mau đi lấy Hùng hoàng!"

*Là khoáng vật tự nhiên có tác dụng trừ nọc rắn, sốt rét, trừ đờm,….

“Nhưng chúng ta không mang theo Hùng hoàng!"

"Vậy xuống núi đi mua!"

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, phó đạo diễn vội vàng đi mua Hùng hoàng.

Ánh mắt Bạch Lộ Lộ vô cùng sợ hãi nhìn khắp nơi, cố gắng dời đi sợ hãi một chút.

Thời điểm đối diện với ánh mắt bình tĩnh của tôi, lòng cô ấy tràn đầy bất mãn nhất thời tìm được điểm phát tiết.

Cô ấy hung tợn trừng mắt nhìn tôi: "Cô nhìn cái gì! Cô cũng không khá hơn tôi chỗ nào.”

Tôi: "......”

Tôi rõ ràng cái gì cũng không làm!

Nếu Bạch Lộ Lộ đã muốn gây khó dễ, tôi đây liền thành toàn cho cô ấy!

8.

Tôi nhặt con rắn nhỏ quấn quanh chân, quấn con rắn nhỏ vào cánh tay.

Tôi hảo tâm nhắc nhở một chút: “Con rắn trên tay tôi không có độc, nhưng đối với con rắn lớn của chị có kịch độc đấy"

Như là muốn phối hợp với lời nói của tôi, đầu con rắn lớn lại kề sát vào đầu Bạch Lộ Lộ.

Nó nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ Lộ như thể nó đang nhìn vào con mồi hoàn hảo.

Bạch Lộ Lộ sợ tới mức muốn khóc.

Lại sợ kích thích đến con rắn lớn, chỉ có thể "hu hu hu..." phát ra tiếng khóc thật nhỏ.

Nửa giờ sau, phó đạo diễn thở hồng hộc mua Hùng hoàng về.

Các nhân viên công tác vẩy Hùng hoàng lên con rắn lớn.

Trong mắt con rắn lớn có thêm sự khinh bỉ.

Nó không thèm đem những Hùng hoàng này để vào mắt.

Thấy Bạch Lộ Lộ bộ dáng rất thảm, buồn bực trong lòng tôi giảm bớt, rồi đặt con rắn nhỏ trong tay xuống đất.

Con rắn nhỏ chui vào rừng.

Con rắn lớn nhìn tôi một cái, cũng chui vào trong rừng.

Đạo diễn Trương tự cho là Hùng hoàng có tác dụng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trấn an Bạch Lộ Lộ.

"Không sao rồi, không sao rồi.”

Bạch Lộ Lộ đẩy tay đạo diễn Trương ra.

"Anh nói không sao thì sẽ không sao à, nếu vừa rồi con rắn lớn cắn tôi một cái, tôi sẽ mất mạng!"

"Tôi không quay nữa, các người ai thích quay thì quay đi!"

9.

Đạo diễn Trương dỗ dành Bạch Lộ Lộ, đoàn người trở lại nơi tổ tiết mục đóng quân trước.

Sau đó đạo diễn Trương gọi Bạch Lộ Lộ qua một bên, dỗ dành đủ kiểu.

Trong lúc đó còn không ngừng nhìn về phía tôi.

Kẻ ngốc cũng biết bọn họ đang tính toán tôi, cho nên tôi giả vờ đi toilet cách đạo diễn Trương và Bạch Lộ Lộ khá gần.

Ở khoảng cách này, người bình thường không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Nhưng tôi là cá chép gấm chuyển thế, các phương diện đều nổi bật hơn người thường, cho nên đối thoại giữa đạo diễn Trương và Bạch Lộ Lộ tôi nghe được rất rõ ràng.

"Lần này chỉ là một tai nạn, tôi hứa sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa!"

Đạo diễn Trương hung dữ trước mặt các nhân viên tổ tiết mục, trước mặt Bạch Lộ Lộ chỉ có hèn mọn.

“Lộ Lộ, em còn không tin năng lực của anh sao? Em yên tâm chỉ cần em kiên trì, đến lúc đó em chính là thiếu nữ cá Koi* trong giới giải trí, hot toàn mạng.”

*thiếu nữ cá Koi (cá chép gấm): cách gọi của dân mạng TQ về diễn viên nữ nổi lên nhờ sự kiên trì cố gắng, may mắn, profile trong sạch, đơn thuần. Kiểu như cá chép vượt vũ môn hóa rồng ấy ạ.

“Vậy Diệp Tiểu Lệ thì sao? "

Cảm xúc Bạch Lộ Lộ dần ổn định.

“A! "Đạo diễn Trương cười lạnh một tiếng," Diệp Tiểu Lệ sao có thể so với em, tác dụng của cô ta chính là đá lót đường cho em, em là thiếu nữ cá Koi, cô ta tự nhiên chính là kẻ xui xẻo.”

Trong giọng nói của Bạch Lộ Lộ lộ ra vẻ hài lòng.

Tôi nghe, lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Điều tôi không thích nhất là bị tính toán.

Lúc trước tổ tiết mục thả kim cương và vàng trên con đường Bạch Lộ Lộ lựa chọn, thả rắn trên con đường tôi lựa chọn, đã đủ làm cho người ta tức giận.

Nhưng tôi đã để họ bị trừng phạt.

Kịch tiếp theo, tôi cũng không định cùng bọn họ diễn.

Cho nên chờ đạo diễn Trương trấn an Bạch Lộ Lộ xong, tôi liền trực tiếp nói với ông ta: "Tôi không tham gia tiết mục này nữa.”

Sau đó quay đầu bước đi. Mọi người ở đây đều sửng sốt.

Phản ứng nhanh nhất là Bạch Lộ Lộ.

Cô ấy bị lời hứa của đạo diễn Trương dỗ đến vui vẻ, giống như đã nhìn thấy mình trở thành thiếu nữ cá chép gấm, cảnh tượng nổi tiếng toàn mạng.

Thấy tôi muốn đi, cô ấy là người đầu tiên không vui.

"Diệp Tiểu Lệ, em sẽ không phải là sợ, không dám quay nữa chứ?"

10.

Trò khích tướng thấp kém như thế, lúc tiểu học năm thứ ba tôi còn không quan tâm.

Tôi cũng không quay đầu lại.

"Tôi chính là sợ đó, làm sao vậy?"

Bạch Lộ Lộ nghẹn họng, nói không ra lời.

Đạo diễn Trương đi theo tôi, khuyên nhủ:"Tiểu Lệ, chúng ta lại thương lượng một chút, tôi cam đoan chờ sau khi tiết mục kết thúc, cho cô ăn đủ các loại món ngon, thế nào?"

Ông ta tận tình khuyên nhủ, tôi căn bản không để ý tới ông ta.

Lúc đầu sở dĩ đáp ứng ông ta quay chương trình giải trí, chẳng qua là vì thấy ông ta thật nghiêm túc.

Thức ăn ngon chỉ là một cái cớ thuận miệng.

Thấy mặc kệ nói gì tôi cũng bất vi sở động, đạo diễn Trương dừng bước không tiếp tục đi về phía trước với tôi nữa.

Tôi nghe thấy trợ lý của ông ta chạy đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:"Đạo diễn Trương, thật sự muốn thả Diệp Tiểu Lệ rời đi sao? Có cô ấy ở đây, độ hot của tổ tiết mục chúng ta cao chưa từng có từ trước đến nay!"

Đối với việc này, sắc mặt đạo diễn Trương lạnh lẽo.

“Cô ta muốn đi, cũng phải đi được đã!”

“Ý của anh là......”

Hai người trao đổi một ánh mắt ngươi hiểu ta hiểu.

Cách xa rồi, tính toán phía sau bọn họ tôi không nghe thấy, tôi mặc kệ là âm mưu gì, tôi cũng không sợ.

Theo bước chân xuống núi của tôi, trời dần dần tối xuống.

Hoa cỏ cây cối vốn rõ ràng có thể thấy được, biến thành bóng ma mơ hồ không rõ.

Tôi bước nhanh hơn, đoán chừng muốn đi xuống núi còn phải mất một giờ nữa.

Ngay lúc này, con đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc váy trắng, tóc tai bù xù.

Cô ấy đứng yên, nhìn về phía tôi.

Đôi mắt dưới mái tóc dài mơ hồ phiếm hồng, nhìn thế nào cũng thấy thật kinh khủng.

11.

Nhưng......

Tôi gần như liếc mắt một cái liền nhìn ra, nữ q uỷ này là trợ lý của đạo diễn Trương cải trang.

Xem ra, bọn họ vì không cho tôi rời đi, thật đúng là nhọc lòng!

Tôi bỗng nhiên không muốn đi nữa.

"Ah!" tôi giả vờ sợ hãi, hét lên sợ hãi.

"Nữ q uỷ" đối với phản ứng của tôi rất hài lòng, bước từng bước nhỏ đi về phía tôi, tiếp tục dọa tôi.

“Thật đáng sợ, hu hu hu......”

Như là bị dọa đến mất đi lý trí, tôi theo bản năng mà đấm đánh trước mắt "Nữ q uỷ".

Lực xuống tay rất lớn, đảm bảo đối phương phải nằm ít nhất một tuần, tôi mới dừng tay.

Theo đường cũ trở về, đạo diễn Trương nhàn nhã ngồi ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm, nhìn thấy tôi bị dọa trở về, lập tức thay nụ cười tự cho là hòa ái, nghênh đón hỏi tôi:

"Tiểu Lệ, cô làm sao vậy? Không phải cô muốn rời đi sao?"

“Tôi..." Tôi run rẩy chỉ vào đường xuống núi, nửa ngày nói không ra lời.

Cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: "Tôi không rời đi nữa, tôi quyết định tiếp tục tham gia ghi hình.”

“Rất tốt."Trên mặt đạo diễn Trương lộ ra nụ cười hài lòng.

“Tiểu Lệ, cô yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô.”

Ông ta tiếp tục che giấu lương tâm vẽ cho tôi một cái bánh lớn.

Tôi ngồi trước đống lửa cúi đầu, ra vẻ dịu dàng gật đầu.

Trên thực tế trong lòng cười lạnh liên tục.

Ông ta hao hết tâm tư giữ tôi lại, cũng không biết chuyện sẽ xảy ra sau đó, ông ta có thể thừa nhận hay không.

Tôi là cá Koi chuyển thế, người tính kế tôi cũng không có kết cục tốt đẹp gì!

12.

Chương trình là truyền hình trực tiếp bảy ngày bảy đêm sinh tồn nơi hoang dã.

Cho nên chương trình tổng cộng ghi hình bảy ngày.

Hôm nay là ngày đầu tiên.

Để cho mọi người một cái đệm, tổ làm chương trình chuẩn bị bữa tối và lều trại.

Sau khi ăn uống no nê, tôi ngủ một giấc đến hừng đông.

Sáng sớm ngày hôm sau, đạo diễn Trương liền tuyên bố: "Tiếp theo, mời các cậu tự mình xuất phát thăm dò, nhân viên tổ tiết mục sẽ ở tại chỗ chờ đợi, chúng ta sáu ngày sau gặp lại."

Nhìn dáng vẻ đạo diễn Trương, là làm thật.

Như thế xem ra, hai mùa đầu của chương trình này bùng nổ là có nguyên nhân.

Dù sao trong giới giải trí tràn đầy kịch bản này, tiết mục này có tính chân thực nhất định, mặc dù không nhiều lắm.

Mọi người hiển nhiên đều biết quy trình của tổ tiết mục, cho nên mỗi người đều có chuẩn bị trước.

Họ vác ba lô của mình và đi.

Chỉ có tôi là người nửa đường thêm vào không có gì cả.

Đạo diễn Trương đối với tình trạng của tôi trợn tròn mắt giả mù, tôi cũng cảm thấy không sao cả, liền đi về phía trước.

Đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng tất cả mọi người không oán giận.

Ngay cả Bạch Lộ Lộ yếu ớt, nhiều lần cô ấy mệt mỏi muốn bỏ cuộc nhưng sau đó vẫn cắn răng kiên trì.

Dù sao nơi này khắp nơi tổ tiết mục đều đã sớm đặt camera rồi.

Thu chương trình giải trí chính là để tăng fan.

Khóc sướt mướt trong chương trình giải trí sinh tồn nơi hoang dã cũng không được ưa chuộng.

Không phụ sự mong đợi của mấy người bọn họ, trên màn đạn đều là điên cuồng khen ngợi.

"Ảnh đế thật lợi hại, lâu như vậy mà mặt không đỏ tim không nhảy đấy. Xem ra anh ấy nói anh ấy nhiệt tình tập thể hình là thật, lúc trước anh ấy ở trong phim lộ ra cơ bụng cũng rất tuyệt!"

“Ngũ Thập thật lợi hại, thời buổi này võ thuật tiểu sinh cũng rất ít.”

“Anh Tô Thần của chúng ta tuy rằng tướng mạo trắng nõn, nhưng là đàn ông chân chính! Còn chủ động vác ba lô cho Bạch Lộ Lộ."

“Lộ Lộ thật là đáng thương, mệt mỏi như vậy vẫn luôn kiên trì, không cản trở mọi người. Bé đáng yêu như vậy ai có thể không thích đây?"

"Ý tôi là, không ai khen chị Diệp Tiểu Lệ sao? tôi nhìn chị ấy đi nhẹ nhàng nhất..."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom