• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Thay đổi sắc mặt

Tôi không nhịn được lắc đầu, thầm than tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn ta còn nhanh hơn nghệ thuật Đổi Mặt trong Kinh Kịch.

Nhưng hắn ta càng như vậy, Bạch Vi lại càng tức giận, liền quay đầu lại lạnh lùng chất vấn: "Phương Dương, Chính Văn làm gì có lỗi với anh hả? Sao anh lại động tay động chân với anh ấy?"

Tôi vô tội buông tay ra: "Là tự phó tổng giám đốc Cung va vào tôi, tôi chỉ giơ tay lên cản mà thôi, sao lại thành tôi động tay động chân với anh ta rồi?"

"Anh chỉ cản anh ấy thôi ư? Anh không đẩy anh ấy, thì sao anh ấy lại ngã xuống?"

Tôi đang muốn phản bác, Cung Chính Văn đã vượt lên che trước mặt Bạch Vi, nói: "Tiểu Vi, không trách anh ta, vừa nãy là anh lỗ mãng, vội vã muốn xông vào cửa, Phương Dương mới đẩy anh một chút. Anh ta chỉ phản xạ dưới tình huống đột ngột xảy ra thôi, đừng trách anh ta."

Nghe thế, tôi không nhịn được bèn giơ ngón tay cái lên với hắn ta: "Phó tổng giám đốc Cung, anh cũng chẳng phải con ma ốm, kỹ năng diễn xuất của anh hoàn toàn có thể đoạt giải Oscar đấy."

"Phương Dương!" Lông mày Bạch Vi dựng lên, "Chính Văn đã lên tiếng giúp anh mà sao anh còn cứ nói móc anh ấy?"

"Tôi không hề nói móc anh ta, anh ta thật sự có kỹ năng diễn xuất mà. Cô không biết tối hôm qua với lúc nãy anh ta thay đổi sắc mặt nhanh thế nào đâu."

Cung Chính Văn tiếp lời: "Tôi không biết tại sao anh cứ nảy sinh thành kiến với tôi như thế, cũng không biết tôi làm gì có lỗi với anh, nếu có, thì tôi xin lỗi anh."

"Ha ha, phó tổng giám đốc Cung đừng giả vờ nữa."

"Phương Dương!" Bạch Vi lại cau mày, "Chính Văn là một người rất phong độ lịch thiệp, là mẫu đàn ông tốt bụng chính trực, tôi không cho phép anh nói xấu anh ấy."

"Mẹ kiếp, giám đốc Bạch, đầu óc cô có vấn đề không đấy? Người như thế này mà gọi là tốt bụng chính trực à?"

"Anh... Anh là cái tên lưu manh khốn kiếp, cút đi!" Bạch Vi lộ ra vẻ rất tức giận, chỉ vào phòng của tôi mắng.

"Cô thần kinh à, không phân biệt được tốt xấu còn mắng tôi cái quái gì? Ông đây cũng chẳng thích hầu hạ cô đâu."

Tôi cực kỳ khó chịu, quát một câu rồi quay vào phòng nhặt áo của mình lên.

Lúc đi ra khỏi cửa phòng, thấy cái dáng vẻ đau lòng của Cung Chính Văn, tôi càng khó chịu hơn, không nhịn được bèn đi tới trước mặt hắn ta, hất cằm nói: "Cung đại thiếu gia, anh không phải là người phong độ lịch thiệp, rất tốt bụng chính trực ư? Lúc nãy Bạch Vi bị một đám đàn ông vây quanh thì anh đi đâu? Sao anh không ra mà làm anh hùng cứu mỹ nhân?"

Cung Chính Văn không đáp lời, chỉ xấu hổ cúi đầu.

Bạch Vi lên tiếng, "Vừa nãy có quá nhiều người, tôi với anh ấy bị lạc khỏi nhau mà thôi, không trách anh ấy, cũng không liên quan gì đến anh."

"Ồ, không liên quan gì đến tôi hả? Mới vừa nãy không có tôi, cô đã ngồi tè ra quần ở giữa đường rồi đấy. Ông đây cứu cái đồ mất não nhà cô bao nhiêu lần rồi? Cô thì khen ngược, coi lòng tốt của tôi là lòng lang dạ thú, còn lấy oán báo ơn, đáng lẽ ông đây không nên cứu cô, loại người mất não như cô đáng đời bị người ta lừa bị người ta làm nhục!"

Nói xong, tôi không thèm để ý đến cô ta nữa, quay đầu đi về phía phòng mình, mở cửa bước vào.

Đụng phải loại người mất não như Bạch Vi, ông đây đúng là số chó mà!

Trở lại phòng, lúc đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm, tôi bỗng nghĩ đến tắm rửa xong nên làm cái gì?

Hôm nay là lễ hội té nước, chẳng phải nên ra ngoài chơi ư?

Đi ra ngoài gặp được gái đẹp đầy đường còn có thể tùy ý phun nước, tùy ý trêu chọc, chui vào khách sạn nằm làm cái quái gì chứ?

Nghĩ tới đây, tôi vẫn mặc cái áo phông ướt đẫm trên người, tiếp tục ra ngoài chơi.

Bạch Vi và Cung Chính Văn không ở ngoài cửa nữa, chắc là đã vào phòng cô ta rồi.



Không biết... Cô ta và Cung Chính Văn có làm gì không?

Đệch, nếu là thế thật thì hời cho Cung Chính Văn quá.

Tôi hơi chán nản, nhưng lại không thể làm gì, chỉ đành hùng hổ rời khách sạn ra phố.

Lễ hội té nước ở Xiêng La thật sự rất náo nhiệt, rất vui vẻ.

Qua chẳng mấy chốc, tôi đã hòa vào đám điên đi đầy đường, vô âu vô lo lang thang giữa con đường ướt đẫm, nước té đầy trời.

Đúng lúc này, một cô gái xinh xắn hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Không phải là rất đẹp, nhưng nụ cười rất tỏa nắng, rất ngọt ngào, tươi sáng giống như chú bướm bay múa giữa màn nước, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười lanh lảnh dễ nghe như chuông bạc.

Nhìn cô gái này, tôi như quên hết nỗi phiền lòng, như quên mất cái số chó xúi quẩy của mình.

Người ta thường nói đây là kiểu phụ nữ có thể chữa lành tâm hồn.

Hơn nữa, cô ấy này là người Hoa Hạ. Tôi biết vậy bởi vì lúc cô ấy chạy vụt qua tôi, cô ấy vừa vui cười vừa hét lên một câu tiếng phổ thông.

Tôi không kiềm chế được bèn tiến lại gần cô ấy, không mang lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản vì nụ cười rực rỡ tươi như hoa của cô ấy.

Cũng có thể nói bởi vì tôi cô độc lạnh lẽo, không biết như thế có phải là đùa giỡn lưu manh không.

Lúc một chiếc xe bán tải nhỏ chạy qua trên đường, tôi canh đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy không bị chiếc xe bán tải bắn nước vào người.

"Cảm ơn." Cô ấy dùng tiếng Anh nói với vẻ cảm kích.

"Đừng khách sáo." Tôi dùng tiếng Hoa Hạ đáp lời cô ấy.

"Hả? Anh cũng là người Hoa Hạ à?"

"Ừ, tôi tên Phương Dương, đến từ Thịnh Hải, tới đây công tác."

"Trùng hợp quá, tôi cũng đến từ Thịnh Hải. Tôi tên là Văn Giai, tới đây du lịch."

"Hình như tôi không nhìn thấy bạn của cô, cô tới một mình à?"

"Đúng vậy, mấy người bạn của tôi không xin nghỉ được."

"Một cô gái như cô mà cũng can đảm ghê đấy."

Vừa nói, tôi vừa nghiêng người giúp cô ấy che lại dòng nước đột nhiên bắn tới.

"Cảm ơn." Cô ấy cười ngọt ngào nói cảm ơn tôi, "Nhưng mà, anh cứ che giúp tôi thế này thì không vui gì cả."

Tôi ngây người ra một lúc, sau cũng kịp phản ứng, xấu hổ cười, rồi giơ súng bắn nước lên, bắn vào vai cô ấy.

"Ha ha ha..." Tiếng cười của cô ấy vang lên lanh lảnh, vừa nghiêng người né dòng nước, vừa giơ súng nước của mình lên nhắm về phía tôi.

Cứ thế, tôi cùng cô gái cười tươi như hoa tên Văn Giai vui vẻ chơi đùa giữa màn nước đầy trời.

Mỗi khi dòng nước bắn về phía cô ấy, ánh nắng chiết xạ ra hào quang chói mắt rồi thoáng vụt mất, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy lại càng thêm xinh đẹp.

Cô ấy không có bạn, tôi cũng không có bạn, chúng tôi tạm thời kết đôi chiến đấu với những người khác, rồi thỉnh thoảng lại nội chiến với nhau, đi dọc con sông bao quanh thành phố, xuyên qua màn mưa, xuyên qua ánh nắng.

Giống như hai chú bướm, tôi là đực, cô ấy là cái.

Cho đến khi cô ấy thở dốc, cho đến khi hai chúng tôi bủn rủn tay chân, chúng tôi mới dừng lại.

Tôi đưa cô ấy về khách sạn của cô ấy, lưu số điện thoại, hẹn cùng nhau ăn cơm, sau đó tôi trở về khách sạn của mình, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ thoải mái, nằm ở trên giường, nhớ đến cô gái luôn nở nụ cười tươi tắn như hoa tên là Văn Giai, và cả tiếng cười lanh lảnh dễ nghe giống như chuông bạc của cô ấy nữa.

Nhưng, không hiểu sao đến cuối cùng tôi lại nhớ tới Bạch Vi, tự hỏi không biết cô ta có bị Cung Chính Văn đưa lên giường không...

Điều này khiếu tôi rất buồn phiền, rất chán nản.

Tại sao tôi cứ nghĩ đến người phụ nữ mất não luôn tự cho là đúng kia chứ, cô ta bị ai đưa lên giường thì liên quan gì đến tôi?

Tôi mở ti vi, vừa hút thuốc lá vừa xem ti vi, cũng vừa mong mỏi thời gian có thể trôi qua nhanh chút.

Cuối cùng đã tới giờ hẹn, tôi rời khách sạn, đi xuyên qua đám đông nam nữ đang tham gia buổi tiệc âm nhạc countdown ở đầu đường, thấy được Văn Giai đang nở nụ cười rực rỡ đứng trước cửa một cái khách sạn.
Chương 32: Giao hẹn

Tôi và cô ấy hào hứng hò hét ở buổi party, ngạc nhiên khen ngợi sân khấu biểu diễn của người chuyển giới bên dưới, cuối cùng đi đến một nhà hàng khá yên tĩnh ở một vị trí hẻo lánh, chúng tôi ngồi ở chiếc bàn cạnh đường phố bên ngoài nhà hàng.

Văn Giai dựa lưng vào ghế, nhìn ánh chiều tà, khóe miệng cong lên: “Hôm nay chơi đã quá.”

Tôi không nói gì, chỉ lặng im ngắm nhìn gương mặt không được coi là quá xinh nhưng thanh tú của cô ấy.

“Gì mà nhìn người ta khiếp thế?” Cô ấy có vẻ hơi xấu hổ.

“Vì cô xinh.”

“Ha ha ha.” Cô ta cười híp mắt: “Chắc anh tán gái đỉnh lắm.”

“Thế cô có bạn trai chưa?” Tôi tiện thể hỏi một câu.

Văn Giai không vội trả lời ngày, mà nín cười, ra vẻ cảnh giác nhìn tôi.

“Anh định cua tôi à?” Cô ấy đột nhiên hỏi, sau đó vẻ hơi lúng túng cắn môi.

Tôi không nghĩ cô ấy lại hỏi thẳng thế này, nên hơi ngượng ngập lắc đầu: “Còn phải xem cô có đồng ý bị cua không đã.”

“Ha ha ha, tôi biết ngay là anh chẳng tốt đẹp gì mà.” Văn Giai lại cười híp mắt.

Tôi ra vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật ra tôi biết mình không phải người tốt, nhưng tôi cũng không phải người xấu.”

“Thế thì là loại người gì?”

Tôi nhớ lại lời nhận xét của Bạch Vi về mình, không khỏi mỉm cười: “Có người nói tôi là thành phần cặn bã, lưu manh, vô văn hóa của xã hội.”

“Hả, thế mà anh còn bảo mình không phải người xấu à? Không được rồi, tôi phải tránh xa anh ra mới được!”

Nói rồi, Văn Giai cố tình kéo cái ghế lùi ra sau một chút.

Tôi bị cô ấy chọc cười, nên cũng cố tình kéo cái ghế về phía cô ấy.

“Được rồi, cái tên xấu xa này không được lại gần tôi nữa, không thì tôi sẽ không nói cho anh biết là tôi có bạn trai hay chưa đâu.”

“Được.” Tôi trịnh trọng gật đầu, ngồi ngay ngắn lại.

Văn Giai nghiêng đầu suy nghĩ: “Ừm… Tôi rất ham chơi, thích đi du lịch khắp nơi giống như một đứa trẻ không nhà. Tôi luôn nghĩ nếu mình có bạn trai, thế chẳng phải sẽ thêm vướng víu sao, đi đâu cũng phải dẫn theo một cái đuôi, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Vì thế, tôi chưa từng có bạn trai.”

“Tôi nghiêm chỉnh tuyên bố tại đây rằng, xu hướng… tình dục của tôi là bình thường.” Cô ấy lại nghiêm chỉnh bổ sung thêm một câu.

Tôi nén cười: “Nếu cô không nói rõ, suýt nữa tôi tưởng cô là les đấy. Dù gì một cô gái xinh thế này, chưa từng có bạn trai cũng là chuyện rất bất bình thường.”

Cô ấy mếu máo: “Không cho anh nói linh tinh, tôi giống les chỗ nào chứ? Nhưng hai câu sau của anh thì đúng thật, một cô gái tốt như tôi, haizz.. biết tìm ở đâu ra đây?”

Cô ấy tự nựng mặt mình, sau đó nhìn sang bên cạnh, rồi trợn tròn mắt: “Oa! Phương Dương, anh mau coi kìa, cô gái ở đằng kia xinh quá.”

Tôi nhìn theo hướng cô ấy nói, sau khi nhìn thấy cô gái đẹp mà cô ấy nói, tôi không nhịn được giật khóe miệng.

Đó không phải là Bạch Vi hay sao?

Người đàn ông đẹp trai ngời ngời đó không phải Cung Chính Văn thì là ai?

Không phải họ nên đến những nhà hàng sang trọng dùng bữa à? Sao lại chạy đến quán ăn ở con phố này cơ chứ?

“Đẹp lắm đúng không? Còn rất có khí chất nữa, nhờ? Anh nhìn trang phục của cô ấy kìa, phối hợp cực kỳ tinh tế đúng không? Hình như túi của cô ấy là hiệu Chanel đấy, giàu ghê!” Văn Giai nói khẽ, bình luận về Bạch Vi.

Tôi thấy hơi cạn lời: “Một cô gái như cô sao lại thấy hứng thú với gái đẹp thế, bên cạnh cô ta không phải còn có một gã trai đẹp à? Sao cô không soi trai đẹp, mà lại soi gái đẹp thế?”

Bấy giờ, Văn Giai mới quan sát Cung Chính Văn, cô ấy bĩu môi: “Đúng là người đàn ông này đẹp trai thật, nhưng trông chẳng men lỳ tẹo nào, hình như còn hơi lỗ mãng. Tôi vừa nhìn đã biết đây là dòng cậu ấm con nhà giàu có tiền, nhưng vô vị rồi.”

“Thế mà cũng nhìn ra được, cô siêu nhờ.”

Cô ấy có vẻ khá đắc ý: “Đương nhiên, bạn trai của mấy đứa bạn thân tôi đều nhờ tôi xét duyệt cả đấy.”

“Thế tôi thì sao? Cô thấy con người tôi thế nào?”

Cô ấy cố ý dò xét quan sát tôi mấy lần, sau đó chẹp miệng nói: “Anh khá giống thành phần cặn bã của xã hội.”

Tôi kéo mặt về.

“Ha ha ha, tôi đùa thôi.” Văn Giai lại cười híp mắt: “Con người anh mồm mép tép nhảy, mày mày hớn hở, còn hơi có vẻ lưu manh. Nhưng tôi thấy những điều này chỉ là vẻ bề ngoài của anh thôi, con người thật của anh chắc chắn không xấu. Chí ít anh không phải thành phần cặn bã của xã hội, thật ra anh là một người đàn ông có quá khứ, đúng không?”

Tôi cố ý tỏ ra thất vọng lắc đầu: “Mấy điều cô nói như xem bói ý, trừ trẻ con ra, ai chẳng có quá khứ? À, cô có muốn làm quen với cô nàng xinh đẹp kia không?”

Văn Giai lập tức nổi hứng: “Oa, anh định thể hiện tài cua gái à? Nhưng cạnh cô ấy còn có một người đàn ông kìa.”

“Đúng, tôi sẽ cho cô thấy tôi tán gái thế nào. Quan tâm cô ta có bạn trai hay chưa làm gì, đi, tôi dẫn cô qua đó!” Tôi đứng dậy, ra hiệu cho Văn Giai cũng đứng lên.

“Hay thôi đi, làm thế không hay lắm!”

“Cô không thấy rất thú vị à?”

“Ừm…” Văn Giai nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó vừa phấn khích vừa căng thẳng đứng dậy.

“Cho tôi mượn tay cô một lát.” Tôi nắm lấy tay cô ấy, dắt cô ấy đi về phĩa Bạch Vi và Cung Chính Văn.

Tay của Văn Giai hơi cừng đờ, nhưng cô ấy không vùng ra. Sau khi thả lỏng, tôi mới phát hiện tay cô ấy rất mềm, cũng rất ấm áp.

Bạch Vi và Cung Chính Văn đang vừa thưởng thức đồ ăn mà nhân viên phục vụ bưng lên, vừa khẽ trò chuyện.

Lúc tôi dắt Văn Giai đi tới cạnh cô ta, cô ta vô thức ngẩng đầu lên. Cô ta ngẩn ngơ một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau của tôi và Văn Giai.

“Hi.” Tôi mỉm cười chào hỏi với cô ta.

“Hi.” Bạch Vi dường như không ngờ là tôi lại tỏ ra thân thiện như vậy, cô ta có vẻ không được thích ứng cho lắm nên chào lại tôi khá mất tự nhiên.

“Có duyên quá cơ, có ngại chúng tôi ngồi cùng không?” Tôi lại hỏi.

“Hả?” Bạch Vi lại ngây ra.

“Chào Phương Dương, anh cũng đến đây ăn à? Trùng hợp quá.” Cung Chính Văn ở một bên tiếp lời.

Dứt lời, hắn ta lại ngoảnh sang nhìn Văn Giai, hỏi: “Đây là bạn gái của anh à?”

Vừa nghe thấy Cung Chính Văn hỏi câu này, bàn tay tôi chợt đau nhói, Văn Giai đang dùng móng tay bấm vào tay tôi.

Dường như cô ấy đã phản ứng lại, biết tôi vốn quen Bạch Vi trước nhưng lại lừa mình, nên cô ấy đang cảnh cáo tôi, không cho tôi nói cô ấy là bạn gái mình.

Tôi cũng không muốn giả bộ, nên thẳng thắn đáp: “Bạn bè thôi. Tôi giới thiệu nhé, đây là Văn Giai, người bạn mà tôi mới quen hôm nay. Đây là Bạch Vi, Cung Chính Văn, hai người này đều là nhân vật lớn cấp sếp. Giám đốc Bạch là cấp trên của tôi, giám đốc Cung là phó giám đốc phòng kinh doanh tài chính, siêu chưa.”

Văn Giai không vùng tay ra, mà luôn dùng móng tay bấm tôi, còn vừa lịch sự chào hỏi với Bạch Vi và Cung Chính Văn.

“Giám đốc Bạch, có ngại bọn tôi ngồi cùng không?” Tôi lại hỏi Bạch Vi.

Bạch Vi do dự một lát: “Ở đây còn nhiều chỗ trống mà nên chắc không cần thiết đâu.”

“Cũng đúng, loại cặn bã của xã hội như tôi nào có tư cách ngồi cùng bàn ăn với giám đốc Bạch! Nhưng xin giám đốc Bạch đừng quên giao hẹn của chúng ta, tối nay…”

“Phương Dương.” Mặt Bạch Vi biến sắc, cô ta khẽ cản lời tôi.
Chương 33: Một vụ cá cược

Chung Chính Văn ở một bên cau mày lại, trong mắt hắn ta xẹt qua một tia u ám khó phát hiện.

“Ha ha, chỉ cần giám đốc Bạch không quỵt nợ là được, tôi không quấy nhiễu cuộc vui của hai vị nữa.”

Dứt lời, tôi kéo tay Văn Giai quay lại vị trí ban đầu.

Tôi đi tới nói mấy câu vớ vẩn này với Bạch Vi là muốn chọc tức cô ta. Thi thoảng, tôi lại lượn lờ trước mặt cô ta để trêu ngươi, tiện thể nhắc cô ta đừng quên còn phải ngủ với tôi một đêm.

Vừa ngồi xuống, Văn Giai đã tức giận nói nhỏ: “Phương Dương, anh chơi tôi à. Thì ra anh quen bọn họ, hại tôi bị mẽ mặt với anh.”

“Cô không thích kích thích à?”

“Ừm… Đúng là rất kích thích. À, anh và cái cô Bạch Vi đó có giao hẹn gì? Tại sao lúc đó, sắc mặt của cô ta trông khó coi, còn phản ứng thì kịch liệt như vậy?”

Tôi nhìn bé cưng đang đầy hiếu kỳ ở trước mặt, hơi buồn cười đáp: “Cô cầm tinh con mèo à? Có biết tính hiếu kỳ sẽ giết chết mèo không?”

“Tôi không sợ, he he, anh biết tôi làm nghề gì không?”

“Không biết, cô đã nói bao giờ đâu, không phải là phóng viên đấy chứ?”

“Tôi, tôi là nhà văn nên thích nhất là hóng chuyện. Anh biết mà, đây đều là những tài liệu sống và nguồn cảm hứng của tiểu thuyết mà.”

Tôi thấy hơi khó tin: “Tính cách của cô sôi nổi thế này, có thể kiên nhẫn mà viết sách sao?”

“Anh đừng coi thường tôi, lúc tôi an tĩnh lại thì hệt như một con mèo nhỏ đấy.”

“Chào mèo, tạm biệt mèo!”

“Đừng như vậy, mau nói cho tôi biết rốt cuộc anh và cô ta có chuyện gì? Đúng rồi, bữa này tôi mời, tối tôi lại mời anh uống rượu tiếp.”

“Ok.” Tôi hài lòng gật đầu, sắp xếp từ ngữ một chốc, nói: “Tôi và cô ta có xích mích, người nói tôi là thành phần cặn bã của xã hội chính là cô ta. Còn giao hẹn… là một vụ cá cược. Công ty chúng tôi làm về phần mềm, cô ta là giám đốc bộ phận tiêu thụ, còn tôi là trợ lý của cô ta. Lần này, tôi cùng cô ta đến Chiêng May chủ yếu là để đàm phán một dự án. Lúc đó, khi hi vọng mong manh, tôi đã cãi nhau với cô ta, sau đó chúng tôi cá cược. Nếu tôi có thể giành được dự án này, cô ta phải ngủ với tôi một đêm.”

“Oa.” Văn Giai há hốc miệng, đầy vẻ khó tin.

Nói xong, bấy giờ tôi mới thấy dường như mình không có chút sức lực kháng cự nào khi ở trước mặt cô gái vừa có má núm đồng tiền xinh như hoa, vừa có tính cách hoạt bát, còn vừa giống mèo vừa giống cún con này.

Cô ấy vừa nhì nhằng một lúc là tôi đã kể chuyện quan trọng cá cược với Bạch Vi ra rồi.

Bạch Vi từng nói tuyệt đối không được kể chuyện cá cược cho bất kỳ ai biết, vì chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.

Nhưng danh tiếng của cô ta thì liên quan quái gì đến tôi?

Với thái độ, cùng sự chán ghét trong ánh mắt của cô ta với tôi, tại sao tôi phải giữ bí mật giúp cô ta?

Nhưng tôi vẫn nghiêm chỉnh nói với Văn Giai: “Cô không được nói chuyện này cho ai khác biết, dù chỉ là một chữ.”

“Ừm, anh yên tâm. Dù tôi nhiều chuyện, nhưng rất biết giữ bí mật.” Văn Giai trịnh trọng gật đầu.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi cứ thấy có một cảm giác không mấy đáng tin.

“Đúng rồi, về sau thế nào? Anh có giành được dự án của BTT không?” Văn Giai lại có vẻ chờ mong hỏi.

“Có.”

“Oa, thế cô ấy ngủ với anh chưa?”

“Chưa, cô ta ăn quỵt rồi, nói là dù có thân bại danh liệt cũng không để tôi được như ý.”

Văn Giai như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ừm, điều này cô ấy làm rất tốt, rất khiến người ta bái phục, đúng là không thể cho anh được hời như vậy được.”

Tôi có vẻ cạn lời liếc nhìn Văn Giai.

Cô ấy lại không ngừng hỏi chuyện giữa tôi và Bạch Vi.

Tôi không kể cho cô ấy quá nhiều chuyện, hơn nữa còn giấu nhẹm chuyện Bạch Vi suýt bị tôi cưỡng bức hai lần, tôi chỉ kể cho cô ấy biết mình từng ngồi tù.

Sau đó, tôi kịp thời chuyển chủ đề sang Cung Chính Văn, nói hắn ta muốn dùng hai vạn để đuổi tôi đi.

Văn Giai giống hệt như một bé con hiếu kỳ, cô ấy ngạc nhiên một lúc lâu, đến khi ăn cơm xong, cô ấy mới ngừng hỏi chuyện tôi.

Bạch Vi và Cung Chính Văn đã ăn xong và rời đi từ lâu.

Tôi và Văn Giai đi bộ dọc theo con phố, vừa đi vừa trò chuyện về những trải nghiệm mà cô ấy đã đi du lịch khắp nơi.

Chúng tôi chơi một lúc lâu ở party đầu phố và sân khấu ca nhạc, cuối cùng đến một quán bar trên phố làm vài chai bia.

Lúc hơn mười giờ tối, dòng người náo nhiệt trên phố gần như đã giải tán hết, chúng tôi cũng đã rất mệt.

Trên đường đưa Văn Giai về khách sạn, khi chúng tôi đi qua một con phố vắng vẻ, có đến hàng trăm người cầm súng nước bắn loạn xạ, đi về phía chúng tôi.

Lúc đi tới gần, tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Đám người này đều là trai tráng trẻ tuổi vạm vỡ, hơn nữa đều là người Xiêng La bản địa, một số còn có hình xăm trên người.

Chưa đợi tôi phản ứng lại, đám người đó đã đi tới bao vây lấy tôi và Văn Giai.

Sau đó, bọn họ dừng bước một cách rất ăn ý, người bên ngoài cầm súng nước chơi đùa, bắn tứ tung.

Người ở bên trong thì dần tản ra, tạo thành một vòng tròn.

Rõ ràng là họ nhằm vào tôi.

Nếu tôi đoán không nhầm, người ở bên ngoài sẽ ngăn cản du khách lại gần, để người bên trong ra tay với tôi.

Tôi nắm lấy tay Văn Giai, kéo cô ấy lại gần, nói nhỏ: “Văn Giai, cô nghe cho rõ đây.”

“Có chuyện gì vậy?” Văn Giai dường như cũng phát hiện ra sự khác thường của đám người này.

“Lát nữa, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng sợ, đừng hoảng loạn, càng không được chạy lung tung! Bao giờ nghe thấy tôi bảo cô chạy, thì cô phải chạy theo hướng tôi bảo, không được ngoảnh lại. Đừng lo cho tôi, cứ chạy thẳng đi báo cảnh sát!”

Văn Giai túm lấy cánh tay tôi, căng thẳng hỏi: “Bọn họ định làm gì thế?”

“Lời tôi vừa nói cô đã nghe rõ chưa?”

“Ừ, tôi nghe rõ rồi.”

“Thế thì tốt, nhớ là chờ tôi bảo thì cô mới được chạy đấy.”

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đối mặt với một người đàn ông to con chỉ có vùng da ở cánh tay là đen xì đang bước tới.

Trên tay của những người bao vây bên trong không có súng nước, cũng không có vũ khí, ống tuýp, mà đều là tay không.

Đây là trong cái rủi có cái may, bọn họ chưa đến mức định giết tôi.

“Không liên quan đến cô ấy, để cô ấy đi đi.”

Tôi chỉ vào Văn Giai im sau đó nói với tên đàn ông vạm vỡ kia bằng tiếng Xiêng La.

Tên đó lắc đầu: “Đúng là không liên quan đến cô ta, bọn tao cũng không động đến cô ta đâu. Nhưng tạm thời, cô ta chưa đi được, chủ có thể chờ ở một bên thôi.”

“Có cần thiết không?”

“Cô ta sẽ chạy đi báo cảnh sát mất.”

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, không tiếp tục yêu cầu nữa, mà cởi chiếc áo phông ra, để lộ ra cơ bắp đã được rèn luyện ở trong tù.

Văn Giai bịt miệng, khó tin nhìn chằm chằm vào những vết sẹo chi chít trên người tôi.

Tôi nhét cái áo vào tay cô ấy, nói: “Tôi sợ làm rách, cô cầm hộ tôi, rồi đứng sang một bên chờ là được.”

Văn Giai nghiến răng gật đầu, đôi tay hơi run rẩy nhận lấy chiếc áo.

Tôi xông về phía gã to con.

Người Xiêng La thích đánh quyền nên rất đông người luyện quyền. Không ngoài dự đoán của tôi thì tên to con phía trước cũng vậy.

Có lẽ họ thấy mười mấy mười đánh một mình tôi thì không hay, nên chỉ có một người xông lên, lúc đánh nhau còn đáng coi.

“Thêm một vụ cá cược được không?” Tôi đi đến trước mặt tên to con hỏi.

“Cược gì?”

“Nếu tao thắng, tao muốn gặp Bansha, còn không… thì tao sẽ đưa mày mười nghìn bath. Nhưng bây giờ, tao không đem tiền theo người, ngày mai sẽ đưa tiền mặt cho mày.”
Chương 34: Được ăn cả ngã về không

Gã đó cau mày, nhìn ra phía sau, dường như gã biết những vết sẹo trên người tôi có nghĩa là gì. Gã không hề khinh địch mà xin ý kiến của người phía sau.

Bọn họ là người của Bansha, ban nãy tôi đã trông thây mấy gương mặt quen mà tôi từng gặp trong quán bar Cara.

Sau khi gã to con đó ngoảnh nhìn lại đằng sau một cái, có một người trong đám người phía sau dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Không thành vấn đề”.

Gã ngoảnh lại, gật đầu với tôi, sau đó gập cong cánh tay lại, bày ra tư thế của võ Muay Thái nổi tiếng, gã chầm chậm đi vòng vòng tiếp cận tôi từng bước một.

Tôi hít sâu một hơi, nắm hai tay giơ lên trước mặt, nhìn gã chăm chú.

Tôi chưa đánh nhau với đối thủ đánh Muay Thái bao giờ, nhưng cũng biết kẻ đánh Muay Thái rất khó đối phó, hay có thể nói là rất thâm độc. Lúc kéo rộng khoảng cách, rất khó đỡ được những cú đá và đạp của đối phương. Nếu áp sát, cú đánh khửu tay và chiêu húc gối sở trưởng của đối phương càng là đòn chí mạng hơn.

Đây không phải là trên võ đài, bọn họ chỉ có thể dùng khửu tay đánh chết đối thủ.

Nhưng tôi chỉ có thể nới rộng khoảng cách, nếu không thì sẽ không thể đánh lại gã to con cơ bặp cuồn cuộn rõ ràng đã tập Muay Thái này. Nếu tôi liều mạng đá chân, có khả năng sẽ bị gãy chân bất cứ lúc nào.

Chỉ có kiểu đánh úp bất ngờ được ăn cả ngã về không thì may ra mới có cơ hội thắng.

Gã đó đi vòng tròn chầm chậm áp sát tôi, khi khoảng cách đã đủ gần, gã bất ngờ nhấc chân, tung một cú đá thật mạnh gạt chân tôi.

Tôi không kịp né, chỉ có thể ép người xuống, dùng mép ngoài bắp đùi chân trái chống đỡ.

Lúc bị gã đá trúng, đùi tôi đau như sắp gãy đôi đến nơi, một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến tôi suýt nữa đứng không vững.

Gã thu chân về, sau đó lại gạt mạnh chân tôi một phát nữa.

Nhắm đúng lúc gã giơ chân ra, tôi nhịn cơn đau nhức, liều mình xông lên trước, kéo gần khoảng cách, sau đó lại dùng bắp đùi huých vào đầu gối của đối phương, đồng thời cho gã một cú đấm.

Gã nghiêng đầu né cú đấm của tôi, nhưng do lực bật lại từ cái chân đang đá lên người tôi, khiến cho người gã hơi lảo đảo.

Trong giây phút ngắn ngủi này, tôi đã xông đến trước mặt gã. Nhưng lúc này, cú đấm bằng tay phải của tôi chưa thu về, tay trái tôi vẫn đặt ở cạnh người theo quán tính, đầu và ngực không được che chắn, hoàn toàn không có chút phòng bị nào, cũng không có khoảng không để tránh né.

Gã đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, lập tức tung một cú đấm cực mạnh vào mặt tôi.

Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Văn Giai.

Nhưng đúng lúc gã tung cú đấm này, tôi đã đạp mạnh một cú, dùng trán mình đập mạnh vào mặt đối phương.

Cú đấm của gã sượt qua ót tôi, còn trán tôi thì đập mạnh vào mũi gã.

Cú đập này rất mạnh, đến mức chính tôi còn thấy váng vất.

Đối phương trực tiếp ngã vật ra, bịt mũi không ngừng kêu thảm thiết.

Tôi không nhân cơ hội này xông tới, mà lẳng lặng đứng nhìn, chờ Bansha xuất hiện.

Đấu đơn có quy tắc của đấu đơn, nếu đối phương đã ngã thì coi như là thua.

“Bốp bốp…” Một tràng tiếng vỗ tay chợt vang lên trong đám người.

“Dương, thật không ngờ cậu lại siêu thế!” Bansha vừa tán thưởng vừa đi từ trong đám người ra.

Tôi không vội đáp lời ngay, mà lấy thuốc ra châm một điếu. Sau khi cố gắng hít một hơi, tôi mới ngẩng lên nhìn Bansha, đáp: “Ông Bansha, ông nói vậy là có ý gì?”

Bansha như cười như không nói: “Chẳng có ý gì cả, tôi chỉ muốn một cái chân của cậu, sau đó lấy lại một số thứ mà cậu không nên có thôi.”

Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Nói ra xem nào, là ai muốn mua một cái chân của tôi? Tào Văn Hoài?”

“Không phải cậu ta, Tào Văn Hoài chỉ là người trung gian thôi.” Bansha lắc đầu: “Tôi chỉ nghe Tào Văn Hoài nói là một người Hoa Hạ rất giàu có và trẻ. Nhưng tôi chưa gặp người này, người đó chỉ gọi điện cho tôi, trả hai triệu baht để tôi đánh gãy một cái chân của cậu. Vả lại, người này rất sòng phẳng, vừa gọi điện xong không lâu là đã bảo Tào Văn Hoài cầm hai triệu đến tìm tôi, thanh toán tiền nong xong hết rồi.”

“Cung Chính Văn, mình nên nghĩ đến anh ta từ sớm mới phải.” Tôi không nhịn được lắc đầu lẩm bẩm.

Tôi biết kiểu gì hắn ta cũng nghĩ cách để chỉnh đốn mình, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, hơn nữa hắn ta còn dùng cách gọn gàng dứt khoát thế này.

Rất thực dụng, cơ hội cũng rất thích hợp. Vào ngày lễ té nước, trên phố có hàng trăm người vây quanh nhau vui đùa bắn nước là hiện tượng vô cùng bình thường. Người khác căn bản không nghĩ rằng trong đám người đang có cảnh tượng đấm đá.

Hô lên cầu cứu cũng không được, tiếng ầm ĩ của người vui chơi bên ngoài rất lớn. Vả lại, chỉ cần tôi hét lên, chắc chắn bọn họ sẽ cùng hoan hô, có thể nhanh chóng lấn át được tiếng của tôi.

Kiếp nạn ngày hôm nay chắc tôi không tránh được.

Nhưng mong họ không ra tay với Văn Giai, nếu không thì tôi sẽ rất áy náy.

Thấy tôi im lặng, Bansha lại cười khà vài tiếng: “Dương, thật ra tôi thấy con người cậu rất được, chí ít không dối trá như Tào Văn Hoài. Nhưng tôi không biết tại sao cậu lại gây ra nhiều phiền toái như vậy! Hơn nữa… hình như người Hoa Hạ các cậu có một câu ngạn ngữ là nhận tiền người khác, phía sau là… tôi không nhớ nói thế nào. Tóm lại, chuyện này tôi cũng hết cách, vì tôi rất thích tiền. Lát nữa, cậu cố chịu đựng nhé, tôi sẽ bảo thuộc hạ ra tay dứt khoát.”

“Ha ha, nhận tiền người khác để giải quyết phiền phức giúp họ. Tôi hiểu, nhưng ban nãy ông nói muốn lấy lại một số thứ từ tôi, hình như tôi không cầm thứ gì của ông mà?”

“Có đấy.” Sắc mặt của Bansha sầm xuống: “Hai đoạn clip, một cái là cậu quay lén ở quán bar, còn một cái là cậu quay lén lúc Tào Văn Hoài đưa tiền cho tôi.”

Tôi bừng tỉnh: “Thì ra là clip, ông Bansha lo tôi sẽ giao clip cho cảnh sát, đồng thời tố cáo tội đe dọa trấn lột của ông à?”

“Hừ, cậu biết vậy là tốt, ngoan ngoan xóa clip đó đi, không được lưu lại bản sao, bao gồm cả clip cậu gửi cho Avala của BTT cũng phải nghĩ cách bắt ông ta xóa đi, không thì tôi sẽ không cho cậu rời khỏi Chiêng May đâu.”

Bansha đã thay đổi sự nhã nhạn ban nãy, sắc mặt cũng thâm trầm hơn.

“Ông Bansha nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn giao clip cho cảnh sát thì đã giao nộp từ lâu. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm vậy, vì tôi muốn để Tào Văn Hoài mất tiền, nhưng vẫn không giành được dự án của BTT, tôi muốn gã mất cả chì lẫn chài.”

“Ha ha, lý do hay đấy, nhưng đáng tiếc là tôi không tin cậu, cậu quá gian xảo!”

“Điều này…”

Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc.

Tôi thật sự sẽ không giao clip cho cảnh sát, vì nếu cảnh sát bắt Bansha, Tào Văn Hoài có thể lấy lại mấy triệu bath mà gã đã đưa cho ông ta.

Đây không phải là điều tôi muốn, tôi chỉ muốn khiến Tào Văn Hoài mất tiền, nhưng cuối cùng vẫn không nên cơm cháo gì.

Nhưng bây giờ clip đã không phải chuyện quan trọng nữa, tôi hoàn toàn có thể xóa. Điều mấu chốt là bây giờ phải làm sao để bình an vô sự rời khỏi đây, ít nhất cũng phải lành lặn rời đi.

Đối phương có gần một trăm người, dù nói số người ở vòng ngoài chắc chắn chỉ được tùy ý gọi đến cho đủ số hoặc yểm trợ, nhưng bên trong có những mấy chục người. Tôi không thể xông ra ngoài được, huống hồ còn đang vướng Văn Giai.

Hay là cứ thành thật để Bansha đánh gãy một chân?

Không được, đây không phải là phong cách của tôi.

Trước khi bị đánh gãy chân, chí ít tôi cũng phải ngoạm được vài miếng thịt của Bansha đã.

Khi người ta muốn chơi xấu thì tôi cũng sẽ làm như vậy.

Đây mới là con người của tôi.
Chương 35: Mất cả chì lẫn chài

Nhưng trên người tôi không có vũ khí, đến một chiếc chìa khóa hay cái bút cũng không, mà chỉ có thẻ phòng khách sạn, ví tiền và điện thoại.

Đúng rồi, điện thoại, mặt kính cường lực của điện thoại của tôi bị sứt một góc.

Đến nước này, tôi chỉ có thể lợi dụng tất cả những thứ có thể, xem thử có cơ hội tìm ra lối thoát nào hay không.

Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại ra, dùng móng tay khều vào cạnh mặt kính cường lực đã bị sứt mẻ, sau đó quơ chiếc điện thoại lên với Bansha.

“Ông Bansha, đoạn clip ở trong chiếc điện thoại này. Tôi có thể đưa nó cho ông, cũng có thể xóa hết mọi dữ liệu liên quan đến Alava ở trong này đi. Nhưng có một điều tôi phải xin lỗi ông, đó là tôi nhất định phải giữ được chân của mình.”

Bansha lạnh giọng nói: “Cậu không có sự lựa chọn đâu, tôi đã nhận tiền của người ta thì phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi nhất định phải đánh gãy chân cậu!”

“Nếu thật sự phải như vậy, thế thì rất xin lỗi! Chỉ cần ông dám đánh gãy chân tôi thì ngày mai, tôi sẽ giao đoạn clip này cho cảnh sát ngay, chúng ta cùng mất cả chì lẫn chài.”

“Cậu dám? Tôi sẽ không để cậu sống sót rời khỏi Chiêng May đâu, thậm chí ngay bây giờ, tôi có thể giết cậu luôn.” Bansha sầm mặt.

Tôi mỉm cười: “Ông Bansha, cần gì phải hành động tuyệt tình như thế. Nếu du khách nước ngoài chết trong nước, cảnh sát địa phương nhất định sẽ rất coi trọng. Đến lúc đó, ông cũng không thoát được đâu. Chúng ta không nhất thiết phải cá chết lưới rách, ông suy nghĩ lại đi.”

“Hay thế này đi ông Bansha, bây giờ tôi sẽ xông ra ngoài, ông bảo người của ông giả bộ tùy tiện chặn tôi lại là được. Xong chuyện, ông hãy nói với Cung Chính Văn là tôi rất giỏi đánh đấm, ông không chặn tôi lại được! Ngày mai là tôi rời khỏi Chiêng May rồi, đến lúc đó, ông không thể đuổi đến Hoa Hạ để tìm tôi được nữa là xong.”

“Ha ha.” Bansha cười híp mắt: “Không cần phải phức tạp như vậy, tôi có một trăm anh em ở đây. Đầu tiên, tôi sẽ bắt cô em kia của cậu, chờ tôi hưởng thụ cô ả xong thì sẽ quẳng hai người xuống sông. Cảnh sát sẽ chỉ tưởng hai người uống say, rồi ngã xuống sông chết đuối thôi.”

Nghe thấy lời này của Bansha, tôi không nhịn được mà cau mày. Chiêu này của ông ta độc đấy, cũng rất kín đáo. Khi có hàng trăm người cùng đi lại trên phố, không ai biết bên trong có hai người bị bao vây, thậm chí bị đánh ngất.

Bọn họ có thể cứ thế đưa tôi và Văn Giai đi một cách đàng hoàng, đưa đến một nơi vắng vẻ.

Dù tôi có thể lôi một, hai người ra chịu tội thay nhưng cuối cùng chắc chắn cũng không có đường thoát.

Không lẽ hôm nay tôi sẽ chết ở đây hay sao?

Tôi không sợ chết, nhưng Văn Giai… Tôi đã làm liên lụy đến cô ấy.

Tôi ngoảnh lại nhìn Văn Giai, cô gái có tính cách sôi nổi, ngọt ngào này bây giờ đang ôm chiếc áo của tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt căng thẳng.

May mà cô ấy không biết tiếng Xiêng La nên nghe không hiểu nội dung hội thoại của tôi và Bansha, nếu không thì chắc cô ấy đã bật khóc rồi.

Cô ấy không nên khóc, càng không nên chết, mà nên vô tư đi du lịch khắp nơi như một đứa trẻ không nhà và mỉm cười rạng rỡ như hoa.

Tôi tuyệt đối không thể để cô ấy chết được.

Tôi hít sâu một hơi, đút điện thoại vào túi, sau đó tiện thể cậy tấm kính cường lực ra, bóp vụn, nắm chặt những mảnh vụn trong lòng bàn tay, sau đó tôi vẫy tay ra hiệu cho Văn Giai đi tới đây.

Văn Giai nhìn Bansha, sau khi thấy ông ấy không phản đổi, cô ấy mới nhanh chóng chạy tới bên cạnh tôi.

Tôi áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến cô.”

Cô ấy lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ mà cảm thấy rất kích thích.”

Thấy cô ấy mạnh miệng, nhưng gương mặt lại không che giấu được sự căng thẳng, tôi không nhịn được mỉm cười, sau đó giơ tay lên gẩy lọn tóc mái đang rủ xuống chân mày của đối phương, nói: “Nếu cô là bạn gái của tôi thì hay rồi, ở bên cạnh cô tôi sẽ không thấy buồn chán, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi thấy vui rồi.”

Mặt cô ấy càng căng thẳng hơn: “Không được cua tôi, tôi… Tôi vẫn chưa muốn yêu đương đâu.”

“Ừ, thế thì tôi nhẫn nại trước vậy, giờ nói chuyện chính này.”

Nói đến đây, tôi sợ có người trong đám Bansha biết tiếng Hoa Hạ, nên cố ý nói nhỏ: “Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, cô đều phải bám sát lấy tôi. Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, phải tập trung cao độ, chú ý nghe theo sự sắp xếp của tôi, hiểu chưa?”

“Ừm.” Văn Giai nghiêm túc gật đầu.

Tôi hài lòng xoa đầu cô ấy.

Tôi ngoảnh lại nhìn Bansha, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, gào lên bằng tiếng Xiêng La về phía một tòa nhà ở cạnh phố: “Anh đang ở trên sân thượng ơi, mau báo cảnh sát đi.”

Bansha ngây ra, sau đó ngẩng lên nhìn về phía tòa nhà đó.

Đám thuộc hạ của ông ta cũng đều ngẩng đầu lên, tưởng trên sân thượng của tòa nhà này có người.

Nhân cơ hội trong chớp nhoáng này, tôi lập tức co giò chạy tới gần cách Bansha mấy mét.

Rất nhanh, Bansha đã phản ứng lại, ông ta có vẻ hung dữ chửi một câu, sau đó giơ nắm đấm lên.

Ở khoảng cách chừng năm mét, thoáng cái khi thuộc hạ của Bansha còn chưa phản ứng lại, tôi đã xông đến trước mặt ông ta.

Có lẽ ông ta cũng đã tập võ, lực đấm rất mạnh, cũng rất chuẩn.

Nhưng tôi đã liệu trước được điều này. Khi nắm đấm của ông ta sắp đập trúng mặt tôi, tôi nhảy mạnh lên bổ nhào vào người đối phương.

Nắm đấm của ông ta đánh trúng vai tôi, một cơn đau ập đến, nhưng tôi không màng đến. Sau khi bổ qua đó, tôi dùng tay siết cổ Bansha, đồng thời mượn tư thế đang lao nhanh tới để lướt qua người ông ta.

Bansha dùng một tay hất cánh tay của tôi ra, tay còn lại thì huých khuỷu tay về phía sau, đập mạnh vào bụng tôi.

Tôi nhịn cơn đau, dí góc sắc bén của tấm kính cường lực vào động mạch chủ ở cổ của Bansha.

“Đừng cử động, không thì tôi sẽ cứa đứt động mạch của ông đấy. Còn chúng mày nữa, cấm động đậy, không thì ông ta sẽ chết ngay!” Tôi hét lên với đám thuộc hạ của Bansha đang chạy tới gần.

Bansha đã ngừng giãy giụa, rõ ràng ông ta đã cảm nhận được sự sắc bén của tấm kính cường lực.

Đám thuộc hạ của ông ta cũng dừng bước, căng thẳng nhìn tôi chằm chằm.

“Dương, cậu đã nghĩ đến hậu quả của việc hành động thế này chưa?” Bansha lạnh lùng hỏi, ngữ điệu không chút lo lắng và sợ hãi.

“Ha ha, nếu ông Bansha đã muốn giết tôi, tôi cũng chỉ có thể nghĩ cách để tìm cho mình một con đường sống thôi.”

“Ừm, cậu đúng là rất gian xảo, cũng rất lợi hại! Nhưng cậu đừng quên, đây là địa bàn của tôi. Nếu tôi chết, cậu và cô gái kia cũng sẽ chết rất thảm. Thuộc hạ của tôi sẽ giày vò hai người đến chết, cậu không tưởng tượng được cô ta sẽ bị hành hạ thành cái dạng gì đâu.”

“Tôi biết, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ giết ông Bansha, tôi chỉ muốn tìm một lối thoát thôi. Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau bảo người của ông giải tán!”

Bansha không lên tiếng, thuộc hạ của ông ta cũng không nhúc nhích.

Dường như Văn Giai đã bị dọa sợ, cô ấy đứng ngây ra cách đó mấy mét, nhưng có hai tên thuộc hạ của Bansha đang đứng ở vị trí rất gần cô ấy.

“Có nghe thấy không, tránh ra! Không thì tao sẽ cứa đứt động mạch của ông ta, cùng lắm thì nửa phút là ông ta sẽ chết ngay.” Tôi nói lớn lên với đám thuộc hạ của Bansha.

Mấy tên đó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại nhìn Bansha.

Tôi tăng thêm lực trên bàn tay, để góc sắc bén của tấm kính cường lực đâm vào da thịt trên cổ của Bansha.

“Tránh ra, tránh ra hết đi!” Cuối cùng thì Bansha cũng gào lên với giọng lo lắng.

“Văn Giai, mau qua đây!”

Văn Giai đang ngây ra như phỗng bấy giờ mới hoàn hồn, cô ấy hơi run rẩy đi đến bên cạnh tôi.

Tôi bảo cô ấy lấy chiếc điện thoại ở trong túi tôi ra, mở camera quay tôi và Bansha.

“Ông Bansha, bây giờ tôi sẽ quay một đoạn clip, đồng thời gửi cho bạn bè trong nước của tôi. Nếu tôi và cô gái này xảy ra chuyện gì ở Chiêng May, bạn tôi sẽ giao đoạn clip này cho cảnh sát. Đến lúc đó, ông và tất cả mọi người ở đây đều không thoát được đâu.”

“Nhưng nếu chúng tôi bình an vô sự, ông yên tâm, tôi sẽ không tự gây phiền phức giao clip cho cảnh sát đâu, vì nó chẳng có ích gì với tôi cả. Tôi sẽ xóa clip này cùng với hai clip trước luôn, ân oán giữa chúng ta coi như xong.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom