• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 161-162-163-164-165-166-167-168-169-170

Chương 161







Chương 161: Khiêm tốn



Tôi biết rất nhiều người tập Muay truyền thống không mạnh về đấm, chí ít so với những cú đá tốt như của họ thì đấm không phải thế mạnh của họ.

Nhưng điều này chỉ là tương đối mà thôi, cú đấm của bất kỳ võ sĩ Muay nào cũng không thể coi thường.

Tôi lại ép Song về một phía, làm hẹp không gian của hắn, nghĩ cách áp sát đối phương, khiến hắn không thể phát huy những cú đá của mình.

Mỗi lần ép hắn vào một góc, chúng tôi đều có xô xát kịch liệt, thường thì tôi sẽ trúng một cú gạt chân của hắn, còn hắn thì bị tôi đấm cho vài cú.

Tôi dần thấy hưng phấn hẳn lên, cơn đau nhức trên cơ thể và ánh mắt hung ác của đối thủ, còn có tiếng reo hò, huýt sáo của khán giả ở dưới đều có thể khiến hooc môn trong người tôi tăng vọt.

Khoảng ba phút sau, tôi đã hoàn toàn vào thế, cũng đã quen với cách đánh của Song, biết khi nào hắn dễ lộ ra sơ hở nhất.

Nhưng Song rất thông minh, cũng rất tàn độc. Mỗi lần tiếp xúc, hắn đều dùng chiêu quét chân để đá vào đùi trái tôi.

Vị trí đó đã trúng bốn cú đá, ngoài cảm giác đau ra, một bên chân của tôi ngày càng yếu, thậm chí đã rất khó nhấc lên.

Song cũng chẳng tốt hơn tôi là mấy, hắn đã trúng vài cú đấm của tôi, chỗ lông mày bị rách, xương gò má sưng phù, khóe miệng cũng có vệt máu.

Lúc tôi lại ép hắn vào một góc, nhân lúc tôi bước dài, đối phương quét chân đá một cú thật mạnh vào đùi trái tôi.

Lần này, tôi không đứng vững được nữa, ngã sõng soài.

Song hung hăng bổ nhào tới, định cưỡi lên người tôi.

Thoáng cái, hình như tôi nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Ôn Hân ở phía dưới.

Tôi nhịn cơn đau, đồng thời giơ hai tay lên che đầu, hai chân quấn vào bụng Song, cùng lúc đó gắng sức xoay người, lật hắn xuống dưới.

Tôi không khóa được người đối phương, cũng không muốn dính người xuống sàn nữa, mà để hắn đứng dậy. Tôi chỉ có thể nhân lúc hắn vừa bò dậy, chưa đứng vững để xông qua.

Song trúng một cú đấm của tôi, ánh mắt hắn có một tia cấp bách, nhân cơ hội đó, tôi đấm hắn thêm hai cú nữa, khiến hắn dựa mạnh người vào dây trên sàn đấu.

Sau đó, tôi cứ thế ép hắn về phía đó, không ngừng đấm từ các phía vào khuôn mặt khiến tôi chán ghét của hắn.

Sau khoảng bảy, tám cú đấm, Song mềm oặt người ngã xuống sàn theo sợi dây.

Nhìn Song mặt mày đầy máu nằm bất động dưới sàn, tôi không đánh hắn nữa, mà thở phì phò.

Bên dưới khán đài yên lặng, hooc môn trong cơ thể tôi cũng giảm nhanh, cảm giác hưng phấn hay thậm chí là tàn bạo đó đang nguội dần.

Lúc này, tôi cảm thấy đùi và những chỗ bị đánh trên người mình ngày càng đau nhức.

Người chủ trì cầm micro nhảy lên sàn đấu, cao giọng tuyên bố tôi là người chiến thắng với vẻ mặt cứng ngắc.

Bangsue và Bansha đều nhảy lên sàn đấu, mỗi người một bên đỡ tôi.

Sau khi hít thở một hồi, tôi xua tay ra hiệu mình không sao, rồi chầm chậm đi sang một bên, nhảy xuống khỏi sàn đấu.

“Phương Dương, cậu không sao chứ?”

Ôn Hân chạy tới, luống cuống hỏi.

Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng chạy lại.

“Không sao, chờ tôi một lát. Tôi đi thay đồ rồi bọn mình đi ăn khuya.” Tôi nhếch miệng cười, không cẩn thận nhếch đúng bên khóe miệng bị ăn đấm, nên thấy hơi đau.

Nói rồi, tôi chầm chậm đi vào phòng thay đồ.

Đùi trái tôi thật sự rất đau, tên Song chó má đó thâm thật, cứ nhằm vào đùi tôi mà đá, khiến cho bây giờ tôi không thể nhấc chân lên được.

Tôi vừa đi được vài bước, Willen đã cầm một bình xịt chấn thương và mấy túi chườm đá chạy tơi, vừa căng thẳng hỏi tôi có sao không, vừa xịt lạnh lên chân tôi.

Bình xịt này rất mát, xịt xong rất dễ chịu, cảm giác đau nhức đã nhanh chóng giảm đi.

Sau khi xịt một lúc, Willen chườm túi đá lên đùi tôi, rồi dùng khăn quấn lại, sau đó đưa thêm cho tôi hai túi chườm nữa, bảo tôi dùng để chườm lên khóe miệng.

Tôi có thể nhìn ra ông ta thật sự sợ tôi bị thương, vì ông ta không thể chịu nổi cơn phẫn nộ của Suchat.

Còn Song, hắn đã được mấy người cầm hộp thuốc và khăn lông lên sàn đấu kiểm tra tình hình.

Thật ra hắn cũng không bị thương nặng lắm, chỉ có gương mặt nở hoa thôi, phần lông mày và miệng hắn đều bị rách, xương mũi chắc gãy rồi, xương gò má một bên cũng sưng như cái bánh bao.

Đây cũng là nhờ tôi nương tay, nếu sau khi hắn ngã xuống, tôi vẫn ngồi lên người hắn bồi thêm vài cú đấm, hắn sẽ bị thương nặng hơn, chắc bây giờ phải đưa vào viện rồi mất.

Sau khi về phòng thay đồ, tôi mệt muốn chết, nằm vật ra ghế bất động, để mặc cho Bangsue tháo găng tay cho mình.

“Cậu Dương, cậu giỏi thật đấy. Nếu được huấn luyện chuyên nghiệp thêm một thời gian, chắc chắn cậu có thể lên sàn đấu chuyên được rồi.” Bangsue có vẻ bội phục nói.

Tôi cười khổ: “Đó là nhờ gặp một đối thủ không quá mạnh là Song nên tôi mới thắng được thôi, nếu gặp võ sĩ chuyên nghiệp, chắc tôi không chống đỡ nổi một phút ấy chứ.”

“Cậu Dương khiêm tốn rồi, thật ra Song là người mạnh nhất ở sàn đấu ngầm này. Cậu có thể đánh thắng hắn là có bản lĩnh thật sự. Cú đấm của cậu rất nhanh, lực rất mạnh, lực đánh trả cũng rất tốt, mạnh hơn Song không biết bao nhiêu lần. Điểm thiếu sót duy nhất chỉ là không được huấn luyện chuyên nghiệp và không đủ kỹ thuật nắm bắt thôi.”

“Ha ha, Bangsue, ông biết tôi luyện võ bằng cách nào không?”

“Không, trước kia cậu từng học à?”

“Không.” Tôi lắc đầu, lại cười khổ nói: “Là nhờ Đỗ Minh Cường và người của ông ta đánh tôi đấy. Lúc ngồi tù, tôi ở cùng phòng giam với ông ta. Hai năm đầu mới vào, ông ta trêu tôi như con khỉ, nên hai chúng tôi đánh nhau, lúc nào cũng chỉ muốn đập chết đối phương, cứ dăm ba hôm lại tẩn nhau một trận. Nhưng lúc đó, ông ta lại có vài thằng đàn em ngồi tù cùng, nên lần nào tôi cũng bị đánh cho sống dở chết dở.”

“Chắc ông nhìn thấy mấy vết sẹo trên ngực tôi chứ? Đây đều là do Đỗ Minh Cường và người của ông ta gây ra đấy. Lão khốn đó bảo người của ông ta giữ lấy tôi, sau đó dùng tàn thuốc làm tôi bị bỏng. Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn muốn tẩn cho ông ta một trận.”

Bangsue có vẻ hơi ngạc nhiên: “Chuyện này… thì ra trước kia, cậu Dương và ông Minh Cường là kẻ thù của nhau?”

“Ừm, kiểu kẻ thù lúc nào cũng muốn đập chết nhau ý. Tôi ở trong tù với ông ta hai năm, sau đó có một thằng em tên là La Nhất Chính vào cùng. Nó rất máu, đến mức không màng đến mạng sống luôn. Sau khi có La Nhất Chính làm trợ thủ, tôi mới miễn cưỡng đánh ngang tay được với Đỗ Minh Cường. Sau đó nữa, cứ đánh qua đánh lại mãi lại thành bạn bè với nhau, đúng là kỳ cục.”

“Cậu Dương, cậu với ông Minh Cường đúng là anh hùng tương ngộ. Nếu đổi lại là tôi, có ai mà ngày nào cũng đánh tôi như vậy, chắc tôi không kết bạn với họ được đâu.”

“Bangsue, ông cũng biết câu anh hùng tương ngộ à?”

“Biết chứ, tôi đã đọc không ít sách Hoa Hạ, nên có biết vài thành ngữ và điển cố.”

“Ồ? Ông thích đọc sách sao?”

Bangsue cười he he: “Cậu Dương, nếu tôi nói mình từng học đại học, cậu có tin không?”

Tôi thấy hơi bất ngờ, quan sát kỹ ông ấy một lát, gật đầu: “Tin, ông trông không giống những người khác, kiểu rất lạnh lùng, lịch sự và phong độ.”

“Ha ha ha, cảm ơn lời khen của cậu Dương, đúng là tôi đã học đại học thật. À, cậu Dương ngồi nghỉ chút đi, tôi đi nói với Willen vài tiếng, người của tôi sẽ chờ ở cửa, không cho bất kỳ ai vào.”

“À, cậu Dương, có cần bảo Willen đền tiền không?” Tháo băng vải trên tay tôi xuống xong, Bangsue hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, bảo ông ta mời đàn em của ông uống vài ly là được, còn tôi thì miễn.”

“Được.”

Bangsue đứng dậy, chắp tay chào tôi, sau đó quay người rời khỏi phòng thay đồ.

——————–





Chương 162







Chương 162: Người trọng đạo nghĩa



Chân tôi vẫn rất đau, nên tạm thời tôi không muốn cử động, vì thế tôi lấy quần áo trong tủ đồ, lôi một điếu thuốc trong túi quần ra châm, sau đó lại cầm điện thoại mở WeChat.

Trên WeChat có mấy tin nhắn của Bạch Vi gửi đến, tin xa nhất là mười mấy phút trước, lúc đó, tôi vừa lên sàn đấu.

Tin gần đây nhất là hai phút trước.

Mấy tin nhắn đó của cô ấy đều hỏi tôi hai vấn đề như sau: Anh gặp chuyện gì rồi phải không? Rời khỏi quán bar chưa?

Tôi vừa định nhắn lại, màn hình điện thoại chợt nhấp nháy, có cuộc gọi tới, người gọi được hiển thị là Bạch Vi.

Xem ra cô ấy thật sự quan tâm đến tôi.

Tôi nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Bạch Vi: “Phương Dương, anh sao rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ? Sao không trả lời WeChat của tôi?”

Tôi mỉm cười: “Giám đốc Bạch, tôi không sao, vừa mới đánh nhau trên võ đài với người ta, điện thoại để trong phòng thay đồ, tôi vừa đọc Wechat của cô đây.”

“Anh đấu võ với người ta à?”

“Ừ.”

“Tại sao? Sao phải lên sàn đấu võ? Anh có phải tay đấu chuyên nghiệp đâu, như vậy rất nguy hiểm đấy anh có biết không?”

“Ừ… Vì tôi và người đó có mâu thuẫn, không muốn dùng cách khác để giải quyết, nên lên sàn đấu một trận. Cô yên tâm, tôi thắng rồi, không sao hết.”

Bạch Vi khẽ thở phào một hơi, nhưng không nói gì nữa.

“Giám đốc Bạch, tôi đi tắm đã nha, thay đồ rời khỏi đây, rồi còn đi ăn khuya nữa. Cô đi không? Nếu có thì tôi bảo người đi đón cô.”

Bạch Vi trầm ngâm một lúc: “Bây giờ mấy giờ rồi?

“Chưa đến mười một rưỡi đâu.”

“Muộn quá rồi.”

“Thôi được rồi, nếu cô thấy đói, tôi mua về cho cô vậy.”

Bạch Vi lại không nói gì.

Sau khi trầm ngâm một lát, cô ấy chợt nói: “Anh bảo người đến đón tôi đi, tôi đi xem anh bị người ta đánh thành cái dạng gì rồi nào.”

“Ừ, mười lăm phút nữa cô xuống dưới khách sạn chờ nhé. Tôi bảo người của Bansha tới, họ lái xe Toyota Hiace nhé, kiểu xe thuê ý.”

“Ừ, lát gặp.”

“Lát gặp.”

Ngắt điện thoại của Bạch Vi, tôi tìm số của A Luân rồi bấm gọi.

Lúc ở trên tầng hai của quán bar khi nãy, tôi đã nhìn thấy A Luân, rõ ràng cậu ta rất hoảng sợ, vì tôi đã dặn cậu ta làm hướng dẫn cho các bạn của mình, tiện thể để ý tới họ.

Nhưng đám Từ Triết và Ôn Hân lại chạy tới quán bar của Song, còn A Luân lại không đi theo, cho nên sau đó mới xảy ra nhiều chuyện thế này.

Bansha không dẫn cậu ta vào võ quán, nên chắc giờ cậu ta vẫn đang chờ ở ngoài cổng quán.

Sau khi điện thoại kết nối, quả nhiên A Luân rất hoảng loạn, liên tục xin lỗi tôi.

Tôi hơi mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta, bảo chuyện này không trách cậu ta được, tôi sẽ nói chuyện với Bansha, sau đó tôi bảo cậu ta lập tức đến khách sạn đón Bạch Vi.

Ngắt điện thoại xong, tôi gửi số của Bạch Vi cho cậu ta, sau đó bỏ điện thoại xuống, cầm khăn bông lên, lê cái chân cà nhắc đi tắm.

Tôi tắm xong đi ra, Bangsue đã quay lại phòng thay đồ, bảo với tôi rằng Willen vừa đưa cho ông ấy 100 nghìn baht, nói là đưa tôi dưỡng thương.

Nhưng Bangsue không nhận, nói tôi yêu cầu vậy.

Vì thế Willen cầm tiền, đứng chờ ngoài phòng thay đồ.

Xem ra, quả nhiên Song không bị thương nặng, Willen biết tôi nương tay nên muốn bỏ chút tiền làm tôi vui, tránh để tôi nói những lời không hay về ông ta trước mặt Suchat.

Tôi mặc quần áo cẩn thận, thu dọn đồ đạc, rồi cùng Bangsue đi ra ngoài.

Willen đứng ở ngoài cửa, vừa thấy tôi đi ra, ông ta đã có vẻ áy náy và quan tâm hỏi: “Cậu Dương, chân cậu không sao chứ?”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Tôi không sao, chuyện nhỏ ấy mà, không đáng ngại.”

“Cậu Dương, lần này thật sự xin lỗi cậu, tôi nhất định sẽ dạy dỗ Song cẩn thận. Ở đây có 100 nghìn baht, là tiền để cậu Dương đi viện kiểm tra và dưỡng thương, cậu cầm đi. Chờ vết thương của Song lành hẳn, tôi sẽ bảo nó đích thân đến tìm cậu xin lỗi.”

Nói rồi, Willen đưa một xấp tiền cho tôi.

Tôi không nhận, mà vỗ vai ông ta: “Willen, nếu tôi muốn tiền thì không chỉ 100 nghìn thôi đâu. Ông yên tâm, ân oán giữa tôi và con trai ông đã giải quyết xong trên sàn đấu rồi, sau này tôi sẽ không tìm hắn gây phiền phức nữa. Còn về phía ông Suchat… Ông Bangsue cũng sẽ truyền đạt lại lời tôi nói cho ông ấy nghe.”

“Cậu Dương, cậu…”

“Được rồi, tôi nói rồi, ân oán của tôi và Song đã giải quyết xong trên sàn đấu, ông cất tiền đi đi.”

Willen có vẻ rầu rĩ, ông ta vẫn cầm xấp tiền đó.

Bangsue nhìn hơi chướng mắt nên mất kiên nhẫn nói: “Willen, cậu Dương là người trọng đạo nghĩa, là đối tác của ông Suchat và ông Minh Cường ở Chiêng Ray. Ông lấy 100 nghìn baht ra để sỉ nhục đạo nghĩa của cậu ấy à?”

“Không dám! Tôi không dám!” Willen vội cất tiền đi, rồi cung kính khom người chắp tay với tôi, nói: “Cảm ơn cậu Dương, cậu xứng đáng là người mà tôi phải kính nể.”

“Chút chuyện vặt vãnh thôi, ông đừng phóng đại lên thế. À, tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Vâng, để tôi tiễn cậu Dương và ông Bangsue ra ngoài, tôi luôn chào đón cậu Dương đến chơi.”

Tôi không đáp lời, thầm nghĩ sau này chắc chắn mình sẽ không đến đây nữa.

Đám Từ Triết và Ôn Hân đang đứng cách đó không xa, thấy tôi đi ra, họ chạy lại, quan tâm hỏi tôi có sao không.

Tối hôm nay, không biết tôi đã nói bao nhiêu lần câu không sao rồi.

Willen đích thân tiễn chúng tôi lên tầng một, rồi ra tận ngoài cửa quán. Thấy chúng tôi không có xe, ông ta còn chủ động đề nghị dùng xe của mình để đưa chúng tôi đi.

Tôi nói mình đã có xe rồi, lát nữa sẽ tới.

Bangsue và hai đàn em của mình có xe, nhưng vẫn đứng cạnh tôi. Xem chừng phải đưa tôi về khách sạn an toàn, bọn họ mới coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà Suchat giao phó.

Tôi nói với Bangsue, lát nữa còn phải đi dạo với các bạn, bảo ông ấy và người của mình về trước, tôi tự đi dạo phố một mình được.

Bangsue vốn không đồng ý, nhưng tôi cứ nói đi nói lại, cuối cùng ông ấy cũng phải gật đầu.

Sau khi chào tạm biệt tôi, bọn họ lên một chiếc xe Honda ở ven đường rời đi.

Còn Bansha, sau khi tôi khuyên nhủ vài câu, ông ta cũng đi về cùng đám đàn em.

Chờ mấy phút sau, một chiếc Toyota quen thuộc đã chầm chậm dừng trước cổng quán bar.

Cửa xe mở ra, A Luân và Bạch Vi cùng đi xuống, hầu như họ cùng hỏi một câu “Anh không sao chứ”, điểm khác duy nhất chỉ là xưng hô.

Tôi cười khổ lắc đầu: “Tối nay, tôi đã nghe mười mấy câu hỏi như này rồi. Tôi đứng lù lù một đống ở đây thế này, hai người nghĩ tôi có làm sao không?”

“Thế… Các bạn học của anh đâu?” A Luân lại dè dặt hỏi.

Tôi chỉ vào mấy bạn học ở bên cạnh: “Cậu tự đếm đi, xem có thiếu ai hay có ai cụt tay mất chân không.”

A Luân nghiêm túc đếm thật, còn cẩn thận quan sát xem có ai thiếu tay hay chân không.

Một lát sau, cậu ta thở phào một hơi.

“Nào, để tôi giới thiệu. Đây là giám đốc Bạch, cấp trên trực tiếp của tôi, giám đốc tiêu thụ của Phần mềm Trí Văn.”

Nói rồi, tôi lại giới thiệu mấy người bạn học cho Bạch Vi.

Lúc này, tôi mới phát hiện ánh mắt của Hoàng Lễ Thành luôn dán lên khuôn mặt của Bạch Vi. Ánh mắt này hình như có vẻ hơi si mê, lại khiến tôi hơi muốn đánh cậu ta.

——————–





Chương 163







Chương 163: Không được cười



“Giám đốc Bạch, chào cô, không ngờ lại được gặp cô ở đây.” Ôn Hân khách sáo nói, đồng thời chủ động giơ tay tỏ ý muốn bắt tay với Bạch Vi.

Bạch Vi đã nhìn thấy Ôn Hân trong clip, vừa nãy tôi cũng nhắc đến tên của Ôn Hân với cô ấy trong điện thoại, nên bây giờ gặp gỡ, hai người họ cũng không có quá nhiều nghi hoặc.

“Xin chào, rất vui được gặp cô, cô là Ôn Hân đúng không? Tôi đã nghe Dương nhắc đến cô. Ngoài ra, tôi cũng phải xin lỗi cô, trí nhớ của tôi hơi kém, nhất thời chưa nhớ ra chúng ta từng gặp nhau ở đâu.”

Ôn Hân vội xua tay: “Giám đốc Bạch không cần phải xin lỗi, đó là chuyện của năm năm trước rồi. Tại một bữa tiệc tối, lúc đó, chúng ta cũng không nói chuyện với nhau. Vì giám đốc Bạch từ chối lời tỏ tình của người khác trước mặt mọi người, tôi có ấn tượng rất sâu với cô, nên mới nhớ thôi.”

Bạch Vi hồi tưởng lại một lúc, lập tức hiểu ra: “Tôi nhớ rồi, ông Ôn Thừa là ông nội của cô đúng không?”

“Ừm, đúng rồi.”

“Bảo sao, tôi cứ thấy cô quen quen, nói ra đúng là trái đất nhỏ thật, không ngờ cô và Phương Dương lại là bạn đại học của nhau.”

“Được rồi, chúng ta tìm chỗ nào vừa ăn khuya vừa nói chuyện đi.”

Tôi biết một khi phụ nữ nói chuyện là không dứt ra được, nên kịp thời lên tiếng cắt ngang lời bọn họ.

“Ok, đi thôi, lên xe rồi tính.”

A Luân nhanh nhẹn mở cửa xe, Bạch Vi và Ôn Hân ngồi vào xe trước tiên, Lưu San San và mấy cô gái khác cùng lên xe theo.

“A Dương, cô sếp này của cậu xinh thật đấy.” Nhân lúc người khác đã lên xe, Từ Triết đột nhiên đi tới gần tôi nói khẽ.

Tôi mỉm cười: “Ha ha, đúng là xinh thật.”

“Cậu và cô ấy có gì đó với nhau rồi đúng không?” Từ Triết nháy mắt với tôi, mặt thì đầy vẻ sâu xa.

“Có cái mông ý, lên xe mau lên.”

“Đừng giả đò nữa, nếu không có tí chấm mút gì, đêm hôm khuya lắc khuya lơ, cô ấy chạy tới ăn khuya với cậu chắc?”

“Cô ấy biết Ôn Hân, đến gặp Ôn Hân đấy.”

“Sao cô ấy biết Ôn Hân ở đây?”

“Tôi nói.”

“Không đúng, rõ ràng vừa nãy cô ấy nói không nhớ Ôn Hân…”

“Thằng này lắm mồm thế nhỉ, lên xe nhanh.”

Tôi thấy hơi mất kiên nhẫn, đẩy mạnh Từ Triết lên xe.

Sau đó, tôi phát hiện Hoàng Lễ Thành vẫn đang đứng bên cạnh, cậu ta có vẻ lúng túng nhìn tôi.

“Ngây ra đó làm gì? Lên xe đi.” Tôi hất cằm về phía chiếc xe.

Mặt Hoàng Lễ Thành có vẻ mặt như bị táo bón, sau khi rầu rĩ một hồi, cậu ta mới áy náy nói: “Phương Dương, ban nãy ở quán bar… Chuyện ở quán bar, xin lỗi nha. Tôi không cố ý đâu, tại lúc đấy hơi căng thẳng, nên buột miệng, cậu đừng để bụng nhé.”

Tôi không để tâm, mỉm cười: “Không sao, tôi không để bụng đâu, mau lên xe thôi.”

“Ừ, cảm ơn.”

Hoàng Lễ Thành cảm kích gật đầu, sau đó lên xe.

Tôi ngồi vào ghế lái phụ theo thói quen, vừa cầm túi đá tiếp tục chườm lên đùi, vừa hỏi A Luân gần đây có quán ăn đêm nào khá ngon không.

Lên sàn đánh đấm một trận xong, giờ bụng tôi đã đói meo.

Bạch Vi và Ôn Hân rất nhanh đã trở nên thân thiết, cả đoạn đường không ngừng trò chuyện. Từ Triết và mấy bạn nam khác thì phấn khích nói chuyện về quá trình trên sàn đấu của tôi và Song.

Xiêng La là một đất nước có nhịp sống rất chậm, nếu tỷ phú của Hoa Hạ đưa văn hóa làm việc 996 sang đây, chắc sẽ bị xua đuổi mất.

Ở đây, đa số người Xiêng La chỉ làm việc sáu tiếng một ngày. Buổi sáng, họ thường dậy muộn, nên đương nhiên tối cũng không đi ngủ sớm, mười một giờ đêm, đường phố vẫn còn không ít người.

A Luân đưa chúng tôi đến một quán nước nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, nhưng khá đông khách, cạnh đó còn có mấy sạp hàng bán hoa quả và đồ ăn vặt. Đám Ôn Hân và Từ Triết lập tức bị những món ăn đầy màu sắc đó thu hút.

Không thể không nói, đồ ăn ở đây rất rẻ, đặc biệt là hoa quả. Chỉ có điều, Chiêng May nằm ở phía Bắc Xiêng La, cách biển quá xa, nên ít đồ biển hơn thành phố phía Nam, giá cả đương nhiên cũng khá đắt.

Với hiểu biết của tôi về Bạch Vi, trước kia, cô ấy cũng là một người thích ăn ngon. Nhưng lúc này, hình như cô ấy không hề hào hứng chút nào, chỉ hơi cau mày nhìn chăm chăm vào cái chân khập khiễng của tôi.

“Bị thương có nặng không?” Nhân lúc những người khác đều chạy đi gọi đồ nướng và mua hoa quả, cuối cùng cô ấy không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tôi lắc đầu: “Bị thương ngoài da thôi, ngủ một giấc là khỏi.”

Cô ấy giơ điện thoại lên, chĩa màn hình về phía tôi, nói: “Clip anh đánh nhau trên sàn đấu với người ta cũng được tung lên mạng rồi, quá trình thế nào tôi đã xem cả. Bị người ta đá cho bao nhiêu phát như thế, mà còn nói không nặng.”

Tôi liếc nhìn, trên đó quả thực có bức ảnh tôi đánh nhau với Song, đấu võ lén kiểu này không phải thường cấm quay phim chụp ảnh à? Đoạn clip này bị đưa lên mạng rồi, công việc quản lý võ quán của Willen sẽ khó làm ăn đây.

“Hay là đi bệnh viện khám đi?” Bạch Vi lại nói.

“Bị thương nhẹ không cần đi viện đâu, tôi chườm đá tiếp là ổn mà.”

“Nhỡ đâu bị tổn thương xương khớp thì sao?”

“Yên tâm, lúc ngồi tù cứ dăm ba bữa tôi lại bị thương một lần, còn nặng hơn bây giờ nhiều, thế mà có làm sao đâu.”

Bạch Vi bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế anh tự chú ý, nếu cảm thấy có gì không ổn thì phải đến bệnh viện ngay, đừng lấy sức khỏe ra làm trò đùa.”

“Được, tôi sẽ chú ý. Không nói đến chuyện này nữa, cô muốn ăn gì?”

“Ừm… Hình như không muốn ăn gì cả.”

“Tôm nướng than, cá biển nướng muối, cà ri cua, sò nướng cay, cô thích món nào? Hay mỳ Tom Yum của quán bên kia? Hay cơm rang, sầu riêng?”

“Tôi không thích ăn sầu riêng, còn những món khác… Anh xem thích ăn gì thì gọi.”

“Ừ, để tôi xem họ gọi những món gì rồi đã.”

Tôi thật sự rất đói, hơn nữa ở đây có rất nhiều món tôi thích. Sau khi đi qua hỏi các bạn, tôi mới phát hiện đám Từ Triết và Ôn Hân đã gọi rất nhiều món, Lâm Tĩnh và mấy cô gái cũng mua rất nhiều hoa quả ở sạp bên cạnh.

Tôi đi sang mấy quán bên cạnh gọi một phần cơm rang, cua nướng không bỏ cà ri và sò nướng cay, bảo họ làm xong thì mang sang bên này.

Lúc quay lại quán nướng, tôi phát hiện Bạch Vi và Ôn Hân đang đứng cạnh nhau, đầy thích thú lựa đồ nướng.

Ban nãy lúc tôi hỏi Bạch Vi, cô ấy còn nói không muốn ăn gì. Nhưng bây giờ, tôi vừa quay đi một cái đã trông thấy dáng vẻ háu ăn của cô ấy rồi.

Hình như cô ấy có vẻ hơi rụt rè trước mặt tôi.

Sau khi chờ các món nướng và các món ngon được đặt lên bàn, hình như cô ấy không còn rụt rè nữa, mà ăn nhanh không kém một ai.

Lần trước, tôi đi ăn với cô ấy ở phố Nimman cũng vậy, khi thấy đồ ăn ngon, Bạch Vi đã có dáng vẻ hoàn toàn khác khi làm việc.

“Ban nãy còn thấy không có khẩu vị, nhưng tự dưng lại thấy đói, chắc do tối tôi chưa ăn được mấy.”

Dường như cảm thấy được ánh mắt nhịn cười của tôi, cô ấy khẽ giải thích một câu.

“Ừm, đói thì ăn nhiều vào.”

“Không được cười.”

Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được phì cười.

Cô ấy lườm tôi một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn.

Ôn Hân ngồi phía bên kia cạnh Bạch Vi nhìn cô ấy, rồi ngoảnh sang nhìn tôi.

Từ trong ánh mắt của Ôn Hân, tôi cảm thấy có một điều gì đó mơ hồ.

——————–





Chương 164







Chương 164: Xúc động



Chắc chắn cô ấy nhìn ra được quan hệ giữa tôi và Bạch Vi rất mờ ám, cũng hiểu sự mờ ám ấy có nghĩa là gì.

Tôi cũng biết cô ấy có ý với tôi, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, và cũng không biết điểm nào ở mình có thể khiến cô ấy thích.

Về điểm này thì tôi chịu, thật khó mà tưởng tượng một người con gái chẳng nói được mấy câu với mình trong suốt bốn năm học đại học, bảy năm sau gặp lại, mình lại phát hiện cô ấy có ý với mình.

Chuyện này nói ra ngay cả tôi cũng không tin, nhưng tôi thực sự cảm nhận được điều đó.

Trừ khi cảm giác của mình sai, suy đoán lung tung.

Vì cuộc đối thoại giữa tôi và Bạch Vi cùng câu dọa dẫm mập mờ của cô ấy, trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh. Ngoại trừ Ôn Hân, đám người Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng hiếu kì nhìn tôi và Bạch Vi.

Dường như Bạch Vi có chút xấu hổ, chỉ vùi đầu vào ăn, nhưng gương mặt xinh đẹp ấy lại hơi đỏ lên.

“À, lúc nãy là ai bảo các cậu đến quán bar đó vậy?” Để gở bỏ sự lúng túng, tôi tìm đại một chủ đề hỏi.

“Cậu ta dẫn bọn tôi đi đấy.” Từ Triết chỉ vào Hoàng Lễ Thành.

Hoàng Lễ Thành tỏ ra hơi phiền muộn: “Trước kia, tôi nghe một người bạn nói không khí ở đó rất tốt, cho nên mới đề nghị đến đó, ai ngờ lại là một nơi như vậy, là lỗi của tôi.”

Từ Triết cười hì hì vài tiếng: “Lúc ở quán bar, A Dương bảo cậu giữ lại tiền bao bọn tôi ăn chơi đấy, còn nhớ không?”

Hoàng Lễ Thành rất lúng túng, sắc mặt bứt rứt đến mức đỏ lên.

“Từ Triết, anh làm gì thế? Lúc đó, Hoàng Lễ Thành cũng là có ý tốt muốn đền tiền cho xong chuyện, huống hồ chuyện cũng đã qua rồi, còn nhắc đi nhắc lại làm gì.” Lâm Tĩnh có chút bất mãn đánh lên tay Từ Triết một cái.

“Anh đùa thôi mà, không cần nghiêm túc vậy chứ.” Từ Triết cười giễu xoa xoa tay.

Hoàng Lễ Thành bỗng cười một cách thản nhiên: “Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được, bữa khuya này tôi mời, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, không cần khách sáo, chi phí ngày mai đi chơi cũng tính hết cho tôi.”

“Ây, Từ Triết nói đùa đấy, cậu tưởng thật làm gì.”

“Đúng vậy, từ đầu đã quyết chia đều chi phí đi du lịch rồi, để cho một mình cậu trả thì bọn tôi áy náy lắm.”

Tôi cũng cười tiếp lời: “Hoàng Lễ Thành, lúc đấy tôi cũng chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để trong lòng. Hay là bữa ăn này cậu bao, ngày mai ngày kia đi chơi thì vẫn chia đều, cậu thấy sao?”

Hoàng Lễ Thành bối rối một lúc, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy được, bữa ăn này tôi bao, mọi người cứ ăn uống no nê. Nào, tôi mời mọi người một ly.”

“Đúng rồi, ở chỗ quán bar đã thanh toán chưa?” Lúc bưng ly rượu lên, tôi chợt nhớ tới vấn đề này.

Đám Hoàng Lễ Thành và Ôn Hân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.

“Chưa, quán bar đó bảo cứ dùng đồ trước rồi tính tiền sau, tôi nhớ lúc rời đi là cứ thế theo cậu xuống dưới luôn, không ai thanh toán cả.”

“Chưa thanh toán thì thôi, coi như bọn họ đền chút tiền rượu vậy. Nào, cạn ly.”

Nói rồi, tôi nâng ly rượu trong tay lên.

Lúc ở quán bar, tôi ngồi chưa kịp ấm chỗ đã xảy ra chuyện, chỉ mới uống được vài ly bia, khai vị chứ chưa uống thỏa mãn cơn ghiền.

Bây giờ có đồ nướng, hứng uống rượu của tôi lại nổi lên rồi.

Sau khi gạt bỏ chủ đề lúng túng vừa rồi, Hoàng Lễ Thành và Từ Triết bắt đầu sôi nổi trở lại. Ôn Hân sau một lúc yên lặng ngắn ngủi cũng nói chuyện với Bạch Vi rất vui vẻ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trong khi uống rượu, Lưu San San đang lướt xem điện thoại bỗng nói một câu “Phương Dương, cậu nổi tiếng rồi”.

Sau đó, cô ta nói với tôi, trên một APP video trong nước xuất hiện clip chúng tôi ở quán bar và tôi trên sàn đấu quyền Muay, còn có người cắt ghép hai đoạn video đó đăng lên. Mặc dù ở trong nước đã qua mười hai giờ đêm, nhưng lượt bấm xem video được cắt ghép đó đã tăng lên rất cao chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, hơn nữa còn được chia sẻ đến diễn đàn Tieba và những phương tiện truyền thông không chính thống.

Tôi không quá bất ngờ, bởi vì Bạch Vi đã nói cho tôi biết chuyện video được đăng lên.

Nhưng những bạn học khác tỏ rõ rất phấn khích, vì họ cũng có mặt trong video.

“A Dương, đến hôm nay tôi mới phát hiện hóa ra cậu lại lợi hại như vậy, học võ từ lúc nào thế?” Từ Triết đột nhiên rất hiếu kì hỏi.

Tôi lắc đầu: “Đã học bao giờ đâu, nhờ thời gian ngồi tù đánh nhau với người trong đó đấy.”

“Oa, cậu thường xuyên đánh nhau với người ta khi ở trong đó à?”

“Trong đó thật sự đen tố thế à?”

“Có phải khác với trong phim không?”

Mấy người bạn học mồm năm miệng mười hỏi liên tiếp.

Tôi lại lắc đầu, cười đáp: “Không khoa trương như trong phim, thật ra trong đó quản lý rất nghiêm, chỉ tại tôi ở chung phòng giam với mấy kẻ điên mà thôi.”

“Kẻ điên?”

“Một cách ví von thôi, chính là chỉ mấy kẻ thích gây sự giải sầu ý.”

Hoàng Lễ Thành đột nhiên hỏi: “Phương Dương, tôi nghe nói lúc đó cậu vào tù là vì tội cố ý gây thương tích, nhưng trước đây cậu không hề thích gây sự mà, sao lại đánh người ta bị thương? Tôi còn nghe nói thật ra là cậu làm việc nghĩa cứu người, ngược lại bị người ta báo cảnh sát bắt, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy câu hỏi này, tôi vô thức liếc sang Bạch Vi.

Vừa khéo cô ấy cũng ngoảnh sang nhìn tôi.

Tôi thấy sự phức tạp trong mắt cô ấy, biết cô ấy muốn làm gì, thế là giành trước cười nói: “Lúc đó chỉ là xảy ra chút hiểu lầm thôi, tôi cũng đã đánh người ta bị thương thật, thương tích rất nặng. Bỏ đi, chuyện đã qua lâu thế rồi, không nhắc tới cũng được, nào, uống rượu.”

Nói rồi, tôi lại bưng ly rượu lên.

Chuyện Bạch Vi chính là người phụ nữ năm đó tôi chỉ nói với Đàm Hữu Ngân, đến Từ Triết và Lâm Tĩnh từng ở chung nhà, tôi cũng không kể cho bọn họ.

Cho nên, các bạn học ở đây không ai biết người phụ nữ hại tôi ngồi tù năm đó lại đang ngồi ngay bên cạnh tôi, hơn nữa quan hệ lại còn hơi mờ ám.

Tôi cũng không biết đây là duyên phận hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, tóm lại là thế giới này có lúc sẽ rất kỳ lạ.

Thấy tôi không muốn nhắc đến chuyện đó, Hoàng Lễ Thành không hỏi tiếp nữa, những bạn học khác cũng không nói thêm về chuyện này, mà là chuyển sang chủ đề khác.

Gần một giờ sáng, chúng tôi mới tàn cuộc.

A Luân đưa nhóm Ôn Hân về khách sạn trước, sau đó lại đưa tôi và Bạch Vi về khách sạn của chúng tôi.

Trên đường đi, Bạch Vi đột nhiên nói “Phương Dương, xin lỗi”.

Tôi thấy hơi nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?”

“Bởi vì chuyện anh ngồi tù.”

“Ôi dào, không phải trước kia cô đã xin lỗi tôi rồi à.”

“Nhưng mỗi lần tôi nghĩ đến cuộc sống anh phải trải qua trong tù, nghĩ đến vết sẹo trên ngực anh, tôi lại rất áy náy, rất tự trách, cũng rất hối hận. Nếu năm xưa, tôi không trốn chạy, anh cũng không đến nỗi phải chịu những đau khổ này.”

Tôi không để bụng cười nói: “Cô không cần tự trách, đây có lẽ là số phận của tôi. Nếu ông trời bắt tôi phải ngồi tù thì cho dù không gặp cô, có lẽ cũng sẽ vì chuyện khác. Hơn nữa, không phải bây giờ tôi vẫn rất tốt đấy sao? Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, cô nên nghĩ rằng nếu không có chuyện đó, có lẽ chúng ta sẽ không quen nhau.”

Sau khi nghe tôi nói những lời này, Bạch Vi cúi thấp đầu im lặng, có lẽ là bị câu nói cuối cùng của tôi làm xúc động.

——————–





Chương 165







Chương 165: Nghiêm trọng



Thật ra chuyện này là do số mệnh an bài, nếu không vì ngồi tù, tôi và cô ấy cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế.

Sau khi trầm mặc vài giây, Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, trong ba năm đó có phải anh rất hận tôi không? Kể cả sau khi ra ngoài, lúc vừa vào công ty làm việc ý.”

Tôi thẳng thắn gật đầu: “Trước kia đúng là tôi có hơi hận thật. Lúc đó, tôi tưởng cô biết tình trạng của tôi, nhưng lại thấy chết không cứu.”

Bạch Vi gật đầu: “Đúng là lỗi của tôi, tôi không nên trốn tránh, cứ tưởng giao việc này cho chú Thành xong, chú ấy sẽ giải quyết ổn thỏa. Thật ra, về sau tôi có hỏi chú ấy thì chú ấy bảo anh không sao rồi. Cho đến tận khi gặp lại anh, tôi gọi cho chú ấy hỏi thì mới biết sự thật. Chú ấy bảo người nhà tôi bảo chú ấy phải làm như vậy, vì chuyện này, mà tôi đã cãi nhau với người nhà một trận.”

Tôi mỉm cười: “Dù gì thì chuyện cũng đã qua, quên nó đi, cứ nhắc lại chuyện quá khứ mãi chẳng có ý nghĩa gì cả, không phải bây giờ tôi đang sống rất tốt đấy sao?”

“Ừm, tôi không nhắc nữa. À, tôi còn chuyện này muốn xin lỗi anh. Mấy hôm trước lúc anh đi uống rượu về, tôi không nên nói những lời đó với anh, là tôi không đúng, xin lỗi nhé.”

Tôi ngẩn ra, cười đáp: “Không có gì, tôi biết cô cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi.”

“Bây giờ nhớ lại tôi thấy mình ích kỷ quá, cứ muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên anh, tôi không nên làm như thế. Anh cũng có nguyên tắc của mình, trọng tình trọng nghĩa với bạn bè. Đỗ Minh Cường đã giúp đỡ anh, nếu anh xa lánh ông ta để bảo vệ bản thân, có lẽ anh sẽ trở thành một người khác, không còn là con người thật của anh nữa.”

Tôi im lặng, không biết nên đáp lại cô ấy thế nào.

Cô ấy nói đúng, nếu tôi cố ý xa lánh Đỗ Minh Cường là làm trái với lương tâm của mình, điều này sẽ khiến tôi không còn là chính mình nữa.

Nếu Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào quyết sống mái với nhau, khi ông ta cần tôi, chắc tôi cũng không thể từ chối.

Không phải là tôi không có cách từ chối, mà là không thể từ chối lương tâm của chính mình.

Chỉ mong sao chuyện đó đừng xảy ra.

“Anh không trách tôi chứ?” Bạch Vi chợt hỏi.

Tôi vội lắc đầu: “Không, tôi đâu có nhỏ nhen thế.”

“Thế thì tốt.”

“Ngày mai, tôi và đám Ôn Hân sẽ đi chùa Trắng đền Đen chơi, cô đi không?”

“Thôi, vì trước kia tôi đi rồi. Tôi cho anh nghỉ phép mấy ngày để đi chơi với họ đấy.”

“Đảo Phuki thì sao? Đến lúc đó, cô cùng đi nhé?”

“Ừm… Không biết có rảnh không nữa, đến lúc ấy rồi tính.”

“Ok.”

Nói rồi, tôi ngoảnh sang nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Chiếc xe vừa hay dừng lại chờ đèn đỏ, tôi nhìn thấy có một chiếc Lexus có kiểu dáng rất đẹp dừng ven đường, người ngồi ở ghế lái trông rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.

Lúc tôi đang cố nhớ lại xem đã gặp người đàn ông này ở đâu, cửa sau của chiếc Lexus đó đã mở ra, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trông cũng rất quen mặt bước xuống.

Tôi không khỏi ngẩn người, tôi nhớ cô gái này. Lần trước sau khi ra ngoại ô gặp Suchat và Sangsu, lúc Đỗ Minh Cường đưa tôi về, nửa đường có đón một người tình của ông ta, tên là Ngải Lệ Toa, là con lai, trên vai có săm hình một con bướm trông sống động như thật.

Bây giờ, cô gái xuống xe ở ven đường cũng là con lai, gương mặt trông rất quen, dù cách khoảng năm, sáu mét, tôi cũng có thể nhìn thấy rõ hình săm con bướm sinh động như thật trên bả vai của cô ta.

Cô ấy chính là Ngải Lệ Toa, người tình của Đỗ Minh Cường.

Điều khiến tôi nghi hoặc là sau khi bước xuống khỏi chiếc Lexus, Ngải Lệ Toa lại ngồi lên một chiếc taxi vừa hay đi ngang qua.

Cô ta là người tình của Đỗ Minh Cường, ông ta đã đến Chiêng May rồi, mà không gọi cô ta đến qua đêm sao?

Có lẽ ông ta còn có người tình khác ở Chiêng May.

Hoặc có thể là hành sự xong, Đỗ Minh Cường gọi người đưa cô ta về.

Không đúng, lần này Đỗ Minh Cường lái chiếc Mec S600L đến Chiêng May, chứ không phải là Lexus, tôi cũng chưa thấy ông ta ngồi xe Lexus bao giờ.

Vả lại, người mà ông ta dẫn theo tôi đều biết cả, tài xế lái chiếc Lexus này không phải là người của ông ta.

Tại sao sau khi xuống xe Lexus, Ngải Lệ Toa lại đổi sang một chiếc taxi? Cô ta đang che giấu hành tung hay cắt đuôi người bám theo? Tại sao phải làm như vậy?

Không lẽ, Ngải Lệ Toa đang cắm sừng Đỗ Minh Cường ư?

Tài xế trên chiếc Lexus là ai?

Rõ ràng tôi trông người này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, hình như tôi từng gặp ở trang viên của Đỗ Minh Cường, nhưng lại chưa thể xác định.

Thật ra, tôi cũng không biết mối quan hệ nhân tình có tính là mọc sừng hay không, nhưng dù thế nào thì đây cũng không phải chuyện tốt lành gì với Đỗ Minh Cường.

Thậm chí, trực giác còn cho tôi biết có lẽ chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả mọc sừng.

Trong lúc tôi đang thấy đầy nghi hoặc, chiếc Lexus đã chạy trên đường, đứng song song cạnh chiếc Toyota của tôi chờ đèn đỏ, nên tôi đã nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông đó hơn.

Lúc này, chiếc taxi chở Ngải Lệ Toa đã xuất phát, không quay đầu lại, mà chạy tới phía sau chiếc Lexus, cũng đang chờ đèn đỏ.

Điều này có nghĩa là Ngải Lệ Toa và người đàn ông đó đi cùng một hướng, đủ để chứng minh cô ta đổi xe giữa đường là cố ý.

Tôi bảo A Luân đừng vội khởi động xe ngay, chờ đèn xanh sáng, chiếc Lexus đó phóng đi rồi, tôi dùng điện thoại chụp lại biển số.

Nhưng tôi không bảo A Luân bám theo chiếc xe đó, vì đang có Bạch Vi ở đây, tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi về khách sạn, tôi và Bạch Vi đi lên tầng. Sau khi tạm biệt nhau ở cửa, tôi đi về phòng mình.

Vừa vào phòng, tôi đã lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Minh Cường.

Chuông reo một lúc, Đỗ Minh Cường mới nghe máy, giọng nói của ông ta lười nhác, rõ ràng đã ngủ rồi.

“Anh Đỗ, tối nay anh có hẹn Ngải Lệ Toa không?” Tôi hỏi thẳng.

Đỗ Minh Cường hơi nghi hoặc: “Không, hôm nay hơi mệt, nên tôi không tìm phụ nữ. Sao cậu lại hỏi thế? Có chuyện gì à?”

“Vữa nãy, tôi gặp cô ta trên đường. Cô ta bước xuống từ một chiếc Lexus ở đầu đường, sau đó đổi sang một chiếc taxi. Tài xế của chiếc Lexus đó tôi trông quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ đã từng gặp ở đâu.”

Nói rồi, tôi đọc biển số xe của chiếc Lexus đó cho Đỗ Minh Cường.

“Cậu có chắc là biển số này không?” Giọng nói của Đỗ Minh Cường nghiêm lại.

“Chắc trăm phần trăm, tôi còn lấy điện thoại chụp lại mà, có cần tôi gửi cho anh xem không?”

“Cậu gửi đi.”

“Chờ chút.”

Tôi thoát khỏi màn hình trò chuyện, sau đó gửi tấm ảnh đó cho ông ta.

“Tôi gửi rồi đấy, anh xem nhận được chưa.”

“Chưa, à, tài xế của xe đó trông thế nào?”

Tôi nhớ kỹ lại một chút: “Khoảng ba mươi tuổi, mắt nhỏ, lông mày rất dài, nhưng hơi nhạt, đầu đinh, hơi hói, nhưng chưa đến mức trọc, còn dáng người… Người đó ngồi trong xe, tôi không nhìn rõ. Nhưng bả vai và cánh tay rất đô, chắc vóc dáng cũng không tệ đâu.”

Tôi nói xong, đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Đỗ Minh Cường không lên tiếng, không biết đang làm gì.

“Tôi nhận được ảnh rồi, để tôi xác nhận biển số xe đã.” Sau khi trầm mặc một lúc, Đỗ Minh Cường mới nói.

Một lát sau, trong điện thoại chợt vang lên giọng nói phẫn nộ của Đỗ Minh Cường: “Mẹ! Con khốn này, ông sẽ giết mày!”

——————–





Chương 166







Chương 166: Nội gián



Tôi cau mày: “Anh Đỗ, sao thế?”

“Con khốn đó! Mẹ nó chứ!” Đỗ Minh Cường lại tức giận mắng nhiếc vài câu. Dường như sau khi hít sâu một hơi, ông ta mới cố kiềm chế được cảm xúc của mình, chầm chậm nói: “Chiếc Lexus đó là của thằng em trai tôi, người tài xế đó cũng là người của nó. Lần trước lúc cậu đến nhà tôi, chắc đã gặp người này rồi, đứng ngay cạnh Đỗ Minh Hào ấy.”

Tôi nhớ ra, sau đó nhíu chặt hàng lông mày: “Anh Đỗ, ý của anh là Ngải Lệ Toa và Đỗ Minh hào đang cấu kết với nhau?”

“Ừ đúng thế, chắc trăm phần trăm. Đỗ Minh Hào và cô ta cấu kết với nhau, mục đích là… Có lẽ là muốn moi chút tin tức gì đó từ tôi, cũng có thể là muốn lấy mạng tôi cũng nên!”

Nghe thấy vậy, tâm trạng của tôi lập tức căng thẳng.

Chẳng trách Ngải Lệ Toa lại đổi xe giữa đường, rồi bắt một chiếc taxi khác về nhà. Mục đích chính là không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa cô ta và Đỗ Minh Hào.

“Hừ! Con khốn đó! Bảo sao tự dưng nó lại gọi bảo nhớ tôi. Tôi không nói cho nó biết mình đang ở Chiêng May, nó gọi cho tôi chẳng qua là được Đỗ Minh Hào bày mưu tính kế, muốn gặp tôi.”

Tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ, chuyện anh đến Chiêng May, anh có nói với ai không?”

“Tôi chỉ nói với mấy người tin cậy thôi… Khoan, ý cậu là bên cạnh tôi có nội gián ư?”

“Tôi không biết, người của anh thì anh phải hiểu hơn tôi chứ.”

“Mẹ kiếp! Lũ chó má ăn cây táo rào cây sung này!” Sau khi trầm mặc vài giây, Đỗ Minh Cường đột nhiên nổi đóa chửi một câu.

Rõ ràng ông ta đã đoán ra nội gián bên cạnh mình, thậm chí có thể đã biết được là ai.

Tôi hỏi: “Anh định xử lý chuyện này thế nào?”

Đỗ Minh Cường trầm ngâm một lát, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng: “Chuyện tôi hận nhất trên đời chính là phản bội, chắc chắn tôi sẽ không tha cho chúng nó.”

“Anh định giết họ à?”

“Đến lúc ấy cậu sẽ biết.”

Tôi không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Tự anh phải cẩn thận đấy, tốt nhất là gọi thêm vài người thân tín nữa tới, dù gì thì Chiêng May cũng không phải là địa bàn của anh.”

“Cậu yên tâm, nó không dám làm loạn ở Chiêng May đâu. Vì nếu nó chọc giận Suchat thì sau này bít cửa hợp tác với ông ấy.”

“Anh vẫn nên cẩn thận đấy, cẩn tắc vô áy náy.”

“Ừ, tôi biết rồi. À, A Dương, mấy hôm này, có phải cậu định dẫn bạn học đi chùa Trắng chùa Đen không?”

“Ừ, chúng tôi đến đó chơi.”

“Thế thì cậu đừng dẫn họ đến Chiêng Ray, lúc này bên đó không được yên ổn lắm.”

“Được, tôi nhớ rồi.”

“À, tôi nghe nói tối nay cậu gặp chút phiền phức ở quán bar của Willen hả?”

Nghe thấy câu hỏi này, tôi không khỏi bật cười: “Tin tức của anh đúng là nhanh nhạy thật đấy.”

“Suchat kể với tôi, đây là địa bàn của ông ấy. Biết cậu là anh em của tôi, nên cậu xảy ra bất kỳ chuyện gì, ông ấy đều báo cho tôi hết.”

“Chút chuyện vặt vãnh thôi, người của Suchat đến cái là giải quyết xong rồi.”

“Tôi còn nghe nói cậu đánh cho thằng con ẻo lả của Willen một trận thảm thương trên sàn đấu hả?”

“Ờ, đúng là tôi có đánh hắn một trận.”

“Đánh hay lắm, tôi thấy thằng nhãi ấy ngứa mắt lâu rồi. Bề ngoài tỏ ra nho nhã lịch thiệp, thực chất là một thằng điên vô lý.”

“Sở dĩ tôi lên sàn đấu đánh hắn cũng là vì nhìn chướng mắt quá.”

“Ha ha, thằng nhóc nhà cậu vẫn giống như xưa. À, thôi không nói chuyện nữa, đi nghỉ sớm đi.”

“Ok, bye.”

Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi ném máy lên giường, sau đó cởi đồ đi vào nhà tắm, tắm rửa.

Lúc dòng nước mát mẻ xối xuống người, trong lòng tôi vẫn có cảm giác giông tố sắp kéo tới.

Có lẽ Đỗ Minh Cường không thể tránh được xảy ra xung đột với Đỗ Minh Hào, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Anh em ruột trở mặt thành kẻ thù, chuyện này không chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết, mà có cả ở ngoài đời, đặc biệt là trong những gia tộc giàu có.

Nếu hai bên thật sự đánh nhau thì đó chính là khai chiến quy mô lớn.

Sẽ có người phải chết.

Đỗ Minh Cường từng nói, Đỗ Minh Hào qua lại với người của vùng Tam giác vàng. Hơn nữa trong gia tộc của họ, có không ít người đi theo Đỗ Minh Hào, vì rất nhiều người không muốn đi trên con đường đứng đắn, thấy kiếm tiền không được nhanh như trước kia, đặc biệt là những người trẻ bồng bột. Bọn họ nghĩ đàn ông là phải tạo dựng sự nghiệp lớn, lẫy lừng, dù có phải đổ máu ở đầu đường.

Cũng có nghĩa là thực lực của Đỗ Minh Hào không kém hơn Đỗ Minh Cường là bao, lúc khai chiến còn chưa biết ai thua ai thắng.

Mà cách đơn giản nhất chính là âm thầm triệt hạ Đỗ Minh Cường, chỉ cần ông ta chết, người của ông ta nhất định sẽ như rắn mất đầu không biết phải làm sao. Đến lúc đó, Đỗ Minh Hào ra mặt vung tay, hoặc bắt ép hay dụ dỗ, cả nhà họ Đỗ đương nhiên sẽ rơi cả vào tay gã.

Cách âm thầm triệt hạ này sẽ khiến người ta không thể đề phòng, đặc biệt là mua chuộc người bên cạnh Đỗ Minh Cường, như vậy sẽ khiến ông ta nguy hiểm hơn.

Cùng với đó, chỉ cần Đỗ Minh Hào chết, Đỗ Minh Cường sẽ không còn bất kỳ uy hiếp nào nữa.

Mong sao ông ta nhanh chóng đánh thắng trận này, dù phải dùng cách nào đi nữa.

Tắm nước lạnh xong, toàn thân thôi thư thái hơn rất nhiều, tôi thoải mái nằm trên giường, dùng túi chườm đá đã sắp tan hết tiếp tục chườm vào đùi, một tay khác thì cầm lấy điện thoại.

Cả buổi tối, tôi không vào nhóm chat trên WeChat, hình như có mấy trăm tin nhắn rồi, tôi kéo lịch sử trò chuyện lên, sau đó đọc từng tin một.

Không bao lâu sau, tôi đã tìm thấy clip liên quan đến mình, cắt nối lại, bên dưới có mấy trăm tin nhắn đang thảo luận về chuyện này.

Hoàng Lễ Thành và Từ Triết thì kể lại quá trình hết lần này đến lần khác trong nhóm, nào là tôi đánh thằng tây trật khớp, sau đó đánh Song ngã sõng soài trên sàn đấu, đây là nơi để họ thổi phồng câu chuyện lên.

Trong nhóm có hơn hai mươi bạn học không đến Xiêng La, nên thấy rất thích thú với clip và quá trình câu chuyện mà họ kể, ai nấy đều không ngừng hỏi đông hỏi tây Hoàng Lễ Thành và Từ Triết.

Không lâu sau, mấy bạn học cùng đến Xiêng La khác cũng tham gia vào đại hội chém gió, cả nhóm chat nháo nhào lên.

Trong lúc đó, có không ít người @tôi. Sau khi đọc xong lịch sử trò chuyện, tôi trả lời đại vài câu, sau đó tắt điện thoại đi ngủ.

Đánh nhau một trận xong, tôi thấy hơi mệt, trên người vẫn còn đau nhức. Nhưng mai không phải đi làm, tôi có thể ngủ nướng được rồi.

Ngày hôm sau, chín giờ hơn tôi mới dậy. Lúc muốn trở mình ngồi dậy, tôi cảm thấy cơ bắp trên toàn thân đều nhức mỏi, chắc do lâu không luyện tập, hôm qua tự dưng đánh nhau với người ta, nên các múi cơ chưa thích ứng kịp.

Vả lại, đùi trái tôi chỉ đỡ hơn hôm qua một chút, vẫn còn rất đau.

Trong lúc bất đắc dĩ, tôi lại nằm trên giường một lúc, cầm điện thoại mở WeChat thì thấy Ôn Hân, Từ Triết và các bạn học khác đã đang nói chuyện rồi.

Toi gọi cho A Luân, bảo cậu ra đi đón tôi trước, rồi đón đám Ôn Hân sau.

Ngắt máy xong, tôi lại nằm ườn thêm một lúc, sau đó dậy đi tắm.

Hôm qua, trước khi chia tay Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, họ đã hẹn trước hai ngày sau gặp lại, đến lúc đó sẽ quyết định có hợp tác hay không và điều khoản cơ bản hợp tác thế nào.

——————–





Chương 167







Chương 167: Không có dũng khí



Hai ngày nay, Đồng An Chi đang bận mấy việc như khảo sát dự án, xem báo cáo phân tích hoặc tìm luật sư ở đây,v.v. Dù sao ông ấy cũng rất bận, chắc chắn không có thời gian rảnh để tìm tôi. Ông ấy biết tôi phải gặp gỡ bạn học, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì ông ấy cũng sẽ không đến tìm tôi.

Bạch Vi cho tôi nghỉ mấy ngày, vì vậy hai ngày nay, tôi sẽ cùng với đám Từ Triết và Ôn Hân đi chơi đây đó.

Nhưng sau hai ngày đó, tôi sẽ không đi Bingkok với họ nữa mà đến BTT làm tiếp dự án. Bây giờ dự án đã bước vào giai đoạn cuối, hệ thống làm cho BTT không có vấn đề gì lớn, chỉ cần sửa lại một số chi tiết, nếu nhanh thì một hai tuần nữa là có thể chính thức hoạt động rồi.

Trong giai đoạn cuối cùng, tôi muốn cố gắng bảo đảm hoạt động bình thường của dự án, nên phải ở lại Chiêng May.

Trước đó, Bạch Vi vẫn luôn bận chuyện đăng ký công ty con và xin ưu đãi đầu tư của BOI. Nhưng hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, hệ thống hành chính không đi làm, cô ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể để cho cô ấy tạm thời làm thay công việc của tôi. Nhưng hai ngày sau, tôi phải quay lại làm để cô ấy tiếp tục xử lý chuyện công ty con.

Sau khi đi chơi ở Bingkok hai ngày, Từ Triết và Ôn Hân sẽ đến đảo Phuki rồi ở lại đó bốn ngày. Thật ra tôi rất muốn đi cùng, bởi nghe nói bãi biển ở đảo Phuki rất đẹp, nước biển cũng rất trong, mà từ nhỏ tôi đã thích biển rồi.

Nếu như đến lúc đó, dự án thuận lợi, điều kiện cho phép, có thể tôi sẽ đến ngay đảo Phuki tụ họp với đám Ôn Hân.

Ðương nhiên, nếu như Bạch Vi muốn đi, cho dù dự án không quá thuận lợi, tôi cũng sẽ đi với cô ấy, công việc hoãn lại mấy ngày cũng không sao, dù sao thì chắc chắn có thể bàn giao trước thời hạn hợp đồng.

Với lại hơn một tháng qua, ngoại trừ về quê nhà ở huyện Bình mấy ngày, thời gian còn lại tôi cũng chưa từng nghỉ ngơi, kể cả chủ nhật cũng tăng ca ở BTT. Lần này coi như là nghỉ ngơi hai ngày để giải khuây, thả lỏng một chút cũng tốt.

Tôi rửa mặt xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài rồi gõ cửa phòng Bạch Vi. Bên trong không ai đáp lại, có lẽ cô ấy đã đến BTT cùng với đồng nghiệp khác từ sáng sớm rồi.

Tôi đi ra cửa khách sạn, gặp với A Luân đang chờ ở đó. Không bao lâu sau, chúng tôi đã tới khách sạn mà đám Ôn Hân ở.

Sau khi bảo A Luân chờ ở trên xe, một mình tôi đi vào khách sạn thì nhìn thấy ngay Ôn Hân đang ăn bữa sáng ở quầy bánh ngọt, dáng vẻ yên tĩnh đó hệt như cô ấy thời đại học.

“Hi, chào.” Ôn Hân nhìn thấy tôi thì lộ ra một nụ cười dịu dàng vui vẻ.

“Chào, mấy người kia đâu?” Tôi vừa nói vừa cười mà đi tới.

“Mấy cô ấy vừa mới dậy, bây giờ có lẽ vẫn đang đánh răng rửa mặt. Cậu ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Vậy ăn cùng đi.”

“Ờ.”

Tôi đi lấy một cái bánh mì cuộn len, một miếng Mousse trà xanh và một chai sữa bò, rồi ngồi bên cạnh Ôn Hân.

Thật ra tôi cũng không thích ăn bữa sáng bằng bánh ngọt cho lắm, nhưng bây giờ đã sắp mười giờ rồi, chẳng muốn chạy ra đường mua cái khác nữa.

Chúng tôi vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện về mấy đề tài linh tinh, ví dụ như phong cảnh, thời tiết, phong tục tập quán của nước Xiêng La,…

“Phương Dương, ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì cậu với giám đốc Bạch… Có phải là đang yêu nhau không?” Ôn Hân bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan đến mấy vấn đề vừa rồi.

Tôi ngẩn người một chút rồi nhìn cô ấy, thấy gương mặt cô ấy vừa có vẻ tò mò mà vừa có chút lúng túng.

“Thật ngại quá, tôi không ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi.”

Có thể là cô ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi hơi kỳ lạ, cũng có thể là do chột dạ nên nói thêm vào.

Tôi thu ánh mắt lại, lắc đầu cười: “Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi, còn là cấp trên cấp dưới ấy.”

“Nhưng tôi nhìn ra được cô ấy thích cậu, với lại… Hình như cậu cũng rất thích cô ấy mà.” Nét mặt của Ôn Hân lộ rõ vẻ dè dặt.

Tôi vẫn cười rồi lắc đầu: “Cậu nhìn lầm rồi, tôi với cô ấy chỉ là có mối quan hệ khá tốt mà thôi. Cậu nên biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, một thiên kim giàu sang quyền thế, sao có thể thích loại người nghèo rớt mùng tơi như tôi được.”

Ôn Hân cũng lắc đầu: “Giám đốc Bạch có lẽ không phải là loại người quá coi trọng tiền bạc địa vị.”

“Cô ấy thật sự không để mắt tới những thứ đó, nhưng những người ở tầng lớp như cô ấy hầu như đều xem trọng môn đăng hộ đối.”

“Không đâu, Phương Dương à, môn đăng hộ đối mà đa số người có tiền coi trọng là chỉ tài hoa, mà không phải là tiền tài và địa vị. Tài hoa là nhân tố quan trọng tạo nên mọi thứ, trên thực tế có rất nhiều người xuất thân nghèo khó đều có sở trường ở một phương diện nào đó, hoặc sau gây dựng sự nghiệp thành công thì dĩ nhiên là môn đăng hộ đối với người có tiền rồi. Hơn nữa, bây giờ cũng có rất nhiều người giàu có không coi trọng môn đăng hộ đối, người như giám đốc Bạch chắc chắn sẽ không tầm thường như thế.”

“Tối hôm qua, lúc gặp giám đốc Bạch, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ. Lúc đó đã muộn như vậy rồi, một người con gái xinh đẹp trẻ tuổi lại ra ngoài ăn đêm với một người đàn ông, ai nhìn cũng biết giữa họ có ý gì đó. Huống hồ lúc ăn đêm, ánh mắt mà cô ấy nhìn cậu rất khác lạ, còn cậu… Cũng gần như thế với cô ấy.”

“Đây là giác quan thứ sáu của tôi cảm nhận được, giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ chuẩn nha. Dù sao thì hai người rõ ràng đã thích nhau rồi, tôi chỉ tò mò mà thôi, vậy hai người có ở bên nhau không thế?”

Nghe thấy những lời dường như có lý của Ôn Hân, tôi không thể tìm được câu nào phản bác lại, chỉ nở nụ cười rồi lắc lắc đầu: “Không, tôi với cô ấy không yêu nhau, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần mà thôi.”

Đây là lời nói thật lòng, tôi với Bạch Vi thật sự không yêu đương, chỉ là quan hệ có chút… mập mờ mà thôi.

Loại mập mờ này, là thứ tôi khó mà khống chế được.

Có những lúc một câu nói, một ánh mắt, hoặc là một động tác nào đó đều xảy ra trong lúc tình cờ. Mặc dù sau đó bản thân cảm thấy như vậy không hay cho lắm, nhưng lúc đó lại chẳng để ý đến vậy.

Có người từng nói, tình yêu luôn đến lúc người ta lơ đãng. Trước đây tôi thường dè bỉu những lời thơ ca như này, bởi vì thứ mà bản thân tin tưởng chính là nỗ lực.

Tôi từng cho rằng tiền bạc phải nỗ lực kiếm lấy, tình yêu cũng phải thông qua sự cố gắng mới có thể giành được. Lúc trước hẹn hò với Lâm Lạc Thủy, cũng là do bản thân cố gắng theo đuổi mà có được.

Còn tình yêu đến lúc bất chợt, đó là sau khi đi lướt qua nhau, thoáng nhìn nhau giữa biển người tấp nập, bỗng cảm thấy khó có thể quên ánh nhìn đó, ngày nhớ đêm mong, thậm chí day dứt vì nó.

Bất chợt như vậy thì sẽ chỉ để lỡ tình yêu mà thôi.

Người có hành động, người có quyết tâm, sẽ cố gắng đi tìm người ấy, cố gắng theo đuổi đối phương, đồng thời cũng sẽ tiếp tục cố gắng để gìn giữ tình yêu quý giá này.

——————–





Chương 168







Chương 168: Chuyến du lịch



Quả thật đúng như những gì cô ấy nói, Bạch Vi có những ưu điểm kể trên, nhưng cũng có khuyết điểm, ví dụ như hơi tự cho mình là đúng, cũng hơi cao ngạo lạnh lùng.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Bạch Vi một thời gian dài, tôi bỗng phát hiện những khuyết điểm kia đang dần biến mất, còn ưu điểm thì… dần dần nhiều lên, càng lúc càng rõ.

Tôi không biết liệu đây có được coi là kiểu người tình trong mắt hóa Tây Thi không, không biết liệu có phải đôi mắt mình có bị tình cảm che mờ mất hay không.

Tôi chỉ biết, ưu điểm càng ngày càng nhiều của cô ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi không dám phá vỡ lớp giấy ngăn cách kia.

Cô ấy càng ưu tú, khi càng nhìn thấy được sự đơn thuần và thiện lương của cô ấy, tôi càng không dám làm như vậy, có thể là bởi sợ mình sẽ khinh nhờn.

Trước kia, tôi còn muốn đè cô ấy lên giường, xé rách quần áo, muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô ấy.

Nhưng bây giờ, tôi không hề có cái suy nghĩ đó, cho dù chỉ là một chút.

Ngay cả khi bắt gặp cô gái với nụ cười rực rỡ như hoa mùa hạ, vui vẻ tựa một cánh bướm trong lễ hội té nước, tôi của lúc ấy cũng không dám phá vỡ lớp giấy mỏng manh kia.

Vừa nghĩ tới đó, tôi bỗng có chút ngạc nhiên, không biết mình đã trở thành kiểu người không quả quyết như vậy từ bao giờ.

“Phương Dương, cậu sao thế?”

Lúc đang suy nghĩ như mất hồn, Ôn Hân lại dè dặt lên tiếng hỏi.

Tôi định thần lại rồi cười: “Không, không có gì, chỉ hơi ngây người mà thôi.”

“Xin lỗi, tôi không nên hỏi cậu cái vấn đề khó xử như vậy, tôi biết câu đó rất khó trả lời.”

“Không sao, ăn sáng đi, Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng sắp xuống rồi đấy.”

“Chắc là sắp rồi.” Ôn Hân nâng tay lên, liếc qua chiếc đồng hồ dường như có giá trị không hề nhỏ trên cổ tay mình.

Vừa mới dứt lời, ở chỗ thang máy cách đó không xa bỗng có một nhóm người đi tới, chính là đám Từ Triết và Lâm Tĩnh.

Ôn Hân vẫy tay với bọn họ.

“Bữa sáng muốn ăn gì? Ăn bánh kem ở đây, hay là ra ngoài ăn? Từ đây đi thêm vài phút có vài quán ăn nữa, mấy thứ như bún, mì, cháo đều có cả.” Sau khi đợi mấy người kia tới gần, tôi bèn hỏi.

“Ăn luôn ở đây được rồi, hai người thì sao?” Từ Triết nói xong liền tự đi tới quầy chọn món.

“Ừ, cũng không còn sớm nữa, ăn luôn ở đây đi, ăn xong thì xuất phát tới Chiêng Ray luôn.”

“Đi ba ngôi chùa kia là được, không vào Chiêng Ray nữa.” Tôi tiếp lời.

“Tại sao?”

Ôn Hân và Lâm Tĩnh đều ngây người, bởi vì hành trình trong kế hoạch là tới chùa Trắng và đền Đen chơi một chuyến trước, đến chiều muộn sẽ tới Chiêng Ray ăn cơm, rồi tối sẽ đi đêm về Chiêng May.

Nhưng sau khi tối qua Đỗ Minh Cường gọi điện cho tôi bảo mình không muốn vào Chiêng Ray, tôi liền quyết định đổi hành trình, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, đành phải thuận miệng nói: “Có lẽ sẽ không kịp, hơn nữa Chiêng Ray cũng nhỏ, trong thành phố cũng không có gì chơi.”

“Không phải đã nói là tối về sao? Dù sao cũng có xe mà?”

“Về đây rồi ăn sau, đến đường Nimman, ăn xong còn có thời gian đi dạo.” Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một cái cớ khá hợp lý.

Dường như Ôn Hân và Lâm Tĩnh cũng cảm thấy có lý nên không tiếp tục hỏi thêm nữa mà chỉ gật đầu đồng ý.

Ăn sáng xong, chúng tôi ra ngoài, ngồi lên chiếc Toyota Hiace, A Luân lái xe đưa họ tới Chùa Trắng.

Thật ra, rất nhiều người đến Xiêng La du lịch cũng không tới chùa Trắng và đền Đen, nhưng nơi đó cũng có một ngôi chùa Xanh rất nổi tiếng, nhưng ba ngôi chùa đó đều nằm ở Chiêng Ray, chùa Trắng cách Chiêng May gần nhất cũng phải đến hơn 70 km, đi bus mất ít nhất hai tiếng rưỡi, lộ trình xe vừa đi vừa về cũng vào khoảng sáu tiếng.

Hành trình ban đầu là do mấy cô gái Ôn Hân và Lâm Tĩnh bàn bạc rồi quyết định. Sở dĩ đến Chùa Trắng và đền Đen là bởi họ nhìn ảnh chụp trên mạng, cảm thấy nó rất đẹp, phụ nữ vẫn luôn không có sức chống cự với những thứ xinh đẹp, thế nên dù hơi xa nhưng cũng phải tới đó thăm quan thử.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ đến với điểm dừng chân Chiêng May đầu tiên, bởi vì nơi đây có sân bay, cũng có cả tôi. Họ sẽ ở đây hai ngày rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía năm tới Bingkok và đảo Phuki, Pattaya đã bị họ bỏ qua bởi vì không đủ thời gian.

Nơi xe đến đầu tiên chính là chùa Trắng tương đối gần, trước kia tôi đã từng tới đây một lần, coi như quen thuộc phần nào, có thể miễn cưỡng làm người hướng dẫn du lịch tạm thời.

Khi Ôn Hân và mấy cô gái khác nhìn thấy tòa kiến trúc màu trắng kia từ phía xa là đã hào hứng trong lòng, không ngừng cảm thán, nhưng đến khi họ tới gần rồi nhìn thấy những con rồng trắng và các bức phù điêu thần bí thì lại đều giữ im lặng.

Không chỉ có mỗi nhóm mấy cô gái mà tất cả mọi người trong đó có tôi đều tỏ ra rất tĩnh lặng.

Tôi cũng không phải tín đồ cửa Phật, chẳng qua những bức phù điêu giống y đúc lộ rõ vẻ thần bí thậm chí là hung ác kia đột nhiên khiến tôi không khỏi trang nghiêm hơn mà thôi.

Tên đầy đủ của chùa Trắng là chùa Rồng Trắng, có lẽ nơi đây được đặt theo tên những con rồng trắng sống động như thật được chạm khắc trên lan can và mái đình của hầu hết các tòa nhà. Hơn nữa tất cả kiến trúc đều có màu trắng, tọa lạc giữa nơi cỏ tươi nước biếc, từ xa nhìn lại, dưới sự phụ trợ của bầu trời xanh phía sau, trông chúng đẹp đến mức khiến người nhìn ngạt thở.

Thật ra ngôi chùa này vẫn đang trong quá trình xây dựng, nghe nói phải cần chín mươi năm sau thì mới có thể xây xong toàn bộ, đến lúc đó, ngôi chùa này đủ để được coi như dấu tích của thần linh.

Ngoài chùa Rồng Trắng, ở Chiêng Ray còn có một ngôi chùa khác được liệt vào danh lam thắng cảnh, nhưng nó vẫn đang trong quá trình xây dựng, đó chính là chùa Xanh, từ chùa Rồng Trắng đi theo hướng bắc thêm khoảng 10 km nữa là tới.

Chùa Xanh lấy màu xanh và màu vàng óng làm chủ thể, giống với chùa Rồng Trắng, nơi đây cũng là sự tồn tại khác loại trong số các kiến trúc Phật giáo, cần phải mấy thêm mấy chục năm nữa mới có thể hoàn thành, đến lúc đó, tất nhiên cũng sẽ trở thành một tòa dấu tích của thần linh khác.

Nhưng hiện giờ quy mô của chùa Xanh vẫn còn tương đối nhỏ, cho dù có thăm quan tỉ mỉ thế nào thì hai, ba chục phút sau cũng chẳng còn gì để xem nữa.

Từ chùa Xanh đi thêm về phía bắc mấy ki-lô-mét nữa chính là một nơi được gọi là đền Đen của địa ngục. Thật ra nơi đây không phải đền miếu gì mà là một bảo tàng với hình thức khuôn viên, chẳng qua nó được hòa thêm lối kiến trúc Phật giáo, màu sắc chỉnh thể là màu đen, mà ở Chiêng Ray có một ngôi chùa Trắng, thế nên mới được gọi là đền Đen.

Ở nơi đây trưng bày các loại xương động vật, trong đó nhiều nhất là sừng trâu, có cả da rắn, da cá sấu hoặc thi thể các loài động vật khác được phơi khô, cũng như các tác phẩm điêu khắc có hình thù kỳ lạ khác nhau, đủ loại vật dụng hiến tế và công cụ giết chóc…

Cộng thêm cả cách bố trí giống hệt với nơi hiến tế trong lịch sử, lại càng khiến bảo tàng này lộ rõ vẻ âm trầm và kỳ quái hơn.

Lúc mới đặt chân tới đền Đen, có vẻ mấy cô gái đều tỏ ra hơi căng thẳng, bởi dù sao đồ vật được trưng bày ở đây cũng khá đáng sợ.

Nhất là Ôn Hân, dường như như cô ấy hơi nhát gan, kể từ sau khi bước chân vào đền Đen vẫn luôn túm chặt lấy cánh tay của một cô gái khác.

Lúc nhìn thấy hình điêu khắc ‘chỗ nào đó’ của người đàn ông trông khá to, trong lúc lơ đãng tôi liền thấy khuôn mặt cô ấy hơi ửng đỏ.

Có vẻ như cô ấy cũng rất dễ thẹn thùng.

Chúng tôi không vào Chiêng Ray, đi dạo đền Đen xong thì tìm nơi để ngồi nghỉ, sau khi ăn chút gì đó xong, khoảng 5 giờ cả bọn lái xe quay về Chiêng May.

Lúc đến Chiêng May mới hơn 7 giờ một chút, sắc trời cũng đã hơi tối, tôi bảo A Luân lái xe đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở đường Nimman

Trên đường đi, tôi gọi điện cho Bạch Vi, hỏi cô ấy có muốn đi ăn cơm cùng không, nhưng cô ấy nói rằng mình đã ăn rồi, lại thấy hơi mệt nên cũng không muốn ra ngoài đi dạo, mà chỉ muốn ở khách sạn nghỉ ngơi.

Ăn tối xong, tôi dẫn mấy cô gái Ôn Hân và Lâm Tĩnh đi dạo chợ đêm, đến quán bar uống rượu, ăn khuya… Tới tận hơn 11 giờ thì mọi người mới quay lại khách sạn.

Lúc này tôi mới phát hiện ra rằng việc hướng dẫn du lịch cũng chẳng hề thoải mái như trong tưởng tượng của mình.

——————–





Chương 169







Chương 169: Cò kè mặc cả



Hôm sau, tôi lại dẫn họ đi chơi ở Thành Phố Cổ, công viên nước Grand Canyon và một vài chùa miếu tương đối nổi tiếng khác, khoảng bốn năm giờ chiều quay về thành phố, sau khi ăn tối sớm sớm liền bảo A Luân đưa họ tới sân bay, họ sắp phải bay tới Bingkok rồi.

Tuy rằng bọn họ đều bảo tôi đi Bingkok cùng nhưng tôi nói tôi thực sự bận rộn, tạm thời không thể dứt ra được, qua mấy ngày nữa sẽ tới đảo Phuki tụ họp với họ sau.

Mấy cô gái cũng không kì kèo thêm, mà chỉ luôn miệng nhắc tôi nhớ phải đến đảo Phuki tụ họp.

Thậm chí tôi còn không có thời gian tiễn họ đến sân bay, bởi vì thời gian hẹn gặp Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường lần hai đã sắp tới, địa điểm gặp vẫn là club lần trước.

Sau khi tiễn Ôn Hân và Lâm Tĩnh xong, tôi chờ ở chỗ hẹn không bao lâu thì xe của Đồng An Chi đã chậm rãi dừng ở ven đường.

Kéo cửa ra rồi ngồi lên xe, Đồng An Chi liền cười hỏi: “Nhóm bạn kia của cậu đi rồi à?”

“Đúng vậy, đến Bingkok rồi.”

“Tôi đã nói là mình đến không đúng lúc mà, khiến cậu không có thời gian rỗi đi chơi với bạn rồi.”

“Gặp gỡ nhau thì lúc nào cũng được, nhưng cơ hội làm ă sẽ không chờ đợi ai.”

Dứt lời, tôi cũng nói sang chuyện khác: “Anh Đồng, chắc hẳn chúng tôi có thể nhận được kết quả vào tối nay chứ?”

Đồng An Chi gật đầu: “Ừ, tôi cũng hi vọng vậy, phải xem đám Đỗ Minh Cường có đủ thoải mái không đã. Thật ra thì yêu cầu lần trước tôi đề cập cũng không phải không thể bàn thêm, chủ yếu là phải xem nên bàn thế nào thôi.”

“Bọn họ đã bàn bạc hai ngày rồi, có lẽ tối nay sẽ nói lại với anh chăng.”

“Có khi vậy, à đúng rồi, A Dương này, nếu trong tỷ lệ nắm giữ cổ phần được tăng thêm cho cậu có một phần tương tự như cách thức quyền lựa chọn thì cậu có thể chấp nhận không? Ý là tạm thời số cổ phần đó sẽ do tôi và đám Đỗ Minh Cường giữ trước hộ cậu, trong khoảng thời gian giao ước, cậu có thể mua lại nó với một cái giá thỏa thuận nào đó. Tất nhiên, thời gian đầu sẽ đưa cậu một số lượng cổ phần trước, còn phần cổ phần quyền chọn chỉ là một phần khác mà thôi.”

Tôi nhanh chóng đáp lời: “Anh Đồng, tất nhiên là được, nếu như các anh đưa tôi quá nhiều thì trái lại tôi còn thấy băn khoăn, tốt nhất nên dùng phương thức này đi, nhưng vẫn không thể nhiều quá, nếu không tôi sợ ông Suchat sẽ có ý kiến, hoặc là sợ các anh không thể đồng ý, ảnh hưởng tới sự hợp tác của các anh.”

“Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng giữ vững cân bằng. Sau lần gặp mặt trước, tôi gần như đã biết giới hạn của bọn họ rồi, nếu như bảo bọn họ nhượng lại một phần cổ phần cho cậu thì e rằng dù chỉ là một chút cũng sẽ rất khó, nhưng nếu như bảo cậu bỏ tiền ra mua lại với một cái giá hợp lý thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề.”

Nói tới đây, Đồng An Chi liền phân tích một thông tin trong cuộc gặp mặt nói chuyện lần trước của ông ấy cho tôi nghe.

Rõ ràng, ông ấy đã coi tôi như một đối tác trên cùng chiến tuyến rồi, hoặc nên nói là ông ấy đủ thẳng thắn với tôi.

Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi, ba người Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu cũng đứng ở cửa club đón chúng tôi giống hệt lần trước.

Địa điểm ăn cơm vẫn là căn phòng bao lần trước, sau khi hai bên ngồi xuống cũng không hề nói tới mấy chủ đề râu ria giống lần trước mà ngay lập tức bàn tới vấn đề liên quan với dự án kia, chẳng qua chỉ không nhắc đến việc hợp tác cụ thể mà thôi.

Tôi tìm một cơ hội trịnh trọng cảm ơn Suchat về chuyện xảy ra ở quán bar của Song hôm trước.

Ông ta cười xòa nói đó chỉ là chút chuyện nhỏ, bảo tôi là nếu như về sau mà tôi gặp phải loại chuyện kiểu đó ở Chiêng May thì chính ông ta còn cảm thấy hơi áy náy.

Tất nhiên mấy câu này chỉ là lời xã giao, sẽ không ai cho là thật, chẳng qua có một số lời vẫn nên nói để giữ mặt mũi mà thôi.

Cho tới sau khi đã ăn uống no say, Đỗ Minh Cường liền nhân cơ hội nghiêm mặt nhìn về phía Đồng An Chi, nghiêm túc lên tiếng: “Anh Đồng, cách thức hợp tác mà lần trước chúng ta bàn tới, về cơ bản chúng tôi đều có thể chấp nhận, nhưng về phương diện tỉ lệ bỏ vốn và phân chia cổ phần thì hai hôm nay chúng tôi vẫn đang thảo luận, nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với cách phân chia tỉ lệ này được!”

Đồng An Chi cười khẽ: “Tôi hiểu mà, vậy thì cách nhìn của anh Đỗ đây thế nào? Các anh cảm thấy cách thức nào hợp lý hơn?”

“Lần trước anh Đồng cũng đã nói qua rồi, nguồn lực và kinh nghiệm của quý công ty sẽ xuất vốn dựa theo trang thiết bị và nhân công, đồng thời phần tỉ lệ này sẽ do chúng tôi phụ trách bỏ ra, nhưng nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận con số 10%, hai bên vẫn chia theo tỉ lệ cũ là 49% và 51%. Hơn nữa… về phần kia của A Dương, chúng tôi đã nhượng lại hai phần cho cậu ta rồi, đây là tỉ lệ lớn nhất mà chúng tôi có thể chấp nhận.”

“Nhưng mọi người đều biết, A Dương có tác dụng rất quan trọng trong việc hợp tác lần này, hơn nữa về sau cậu ta cũng bỏ công sức rất nhiều vì hạng mục, thế nên chắc hẳn cậu ta phải nhận được nhiều cổ phần hơn, ngoài hai người chúng ta ra, chúng tôi còn hi vọng anh Đồng cũng có thể nhượng lại một phần cổ phần cho cậu ta.”

“Không không không!”

Đỗ Minh Cường vừa dứt lời, Đồng An Chi đã vội vàng lắc đầu mà nói: “Anh Đỗ, tôi không hề có ý kiến gì về phần dành cho A Dương, vốn dĩ tôi có phương án nhượng lại một phần cho cậu ấy rồi, đó là chuyện về sau, đợi đến sau khi đàm phán hợp tác giữa chúng ta xong thì sẽ bàn tới phần đó sau.”

“Nhưng 10% mà anh Đỗ mới vừa nói… thật xin lỗi, chuyện này tôi cũng khó lòng đồng ý được, chỉ tính riêng về hiệu ứng thương hiệu thì công ty chúng tôi đã không chỉ ngừng ở khoảng giá đó rồi, huống chi tôi còn phải phụ trách làm việc, đối với tôi mà nói thì chuyện này không được công bằng cho lắm.”

“Anh Đồng, hiệu ứng thương hiệu của quý công ty chỉ ở Hoa Hạ mà thôi, về phần làm việc thì thật ra những chuyện chúng tôi làm trong hạng mục này cũng không hề ít. Cứ xét về giấy phép bảo vệ môi trường và giấy phép xây dựng, chúng tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và chi phí cho quý công ty, còn có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề hành chính lẫn phi hành chính.”

“Nếu anh hợp tác với công ty bất động sản khác, chắc chắn bọn họ sẽ không làm được hai điều này, nhưng chúng tôi thì có thể bảo đảm tuyệt đối trên hai phương diện này cho anh.”

Đồng An Chi lắc đầu cười cười, rõ ràng cũng không đồng ý với lời nói của Đỗ Minh Cường.

Cứ như vậy, hai người bắt đầu cò kè mặc cả, tôi ngồi bên cạnh tập trung tinh thần phiên dịch cuộc nói chuyện của hai người họ cho Suchat và Sangsu nghe, nhưng cơ bản cũng không theo kịp được tốc độ của bọn họ, mà chỉ có thể nhặt nhạnh ra những điểm chính để thuật lại mà thôi.

Trong vấn đề này, gần như cả hai bên đều không hề nhường nhau một nào, sau khi bàn bạc hồi lâu, Đỗ Minh Cường tỏ ra rất bất lực, dang tay cười khổ rồi lại bắt đầu nhỏ giọng thảo luận với mấy người Suchat.

Đối với bọn họ, sự khác biệt giữa 15% và 10% có thể rất lớn, nếu như tổng đầu tư là 15 triệu baht, khoản hơn kém 5% chính là 75 triệu baht, đổi sang tệ cũng xấp xỉ 20 triệu, đó cũng chẳng phải một con số nhỏ.

Tôi đang nghĩ, nếu người đàm phán với Đồng An Chi hiện giờ không phải Đỗ Minh Cường và Suchat, liệu có khi nào ông ấy cũng sẽ không cò kè mặc cả giống như thế này không?

Trước kia khi chạy doanh thu, tôi cũng đã từng gặp rất nhiều tình huống khách hàng ép giá sản phầm, có thể nói là tập mãi cũng thành quen, nhưng đó chỉ là đối với các hàng hóa mua sắm thông thường mà thôi.

Còn cuộc đàm phán giữa Đồng An Chi với Đỗ Minh Cường và Suchat là mối hợp tác hơn 1 tỷ, mặc dù chỉ là baht, nhưng quy đổi sang tệ cũng lên đến vài trăm triệu, cuộc đời tôi chưa từng tiếp xúc với loại đàm phán ở đẳng cấp này, hiện giờ tôi mới phát hiện ra nó cũng không giống với những gì mà mình tưởng tượng và nhìn thấy trên tivi.

——————–





Chương 170







Chương 170: Sáp nhập và thu mua



Hai bên đàm phán với nhau không hề có ánh mắt sâu xa, cũng không phát hiện thấy khí thế của ông chủ lớn nắm trong tay tài sản lên đến hàng chục hàng trăm triệu gì. Các cuộc đàm phán tôi xem trên ti vi đều là hai bên đưa ra kế hoạch và giá cả, miệng lưỡi trơn tru diễn giải một hồi, sau đó các sếp sẽ thờ ơ nói một câu “Đồng ý”.

Nhưng giữa Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường chỉ cau mày trợn mắt ra sức tranh luận đấu lý, thảo luận từng ly từng tí về giá cả thôi, trông chẳng khác gì phường chợ búa.

Tôi nghĩ chắc là phương thức và đối tượng hợp tác đều khá đặc biệt, nên Đồng An Chi mới dùng thái độ này để đàm phán chăng.

Dẫu sao đây cũng đã vượt qua phạm vi hợp tác kinh doanh bình thường, có thể coi là đối tác đặc biệt được rồi.

Cũng có thể vì hợp tác với người xa lạ ở nơi đất khách quê người, để có thể nắm giữ được nhiều thứ hơn trong quá trình hợp tác sau này, nên bọn họ mới cố tình cho phía đối tác thấy thái độ kiên quyết không nhún nhường của mình.

Sau khi cò kè mặc cả hồi lâu, Đỗ Minh Cường đột nhiên đưa ra một chiêu sát thủ: Trước kia, ông ta và Suchat đã khống chế cổ phần của một công ty bất động sản tầm trung nằm trong địa phận Chiêng May. Họ đồng ý dùng công ty này thành lập một công ty mới để hợp tác với Đồng An Chi, thậm chí còn có thể dùng cách thức sáp nhập và thu mua.

Cũng có nghĩa là ông ta đưa ra hai phương án hợp tác mới với Đồng An Chi, một là dùng công ty A của họ và công ty B của Đồng An Chi hợp tác thành lập một công ty mới là C. Dù là công ty mới, nhưng có thể nhận được vốn từ hai công ty mẹ.

Phương án còn lại là để Đồng An Chi sáp nhập với công ty A của họ, sau đó công ty này sẽ vẫn là A nhưng do Đồng An Chi nắm giữ cổ phần, đồng thời xây dựng lại kết cấu tổ chức trung tâm, người điều khiển thực tế đổi thành Đồng An Chi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Đỗ Minh Cường và Suchat không cần bỏ ra 15% vốn giúp Đồng An Chi nữa.

Nếu như vậy, vốn và lợi ích thương hiệu của hai công ty sẽ ngang nhau, đôi bên gần như sẽ bỏ ra và có địa vị ngang bằng trong quá trình hợp tác.

Sau khi Đỗ Minh Cường nói xong, Đồng An Chi thấy hơi ngạc nhiên, sau đó ông ấy lắc đầu mỉm cười khó hiểu, rồi lại hơi nhíu mày trầm mặc.

Thật ra, tôi cũng không ngờ Đỗ Minh Cường và Suchat còn giấu chiêu này. Ngày trước, ông ta nói với tôi là mình và Suchat chưa từng làm về bất động sản, nhưng thực chất họ đã làm rồi, thậm chí còn có một công ty với quy mô tương đối nữa.

Bảo sao tự dưng Đỗ Minh Cường lại muốn làm về bất động sản, thì ra ông ta đã làm từ lâu rồi.

Rõ ràng là ông ta đã lừa tôi, nhưng đây không phải là chuyện xấu xa gì. Cách hợp tác của hai công ty sẽ tốt hơn, dù gì thì vốn chung từ hai công ty cũng hơn một.

Tôi có thể hiểu cho ông ta, có lẽ ban đầu ông ta không định lấy công ty đó ra để hợp tác mà chỉ muốn dùng cách đầu tư để hợp tác với Đồng An Chi. Một mặt là để Đồng An Chi giúp ông ta và Suchat kiếm tiền và học hỏi kinh nghiệm từ ông ấy, mặt khác là tiếp tục kinh doanh và phát triển công ty của họ.

Đây có lẽ là nguyên tắc không dồn vốn vào một chỗ.

Cũng có thể là Đỗ Minh Cường đã định lấy công ty này ra để hợp tác từ lâu, sở dĩ bây giờ ông ta mới nói, chắc là định thăm dò con át chủ bài của Đồng An Chi, tranh thủ được nhiều lợi ích hơn khi đàm phán, hoặc tránh cho mình phải bỏ ra quá nhiều.

Đỗ Minh Cường không nói chuyện này cho tôi, chắc không phải vì không tin tôi, mà là không muốn làm tôi khó xử.

Vì nếu tôi nói chuyện này cho Đồng An Chi biết, Đỗ Minh Cường sẽ bị Đồng An Chi biết hết lá bài tẩy. Còn nếu tôi không nói cho Đồng An Chi biết, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thấy không hài lòng với tôi.

Làm người trung gian là vậy, không được đắc tội với hai bên, nên Đỗ Minh Cường dứt khoát giấu tôi chuyện này, như vậy thì tôi sẽ không đắc tội với bên nào cả.

Đương nhiên cũng có thể là ông ta thấy không cần thiết phải nói cho tôi biết, vì đó là mối làm ăn của ông ta và Suchat, cùng lắm là thêm một mình Sangsu nữa thôi.

Còn tôi trước kia chỉ là bạn của ông ta, chứ không phải là đối tác.

“Rất xin lỗi A Dương, không phải tôi cố ý giấu cậu chuyện này, càng không phải vì tôi không tin cậu, mà chỉ là một cách làm ăn thôi.” Có lẽ Đỗ Minh Cường nhìn ra suy nghĩ của tôi, nên thẳng thắn nói.

Tôi mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu!”

“Cậu hiểu thì tốt, cậu cũng thấy đấy, điều kiện của anh Đồng hơi khó chấp nhận với chúng tôi. Cực chẳng đã, chúng tôi mới đưa ra cách hợp tác này, đây có thể coi là thành ý lớn nhất của tôi và Suchat rồi. Vì điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ giao quyền điều khiển công ty của mình cho anh Đồng đây.”

Nói rồi, Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn Đồng An Chi, hỏi: “Anh Đồng, anh thấy hứng thú với cách hợp tác nào trong hai phương án này?”

Đồng An Chi cười lắc đầu: “Anh Đỗ, phương án thứ hai sáp nhập xí nghiệp cần phải bỏ quá nhiều vốn, cũng quá phí thời gian, tính sơ sơ đã thấy mất rất nhiều thời gian rồi, rất xin lỗi là tôi không đủ kiên nhẫn!”

“Thế anh chọn cách thứ nhất đúng không?” Đỗ Minh Cường không thấy ngạc nhiên chút nào, ông ta đã lường trước được điều này nên mới đưa ra phương án đó.

“Anh Đỗ đừng vội, phương án thứ nhất cũng lãng phí không ít thời gian, vì tôi không biết các thông tin như quy mô, lợi ích thương hiệu, kỹ thuật và đội ngũ tài nguyên của công ty các anh như thế nào, nên tôi cần có thời gian để phân tích và đánh giá.”

“Vì đối tượng hợp tác đã từ anh và ông Suchat biến thành một xí nghiệp, nên đương nhiên tôi phải đánh giá lại đối tượng này. À, anh Đỗ này, tôi thấy rất hiếu kỳ, trước kia tôi đã điều tra rất kỹ về anh, ông Suchat và ông Sangsu, nhưng không phát hiện thông tin có xí nghiệp bất động sản nào đứng tên của các vị, công ty đó của các anh ở đâu ra vậy?”

Đỗ Minh Cường gật đầu: “Tôi hiểu, chúng tôi cũng không vội quyết định ngay. Còn việc anh không tra được thông tin đăng ký tên của chúng tôi là vì chúng tôi để người khác nắm giữ cổ phần và đứng tên thay.”

“Ra vậy.”

“Anh Đồng, thẳng thắn mà nói, tôi và Suchat đã thu mua công ty đó được hơn hai năm rồi. Trong thời gian đó, cũng có làm hai dự án nhỏ, cũng được ông Sangsu giúp về mặt hành chính, nhưng lợi nhuận… thì lỗ thê thảm, chính là tiền vốn và lãi không tỉ lệ thuận với nhau, cũng có thể nói là không được như mong đợi.

“Có lẽ vì tôi và Suchat không phải người rành nghề này, đây cũng là lý do chúng tôi thành tâm thật ý muốn hợp tác với anh Đồng, giao mối làm ăn cho người chuyên nghiệp làm, còn chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư và thu lợi thôi.”

“Xin anh Đồng cứ yên tâm, cơ sở của công ty đó vẫn còn, cũng có lợi ích thương hiệu không tệ. Chỉ có điều tôi và Suchat không rành về ngành này, nên chưa đi được đúng hướng thôi, đến dự án cơ bản nhất cũng chọn không xong.”

Đỗ Minh Cường nói những lời này rất chân thành, nhưng cũng có điểm đáng nghi, ví dụ như lợi ích thương hiệu của công ty đó.

Công ty được ông ta và Suchat thu mua, đồng thời làm hai dự án, nhưng không kiếm được tiền thì lợi ích thương hiệu tốt được đến đâu.

Hơn nữa, nền tàng chắc chắn cũng chẳng ra sao, lý do không kiếm được tiền là vì con mắt của sếp, nhưng chắc chắn cũng tồn tại vấn đề năng lực của đội ngũ nhân viên.

Tôi có thể nghĩ đến những điều này thì đương nhiên Đồng An Chi cũng có thể nghĩ tới.

——————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom