• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (7 Viewers)

  • Chương 381-385

Chương 381: Sự việc không đơn giản thế đâu

“Đương nhiên là...”



Tôi chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, trả lời thế nào cũng thấy không đúng nên bèn giả bộ tức giận: “Ông đang nói cái gì thế?”



Bansha cười hềnh hệch: “Dương, cậu đừng giận, chẳng phải đang khen cậu sao?”



Nhìn dáng vẻ cười tít cả mắt của Bansha, tôi không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: “Bansha, dù sao ông cũng làm bố rồi, không thể cứ như thế được!”



Roga với Ốc Trắng cũng bước tới, khe khẽ nói: “Dương, chị dâu xinh thật đấy!”



Đợi nói chuyện xong xuôi, tôi dẫn ba người này tới trước mặt Bạch Vi, giới thiệu từng người một: “Đây là Bạch Vi. Đây là Roga, Ốc Trắng và Bansha!”



Bạch Vi lịch sự đứng dậy gật gật đầu rồi nói câu xin chào với họ, mà đám người Bansha cũng không còn thiếu liêm sỉ như khi nói chuyện với tôi nữa, ai nấy nghiêm túc một cách hiếm thấy, chắp tay lại rồi khẽ cúi người. “Sa wa đi khap!”



Tuy Bạch Vi không biết tiếng Xiêng La, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được ý nghĩa của câu này. Cô ấy mỉm cười cúi người đáp lễ.



Sau đó tôi mới bảo Bạch Vi vào nhà ngồi, còn tôi và ba người kia cùng tiến vào sân, tôi nói: “Đợi lát nữa tôi bảo bạn của tôi qua đây trước, các anh em kể lại tình hình cụ thể cho tôi, rồi chúng ta sắp xếp hành động cụ thể, cố gắng trong hai ngày này tìm cơ hội cứu bố mẹ của tôi ra, không thể kéo dài thêm được nữa”.



Thời gian càng kéo dài lâu thì tỉ lệ nhà họ Cung phát hiện ra chuyện của Cung Chính Văn càng cao. Nếu bị nhà họ Cung phát hiện ra, không tính đến việc mọi thứ chúng tôi từng làm biến thành công cốc công cò, mà bố mẹ tôi cũng có khả năng gặp nguy hiểm vì điều đó.



Thấy tôi bàn chuyện chính, ba người kia thu lại biểu cảm hỉ hỉ hả hả vui vẻ, sắc mặt nghiêm túc hẳn.



Tôi gọi điện thoại cho Chu Hỉ Tài trước, lúc này cậu ta đã ngủ rồi, thế mà nghe thấy giọng nói của tôi, bên phía cậu ta lập tức vọng tới tiếng sột soạt khi mặc quần áo.



Tôi nói: “Chu Hỉ Tài, trước kia tôi thực sự không nhìn ra cậu để tâm tới chuyện của bố mẹ tôi như vậy, Phương Dương này nợ cậu một ân tình rồi”.



Chu Hỉ Tài vừa mặc quần áo vừa nói: “Phương Dương, cậu nói cái gì thế? Trước kia quan hệ của chúng ta đã tốt rồi, tuy nhiều năm không liên lạc, nhưng chỗ anh em với nhau tôi cũng biết cậu bị người ta hãm hại phải ngồi tù, cũng vì cậu ở Thịnh Hải, chứ nếu ở Quế Lâm, anh em nhất định phải đòi công bằng cho cậu”.



Nói rồi cũng không đợi tôi trả lời, cậu ta tiếp tục: “Cậu đợi chút nha, bây giờ có phải cậu đang ở chỗ ba người Xiêng La kia không? Nếu đúng vậy thì cậu ở đó chờ tôi, tôi tới ngay đây”.



Tôi bật cười nói cảm ơn, Chu Hỉ Tài mắng tôi một câu rồi mới cúp điện thoại.



Tôi nhìn điện thoại mà cảm xúc lẫn lộn cả. Trước kia tôi cảm thấy một số mối quan hệ dần dần mất liên lạc rồi lạnh nhạt, không ngờ Chu Hỉ Tài vẫn là người như khi tôi mới quen.



Thời cấp hai, Chu Hỉ Tài là người có quan hệ tốt nhất với tôi trong đám bạn cùng ký túc xá. Chúng tôi thường hẹn nhau cùng chạy bộ rồi ăn sáng, nhưng mà chỉ đến thế, sau khi tốt nghiệp cấp hai cũng không còn liên lạc nữa.



Sau khi cúp điện thoại, tôi nói với đám người kia: “Mọi người đều là anh em của Phương Dương tôi, tôi cũng không lôi thôi rườm rà nữa. Nói thẳng nhé, các anh em tường thuật cho tôi nghe tình hình cụ thể về bố mẹ tôi và nơi nhốt họ được không?”



Ba người họ có cả đàn em, nhưng cuộc đối thoại của chúng tôi lúc này đã được tính vào hàng cơ mật. Tuy biết xung quanh toàn các anh em đã từng vào sinh ra tử, nhưng Roga và Ốc Trắng cảm thấy không yên tâm nên đuổi hết những người khác ra ngoài.



Bansha thấy xung quanh không có ai mới nói: “Lần này chúng tôi không nói với họ cụ thể về quá trình sự việc. Dương, cậu cũng biết đấy, rất nhiều thứ không thể nói với họ được, nói với họ sẽ thành gây hại cho họ. Giống như, nếu có lúc nào đó tôi không cẩn thận tiết lộ thông tin cơ mật của anh Cường và ông Suchat, có lẽ sang ngày hôm sau cậu sẽ nhìn thấy bản tin tôi bị chết chìm trên nhật báo Xiêng La”.



Bansha vừa nói vừa cười khổ, tuy rằng từ lâu đã biết đến mức độ hỗn loạn của Xiêng La, nhưng tôi tin rằng Bansha sẽ không lừa tôi. Nghe thấy việc Suchat và Đỗ Minh Cường – người trước nay đối xử với tôi không hề bạc bẽo – lại là người tàn nhẫn như thế, lòng tôi cũng thấy chấn động.



Tôi khẽ ho khan một tiếng: “Yên tâm, ông là bạn bè của tôi, nếu ông thực sự chọc giận Suchat và anh Cường, tôi nghĩ ít nhiều gì họ cũng sẽ nể mặt tôi đôi phần”.



Câu này tuy có vẻ hơi cậy mạnh, nhưng tôi nói như thế, Bansha không những không cảm thấy buồn bực mà càng thêm phấn khởi. Tôi cũng biết rõ tính tình của Bansha, ông ta là như vậy đấy, cứ nói thẳng sẽ tốt hơn.



Đồng thời, lần đầu tiên tôi ý thức được ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và SangSu có mạng lưới quan hệ mạnh đến cỡ nào ở Xiêng La.



Suchat điều khiển thế lực ngầm của gần như toàn bộ đất Xiêng La, không ai dám chống đối ý kiến của ông ấy, mà Đỗ Minh Cường hiện tại hoàn toàn đại diện cho nhà họ Đỗ, gia đình này trước nay luôn là thế lực lớn cả trong tối lẫn ngoài sáng suốt một dọc Đông Nam Á. Quan trọng nhất là có cả SangSu, tuy rằng nhiều lúc không tiện xuất đầu lộ diện, nhưng trên mặt trận công khai ở Chiêng May, nhưng ông ta vẫn là sự tồn tại ngang hàng với đại sứ trong xã hội phong kiến cổ đại của Hoa Hạ.



Bất luận nhìn từ phương diện, quan hệ giữa tôi và ba người này cũng đủ để tôi có thể tung hoành ngang dọc trên phần lớn diện tích của Xiêng La, nhất là sau khi Đỗ Minh Hào ngã ngựa, đến cả Chiêng Ray cũng biến thành lãnh địa tư nhân của nhà họ Đỗ.



Tôi hít một hơi thật sâu, không nghĩ thêm về mấy thứ này nữa, chỉ nghe Bansha nói: “Sau khi đến Quế Lâm chúng tôi bị người ta truy sát, sau này nhờ có bạn của cậu giúp đỡ mới trốn được. Sau đó chúng tôi tập hợp lại, may mà mọi người không gặp tổn thất gì nặng nề”.



Ốc Trắng đột nhiên cất lời: “Khi ấy ông suýt chết còn gì!”



Bansha ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Chuyện ngoài ý muốn thôi, nếu tôi mà biết đám người kia hung hiểm như thế, tôi tuyệt đối không coi thường chúng nó đâu”.



Tôi cười cười không nói gì, tóm lại bây giờ không ai bị sao là tốt rồi.



Tình cảnh hiểm nguy khi ấy có thể thấy rõ chỉ qua vài cuộc điện thoại, Bansha gần như phải trốn chạy suốt dọc đường, sau cùng mới thoát được một kiếp, nhưng dù sao bây giờ cũng an toàn rồi, không cần thiết phải nghĩ những chuyện trước kia nữa.



Bansha nói tiếp: “Sau khi hội hợp với nhau, ban đầu chúng tôi đi theo bạn của cậu, cũng chính là Chu Hỉ Tài, sau đó mới lần theo manh mối mà các cậu cung cấp trước đó để định vị đại khái địa điểm, tiếp đến là xét hỏi vài tên côn đồ bản địa, vừa mở miệng ra đã dọa nạt chúng nó, chúng nó báo cáo ngay với chúng tôi về sự thay đổi nhân sự trong thành phố mấy ngày nay. Vì thế chúng tôi khóa chặt mục tiêu, theo dõi một tên trong tổ chức bắt cóc bố mẹ cậu, quả nhiên điều tra được địa điểm. Dương, cậu đoán xem, ở nơi nào?”



Tôi vội hỏi: “Ở đâu thế?”



“Hóa ra là ở một khu chung cư! Cậu phải biết rằng, chúng tôi lăn lộn ở Xiêng La bao nhiêu năm nhưng lần đầu tiên nghe nói có kẻ bắt cóc người ta rồi nhốt người ở khu chung cư. Bởi lẽ lỡ như lọt ra âm thanh nào đó thì chết cả nút”.



Bansha tỏ ra rất ngạc nhiên, ông ta nói tiếp: “Nhưng sau khi phát hiện ra, chúng tôi mới nhận thức được, tầm nhìn của chung cư nào cực kỳ tốt, các tầng rất cao, có thể quan sát trực tiếp tình hình xung quanh. Một khi xuất hiện động tĩnh gì, người trên tầng có thể phát giác ngay lập tức, huống hồ chúng cũng luân phiên canh gác, mà cũng lo lắng về bác trai và bác gái nên mới từ từ quan sát”.



“Đúng vậy, không tìm được cơ hội thích hợp thì bây giờ chúng tôi không dám tùy tiện ra tay, nếu bắt được chúng thì tôi, chứ nếu sơ suất thì, Dương...”



Roga chen ngang, còn tôi thì cảm thấy da đầu tê dại. Đám người này dám chọn một nơi như thế chứng tỏ chúng thật sự không biết sợ là gì, càng chứng minh được mức độ nguy hiểm của hành động lần này.



Tôi hít vào một hơi thật sâu, chẳng trách bao nhiêu người bây giờ khoanh tay chịu trói, không phải vì phe của tôi quá vô dụng, mà vì đối thủ quá giảo hoạt.


Chương 382: Không biết ra tay từ đâu

Nghe ba người kia phân tích xong, tôi càng cảm thấy chuyện này quá nan giải. Nhà họ Cung đã chuẩn bị từ trước, chẳng trách cho dù phát hiện ra ba người Bansha từ Xiêng La tới hỗ trợ tôi cũng không hề để tâm, hóa ra là vì đã lên kế hoạch từ trước, đồng thời còn thực hiện kế hoạch rất thuận lợi.



Tôi ngẫm nghĩ một hồi lâu, thử đổi nhiều góc độ để tìm cách nào đó có thể tiến hành được. Nhưng điều khiến tôi thất vọng là dù mới chỉ mô phỏng trong đầu óc, nhưng nếu không có cái gật đầu của nhà họ Cung, chỉ dựa vào sức lực của chúng tôi, muốn cứu bố mẹ tôi ra bình an vô sự cũng khó như lên trời.



Sau cùng tôi thở dài một tiếng: “Những người mà nhà họ Cung sắp xếp ở chung cư đó, quá nửa là quân cảm tử mà chúng bí mật chiêu tập trong nhiều năm nay”.



“Sao cơ?”



“Quân cảm tử?”



“Dương, cậu chắc chứ?”



Tuy giọng nói của tôi không quá to, nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh này. Tất nhiên ba người này có thể nghe thấy những gì tôi nói, nhưng họ vẫn nhất tề cảm thấy kinh ngạc.



“Không dám chắc chắn, nhưng khả năng cao là vậy, nếu không với thế lực của nhà họ Cung, dù kém lắm thì Cung Chính Vinh cũng nên biết các anh em đã đến Quế Lâm từ trước, đồng thời ra tay đối phó với các anh em. Nhưng ngoài lần truy sát đầu tiên ra, hắn ta không còn động Xiêng La nào phía sau nữa, đây cũng là điều khiến tôi thấy lạ”.



Tôi ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong điện thoại của Bansha. Trong ảnh là một chung cư kiểu cũ, gồm sáu tầng, mỗi tầng có hai lối ra vào ở hai bên trái và phải. Vôi quét trên tường đã bạc màu quá nửa, đến cả song cửa sổ cũng dùng loại song gỗ mang đầy dấu ấn của thời đại trước.



Tôi tiếp tục phân tích: “Nhưng lật ngược vấn đề mà nghĩ, nếu tôi là Cung Chính Vinh, tôi đã sắp xếp bên này cực kỳ ổn thỏa và cảm thấy hết sức yên tâm, nên ngoài lần đầu “thử một tí” ra, sau này các anh em có làm gì nữa, tôi cũng hoàn toàn không yên tâm, bởi vì tôi đã yên tâm về mọi sự sắp đặt ở Quế Lâm rồi. Nhà họ Cung không có thế lực gì ở Quế Lâm, nhưng nếu khiến họ yên tâm như thế thì chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, sau khi bắt cóc bố mẹ tôi, người phụ trách chuyện này là họ hàng thân thích hoặc bè lũ ngoan cố của hắn ta. Khả năng thứ hai, người phụ trách chuyện này là thuộc hạ trung thành tuyệt đối với hắn ta, cũng là dạng mà tôi vừa nói - Quân cảm tử!”



Roga gật đầu lia lịa: “Nói như vậy, khả năng thứ hai có vẻ lớn hơn. Khi đó ở Xiêng La, ông chú Cung Thiệu Bình của hắn ta đã bị hủy hoại tứ chi, cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mà Cung Chính Văn có quan hệ huyết thống với hắn ta thì đang ở Thịnh Hải. Còn về phần phe cánh của hắn ta, tôi cảm thấy, nếu nhóm người này thực sự tồn tại, e rằng đã được lấy ra để đối phó với cậu từ lâu rồi”.



Không thể không khói, trong số ba người này, thực ra Roga là người có tiềm năng nhất. Y phân tích nhiều thứ rất sâu rộng, có thể đây chính là nguyên nhân mà năm xưa Đỗ Minh Cường giữ y lại bên cạnh để làm lái xe cho ông ta.



Mà tư duy của Ốc Trắng có khuynh hướng thiên về một người lính, hay nói cách khác, một anh lính đánh thuê. Nếu để anh ta xử lý những sự việc thông thường, có lẽ sẽ khiến anh ta gặp sai lầm.



Bansha càng không cần phải nói, trông có vẻ hữu dũng, tàn nhẫn, trên thực tế cũng có chút khôn vặt, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Ông ta không có lòng dạ khó lường hay nham hiểm, cộng thêm quan hệ với tôi, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Suchat và Đỗ Minh Cường quyết định dùng ông ta.



Nghe Roga phân tích xong, chúng tôi lại một lần nữa im lặng. Tôi nói: “Mọi người đừng quá ủ rũ, bây giờ bố mẹ tôi vẫn rất an toàn, chỉ cần trong hai ngày tới đây chúng ta tìm được cơ hội thích hợp, chắc hẳn Cung Chính Vinh sẽ lại thất vọng thêm lần nữa.



Tôi vừa dứt rồi, cửa lớn của nhà nghỉ vang lên tiếng gõ, chúng tôi lập tức đề cao cảnh giác, thế nhưng tên đàn em ở cửa đã ngó ra ngoài rồi hô lên: “Là anh Chu ạ!”



Ngay sau đó, một người tươi cười xuất hiện ở cửa, mặc chiếc áo khoác kiểu cũ, cắt kiểu đầu đinh rất gọn gàng và sạch sẽ, mặt vuông chữ điền, sống mũi cao, tạo cho người ta quay về thời kháng chiến.



Tôi bật cười bước tới, thụi vào ngực cậu ta một cái: “Chu Hỉ Tài, trông cậu tràn đầy sức sống như thế này, quả nhiên cũng dấn thân vào cách mạng rồi”.



Chu Hỉ Tài cười ha hả: “Cái gì mà dấn thân vào cách mạng, tôi chỉ kiếm miếng cơm thôi. Nói chứ, cậu đến từ bao giờ thế”.



“Vừa nãy thôi!”



“Được rồi, chúng ta khỏi cần thừa lời nữa, bây giờ đã muộn lắm rồi, tranh thủ tìm một phương án giải quyết, nếu không bác trai, bác gái còn ở chung cư kia thêm một ngày thì sẽ thêm một phần nguy hiểm”.



Chu Hỉ Tài vừa nói vừa kéo tôi đi vào sảnh chính của căn nhà, bởi vì trước đó cậu ta đã từng gặp ba người Bansha nên lúc này cũng chỉ gật đầu mỉm cười ra hiệu với nhau, mà cậu ta vừa định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Vi ngồi ở bên cạnh.



Bạch Vi cũng chú ý tới cậu ta, nhưng dù gì đều là người từng trải, đôi bên không hề câu nệ. Tôi giới thiệu họ với nhau, Chu Hỉ Tài mới bật cười: “Phương Dương, không nhìn ra đấy, bao nhiêu năm trôi qua, quả nhiên cậu cũng tìm được một người vợ như hoa như ngọc rồi!”



Mặt mũi Bạch Vi bỗng chốc đỏ bừng, cô ấy “xí” một tiếng: “Ai là vợ của anh ấy chứ. Chu Hỉ Tài, anh chớ nói bậy!”



Chu Hỉ Tài sờ đầu mình, liên tục nói phải phải, đồng thời cũng nhìn tôi bằng ánh mắt “cậu hiểu mà”.



Chúng tôi lại tập hợp tại một chỗ, nhìn hình ảnh trong mấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, lòng tôi thấy khá buồn bực. Trước nay tôi vẫn rất tự tin, vì tôi cảm thấy trong việc nắm bắt cục diện, không một ai làm tốt hơn tôi.



Nhưng lần này, gặp phải sự việc này, tôi hoàn toàn bị Cung Chính Vinh điều khiển vào trong kế hoạch, giống như con sư tử non bị sợi thừng chắc khỏe trói gô lại, bao nhiêu phép thần thông biến hóa không thể nào thi triển được.



Thấy tôi bó tay chịu chết, Chu Hỉ Tài nói, “Phương Dương, cậu đã biết rõ sự việc rồi à?”



Tôi gật gật đầu, “Chính vì đã biết rồi, cho nên bây giờ mới cảm thấy nan giải như vậy”.



“Hôm nay chúng tôi cũng bị chuyện này làm khó suốt một ngày. Hai hôm nay, người của chúng tôi theo dõi suốt 24 giờ, nhưng không phát hiện một kẽ hở nào. Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào bản ghi chép và định vị mà bên Thịnh Hải truyền tới cho chúng tôi là đồ giả, bên trong không hề có đám người bắt cóc bác trai và bác gái? Nhưng tôi nghĩ lại, nếu đám người kia dễ đối phó như vậy, tôi cũng không cần đứng ở đây, ba người bạn của cậu bắt tay vào là đủ rồi”.



Chu Hỉ Tài cũng cảm thấy bất đắc dĩ, ba người Bansha đều nhìn về phía tên đàn em ở bên cạnh ông ta. Bởi vì Chu Hỉ Tài không biết tiếng Xiêng La, vì thế có thêm một tên đàn em ở bên ngoài bước vào để phụ trách phiên dịch.



Trong phòng rất yên lặng, mọi người đều ý thức được mức độ khó giải quyết của việc này. Chỉ cần một bước đi sai lầm, dù nhỏ đến mấy, bố mẹ tôi cũng rơi vào vòng xoáy nguy hiểm cực kỳ lớn.



Dưới ánh đèn vàng vọt và môi trường khép kín, tôi cảm thấy không thoải mái lắm, đành đứng dậy, đi lại trong phòng, muốn tìm ra một phương pháp nào đó; nhưng nghĩ nát cả óc cũng không có kết quả nào hết.



Tận khi nghĩ đến to cả đầu, tôi mới day day huyệt Thái Dương. Tôi nhìn về phía Bạch Vi vẫn luôn yên lặng, lúc này, dường như cô ấy có suy nghĩ nào đó, nhưng dường như cũng mắc kẹt ở một điểm mấu chốt, nên gương mặt tinh tế tràn đầy những điều muốn nói.



Tôi nhìn cô ấy, đang định nói gì đó, đúng lúc Bạch Vi cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, nhưng vừa chạm vào đã vội né đi. Bạch Vi nói: “Tôi có cách này!”






Chương 383: Lập kế hoạch

Tôi và Bạch Vi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy tình cảnh có vẻ lúng túng, bèn vội xoay đầu đi, ngay sau đó tôi nghe Bạch Vi nói: “Em có một cách này, không biết có thành công không nhưng cứ phải thử trước đã”.

Bạch Vi nói xong, chúng tôi cùng đưa mắt nhìn cô ấy, tôi ngờ vực cất lời: “Ban nãy, bọn anh nói tiếng Xiêng La mà, nhưng Bạch Vi, em...”

Bạch Vi liếc tôi với vẻ bất mãn, cặp lông mày tô vẽ tỉ mỉ của cô ấy khẽ nhếch lên: “Anh quên em là ai rồi à? Chuyện mà em đã muốn biết thì dù mọi người có nói tiếng Arabi thì cũng không giấu được em đâu”.

Vốn Bạch Vi đem lại cho người ta cảm giác như một nữ thần chốn núi tuyết lạnh lùng thanh cao, nhưng vẻ quyến rũ ban nãy thật sự quá hấp dẫn.

Tôi bật cười, thầm nghĩ thật sự mình đã quên mất chuyện này rồi. Vốn Bạch Vi là viên ngọc quý của nhà họ Bạch, mà tại Thịnh Hải, nhà họ Bạch lại có thế lực to lớn không ai dám cãi lời. Đến cả nhà họ Cung cũng chỉ là con chó của nhà họ Bạch thôi.

Nếu muốn biết chuyện xảy ra ở những nơi khác thì có lẽ chỉ một tin nhắn ngắn thôi là đủ để Bạch Vi hiểu rõ ngọn ngành rồi.

Đám Chu Hỉ Tài không hiểu, nhưng thấy dáng vẻ này của tôi, họ cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói với Bạch Vi: “Cách gì vậy?”

“Dụ rắn rời hang, thừa nước đục thả câu”.

Bạch Vi gằn từng chữ. Cô ấy vừa dứt lời, tôi đã bừng tỉnh, chợt nghĩ ra một cách hay tuyệt, tôi kinh ngạc thốt lên: “Bạch Vi, sao em lại nghĩ ra vậy?”

Bạch Vi nhún vai: “Em nghĩ ra lúc chơi rắn săn mồi”.

Lòng tôi xúc động, những tưởng đây là tình thế vô cùng khó khăn, nhưng sau khi được Bạch Vi chỉ bảo, nó lại chợt trở nên vô cùng nhẹ nhàng, mà bốn người khác lại cứ mơ màng ngẩn ngơ, thấy tôi và Bạch Vi trò chuyện, Chu Hỉ Tài lại thấy sốt ruột.

“Phương Dương, rốt cuộc là cách gì vậy? Mấy người mau nói đi”.

Ba người còn lại cũng lộ vẽ muốn nói lại thôi, tôi cười ha hả, nói: “Hiện giờ nhà họ Cung kinh doanh chung cứ theo lối rất nghiêm ngặt, đây là ưu thế lớn nhất nhưng cũng là điểm yếu lớn nhất của họ. Nếu lợi dụng được điều này, chúng ta có thể nhanh chóng đánh bại họ”.

Roga như đang ngẫm nghĩ cân nhắc mà cúi đầu, Bansha bực bội vỗ vai tôi: “Dương, rốt cuộc là cách gì vậy, cậu nói mau lên đi, cứ lập lờ làm người ta tò mò thế không hay đâu”.

Tôi cười khà nói: “Kế hoạch đại khái là thế này, chúng ta sẽ phái một toán người bao vây nhà trọ, tỏ vẻ đang định tấn công, lúc này hầu hết người trong nhà trọ sẽ ra ngoài phòng vệ, nhưng cũng chỉ là hầu hết đám người thôi. Vì bọn họ biết rõ mình không thể để lọt con tin, nếu con tin xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng toi đời. Vì vậy chắc chắn sẽ có người trông coi bố mẹ tôi”.

Nói rồi, tôi bưng cốc trà trên bàn lên, tôi uống một ngụm rồi nói: “Lúc này chúng ta sẽ xuất phát từ chung cư, phong tỏa tầng trệt, rồi lại điều một nhóm khác leo lên tường chặn đường lui của họ, đương nhiên chúng ta vẫn sẽ giả bộ tấn công. Nhưng đám người bên trong dù có tố chất tâm lý vững vàng tới đâu thì thấy bị tập kích tứ phía cũng sẽ thấy hoảng loạn”.

“Nhưng hoảng loạn thì có ích gì? Dương, bố mẹ cậu vẫn gặp nguy hiểm thôi. Nếu không thì chúng ta đã tấn công họ từ lâu rồi”.

Bansha vẫn mơ màng không hiểu.

Tôi nói: “Ban đầu họ rất trật tự nề nếp, chúng ta chỉ tìm được một đường tấn công, nhưng lúc này chuyện lại khác, chúng ta đã phá vỡ trật tự của họ, nhân cơ hội này, ta sẽ để một tốp người mặc quần áo giống họ, giả làm người của họ, đây gọi là thừa nước đục thả câu”.

Nói rồi, tôi tiếp tục giải thích: “Nếu chúng ta không phái hai nhóm tới để cùng tấn công thì chắc chắn bọn họ sẽ nhận ra mưu kế này, dẫu sao chắc chắn họ cũng đã quen mặt nhau lâu rồi”.

Nói rồi, tôi thấy Bạch Vi bật cười, đôi môi cô ấy cong lên, tạo thành một nét cười kỳ lạ, như đang hỏi tôi: “Em có giỏi không?”

Lúc này Roga là người đầu tiên hiểu ra, y sực tỉnh nói: “Dương, tôi hiểu ý cậu rồi. Chắc chắn trong đám người này có một kẻ thủ lĩnh có khả năng bày xếp tổ chức, vì người này mà trước đó chúng ta mới bị cản trở. Nhưng cũng vì sự tồn tại của tên thủ lĩnh mà đám người trong chung cư chỉ có thể tập trung lực lượng ở một nơi, vậy nên họ buộc phải đưa bác trai bác gái đi, nhưng chung cư quá nhỏ, gần như có thể rõ được mọi ngóc ngách. Lúc này chúng ta lại phái người lẻn vào, nếu kế hoạch thuận lợi là có thể tóm được họ dễ như trở bàn tay!”

Nghe được lời giải thích của Roga, cuối cùng Ốc Trắng và Bansha mới hiểu ra. Chu Hỉ Tài nghe cậu bạn phiên dịch nói xong mới hiểu ý tôi, sau phút yên lặng ngắn ngủi, Chu Hỉ Tài giơ ngón tay cái với tôi: “Cậu cừ thật đấy, không hổ là Phương Dương. Năm đó trộm được đồ lót của con gái nhà người ta nhờ kế hoạch của cậu là tôi đã biết cậu không phải kẻ tầm thường rồi, hôm nay mới phát hiện quả là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài”.

Ban đầu tôi cứ ngỡ cậu ta đang khen tôi, nhưng lời cậu ta nửa thật nửa giả, lại còn nói bằng tiếng Hoa, gương mặt Bạch Vi chợt chảy dài ra, tôi tức giận nói: “Tôi làm gì có cái kế hoạch này đâu mà trộm?”

Chu Hỉ Tài làm bộ nghĩ ngợi: “Cũng đúng, chắc tôi nhớ nhầm”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ lạnh giá trên gương mặt Bạch Vi vẫn không hề vơi bớt.

Ba người nhóm Bansha cũng nhìn chúng tôi với vẻ khó tin, Bansha nói: “Dương, cậu quả là người thông minh xuất chúng”.

Tôi tìm được cách giải quyết sự tình, đang vui vẻ thì lại bị Chu Hỉ Tài trêu chọc khiến tôi trở nên phiền muộn, bèn bất lực cất lời: “Nếu đã lập được kế hoạch sơ bộ rồi thì chúng ta trở về trước đi, rồi sáng mai sẽ vạch kế hoạch cụ thể ở đây. Xong xuôi ta sẽ ra tay luôn, nên lanh lẹ, không được để chậm trễ”.

Chu Hỉ Tài và ba người còn lại cùng tỏ vẻ nghiêm túc, lũ lượt gật đầu đồng ý.

Tôi kéo Bạch Vi đang khó chịu ra ngoài cửa, khi chắc chắn đám canh cửa không nghe được chúng tôi nói chuyện rồi, tôi mới cười khổ: “Bạch Vi, em không tin lời tên nhãi Chu Hỉ Tài kia đấy chứ”.

“Người ta là bạn học thời cấp hai của anh, có quan hệ thân thiết với anh, anh ấy lại rất quan tâm tới bố mẹ anh, có biết nhiều chuyện cũng là điều đương nhiên”.

Dù Bạch Vi không vùng khỏi tay tôi, nhưng giọng điệu cô ấy vẫn thoáng lạnh lẽo.

“Cậu ta đùa đấy, hơn nữa anh cũng không phải loại người đấy”.

Tôi tiếp tục giải thích, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.

Bạch Vi dừng bước, nhìn tôi với vẻ khôi hài: “Ai biết anh có phải loại người đấy hay không? Hồi em mới gặp anh có chuyện gì mà anh không làm được đâu?”

“Trời ơi, bà cô của anh”.

Tôi biết cô ấy đang nhớ lại ngày tôi mới gặp cô ấy, bèn giải thích: “Khi ấy anh mới ra tù, thấy 'kẻ đầu sỏ' là em nên mới quá khích mà. Hơn nữa, anh cũng có thật sự bức ép em đâu, cùng lắm cũng chỉ...”

Nghe tôi nói vậy, tai Bạch Vi đã đỏ bừng, máu nóng tôi xộc lên, tôi chợt ôm lấy cô, hôn lên đôi môi đỏ vừa quyến rũ vừa lạnh lùng của cô.
Chương 384: Tiết lộ

“Cùng lắm anh cũng chỉ... cưỡng hôn em thôi”.

Cảm nhận được sự mềm mại lạnh băng trên môi cô ấy, ôm cơ thể tuyệt đẹp uyển chuyển của cô ấy trong lồng ngực, thậm chí tôi còn có phần không nỡ buông tay, hơi thở Bạch Vi cũng trở nên gấp gáp, cơ thể cô ấy như dần trở nên nóng bỏng.

Tôi vội buông Bạch Vi ra, gương mặt Bạch Vi cũng đỏ bừng, cô ấy thở gấp dồn dập, nhìn tôi bằng gương mặt mang vẻ thẹn thùng, kinh ngạc.

Tôi lẳng lặng đứng cạnh Bạch Vi chờ đợi, đợi hơi thở cô ấy dần bình tĩnh lại, tôi mới đứng dậy nói: “Chúng ta trở về thôi”.

Nào ngờ Bạch Vi lại bất động, tôi quay lại, thấy cô ấy đang khẽ cúi đầu, hai tay kéo vạt áo mình như một đứa trẻ, giọng điệu cô ấy vô cùng dịu dàng, lại hệt như đang khuyên nhủ tôi: “Phương Dương... về sau anh đừng như vậy nữa”.

Nhìn Bạch Vi luôn mạnh mẽ cứng cỏi lại đột nhiên trở nên giống một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, tôi chợt muốn trêu cô ấy, bèn cười nói: “Đừng thế nào cơ?”

“Anh...”

Thấy tôi vờ ngốc, Bạch Vi giận dữ chỉ mặt tôi, nhưng hồi lâu vẫn không thốt nổi một chữ.

Thấy Bạch Vi sắp nổi giận, tôi vội cười xòa nói: “Ha ha, ban nãy anh đùa em thôi, về sau sẽ không như vậy đâu. Bạch Vi, giờ đã khuya rồi, trời lạnh lắm, mau về khách sạn thôi”.

Nói rồi, tôi nắm lấy tay Bạch Vi.

Bạch Vi không phản kháng, cũng không nói gì, mà lòng dạ tôi lại thấp thỏm không yên, không biết một người đẹp còn hấp dẫn hơn cả màn đổi mặt trong kịch hát Tứ Xuyên như Bạch Vi đang nghĩ gì.

Chúng tôi đi tới bên đường, vừa khéo có chiếc taxi chạy ngang qua, tôi vẫy tay, chiếc xe dừng lại. Tôi bèn kéo Bạch Vi ra ngồi ghế sau, báo địa chỉ, tài xế lái xe, hỏi: “Chàng trai, muộn thế này rồi, hai người còn không về nhà đi mà đứng ngoài đường làm gì vậy?”

Nếu tài xế taxi ở nơi khác mà hỏi vậy thì có lẽ tôi sẽ không trả lời, nhưng dù sao giờ tôi cũng đang ở quê nhà Quế Lâm, không biết vì sao mà cảm giác yêu quê lại dâng trào, tôi đáp: “Bọn cháu có chút việc, giờ đang về đây ạ”.

Vì tài xế nói giọng phổ thông có xen lẫn tiếng địa phương Quế Lâm nên tôi cũng dùng giọng quê nhà để đáp lời, cứ đáp qua đáp lại, thế là bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Càng về sau Bạch Vi càng không hiểu lời chúng tôi, cô ấy bèn giận dữ lườm tôi, tôi thầm nghĩ, thích lườm thì lườm, cô ấy lườm chẳng lẽ tôi lại mất miếng thịt nào ư?

Cuối cùng, lúc chuẩn bị xuống xe, Bạch Vi mới hiểu cứ thế này cũng chỉ phí công, cô ấy nghiến răng liếc tôi rồi mới quay đầu nhìn ra ngoài.

Quế Lâm là thành phố du lịch, cũng có nghĩa thật ra trung tâm thành phố cũng chỉ phát triển vừa phải, giờ đã là rạng sáng mà đèn đuốc ngoài đường chỉ còn lác đác, chỉ có hộp đèn neon lấp lánh hai bên đường là còn sáng.

Cảnh tượng u ám là vậy nhưng Bạch Vi lại chợt thốt: “Phương Dương, em rất thích buổi đêm ở nơi này”.

Tôi thấy lạ, bèn nói: “Sao đột nhiên em lại nói vậy?”

“Vì ở đây rất yên tĩnh, không cần phải suy nghĩ về điều gì”.

Bạch Vi như đang tự nói với bản thân, rồi lại quay đầu nở nụ cười với tôi.

Tôi cũng cười, nói: “Nếu em thích thì về sau chúng ta sẽ thường xuyên tới Quế Lâm, ở lại một thời gian dài”.

Lúc cất lời tôi rất để ý rằng với một gia đình giàu sang tột cùng như nhà họ Bạch, cô con gái ngoan ngoãn độc nhất của họ chắc chắn sẽ không chạy theo người khác, dù bố mẹ cô ấy đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, bọn họ cũng sẽ không chịu để cô ấy tới sống với tôi ở Quế Lâm, vậy nên tôi mới khéo léo nói câu này.

Từ chỗ Bansha tới khách sạn bọn tôi ở chỉ mất hơn một tiếng đi xe, lúc xuống xe, vì trò chuyện vui vẻ nên tài xế không chịu nhận tiền, tôi chỉ có thể lẳng lặng nhân lúc bác tài không để ý để đặt tiền vào ghế phụ lái, mong bác có thể nhìn thấy.

Nhìn chiếc taxi rời đi, tôi nói: “Đây là điểm hay của một thành phố nhỏ. Đương nhiên thành phố lớn cũng có cái hay riêng, nhưng nhiều lúc nơi khiến người ta chán ngán nhất lại cũng chính là các thành phố lớn như vậy”.

Tôi thở dài, kéo Bạch Vi tiến vào khách sạn, lễ tân nhận ra chúng tôi, bèn nhiệt tình tiến lại hỏi chúng tôi có cần giúp gì không.

Tôi lắc đầu, đưa Bạch Vi lên tầng, thấy cô ấy vào phòng rồi, tôi bèn mở cửa phòng riêng của mình ra.

Rửa mặt xong, lúc nằm xuống giường cũng đã gần hai giờ sáng, tôi cầm điện thoại, cảm thấy do dự. Tôi băn khoăn không biết có nên gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Bạch Vi không, nhưng lúc này cô gái xinh đẹp khiến tôi ngày đêm thương nhớ cũng đang nằm ở căn phòng kế bên giống tôi.

Suy nghĩ rồi, tôi vẫn bỏ qua ý nghĩ này, có lẽ là nhờ có cuộc điện thoại của Tề Vũ Manh nên quan hệ giữa tôi và Bạch Vi thật sự đã tiến thêm một bước, nếu trước kia tôi mà cưỡng hôn Bạch Vi thì hậu quả nhẹ nhàng nhất sẽ là mình mẩy đau nhức.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Bạch Vi chỉ nhắc nhở tôi một chút, gương mặt ngại ngùng, dáng vẻ yểu điệu, vốn cô ấy đã rất quyến rũ rồi, vẻ yêu kiều ban nãy của cô ấy lại càng khiến người ta tràn đầy ham muốn được bảo vệ cô ấy.

Trong lúc còn đang suy nghĩ về Bạch Vi thì tôi đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, qua tấm cửa sổ thủy tinh chưa bị rèm cửa chắn hết, tôi có thể loáng thoáng thấy màu trắng bạc dâng lên phía chân trời.

Tôi nhìn điện thoại, giờ là tám rưỡi, tôi lắc đầu, không thấy khó chịu chút nào, bèn nở nụ cười khổ. Có vẻ sự mệt nhọc cực độ dạo gần đây đã tôi luyện tôi thành một con quái vật thiếu ngủ nghiêm trọng mà tinh thần vẫn cứ phấn chấn.

Tôi và Bạch Vi xuống tầng ăn sáng, đang chuẩn bị ra ngoài thì di động tôi đã reo lên, sau khi nhận máy, Bansha lên tiếng hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi báo với Bansha thông tin khách sạn nơi chúng tôi ở. Bansha nói, bọn họ sẽ mau chóng có mặt, bảo chúng tôi chờ ở đó.

Cảm nhận được sự nhiệt tình khác lạ của Bansha, tôi cảm thấy ngạc nhiên, trong ấn tượng của tôi, Bansha luôn là một người lười nhác, nếu có thể không làm thì nhất quyết không chịu động tay, nào ngờ hôm nay ông ta lại nhiệt tình như vậy, còn đưa những người khác theo cùng.

Nhưng ngay sau đó tôi đã ý thức được có gì đó sai sai, chẳng lẽ có chuyện rồi sao?

Tôi và Bạch Vi vội vã lên đường, đứng chờ bên cạnh chiếc cầu thang xoắn ốc gần cửa, những người ngoài rất khó nhìn thấy chúng tôi ở đây, nhưng chúng tôi lại có thể thấy rõ động tĩnh trên con đường ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc đã có hai chiếc xe Jinbei dừng lại, ba người Bansha, Roga bước khỏi xe, gương mặt họ thoáng căng thẳng, Bansha tiến lên nhìn tấm biển khách sạn, rồi rút điện thoại, có vẻ đang định gọi điện.

“Bansha!”

Tôi vội cất lời, ba người Bansha thấy tôi, bèn lập tức tiến lại, thấy gương mặt họ đều rất khó coi, lòng tôi có dự cảm không hay, tôi hỏi: “Sao lại vội vã vậy? Có chuyện gì sao?”

Bansha biến sắc: “Dương, chuyện này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không để ý cẩn thận, nhưng...”

Tôi lại càng cau chặt mày, giọng điệu trở nên sốt sắng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Bansha thở dài: “Có biến rồi, chắc là cuộc nói chuyện tối qua của chúng ta đã bị lộ”.

“Bị lộ? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên, những người có mặt hôm qua đều là anh em chúng tôi, hơn nữa trước đó chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, sao lại có người tiết lộ được?

“Một cậu em bên phía chúng tôi... trốn mất rồi”.
Chương 385: Kế hoạch không theo kịp thay đổi

"Nội dung cuộc nói chuyện mà chúng ta nói trong căn phòng ấy, các anh em phía dưới đều là người một nhà cả, cũng không thể giấu được, mọi người sẽ biết nhanh thôi. Lần này chúng ta tới đây, mỗi tháng cũng chỉ dẫn dăm ba anh em, cũng không nhiều, cũng không ai để ý cả. Không ngờ sáng hôm nay một tên đàn em lại nhân lúc đi vệ sinh trốn mất".

Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự tức giận: "Nhưng chúng ta đã xác định thân phận của hắn, chúng ta cũng nhanh chóng liên lạc với cảnh sát Chu, mọi người đều phái người mai phục ở vùng phụ cận. Mếu tên đàn em đó không xuất hiện thì thôi, nếu xuất hiện thì chúng ta nhất định phải lột da hắn!"

Tôi sờ mũi, chuyện này xảy ra hơi vội vàng nên đã hơi mất khống chế: "Chu Hỉ Tài đã cho giải tán đám người bao vây chung cư chưa?"

Ba người Bansha lắc đầu: "Không biết, nhưng nếu suy đoán về lực lượng cảnh sát thì có lẽ một bộ phận cảnh sát đã được điều động qua đó để mai phục".

Lòng tôi chợt có dự cảm không lành: "Chết rồi".

Còn chưa kịp nói gì thì tôi đã vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hỉ Tài, xác nhận xem cậu ta đã giải tán bộ phận bao vây chung cư chưa, mà câu trả lời quả nhiên như vậy.

Tôi thở dài một hơi: "Đi, giờ chúng ta lập tức tới khu chung cư".

Ba người Bansha tuy không hiểu ý tôi nhưng tôi đã nói như vậy thì bọn họ đều không phản đối. Vì lúc tới ba người họ đỗ xe Jinbei bên lề đường nên lúc này chúng tôi không cần bắt xe, tiện hơn rất nhiều.

Sau khi lên xe, đàn em lái xe kia không cần tôi dặn dò đã trực tiếp lái xe tới khu chung cư. Tôi ngồi cạnh Bạch Vi, vốn cô ấy không hiểu tiếng Xiêng La nên không biết chúng tôi đang nói gì, nhưng khi thấy sắc mặt chúng tôi không được tốt lắm, cô ấy cũng hiểu phần nào, thế nên cô ấy hỏi: "Phương Dương, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?"

Bầu không khí im lặng trong xe bị phá vỡ bởi câu nói của Bạch Vi. Tôi gật đầu, nói: "Anh thực sự không ngờ nhà họ Cung sẽ có chiêu này, có lẽ lúc họ liên thủ với Đỗ Minh Hào ở Xiêng La thì đã sắp đặt chuyện này rồi, không ngờ giờ lại dùng vào chuyện này".

Bạch Vi không cùng trải qua chuyện ở Xiêng La với tôi nên không hỏi thêm gì nữa, mà ba người Bansha thấy chúng tôi nói chuyện thì không nghe hiểu câu nào hết, thế nên càng sốt ruột.

Bansha nói: "Dương, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Tới bên ngoài chung cư chặn chúng lại".

Tôi nói xong lại nói tiếp: "Tên đàn em chạy trốn kia có phải người phiên dịch biết nói tiếng Hoa Hạ mà mọi người đưa từ Xiêng La tới không?"

Khuôn mặt ba người Bansha tràn đầy sự nghi hoặc và kinh ngạc, đều bất giác gật đầu.

Roga nói: "Tên đàn em đó được anh Cường nhận sau khi tiếp quản địa bàn của Đỗ Minh Hào. Vì biết tiếng Hoa Hạ, lại khá trung thành nên lần này mới theo chúng tôi đến Quế Lâm, không ngờ lại..."

"Chuyện lần này cũng không thể trách mọi người, không ai ngờ được nhà họ Cung đã sắp đặt nước đi này bất ngờ như vậy".

Tôi lắc đầu, không kìm được mà cười khổ: "Bansha, nếu tôi không đoán sai thì lúc đi ra tên đàn em đó không mang những thiết bị liên lạc như điện thoại đúng không?"

Bansha gật đầu: "Dương, tôi không sợ cậu chê cười, tên đàn em đó là do tôi đem đến. Lần này tới đây để tránh xảy ra vấn đề gì thì mọi người đều không mang điện thoại trừ ba chúng tôi, cũng có nghĩa là trong số những người này chỉ có ba chúng tôi mang điện thoại, những người khác đều không có".

Tôi thở dài: "Có lẽ tên đó vẫn chưa làm lộ kế hoạch của chúng ta".

"Chưa làm lộ?"

Tôi vừa nói xong, một Bạch Vi vẫn luôn bình tĩnh giờ lại không kìm được mà cất lời, ba người kia thì kinh ngạc nhìn tôi, ngay cả đàn em ngồi ở ghế lái cũng liếc tôi qua kính chiếu hậu, dường như muốn nghe xem tôi sẽ nói gì tiếp theo.

"Theo như suy đoán của tôi thì tên đàn em đó không mang theo thiết bị liên lạc, lại không biết đường ở Quế Lâm. Trừ việc biết nói tiếng Hoa Hạ thì gần như không có ưu thế gì nữa, hắn dựa vào cái gì để làm lộ kế hoạch của chúng ta?"

Tôi nói xong, ba người kia đều sững sờ. Bansha nói: "Nhưng hắn có thể đến tìm người nhà họ Cung..."

"Tất nhiên là vậy, nhưng qua sự hiểu biết của chúng ta với nhà họ Cung thì họ đã bắt đầu kế hoạch, bên Quế Lâm hoàn toàn do người của họ phụ trách. Có thể nói là một trạng thái nuôi thả, cho dù tin tức có truyền ra ngoài thì chúng ta cũng không chịu ảnh hưởng gì, chỉ là đưa kế hoạch từ bóng tối ra ánh sáng, tên đàn em trong chung cư cuối cùng vẫn bị chúng ta bắt được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hoặc là nói, đó chính là vấn đề an toàn của bố mẹ tôi. Mà nếu chỉ như vậy thì không có lợi ích quá lớn đối với nhà họ Cung, tên đàn em đó hoàn toàn có thể tiếp tục ở đó, đợi đến lúc quan trọng thì xuất hiện, dù sao trước sau gì thì cũng không cứu được người, vậy sao hắn lại phải tiết lộ chứ?"

Tôi giải thích xong thì thấy miệng khô khốc. Mặt Roga kiểu đã hiểu ra, mà Bansha thì vẫn ngơ ngác, nghe mà liên tục lắc đầu.

"Tôi vẫn không hiểu".

Tôi giả vờ tức giận, nói: "Dù sao thì ông nghe cho kỹ đây, cho dù là tên đàn em đó làm lộ tin tức hay không thì người nhà họ Cung trong chung cư cuối cùng cũng sẽ bị chúng ta bắt thôi, mà an toàn của bố mẹ tôi thì quan hệ mật thiết với việc khoảng thời gian này dài hay ngắn".

Bansha sờ gáy, bối rối gật đầu.

Tôi cũng không quan tâm ông ta có hiểu không, tiếp tục giải thích: "Tôi nghi ngờ rằng mục đích thực sự của tên đàn em đó là thông qua việc nhiễu loạn sự chú ý của chúng ta để nhân lực của chúng ta tách ra đi tìm hắn, nhân cơ hội này liên lạc với người nhà họ Cung trong chung cư, để chúng có cơ hội chạy trốn".

"Fuck!"

"Hóa ra là như vậy!"

Mà tôi giải thích xong thì mặt Roga và Ốc Trắng như kiểu vừa ngộ ra điều gì đó to tát lắm. Bansha suy nghĩ một lúc thì cũng hiểu, kinh ngạc nói: "Ý là buổi sáng khi chúng ta gọi điện cho cảnh sát Chu, sau đó cảnh sát Chu phái một bộ phận cảnh sát đi nói khác mai phục là đã trúng kế rồi sao?"

"Đúng vậy".

Tôi gật đầu: "Vốn lực lượng cảnh sát mà Chu Hỉ Tài cài cắm ở khu vực xung quanh đã đủ để vây bắt người trong chung cư, nhưng giờ nhân số đã giảm đi. Cho dù số lượng giảm đi không nhiều thì cũng đã cho chúng cơ hội để chạy thoát. Thậm chí là nếu chúng đủ quyết đoán thì giờ đã chạy trốn rồi!"

Vừa nói tôi vừa suy nghĩ, càng suy nghĩ lại càng thông suốt, nhưng hậu quả của việc thông suốt chính là sự lo lắng của tôi dành cho bố mẹ càng nghiêm trọng hơn.

Roga ngạc nhiên nói: "Dương, ý anh là có thể họ đã dùng một bộ phận để thu hút hỏa lực, những người còn lại thì đưa bác trai bác gái chạy trốn? Giống như một câu nói của người Hoa Hạ các anh ấy, chó cùng rứt giậu!"

Tôi gật đầu, vốn đây chỉ là một suy đoán, nhưng không ngờ Chu Hỉ Tài lại chia ra một lực lượng cảnh sát thật, suy đoán của tôi cũng thành sự thật.

Nghĩ một lát, tôi lại gọi điện cho Chu Hỉ Tài. Lúc này cậu ta cũng đã vô cùng sốt ruột. Vừa mới dẫn theo người mai phục xong ổn thỏa chuẩn bị bắt người thì lại nghe tin có người muốn chạy trốn từ trong chung cư truyền ra.

Sau khi tôi hỏi một hồi thì biết được, tính cả bố mẹ tôi thì trong chung cư có tổng cộng mười ba người, vừa mới không lâu có tám người xông thẳng ra cửa chính nhưng đã bị lực lượng cảnh sát mai phục từ trước diệt gọn, ba người còn lại thì đưa bố mẹ tôi men theo vách tường, giờ đã không rõ tung tích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom